Vô Thường - Chương 176
Chương 176: Đánh cuộc kỳ lạ (thượng)
- Ai tới?
Đường Phong nghe mà không hiểu gì, nhưng sau khi Tần Tứ Nương mở cửa ra, hắn liền hiểu được Đoạn Thất Xích đang nói gì.
Mạc Lưu Tô thở hổn hển, chạy vào từ bên ngoài, lúc này đây vừa đi tới cửa phòng Đường Phong, đoán chừng là chuẩn bị gõ cửa, tay kia cũng đã giơ lên, sau khi nhìn thấy đám người Tần Tứ Nương liền vội vàng mở miệng hỏi:
- Phong sư đệ bị thương thế nào?
Tần Tứ Nương cũng không biết nên trả lời thế nào, chẳng qua là đau lòng nhìn Mạc Lưu Tô, nhỏ giọng nói:
- Nha đầu ngươi tự vào xem đi.
Trong lòng Mạc Lưu Tô liền trầm xuống, dời ánh mắt sang Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích.
Hai người cũng đều biết tâm tư của Mạc Lưu Tô, nhưng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, huống hồ gì, trong lòng Đường Phong đã có Bạch Tiểu Lại. Đối mặt với chuyện của mấy người trẻ tuổi này, bọn họ cũng không nên nhúng tay vào, cũng sẽ không nhúng tay. Lúc ánh mắt của Mạc Lưu Tô hướng tới bọn họ, hai người bọn họ cũng né tránh ánh mắt, buồn bực đi ra khỏi phòng.
Sắc mặt Mạc Lưu Tô nháy mắt liền trắng bệch, nàng vốn không rõ chân tướng, dựa vào thần sắc và giọng nói của ba người bọn họ mà suy đoán ra một đáp án sai lầm. Một khắc sau, nàng lảo đảo bước vào phòng, cố nén nỗi bi thương trong lòng mà dòi mắt nhìn, nhưng lại nhìn thấy Đường Phong nằm ngửa mặt trên giường, liền cười khổ nhìn hắn.
- Phong sư đệ ngươi...
Đầu Mạc Lưu Tô nhất thời rối rắm, bởi vì thứ mình thấy hoàn toàn khác hẳn với những gì mình đang nghĩ.
- Ta không sao.
Đường Phong đáp:
- Giống như lần trước thôi, bề ngoài nhìn qua thì thê thảm như thế, thật ra chỉ là ngoại thương thôi.
- Để ta nhìn xem.
Mạc Lưu Tô bước tới, cầm lấy hai bàn tay đầm đìa máu của Đường Phong, lại nhìn qua ngực của hắn, cẩn thận kiểm tra một phen mới yên tâm không ít.
- Dù bị thương không nặng nhưng cũng phải nằm một hai ngày mới khỏi hắn.
Mạc Lưu Tô vừa giúp Đường Phong trị thương vừa mở miệng nói.
Lần này, lần này nàng ta cũng ổn định hơn, lạnh nhạt hơn so với lần trước. Đối mặt với Đường Phong cùng giống như đang đối mặt với những sư tỷ muội bị thưng khác, ôn nhu dặn dò Đường Phong nghỉ ngơi nhiều hơn, thỉnh thoảng cũng mỉm cười vài cái.
Điều này không khỏi khiến Đường Phong cũng thả lỏng theo, cũng nói chuyện vài câu với nàng. Dần dần, trong khi Mạc Lưu Tô đang trị liệu, Đường Phong cũng thả lỏng tinh thần tới cực điểm nên đã ngủ luôn.
Lần này là ngủ thật chứ không phải giả ngủ như lần trước.
Đường Phong quả thật là mệt muốn chết rồi, chẳng những là thân thể, ngay cra tinh thần cùng thế. Kẻ từ khi đi ra khỏi thú mộ tới giờ hắn đã không được ngủ một giấc ngon nào rồi, mỗi ngày đều phải nằm trên trên cây mà ngủ, lại còn phải chú ý động tĩnh mọi lúc mọi nơi, lo lắng đề phòng để không bị linh thú phát hiện, sau khi trở về liền đụng phải đàn thú khổng lồ của Khiếu Thiên Lang, sau đó lại đánh một trận với Hàn Đông, tinh thần và thể lực tiêu hao rất nhiều.
Giấc ngủ này hắn ngủ rất sâu, bởi vì nằm trên giường của mình, vì đây là địa bàn của mình, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Cơ hồ có thể nói là Đường Phong đã bỏ qua hết thảy cảm giác, ngủ say như chết.
