Vũ Nghịch Càn Khôn - Chương 1749
Chương 1749: Lòng dạ đàn bà!
Hắc ảnh thực sự tới.
Xông về phía Lôi Nhụy, Lôi Nhụy không khỏi thầm nghĩ:
- Không ngờ tên kia nói lại là thực?
Mà Sở Nam quét mắt nhìn hai mươi võ giả phía trước, sau đó nhích tới gần Lôi Nhụy.
- Tại sao?
Lôi Nhụy còn đang suy nghĩ tại sao Hắc ảnh lại xông về phía nàng thì thấy Sở Nam cử động, bật thốt hỏi. Sở Nam cười đáp:
- Ánh mắt của bọn họ quá sắc bén, tới gần ngươi an toàn hơn!
- A?
Lôi Nhụy khẽ kêu, nhìn đám võ giả đối diện liền hiểu được, đang định nói thì một phụ nữ trung niên hô:
- Hắc ảnh chạy về phía nữ nhân kia, mọi người mau đồng loạt ra tay, chém giết nữ nhân kia, bằng không Hắc ảnh sẽ bị nữ nhân kia một mình nuốt.
Phụ nữ trung niên vừa dứt lời, nam tử áo vàng kêu mấy người Sở Nam ngăn Hắc ảnh lại lập tức trả lời:
- Bà già, óc bà bị heo ăn hết rồi sao? Người ta không đắc tội bà, bà muốn chém giết người ta là sao?
- Cái gì, ngươi dám gọi ta là bà già?
Phụ nữ trung niên nổi giận, quát hỏi, phất trần trong tay vung lên, một đạo công kích bén nhọn bắn về phía nam tử áo vàng.
Nam tử áo vàng đưa tay ra phá, cười nói:
- Gọi ngươi là bà già thì sao? Ngươi muốn chém giết người ta có phải vì nàng ta đẹp hơn ngươi, vóc người thon thả hơn? Bà già! Bà già! Bà già...
- Ngươi... ngươi... ngươi...
- Ta làm sao?
- Ngươi muốn chết!
- Bà già, chỉ bằng mấy cọng lông kia của ngươi không giết được ta.
Nam tử áo vàng quát, tốc độ cũng không chậm chút nào, ánh mắt nhìn Hắc ảnh tiến tới gần Lôi Nhụy, lạnh giọng nói:
- Bóng đen còn chưa bắt được đã muốn giết đối phương, giết đối phương Hắc ảnh chạy thoát thì sao? Mọi người đuổi theo đã lâu như vậy, trách nhiệm này ngươi chịu nổi sao? Ngu vãi vật!
- Ngươi...
Phụ nữ trung niên không nói được câu gì, lời của nam tử áo vàng đúng là chuẩn xác. Mặc dù đúng, nhưng nàng không nhịn được cơn giận này, chỉ có điều tạm thời cũng chỉ đành nhịn xuống, bởi vì những người xung quanh đang dùng ánh mắt bất thiện nhìn bà ta. Một lão giả vẻ mặt âm lãnh, không chút khách khí nói:
- Nếu ngươi dám làm loạn, lão phu không ngại xử lí ngươi.
Mọi người chung quanh gật đầu, phụ nữ trung niên chỉ đành nhịn xuống, nhưng trong lòng thì rất bất mãn, mắt nhìn nam tử áo vàng:
- Dám gọi ta là bà già, ta nhất định sẽ đích thân cắt đầu lưỡi của ngươi!
Sau đó ánh mắt phụ nữ trung niên chuyển vào người Lôi Nhụy, ánh mắt hóa oán độc, bà ta oán hận Lôi Nhụy hơn cả nam tử áo vàng.
- Đều là do tiểu yêu tinh ngươi gây ra, một nữ đi với hai nam, nhất định là một con hồ ly dâm đãng. Chờ sau khi ngươi ngăn cản Hắc ảnh, ta nhất định phải cắt ngàn vạn đao trên mặt ngươi, khiến ngươi trở thành tàn hoa bại liễu!
Phụ nữ trung niên khi nói lời này đã hoàn toàn quên lời của những người xung quanh, ánh mắt oán độc của nàng đều bị Lôi Nhụy và Sở Nam nhìn thấy, Lôi Nhụy kỳ quái nói:
- Ta và bà ta có sinh tử đại thù sao? Sao lại nhìn ta như vậy?
