Vũ Cực Thiên Hạ - Chương 1989

Chương 1989: Thủ xảo (2)

Chương 1989: Thủ xảo. (2)

Ma Lang nguyên vốn là quái vật do năng lượng pháp tắc tự do ở trong Tu la cấm địa đại trận tiết lộ ra ngoài tự phát tạo thành, trạng thái pháp tắc bản thân cũng không nghiêm mật, thậm chí có thể nói là trăm ngàn chỗ hở, ở Lâm Minh xem ra, loại quái vật này căn bản không cần phải chính diện chiến đấu, chỉ cần đánh vỡ kết cấu pháp tắc thô ráp ở trong cơ thể của nó liền có thể khiến cho nó tự hành tiêu vong.

- Bồng!

Theo một tiếng vang phát ra, Ma Lang ở trước người Lâm Minh nổ tung lên, trở thành một đống phù văn phân tán.

Lâm Minh lại đem một tấm phù chỉ mới ra, vẫy tay, những phù văn này toàn bộ bị Lâm Minh thu thập phong ấn trong phù chỉ.

- Đây...

Thấy một màn như vậy, võ giả tại chỗ đều hết chỗ nói ròi.

Dễ dàng như vậy liền tiêu diệt Ma Lang?

Ma Lang này đối với bọn họ mà nói dĩ nhiên là không coi vào đâu, nhưng mà đối với một võ giả chỉ có Thánh Chủ kỳ mà nói lại thật sự đáng sợ.

Nhưng mà Lâm Minh cơ hồ không thèm vận dụng năng lượng đã giết chết Ma Lang này, hơn nữa ngay cả phù văn sau khi nó phá toái đều thu tháp, còn có thể lại lợi dụng.

Quả thực vô tình!

- Sau khi dùng phù chỉ hấp thu những phù văn này liền biến thành Thần minh pháp chỉ sao...

Có Thiên Tôn không thể tưởng tượng nói, nơi này đều là chí cường giả của Thiên tộc cùng Thần tộc, đều có nhãn lực bất phàm, bọn họ mặc dù không hiểu Tu La pháp tắc nhưng mà nhìn ra được Lâm Minh không phải là chính diện đánh bại Ma Lang, mà là dựa vào mưu lợi hoàn thành.

Đây không tính là thực lực chân chính của Lâm Minh.

- Ngươi... Rốt cộc từ nơi nào học được truyền thừa Thần minh pháp chỉ, ngươi chỉ biết dùng Thần minh pháp chỉ sao? Liền không thể bằng vào thực lực của chính mình mà chiến đấu?

Mặt cười của Vô Yên hơi đỏ, có chút lo lắng chất vấn.

Vốn là lần này Ma Lang xuất hiện, nàng cũng không trông cậy vào Lâm Minh thực hiện hứa hẹn, lấy trứng chọi đá, nàng là một cái Giới Vương đại giới, so sánh chiến lực với vỡ giả Thánh Chủ trung kỳ cũng không có ý nghĩa gì.

Vô Yên chỉ là muốn Lâm Minh ăn một lần thiệt thòi thì coi như xong, không nghĩ tới Lâm Minh lấy kỹ xảo, lại xuất ra danh tiếng.

Như thế, trong lòng Vô Yên tự nhiên là ấm ức rồi.

- Có thể giải quyết địch nhân dễ dàng hơn, ta tại sao phải đi chọn dùng phương pháp lao lực hơn?

Lâm Minh hỏi ngược lại một câu, khiến Vô Yên nghẹn lại.

Nàng chỉ có thể ngậm miệng không nói được gì.

Đế Vô Ngân cười nói:

- Lâm tiểu huynh đệ, ngươi có phải là chiếm được chân truyền Thần minh pháp chỉ hay không? Ở Tu La cấm địa này ngươi chẳng phải là như cá gặp nước, rất nhiều hung hiểm đều có thể dựa vào pháp tắc lực lẩn tránh rồi?

Ý nghĩ của Đế Vô Ngân cũng là ý niệm của rất nhiều Thiên Tôn, nếu như vậy mà nói, Lâm Minh cũng quá chiếm tiện nghi rồi.

Lâm Minh lắc đầu nói:

- Vô NGân tiền bối nói đùa rồi, nào có dễ dàng như vậy, sở học của tại hạ chỉ là một góc băng sơn của Tu La pháp tắc, tựa như hạt gạo mà so với mặt trăng, cũng chỉ là có một ít lúc có thể có hiệu quả mà thôi.

- Mới vừa rồi vô luận hung cầm hay là Ma Lang đều là năng lượng do pháp tắc đại trận của Tu La cấm địa này tiết ra ngoài, tự phát tạo thành hung vật, kết cấu tự thân pháp tắc của bọn chúng có chút đơn sơ, trăm ngàn chỗ hở, ta đánh vỡ pháp tắc trong cơ thể của bọn nó dĩ nhiên là giết chết bọn nó rồi, nếu như mà chân chính đối mặt với Tu La đại trận chân chính, điểm da lông pháp tắc mà ta học được kia không có nửa điểm chỗ dùng, chỉ có thể đàng hoàng dựa theo quy tắc mà Tu La Lộ chủ nhân định ra mà làm, không thể càng bước ra nửa bước.

