Vũ Cực Thiên Hạ - Chương 2198
Chương 2198: Sách cổ thần bí (2)
Chương 2198: Sách cổ thần bí. (2)
Ngạo Nhật cười to, bọn họ bố trí đại trận có thể nói là thiên la địa võng, Ngạo Nhật nghĩ người thần bí kia không có chút khả năng đào thoát nào cả.
- Thật sự chờ mong ah, có trận pháp kiềm chế và có quân đoàn Hoang phối hợp, ta thậm chí có thể đại chiến với người thần bí một hồi.
Ngạo Nhật nói chuyện, hai thanh trọng kiếm đụng vào nhau, phát ra âm thanh kim loại thanh thúy, nghĩ tới đang đại chiến với cao thủ, huyết dịch toàn thân hắn sôi trào.
Trên bả vai hắn, Tà Nguyệt chỉ cười khanh khách, cũng không chờ đợi được.
- Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, không ai có thể liệu sự như thần, ta chỉ tận lực bày ra khả năng lớn nhất mà thôi.
Thanh Liên tiên tử nói thế, trong lòng ẩn ẩn bất an, nhưng mà không biết bất an tới từ phương nào, đây thuần chỉ là giác quan thứ sáu, đến từ người có đại khí vận gia thân, cảm giác trước với hung hiểm.
Hung hiểm này tới từ đâu?
Chẳng lẽ có liên quan tới sách cổ kia?
Thanh Liên tiên tử lắc đầu, không thèm suy nghĩ nữa, tốn hao cái giá lớn mới bố trí tốt tất cả, chính là vì một trận chiến này, nếu bởi vì cảm giác hư vô mờ mịt của nàng mà bỏ qua cuộc chiến, như vậy quá hoang đường rồi.
Nàng hiện tại chỉ chờ đợi.
Dựa theo thời gian bình thường mà suy tính, đúng một tháng sau, người thần bí kia sẽ xuất hiện tại Huyết Vân tinh hệ.
Người Huyết Vân tinh hệ chờ đợi trong xúc động.
Ngạo Nhật mỗi ngày cầm theo hai thanh kiếm đi tuần tra trên quảng trường, thỉnh thoảng nhìn lên tinh không, gấp tới miệng phát khô, tốn hoa nhiều tâm tư như thế, hi sinh một chi thế lực Thiên Tôn mới bày ra hiểm cảnh này, nếu người ta không tới, vậy đây chính là trò cười.
Hắn không muốn bị Tạo Hóa thánh tử giễu cợt.
- Thanh Liên sư muội...
Ngạo Nhật thường xuyên tìm tới chỗ Thanh Liên tiên tử bế quan, nhưng mà Thanh Liên tiên tử chỉ trả lời một câu --- chờ!
Đối với chuyện này, đế tử Khê Thận ở trong đại điện chỉ huy vuốt ve sách cổ trong tay mình, hắn không có giễu cợt Thanh Liên tiên tử tính sai, vì hắn biết rõ mặc kệ quan chỉ huy thông minh cỡ nào, đều khó có khả năng đoán ra mối sự kiện, ít nhất nếu hắn ngồi lên vị trí của Thanh Liên tiên tử, hắn không làm tốt như thế.
Nhưng mà chậm rãi, tại Phổ Đà tinh hệ, sau khi Thanh Liên tiên tử rời đi bố trí xuống nghi trận cũng khiến Đế Thích Già hoài nghi.
Tăng nhân Phổ Đà Sơn bình thường đều ăn chay niệm phật, thật sự không am hiểu chiến tranh, vốn tình báo trinh sát đưa về Phổ Đà Sơn có chút vấn đề, chuyện này tạo thành khó khăn trong phân tích của Đế Thích Già và Đại Tự Tại Phật.
Rất nhiều tăng nhân tuy cảm thấy trước mắt có thể là không thành kế, thật lo lắng bị Thánh tộc đặt bẩy, làm cho bọn họ chui đầu vô lưới.
Thời điểm này không ai dám liều lĩnh, nếu không một khi phán đoán sai lầm, toàn quân có thể bị diệt.
Thẳng tới một ngày, Đế Thích Già một người đơn thương độc mã xâm nhập vào trong trận địa Thánh tộc.
Hắn có thể nói là kẻ tài cao gan lớn, chỉ một người đã qua lại tự nhiên, cho dù phát hiện là mưu kế của Thánh tộc, hắn cũng có nắm chắc rút đi, trái lại thì thừa thắng xông lên,
Kết quả hắn phát hiện, quân đoàn Hoang, tính cả Thanh Liên tiên tử, Ngạo Nhật, Tà Nguyệt và các tướng lãnh Thánh tộc đã sớm biến mất khỏi trận địa Thánh tộc.
Đế Thích Già đại chiến một hồi trong trận địa Thánh tộc, quấy long trời lỡ đất, đại quân Phổ Đà Sơn sớm làm tốt tiếp ứng, đã cùng đại quân Thần tộc đánh tới, nhưng mà thời điểm này tàn quân Thánh tộc đã sớm chuẩn bị truyền tống trận, trực tiếp đào tẩu, căn bản không giết được bao nhiêu người/
Cảnh này làm cho Đế Thích Già đột nhiên cảm thấy tâm sự nặng nề.
