Vũ Cực Thiên Hạ - Chương 959
Chương 959: Nhắm vào Phượng Huyết Thương
Chương 959: Nhắm vào Phượng Huyết Thương
- Hoàng thiếu gia! Nếu không ngài thử lấy một kiện Thánh khí thượng phẩm? Thánh Khí Các có rất nhiều Thánh khí thượng phẩm cũng là rất không tệ, tuy rằng không sánh được với chín kiện Thánh khí cực phẩm kia, nhưng cũng rất lợi hại. Với thực lực của Hoàng thiếu gia, Thánh khí thượng phẩm khẳng định rất thuận tay!
Tống Bách Phong tâm tư linh lợi, biết Hoàng Nhạc Hồng bị mất mặt mũi, vội vàng đưa ra chủ ý này.
Giữa Thánh khí thượng phẩm với Thánh khí cực phẩm giá trị hơn kém gấp trăm lần, hoàn toàn không phải một cấp bậc. Bảo Hoàng Nhạc Hồng lấy một kiện Thánh khí thượng phẩm, đương nhiên hắn không cam lòng, nhưng nếu hắn muốn lấy Thánh khí cực phẩm, nói dễ hơn làm. Thánh Khí Các khảo nghiệm chính là thiên phú, tiềm lực, hai dạng đồ vật khác biệt này cơ bản sẽ không theo tu vi võ giả tăng cao mà nâng cao, nếu không có kỳ ngộ lớn, cho dù Hoàng Nhạc Hồng tu luyện đến cảnh giới Thần Biến rồi quay lại lấy Thánh khí, kết quả cũng giống nhau.
Nghĩ đến đây, nhìn thoáng qua Quân Nguyệt Như lần nữa, Hoàng Nhạc Hồng đứng lên, nói:
- Được rồi, ta là đệ tử Phượng Hoàng Điện, có thể ở Thánh Khí Các lấy đi hai kiện Thánh khí, hiện tại ta cũng chưa lấy một kiện nào. Kiện thứ nhất này trước hết lấy Thánh khí thượng phẩm đi, kiện thứ hai, sau này ta lại đến lấy Quán Nhật Kiếm!
Nếu lấy Thánh khí cực phẩm độ khó quá lớn, tạm thời trước hết lấy một kiện Thánh khí thượng phẩm tìm về cho mình một chút mặt mũi. Nếu không mình là thiên chi kiêu tử như thế, ở trước mặt sư đệ sư muội đều là xuất hiện với hình tượng Đại sư huynh sâu không lường được, được người kính ngưỡng kính sợ, mà một lần lấy Thánh khí còn thiếu chút nữa hộc máu, bị ngã trên mặt đất giống như rác rưởi thì thật sự quá bẽ mặt.
Hoàng Nhạc Hồng quyết định lần thứ hai ra tay, ở Thánh Khí Các sẽ một lần ra tay 1000 Phượng Minh phù văn. Đương nhiên, với thân phận của Hoàng Nhạc Hồng, tất nhiên Tống Bách Phong sẽ không đi truy cứu.
Hoàng Nhạc Hồng nhìn thoáng qua rất nhiều Thánh khí trên bầu trời, nói:
- Trong Thánh khí thượng phẩm, kiếm, áo cà sa, nhẫn ta đều có, hiện tại lại thiếu một cái đan lô, chính nó đi!
Hoàng Nhạc Hồng xem chuẩn một đoàn hào quang lóe sáng giống như trăng tròn, thân thể thẳng hướng bay lên, trong nháy mắt chìm trong quầng sáng đó!
Chỉ nhìn một cách đơn thuần độ lớn nhỏ của quầng sáng kia cũng có thể phỏng đoán ra, Hoàng Nhạc Hồng muốn bắt lấy cái đan lô này là mặt hàng đỉnh cao trong Thánh khí thượng phẩm. Đồng dạng là Thánh khí thượng phẩm, chênh lệch giữa Thánh khí thượng phẩm đỉnh cao với Thánh khí thượng phẩm kém cỏi nhất trong đó giá trị cũng rất lớn, nếu có thể ở Thánh Khí Các lấy vào tay một kiện Thánh khí thượng phẩm đỉnh cao, cũng có trợ giúp cực lớn đối với tăng cao thực lực của Hoàng Nhạc Hồng.
- Không hổ là Hoàng sư huynh, vừa ra tay đã muốn bắt lấy bảo bối lợi hại như vậy! Đây còn là dự khuyết, vốn Hoàng sư huynh là muốn bắt lấy Quán Nhật Kiếm!
