Vũ Cực Thiên Hạ - Chương 1719

Chương 1719: Tính toán (2)

Chương 1719: Tính toán. (2)

Chiến sĩ này một đường chém giết tới, không khí dưới chân của hắn chẳng khác gì mặt đất, hắn bước rầm rầm rầm như đi trên đất bằng, gọn sóng bắn ra bốn phía, cho thấy hắn thực lực phi phàm.

- Hồng Viêm?

Thần Hư tam thái tử ánh mắt bắn ra vẻ chán ghét, loại thời khắc này mập mạp này rõ ràng cũng tới, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Nhưng mà ngẫm lại cũng hợp tình lý, tiểu đội có lá gan xâm nhập vào sâu trong tầng bốn, nhìn chung cơ hồ tất cả thí luyện giả cũng chỉ có mấy người, đội ngũ Hồng Viêm cũng là một trong số đó.

Cho nên gặp được hắn cũng không phải trùng hợp.

Trong lúc đó. Thần Hư thái tử trong đầu lóe lên như điện quang. Lộ ravẻ hung ác, hắn lập tức rút vũ khí ra, trực diện Hồng Viêm, đằng đằng sát khí!

Hắn truyền âm cho Hạo Nguyệt Quận Vương bên cạnh:

- Hạo Nguyệt, đi theo ta, diễn một tuồng kịch!

Hạo Nguyệt Quận Vương ngầm hiểu, cũng rút vũ khí ra, hai người một trái một phải bày ra tư thế lành lạnh, thủ hộ long thương phía sau, nghiêm nghị nhìn nhìn qua Tề Thiên Thần Quốc đệ tử Thần Hoàng là Hồng Viêm và chiến sĩ áo giáp bạc cường đại đi tới, dường như tùy thời sẽ có chiến đấu.

- Như thế nào? Muốn đấu võ sao?

Nhìn thấy Hạo Nguyệt cùng Thần Hư thái tử đề phòng như vậy, Hồng Viêm khóe miệng cười lên.

- Có cần khẩn trương như vậy hay không, chúng ta cho dù quan hệ có chút không hòa hợp, cũng không cần vừa thấy mặt đã khai chiến nha! Ngươi nên biết, thực lực chúng ta không kém bao nhiêu, nếu như đánh nhau, ai cũng không tốt!

Hồng Viêm cười lạnh một tiếng, thời điểm này hắn nhìn ra sau lưng Hạo Nguyệt Quận Vương cùng Thần Hư thái tử, nhìn thấy khối nham thạch cách đó ngàn trượng, còn có Hắc Long ở đó!

- Long?

Trong nội tâm Hồng Viêm kinh hãi, nhưng mà hắn lại lắc đầu, nói:

- Không đúng! Là một cây Long thương, ha ha ha! Đây là bảo bối vượt qua Thiên Tôn Linh Bảo, đúng là đại cơ duyên mà.

Nhìn thấy Long thương, Hồng Viêm ánh mắt sáng ngời!

Lại nhìn qua Thần Hư thái tử cùng Hạo Nguyệt Quận Vương vũ trang đầy đủ, khóe miệng của hắn cười lạnh, nói:

- Trách không được cảnh giác như thế, thì ra là có bảo bối.

- Hồng Viêm, long thương này đã là của ta. Ngươi cút đi.

Ánh mắt Thần Hư tam thái tử lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Hồng Viêm trầm giọng nói.

Hồng Viêm vẫn không thèm nhìn Thần Hư tam thái tử, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào long thương, cảm xúc có chút kích động.

Hắn tiến vào không gian tầng thứ tư, một đường tìm kiếm đại cơ duyên, nhưng mà đến bây giờ mới thôi, cũng chỉ hái được vài cọng linh dược trân quý, lại nhặt được mấy bộ công pháp thượng cổ tàn thiên, những thu hoạch này cũng không khiến Hồng Viêm thỏa mãn.

Thẳng đến khi xâm nhập sâu trong tầng bốn, khí tức to lớn hấp dẫn hắn, hắn mới trực tiếp đi tới đây, không ngờ gặp được Thần Hư tam thái tử cùng Hạo Nguyệt Quận Vương nhanh chân tới trước.

- Ngươi cút mới đúng, thứ này chỉ thuộc về ta!

Hồng Viêm mập ục ục cười lạnh, đột nhiên hắn nhảy lên, từ trong tu di giới rút huyết đao đỏ thẫm ra, một đao chém về phía Hạo Nguyệt Quận Vương cùng Thần Hư thái tử, ánh đao phô thiên cái địabao phủ Thần Hư thái tử cùng Hạo Nguyệt Quận Vương.

Cùng lúc đó Hồng Viêm triển khai thân pháp, thân thể mập mạp tốc độ nhanh như điện, dùng ánh đao ngăn chặn Hạo Nguyệt Quận Vương cùng Thần Hư thái tử, bản thân của hắn lao tới long thương, hắn muốn rút nó lên.

Tốc độ của hắn cực nhanh, lao thẳng về phía khối nham thạch, trong nội tâm lại mơ hồ bất an kỳ quái, cảm giác cảm thấy có cái gì không đúng, bảo vật này tại sao không ai lấy đi?