Trong lúc đó, Mạc Lưu Tô sau khi trị liệu xong liền đóng cửa rời đi.
Lâm Nhược Diên sau khi tỉnh dậy liền đi sang nhìn hắn hồi lâu cũng vẫn không kinh động tới hắn. Ngay cra khi y phục trên người hắn đã bị người ta cời ra, sau đó cả người bị người ta lau rửa một phen hắn cũng không hề hay biết.
mãi cho tới sáng ngày thứ hai, Đường Phong cũng không có dấu hiệu tỉnh dậy, hắn phảng phất như đang muốn ngủ bù lại cho mấy ngày trước không được ngon giấc vậy.
Tiếu thúc và Tần Tứ Nương cũng đã ăn xong điểm tâm, mặt trời cũng đã lên cao, nhưng trog phòng Đường Phong chẳng có chút động tĩnh nào.
Bảo Nhi đang giặt quần áo, Bảo Nhi cột một tấm khăn xanh trên đầu, đang quét dọn Yên Liễu các, Tiểu Manh Manh mang theo Đậu Đậu chạy loạn khắp nơi, cười lớn khanh khách.
Hia người Tiếu thúc và Đoạn Thất Xích ngồi xổm trên đất, trên miệng ngậm một cây tăm, vừa xỉa răng vừa ngó chằm chằm vào cửa phòng của Đường Phong.
Tiếu thúc nói:
- lão Đoạn, ngươi nói Phong thiếu gia khi nào mới tỉnh?
Đoạn Thất Xích phun một cái qua bên cạnh, tiếp tục cạy cạy răng, quả quyết nói:
- Ta đoán hắn phải ngủ tới tối, những áp lực hắn phải thừa nhận gần đây dù ta không biết là gì, nhưng chắc cũng không nhỏ.
- Ta đoán hắn sẽ tỉnh ngay!
Tiếu thúc nói với vẻ mặt quả quyết
- Làm sao huynh biết?
Đoạn Thất Xích quay đầu liếc xéo Thang Phi Tiếu, hừ hừ hai tiếng:
- Có muốn đánh cược với ta không?
- Cược cái gì?
- Hai người chúng ta ai thua thì phải tìm mười đệ tử Thiên Tú, nói với các nàng một tiếng: lão tử vừa mắt ngươi!
Vẻ mặt Đoạn Thất Xích nhất thời lộ ra khinh thường:
- lão Đoạn ta cũng đáng tuổi gia gia của các nàng, loại chuyện thất đức này làm sao ta làm được? Hơn nữa, nếu thật sự làm vậy thì mấy nữ hài Thiên Tú kia còn không xem chúng ta là sắc lang hả?
Thang Phi Tiếu chần chừ nói:
- Vậy thì đổi lại, nếu ai thua thì lên Nguyện Hiên Đài giả làm chó sủa, sủa mười tiếng, để cho toàn bộ người trong Thiên Tú đều nghe thấy.
Đoạn Thất Xích hoảng sợ biến sắc:
- Chiêu này của ngươi sao độc quá vậy?
- Hừ hừ, vô độc bất trượng phu! ngươi có làm hay không?
- Làm!
Đoạn Thất Xích lộ vẻ kiên nghị:
- Xá bất đắc hài sáo bất chiêu lang*, lần này lão Đoạn ta thế nào cũng phải thử, để xem lão Đoạn ngươi xấu mặt một lần.
- Ha ha
Thang Phi Tiếu đắc ý cười lớn một tiếng, dùng sức vỗ vỗ vai của Đoạn Thất Xích:
- lão đệ, ngươi nhất định sẽ thua! Qua nhiều năm như vậy rồi nhưng ngươi vẫn chưa phải là đối thủ của đại ca ta!
Sắc mặt của Đoạn Thất Xích liền biến đổi:
- Sao ngươi biết ta sẽ thua? Trong phòng Phong thiếu gia. tiếng hít thở vẫn cứ đều đều trầm ổn, rõ ràng còn ngủ say như chết ở trong đó, sao có thể tỉnh lại ngay như vậy được?
Sau khi nói xong. Đoạn Thất Xích đột nhiên nhớ ra cái gì đó, chỉ tay vào Thang Phi Tiếu hỏi:
- lão Thang, có phải ngươi lại muốn dùng thủ đoạn vô sỉ gì không hả?
