Vũ Dạ Kỳ Đàm - Chương 46

Vũ Dạ Kỳ Đàm
Chương 46: Hành trình tới thủy cung kỳ dị, các chư thần khiến người ta vỡ mộng, tỉnh lại đi, domi!
gacsach.com

Miêu Tiêu Bắc thay quần áo xong liền đè Cổ Lỗ Y lại, từ trên xuống dưới tỉ mỉ kiểm tra một hồi, phát hiện bệnh thủy đậu thực sự khỏi hẳn, trên lưng, trên mông không còn một cái. Thỏa mãn gật đầu, đem Cổ Lỗ Y mắc cỡ đến đỏ rực cả người đặt vào trong balo, cho nó một túi khoai tây xắt lát, hai cái hambuger và một chai coca cola lớn, sau đó cùng mọi người lên đường, đi tới viện hải dương.

“Phải ngồi máy bay sao?” Miêu Tiêu Bắc thấy mọi người lại đi tới sân bay tư nhân, hơi giật mình, “Viện hải dương ở đâu vậy?”

Lam Minh cười, “Nhà thần biển.”

Miêu Tiêu Bắc trợn tròn mắt, hỏi một tiếng, “Thần biển? Poseidon?”

Lam Minh gật đầu, Miêu Tiêu Bắc ngẩn người rồi lập tức nheo mắt lại chỉ vào Lam Minh, “Tôi biết, anh lại lừa dối tôi!”

Lam Minh nhịn không được giật giật khóe miệng, Bắc Bắc không tin tưởng hắn nữa rồi.

“Này, hai người mau lên đây.” Sphinx ngồi trên cầu thang gọi, “Máy bay sắp bay lên rồi!”

Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc cùng nhau vào máy bay, Miêu Tiêu Bắc vẫn như cũ hoài nghi mà trừng Lam Minh — Đừng hòng gạt tôi lần nữa!

Sau đó, Lam Minh chạy tới cabin, làm phó lái cho Cảnh Diệu Phong như trước, Miêu Tiêu Bắc thủy chung không hề tin cái gì mà thần biển với chả thần biển, ai nói cũng không tin.

Huệ Tư Mẫn chống cằm, nói với Phong Danh Vũ, “Hmm... Bắc Bắc chính là khó tính thụ.”

Phong Danh Vũ gật đầu, “Ừ, hiếm khi hai ta có lúc không nghịch cp a.”

...

Phong Tiểu Vũ vừa mới tắm cho Domi, đang lợi dụng lúc này hong gió cho nó, miệng lầm bầm, “Domi, tối hôm qua cưng ngáy lớn quá nha.”

Domi lắc đuôi nhìn nó.

“Loài chó ngáy ngủ là rất bình thường.” Khế Liêu nói.

“Không phải a... Domi trước đây cũng có ngáy, nhưng tiếng phát ra là phù phù, mà tối hôm qua lại thành khò khè giống như người ngáy vậy, lúc đầu tôi còn cố ý bật đèn đứng lên nhìn thử.” Phong Tiểu Vũ vuốt vuốt bộ lông của Domi, hỏi, “Domi, có phải dạo gần đây ăn nhiều quá nên béo lên, cho nên khi ngủ khí quản không thông? Lát nữa dẫn cưng đi bác sĩ nha?”

Domi vẫy vẫy đuôi, liếm tay Phong Tiểu Vũ.

“Tiếng ngáy giống như người?” Bạch Lâu giật mình, liếc nhìn Long Tước bên cạnh.

Long Tước đang sửa sang quần áo cho Sesier, hôm trước anh đã dạy Sesier cách mặc quần áo, nỗ lực cả nửa ngày cuối cùng cũng phải ôm nỗi nhục thất bại, Long Tước tức giận muốn điên lên, cuối cùng đành tự mình ra tay mặc quần áo cho nó. Sesier còn ngại động tác của hắn chậm, ngại quần áo không thoải mái bằng áo choàng, ngại kiểu dáng quê mùa. Cuối cùng Long Tước phát điên, “Sesier! Cái đồ hư hỏng này, ngươi còn làm ồn ta lập tức đốt truyện tranh của ngươi ra tro!”

