Vũ Thần - Chương 350
Chương 350: Đau đầu vì linh thú
Hạ Nhất Minh kinh ngạc, lại nhìn ra ngoài lần nữa.
Tất cả những kẻ đã chết hoặc bị Trương Trọng Cẩn và các đẹ tử của Linh Tiêu Bảo Điện bắt sống đều bị xếp lại thành một đoàn. Hơn nữa, toàn bộ nón tre của bọn chúng đều bị lột ra, lộ ra tướng mạo của mình.
Khi thấy khuôn mặt của họ, Hạ Nhất Minh phát hiện thấy trong đó có mấy người có diện mạo khác thường, có vài phần tương tự với người La Mễ Á.
Hạ Nhất Minh khẽ gật đầu, nói:
-Đúng vậy, quả nhiên là người tới từ Phương Tây.
Khi nói ra những lời này, trong lòng hắn có vô vàn nghi vấn. Rốt cục Kim Chiến Dịch phạm tội thương thiên bại lí gì, qủy thần khó tha nào mà chẳng những Hoàng Tuyền Môn liệt gã vào hạng đầu của Hoàng Tuyền Bảng, hiện tại ngay cả Thích Khách công hội của Phương Tây cũng dính vào.
Hơn nữa, lúc này song phương đều không phái tới Thích Khách tầm thường, mà đều là những cường giả Nhất Đường Thiên hàng đầu.
Nếu Kim Chiến Dịch không có thực lực quỷ thần khó lường và phản ứng nhạy bén tới cực điểm, chỉ sợ lúc này đám Thích Khách đã mấy lần thành công rồi.
Trương Trọng Cẩn mặt co mày cáu, nói:
-Hoàng Tuyền Môn và Thích Khách công hội của Phương Tây rõ ràng là hai thế lực hùng mạnh hoàn toàn không có liên hệ gì với nhau, thực không nghĩ ra vì sao bọn chúng lại liên thủ tới ám sát Kim sư đệ.
Hạ Nhất Minh nhíu mày, hỏi:
-Trương sư huynh, chẳng lẽ người không lấy được khẩu cung sao?
-Hỏi một ít, chẳng qua thân phận của những người này không đủ, bọn chúng chỉ biết là Thích Khách công hội đột nhiên nhận được một đơn đặt hàng lớn, chỉ nói tên họ ra, nói muốn cái đầu của Kim sư đệ. Những người này đúng là ham món tiền thưởng lớn đó cho nên mới tới đây.
Trương Trọng Cẩn trầm giọng nói.
-Vì một ít tiền thưởng liền đi tới phương đông Đại Thân ngàn dặm xa xôi?
Hạ Nhất Minh hồ nghi, hỏi.
-Trương huynh, bọn chúng không ăn nói linh tính chứ?
Trương Trọng Cẩn cười khổ một tiếng, nói:
-Hạ huynh có điều không biết, đạo đối nhân xử thế của các nước Phương Tây khác biệt rất lớn so với Phương Đông chúng ta. Vì tiền tài, bọn họ có thể đi xa ngàn dặm, hơn nữa có tinh thần mạo hiểm rất lớn. Ở trong mắt chúng ta, có điều xem ra rất khó tin, nhưng đối với bọn họ chẳng qua chỉ là bình thường thôi.
Hạ Nhất Minh lúc này mới thoải mái, lập tức nghỉ tới ba người La Mễ Á không tiếc thời gian mấy năm, vượt qua đại sơn mà đến. Ngay cả lúc này, khi nghỉ tỡi chuyện đó, hắn vẫn cảm thấy có chút khó tin.
Bởi vậy có thể thấy được, tư tưởng và phong tục của song phương quả thật bất đồng, như vậy hành vi của những người này cũng có thể lý giải được.
Hạ Nhất Minh ho nhẹ một tiếng, hỏi:
-Kim huynh, ngươi đã làm ra sự việc trời và người cùng phẫn nộ gì ở Phương Tây mà để bọn họ treo giải cái đầu của ngươi vây.?
