Vô Thường - Chương 126
Chương 126: Tiếu thúc, đối phó hắn (thượng)
Cho nên muốn tìm ra một cái trong các thế lực này làm đại diện, để hắn quản lý Tĩnh An thành, hằng năm phụ trách nộp lên cho Thiên Tú một khoản tiền tài hoặc vật tư nhất định.
Không chỉ mình Tĩnh An thành, tất cả thành trì lớn nhỏ trong vòng ngàn dặm quanh đây đều như thế. Thiên Tú chỉ bằng một lời đã chia ngàn dặm quanh đây thành vô số khu vực, trong mỗi khu vực chọn ra một đầu lĩnh, Thiên Tú bảo đảm địa vị của bọn hắn, nhưng tương tự, bọn họ phải trả phí bảo hộ cho Thiên Tú. Như vậy vừa có thể quản lý tốt toàn bộ, cũng có thể nhân đó thu vào tiền tài, cam đoan nguồn cung cấp tài lực cho sự phát triển của tông môn.
Thiên Tú trước kia chắc chắn không làm những việc này, nhưng Bạch Tố Y nhờ có sư giáo huấn của Cư Kiếm Môn, thủ đoan liền trở nên cứng rắn không ít.
Hiện tại trong Tĩnh An thành, Thiên Tú chọn ra một Tô gia. Mặc kệ trước kia gia tộc này có quản lý được Tĩnh An thành hay không, hiện tại đã có Thiên Tú làm chỗ dựa phía sau thì bọn họ nhất định có thể làm được!
Đám người Đường Phong một đường đi hết phố lớn ngố nhỏ trong Tĩnh An thành, cũng không làm gì cả, mục đích chủ yếu là tới đây giải khuây mà thôi.
Thang Phi Tiếu hôm nay lần đầu được ẵm con gái, miệng đã cười tới tận mang tai, bế theo Tiểu Manh Manh ngó nghiêng khắp nơi, chỉ cần phát hiện Tiểu Manh Manh thích thứ giới thì lập tức mua ngay.
Bảo Nhi và Mộng Nhi phụ trách tính tiền, Đường Phong đưa trước cho các nàng không ít ngân phiếu, đều là tiền lần trước thắng được ở Chí Tôn đổ trường chưa xài hết.
Đường Phong châm rãi theo sau mọi người, cưỡi ngưa xem hoa, vô cùng thanh nhãn.
Dang đi, Đường Phong lại nghe Bảo Nhi ai nha một tiếng, ngẩng đầu nhìn lại vừa hay thấy Bảo Nhi đụng trúng một nam nhân chừng hai mươi hay ba mươi tuổi gì đó, lồng sắt trên tay nam nhân này đang cầm rơi xuống đất, một con tiểu linh thú vô cùng xinh xắn trong lồng xổng ra ngoài liền len vào trong đám người chạy mất dạng.
Đường Phong vốn cũng muốn bắt tiểu linh thú kia lại, nhưng vì trên phố có quá nhiều người qua lại nên mới chớp mắt đã không thấy nó đâu.
Bảo Nhi lộ vẻ không cố ý, liên tục xin lỗi người nam nhân kia:
- Thực xin lỗi, vừa nãy ta hơi thất thần, thực xin lỗi, xin lỗi.
Vừa rồi nàng và Mộng Nhi đang mãi mê ngắm nghía một cây dù vẽ hoa rất đẹp nên vô ý va phải người này, còn làm rơi đồ trên tay người ta.
nam nhân kia đầu tiên là thoáng ngạc nhiên, sau đó sắc mặt liền trở nên âm trầm, ngẩng đầu nhìn Bảo Nhi và Mộng Nhi, ẩn nhẫn như có chút không vui, rất nhanh lại bị cưỡng chế đè nén xuống.
- Các người có phải đệ tử Thiên Tú không?
nam nhân kia lên tiếng hỏi, hiện tại trong Tĩnh An thành, phàm là nữ nhân có chút tư sắc và thực lực, đa phần đều là đệ tử Thiên Tú.
