Vũ Cực Thiên Hạ - Chương 457
Chương 457: Truyền tống trận thượng cổ
Phản ứng của mấy người Chu trưởng lão, đều trong dự kiến của Huyễn Vũ Thiếp, loại vật này không ai không động tâm.
Nàng dừng một chút, độ chừng các trưởng lão ở đây đều thấm đòn, sau đó chậm rãi nói:
- Phạm Thiên Long Căn, đại khái có thể tăng cao xác suất hai ba thành thành công vượt qua Mệnh Vẫn, hơn nữa... Tăng cao này là tính vĩnh cửu!
Hai ba thành, tính vĩnh cửu!
Cái gọi là tính vĩnh cửu chính là sau khi thành công tẩy tủy, mỗi một lần độ Mệnh Vẫn, đều sẽ nhận được tăng phúc hai đến ba thành xác suất thành công độ Mệnh Vẫn, tiếp diễn liên tục cho đến khi thành công đột phá cảnh giới Thần Hải!
Chu trưởng lão động tâm rồi, tăng phúc hai ba thành đã phi thường khoa trương, huống chi còn là tăng phúc tính vĩnh cửu.
Nói như vậy, võ giả có thể tu luyện đến cảnh giới Mệnh Vẫn, đều là thiên tài đỉnh cấp. Đương nhiên, cũng là thiên tài đỉnh cấp, giữa nhau trong đó cũng có khác biệt, người có cơ sở tốt xác suất thành công độ Mệnh Vẫn lớn hơn một chút, người cơ sở kém, xác suất thành công vượt qua Mệnh Vẫn có thể chỉ có một vài thành mà thôi.
Cơ sở của Chu trưởng lão không tính quá kém, vốn đã có bốn năm thành, cộng thêm Phạm Thiên Long Căn, sưu tập tiếp một ít thiên tài địa bảo khác, nếu có thể tăng lên xác suất thành công độ Mệnh Vẫn tới tám thành, vậy là rất vững chắc.
Tám thành xác suất nếu cũng không dám độ Mệnh Vẫn, như vậy rõ ràng không cần luyện võ, hết sức chân thành chờ thọ nguyên hao hết, xuống mồ cho yên tâm.
- Thế nào, Chu trưởng lão có vừa lòng với đáp án này hay không?
Mở miệng hỏi chính là Huyễn Vô Cực, lão là đại trưởng lão của Ma Vực Tây tông, cũng là đảm nhiệm tông chủ của Ma Vực Tây tông đời trước, còn lớn hơn mấy trăm tuổi tuổi so với Huyễn Vũ Thiếp, Mệnh Vẫn cũng đã độ đến tầng thứ ba.
- Nếu là linh dược có thể đề cao xác suất thành công độ Mệnh Vẫn, lão phu tự nhiên là muốn chiếm được!
Trưởng lão họ Chu liếc mắt nhìn Huyễn Vô Cực một cái thật sâu, cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của hai người. Tuy nhiên trưởng lão họ Chu cũng tự hiểu lấy mình, với địa vị của mình trong Nam Hải Ma Vực, có thể bảo đảm nhận được một chút Phạm Thiên Long Căn, đã đủ thỏa mãn rồi.
Về phần các pháp bảo đủ các loại linh tinh khác, cho dù là bảo khí thiên giai, trưởng lão họ Chu cũng không cảm thấy hứng thú, những vật ngoài thân này không thể so với thọ nguyên được.
- Tuy nhiên vừa rồi ta nghe Huyễn tông chủ nói, trừ dược viên ra, còn có một kiện bảo vật, không biết là vật gì?
Huyễn Vũ Thiếp nói:
- Kiện thứ hai này không thể nói là bảo vật, mà là hồn sủng của Ma Đế, tên là Cự Côn (loài cá lớn trên biển). Năm đó Ma Đế phi thăng Thần Vực, hồn sủng của hắn lại bị lưu lại ở hạ giới, Cự Côn này thực lực cực kỳ cường đại, trong cơ thể tự thành không gian, mấy vạn năm qua nó luôn ngủ say ở trong chiến trường thượng cổ, nếu có thể triệu tập nó ra, sẽ trở thành một chiến lực cực lớn của chúng ta!
- Cự Côn?