Sesier tức khắc khẩn trương lên, lườm lườm Long Tước, nhưng lại ngoan ngoãn im miệng không nói.

Long Tước thở dài một hơi, cảm khái, vú em khó làm quá.

Thấy Bạch Lâu nhìn mình, Long Tước trong lòng cũng hiểu rõ, linh lực của Miêu Tiêu Bắc ngày càng mạnh, nói cách khác, năng lực tiên tri bị phong ấn trong cơ thể Phong Tiểu Vũ cũng ngày càng bị giải phóng nhiều hơn... Đương nhiên, Domi làm Thủ Hộ thần cảm ứng được, dần dần sẽ trở lại nguyên hình, Domi hiện nay hẳn là đang trong trạng thái bất ổn, không thể kích thích nó, nói cách khác, phỏng chừng là sắp thức tỉnh rồi.

Miêu Tiêu Bắc thấy Bạch Lâu và Long Tước mắt đi mày lại, hình như đang nghiên cứu gì đó, trong lòng nghi hoặc, thật ra cậu biết thân phận của Domi là gì, nhưng chẳng lẽ sắp hiện nguyên hình? Cho tới bây giờ, Miêu Tiêu Bắc vẫn đều đối đãi với Domi như một con thú cưng...

Chính lúc này, mọi người lại cảm giác được máy bay bắt đầu hạ cánh, bèn nhìn ra cửa sổ, Phong Tiểu Vũ lao nhao lên, “Nha! Đang ở ngoài khơi nha!”

Miêu Tiêu Bắc cũng cảm thấy ngoài ý muốn, tại sao lại ngừng ngay giữa biển thế kia? Bốn phía mênh mông đều là nước biển.

“Máy bay trục trặc sao?” Chờ máy bay bình an dừng lại trên mặt nước biển, Miêu Tiêu Bắc tương đối lo lắng, bốn phía xung quanh không có bờ hay nơi nào để đáp xuống, sớm hay muộn gì cũng chìm, bèn chạy đến khoang điều khiển định hỏi thì đã thấy Cảnh Diệu Phong và Lam Minh đều đi ra, ra hiệu cho mọi người — Tới rồi!

Mọi người đều tỏ ra hiếu kỳ, “Nơi này là mặt biển a, làm gì có bờ?”

Long Tước dắt Sesier tới, hỏi nó, “Là ở đây phải không?”

“Ừ.” Sesier gật đầu, đi tới cửa máy bay, hôm nay nó mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần jean đen, thoạt trông như một sinh viên, đương nhiên, là một sinh viên ưu nhã cao quý, và lại đương nhiên, đó chỉ là ngoại hình của nó.

“Bộ quần áo này không tệ nha.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, rất hợp với Sesier, bèn hỏi Long Tước, “Anh chọn cho nó sao?”

Long Tước nhún vai, “Theo ta thấy, trẻ con nên mặc đồ thể thao!”

Sesier khinh khỉnh liếc hắn một cái, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, ta tự chọn đó, mắt thẩm mỹ của Long Tước kinh dị chết đi được!”

Tất cả mọi người bật cười, lần này Sesier nói không sai.

Cửa khoang mở ra, Phong Danh Vũ lục tung đồ đạc, “Không đủ áo lặn a, áo cứu sinh thì tạm đủ, cũng tại mấy người không chịu thông báo trước một tiếng cho tôi chuẩn bị.”

“Không cần áo lặn gì đâu.” Lam Minh phẩy phẩy tay, ý bảo cô và Huệ Tư Mẫn đều đến đây đi.

Sesier nhảy xuống thanh ngang dưới máy bay, lấy ra lưỡi hái, vung lưỡi hái chém vào trong nước, không bao lâu, liền nghe được vài tiếng kêu to rõ, xa xa có một đàn cá heo bơi lại, tung mình nhảy lên mặt nước vui vẻ chơi đùa.

“Ở đây.” Sesier vẫy tay gọi đàn cá, “Giúp ta mở cửa, ta muốn tìm Poseidon.”

