Vũ Luyện Điên Phong - Chương 259
Chương 259: Thần Thức Ra Đời
Bên trong vùng kỳ dị không có nhật nguyệt này, nhiều lúc Dương Khai phải dựa vào cảm giác để suy đoán rốt cuộc đã trôi qua bao nhiêu lâu rồi.
Tu luyện trong vùng sương mù khoảng nửa tháng, cuối cùng Dương Khai đã thuận lợi đột phá lên Li Hợp Cảnh cửu tầng!
Thành quả này cũng không phải hoàn toàn nhờ vào khố luyện, mà còn nhờ hấp thu hơn tám mươi viên Huyết Châu. Mấy viên Huyết Châu này là số hắn lấy được từ chỗ bọn Trần Học Thư.
Đa số là Huyết Châu của yêu thú, chi có năm viên là của cao thủ Chân Nguyên Cảnh, trong đó chứa đựng thứ năng lượng rất phi phàm.
Hấp thụ một năng lượng khổng lồ đến vậy, chi cần tu luyện thêm nửa tháng thì ắt có thể đột phá thêm, hơn nữa hắn đã có nền tảng khá vững chắc cờ cửu tầng, chi cần thẳng tiến hướng về Chân Nguyên Cảnh là xong.
Trong nửa tháng này, Dương Khai cũng đã dần làm quen với sự giày vò đầu óc, thậm chí còn có thể làm lơ được. Tuy cảm giác đau đớn đó vẫn tồn tại, nhưng cũng chẳng đủ ảnh hưởng đến hắn.
Vừa tổn hại, vừa tu bổ, thần thức cũng dần dần mạnh lên, cảm giác mỗi lúc một mở rộng ra hơn.
Nửa tháng sau, Dương Khai bắt đầu tìm kiếm lối ra.
Dù gì thì hắn cũng chẳng nhọc lòng chuyện tu luyện thần thức làm gì, cả bốn tuần
nay, sương mù vẫn tấn công, Ôn Thần Liên vẫn chủ động tu bổ, hắn có quan tâm hay không thì kết quả vẫn vậy.
Liên tiếp thăm dò mấy ngày nhưng vẫn đứng giữa làn sương trắng, phía trước ngó chẳng nổi đường ra, đằng sau trông không ra kẻ đến.
Tình hình này thật bất ổn, Dương Khai có chút lo lắng, hắn đã dùng đến Dương Viêm Chi Dực rồi mà vẫn bay không ra khỏi nơi quái quỷ này.
Một ngày nọ, trong lúc đang dò đường, Dương Khai chợt phát hiện đám sương mù này có chút thay đổi, dù chi là rất nhỏ, nếu không để ý thì chẳng thể nào phát giác ra. Đây âu cũng nhờ trực giác của Dương Khai đã mạnh lên, nếu đối lại là nửa tháng trước ắt hẳn hắn đã không nhận ra rồi.
Hắn dừng bước lại, quan sát thật kỹ lường.
Mãi một hồi sau, Dương Khai mới khẳng định rằng, đám sương mù này đang từ từ tụ hội về một hướng nhất định. Tuy không biết tại sao lại có tình trạng này, nhưng Dương Khai đã ở đây lâu đến vậy, cuối cùng mới phát hiện ra điều này, dĩ nhiên hắn sẽ không bỏ qua một chút manh mối nào.
Hắn men theo hướng chảy của dòng sương, càng đi, tốc độ lưu động của dòng sương cũng càng nhanh, trong đó còn phảng phất tiếng gió, cứ như phía trước có thứ gì đó đang hấp thụ sương mù.
Dương Khai âm thầm cảnh giác, bước đi nhẹ nhàng, tiếp cận từng chút, từng chút
một.
Chốc sau, có một âm thanh vù vù vọng về, hệt như tiếng gió bấc lùa vào hang.
Đẩy mức chuyên tâm tình thần và cảm giác lên đến cực điểm, Dương Khai thận trọng mon men gần đến nơi phát ra tiếng động.