Trưởng lão họ Chu vừa động trong lòng, trong truyền thuyết Cự Côn là thánh thú thượng cổ, thân dài có thể đạt tới ngàn dặm. Một con Cự Côn nổi trên mặt biển, lưng nó uốn lượn như dãy núi, thân thể rộng lớn như hòn đảo. Trong truyền thuyết, Cự Côn thích ngủ say, có con Cự Côn một lần ngủ trên mặt biển chính là cả mấy vạn năm. Cũng vì thế trên lưng Cự Côn đóng đầy bụi bặm mọc ra thực vật, mọi người nghĩ rằng con Cự Côn này là một hòn đảo thật sự, sống ở trên đó sinh sôi nảy nở, đời này qua đời khác.
Truyền thuyết bậc này, nghĩ tới liền khiến lòng người rung động.
Nếu có thể hàng phục con Cự Côn này, thực lực của Nam Hải Ma Vực sẽ tăng rất mạnh, nhưng điều này đối với bản thân trưởng lão họ Chu, ý nghĩa không lớn lắm, hắn vẫn là quan tâm tới Phạm Thiên Long Căn hơn: “Lời nói của Huyễn Vô Cực và Huyễn Vũ Thiếp, không biết có bao nhiêu là sự thật, tuy nhiên yêu cầu của ta không cao, chỉ cần nhận được một khúc nhỏ Phạm Thiên Long Căn trợ giúp ta vượt qua Mệnh Vẫn tầng ba là tốt rồi! Về phần các thứ khác gì đó, tặng cho bọn họ cũng không sao!”.
...
Thế giới tàn phá, từng đám từng đám mây đen dày đặc lơ lửng giữa không trung, ở dưới mây đen mờ tối, mấy trăm võ giả đang rất cẩn thận đi tới. Đi thật xa ở phía trước là một đám thi vệ, những thi vệ này, hình thể gầy ốm, hai mắt vô thần, cầm trong tay kiện kiện bảo khí, mờ mịt vung vẩy, dùng nó để thăm dò khe nứt không gian ở ven đường đi.
Nếu ngay lúc đó đột nhiên bảo khí bị chặt đứt, như vậy vị trí này có khe nứt không gian, chủ nhân của thi vệ liền chỉ huy thi vệ lưu lại ở chỗ đó một dấu hiệu.
Nhưng mà rất nhiều thời điểm, không gian chỗ khe nứt không gian rất yếu ớt như tấm thủy tinh, bảo khí vừa chạm vào liền dẫn tới phạm vi nhỏ không gian sụp xuống, trực tiếp cắt xé thi vệ thành mảnh nhỏ.
Còn có một số thời điểm, khe nứt không gian rất lớn, sẽ sinh ra một lực hút, thi vệ mới vừa tới gần, liền bị hút vào, tiếp đó bị gió lốc không gian xé nát.
Vì thế một đường đi tới này, thi vệ đã tổn thất hơn phân nửa.
Huyễn Xương sắc mặt không tốt lắm, bọn họ dọc theo đường đi đã mấy lần chạm đến bên mép không gian. Điều này có nghĩa, thế giới nhỏ sắp sụp đổ này cũng không lớn lắm, nếu là hoàn toàn phong bế, vậy đúng là khiến người ta tức hộc máu.
- Hả? Đó là...
Huyễn Xương giương mắt nhìn lên, chỉ thấy ở ngoài mười mấy dặm, có một tòa tế đàn thật lớn. Tế đàn ẩn hiện trong màn sương mù xám mông lung mờ ảo, không thấy rõ toàn cảnh.
- Hoang Kích huynh đệ! Chúng ta đi nhìn xem thử!
Huyễn Xương quay đầu nói với Lâm Minh ở phía sau không xa. Dọc theo đường đi này, Huyễn Xương hết sức khách sáo với Lâm Minh, mở miệng một tiếng là Hoang Kích huynh đệ, phàm gặp chuyện gì đều dùng giọng điệu đó thương lượng với Lâm Minh. Điều này làm cho Lâm Minh dở khóc dở cười, trong lòng hắn biết, hết tám chín phần mười là Huyễn Xương đã biết thân phận của mình, vì thế mới có phần sợ hãi quá phận với mình.