Thang Phi Tiếu cười hắc hắc:
- Chúng ta cũng không nói ta không thể vào đánh thức hắn ngay mà? Nhìn lão tử đây vào đánh thức Phong thiếu gia dậy đây.
Vừa nói vừa dương dương đắc ý đứng dậy.
Tần Tứ Nương vừa bước ra khỏi phòng, nghi ngờ hỏi:
- Sao mặt mũi lão Thang ngươi đắc ý dữ vậy?
Đoạn Thất Xích nhất thời nước mắt lưng tròng:
- Tẩu tẩu, người phải làm chủ cho đệ! lão Thang cũng lớn như vậy rồi, lại còn dùng thủ đoạn vô lại lừa gạt tình cảm của đệ.
- Làm sao vậy?
Tần Tứ Nương không biết nên khóc hay cười mà hỏi, mặc dù tuổi của Đoạn Thất Xích lớn hơn nàng rất nhiều, nhưng vẫn cứ gọi nàng là tẩu tẩu, dù sao thì Thang Phi Tiếu cùng là đại ca của hắn.
(*) ngày trước ở một sơn thôn hẻo lánh này sói thường xuất hiện, bắt trộm rất nhiều gia cầm của dân trong thôn, mọi người vô cùng tức giận, liền đứng ra đoàn kết lại, trải qua bao khó khăn vất vả trèo đèo lội suối, để tìm lũ sói giảo hoạt kia, không biết bọn họ đã đi qua biết bao nhiêu đường núi, phá đi biết bao nhiêu đôi giày cỏ, cuối cùng cũng tìm đến được hang của lũ sói và tóm được bọn chúng. Câu tục ngữ “Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang” là từ đây mà ra.
Nhưng sau này do sự phân hoá thanh âm khi chuyển từ phồn thể sang giản thể, ở vùng Tứ Xuyên, Hồ Bắc, Hồ nam, Thượng Hải, nghiễm Đông thống nhất một phương ngôn ‘hài tử' tức ‘xié tử’ bị đọc trại thành ‘hái zi. Thời gian trôi qua, câu tục ngữ ‘Luyến tiếc giày cỏ tóm không được sói lang’ bị đổi thành ‘Luyến tiếc con mọn không tóm được lang sói’.
nghĩa đen: Muốn tóm được sói không ngại vứt bỏ con của chính mình.
nghĩa bóng: Muốn đạt được một mục đích nào đó, hoặc thu được lợi ích càng lớn, thì càng phải trả một giá đắt xứng đáng.
Thang Phi Tiếu liên tục nháy mắt ra dấu với Đoạn Thất Xích. Đoạn Thất Xích hừ lạnh nói:
- Đại ca, ngươi bất nhân trước, đừng trách tiểu đệ bất nghĩa! Hôm nay dù ta có thân bại danh liệt cũng phải kéo ngươi chôn cùng ta, huynh đệ chúng ta hai người đồng sanh cộng tử, coi như cũng là chuyện tốt!
- Họ Thang kia, có phải ngươi lại không đổi tà tâm, lại để ý thêm vị đệ tử nào của Thiên Tú sao?
Tần Tứ Nương hỏi.
Thang Phi Tiếu tức giận hừ mũi, trong lòng mắng to Đoạn Thất Xích không nói nghĩa khí huynh đệ, nhưng thân làm chó trông nhà của người ta, không thể không cúi đầu, vội vàng cười nói:
- Làm gì có, oan uổng quá đi. Bất quá ta chi đang đánh cá với lão Đoạn, xem xem Phong thiếu gia có thể dậy trước giờ cơm trưa hay không thôi. Người nào thua thì phải lên Nguyện Hiên Đài giả tiếng chó sủa! Ta đây sợ làm mất mặt muội nên mới định đi gọi Phong thiếu gia dậy dùng điểm tâm. người trẻ tuổi mà không ăn uống đầy đủ thì rất có hại cho sức khỏe.
- Thật sao?
Đôi mắt phượng của Tần Tứ Nương tràn ngập hàn khí.
Thang Phi Tiếu vội vàng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc:
- So với trân châu còn thật hơn.
Tần Tứ Nương cười khẽ một tiếng, quay sang Đoạn Thất Xích nói:
- lão thất à, nếu thật sự như vậy thì ta thật không giúp được ngươi, bởi vì hình như Phong thiếu gia đã dậy rồi.