- Đúng vậy, cảnh giới này không phải chúng ta có thể nghĩ tới!
Mấy tên đệ tử ở bên cạnh Quân Nguyệt Như tự thẹn không bằng, bọn họ bắt lấy Thánh khí hạ phẩm đều đã phi thường cố sức.
Hoàng Nhạc Hồng sau khi chìm vào trong quầng sáng như trăng tròn kia, quầng sáng liền càng ngày càng sáng, từng đạo ánh sáng vàng bắn ra bốn phía, dường như muốn cắt ngang hư không.
Chỉ qua thời gian một nén ngang, quầng sáng đột nhiên lay động một trận, Hoàng Nhạc Hồng từ trong quầng sáng ung dung bay ra, vươn tay phất một cái, quầng sáng kia liền nhanh chóng thu nhỏ, cuối cùng dừng ở trong lòng bàn tay Hoàng Nhạc Hồng, xoay tròn quay tròn.
Hào quang không ngừng thu liễm, sau mấy hô hấp quầng sáng liền biến thành một cái tiểu lô màu đồng thau, thoạt nhìn không hề bắt mắt chút nào.
- Thu được rồi!
- Thật lợi hại! Một kiện Thánh khí thượng phẩm cứ như vậy thu lấy, mới thời gian một nén nhang, Hoàng sư huynh quả nhiên lợi hại!
Một màn này làm cho mấy đệ tử trẻ tuổi ở đây thập phần rung động. Quân Nguyệt Như đã rất mạnh, nhưng nàng thu Thánh khí trung phẩm cũng còn có hơi gian nan.
Mà Hoàng Nhạc Hồng thu Thánh khí thượng phẩm lại dễ dàng thoải mái như thế, phần chênh lệch tiềm lực và thiên phú này không phải một chút nửa điểm.
- Thật khủng khiếp! Hoàng sư huynh lợi hại như vậy cũng không thu được Quán Nhật Kiếm, Quán Nhật Kiếm này cường đại tới mức nào!?
- Đúng vậy! Còn có vài món Thánh khí cực phẩm khác, thật không biết phải là cái dạng yêu nghiệt gì mới có thể thu được chúng!
- Khi nào ta có thể đạt tới cảnh giới của Hoàng sư huynh thì tốt rồi! Đúng là không có cách nào khác so sánh mà!
Mấy đệ tử trẻ tuổi Quân Nguyệt Như mang đến nhao nhao tán thưởng, Hoàng Nhạc Hồng nghe những lời khen tặng này, rốt cục sắc mặt cũng tươi ra một chút.
Hắn tùy ý phất tay thảy cái tiểu lô trong tay cho tùy tùng của mình, cố ý dùng giọng điệu không hề quan tâm nói:
- Thu cất đi, ngày sau ta dùng nó để luyện đan, coi như là một vật phẩm quá độ không tệ!
Vật phẩm quá độ?
Nghe nói từ này, mấy đệ tử trẻ tuổi đều hết chỗ nói rồi: đan lô tốt như vậy, ở trong mắt người ta chỉ là vật phẩm quá độ, thật sự là người so với người, tức chết người mà!
Lúc này, Tống Bách Phong cười ha hả:
- Hoàng thiếu gia chính là Hoàng thiếu gia, đây chính là Tam Muội Thánh Lô, Thánh khí thượng phẩm đỉnh cao đấy! Tiểu lô này tuy rằng không phải Thánh khí cực phẩm, nhưng cách Thánh khí cực phẩm cũng không xa!
Tống Bách Phong lại bắt đầu thổi phồng xu nịnh, Hoàng Nhạc Hồng nghe xong chỉ cười cười, người ta thiếp vàng trên mặt mình, đương nhiên hắn sẽ không vạch trần.
- Được! Lần này tuy rằng không có lấy được Quán Nhật Kiếm, nhưng chiếm được một cái Tam Muội Thánh Lô như vậy coi như tạm được. Quân sư muội cũng phải rời khỏi rồi chứ, chúng ta cùng đi như thế nào?
Hoàng Nhạc Hồng cảm giác lần này mình cũng coi như đẹp mặt, nỗi lo lắng cũng buông lỏng rất nhiều, lại lên tiếng đưa ra lời mời Quân Nguyệt Như.
Quân Nguyệt Như mỉm cười, nói:
- Hoàng sư huynh, không được! Một lát nữa ta tự mình đi là được rồi! Hơn nữa Lâm sư đệ ta dẫn tới, còn chưa có lấy bảo đây!
- A? Lâm sư đệ?
