Vô Thường - Chương 333
Chương 333: Cô bé ngốc
Nàng không thực sự thích chính mình đấy chứ? Bằng không sao có thể biến thành bộ dạng như bây giờ?
Có câu tự cổ nan tiêu mỹ nhân ân!
Lúc này Phi Tiểu Nhã cũng khẩn trương muốn chết, nàng xác thực là tỉnh lại trước Đường Phong, thế nhưng nàng vừa mới tỉnh táo một chút, Đường Phong cũng tỉnh lại, trong nháy mắt nhận thấy được mí mắt của đối phương lay động, Phi Tiểu Nhã lập tức nhắm mắt giả bộ ngủ. Bởi vì nàng biết tư thế của chính mình hiện tại vô cùng chướng tai gai mắt. Chính mình không chỉ nằm gối lên một cánh tay của hắn, một tay còn nắm chắc y phục của hắn, dán sát vào người đối phương, đầu chôn sâu vào bên cạnh cổ, mặt khác còn có một chân gác lên trên bụng đối phương.
Xấu hổ chết ngươi! Phi Tiểu Nhã hận không thể tìm được một cãi lỗ chui xuống. Nàng không dám lộn xộn, rất sợ Đường Phong sẽ hiểu lầm cái gì, trong đầu một mảnh hỗn loạn, chỉ có thể nằm yên tại chỗ.
Ta chết rồi, ta cái gì cũng không biết. Trong lòng Phi Tiểu Nhã thầm nghĩ.
Đối mặt với thủ đoạn nho nhỏ của Phi Tiểu Nhã, Đường Phong đương nhiên sẽ không phá bỏ, như vậy sẽ chỉ làm cả hai bên đều xấu hổ, chỉ là nhẹ nhàng tách thân thể chính mình, chậm rãi đứng lên, lại quay đầu nhìn xung quanh một chút.
Một lát sau, Đường Phong phảng phất lẩm bẩm:
- Uhm, nhanh chân xem xét hoàn cảnh bốn phía, thuận tiện tìm chút thực vật, nàng đợi ở chỗ này, không nên chạy loạn!
Lập tức thanh âm bước chân trên cát trắng dần dần nhỏ hơn.
Đợi tới khi thanh âm bước chân hoàn toàn biến mất Phi Tiểu Nhã mới nheo con mắt, lén lút nhìn một chút, đã không còn nhìn thấy hình bóng của đối phương nữa rồi, bảo chủ đại nhân rất nhanh từ dưới mặt đất bước lên, chỉ thấy toàn thân đều hư thoát, rất mệt mỏi. Chụm hai bàn tay, Phi Tiểu Nhã chúi đầu vào lòng bàn tay, trên mặt mọc lên rặng mây đỏ, hai tay che mặt thật chặt, chỉ cảm thấy nóng hổi vô cùng.
Đó là chuyện ngoài ý muốn, Phi Tiểu Nhã tự nói với chính mình, chuyện này tuyệt đối là ngoài ý muốn.
Thời điểm ở cùng với hắn một chỗ, chuyện ngoài ý muốn không lúc nào không phát sinh, đúng vậy, khẳng định chính là chuyện ngoài ý muốn, chính mình tốt xấu gì cũng là bảo chủ đại nhân Ô Long Bảo, thời điểm ngủ sao có khả năng thích kề cận người khác? Còn làm ra động tác bất nhã tới như vậy, nhất định là vì nguyên nhân đêm qua quá lạnh.
Quên đi quên đi, nhất định phải quên đi, bằng không chính mình sau này trước mặt hắn vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên rồi. Thầm nghĩ như vậy, Phi Tiểu Nhã nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt chính mình, làm cho chính mình càng thêm thanh tỉnh một chút.
Bất quá hắn sớm biết được chính mình đã tỉnh, bằng không sẽ không nói ra những lời như vậy. Tiểu tặc này còn hiểu được tâm tình chiếu cố người khác. Nhớ tới điểm này, trong lòng Phi Tiểu Nhã liền cảm thấy ngọt ngào. Vị đạo trên người hắn cũng rất ấm áp, vị đạo để chính mình yêu thích.