- Ngươi xinh đẹp hơn bà ta!
- Chỉ đơn giản như vậy?
- Đúng vậy, rất đơn giản!
Đối với nữ nhân mà nói sống bao nhiêu năm cũng không nguyện ý người khác bảo mình già. Nhưng Sở Nam lại chú ý tới nam tử áo vàng hơn, trong lòng thì thầm:
- Người này không đơn giản, không chút dấu vết, tùy tiện nói hai câu đã tạo cho Lôi Nhụy một đại địch sinh tử, hắn có thể được lợi từ đó.
Trong đầu nghĩ vậy, Sở Nam tập trung tinh thần lên Hắc ảnh. Hắc ảnh chạy thẳng về phía Lôi Nhụy, 300m, 200m, 100m...
Mắt thấy Hắc ảnh ngày càng gần, trong lòng Sở Nam càng nghi vấn:
- Tại sao Hắc ảnh lại chạy về phía Lôi Nhụy? Trong đó có nguy hiểm gì hay không?
Nhưng Sở Nam cũng không cảm thấy bất an trong lòng.
Đúng lúc này, Hắc ảnh chạm vào ngực Lôi Nhụy!
Chạm vào rồi biến mất, tan biến không thấy đâu.
Ngay sau đó, hai mươi người kia lập tức vây quanh ba người Sở Nam. Sở Nam đảo mắt, vội hỏi Lôi Nhụy:
- Sao? Có bị thương tích gì hay không?
Lôi Nhụy lắc đầu, vẻ mặt có phần quái dị, không đợi Sở Nam hỏi tiếp thì nữ nhân trung niên kia đã quát:
- Hồ ly tinh, mau giao Hắc ảnh ra đây, bằng không ta sẽ phế ngươi!
- Mau giao Hắc ảnh ra đây!
- Mau lên!
...
Những võ giả khác cũng phụ họa theo, Lôi Nhụy nhìn chằm chằm vào phụ nữ trung niên, nói:
- Ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi phải giết ta?
- Tại sao? Tại thực lực của ta mạnh hơn ngươi!
- Thật không?
Lôi Nhụy cười lạnh:
- Nếu như ngươi không biết sống chết, vậy chớ trách ta không khách khí.
Lúc này, nam tử áo vàng tiến lên, cười nói:
- Vị tiểu thư nay, chớ chấp nhặt bà già đó, Hắc ảnh là do ngươi bắt được đúng không?
Nam tử áo vàng khi nói những lời này, Sở Nam nhìn vào Phụ nữ trung niên, thấy trong mắt bà ta hận ý càng hơn trước.
Lôi Nhụy khó chịu trong lòng, lạnh giọng đáp:
- Bắt được thì sao? Không bắt được thì sao?
Có người lập tức quát:
- Bớt lời đi, dù sao Hắc ảnh trong tay cô ta, bắt nàng ta chẳng phải là giải quyết xong mọi vấn đề?
- Không sai.
Phụ nữ trung niên đồng ý, Lôi Nhụy quát:
- Ai dám tiến lên một bước, ta đảm bảo các người sẽ không bao giờ thấy được Hắc ảnh!
- Dọa được ai?
Phụ nữ trung niên chế nhạo, bước tới, chân còn chưa chạm xuống đất thì nam tử áo vàng đã quát:
- Bà già, đầu bà bị lừa đá rồi sao? Có nghe thấy đối phương uy hiếp hay không?
Lập tức một bàn tay chém xuống, uy năng hung mãnh đánh tới, phụ nữ trung niên vội vàng rút chân lại, định mở miệng mắng nhưng nhìn ánh mắt tràn ngập sát cơ của nam tử bèn ngậm miệng lại. Lúc này nam tử áo vàng mới lên tiếng:
- Xem như ngươi cũng có lúc thông minh.
Phụ nữ trung niên tức muốn hộc máu, ánh mắt nam tử áo vàng từ trên người Sở Nam chuyển sang phía lão giả âm lãnh:
- Bắt nữ không an toàn, không bằng bắt nam tử đứng bên cạnh. Quan hệ của bọn họ thân mật, bắt được nam tử kia, Hắc ảnh chẳng phải sẽ thuộc về chúng ta.
- Chủ ý hay lắm.
Lão giả âm lãnh gật đầu đồng ý, ánh mắt những người khác mang vẻ bất thiện nhìn Sở Nam.
Trong nháy mắt, đều xuất thủ!