Đây chẳng lẽ là do Thần Hư thái tử cố ý nhường lại?

Đúng lúc này, Hồng Viêm con mắt nhìn qua mặt đất, chỗ đó thình lình có một tấm da người và khôi cốt, da người gương mặt sớm không nhìn rõ, nhưng mà hắn có thể xác nhận da người và xương cốt vẫn còn mới.

Hắn vừa mới chết ở chỗ này!

Hồng Viêm lập tức cảm giác, chuyện không ổn!

Thân là môn đồ đắc ý được Tề Thiên Thần Quốc Thần Hoàng coi trọng, Hồng Viêm cũng không phải người ngu, hắn dừng lại, lập tức lui ra phía sau.

Qua trong giây lát, Hồng Viêm lui về chỗ cũ, không có kinh động Long thương, trên trán đổ mồ hôi lạnh, hắn vừa rồi đã đi dạo qua quỷ môn quan.

Cười lạnh một tiếng, Hồng Viêm nhìn về phía Thần Hư tam thái tử ánh mắt sát cơ um tùm, nói:

- Hắc hắc, ngươi đúng là giỏi tính toán!

Thần Hư thái tử lơ đễnh, nói:

- Đầu óc ngươi cũng không tệ, có thể nhìn thấu, thật sự là đáng tiếc!

Thần Hư tam thái tử căn bản không quan tâm Hồng Viêm, không nghĩ tới vào lúc mấu chốt Hồng Viêm nhìn ra mánh khóe, tránh được một kiếp.

Hồng Viêm khóe miệng dữ tợn, nói:

- Hại ta lại có làm được cái gì? Ngươi chỉ sợ cũng không độc chiếm được, ngược lại...

Hồng Viêm nói đến đây, đột nhiên giọng nói dừng lại, hắn quay đầu nhìn ra sau lưng, ở chân trời xa xôi có một đạo khí tức mang đầy lệ khí đang lao tới.

- Có ý tứ ah, lại có người đến!

Khí luu cuồn cuộn truyền đến, tốc độ của người tới cực nhanh, vốn đang ở cuối chân trời, trong nháy mắt chỉ còn cách mấy ngàn trượng.

Nhìn thấy bóng dáng người tới, Thần Hư thái tử cùng Hồng Viêm đột nhiên ngẩn ngơ!

Người này toàn thân đẫm máu, nhìn qua đằng đằng sát khí, nhưng bọn họ nhìn cái đã nhận ra thân phận người tới, đúng là Lâm Minh không thể nghi ngờ!

- Lâm Minh! Dĩ nhiên là hắn!

Thần Hư thái tử biểu lộ âm tình bất định, hắn tuyệt đối không khinh thường tu vị của Lâm Minh, cũng không khinh thị Lâm Minh, chỉ việc hắn hoàn mỹ thông qua Tu La Chi Môn đã làm cho Thần Hư thái tử cực kỳ kiêng kị Lâm Minh!

- Là tiểu súc sinh này!

Bên cạnh Thần Hư thái tử, Hạo Nguyệt Quận Vương nghiến răng nghiến lợi, hắn cực kỳ thống hận Lâm Minh.

Thần Hư thái tử ý niệm khẽ động, lập tức thi hồi thi cốt Cửu Khuê.

Hồng Viêm nhìn vào trong mắt, cười lạnh nói:

- Như thế nào, ngươi còn muốn thu hồi thi cốt gài bẫy Lâm Minh sao? Ngươi cho rằng hắn sẽ mắc lừa?

Trong mắt Thần Hư thái tử bắn ra một tia hàn quang, hắc hắc nhe răng cười nói:

- Trên người Lâm Minh có đại khí vận, lại tiến vào Tiên cung như tinh cầu, khó có thể tưởng tượng hắn ở bên trong được cái gì, chẳng lẽ ngươi không muốn biết sao? Nếu như có thể mượn nhờ cây thương này giết hắn, những thứ đó là của chúng ta! Đến lúc đó cho dù không chiếm được Long thương, đạt được đồ trên người Lâm Minh cũng là đại thu hoạch!

Thần Hư thái tử nói lời này khiến ánh mắt Hồng Viêm bắn ra hào quang tham lam.

Đúng vậy, Tiên cung ban thưởng là mê đề. Trong Tiên cung hắn được cái gì? Hắn nằm mộng cũng muốn phải biết rõ.

Truyền thuyết, trong Tiên cung to như tinh cầu là bảo địa vài tỷ năm chưa từng có ai đặt chân tới. Lâm Minh lại có thể đi vào trong đó, hắn cũng phải đỏ mắt.

Đây chính là bảo vật đỉnh cấp mà chủ nhân Tu La Lộ lưu lại!

Nếu như trong Tiên cung to như tinh cầu kia có ngọc giản công pháp, thần khí, linh bảo các loại, hại chết Lâm Minh thì bọn họ có thể chiếm làm của riêng.

NẾu là đan dược, Lâm Minh có khả năng tu vị có hạn, không cách nào ăn được, nó cũng là của bọn họ!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3