Vô Thường - Chương 27
Chương 27: Đâm tên tiểu nhân nhà ngươi
Mặt Đường Phong liền lạnh tanh, không khỏi bĩu môi, quay sang nói với Bảo Nhi và Mộng Nhi đang đứng bên cạnh:
- Nhất định không được học theo cô ta. Cả ngày chỉ trưng ra một biểu tình như thể có ai nợ tiền của cô ta vậy, sau này nhất định không lấy được chồng, tới chết vẫn là một lão xử nữ!
những lời này rất đả kích người khác, Bảo Nhi và Mộng Nhi đứng giữa, hết nhìn Đường Phong lại quay sang nhìn Bạch Tiểu Lại, không đồng ý cũng không phản bác.
- Đường Phong!
Bạch Tiểu Lại dậm chân một cái, nghiến răng:
- Nếu như ta khôi phục thực lực, việc đầu tiên ta muốn làm chính là giết chết ngươi!
Mắt mình đúng là mù rồi, tối hôm đó sao lại nhất thời mềm lòng mà cứu hắn chứ? Sớm biết thế này thì cứ để hắn chết dưới tay Diệp Trầm Thu luôn cho rồi.
Đường Phong ha ha cười:
- Vậy thì tiểu nhân xin đợi đại giá!
Nhìn cái miệng cười cong cong như mảnh trăng non kia, Bạch Tiểu Lại hận không thể tiến lên một quyền đánh cho hắn nở hoa đầy mặt, gương mặt này thật sự là...
Anh tuấn quá mức!
Thấy Bạch Tiểu Lại tức tối bỏ đi, Mộng Nhi tiến lên kéo cánh tay Đường Phong:
- Tiểu Lại cô nương là người rất tốt, Phong thiếu gia nói chuyện với người ta quá khó nghe rồi.
Đổi lại là trước kia, Mộng Nhi căn bản không có khả năng làm mấy loại động tác thân mật thế này với Đường Phong, nhưng thông qua tiếp xúc dạo gần đây, ấn tượng của Đường Phong trong lòng hai nha đầu này đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng Bảo Nhi hướng nội hơn, suy nghĩ cũng thấu đáo hơn, đứng một bên nói:
- Phong thiếu gia làm vậy hẳn là lý do của mình.
Đường Phong nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nhi, cười hì hì nói:
- vẫn là Bảo Nhi thông minh.
Mộng Nhi ở một bên cong cái miệng nhỏ nhắn lên rầu rĩ không vui.
- nữ nhân này thiên tính băng lãnh, đối với mọi thứ đều có cảm giác bài xích đạm mạc, hơn nữa hiện tại đã mất hết một thân cương khí, ta sợ cô ta sẽ sinh ra tâm bệnh gì đó, dù sao đi nữa cô ta cũng là ân nhân cứu mạng của ta, ta không thể khoanh tay đứng nhìn.
Đường Phong nghiêm nghị nói:
- Ta chọc giận cô ta như vậy là muốn cô ta nổi giận, để trong lòng cô ta sinh ra chút tức tối, sẽ không còn thời gian để suy nghĩ lung tung.
Hai nha đầu nửa hiểu nửa không đứng cạnh gật gật đầu.
Đường Phong mỉm cười, Mộng Nhi và Bảo Nhi tuy có luyện qua vài thứ, nhưng thời gian tu luyện không nhiều, đương nhiên không hiểu những thứ như tâm ma. Một khi sinh ra tâm ma, nhẹ thì một thân thực lực tẫn phế, nặng thì biến thành điên dại.
- Hai người bình thường ở cạnh cô ta nhiều một chút, ta còn phải tận dụng thời gian tu luyện, tranh thủ sớm cho cô ta một tia hy vọng.
Đường Phong sau khi nói xong liền quay về với nghiệp lớn tu luyện.
Mấy ngày sau đó, những khi không tu luyện Đường Phong đều tranh thủ trêu chọc Bạch Tiểu Lại, mỗi lần như thế đều chọc cho nàng ta trừng mắt, nghiến răng, mở miệng chửi hắn vài câu cũ rích như vô sỉ, xú nam nhân gì đó, Đường Phong thì trưng ra vẻ mặt tươi cười hớn hở, da không đau thịt không ngứa, thoạt nhìn càng thêm chọc người nổi giận.
Đương nhiên, Đường Phong trêu chọc cũng có mức độ, chỉ chọc một chút cho nàng mắng chửi vài câu, phát tiết con giận là được. Kích thích nghiệm trọng hơn rất dễ có tác dụng ngược.
So với vẻ mặt đáng giận của Đường Phong mà nói thì việc một thân thực lực của nam nhân này gia tăng vô cùng nhanh khiến Bạch Tiểu Lại phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác.
Tới ngày thứ tám, Đường Phong đã là Luyện Cương tam phẩm, loại tốc độ tu luyện điên cuồng này khiến Bạch Tiểu Lại có cảm giác choáng váng.
Nếu không phải hắn dùng loại linh đan diệu dược nào đó cường ép thực lực gia tăng, như vậy thì chỉ cần với phần tư chất tu luyện thế này cũng đủ vang dội kim cổ. Mặc dù trong lòng oán hận, nhưng Bạch Tiểu Lại cũng phải thừa nhận trên phương diện tu luyện thì Đường Phong quả thật trên mình một bậc.