Đoạn Thất Xích nghe vậy liền sửng sốt, cẩn thận lắng nghe một phen, trong phòng của Đường Phong quả thật có động tĩnh như ai đó rời giường, nhưng điều khiến hắn nghi ngờ chính là tiếng hít thở trầm ổn của Đường Phong vẫn không hề đình chỉ.
Chẩng những Đoạn Thất Xích phát hiện, cả Tần Tứ Nương và Thang Phi Tiếu cũng đã phát hiện. Bên trong phòng, quả thật có động tĩnh của hai người! Một người là Đường Phong đang nằm trên giường ngủ li bì, một người khác đã xuống giường, từng bước chậm chạp đi tới bên cửa.
Mấy người trong nháy mắt lập tức khẩn trương, bên trong Yên Liễu các cũng chỉ có bấy nhiêu người, mà cái người chưa lộ diện kia lại có thể vuợt qua ba vị Thiên giai cao thủ mà đi vào phòng của Đường Phong, chuyện này khiến bọn họ có một loại cảm giác sờn tóc gáy.
Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích cơ hồ đã ngưng tụ cương khí trong nháy mắt, Tần Tứ Nương khẽ quát một tiếng:
- Viêm Nhật!
Viêm Nhật kiếm vốn được để trong phòng của nàng lập tức xoát một tiếng bay ra ngoài, được Tần Tứ Nương cầm chắc trên tay.
Ba đại cao thủ đứng đầu ngưng thần chờ đợi, ngay cả tiếng hít thở cũng bị dồn nén đến cực hạn. Bọn họ khẩn trương nheo mắt, muốn nhìn thật kỹ xem rốt cuộc là kẻ gian ở phương nào mà lại có bản lãnh này, lén vào phòng Đường Phong một cách thần không biết, quỷ không hay.
Bất quá, khiến bọn họ có chút an lòng chính là Đường Phong vẫn không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hãy còn ngủ say ở trong nhà.
Theo tiếng “kẽo kẹt” nhỏ xíu vang lên, cửa phòng chầm chậm mở ra. Ba vị cao thủ cơ hồ cùng một lúc, xoẹt một cái đã chạy tới trước cửa phòng Đường Phong.
Cách không thủ, Ly Hợp đao pháp, Thần binh Viêm Nhật, ba đạo công kích cuồng bạo tới cực điểm chớp mắt đã vây kín cửa phòng của Đường Phong, không lưu lại bất kỳ một khe hở nào, cho dù là không khí cũng không cách nào lọt qua giữa mảnh không gian này.
- Á... oáp...
Một tiếng ngáp rất nhỏ bỗng truyền ra từ bên trong.
ngay khi thân ảnh đang mở cửa phòng kia in vào trong mắt ba người, cả ba liền sững sờ trong nháy mắt.
Thang Phi Tiếu giơ cao cánh tay của mình, đứng hình ngay tại chỗ, vẻ mặt mê man. Đoạn Thất Xích lấy chưởng thay đao, bàn tay chai sần đầy sẹo đương phồng lên hết cỡ cũng khựng lại ngay giữa không trung, con ngươi trợn to hết cỡ như muốn lọt hẳn ra ngoài. Tần tứ nương cầm trong tay thanh Viêm Nhật phóng ra hòa diễm cuồn cuộn, đầu tiên là kinh ngạc trong chốc lát, ngay sau đó bỗng nảy sinh tình thương mãnh liệt của một người mẹ.
Nơi cửa phòng, một cô bé so với Tiểu Manh Manh cũng không lớn hơn được bao nhiêu đang đứng đó, một đầu tóc trắng ngần như tuyết xõa xuống bờ vai, phủ đến tận eo, trên người mặc một bộ cung trang màu trắng không nhiễm một hạt bụi, tóc mai trước trán chỉnh tề, hai dải tóc mai thật dài phủ xuống ngực.
Tiểu cô nương này, từ khí chất mà xem, so với Manh Manh thật chính là hai loại nha đầu khác nhau hoàn toàn, Manh Manh thuộc dạng hồn nhiên ngây thơ, mà nàng lại là băng thanh ngọc khiết, còn có chút lạnh lùng nhàn nhạt.
Nhưng cả hai giống nhau ở điểm xinh đẹp dễ thương, khiến người người yêu thích.
Tiểu cô nương dùng tay dụi dụi mắt, một tay vịn vào khung cửa, phảng phất như không hề hay biết là đang đối diện với nguy hiểm.
