Vũ Thần - Chương 604
Chương 604: Thiên Trì lai khách
Từ sau lần nói chuyện cùng Vu Kinh Lôi, Hạ Nhất Minh đã tuyệt đối không nhắc nửa lời về việc này nữa. Còn đám người Sở Hao Châu sau khi bị tiết lộ thân phận, thái độ của Vu Kinh Lôi, Dược đạo nhân cùng đám Tiên Thiên cường giả trở nên hết sức cung kính, cơ hồ như lễ sư đồ vậy.
Thái độ này khiến mọi người trong Hạ Gia Trang trợn mắt cứng lưỡi, lúc này mọi người mới biết, thì ra những người theo Hạ Nhất Minh trở về đều là những cao thủ đỉnh cấp như vậy.
Tiếp đó, mọi người cùng nhau đón năm mới tại Tây Bắc, thậm chí cả phương đông cũng đón tết.
Lễ mừng năm mới này cũng là biểu hiện địa vị của Hạ gia tại Tây Bắc.
Trong Thiên La quốc, từ các gia tộc cho đến Hoàng thất, ngay cả Thái tử điện hạ Vu Tiều Ức cũng ở lại thành đô mà mang theo ngọc ngà châu báu tới Hạ gia trang chúc tết Hạ gia lão tổ tông Hạ Vũ Đức.
Mấy ngày này, cả Hạ gia chìm trong không khí lễ hội, mặc dù hao tổn không ít nhưng thu hoạch lại càng khổng lồ. Mơ hồ như đệ nhất thế gia tại Thiên La quốc đã rơi trên đầu Hạ gia mấy năm nay.
Đương nhiên, mọi người đều biết Hạ gia có được địa vị như ngày hôm nay là do gia tộc này có một vị thiên tài hoành không xuất thế. Cũng bởi vì có hắn, Hạ gia trang từng bước lên cao, cuối cùng từ một tiểu gia tộc tại Huyền Thành nhảy vọt lên thành đại thế gia đầu tiên khi nhắc tới tại Thiên La quốc. Tất cả mọi người đều biết, chỉ cần Hạ Nhất Minh không ngã, vinh quang của Hạ gia sẽ không bao giờ biến mất.
Lễ mừng năm mới này, Hạ Nhất Minh chỉ xuất hiện một lần, hơn nữa không tới một canh giờ đã rời đi.
Bất quá trong bữa tiệc, trên người hắn tản ra khí tức cường đại khiến mỗi người tham dự đều cảm thấy lạnh lẽo như trong hầm băng, cả miệng cũng câm như hến.
Sau khi hắn rời đi, không khí mới hòa hoãn đôi chút, mọi người đồng loạt thở dài một hơi, từ nay về sau, chỉ cần bọn họ còn sống, cũng sẽ không dại dột mà chọc vào Hạ gia trang hùng cường này nữa.
Hạ gia trang mở tiệc rượu liên miên mấy ngày vẫn chưa kết thúc.
Nhưng trong hậu viện lúc này lại một mảnh yên tịnh, trong gia tộc cũng chỉ có vài người quan trọng ở lại nôi này. Hạ Vũ Đức, Hạ Lai Bảo, thế hệ thứ hai có Hạ Thuyên Tín thay mặt, ngoài ra còn có Hoành Sơn nhất mạch Vu Kinh Lôi cùng Dược đạo nhân tham dự.
Hạ Nhất Minh cùng Sở Hao Châu ngồi ghế chủ toạ, điều này do Hạ Vũ Đức tự thân an bài, dù Hạ Nhất Minh muốn chối cũng không được. Ánh mắt lướt qua mọi người có mặt, Hạ Nhất Minh cất cao giọng nói:
- "Sở lão ca sau này sẽ ở lại Hạ gia ta, ta nghĩ hậu viện này cũng không tồi, chẳng những rộng rãi lại cũng rất thanh tịnh, Sở lão ca, ý ngươi thế nào?"
Sở Hao Châu khẽ gật đầu, với hậu viện này lão rất hài lòng.
Khi nghe được Sở Hao Minh sẽ ở lại Hạ gia trang, mọi người không khỏi vui mừng tột độ, mà đám người Vu Kinh Lôi cùng Dược đạo nhân cũng hâm mộ không thôi.
Bất quá bọn họ cũng biết, nếu Sở Hao Châu quyết định ở lại, vậy Hoành Sơn nhất mạch cũng được không ít chỗ tốt. Ít nhất, mỗi năm một lần, lực lượng đệ tử đảm nhiệm phòng ngự tại Hạ gia trang chỉ cần một người được cao thủ đỉnh cấp như Sở Hao Châu chỉ điểm vài câu, lợi ích hẳn dùng cả đời cũng không hết.