Trong ngũ tạng lục phủ đột nhiên truyền tới từng đợi đau đớn, sắc mặt Phi Tiểu Nhã có chút tái nhợt, toàn thân co quắp. Cho tới lúc này nàng mới nhớ tới chính mình đang bị thương không nhẹ.
Thời điểm dẫn theo tiểu tặc kia bơi lên khỏi mặt nước, trong thân thể hắn đột nhiên bộc phát ra hai loại kình đạo, xâm nhập vào trong cơ thể chính mình, hai cỗ kình đạo này vô cùng bá đạo, thậm chí ngay cả chính mình cũng không thể nào chống đối.
Gian nan ngồi dưới mặt đất, Phi Tiểu Nhã hít sâu một hơi, thu liễm tâm thần, nhắm mắt kiểm tra một chút, vừa nội thị, bảo chủ đại nhân không khỏi kinh hãi.
Hai loại kình đạo vẫn tồn tại như cũ, không hề có một chút giảm thiểu, một cỗ là hỏa kình chí thuần, một cỗ là băng kình chí thuần. So với băng hỏa lưỡng trọng kình rất nhiều năm trước kia chính mình từng trải qua tại băng hỏa ba mươi sáu phòng có chút tương tự, thế nhưng lại không quá giống nhau, băng hỏa lưỡng trọng kình trước kia so với hai loại kình đạo hiện tại hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp. Hai loại kình đạo trong cơ thể chính mình không cần bàn cãi càng thêm tinh thuần hơn nhiều, càng thêm nồng nặc, càng thêm bá đạo.
Vận chuyển công pháp, Phi Tiểu Nhã muốn bức hai cỗ kình đạo này ra khỏi cơ thể, không vận chuyển còn tốt, chỉ cảm giác thấy lục phủ ngũ tạng có chút đau đớn mà thôi, nhưng khi linh khí du động một vòng trong cơ thể, toàn bộ thân thể giống như bị vô số kim châm kích thích, đau đớn tới mức Phi Tiểu Nhã không nhịn được rên lên hừ hừ, trên trán trong nháy mắt chảy xuống mồ hôi, toàn thân đều bắt đầu run rẩy.
Hai cỗ kình đạo này rốt cuộc là cái gì? Phi Tiểu Nhã nghĩ thế nào cũng không rõ, chính mình tốt xấu cũng là một cao thủ Thiên giai thượng phẩm, cư nhiên ngay cả hai cỗ kình đạo như vậy cũng không thể bình ổn được.
Hơn nữa, cỗ băng kình kia khiến nàng có cảm giác giống như tuyết tủy.
Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, hai cỗ kình đạo này là từ trên người tiểu tặc kia bộc phát ra xâm nhập vào cơ thể chính mình, nói như vậy tiểu tặc kia nhất định đã hấp thu một thứ gì đó hỏa thuộc tính mạnh mẽ đủ để sánh ngang với tuyết tủy, như vậy mới sinh ra kình đạo băng hỏa cân bằng.
Chính mình hiện tại khó chịu như vậy, còn hắn thì sao đây? Hắn chẳng phải càng thêm khó chịu hơn nhiều? Phi Tiểu Nhã không khỏi lo lắng.
Ngồi dưới đất nếm thử rất nhiều loại phương pháp, Phi Tiểu Nhã vẫn như cũ không thể bức hai cỗ kình đạo kia ra khỏi cơ thể, chỉ cần vận công một chút lập tức khiến toàn bộ thân thể đau đớn vô cùng, không vận công còn tốt, cho dù có đau đớn, nhưng còn trong phạm vi chịu đựng.