Lát sau, Dương Khai chợt nhướng mày, hắn nhìn thấy một tảng đá hình thù quái lạ đứng sừng sững cách đó không xa, và nơi mà dòng sương mù trút về lại chính là một cái lỗ nhỏ bên trên tảng đá đó.
Trông nó cứ như đang há miệng nuốt lấy nuốt để đám sương.
Nhận thấy không có gì nguy hiểm, Dương Khai mới dần dần thả lỏng, ung dung bước đến gần. Quan sát kỹ thì hắn phát hiện tảng đá này hóa ra rỗng bên trong, sương mù luồn vào từ bên trên rồi lại thoát ra từ cái lỗ bên dưới, âm thanh vù vù nọ cũng từ đó mà ra,
đúng là kỳ lạ.
Thích thú rảo bước một vòng quanh tảng đá, Dương Khai phát hiện nó có chút bất thường.
Trên bề mặt tảng đá có dấu vết tấn công, chi có vết cắt mờ mờ chứ không hề nứt ra.
Những dấu vết này ắt hẳn do ai đó để lại, người có thể tìm đến đây công lực tối thiểu cũng phải là Chân Nguyên Cảnh, nhưng đòn tấn công của võ giả Chân Nguyên Cảnh lại chi để lại vết xước mờ, vậy thì tảng đá này hẳn ẩn chứa huyền cơ nào đó.
Đổi lại tảng đá bình thường mà bị cao thủ Chân Nguyên Cảnh công kích thì chỉ e đã nát vụn rồi.
Thầm suy tính, Dương Khai cũng thử tấn công một phen, quả nhiên vẫn vậy, tuy hắn đã dùng toàn lực tung ra một chưởng nhưng vẫn không thể đả động đến một tí nào.
Dù biết tảng đá này là một bảo bối, nhưng Dương Khai cũng đành lực bất tòng tâm, cả tảng đá to đến vậy ít nhất cũng nặng cả mấy nghìn cân và có khi còn hơn thế, chắc chắn sẽ không thể mang đi được.
Đương thở dài, Dương Khai lại ngạc nhiên nhìn vào bên dưới tảng đá, chậm rãi quỳ xuống.
Dưới cái lỗ chỗ sương mù trút ra, có một cái hốc nhỏ bằng hạt đậu tương, nhưng lúc này, trong cái hốc đó có một giọt dịch thể sáng long lanh màu hồ phách.
Nhón lại gần ngửi thử thì một hương thơm mát dịu xộc vào mũi, xao động cả tinh
thần, còn dễ chịu hơn cả cảm giác lúc Ôn Thần Liên tu bố thần hồn.
Bảo bối! Tuy hiện tại Dương Khai vẫn chưa biết thứ chất lỏng này là gì, nhưng chắc chắn nó là bảo bối, hơn nữa còn là một bảo bối rất có ích cho thần hồn!
Lại nhìn vào thứ này, ánh mắt Dương Khai nổi đầy vẻ ham muốn.
Hắn đưa một ngón tay ra, cẩn thận khống chế nguyên khí, lấy giọt chất lỏng màu hố phách ra khỏi cái hốc nhỏ.
Còn chưa kịp quan sát ti mi thì đám sương mù xung quanh chợt xao động và trút vào cái lỗ trên tảng đá với tốc độ nhanh gấp mười mấy lần lúc nãy.
Chi có điều lần này, lượng sương trút vào trong lỗ lại không trút ra nữa mà rót hết vò
trong cái hốc nhỏ và biến mất dưới tác dụng của một thứ năng lượng thần kỳ.
Dương Khai kinh ngạc chứng kiến hết tất cả.
Dần dà, bên trong cái hốc bé như hạt đậu nọ dường như xuất hiện thêm một lớp hơi nước, dưới đáy còn có một sợi tơ màu hổ phách đang ngưng kết.
Chẳng lẽ giọt chất lỏng trên tay hắn được ngưng tụ nhờ sương mù này?