Bảo Nhi không hiểu tại sao nam nhân này lại hỏi như vậy, liền chậm rãi lắc đầu:
- Bọn ta không phải, linh thú của ngươi mua bao nhiêu tiền? Ta đền cho ngươi.
Tuy nàng và Mộng Nhi đều sống ở Thiên Tú, nhưng Lâm Nhược Diên vì để các nàng chiếu cố Đường Phong nên chưa từng thu nhận các nàng vào tông môn, nên những gì Bảo Nhi nói cũng không phải giả.
Không ngờ vừa nói xong thì tên nam nhân kia lại âm trầm nở nụ cười, lạnh lùng nói:
- Đền? cô có thể đền được sao? Đây là linh thú ta mua được ở Linh Thú đường. Linh Thú đường đấy, có biết không hả? Nửa tháng mới khai trương một lần, có biết bao người tranh nhau mua, có tiền cũng chưa chắc đã mua được! ngươi đền cho ta thế nào đây? Linh Thú đường phải nửa tháng nữa mới mở cửa, hơn nữa linh thú của thiếu gia ta mua là con đẹp nhất! Thiếu gia ta có chỗ quan trọng cần dùng tới!
-... Vậy làm sao bây giờ?
Bảo Nhi tay chân luống cuống, lần trước Đường Phong cũng tới Linh Thú đường mua linh thú một lần, trầy trật mãi chỉ mua được một con đặc biệt xấu, nàng tự nhiên biết rõ người nam nhân này không nói dối.
- Tìm lại con linh thú đó cho thiếu gia!
nam nhân hung tợn nói.
Bảo Nhi sợ hãi lùi lại, Mộng Nhi ra vẻ ngang ngược nói:
- không phải chỉ là một con linh thú thôi sao? ngươi muốn bao nhiêu tiền thì bọn ta trả cho ngươi. Bây giờ nó đã chạy rồi thì đi đâu mà tìm chứ? ngươi thế này chẳng phải là làm khó người khác sao?
- ngươi còn lý sự!
nam nhân kia so với Mộng Nhi còn ngang ngược hơn,
- Nói cho các ngươi biết, nếu trước khi trời tối mà không tìm được linh thú về thì hai người các ngươi sẽ trở thành nha hoàn thiếp thân của thiếu gia ta! Coi như bồi thường tổn thất cho ta.
Tuy không còn linh thú nhưng bù lại có được hai nha hoàn thanh thuần động lòng người cũng không tệ.
- giữa ban ngày ban mặt mà cũng có kẻ dám cưỡng đoạt dân nữ, cư nhiên lại còn dám tới cướp ngay trên đầu thiếu gia ta!
Đường Phong vừa kéo hai nha đầu ra phía sau của mình vừa nói.
Hắn đứng cách Bảo Nhi và Mộng Nhi vài trượng nên đã nhìn thấy rõ ràng chuyện khi này. vốn hắn cũng có chút đồng tình với người nam nhân này, dù sao linh thú của Linh Thú đường đúng là không dễ mua chút nào, nhìn niên kỷ của nam nhân này thì hẳn là muốn mua để lấy lòng nữ nhân mà mình thích, con linh thú này chạy mất thì xem như hắn tổn thất lớn. Chính là sắc mặt và thái độ của tên nam nhân này sau đó lại thay đổi quá lớn, triệt để xóa sạch suy nghĩ đồng tình của Đường Phong dành cho hắn.
Đường Phong cũng đã hiểu vì sao lúc đầu hắn bỗng nhiên lại hỏi Bảo Nhi có phải là đệ tử của Thiên Tú hay không.
Trong Tĩnh An thành này, căn bản không ai dám đắc tội với người của Thiên Tú. Sau khi có được đáp án thì tên nam nhân này lại lập tức trở mặt, quả thực quá đê tiện.
- ngươi là ai?
nam nhân kia liếc Đường Phong một cái, trên mặt lộ ra vẻ không ai sánh bằng, y phục trên người hắn vô cùng hoa lệ, khiến ai nhìn vào cũng biết ngay hắn ta xuất thân quyền quý.
