Vô Thường - Chương 321
Chương 321: Đầu cùng (thượng,ha)
Nếu không phải là dừng lại trong khoảng thời gian này, Đường Phong dám khẳng định, chính mình có thể sớm nửa tháng, thậm chí càng sớm hơn tới được nơi này.
Phòng thứ ba mươi sáu, đầu cùng nơi này, chất lượng lẫn mật độ linh khí vượt quá sức tưởng tượng của Đường Phong. Linh khí ở đây không chỉ ngưng kết tới mức mắt thường có thể nhìn thấy được, thậm chí có chút đặc thù chuyển động theo trạng thái cố định rồi, chúng không hề biểu hiện đặc thù từng dải từng dải trôi theo dòng chảy như ban đầu, mà là hội tụ thành một đoàn khổng lồ, che trời che đất, thời điểm hỏa linh khí trôi xuống, Đường Phong thậm chí cảm giác được thân thể của chính mình bị linh khí vô cùng khổng lồ áp bách tới nặng trịch. Thời điểm băng linh khí từ dưới đất trào lên trên, Đường Phong có cảm giác như chính mình bị nhấc bay lên cao.
Đây không phải là ảo giác, mà là do linh khí ngưng tụ quá mức nồng đậm, biến thành thực chất, tạo thành lực lượng lúc đẩy hắn lên, lúc ép hắn xuống.
Không chỉ như vậy, mỗi khi hai loại linh khí này giao với nhau, Đường Phong thậm chí có thể nghe được cách đó không xa truyền tới tiếng gió thổi gào thét, tiếng ô ô không dứt, khiến tim hắn phải đập nhanh hơn.
Sắp tu luyện được thời gian bốn tháng rồi, Đường Phong hiện tại đã là cảnh giới Địa giai trung phẩm đỉnh phong, bởi vì tại thời điểm tu luyện, Đường Phong không nhịn được dùng linh khí khổng lồ kia rèn luyện thân thể chính mình. Linh khí tu luyện thu được không hề hoàn toàn chuyển hóa thành cương khí cảnh giới, cho nên mới chỉ có trình độ hiện tại.
Bất quá Đường Phong không hề hối hận, cường độ thân thể cao mang tới chỗ tốt rất lớn, trong các cuộc chiến đấu trước đó đã biểu hiện rất rõ ràng. Hơn nữa linh khí để rèn luyện thân thể nơi này đều vô cùng tinh thuần, về mặt chất lượng so với linh khí đan hai lần rèn luyện thân thể không biết tốt hơn bao nhiêu lần, hiệu quả rèn luyện tự nhiên không thể kém hơn.
Tiếp theo muốn tìm được linh khí khổng lồ và tinh thuần để rèn luyện thể không biết đến bao giờ, Đường Phong tự nhiên không chịu lãng phí cơ hội như vậy.
Tĩnh tọa trong phòng thứ ba mươi sáu, mỗi một lần hô hấp, linh khí cực lớn tới không thể tưởng tượng dũng mãnh tiến vào trong thân thể chính mình, cho dù là ngày đầu tiên tiến vào trong băng hỏa phòng thứ ba mươi sáu, thế nhưng Đường Phong vẫn giống như trước đây, không chịu khổ sở dày vò, bị lăn qua lăn lại hầu như sống chết một đường.
Bởi vì thân thể được rèn luyện càng lúc càng trở nên cường đại hơn, sức chống đỡ của thân thể bay lên thẳng tắp, khó chịu khẳng định là có, dù sao Đường Phong không có khả năng hoàn toàn không có cảm giác, thế nhưng chỉ cần chống lại được băng hỏa lưỡng trọng kình ăn mòn, đợi khi hai loại linh khí này thay thế nhau, cảm giác khó chịu trong nháy mắt biến thành thư sướng, lỗ chân lông toàn thân phảng phất như thư giãn rộng mở.
Khi tu luyện trong đầu cùng băng hỏa ba mươi sáu phòng trong năm ngày, cảm giác khó chịu ban đầu dần dần biến mất không còn, hẳn là nguyên nhân do thân thể đã thích ứng được nơi này.
Vốn định tiếp tục tu luyện như vậy, dù sao đã chạy tới đầu cùng rồi, tiếp tục đi về phía trước sẽ không còn thạch thất nào để chính mình sử dụng. Thế nhưng Đường Phong thực sự bị tiếng gió thổi ô ô câu dẫn lòng hiếu kỳ tìm hiểu.
Mỗi khi hai loại linh khí thay thế nhau, tiếng gió thổi gào thét ô ô này sẽ xuất hiện, nghe tổng thể giống như tình huống gió thổi qua đường ống, hơn nữa đường ống này còn vuông góc với ngọn núi lửa ngay dưới chân, Đường Phong có thể từ trong âm thanh phán đoán ra được điểm này.