Lúc này Hoàng Nhạc Hồng mới nhớ lại Lâm Minh còn chưa có ấy bảo, võ giả cảnh giới Thần Hải trí nhớ phi thường tốt, nếu muốn ghi nhớ điều gì tuyệt đối sẽ không quên, mà Hoàng Nhạc Hồng lại quên mất việc này hoàn toàn bởi vì hắn xem Lâm Minh như một lâu la đi theo nên đã xem nhẹ.
- Không sao, Quân sư muội! Ta có thể chờ các người!
Hoàng Nhạc Hồng nói xong nhìn thoáng qua Lâm Minh một cái, có chút không kiên nhẫn nói:
- Vị sư đệ này, nhanh lên đi!
Theo đối thoại giữa Hoàng Nhạc Hồng và Quân Nguyệt Như, ánh mắt mọi người ở đây lập tức tập trung vào Lâm Minh. Lâm Minh vốn không thèm để ý tới Hoàng Nhạc Hồng, hắn ngửa đầu nhìn trời, ánh mắt lần lượt lướt qua trên chín kiện Thánh khí cực phẩm, rồi quay qua nói với đội trưởng thủ vệ Tống Bách Phong:
- Tống tiền bối! Bất luận đệ tử điện nào, lấy Thánh khí cũng không có hạn chế đẳng cấp chứ? Có thể tùy ý tuyển chọn!
- Đương nhiên, chỉ cần ngươi có thể lấy được, ta nói ngươi muốn hay không đi ra cửa? Nơi này kém cỏi nhất đều là Thánh khí trung phẩm, Thánh khí hạ phẩm đều ở bên ngoài!
Tống Bách Phong nhìn lướt qua Lâm Minh một cái, tùy ý nói.
- Không cần!
Lâm Minh mỉm cười:
- Cứ ở nơi này là được rồi!
- A! Rất tự tin nha! Ngươi là từ hạ giới phi thăng thì phải? Kẻ phi thăng từ hạ giới các ngươi, thời điểm mới đến Thần Vực đều rất tự tin, từ từ các ngươi sẽ biết sự lợi hại của Thần Vực và cân lượng của mình! Ngươi ra tay đi, thất bại một lần chính là 1000 Phượng Minh phù văn, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!
Tống Bách Phong liếc mắt đánh giá Lâm Minh từ trên xuống dưới, rồi chờ xem Lâm Minh bị chặn họng. Đệ tử từ hạ giới phi thăng lên đều là người nổi bật ở đại thế giới, đương nhiên rất có ngạo khí, nhưng so với thiên tài của Thần Vực vẫn còn kém xa.
- Quân sư tỷ! Nếu để Lâm sư đệ ở trong này lấy Thánh khí có thể có hơi miễn cưỡng hay không?
Lâm Quân Chỉ nhỏ giọng nói với Quân Nguyệt Như, nàng cũng từng lấy qua Thánh khí, biết độ khó của khảo nghiệm.
- Sẽ không đâu! Đừng quên, Lâm sư đệ là nhân vật được sư tôn coi trọng, lấy Thánh khí trung phẩm hẳn là không có vấn đề!
Quân Nguyệt Như rất tin tưởng ở Lâm Minh, hoặc là nói là tin tưởng ánh mắt của Phượng tiên tử. Nàng quay đầu nói với Lâm Minh:
- Lâm sư đệ không nên khẩn trương, hãy phát huy ra thực lực thật của bản thân là tốt rồi, nhìn trúng cái gì thì chọn cái đó!
- Sư tỷ tốt quá, ta ra tay đây!
Lâm Minh dứt lời, thân mình phóng vọt lên không trung, chân đạp Kim Bằng Phá Hư thân pháp, thân mình hắn cực kỳ mơ hồ, chỉ trong 1% cái nháy mắt liền lướt qua rất nhiều Thánh khí trung phẩm, đi tới tầng Thánh khí thượng phẩm!
Ở khu vực này, Thánh khí trung phẩm lơ lửng ở vị trí thấp nhất, kế tiếp chính là Thánh khí thượng phẩm, cuối cùng là Thánh khí cực phẩm ở vào đỉnh điểm không gian.
- Lâm sư đệ hắn muốn lấy Thánh khí thượng phẩm ư?
Lâm Quân Chỉ trợn to đôi mắt đen nhánh trong veo như nước, kêu lên. Âm vang câu nói của nàng còn chưa dứt, Lâm Minh cũng đã lướt qua tầng Thánh khí thượng phẩm, đi tới không gian cao nhất!
Cũng chính là độ cao của Thánh khí cực phẩm!