Đàn cá heo hình như nghe hiểu, lại kêu lên hai tiếng rồi lặn xuống đáy biển.

Miêu Tiêu Bắc đứng phía sau nghe được, trợn tròn mắt, cảm thấy không thể nào tin nổi, “Thật sự có Poseidon?”

Lam Minh vươn tay ôm lấy cậu, cười nói, “Bắc Bắc, người càng ngày càng... dễ thương.”

Miêu Tiêu Bắc đạp hắn một cước, chính lúc này, ngoài khơi bắt đầu gợn sóng... Theo một tiếng vang lớn, mặt biển cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một khe hở, mặt nước tách ra hai bên, nước ào ào chảy xuống tạo thành hai bức tường nước, chính giữa xuất hiện một thông đạo thật lớn.

“Đi.” Sphinx tiến tới muốn mời Miêu Tiêu Bắc cưỡi thì lại bị Lam Minh đạp một phát bắt phải nhường cho Huệ Tư Mẫn và Phong Danh Vũ ngồi lên, còn hắn thì ôm Miêu Tiêu Bắc nhảy vào thông đạo.

Khế Liêu vòng tay ôm lấy Tiếu Hoa đang khiếp sợ nhảy xuống, Sesier ôm Domi, Long Tước kéo Phong Tiểu Vũ cùng nhau nhảy xuống, cuối cùng, Bạch Lâu cũng nhảy, Cảnh Diệu Phong đóng lại cửa cabin, có chút lo lắng máy bay sẽ bị hải lưu và gió biển thổi đi mất, chợt thấy dưới nước đột nhiên có một cái bóng thật lớn nổi lên, một con cá xanh da trời nhảy tung lên mặt biển phun nước phèo phèo, con ngươi ti hí nhìn Cảnh Diệu Phong như đang liếc xéo, ý bảo ‘để đó cho ta’.

Cảnh Diệu Phong nhướng mi một cái, quả nhiên là thần biển, thật khí thế, rồi lập tức đuổi theo Bạch Lâu, nhảy xuống khe nước.

Miêu Tiêu Bắc cảm thấy hình như mình đang cùng với Lam Minh rơi xuống vực sâu vạn trượng, hai bên là bức màn nước chảy ào ào, vô cùng đồ sộ, phía dưới là rãnh biển sâu không thấy đáy, lúc này, Cổ Lỗ Y trong balo mở khóa kéo, ló đầu ra nhìn... bất chợt thân thể lâng lâng chuẩn bị theo gió trôi đi, tại vì nó nhẹ quá mà.

“A!” Miêu Tiêu Bắc cả kinh, vội vã vươn tay chộp lấy nó, may mà nhanh tay lẹ mắt nếu không Cổ Lỗ Y đã vút bay mất rồi.

“Cô kỷ cô kỷ!” Cổ Lỗ Y nhúc nhích vài cái giãy ra, mở cánh, vui sướng bay theo Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc, tốc độ cực nhanh khiến Miêu Tiêu Bắc giật cả mình.

“Cổ Lỗ Y là rồng đó.” Lam Minh nói, “Trên đời này loài bay giỏi nhất chính là rồng, thay vì lo cho nó, không bằng cùng ta ngắm phong cảnh hai bên.”

Miêu Tiêu Bắc hơi sửng sốt, liền tập trung ngắm phong cảnh, sau đó, trưng ra vẻ mặt mà chỉ có mấy đứa trẻ lần đầu tiên đến viện hải dương mới có...

Lam Minh mỉm cười, quả nhiên dễ thương thật nha.

Hai bên bức màn nước có đủ loại sinh vật biển hình thù kỳ quái màu sắc sặc sỡ, loài rùa biển chậm tiêu còn đang hiếu kỳ nhìn bọn họ, theo bọn họ cùng bơi xuống.

Một lúc lâu, mọi người rốt cuộc cũng đáp xuống mặt đất.