Lẽ nào bên trong ngọn núi lửa còn có một không gian nào đó?
Dưới sự hiếu kỳ, Đường Phong không nhịn được đình chỉ tu luyện, quyết định đi xuống dưới kiểm tra một chút, dò xét tình huống, thuận tiện nhìn xem có thể tìm được liệt diễm cô Mang chấp sự muốn chính mình tìm kiếm hay không.
Bị người nhờ vả là chuyện của chính mình. Nếu như đã đáp ứng người ta sẽ tận khả năng làm được. Dù sao đi nữa lúc tìm được liệt diễm cô cũng có thể trở lại tu luyện.
Thời gian tu luyện đã gần được bốn tháng, dù là Đường Phong cũng không tránh khỏi có cảm giác khô khan buồn chán, cộng thêm tâm tình của chính mình hiện tại có chút nôn nóng, cần đi đi lại lại một chút thay đổi tâm tình.
Suy nghĩ như vậy, Đường Phong lười tiếp tục tu luyện, đứng dậy tiếp tục đi sâu vào bên trong băng hỏa ba mươi sáu phòng, sơn động này hẳn là do thiên nhiên hình thành, thạch thất chỉ là do sau này có người tiến vào trong điêu khắc mở ra mà thôi.
Vị trí mở ra chỉ tới địa phương băng hỏa phòng thứ ba mươi sáu, nếu như tiếp tục mở ra mà nói, hẳn là còn có thể có phòng thứ ba mươi bảy, phòng thứ ba mươi tám các loại, bởi vì Đường Phong đi về phía trước một đoạn khá dài, còn đang lục lọi trong sơn động.
Phía trước là một quãng đường vòng, lúc Đường Phong vượt qua đoạn đường vòng cung này, cước bộ không khỏi dừng lại, ánh mắt có chút dại ra nhìn phía trước.
Cảnh tượng đột nhiên xuất hiện phía trước mặt thực sự vượt quá sức tưởng tượng của Đường Phong, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, đầu cùng của băng hỏa ba mươi sáu phòng cư nhiên là tràng cảnh như thế này, hắn cũng hoàn toàn không nghĩ tới, suy đoán của chính mình trước kia là chính xác.
Đầu cùng của sơn động này hẳn là vị trí trung tâm của ngọn núi lửa, mà Đường Phong hiện tại đối mặt chính là một cột dung nham đường kính ước chừng hơn mười trượng, toàn bộ màu hỏa hồng, khói trắng không ngừng bốc lên, tản mát sức nóng cực kỳ kinh người. Không khí xung quanh cột nham thạch bị nhiệt độ nóng chảy làm vặn vẹo, tất cả mọi thứ nhìn qua đều xoay xoay chuyển chuyển.
Cột nham thạch này xác thực là do nham thạch nóng chảy đậm đặc cấu thành, nhưng lại không hề bay lên hạ xuống, phảng phất giống như bị một lực lượng nào đó giữ vững, chỉ dừng lại tại một chỗ, nham thạch nóng chảy bên trong cuồn cuộn không dứt, tạo thành từng đám bọt bám xung quanh cột nham thach, sau đó nổ tung, khiến nham thạch nóng chảy bị văng ra khỏi cột trụ.
- Ông trời của ta!
Đường Phong sửng sốt, hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, tiến một bước về phía trước.
Tại nơi này cư nhiên có thể thấy được tràng cảng ly kỳ quỷ dị tới như vậy!
- Phong ca ca, cẩn thận một chút!
Linh Khiếp Nhan nhịn không được mở miệng nhắc nhở.
- Uh!
Đường Phong gật đầu, cẩn thận từng chút mò tới vị trí đầu cùng của sơn động, đã không còn địa phương có thể tiếp tục đi nữa rồi, cột trụ nham thạch nóng chảy đường kính ước chừng hơn mười trường kia cách chính mình hiện tại khoảng mấy chục trượng, giống như một đầu hỏa long cực lớn, toàn bộ sơn động xung quanh hoàn toàn vắng vẻ, đủ để dung nạp vài cột trụ nham thạch như vậy mà không hề chật chội.
Ngẩng đầu nhìn lên cao, không biết cột trụ nham thạch nóng chảy đã bay tới vị trí nào, nhìn không thấy đầu cùng, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh hỏa hồng, nhìn xuống bên dưới một chút cũng không thấy đầu cùng.
Tại sao có thể như vậy đây? Đường Phong thế nào cũng nghĩ không ra.