Kim Chiến Dịch suy nghĩ nửa ngày, lúc này mới hơi nhíu mày nói:
-Cũng không có chuyện gì. Vì đột phá cực hạn, mấy năm trước, ta đi tới các nước Phương Tây một chuyến, khiêu chiến với cac Tiên Thiên cường giả ở quốc gia bọn họ, dọc theo đường đi đã giết 1 kẻ tam hoa, hai Nhất Đường Thiên và vài Tiên Thiên thôi.(...)
Hạ Nhất Minh chậm rãi há hốc mồm, nhìn Kim Chiến Dịch bằng ánh mắt tràn đày thần thái khác thường.
Kim Chiến Dịch đột nhiên cả giận, hừ một tiếng, nói
-Chẳng qua chỉ là giết vài tên vô dụng thôi sao? Thần điện của bọn chúng còn phái ra cường giả cấp bậc Tôn Giả ngàn dặm xa xôi đuổi giết ta, thiếu chút nữa mạng nhỏ này đã để lại ở đó. Không thể tưởng tượng được rằng chúng vẫn không chịu từ bỏ ý đồ, thật sự là buồn cười.
Cơ mặt của Hạ Nhất Minh hơi co giật, rốt cuộc thở dài một hơi, không nói gì nữa.
Hoá ra Kim Chiến Dịch đã lập nên công tích vĩ đại như vậy ở các nước Phương Tây, chẳng trách người ta nhớ về gã kỹ thế.
Nếu đổi sang nơi khác, Kim Chiến Dịch đi tới Tây Bắc đại khai sát giới, chỉ sợ toàn bộ Tây Bắc đều chấn động, tất cả Tôn Giả trên Thiên Trì đều sẽ không kìm nổi xuống núi lấy tính mạng của gã.
Trương Trọng Cẩn hơi xua tay, nói:
-Hạ huynh, tuy rằng Kim sư đệ và Phương Tây đã kết mối thù hận không thể giải quyết, nhưng đông tây cũng vốn không hoà thuận, loại chuyện thế này tuy hiếm thấy nhưng không phải phát sinh lần đầu tiên. Nhưng lúc này đối phương lại phản ứng có chút kỳ quái, không ngờ phái người đi xa ngoài mấy vạn dặm, chỉ sợ cũng không phải chuyện đơn giản.
Lão khẽ thở dài một tiếng, nói:
-Đáng tiếc, hai người các ngươi đều đã giết chết đối phương, nếu có thể lưu lại một người sống, hẳn là có thể tra hỏi chút gì đó.
Hạ Nhất Minh xấu hổ cười, lúc này tuy da mặt hắn dày như tường cũng cảm thấy ngượng khi nói mình đã bắt sống được tên đó, nhưng bởi vì kinh nghiệm không đủ, không ngờ để y tự sát thành công.
Kim Chiến Dịch chỉ hừ lạnh một tiếng, nói:
-Trương sư huynh, hỏi hay không cũng thế. Cho dù là ta có bắt giữ được nhưng khả năng hắn đồng ý tiết lộ tình hình thực tế là cực kỳ thấp. Vậy thì thà rằng giết luôn, đỡ phải lo lắng nhiều.
Trương Trọng Cẩn khẽ lắc đầu, nhưng hiển nhiên là cũng chẳng có biện pháp gì đối với vị sư đệ này của mình.
Lúc này, lão nhân trong miếu đã nhóm lửa đun nước trở lại. Tuy rằng vừa rồi lão đã bị doạ tới mức hồn vía lên mây, nhưng dù sao ở đây đã lâu, vẫn thường gặp chuyện đánh nhau chết người như vây.
Theo cách nhìn của lão, hôm nay Hạ Nhất Minh và Kim Chiến Dịch ra tay cũng chẳng khác gì giết heo giết chó ở đầu đường, một lời không hợp liết rút đao chém giết.