- Thu... thu...thu công!
Thang Phi Tiếu sững sờ trong chốc lát, vội vàng mở miệng nói.
Ba đại cao thủ lập tức thu hồi chiêu thức của mình, đứng ngây ra tại chỗ. Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích chớp chớp đôi mắt già nua, nhìn chăm chăm vào tiểu nha đầu này, gương mặt như dại ra. Đôi mắt đẹp của Tần tứ nương sáng lên, hệt như sói bà bà đi ăn đêm, đôi mắt tỏa sáng trong đêm tuyết.
Tiểu nha đầu dụi mắt một lát, lại giương mắt nhìn ba người đang đứng chắn trước mặt, hai mắt nhẹ chớp, cất giọng nói bình tĩnh mà cực kỳ dịu nhẹ:
- Buổi sáng tốt lành!
Giọng nói thanh thúy dễ nghe, giống như suối ngàn rả rích, ngọc rơi khay bạc, làm cho người nghe có cảm giác thư sướng hệt như chìm trong dòng suối mát dịu.
Khoe môi Thang Phi Tiếu giật giật, giơ tay lên hồi đáp:
- Buổi sáng tốt lành!
Tiểu nha đầu khẽ gật đầu. phảng phất như đã quen biết mấy người này từ lâu, sau đó uyển chuyển cất bước, nhẹ nhàng chậm rãi xuyên qua ba người trước mặt, trực tiếp đi tới nhà bếp.
- Tỷ tỷ buổi sáng tốt lành!
Lúc ngang qua Mộng Nhi đang quét dọn vệ sinh, tiểu nha đầu rất lễ phép, chào hỏi một tiếng.
Mộng Nhi đứng thẳng dậy, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn vào tiểu cô nương trước mặt, lại nhìn qua phía ba người Thang Phi Tiếu, thấy Tiếu thúc mấp máy môi với mình một cái, nhún vai, tỏ vẻ như mình cũng không biết gì cả.
Bảo Nhi cũng ngưng aiặt quần áo, ánh mắt dừng lại trên người cô bé.
Manh Manh ôm hắc nhàn Đậu Đậu, hai mắt to tròn chớp chớp, đứng ở trong viện nhìn ra, nhẹ mấp máy môi, rất hiếu kỳ.
Trong Yên Liễu các hoàn toàn yên tĩnh, không có ai lên tiếng, ánh mắt mọi người đều dồn vào vị trí nhà bếp, không khí quỷ dị đến cực điểm.
Từ trong bếp truyền ra một loạt thanh âm binh binh bang bang...
Một lát sau, tiểu cô nương có mái tóc tuyết trắng chậm rãi bước ra, hai tay bé xíu còn ôm một cái bánh bao lớn trắng ngần, vẫn nguyên một đôi mắt liu riu ngái ngủ. mở to cái miệng nhỏ nhắn, cắn nhẹ một miếng bánh bao.
Chưa dừng lại ở đó, lúc con bé cắn bánh bao, còn cố ý phát ra tiếng “ưm” nữa.
Trên mặt cô bé còn dính một chút vụn bánh, khuôn mặt mũm mĩm xinh xinh, lại dính phải miếng bánh vụn thế kia, thoạt nhìn quái dị vô cùng.
Cô bé vẫn thản nhiên đi tới như trước, vừa đi vừa ưm ưm ăn bánh, cái bánh bao so với hai tay còn muốn to hơn rất nhiều, ưm một tiếng là cắn một miếng, chỉ gặm được một góc nhỏ...
Lại đi qua ba người Thang Phi Tiếu đang đứng ở cửa, cô bé lần nữa đi vào bên trong phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, một thoáng khi hai cánh cửa khép lại, trong nháy mắt đó, cô bé ngẩng đầu lên nói với ba người đối diện:
- Hẹn gặp lại!
Da mặt Thang Phi Tiếu giật giật vô cùng lợi hại.
Lại nghiêng tai lắng nghe, ba người nghe thấy được tiểu cô nương này từ từ đi tới bên giường Đường Phong, sau đó từ từ bỏ lên giường, vừa nằm đã ngủ.
Tiếng hít thở của Đường Phong vẫn đều đều như cũ...
Trầm mặc ít nhất phải hơn thời gian nửa nén nhang, Tần tứ nương đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích, hỏi:
- Cái này... Chuyện này là sao vậy?
Đoạn Thất Xích ảo não lắc đầu.