Dù đó chi là suy đoán, nhưng nếu kết hợp với tình hình trước mắt, thì Dương Khai ước tính mười phần cũng có tám, chín phần là đúng.
Hắn vốn định cất giọt bảo bối này đi, nhưng vừa thấy nơi này có thể tái tạo lại nó nên Dương Khai chẳng lưu tâm nữa.
Ngẫm nghĩ một chút, Dương Khai liền cho giọt chất lỏng màu hố phách này vào miệng, nuốt ực một cái.
Vị thơm ngọt tràn ngập đầu lưỡi tựa như mỹ tìru, Dương Khai cảm nhận được rõ ràng nó đang hóa thành một nguồn năng lượng và trôi thẳng về đan điền, bất chấp lừa nung của Chân Dương nguyên khí, nó luồn vào trong kinh mạch rồi xông lên đỉnh đầu.
Trong nháy mắt, cả người hắn bỗng nhẹ tựa mây bay, một cảm giác khoan khoái khó tả từ trong tràn ra, từng khúc huyết nhục, từng tế bào tựa hồ như đang hân hoan nhảy múa.
Đầu óc hắn lúc này tỉnh táo hơn lúc nào hết!
Cảm giác, thị giác, tính giác đều được khuếch đại lên rất nhiều lần.
Lướt mắt trông sang, Dương Khai thậm chí có thể nhìn rõ từng gốc cây ngọn cỏ cách đó cả trăm trượng.
Nơi này phủ đầy sương gió mây mù, ban đầu Dương Khai chi có thể nhìn thấy cảnh vật cách xa mười trượng một cách mơ hồ, nhưng còn bây giờ, tầm nhìn của hắn đã được khuếch đại hơn mười lần.
Thính giác, cảm giác cũng phát triển rõ rệt!
Khi biết mình chắc chắn đã nuốt được một thứ gì đó ghê gớm, Dương Khai không dám sơ suất, lập tức khoanh chân ngồi xuống, bảo vệ bản tâm, luyện hóa năng lượng của thứ chất lỏng màu hổ phách nọ.
Biết bao nhiêu lợi ích dồn đến khi hắn hấp thụ nguồn năng lượng khuếch tán này.
Đầu tiên là về mặt thân thể, Dương Khai có thể cảm nhận được dấu tích và phương hướng của năng lượng thiên địa ngoại giới tuồn vào nội thể, chuyển động của lục phủ ngũ tạng như nắm gọn trong lòng bàn tay.
Sau khi những cảm giác này vừa lắng xuống, thì có một cảm giác khác rất khó hình dung kéo đến từ tận trong óc, một cảm giác ngứa ngáy, cứ như có một lớp dây thừng vô hình bó buộc trong tâm tưởng, khiến ta muốn gãi cũng gãi không xong, khó chịu đến độ Dương Khai nổi cơn tam bành nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
Lớp dây thừng này tồn tại khiến cả cảm giác của chính Dương Khai cũng bị che lấp.
Tình trạng này cứ kéo dãi mãi một hồi rất lâu, bỗng thình linh, lớp dây thừng trói buộc đó bị chọc thủng.
Cơn ngứa nhũn người đó nháy mắt trở nên thoải mái, dễ chịu, Dương Khai nhận ra tình thần hắn như được gột rửa và thăng hoa, rất khó diễn tả thành lời.
Đồng thời, cảm tri cũng phát triển vượt bậc như đã biến thành một con mắt vô hình, nó ngưng tụ lại nhanh chóng rồi đột nhiên khuếch tán ra ngoài.
Những nơi nó đi qua, một mảng trời sương trắng, từng gốc cây ngọn cỏ xung quanh đều như cảnh tượng Dương Khai tận mắt nhìn thấy khắc sâu vào tận trí óc, rõ ràng vô cùng.
Cả một phạm vi hai đến ba trăm dặm, con mắt đó không hề để sót bất cứ thứ gì.
Dương Khai mở to hai mắt ra, trong mắt ẩn chứa sắc thái vô cùng cổ quái, hắn im lặng suy nghĩ.