Đường Phong chú ý tới phía sau hắn còn có một người khác đang đứng, hẳn là hộ vệ của hắn... thực lực rốt cuộc tới đâu thì Đường Phong không rõ, nhưng ít nhất cũng là Địa giai, tên hộ vệ này bên hông mang theo một thanh đao, hẳn là một cao thủ quen dùng đao. Còn riêng bản thân tên này chỉ mới là Hoàng giai trung phẩm mà thôi, Đường Phong kể từ sau khi tới thế giới này, gặp phải đối thủ nào cũng đều là cao thủ hơn hẳn mình, khó lắm mới gặp phải một tên yếu hơn mình, không bắt nạt hắn thì đúng là có lỗi với lương tâm của chính mình.
- Ta là thiếu gia của bọn họ!
Đường Phong thản nhiên nói.
- ngươi họ gì?
nam nhân kia lại hỏi thêm một câu.
Đường Phong chậm rãi lắc đầu, trong lòng đã rất mất kiên nhẫn rồi, tên trước mặt xem ra cũng khá cẩn thận, đang xung đột cùng người khác mà cũng có muốn hỏi rõ thân thế của đối thủ.
- Ta họ Đường!
- Đường gia Tĩnh An thành!
nam nhân kia liền bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt mang theo nụ cười chế nhạo, hung thần ác sát nói:
- người của Đường gia mà cùng dám khiêu chiến với ta! Thiếu gia ta là người của Tô gia! Có biết hay không hả? Là Tô gia mà Thiên Tú phân phó làm người quản lý Tĩnh An thành! ngươi chán sống à? Dám đứng trước mặt thiếu gia ta xưng thiếu gia, hiện tại thiếu gia ở Tĩnh An thành này chỉ có Tô Sướng ta thôi! Thiếu gia ta đúng là muốn cường thưởng dân nữ đấy, thì đã sao? Ta muốn đưa các nàng đi bây giờ thì ngươi làm gì được ta?
Tô Sướng vừa nói vừa giơ tay ra hướng về phía Bảo Nhi và Mộng Nhi đang đứng sau lưng Đường Phong, muốn nắm lấy tay của các nàng.
Đường Phong thuận tay tát một cái lên mặt Tô Sướng, hắn đứng tại chỗ xoay vòng vài lượt, một tay ôm má, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Đường Phong.
Đại khái là do hắn không ngờ tới, trong Tĩnh An thành này, chính mình sau khi xưng tên cư nhiên còn bị người ta đánh, hơn nữa còn là một nam nhân nhỏ tuổi hơn mình.
Tô gia trong Tĩnh An thành bây giờ có thể nói là dưới một người trên vạn người, ba đại gia tộc đã không còn, Thiên Tú chỉ còn cách chọn người khác, Tô gia có thực lực không tồi nên đã được chọn. bởi vì Thiên Tú đã sai khiến bọn hắn quản lý Tĩnh An thành, nên tự nhiên trở thành long đầu lão đại.
Có thể nói, Tô gia hiện tại chỉ sợ mỗi mình nữ nhân Thiên Tú, về phần nam nhân, bọn họ hoàn toàn không để kẻ nào vào mắt.
Bên này xungd dột đã hấp dẫn sự chú ý của người đi đường, Thang Phi Tiếu và Tần Tứ Nương vốn đang đi trước cũng đã vòng lại, đứng trong đám người, Tiếu thúc mỉm cười nhìn chằm chằm vào tên trông như hộ vệ đứng sau Tô Sướng, hắn không sợ Đường Phong gặp nguy trên tay Tô Sướng, chỉ là Địa giai cao thủ thế này thì Đường Phong muốn ứng phó sẽ có chút khó khăn, nhất là ở nơi đông người thế này.
- Phong thiếu gia đang cười!
Tần Tứ Nương nhìn Đường Phong, thấp giọng nói.
Thang Phi Tiếu gật đầu:
- Tiểu Lại cô nương rời đi, tuy ngoài miệng Phong thiếu gia luôn ra vẻ không sao cả, nhưng trong lòng vẫn có điểm không nỡ. Vừa hay, lần này có thể giúp hắn phát tiết.
Bên kia, Tô Sướng đang ôm lấy má, trong đôi mắt như muốn phun hỏa, lạnh lùng nói:
- Ngươi dám đánh ta?