-o0o-
Theo đạo lý mà nói, nham thạch nóng chảy này tuy rằng có chút nồng đậm, có chút keo dính, thế nhưng dù sao cũng là trạng thái dịch. Người đi lên trên cao, thủy chảy xuống dưới thấp, nham thạch nóng chảy hẳn là chảy xuống dưới mới đúng, thế nhưng lúc này nó cư nhiên hội tụ thành một cột trụ nham thạch nóng bỏng, dừng lại tại vị trí trung tâm ngọn núi lửa, chỉ là càng không ngừng xoay tròn, không hề có chút vết tích di động lên xuống.
Giữa lúc Đường Phong đang kinh ngạc không ngớt, tiếng gió thổi ô ô bên tai lại một nữa truyền đến. Lúc này so với bất cứ lúc nào trước đó đều rõ ràng hơn rất nhiều, tiếng gió thổi là từ bên dưới truyền lên.
Đồng thời theo tiếng gió thổi chính là thời điểm hai loại linh khí tinh thuần tới cực điểm thay thế nhau.
Đường Phong biến sắc, trong đầu lập tức dâng lên ý niệm muốn thối lui, từ bên dưới đất đột nhiên thổi mạnh một cơn cuồng phong, lực lượng của cơn cuồng phong này cực kỳ to lớn, tốc độ cực nhanh, cho dù là Đường Phong đã đạt tới cảnh giới Địa giai trung phẩm cũng không thể chống đối.
Chỉ trong nháy mắt, toàn thân Đường Phong đều bị cuồng phong cuốn theo.
Xong! Trong đầu Đường Phong lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất. Cột nham thạch nóng chảy nóng bức người kia chỉ cách chính mình vài chục trượng, lúc này lại bị gió thổi về phía cột nham thạch. Nếu thực sự bị cuồng phong thổi mạnh vào cột nham thạch nóng chảy kia mà nói, cho dù là thân thể chính mình có cường thịnh hơn nữa cũng sẽ bị đốt cháy thành tro tàn trong nháy mắt, đây căn bản không phải là thứ nhân lực có thể chống đối.
Đang muốn sử dụng đòn sát thủ chống đối, Đường Phong lại phát hiện vận khí của mình tốt tới mức không thể tốt hơn được, bởi vì hướng gió là từ bên dưới thổi mạnh lên trên cao, vì vậy chính mình hiện tại cũng bay lên theo góc gần như 90 độ, không hề bị cuốn quá nhiều về phía cột nham thạch nóng chảy, rốt cuộc coi như hữu kinh vô hiểm.
Cuồng phong thổi mạnh trong thời gian hơn mười hơi thở, tốc độ và lực lượng luc này mới chậm rãi biến chậm lại. Đường Phong dương nanh múa vuốt giãy dụa thân thể trong không trung, ý đồ để chính mình tới gần vách sơn động, thật vất vả mượn lực lượng cuồng phong đang thả lỏng tiếp cận một chút, hướng gió vừa mới khởi động không lâu đột nhiên hoàn toàn dừng lại, hẳn là do hai loại linh khí thay thế hoàn thành rồi.
Lập tức Đường Phong liền cảm giác được thân thể chính mình có xu hướng muốn rơi xuống dưới, khiến hắn hoảng sợ lập tức bắn ra Thiên binh Toái Tinh, vận chuyển cương khí toàn thân, toàn lực đánh một kích về phía vách sơn động.
Ầm ầm nổ vang, vị trí vách núi bị công kích trong nháy mắt văng ra đất đá, trực tiếp bị đánh thành một lỗ thủng rất lớn. Đường Phong thuận lợi tiến sát biên giới lỗ thủng, cố sức bám dính thân thể chính mình, mạnh mẽ nhảy vào trong, lắc lư nửa ngày mới đứng vững được bước chân.
Cảm giác sợ hãi lướt qua trong lòng, vừa rồi nếu như động tác của chính mình hơi chậm một chút, sợ rằng đã bị rơi xuống bên dưới rồi.
Vách động nơi này quanh năm bị băng hỏa lưỡng trọng kình tinh thuần tới vực điểm rèn luyện, trở nên kiên cố không gì sánh được, cho dù Đường Phong đã dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể tạo ra một lỗ thủng miễn cưỡng để một người có thể đứng thẳng, thế nhưng không thể lộn xộn, khẽ động một chút rất có thể sẽ bị trượt chân rơi xuống.
- Nguy hiểm thật!
Đường Phong thở ra một hơi, quay đầu nhìn trái phải, phát hiện tình cảnh của chính mình hiện tại đã xấu hổ tới mức không thể xấu hổ hơn dược nữa.
Xung quanh chỉ có vị trí của chính mình hiện tại có thể dung thân, cột trụ nham thạch nóng chảy tuy rằng lúc này đã dừng không bay lên, miễn cưỡng thoát ly được nguy hiểm, thế nhưng chính mình nên xuống dưới như thế nào a?