- Đám cháu trai Thánh tộc này vì sao đột nhiên chơi hư chiêu?
Thần tộc và Thiên tộc đã sớm liên hệ với Phổ Đà Sơn đã chạy tới, Chiến Hoàng Thác Bạt Khuê hùng hùng hổ hổ nói ra, bị Thánh tộc áp chế vài chục năm thở không nổi, thật vất vả khởi xướng một lần tấn công, lại một quyền đánh vào không trung, làm hắn cực kỳ khó chịu.
Đại Tự Tại Phật nhíu mày, trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi nói:
- A di đà phật, nếu như lão nạp đoán không sai, Thanh Liên tiên tử, Ngạo Nhật, Tà Nguyệt đã suất lĩnh đại quân Thánh tộc ve sầu thoát xác, liên tục chiến đấu ở các chiến trường khác, mà mục tiêu của chúng adidj khái là thí chủ thần bí xuất hiện sau lưng bọn chúng...
Đại Tự Tại Phật nói một câu làm mọi người rùng mình, đối với minh hữu đột nhiên xuất hiện này, Nhân tộc vừa hiếu kỳ, vừa cảm kích, hắn hiện tại kiềm chế Thánh tộc, cho Nhân tộc cơ hội thở dốc.
Nhưng mà quân đoàn Hoang nếu như quay đầu giết ngược lại, hắn thế đơn lực bạc, một người hoặc là mấy người có thể đối kháng với Thánh tộc sao?
Đây là quân đoàn Hoang a!
Đừng nói một người, cho dù đệ tử Phổ Đà Sơn tao ngộ quân đoàn Hoang vây công, cũng cực kỳ có khả năng toàn quân bị diệt.
- Chúng ta đi thông tri hắn!
Thác Bạt Khê nói ra, nhưng mà hắn biết rõ câu này quá ngốc, thân phận đối phương còn không biết, lại cách của trăm tỷ dặm, làm sao có thể liên lạc được đây?
Trong lúc nhất thời, các cường giả Nhân tộc không biết làm sao cho phải, một chút vui sướng thắng lợi lúc trước đã không còn sót lại gì.
Hiện bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi, xem người thần bí đấu với quân đoàn Hoang.
- Thanh Liên tiên tử không phải hạng người bình thường, quân đoàn Hoang đã bố trí thiên la địa võng cùng với trận pháp, mà quân đoàn Hoang do Thanh Liên tiên tử chỉ huy, phát huy chiến đấu cực kỳ đáng sợ, chỉ sợ.
Đế Vô Ngân lo lắng nói ra.
- Thiện quá thay, thiện quá thay...
Đại Tự Tại Phật niệm phật hiệu.
- Phật tổ phù hộ, là phúc thì không phải họa, là họa tránh không khỏi, nhưng mà tất cả đều có định số...
Sau khi có tình báo truyền về từ Phổ Đà tinh hệ, Thanh Liên tiên tử thậm chí không hỏi số lượng thương vong cụ thể, nàng chỉ bình tĩnh buông chiến báo xuống, nói với lính liên lạc.
- Biết rồi, ngươi lui ra đi!
- Vâng!
Lính liên lạc khom người rút đi, Ngạo Nhật mở to mắt, hắn gấp lên, qua nửa tháng rồi, hắn chờ không nổi.
- Làm sao bây giờ, Thanh Liên sư muội, ngươi nói đi chứ! Vì chờ thằng này mà chúng ta bị đánh bại ở Phổ Đà tinh hệ, chẳng khác gì duỗi mông ra cho người ta đá, nếu nói ra chúng ta sẽ bị cười thối mũi, Tạo Hóa thánh tử tên kia cũng sẽ cầm việc này ra nói chuyện, chẳng lẽ chúng ta còn chờ đợi sao?
Ngạo Nhật tính tình nóng vội, hắn ưa thích va chạm chính diện, không công vứt bỏ Phổ Đà tinh hệ, còn không phải bởi vì thực lực không đủ mà vứt bỏ, mà là chủ động rút đi, chuyện này làm hắn biệt khuất.
- Tiếp tục chờ!
Thanh Liên tiên tử vẫn trả lời như vậy, nàng hoàn toàn có đầy đủ kiên nhẫn.
Trên thực tế không riêng gì Ngạo Nhật, kẻ cả Thánh Chủ, Giới Vương trong quân đoàn Hoang, bọn này cũng xúc động, bọn chúng là quân đoàn Hoang uy danh hiển hách, bao lâu qua chưa bao giờ tức như thế.
Chỉ có đế tử Khê Thận là không quan tâm chuyện xảy ra ở Huyết Vân tinh hệ và Phổ Đà tinh hệ, hắn không để trong lòng, hắn đang vuốt ve sách cổ, ngẫu nhiên nhìn con mắt trên bìa sách, tươi cười quái dị.