Đường Phong hơi hất cằm, vẻ mặt khinh thường.
Tô Sướng hít sâu một hơi, hung ác nói:
- Đường gia Tĩnh An thành, ngươi cứ chờ đi!
Sau khi nói xong, Tô Sướng liền vận khởi một thân cương khí, một quyền hung hăng đánh tới mặt Đường Phong.
Thực lực của hắn chỉ mới là Hoàng giai trung phẩm, cảnh giới tuy rằng thấp hơn Đường Phong một chút. Nhưng hắn ỷ vào sau lưng mình còn có một tên cao thủ làm hộ vệ, nên ra tay cũng không cố kỵ cái gì.
Quyền phong gào thét, cương khí lạnh thấu xương kèm theo tiếng xé gió phần phật, một đầu quyền cực lớn lao tới Đường Phong.
Trong đám người đứng xem, có không ít kẻ nhát gan đã sớm nhắm chặt hay mắt, lại có không ít người tiếc cho Đường Phong. Tô gia hiện tại có Thiên Tú nâng đỡ trở thành long đầu lão đại trong Tĩnh An thành, cũng đã trở thành bá chủ một phương của Tĩnh An thành, ỷ vào có Thiên Tú đứng sau làm chỗ dựa nên dùng sức chèn ép những gia tộc khác, chuyện xấu quá lớn thì bọn họ còn chưa dám làm, chứ mấy chuyện nho nhỏ thì vẫn lén lút làm không ít. Chọc tới thiếu gia Tô gia, đây không phải là đang tự tìm con đường chết sao?
Nhưng hoàn cảnh lại hoàn toàn khác biệt với trong tưởng tượng của mọi người, ngay lúc nắm đấm của Tô Sướng còn cách Đường Phong khoảng hai thước, bỗng nhiên truyền tới một tiếng “Binh”, Tô Sướng lập tức như bị sét đánh, cả người bay ngược ra ngoài, thân ở giữa không trung la lên một tiếng thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Trong mắt của vị Địa giai cao thủ vẫn đứng bất động sau lưng Tô Sướng lóe lên tinh quang, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, vội nhảy lên đón lấy Tô Sướng.
Đường Phong đứng im tại chỗ không nhúc nhích, hai tay lại buông thòng bên người như vừa rồi, phảng phất như thật sự chưa làm gì cả, còn tên Tô Sướng kia là tự mình bay ra ngoài.
Đám người vây xem kinh hô một tiếng, rõ ràng là không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong cả đám người ở đây, chỉ có ba người là nhìn rõ.
Thang Phi Tiếu, Tần Tứ Nương và Địa giai cao thủ đứng sau Tô Sướng!
Đôi mắt trâu của Tiếu thức trợn lớn, con ngươi cũng sắp rớt ra, khiếp sợ nhìn chàm chằm Đường Phong, thấp giọng nói:
- Tứ Nương, có thấy không?
Tần Tứ Nương nặng nề mà chậm rãi gật đầu:
- Phong thiếu gia một quyền đánh hắn văng ra.
Thang Phi Tiếu nói:
- Hơn nữa rõ rằng không dùng cương khí! Chỉ dựa vào tốc độ và kình quyền!
- Lão Thang, huynh có chắc là chúng ta không phải đang nằm mơ không?
- Đừng làm huynh sợ, huynh vất vả lắm mới bế được Manh Manh.
Thang Phi Tiếu trưng ra vẻ mặt u sầu.
Chỉ là... chuyện này sao có thể? Phong thiếu gia bất quá chỉ là Hoàng giai thượng phẩm, tên Tô Sướng kia cũng là Hoàng giai trung phẩm, nếu nói Phong thiếu gia có thể chiến thắng tên Tô Sướng này Thang Phi Tiếu chẳng lấy gì làm kỳ lạ, dù sao thủ đoạn của Phong thiếu gia cũng quá lợi hại.
Nhưng bây giờ, hắn không dùng chút cương khí nào, chỉ là dựa vào tốc độ xuất thủ vô cùng nhanh và lực đạo hơn người, chi một quyền, có thể cứng rắn đánh bay một đối thủ có thực lực chi thấp hơn mình một chút?