Hơn nữa Mang chấp sự trước kia từng nói qua, đi tới đầu cùng băng hỏa ba mươi sáu phòng, tiếp tục tiến sâu vào trong là có thể tìm được liệt diễm cô trong truyền thuyết.
Người này không ăn nói lung tung đấy chứ? Thiếu gia chạy tới đầu cùng băng hỏa ba mươi sáu phòng, tiếp tục lên trên căn bản không có đường a, bây giờ còn bị cỗ cuồng phong kia mạnh mẽ thổi tới bước này.
Nghĩ đi ngẫm lại, Mang chấp sự cũng chỉ đi tới băng hỏa phòng thứ hai mươi bảy mà thôi, đâu có khả năng lý giải rõ ràng đối với băng hỏa ba mươi sáu phòng như vậy?
Sao có thể biết được địa phương này chỉ có hai người lão cung chủ và Tạ Tuyết Thần tới được. Nếu như Tạ Tuyết Thần từ nơi này lấy được liệt diễm cô, khẳng định cũng đã đi tới địa phương này. Nói như vậy, về tình huống đầu cùng của băng hỏa ba mươi sáu phòng, Mang chấp sự hẳn là nghe được từ chỗ Tạ Tuyết Thần rồi.
Phỏng chừng Mang chấp sự cũng bị Tạ Tuyết Thần lừa đối, quay đầu lại tin là thật đến lừa đối thiếu gia. Đường Phong vô cùng hối hận, sớm biết nơi này căn bản không có đường để đi, tự nhiên thế nào cũng không chịu đáp ứng Mang chấp sự tìm kiếm liệt diễm cô gì gì đó, đây quả thực là đang liều mạng.
Hiện tại hay rồi, chính mình bị vây ở chỗ này, lên trên không được, xuống dưới cũng không được, còn có cột trụ nham thạch nóng chảy trước mặt kia, nói không thể nói được gì, điều này khiến chính mình chịu đựng làm sao? Lẽ nào muốn chính mình phải cô đơn cả đời nơi đây?
Đang thời điểm phiền muộn không ngớt, thanh âm của Linh Khiếp Nhan đột nhiên truyền tới:
- Phong ca ca, mau nhìn lên trên.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên trên cao, trước mắt không khỏi sáng ngời, tại vị trí cách chính mình không sai biệt lắm khoảng năm trượng có một sơn động nhỏ từ vách sơn động to lớn hiện tại kéo dài ra, cũng giống như chi nhánh của cây đại thụ, sơn động nhỏ này đại khái dài vài chục trượng, trên đỉnh không sai biệt lắm đã chạm vào vị trí cột trụ nham thạch nóng chảy.
Không chỉ như vậy, dưới đáy sơn đạo này, cách một đoạn lại có một điểm đỏ đậm, thậm chí còn tản mát một chút ánh sáng huỳnh quang, đẹp tới dị thường, lại có điểm quỷ dị, nhìn hình dáng giống như cây nấm.
Thứ này đại khái chỉ có kích cỡ chừng nắm tay trẻ con, nếu như không nhìn kỹ mà nói, thực sự không thể phát hiện ra được. Hơn nũa lúc này mấy điểm đỏ này còn đang không ngừng hấp thu linh khí liệt diễm đỏ hồng, một cỗ linh khí nồng đậm hội tụ xung quanh mấy điểm đỏ, lập tức bị nhanh chóng hấp thu không còn một mảnh, tại thời điểm hấp thu, mấy thứ này hơi phồng lên, chậm rãi biến thành kích cỡ nguyên bản, phảng phất như con người đang hô hấp.
- Liệt diễm cô?
Đường Phong không khỏi nói.
- Hẳn chính là nó rồi!
Linh Khiếp Nhan đáp.
Tại địa phương như thế này xuất hiện thứ giống như cây nấm, ngoại trừ liệt diễm cô ra, chỉ sợ không còn bất cứ thứ gì khác nữa.
Thực sự là đạp phá thiết hài vô mịch sứ, đai lai toàn bất phí công phu.
Đường Phong còn đang suy nghĩ Mang chấp sự lừa dối chính mình, hiện tại xem ra Mang chấp sự ngược lại không phải hoàn toàn là đang dối gạt người. Bên trên đầu cùng băng hỏa ba mươi sáu phòng xác thực có liệt diễm cô tồn tại, chỉ là không có bất cứ đường nào có thể đi rồi, hơn nữa là do cơ duyên xảo hợp mới bị chính mình phát hiện ra, thực sự muốn chính mình tìm đến, Đường Phong nghĩ rất có khả năng tìm không được.
-o0o-