Đường Phong hôm nay tu luyện xong liền ra ngoài hít thở không khí trong lành, đi hết một vòng quanh Yên Liễu các cũng không thấy bóng dáng Bạch Tiểu Lại đâu, Mộng Nhi và Bảo Nhi đang chuẩn bị cơm chiều, Đường Phong liền tìm các nàng hỏi thử, hai nha đầu cũng không biết.
Trong đầu Đường Phong nháy mắt nhảy ra vô số ý niệm, mang theo hai nha đầu chạy ra khỏi Yên Liễu các, tìm hết một lượt khắp nội tông, ngoại tông cũng không thấy Bạch Tiểu Lại.
Tìm đến khi sụp tối, cả ba người mới lê tấm thân mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần trở về, vừa mới bước vào đại viện của Yên Liễu các, tròng mắt của Đường Phong liền trợn trắng.
Trong đại viện, một bạch y mỹ nhân đang ngồi trên ghế thái sư, hai bàn tay nhỏ nhắn đang cầm thứ gì đó giống quả xoài, ăn vô cùng ngon miệng, nước trái cây dính đầy miệng, hai tay liên tục đút trái cây vào miệng.
Nhận thấy được có người tới gần. nữ nhân này liền ngẩng đầu lên nhìn lại, đôi con ngươi trong suốt tràn ngập thẹn thùng cùng khó xử.
nữ nhân này không phải Bạch Tiểu Lại thì là ai?
Bạch Tiểu Lại tuổi còn trẻ đã có thể tấn chức Thiên giai cường giả, tự nhiên có chỗ hơn người của mình. Nhìn thấy ánh mắt của Đường Phong cùng hai nha đầu kia nhìn mình chằm chằm, Bạch Tiểu Lại vội ném mấy thứ đang cầm trong tay đi, động tác nhẹ nhàng tuyệt đẹp, không vươn chút bụi trần, tựa như tiên nữ nhẹ nhàng vũ lộng.
Bạch Tiểu Lại làm xong động tác này liền ngồi ngay ngắn lại, mắt nhìn thẳng, giọng nói nhẹ nhàng lại mang theo chút vô tội:
- Ta đói bụng, nên vào bếp tìm đồ ăn. Vừa rồi các người đi đâu vậy? để ta tìm hơn nửa ngày.
những lời này lập tức khiến Đường Phong có cảm giác đang bị người trả đũa.
Đường Phong căm giận nói:
- Ta còn đang muốn hỏi cô đã đi đâu? Cô không biết tình cảnh hiện tại của mình rất nguy hiểm sao? Diệp Trầm Thu tuy bị một chưởng của cô đả thương, nhưng sức chiến đấu của hắn còn được bao nhiêu hả? Cô bây giờ mà gặp phải hắn thì khác nào đưa dê vào miệng cọp!
- Cả ngày đợi trong này rất buồn, ta chỉ muốn ra ngoài dạo một chút thôi.
Bạch Tiểu Lại có chút mơ hồ, không biết nam nhân này giận cái gì, mình và hắn hình như không thân quen mấy kia mà.
- Nơi này là Thiên Tú! Một người lạ như cô đi lung tung bên ngoài nếu bị người khác phát hiện, cô muốn ta giải thích thế nào đây? những nữ nhân nhàm chán kia có thể hay không cho rằng Đường Phong tùy tiện đưa một nữ nhân có quan hệ mờ ám về? Ta lén lút đưa cô về đây là đã phá quy cũ rồi, bà cô à, cô làm ơn an phận đừng gây thêm náo loạn gì cho ta nữa, chờ ta giúp cô giải độc xong rồi, cô muốn đi đâu thì cứ đi, không ai ngăn cản cô.
Bạch Tiểu Lại bị Đường Phong mắng đến một bụng tức tối, nhưng nàng cũng biết việc hôm nay là mình sai trước, không nên tự tiện rời khỏi Yên Liễu các, nhưng cái tên này nói cũng khó nghe quá, cái gì mà nữ nhân có quan hệ mờ ám? ngươi có bản lĩnh này sao? Thế nên dù biết rõ mình không đúng, nhưng Bạch Tiểu Lại vẫn hung tợn trừng mắt nhìn Đường Phong.
Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta! Bạch Tiểu Lại âm thầm nảy sinh ác độc.
Đường Phong mắng một trận, cơn giận trong bụng cũng phát tiết hết, phất tay một cái liền đi về phòng, lúc đi đến bên cạnh Bạch Tiểu Lại, đột nhiên ngừng lại, trầm giọng nói:
- Còn nữa...
- Cái gì?
Bạch Tiểu Lại đen mặt, quay đầu trừng Đường Phong, nàng quyết định, nếu nam nhân này lại xiên xỏ gì mình nữa thì chẳng cần đợi hắn giải độc cũng rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Còn nhẫn nhịn nữa thì sẽ tổn thương tới tự tôn.
- Trên miệng cô dính đầy nước trái cây màu vàng thế này, thoạt nhìn vừa quái lạ và ghê tởm.
Đường Phong lưu lại những lời này lập tức bước nhanh vào phòng