Có lẽ do rơi quá nhanh nên Miêu Tiêu Bắc cảm thấy hơi chóng mặt, nhưng dưới chân mềm mềm, là cát trắng, còn có đá san hô và con cua đang bò tới bò lui, đầy đất là vỏ sò ngũ sắc, mỹ lệ đến cực điểm.

“Woa...” Huệ Tư Mẫn và Phong Danh Vũ đã kinh ngạc đến thốt ra tiếng, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy bức màn nước chậm rãi khép lại, toàn bộ không gian bắt đầu rõ nét hẳn lên. Không như mọi người tưởng tượng, thế giới dưới đáy biển không hề tối tăm âm u, nơi này sáng sủa như một viện hải dương của loài người.

Kỳ lạ nhất chính là, dưới đáy biển tự hình thành không gian, giống như được thủy tinh chống đỡ, nhưng nếu vươn tay ra chạm, vẫn có thể chạm vào nước biển, thậm chí có thể mò lấy chú cá nhỏ đang hiếu kỳ bơi tới gần.

“Đáy biển cung cấp điện như thế nào?” Miêu Tiêu Bắc cảm khái vì sự sáng sủa dưới đáy biển, lại lần nửa thể hiện sự ham học hỏi của mình.

“Có cá chình điện và cá diều điện.”

Lúc này, chợt nghe cách đó không xa có người cất tiếng nói.

Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy bên kia hành lang, có một chàng trai tóc vàng mắt xanh chậm rãi đi tới, tuổi tác thoạt nhìn xấp xỉ Lam Minh, thân hình cũng xấp xỉ Michelangelo (cầu thủ bóng đá của Ý), dưới lớp áo sơ mi trắng cao quý hoa lệ theo kiểu công tử quý tộc là đường cong thân thể hoàn mỹ như ẩn như hiện.

“Ồ...” Phong Danh Vũ và Huệ Tư Mẫn không ngừng cào tường sột soạt, thét chói tai, “Nha! Poseidon!”

Người tới chính là Poseidon trong truyền thuyết.

Ngoại trừ tóc vàng mắt xanh và thân hình uy vũ, còn có gương mặt điển trai mê người.

Đôi mắt sâu thẳm màu xanh lam, sâu như biển cả...

Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nghĩ tới đôi mắt của Lam, màu nhạt hơn hắn một tí, nếu nói màu mắt của Poseidon là màu của biển thì màu mắt của Lam là màu của bầu trời.

Poseidon thấy có hai cô em đang chụp hình mình, lập tức bày ra một nụ cười ưu nhã ngoắc hai cô, “Còn có em gái dễ thương a, ta đã chuẩn bị rất nhiều bánh kem ngọt ngào để chiêu đãi.”

Huệ Tư Mẫn và Phong Danh Vũ lập tức bị thu phục, quả nhiên là thần biển cả!

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Miêu Tiêu Bắc nhạy cảm ý thức được, vị thần biển này phỏng chừng sẽ lại khiến người ta mất hình tượng như bao ‘kẻ’ khác, bây giờ cậu đã phát hiện, đám thần a ma a có danh có tiếng này, đều là mấy tên đàn ông cợt nhả hèn mọn.

Đang suy nghĩ, chỉ thấy Sphinx lắc lắc lông mao, “U, Poseidon, sắc mặt ngươi không tệ!”

“Sphinx!” Poseidon dường như có giao tình rất sâu đậm với Sphinx, đi tới nói, “Ngươi dự định vẫn tiếp tục duy trì như thế này, vĩnh viễn không khôi phục hình dáng cũ sao?”

Đám Miêu Tiêu Bắc nhạy cảm vểnh tai nghe — Cái gì?! Sphinx có nguyên hình? Nói cách khác, nó giống như Domi, là một người, sư tử chỉ là ngụy trang thôi sao?

“Thật sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi Lam Minh.

Lam Minh đạp Sphinx một cái, “Cũng chỉ là một tên quái dị lông dài mà thôi.”

“Ta phi!” Sphinx rống lên một tiếng trừng Lam Minh, “Lam Minh, thằng quỷ nhà ngươi, ta là mỹ nam tử uy mãnh đúng chuẩn, nhớ khi xưa mái tóc dài mượt mà của ta bay bay trong gió, khi đó...”