Hạ Nhất Minh ho nhẹ một tiếng, nói:
- "Lão ca nếu ở lại nhà ta, bảo đảm cơm áo ngươi cùng Đông Thành không phải lo lắng. Nhưng ngươi cũng không thể ở không mà hưởng chứ? Đối vệ Hạ gia vãn bối cùng Hoành Sơn đệ tử cũng nên tiện tay chỉ điểm một hai chỗ a. Không nên để bọn họ quá kém, nếu không chỉ xấu mặt ta, cả ngươi cũng thế"
Đám người Vu Kinh Lôi hai mặt nhìn nhau, Sở Hao Châu vốn là cao thủ Ngũ khí truyền nguyên, bất luận đi tới nơi nào cũng được người ta đặt lên mây. Chỉ cần lão đồng ý ở lại lãng địa, hơn nữa tiếp nhận những thứ thế lực ở đó dâng tặng, e rằng có vô số thế lực đáp ứng. Cho dù là Linh Tiêu Bảo Điện hau Động Thiên Phúc Địa, Thiên Tri nhất mạch cũng không ngoại lệ.
Nhưng nghe Hạ Nhất Minh nói chuyện cùng lão, không ngờ lại mang điều kiện "cơm áo" ra để trao đổi việc chỉ điểm võ học cho hậu bối. Nhất thời mọi người tỏ vẻ lo lắng. Nhân vật đình đám bậc ấy, lẽ nào chịu được vũ nhu/c bậc này.
Nhưng khiến mọi người cảm thấy khó tin chính là, nghe xong Sở Hao Châu chỉ lắc đầu cười nói:
- "Biết ngay gia hỏa có ý xấu, không muốn cho lão ca ta an tâm tĩnh dưỡng mà."
Hạ Nhất Minh lại cười hắc hắc:
- "Lão ca, nếu rảnh rỗi, không ngại chế tạo vài kiện thần binh lợi khí đi. Hạ gia chúng ta cùng Hoành Sơn nhất mạch căn bả là "nghèo rớt mồng tơi" hết thảy chỉ trông vào ngươi thôi đó."
Sở Hao Châu tuy vẻ mặt có phần bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt không ngờ lại bừng sáng lên. Là một Luyện chế sư cao giai, mặc dù tuyệt đối không dễ dàng ra tay chế tạo thần binh lợi khí cho người khác, nhưng trong lúc ngứa tay cho dù không ai cầu khẩn cũng sẽ tự mình động thủ.
Đám người Vu Kinh Lôi nghe xong càng kinh hỉ hơn, bọn họ quả thực không dáng tin vào tai nữa.
Dược đạo nhân kinh hô:"Hạ trưởng lão, Sở tiền bối lại là một vị Đoán tại sư cao giai sao?"
Hạ Nhật Minh khẽ gật đầu nói:
- "Sở lão ca Đoán tạo thật sợ rằng đưa mắt khắp thiên hạ cũng tuyệt đối là một trong năm danh ngạch đứng đầu. Các vị có mong muốn gì không ngại nói ra, tuyệt đối không làm khó được cho Sở lão ca a"
Tất cả mọi người đồng loạt yên lặng, trong lòng bọn họ thầm nghĩ: "trên thế gian này, e cũng chỉ có Hạ Nhất Minh mới cùng cường giả nói chuyện như vậy, nếu đổi lại là người khác, sợ rằng không bị một chưởng thảm tử đã là may lắm rồi."
- "Cũng tốt, lão phu lâu rồi không động thủ, thiệt có chút ngứa tay" Sở Hao Châu trầm ngâm giây lát, lại tiếp:"Muốn ta chỉ điểm vài chiêu cũng không thành vấn đề, bất quá, ta chỉ điểm xong lại làm không được cũng không nên trách lão phu trừng phạt"
Hạ Nhật Minh liền nắm lấy cơ hội, nói:
- "Lão ca, ngươi cứ coi Hạ gia đệ tử cùng Hoành Sơn đệ tử như môn nhân của mình. Muốn đánh muốn phạt thế nào tùy ngươi, được chớ?"
Sở Hao Châu tức giận nói:
- "Nói Bậy! Lão phu một người sao có thể quả hết, hơn nữa những người này tư chất khác nhau, ngay cả gian khổ tu luyện thành tựu cũng không thể biết được. Miễn cưỡng thay vì để tự nhiên thì hơn"
Hạ Nhật Minh thở dài một tiếng, biết lão nói có lý nên cũng không miễn cưỡng nữa. Vì vậy, mấy ngày sau Sở Hao Châu cùng Hoắc Đông Thành ở lại hậu viện Hạ gia. Còn Hạ Nhất Minh mang theo những người khác, cùng Vu Kinh Lôi rời khỏi Hạ gia trang đi tới Thiên Trì chủ mạch.
Sau mấy ngày đón năm mới này, cũng đến thời gian ước định cùng đám người Vũ Vô Thường. Hạ Nhất Minh cùng Kim Chiến Dịch muốn tới Thiên Trì chủ phong, cùng đông đảo Tôn giả mới tiến giai tiến vào Sinh Tử Giới.