Tuy rằng ở trong mưa, Kim Chiến Dịch đã thể hiện ra chút thâm ảo khiến lão xem có chút khó hiểu, nhưng dù sao bản chất trong đó chẳng có gì khác, đều là để giết người.
Sau khi song phương phân ra thắng bại, lão nhân rốt cục ổn định lại tinh thần, tiếp tục nấu nước.
Khi lão mang nước sôi tới rót đầy vào chén trà của mọi người, quay về tới cạnh hoả lò, còn chưa kịp đặt ấm trà lên bếp, một bóng trằng đột nhiên từ bên ngoài lao vào, nhanh chóng dán vào chân lão nhân đúng bên cạnh hoả lò.
Lão nhân kinh hãi hét to một tiếng, lúc này mới thấy rõ ràng, ở phía trên hoả lò mà lão đã đun nấu vài thập niên, không biết từ khi nào đã có thêm một con lợn nhỏ màu trằng.
Con lợn nhỏ này ôm chặt lấy hoả lò, giống hệt như lúc trước ôm chặt lấy ngực Bách Linh Bát, dù chết cũng không chịu buông ra.
-Bảo trư?
Hạ Nhất Minh kinh ngạc đứng lên. Hắn nhấp nháy mắt mấy lần, rốt cục tin tưởng rằng mình đã không nhìn nhầm.
Trương Trọng Cẩn và Kim Chiến Dịch cũng đứng lên. Tuy rằng bọn họ cũng đã nghe tới lai lịch và tên của bảo trư, nhưng tuyệt đối không được quen thuộc như Hạ Nhất Minh đã ở chung với bảo trư nửa năm.
Bảo trư ôm hoả lò nóng bỏng, dường như không hề cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng kia.
Sau khi nghe tiếng kêu to của Hạ Nhất Minh, no quay đầu lại, cái mũi dài cau lại, đôi mắt híp nhỏ lại thành một khe hở, từ trong miệng phát ra tiếng hừ nho nhỏ, dường như đáp lại lời của Hạ Nhất Minh.
Chẳng qua lúc này sắc mặt của Hạ Nhất Minh xanh lét, hắn hiểu rất rõ phân lượng của bảo trư ở trên Thiên Trì là như thế nào.
Đây chính là sủng vật mà Thiên Trì lão tổ tông thích nhất. Phóng mắt toàn bộ hơn mười dặm Thiên Trì, danh tiếng của nó đứng hàng đầu, thậm chí Tôn Giả ở chủ phong cũng không bằng.
Tuy rằng Hạ Nhất Minh cũng không được chính mắt gặp lão tổ tông vẫn đang bế quan trong truyền thuyết, nhưng chỉ cần nhìn thái độ lập tức thay đổi thành cung kính của kẻ vẫn có khí độ trầm vững như núi của Ngã Văn Bân và kẻ có ánh mắt luôn cao ngạo như Lê Minh Huyên khi đề cập tới Thiên Trì tổ tông, như vậy có thể biết được rốt cục lão tổ tông này có thực lực dũng mãnh như thế nào.
Nhưng, hiện giờ sũng vật yêu quý nhất của lão tổ tông hùng mạnh này không ngờ lại rời khỏi Thiên Trì, đi tới trứoc mặt hắn..
Hạ Nhất Minh nuốt nước bọt, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi.
-Bảo trư, người đi theo Bách Linh Bát mà đến sao?
Hạ Nhất Minh trầm giọng hỏi.
Bảo trư lại một lần nữa hừ khẽ. Người khác tự nhiên không biết nó đang làm cái gì nhưng Hạ Nhất Minh đã hiểu được câu trả lời của nó.
Thở dài thật sâu, trong lòng Hạ Nhất Minh rất hối hận.
Đã biết từ sớm là bảo trư rất thích Bách Linh Bát, không ngờ mình vẫn không chú ý, thật sự là quá sơ suất.
Trong đất Đại Thân, cao thủ nhân tài như mây, Hạ Nhất Minh cũng không dám mang Bách Linh Bát ngông nghênh theo trên người, vì thế để gã âm thầm bảo hộ.