Sphinx hình như muốn miêu tả một hình tượng chuẩn mực nào đó, nhưng lại bị bí từ, lại nghe Phong Tiểu Vũ vỗ tay một cái, “A! Giống bệnh nhân tâm thần!”

Sphinx đen mặt.

Nhìn nữa, chỉ thấy Lam Minh, Khế Liêu cộng thêm Poseidon dậm chân cười ha ha, nói Phong Tiểu Vũ thật hài hước, Phong Tiểu Vũ gãi đầu nói không có chi.

Mọi người đều im thin thít, lại một tên ngốc chết vì cười!

“Lam Minh, đã lâu rồi không gặp ngươi.” Poseidon đi tới chào hỏi Lam Minh, “Hai ngày trước ta nhận được điện thoại của Lucifer, nói ngươi tỉnh lại, đúng là tin vui.”

Miêu Tiêu Bắc liền cảm thấy có chút hỗn loạn, Lucifer không phải là một nhóm với Raphael, Michael sao? Còn Poseidon thì là một nhóm với Hades, Zeus mới đúng... Sao bây giờ hỗn loạn thế này.

“A!”

Miêu Tiêu Bắc đang nghi hoặc, chợt nghe Poseidon hô một tiếng, chạy tới kéo Sesier sang nhìn nhìn, “Sesier, bảo bối, cưng chịu mặc quần áo rồi sao?”

Sesier có chút đắc ý mà cười khanh khách, còn tự hào như khoe báu vật mà nói, “Quần áo là do ta tự chọn, quần cũng là tự ta phối hợp, còn có giày nữa.”

“Ha!” Dáng vẻ mừng như điên của Poseidon làm người ta sản sinh loại ảo giác, Sesier không phải học được cách mặc quần áo, mà là đoạt giải Nobel.

“Thiên tài a!” Poseidon cho Sesier một cái ôm cổ vũ, vỗ vai nó nói, “Cưng đúng là thiên tài, là hy vọng của các vị thần, cưng so với Lucifer giỏi hơn gấp vạn lần!”

Tất cả mọi người nhịn không được giật giật khóe miệng, gia tộc này đáng sợ quá đi.

“Poseidon, ngươi có tiền không?” Sesier hỏi tiếp.

“Ách... Cưng muốn bao nhiêu?” Poseidon hỏi, “Dùng để xây thủy tinh cung sao? Hôm trước Lucifer đã nói với ta rồi.”

Sesier lắc đầu, cười tủm tỉm, “Hm, ta muốn làm từ thiện, Long Tước nói, tiền của mình thì phải để dành, còn tiền người khác thì cứ lấy đi làm từ thiện.”

...

Tất cả mọi người khinh bỉ nhìn Long Tước, Long Tước ho khan một tiếng, sờ sờ cằm.

Miêu Tiêu Bắc nói nhỏ với Lam Minh, “Nếu như tôi là phụ huynh của Sesier tôi sẽ đánh cho Long Tước một trận.”

Lam Minh cười mà không nói.

Quả nhiên, Poseidon đảo mắt, nhìn về phía Long Tước, bước dài hai bước đi tới trước mặt hắn.

Long Tước vẫn giữ nụ cười ưu nhã lễ phép.

Khi mọi người nghĩ sẽ phát sinh một trận ẩu đả, Poseidon đột nhiên cầm tay Long Tước, nghiêm túc nói, “Xin hãy chăm sóc đứa trẻ này cả đời, phương pháp giáo dục của ngươi quá thành công! Tốt gấp vạn lần cha mẹ nó!”

Mọi người triệt để không nói gì, Long Tước kéo tay Poseidon mà bùi ngùi, “Hiện nay phí tổn để giáo dục trẻ con thật sự là không rẻ!”

“Chuyện đó rất đúng!” Poseidon vung tay lên, nói, “Vì giáo dục Sesier, ngày mai ta cho ngươi một mỏ dầu ở vùng biển quốc tế, coi như đầu tư cho việc giáo dục trường kỳ, lát nữa chúng ta bàn bạc lại một chút.”