Mãi lâu sau, hắn mới nhoẻn lên một nụ cười quái dị, ánh mắt sáng rờ.
- Địa Ma... Hình như ta đã tu luyện ra được thần thức rồi.
Dương Khai khẽ giọng.
- Sao cơ?
Địa Ma kinh ngạc:
- Thiếu chủ không nhầm chứ?
- Không, ta đã tu luyện được thần thức thật rồi.
Niềm hân hoan trong mắt Dương Khai càng rõ nét hơn, hắn bắt đầu thuật lại cả quá trình cảm nhận và quan sát vừa rồi của mình.
Địa Ma nghe xong, suýt nữa gào lên rằng Dương Khai là người nhà trời, nhưng lão
im bặt hồi lâu chẳng thốt nổi tiếng nào.
- Nếu đúng là vậy... thì chắc chắn đó đúng là thần thức rồi!
Giọng nói Địa Ma chứa đầy ý kinh động và khâm phục. Nhắm mắt mà vẫn có thể nhìn thấy hết mọi sự xung quanh, không phải thần thức thì là gì đây?
Ở các cảnh giới trước Thần Du Cảnh, võ giả muốn thăm dò mọi động tĩnh xung quanh phải dựa vào cảm tri, khái niệm cảm tri này rất mơ hồ, có thể xem như là một loại bản năng, có điều bản năng này về sau có thể mạnh lên, tức là lợi dụng sức mạnh bản thân, thính giác, thị giác, khứu giác, có lúc còn phải phối hợp với mùi vị xung quanh để phán đoán tình hình gần đó.
Cảm tri không phải thứ vạn năng, rất dễ xảy ra sai sót, nhưng đối với các võ giả dưới Thần Du Cảnh, chỉ có cách này mới có thể giúp họ thám thính những tin tức không nhìn
thấy được.
Nếu đột phá lên Thần Du Cảnh thì lại khác, tu luyện ra thần thức, chi cần động chút tâm niệm thì thần thức sẽ lan rộng, mọi động tình xung quanh chi cần liếc qua là xong, hệt như chính mắt nhìn thấy.
So với cảm tri mơ hồ thoắt ẩn thoắt hiện thì của tác dụng của thần thức lớn hơn rõ ràng, cái gọi là lớn ấy không chi thể hiện trong việc thám thính tình hình địch, mà thần thức mạnh còn có thể dùng để tấn công, không ai có thể phòng bị được.
Tuy nhiên... thần thức là thứ chi có cao thủ Thần Du Cảnh mới tu luyện được, thiếu chủ mới ở cảnh giới nào chứ, Li Hợp Cảnh cửu tầng chứ bao nhiêu!
vẫn còn thiếu một cảnh giới lớn và một cảnh giới nhỏ nữa!
Tuy từ khi đi theo Dương Khai, đã chứng kiến không biết bao nhiêu sự thần bí và hùng mạnh ở hắn, nhưng lúc này Địa Ma vẫn không thể nào chấp nhân nổi sự thật này.
- Nếu thiếu chủ đã tu luyện được thần thức, vậy thì chắc là đã có thức hải rồi?
Địa Ma lên tiếng.
- Không có!
Dương Khai cũng lấy làm thắc mắc, hắn đương nhiên biết thức hải là gì, vừa rồi hắn cũng đã cẩn thận điều tra một hồi, nhưng vẫn phải khẳng định rằng hắn không hề có thức
- Sao lại thế được?
Địa Ma ú ớ, trầm ngâm mãi rồi lại hỏi:
- Thiếu chủ có nhìn rõ được nội thể không, nhất là tình hình bên trong tâm thức ấy?
Trong tâm thức ngài còn có một đóa hoa Ôn Thần Liên, nếu nhìn thấy thì tức là ngài đã có thức hải rồi.
- Ta không nhìn thấy.
Dương Khai nhíu mày:
- Hình như ta chi có thể quan sát tinh hình bên ngoài thôi.