Lời của Lâm Minh để cho Thiên Tôn tại tràng khẽ gật đầu, đúng là như vậy, nếu như trận pháp hoàn chỉnh do Tu La Lộ chủ nhân bày ra, Lâm Minh hiểu được chút ít kia liền không phát huy được tác dụng, Lâm Minh cũng phải giống như bọn họ ở dưới tình huống công bằng tiếp nhận kiểm nghiệm của trận pháp.

Tu La cấm địa tự thành một phương thế giới, khổng lồ vô cùng.

Thời gian mọi người kết bạn cùng đi được nửa nén hương, lại gặp được một chút hung hiểm, những hung hiểm này đều là năng lượng do trận pháp của Tu La cấm địa tràn ra, tự phát tạo thành quái vật.

Bản thân bọn chúng không có thật thể, tính uy hiếp cũng không mạnh, Lâm Minh bằng vào pháp tắc Tu La thiên đạo có thể dễ dàng chém giết bọn chúng.

Nhóm Thiên Tôn ở tại tràng đều không xuất thủ, chỉ là nhìn Lâm Minh cùng Vô Yên động thủ.

Nhưng mà Vô Yên chỉ sợ có chiến đấu hoa lệ đi nữa, có giàu mỹ cảm nghệ thuật đi nữa, nhưng mà so sánh với loại phương thức chiến đấu hời hợt này của Lâm Minh quả thực là quá rườm rà, Vô Yên chung quy cảm thấy động tác của mình có chút ngu xuẩn, rõ ràng rất đơn giản là có thể đạt được mục đích, đến trong tay mình lại phải hao phí không biết bao nhiêu năng lượng.

Nàng bắt đầu mong đợi chút ít quái vật không có chút tính uy hiếp này nhanh chóng bị giết hết, chỉ cần đi vào trận pháp chân chính kia, thời điểm chút tiểu thông minh của Lâm Minh không dùng được mới là lúc nàng bỗng nhiên nổi tiếng.

Thời gian dần qua, mọi người tiến vào càng ngày càng sâu.

Nhiệt độ chung quanh cũng bắt đầu giảm xuống, dưới cahan bọn họ xuất hiện băng tuyết, ở thời điểm bước vào một phiến địa vực như vậy, Lâm Minh cố gắng vận dụng TU La thiên đạo pháp tắc cùng Tu La cấm địa cảm ứng cộng minh, cố gắng tìm được chỗ nào kỳ hoặc.

Nhưng mà hắn phát hiện Tu La thiên đạo lực lượng của một phương thiên địa này đã nghiêm mật rồi, để cho hắn căn bản không tìm được khe hở mảy may.

Mặc dù có thể cảm ứng nhưng mà cũng không thể giống như trước kia cộng minh với Tu La thiên pháp trận trong cơ thể hắn.

Lúc này liền để cho Lâm Minh cảnh giác.

Sợ rằng con đường kế tiếp sẽ không dễ đi như vậy.

Không tìm được cái đường tắt nào, Lâm Minh chỉ có thể đàng hoàng đi theo bốn Thiên Tôn từ từ tìm kiếm.

Trên trời phong vân chuyển động, trên mặt đất băng tuyết cuồn cuộn.

Thời gian dần qua, hàn khí càng ngày càng đậm, lực lượng pháp tắc ngưng tụ ở chỗ này, sông băng ở dưới chân mọi người đã rất dày, Lâm Minh mơ hồ cảm giác được bọn họ đã đi vào trận pháp mà Tu La Lộ chủ nhân bày ra rồi.

Cho dù là cách trăm tỷ năm, cho dù là trận pháp đã bị hao tổn không ít năng lượng, thậm chí phía bên ngoài tạo thành rất nhiều ma thú, nhưng mà trận pháp do Tu La Lộ chủ nhân bố trí như cũ làm cho người ta sợ hết hồn hết vía.

Có lẽ những trận pháp này lại tồn tại mấy cái trăm tỷ năm cũng sẽ không tiêu vong. Bởi vì bản thân của những trận pháp này cũng sẽ từ trong thiên địa vụ trụ hấp thu năng lượng, chậm rãi vận hành.

- Cẩn thận!

Thác Bạt Khuê và Đế Vô Ngân cùng nhau nói, bọn họ không cách nào tiên đoán được sự vận chuyển của Tu La đại trận, nhưng mà bằng vào cảm giác nhạy cảm của Thiên Tôn đỉnh phong như bọn họ, bọn họ đều cảm thấy dị thường của nơi này, căn bản không cần Lâm Minh nhắc nhở.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3