“Tốt tốt!” Long Tước lập tức gật đầu, nhảy từ siêu cấp vú em lên trùm dầu mỏ rồi.

Sesier đứng bên cạnh chọt chọt Poseidon, “Con vua mực của ngươi ta không lấy nữa, có em bé ngay cả con chó cũng không nuôi nổi, ta không nên nuôi thứ kia!”

“A...” Poseidon hút một ngụm khí lạnh, nước mặt lập tức giàn giụa đầy mặt, ôm Sesier xúc động, “Thật cao thượng biết bao! Đứa trẻ này có một trái tim kim cương làm từ pha lê!”

Miêu Tiêu Bắc cau mày nhìn Lam Minh, “Trái tim kim cương làm từ pha lê? Đây là tiếng người sao?”

Lam Minh nhún nhún vai, “Thật ra ta cũng không thân với hắn lắm...”

Sau đó, mọi người bình ổn cảm xúc, đi vào chủ đề chính, Lam Minh nói với Poseidon, “Đúng rồi, cho ngươi xem thứ này.” Đồng thời, Bạch Lâu đi tới, từ trong túi lấy ra tròng mắt của cá voi da báo.

Poseidon nhìn thoáng qua, đầu tiên là giật mình, sau đó là nhíu chặt đôi mày, vẻ mặt khó nhìn, “Ta biết chuyện gì xảy ra rồi.”

“Xem ra chúng ta không đến nhầm nơi.” Lam Minh cười, mọi người đi theo Poseidon vẻ mặt nghiêm trọng tới phía trước.

“Xin lỗi.” Poseidon nói với mọi người, “Ta vốn định dẫn các ngươi đi tham quan thủy tinh cung một chút, nhưng phiền các ngươi xem vài thứ này trước.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều có chút nghi hoặc.

Poseidon dẫn mọi người đi tới cung điện mà hắn nuôi mãnh thú, nói, “Ở đây nên cẩn thận chút, đám trẻ kia rất thích dọa người lạ.”

“Dọa như thế nào a?” Phong Tiểu Vũ thắc mắc, vừa dứt lời, đột nhiên, trong bức tường nước bên cạnh có một con cá mập trắng bơi ra...

“Nha a a!” Phong Tiểu Vũ hét to một tiếng, lui về phía sau, cũng may Miêu Tiêu Bắc nhanh tay đỡ được nó, Phong Tiểu Vũ thực sự bị con cá mập đó làm cho tái mặt, mở to hai mắt ngốc lăng.

“Tiểu Vũ!” Phong Danh Vũ đau lòng, lao đến xem, trên mặt xuất hiện sát khí, chỉ vào con cá mập kia đe dọa, “Tối nay bà ăn vi cá của mày!”

Poseidon cũng nhíu mày, “Lassa, ngươi hơi quá đáng rồi đó!”

Con cá mập há to miệng lui về một tí, vẫy vẫy đuôi, hình như hơi áy náy, cúi đầu như muốn nói nó không có ý xấu, nó cũng không ngờ Phong Tiểu Vũ dễ bị dọa như vậy.

Mà đồng thời, mọi người chợt nghe được một tiếng gầm gừ truyền đến, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Domi như đã bị thứ gì đó kích thích, nhe răng, nhìn chằm chằm con cá gọi là Lassa mà gầm nhẹ, đôi mắt đỏ sậm, răng nanh chậm rãi dài ra.

“Domi?” Phong Tiểu Vũ sợ hãi, Domi làm sao vậy?

Poseidon nhướng mi một cái, “Thủ Hộ thần?”

“Xong, muốn tỉnh rồi!” Lam Minh vừa dứt lời, chỉ thấy Domi bị một đoàn khí đen vây quanh, con cá mập gọi Lassa xoay người bỏ trốn, có thể do động tác của nó hơi chậm, bị Domi cắn trúng đuôi, túm ngược trở lại... Mà song song, thân thể của Domi cũng đang chậm rãi biến đổi...

_________

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3