Kỳ thật cũng không trách Huyễn Xương nhát gan, tai nghe là giả mắt thấy là thực! Trước đó Huyễn Xương tự mình đấu với Lâm Minh, vẫn như trước cạn kiệt chân nguyên rơi vào hạ phong, cộng thêm Mộng Ma đến bây giờ còn đần độn bị hai người khiêng đi, linh hồn bị thương nặng không biết có thể khôi phục như cũ hay không. Đương nhiên Huyễn Xương cũng không dám kết thù với Lâm Minh.
- Đi thử xem!
Huyễn Xương nói với thủ hạ võ giả Nam Hải Ma Vực, lúc này bọn họ đang khống chế thi vệ di chuyển tới phía tế đàn.
K mọi người có hơi bất ngờ là khoảng cách mười mấy dặm này, khe nứt không gian ít đến lạ thường, hơn nữa càng tới gần tế đàn lại càng ít. Hiển nhiên không gian nơi này tương đối ổn định một chút.
Sau khi đến gần, mới phát hiện tế đàn này không ngờ cao tới mười trượng, toàn bộ do nham thạch màu xám xây thành, trên nham thạch điêu khắc đủ các loại phù điêu tinh xảo.
Đi lên theo bậc thềm, ở trên tế đàn là một khoảng không gian bằng phẳng rộng lớn, trên mặt đất vẽ nhiều văn lộ phong cách cổ xưa, thoạt nhìn vô cùng thần bí.
Mấy trăm võ giả, sau khi nhìn thấy tế đàn cùng phù điêu văn lộ trên tế đàn, đều cảm thấy mới lạ, còn Lâm Minh vừa nhìn thấy văn lộ này tâm niệm vừa động, hắn nhận ra những văn lộ này.
Đây là trận văn của Thần Vực, trên tế đàn này rõ ràng điêu khắc một pháp trận thật lớn.
Lâm Minh trầm ngâm suy nghĩ trong lòng, dường như... Ở thời đại thượng cổ, Thần Vực có liên hệ mật thiết không thể tách rời với Thiên Diễn đại lục.
Bất kể là lúc trước Xích Viêm lão tổ nhận được ngọc giản trận pháp cổ, hay là các loại bố trí trong Thần Hoàng bí cảnh sau này, bao gồm tòa tế đàn trên chiến trường thượng cổ hiện tại này, trong đó liên quan đến một số vật này nọ, đều có rất nhiều chỗ tương thông với Thần Vực. Chẳng qua là đến sau lại theo biến thiên của thời đại, dường như những thứ của Thần Vực di lưu lại đã dần dần thất truyền.
“Mấy vạn năm trước, giới võ học của Thiên Diễn đại lục phải huy hoàng hơn rất nhiều so với hiện tại, xuất hiện lớp lớp đại đế hoàng giả. Tỷ như Nam Cương Vu Thần, Nam Hải Ma Đế, đều là nhân vật ở thời đại đó. Đây chỉ là nói riêng Nam Thiên Vực mà thôi, còn ác vực khác, tất nhiên có cường giả. Thế nhưng không biết mấy vạn năm trước đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, khiến giới võ học sáng lạn như thế trở nên điêu linh như ngày nay. Cũng vì thế cho đến bây giờ, toàn bộ Thiên Diễn đại lục, thường xuyên xuất hiện cường giả phong hoàng ở trong tầm nhìn của công chúng. Tuy nhiên chỉ có ít ỏi mười mấy người, tính cả những vị lánh đời kia đại khái cũng chỉ hơn trăm người mà thôi. Hơn nữa những cường giả phong hoàng này so ra không theo kịp Vu Thần, Ma Đế năm xưa!”.
Nghĩ đến đây, Lâm Minh thở dài một hơi, lắc lắc đầu, không suy nghĩ nữa mà bắt đầu quan sát cẩn thận trận pháp trên tế đàn. Thuận theo hệ thống trận văn, dần dần hắn phát hiện đây dĩ nhiên là một tòa Truyền Tống trận cổ.