Đợi đại khái chừng nửa canh giờ, Phi Tiểu Nhã nghe được tiếng bước chân dần dần tiếp cận gần chính mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên lưng tiểu tặc có một bó củi khá lớn, trên tay còn có mấy con thú hoang nho nhỏ và một bình rượu, chậm rãi đi về phía chính mình.
Khuôn mặt Phi Tiểu Nhã lại đỏ, không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.
Thế nhưng nghĩ lại, chính mình vì hắn ngay cả tính mệnh cũng thiếu chút nữa vứt đi, lúc đó hầu như đã ôm tâm tư không cầu sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày. Bây giờ còn quan tâm gì tới chuyện mất mặt hay không mất mặt?
Nguyện vọng lớn nhất của chính mình không phải ở cùng hắn một chỗ sao? Tiểu tặc này đã dằn vặt chính mình suốt mấy tháng rồi, mấy tháng vừa qua không hề nhìn thấy hình bóng của hắn, hiện tại rốt cuộc đã thấy rồi.
Suy nghĩ như vậy, nội tâm của Phi Tiểu Nhã lại trở nên kiên định, có cái gì phải sợ, có cái gì phải xấu hổ đây? Đúng vậy, không cần phải lo lắng quá nhiều, chỉ cần có hắn bên cạnh là đủ rồi.
Nhận thấy nhãn thần của Phi Tiểu Nhã trước và sau có sự chuyển biển, Đường Phong không khỏi có chút kỳ quái, đi tới bên cạnh nàng hỏi:
- Nàng đã tỉnh?
- Uhm!
Phi Tiểu Nhã nhẹ nhàng gật đầu.
Đường Phong đưa tay thả thức ăn và bó củi xuống dưới mặt đất, đi tới trước mặt nàng, đưa tay sờ vào trán cảm nhận một chút, chỉ thấy rất lạnh lẽo, nhíu mày hỏi:
- Sắc mặt của nàng rất không tốt!
- Uhm!
Trên mặt Phi Tiểu Nhã tràn đầy biểu tình hài lòng, hắn còn quan tâm tới ta, trong thời gian dài như vậy đây là lần đầu tiên.
Chương 333: Cô bé ngốc (hạ).
Đôi lông mày của Đường Phong nhíu sát:
- Có phải nàng bị thương?
- Uhm!
Đường Phong bất đắc dĩ nói:
- Thương thế này có phải liên quan tới ta?
Từ hôm qua Linh Khiếp Nhan đã kể lại mọi chuyện trong lúc hôn mê cho hắn nghe, Đường Phong tự nhiên biết Phi Tiểu Nhã đã làm cái gì đối với chính mình.
- Uhm!
Phi Tiểu Nhã vẫn gật đầu như trước, lập tức tỉnh ngộ, nhanh chóng lắc đầu, nàng không muốn trong lòng đối phương có gánh vác gì đó.
Đường Phong thở dài:
- Xin lỗi, lúc đó ta không có ý thức!
Ánh mắt của Phi Tiểu Nhã vẫn sáng ngời theo dõi hắn, chỉ một lời đã khiến nàng giống như cô bé ngốc nghếch.
- Đã đói bụng rồi đúng không? Trước chờ một lát, để ta xử lý những thứ này!
Đường Phong cầm mấy con thú hoang trên mặt đất, chuẩn bị mang tới cạnh biển mổ bụng.
- Uhm!
Cho dù tính tình của Đường Phong rất tốt, nhưng lúc này bị cô nàng lăn qua lăn lại như vậy không khỏi bất đắc dĩ, đôi lông mày nhếch cao:
- Nàng chỉ nói uhm, ta cũng không biết ý tứ của nàng, có gì cứ nói ra!
- Uhm, ta đã biết!
…
Đường Phong không tiết tục để ý tới cô nàng, cầm theo mấy thứ trong tay đi thẳng tới biển, Phi Tiểu Nhã phía sau hắn che miệng cười trộm, cười tới vô cùng xinh đẹp, nhưng không phát ra thanh âm gì. Tiểu tặc này, chơi thật vui nha!