- Cái gì!?
- Hắn định làm gì?
Không riêng gì Lâm Quân Chỉ kinh sợ ngây người, Quân Nguyệt Như cũng mở to hai mắt nhìn. Nàng trợn mắt nhìn Lâm Minh bay đi tới hướng chín kiện Thánh khí cực phẩm, mà mục tiêu hắn lựa chọn rõ ràng chính là: Phượng Huyết Thương!
Phượng Huyết Thương tỏa hào quang so với Quán Nhật Kiếm chỉ có hơn chứ không kém, gần như là tồn tại đỉnh cao nhất trong chín kiện Thánh khí cực phẩm, đã đến gần Thánh khí thông thiên!
“Chẳng lẽ Lâm Minh là muốn... lựa chọn Phượng Huyết Thương? Hay chỉ là... là tò mò đi xem mà thôi?”
Tốc độ của Lâm Minh rất nhanh, Quân Nguyệt Như hoàn toàn không kịp phản ứng, Lâm Minh đã vọt tới trước mặt Phượng Huyết Thương tỏa sáng chói mắt như ánh mặt trời, hơn nữa căn bản không có ý giảm tốc độ chút nào. Rõ ràng là muốn trực tiếp vọt vào trong đó!
Đám người Quân Nguyệt Như, Lâm Quân Chỉ đều kinh hãi, không thể tin, mà mấy người Tống Bách Phong, Hoàng Nhạc Hồng cũng đều ngây dại, ngay sau đó bọn họ đổi ánh mắt nhìn về phía Lâm Minh trở thành một loại nhìn xem kẻ ngu ngốc.
- Hắn điên rồi sao?
Khóe miệng Hoàng Nhạc Hồng nổi lên một tia cười lạnh: “Lâm Minh này quả thực là một tên điên! Tuy rằng nói khảo hạch không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu thật sự chênh lệch quá lớn, có thể sẽ bị thương linh hồn, ngay cả ta đều không làm gì được Thánh khí cực phẩm, không ngờ Lâm Minh lại ngu ngốc đi lấy, cũng không chịu tự ngâm mình trong nước tiểu để so sánh phẩm chất của mình?”
- Quá ngang bướng mà! Vốn kẻ phi thăng từ hạ giới luôn tự cho là đúng đã rất ngu ngốc, nhưng chưa từng thấy qua kẻ ngu ngốc như vậy!
Tống Bách Phong hết chỗ nói rồi, kẻ từ hạ giới phi thăng đều rất ngông cuồng, nhưng dù có ngông cuồng cũng phải có chỉ số thông minh, Lâm Minh này căn bản là một tên ngu ngốc hết chỗ nói.
“Phốc!”
Lâm Minh trực tiếp chìm vào trong hào quang chói mắt nhất kia.
Lưu lại đám người Quân Nguyệt Như trợn mắt há hốc miệng. Bọn họ tuyệt đối không có ngờ tới lại xuất hiện một màn như vậy.
Trên mặt Hoàng Nhạc Hồng nổi lên một vẻ tươi cười nghiền ngẫm:
- Quân sư muội! Sư đệ của muội này thật đúng là kỳ lạ!
Hoàng Nhạc Hồng nhấn mạnh hai chữ kỳ lạ, ở trước mặt Quân Nguyệt Như, hắn vì sợ đánh mất hình tượng, tự nhiên sẽ không nói ngôn ngữ trào phúng gì khiến Quân Nguyệt Như khó chịu, dù sao Lâm Minh là do Quân Nguyệt Như dẫn đến.
Nhưng Tống Bách Phong ở bên cạnh hắn thì không cần quản tới, cứ việc cười ha hả nói:
- Hoàng thiếu gia nói quá khách sáo rồi! Người này dùng cách nói của người thô lâu chúng ta mà nói: chính là hổ bị bức tưởng mình mạnh, người vừa ngông vừa ngốc, làm việc bất kể hậu quả, buồn đầu liền xông tới phía trước... Ha ha ha... rất chuẩn xác!
Tống Bách Phong nói ra một câu từ ngữ này, Hoàng Nhạc Hồng cũng cười, phe phẩy quạt mấy cái, mà ở bên cạnh Hoàng Nhạc Hồng, Quân Nguyệt Như thì sắc mặt hơi ửng đỏ, rất xấu hổ; mấy đệ tử trẻ tuổi ở bên cạnh cũng có chút không được tự nhiên. Lâm Minh này không nói một tiếng liền nhắm vào Phượng Huyết Thương, làm cho bọn họ quá bất ngờ...