Nhìn các loại văn lộ phức tạp cùng với quy mô trận pháp hoành tráng trong Truyền Tống trận, còn có nhiều tới một trăm cái chỗ lõm gắn Chân Nguyên thạch bên cạnh trận pháp kia, Lâm Minh không kìm được nuốt một ngụm nước miếng: “Truyền Tống trận to lớn như thế, không biết có thể truyền tống khoảng cách bao xa, khẳng định không chỉ là truyền tống khoảng cách mấy vạn dặm, mười mấy vạn dặm thông dụng của Nam Hải, nói không chừng có thể là ngàn vạn, vạn vạn dặm!”.
Vạn vạn dặm là loại khái niệm nào? Lâm Minh không thể tưởng tượng ra.
Sau khi Lâm Minh hấp thu trí nhớ của Trận Pháp sư Thần Vực, đã rất hiểu biết về pháp trận của Thần Vực. Tuy rằng bảo hắn bố trí đại trận là không có khả năng, nhưng chỉ xem hiểu nguyên lý của trận pháp Thần Vực thì cũng không khó.
Đại khái sau thời gian một khắc, Lâm Minh liền hiểu đại khái nguyên lý của bộ trận pháp này, nếu muốn khởi động Truyền Tống trận thượng cổ này, cần một lần tiêu hao bảy mươi hai viên Chân Nguyên thạch trung phẩm, và ba mươi sáu viên Chân Nguyên thạch thượng phẩm, số Chân Nguyên thạch này sắp xếp bố trí cũng rất có nghiên cứu, nếu không hiểu rõ quy tắc sắp xếp bố trí, thì đừng nghĩ mở ra Truyền Tống trận này.
“Bảy mươi hai viên Chân Nguyên thạch trung phẩm, cộng thêm ba mươi sáu viên Chân Nguyên thạch thượng phẩm. Một viên Chân Nguyên thạch thượng phẩm có giá trị một trăm viên Chân Nguyên thạch trung phẩm...”.
Lâm Minh thầm líu lưỡi, một lần mở ra Truyền Tống trận này phải trả cái giá quá kinh người. Chính mình nếu không phải lần này trong chiến trường Nam Hải Ma Vực không biết bao nhiêu lần giết người cướp của, cũng không gom đủ gia sản lớn như vậy, chỉ có điều là không biết đã qua bao nhiêu niên đại như thế, Truyền Tống trận này có còn khởi động được hay không?
Thời điểm Lâm Minh trầm tĩnh suy nghĩ lại, đột nhiên cảm giác trên mặt ẩm ướt, rõ ràng có một giọt nước mưa rơi xuống.
- Hả?
Lâm Minh giương mắt nhìn lên trời, phát hiện trên bầu trời lại có mây đen càng ngày càng dày đặc. Mà hắn còn nhớ rõ, thời điểm mới vừa đi vào thế giới tàn phá này, bầu trời tuy rằng tối đen, nhưng sáng sủa, có thể nhìn thấy rõ ràng trên bầu trời lơ lửng vô số đá vụn, hiện tại lại mây đen dày đặc, những đá vụn lơ lửng kia đã sớm bị mây đen nuốt sạch.
- Trời mưa à! Thế giới này lại có mưa saoo: P)
Võ giả may mắn còn sống nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên trời, trên bầu trời mây đen dày đặc khiến mọi người hít thở không thông. Vô số hạt mưa “lạch tạch lạch tạch” rơi xuống, càng rơi xuống càng lớn, rất nhanh liền mưa to như trút nước.
Hai người cách xa nhau mấy trượng, bởi vì trong màn mưa che khuất cũng không nhìn thấy đối phương. Nước đọng dâng lên trên tế đàn với tốc độ gần như dùng mắt thường có thể thấy được. Đây đâu có giống như đang mưa rơi xuống, mà hoàn toàn giống như đứng ở giữa lòng thác nước.
Lâm Minh vừa động tâm niệm, chẳng lẽ... Thè đầu lưỡi nếm thử nước mưa, vị mặn.
Quả nhiên! Hoàn toàn không phải nước mưa, mà là nước biển bị lốc xoáy không gian hút vào!
Nước biển bị gió lốc không gian xé nát thành sương mù, lơ lửng trên không trung, ngưng kết thành mây đen, mây đen quá dày nặng, liền biến thành mưa to rơi xuống.
Kể từ đó, nếu không có đoán sai, lối ra hẳn là ở ngay giữa không trung!
Đúng rồi, bọn họ trước giờ luôn tìm kiếm trên mặt đất, lại quên tìm trên không trung.