Trên thực tể, quả nhiên Bách Linh Bát đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Bất kể là lần đầu tiên Thích Khách ẩn nấp ở trong xe ngựa hay là lần thứ hai với đám người ngoài miếu nhỏ. Bách Linh Bát đêù từng nhắc nhở hắn bằng phương thức đặc biệt của gã.
Nhưng hết thảy đều không đủ để bù lại hành vi phạm tội của gã khi mang theo bảo trư khỏi Thiên Trì.
Nếu để Thiên Trì lão tổ tông biết rằng bảo trư đi theo Bách Linh Bát, như vậy chỉ sợ là đại hoạ sẽ rơi xuống đầu hắn.
Đôi mắt Trương Trọng Cẩn và Kim Chiến Dịch đều loé lên, đặc biệt là sau khi thấy biểu tình của Hạ Nhất Minh, bọn họ đều lập tức hiểu được duyên cớ trong đó.
Kim Chiến Dịch tiến lên một bước, nhẹ nhàng vỗ vai Hạ Nhất Minh cười khổ, nói:
-Hạ huynh đệ, chuyện này chúng ta lực bất tòng tâm, ngươi chỉ có thể tự cầu phúc thôi.
Tuy rằng trước kia gã chưa được gặp bảo trư, nhưng trước khi tới đây, gã đã được nghe Trương Trọng Cẩn giới thiệu về linh thú kỳ dị này. Hơn nữa Trương Trọng Cẩn luôn dặn dò, bất kể như thế nào cũng không được làm nó bị thương hay chết. Nếu không, chờ đợi gã chính là một kết cục còn đáng sợ hơn cả việc các Tiên Thiên cường giả của các nước Phương Tây đuổi giết.
Tuy rằng hắn hào sảng, nhưng cũng không ngu ngốc, biết chuyện gì có thế lảm, chuyện gì có thể dẫn lửa thiêu thân.
Vẻ mặt Hạ Nhất Minh rất đau khổ, trong lòng hắn tràn ngập bất đắc dĩ. Con vật nhỏ phi thường đáng yêu trước mặt lại đại biểu cho phiến toái rất lớn. Hơn nữa hắn chưa chắc đã chịu đựng nổi phiền toái này.
Trương Trọng Cẩn ho nhẹ một tiếng, nói:
-Hạ huynh, ngươi cũng không cần quá mức lo lắng.
Lão an ủi nói:
-Thân phận của người dù sao cũng không giống người thường, là Tây Bắc... không, toàn bộ đại lục mấy ngàn năm qua đều không có sách vở nào ghi lại người còn trẻ tuổi mà đã trở thành cường giả tam hoa như ngươi. Thiên Trì vương giả Đế Thích Thiên đại nhân hẳn là sẽ tha cho người 1 lần.
Hạ Nhất Minh khẽ lắc đầu, loại khuyên bảo không đến nơi đến chốn này ai có thể để trong lòng được.
Khẽ thở dài một hơi, Hạ Nhất Minh rốt cục hoàn toàn dứt bỏ tâm tư bất an này. Dù sao con thú nhỏ này cũng đã tới đây, không thể đưa nó trở về được nữa, vậy thì cho đi theo thôi.
Binh đến tướng chặn, nước đến nước ngăn. Chỉ cần đảm bảo nó được bình an, vậy thì hết thảy đều dễ nói chuyện.
Hơn nữa, con thú nhỏ này nhìn như vô dụng nhưng thực lực của nó lại không thể khinh thường được.
Người ta là giả chết bắt quạ, nó căn bản không cần đóng giả cũng có thể ăn thịt hổ. Nếu có ai thấy vẻ bê ngoài đáng yêu của nó mà khinh thường, như vậy tuyệt đối sẽ cho đối phương một bài học khó quên.
Thu liếm tâm thần một chút, ánh mắt Hạ Nhất Minh rốt cục cũng rơi xuống hoả lò mà bảo trư đang gắt gao ôm chặt lấy.