Quá mức rồi! Tới những người từ Huyền giai trở xuống thâm chí cũng không thấy hắn ra tay. Lực đạo cũng quá mãnh liệt, bởi vì trong nháy Tô Sướng bay ra ngoài, Thang Phi Tiếu đã nghe thấy vô số tiếng xương cốt gãy kêu răng rắc.
Thang Phi Tiếu cũng có thể làm được thế này, nhưng phải cần có sức mạnh cơ bắp rất lớn, sức mạnh của Phong thiếu gia lại lợi hại như vậy sao?
Xem ra, trong mười ngày hắn bế quan đã có xảy ra chuyện gì đó không thể nói với người ngoài, bằng không vì sao cảnh giới của hắn lại đột nhiên đại tăng, thân thể cũng trở nên cường tráng như vậy?
Giờ phút này, Tô Sướng được Địa giai cao thủ kia tiếp được đang duỗi thẳng người, một cánh tay mềm nhũn buông cạnh người, trên trán túa ra mồ hôi lạnh, sắc mặt tráng bệch. Hắn đầu tiên là nhìn Đường Phong, sau đó lại quay đầu nhìn về phía đám người, lớn tiếng quát:
- Kẻ nào! Là kẻ nào đánh lén ta? Có gan thì đứng ra đây cho ta!
Thang Phi Tiếu gãi gãi cằm:
- Tên này hết cứu nổi rồi!
Tô Sướng rõ rằng không thể nghĩ tới người đả thương mình chính là đối thủ vừa rồi mình muốn công kích. Hoặc là nói hắn cũng có cảm giác mài mại, nhưng cũng không nguyện ý thừa nhận?
Địa giai cao thủ kia thấp giọng nói thầm và tai Tô Sướng:
- Tô thiếu gia, ngươi không phải là đối thủ của người này!
Tô Sướng nghiến răng nghiến lợi nói:
- ngươi lên đi! Phế bỏ tên tiểu tử này cho thiếu gia ta!
Địa giai cao thủ cười khổ một tiếng, hắn cũng không phải người của Tô gia, chỉ là được Tô gia bỏ ra một số tiền lớn thuê về tạm thời đảm nhiệm công việc bảo vệ cho Tô Sướng mà thôi. Hắn cũng vừa thấy được tốc độ ra tay và lực đạo của Đường Phong, chỉ có cảnh giới Hoàng giai thượng phẩm mà đã làm được tới mức này, vậy thì sau lưng thiếu niên này nhất định phải có cao nhân chỉ điểm. Mà vị cao nhân kia, tuyết đối không phải loại mình có thể dây vào.
Nhưng đã lấy tiền của người ta thì phải thay người giải quyết. Tô Sướng đã nói thì hắn phải ra mặt.
Lúc vị Địa giai cao thủ này đi tới với một tia do dự treo trên mặt, Đường Phong liền cười lạnh:
- Xem thường thiếu gia ta không có hộ vệ sao?
Sau đó lập vỗ tay vài cái, rồi lại chỉ tay về phía trước nói:
- Tiếu thúc, đối phó hắn!
Thang Phi Tiếu đưa Tiểu Manh Manh trong lòng cho Tần Tứ Nương, chậm rãi đi ra, song thủ siết chặt kêu răng rắc, lạnh lùng nói:
- Phong thiếu gia có lệnh, ta làm sao dám không nghe theo.
Đi thẳng tới trước mặt Địa giai cao thủ kia, Thang Phi Tiếu lộ ra vẻ nguy hiểm, nhẹ nhàng khoát tay lên vai đối phương, nói:
- Thiếu gia nhà ta hôm nay tâm tình không tốt, vừa khéo lại tìm được nơi trút giận, huynh đệ ngươi tạm thời đừng cử động nhé.
Ngay lúc cánh tay vừa khoát lên bờ vai của mình, sắc mặt của vị Địa giai cao thủ này liền thay đổi, bởi vì hắn phát hiện, phảng phất như hiện tại đang có tảng đá nậng ngàn cân đè lên người mình, đừng nói là vận dụng cương khí, ngay cả động một ngón tay cũng vô cùng khó khăn.