Xử lý sạch sẽ mấy con thú hoang, lại cầm lấy một cành cây, dùng đá lửa đánh lửa, cuối cùng đặt cá lên trên bếp.
Đường Phong vừa mới thăm dò hòn đảo một chút, bởi vì lo lắng cho cô nàng ngốc nghếch, vì vậy không tới một phần năm lộ trình đã quay trở về rồi, tạm thời chưa phát hiện ra bất cứ sinh vật nào đủ sức uy hiếp, nhưng lại phát hiện mấy con thú hoang kỳ quái, nhìn thấy Đường Phong cũng khong vội chạy đi, bị hắn cầm mấy hòn đá ném hôn mê.
Với trình độ ám khí của Đường Phong, dùng dể bắt giết mấy con thú hoang, thực sự có chút đại tài tiểu dụng.
Một mặt cẩn thận tỉ mỉ nướng thịt, một mặt rải chút muối và gia vị lên thân thú, Đường Phong không nói nói chuyện với cô nàng ngốc nghếch này, rất sợ sẽ bị tức chết.
Cô nàng ngốc nghếch chỉ dùng con mắt thẳng tắp nhìn vào thịt thú hoang đã nướng tới khô vàng, không ngừng liếm liếm môi, trong bụng thường xuyên truyền tới tiếng kêu ột ột, rõ ràng đã đói bụng lắm rồi.
- Ngươi kiếm muối ăn ở đâu?
Phi Tiểu Nhã nuốt nước bọt, ý đồ dùng nói chuyện để di chuyển sự chú ý của chính mình.
- Mang theo bên người!
Đường Phong thuận miệng đáp.
Phi Tiểu Nhã không có bao nhiêu điểm thưởng thức, không để ý tới chuyện muối ăn mang theo bên người trong thời gian ngâm nước biển dài như vậy, khẳng định đã không thể dùng được nữa rồi, nhưng đây cũng là chuyện bình thường, dù sao nàng là tôn nữ của lão cung chủ Đại Tuyết Cung, là bảo chủ Ô Long Bảo, từ nhỏ đã được nuông chiều, ai để nàng tiếp xúc với những thứ này.
- Vậy kia là từ đâu tới?
Phi Tiểu Nhã chỉ vào bình rượu bên cạnh Đường Phong hỏi thăm.
Thứ này không giống như có thể mang theo bên người, Phi Tiểu Nhã cũng không phải quá ngốc nghếch.
- Tìm được trên đảo, cũng không biết là ai đó lưu lại thứ này!
Đường Phong tùy tiện nói, thời điểm hắn đi ra ngoài đã có chút chuẩn bị, tất cả đều cất giữ trong không gian mị ảnh, tạm thời chỉ lấy ra một bình, miễn cho Phi Tiểu Nhã đột nhiên kinh hãi nghi ngờ.
- Còn có thể uống, nếu như đói bụng có thể uống trước một chút!
Đường Phong cầm bình rượu đưa cho nàng.
Đôi môi của Phi Tiểu Nhã đã có chút rạn nứt rồi, lúc này tự nhiên không khách khí, tiếp nhận bình rượu lập tức ừng ực uống một ngụm lớn.
- Phụt…
Một ngụm còn chưa nuốt vào, Phi Tiểu Nhã trực tiếp quay đầu phun ra, trên mặt xuất hiện rặng mây đỏ hồng nho nhỏ.
Nàng nhíu chặt đôi lông mày, thè đầu lưỡi phấn hồng, biểu tình trên măt có chút thống khổ, hỏi:
- Sao lại là rượu?
- Nàng cho là cái gì?
Đường Phong dở khoc dở cười, trong bình rượu không phải là rượu, chẳng lẽ có thể là nước hay sao?
- Nói sai rồi, sao lại cay như vậy?
- Nàng chưa từng uống rượu sao?
Đường Phong nghi hoặc nói.
Phi Tiểu Nhã lắc đầu.
- Vậy nàng nhất định phải thử xem, uống nhiều một chút, đây chính là thứ tốt!
- Đúng sao?
Phi Tiểu Nhã nhíu mày, nhìn chằm chằm vào bình rượu trong tay, trên mặt hiện rõ biểu tình khổ sở, do dự một lát, cuối cùng ngửa đầu uống một ngụm!
Không có biện pháp, nàng thực sự quá khát rồi!
Uống xong một ngụm, chỉ cảm thấy từ trong khoang miệng tới bụng bốc lên lửa nóng, cay cay rát rát, Phi Tiểu Nhã không kìm lòng được thè cái lưỡi xinh xắn, bàn tay nhỏ bé không ngừng quạt quạt gió, tay kia liên tục vuốt ve bụng của chính mình, thoạt nhìn hoạt kê tới cực điểm.
Đường Phong thực sự không nhịn dược ha ha phá lên cười, hắn đột nhiên nghĩ cô bé ngốc này không phải khó có thể ở chung như vậy, nàng hiện tại so với nàng trước kia hoàn toàn là hai người khác nhau.
- Này… Có thể ăn được chưa?
Phi Tiểu Nhã cố gắng một lúc mới thoải mái, đôi con mắt ngập nước, chỉ vào thịt nướng trên bếp lửa hỏi.
- Chưa ăn được!
Đường Phong lắc đầu nói.
- Ta đói bụng!
Đôi mắt Phi Tiểu Nhã trông mong nhìn vào Đường Phong, biểu tình điềm đạm đáng yêu.
Trong lòng Đường Phong lập tức mềm nhũn, hắn đột nhiên nghĩ, mặc kệ cô bé ngốc này trước kia có biểu hiện cường thế như thế nào, bá đạo như thế nào, nhưng chung quy vẫn là nữ nhân, là một nữ nhân tại thời điểm khó khăn thường có tâm lý ỷ vào người khác, chính mình đối với nàng trước đây có phải hơi quá đáng hay không? Như vậy mới khơi dậy tính táo bạo trong lòng nàng, kỳ thực hiện tại thoạt nhìn, cô bé ngốc này hình như có điểm không rành thế sự, thậm chí có thể nó là nữ nhân thiện lương, bằng không nàng đã sớm giết chết chính mình rồi, cũng sẽ không đi cứu chính mình.
Đường Phong ôn nhu khuyên bảo nói:
- Chờ một lúc, sắp được rồi!
- Uhm!
Phi Tiểu Nhã gật đầu, không nói lời nào, đôi con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào thịt quay không ngừng chảy mỡ, hương thơm ngào ngạt, phảng phất như đây là tất cả thế giới của nàng.
Qua một lúc, cuối cùng Đường Phong mới lấy thịt nướng trên bếp lửa xuống, đưa tay xé hơn phân nửa, đưa tới trước mặt Phi Tiểu Nhã.
Cô bé ngốc này đã sớm không chịu được rồi, lúc này vừa mới nhìn thấy thịt nướng chờ mong từ lâu rốt cuộc có thể ăn, tuyệt đối không khách khí, trực tiếp cầm lấy từ trên tay Đường Phong, hai tay cầm hai bên, rất lỗ mãng đưa vào miệng.
- Cẩn thận nóng!
Đường Phong nhịn không được mở miệng nhắc nhở.
Phi Tiểu Nhã nhấc mí mắt lên quét nhìn hán, từng ngụm từng ngụm xét miếng thịt đầy mỡ trong tay, chỉ nhai nhai vái cái trong miệng liền lập tức nuốt xuống bụng.
Tố chất thân thể cao thủ Thiên giai thực không phải bình thường, Đường Phong thổn thức.
Người bình thường nếu như ăn uống theo cách nàng, miệng không bị bỏng tới kêu oa oa mới lạ! Mà nhìn Phi Tiểu Nhã, ngoại trừ chỉ là trong miệng phát sinh thanh âm tê tê, con mắt mênh mông nước, không còn chuyện gì khác.