Đây chính là một đại sự, đám người Hạ Nhất Minh hiển nhiên không dám chậm trễ.
o0o
Mọi người chỉ dùng thời gian gần hai ngày đã đến bên ngoài Thiên Trì chủ mạch. Trên đười đi, Vu Kinh Lôi rốt cuộc đã hiểu vì sao Hạ Nhất Minh đối với việc giết chết người kia tự tin như vậy.
Sau khi thấy được tốc độ của Lôi Điện, Vu Kinh Lôi đã có thể khẳng định, chỉ cần người đó không sử dụng phi hành thuật, tuyệt sẽ không tránh khỏi Lôi Điện truy kích. Mà bên cạnh Hạ Nhất Minh còn có hai vị Ngũ khí truyền nguyên đại Tôn giả, lực lượng của những người này tập trung lại, quả thật có thể đánh chết một vị Ngũ Khí Tôn Giả.
Bất quá, lão lập tức nghĩ tới, nếu đánh không chết người kia mà để hắn chạy thoát, hậu quả thiệt khôn lường.
Đối với Vu Kinh Lôi mà nói, Thủy Huyễn Cận chết đi không có quan hệ cùng lão. Hơn nữa vì vậy mà đắc tội với một vị Ngũ Khí Tôn Giả, bất luận từ góc độ nào đều không đáng. Nhưng vì Hạ Nhất Minh kiên trì như vậy, cả Hoành Sơn nhất mạch cũng chỉ đành tiến lui cùng hắn.
Ngay khi lão đang lo lắng, trước mặt một thân ảnh hiện ra, đó là một vị hán tử cường tráng. Vu Kinh Lôi lập tức thu liễm tinh thần, trong lòng thầm kêu xấu hổ. Vị hán tử kia chỉ là Hậu Thiên cao thủ, thậm chí ngay cả thập tầng nội kình còn chưa đạt tới. Nhưng lão đang toan tính không ngờ lại không phát hiện ra. Truyện này nếu bị truyền ra ngoài, sợ rằng chỉ bị người cười cũng xấu hổ chết.
Người kia ánh mắt lấp lánh, sau khi nhìn xung quanh lập tức chú ý tới Lôi Điện, kinh hô:
- "Linh thú?"
Hạ Nhất Minh cười cười, hắn cũng không giải thích, nói:
- "Các hạ là ai? Tại sao cả đường chúng ta?"
Có thể xuất hiện tại nơi này, tám chín phần là người của Thiên Trì nhất mạch, nếu không phải sớm biết như thế, Hạ Nhất Minh cũng không cùng hắn nhiều lời.
Quả nhiên, người nọ khom người, nói:
- "Tại hạ Lữ Tư Trần, đệ tử Thiên Trì nhất mạch. Nơi này là lãnh địa của Thiên Trì chủ mạch, không biết các vị từ đâu tới? Có việc gi?"
Thái độ của hắn có chút khách khí, hiển nhiên bởi nhìn ra trong đám người này có một đầu linh thú, khẳng định thân phận không phải nhỏ, cũng không phải là hắn có thể chọc vào được.
Vu Kinh Lôi từng bước tiến tới, nói:
- "Lão phu Hoành Sơn Vu Kinh Lôi, tới đây tìm Chu Bát Thất, xin thông báo một tiếng."
Lữ Tư Trần nhất thời mở lớn hai mắt, thất thanh hô:
- "Hoành Sơn? Là Hoành Sơn nhất mạch của Hạ Nhật Minh tôn giả sao?"
"Hanh..." Một thanh âm bất mãn từ sau lưng Bách Linh Bát truyền tới. Bảo trư lúc này không nằm trong lòng Bách Linh Bát mà đeo sau lưng gã ngủ vùi. Giờ phút này tỉnh giấc, dĩ nhiên là vẻ mặt vô cùng mất hứng.
- "Bảo trư?" Lữ Tư Trần ánh mắt nhạy bén, kinh hỉ không thôi.
Bảo trư lúc này mới mở mắt, thấy được cảnh vật quen thuộc trước mắt, vẻ buồn ngủ nhất thời không cánh mà bay.
Lữ Tư Trần nhất thời hé miệng huýt dài một tiếng, theo sau từng tiếng huýt gió cách đó không xa vang lên. Một đoạn rồi lại một đoạn, tiếng huýt gió không ngừng truyền đi.
Lữ Tư Trần khom người thật sâu:
- "Thì ra là Hạ Tôn giả giá lâm, thứ cho vãi bối không biết"
Hạ Nhất Minh vung tay, khẽ nói:
- "Không sao"
Vẻ mặt hắn mặc dù lãnh đạm nhưng trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, bất quá biểu hiện của đối phương không ngờ lại khoa trương như vậy.
Sau một lát, xa xa chớp động một thân ảnh, đích thị là Chu Bát Thất đang tới. Lão vừa thấy Hạ Nhất Minh, nhất thời vô cùng vui vẻ. Ánh mắt đảo qua thoáng thấy Kim Chiến Dịch, mặt mày lại càng hớn hở, nói:
- "Hai vị cũng tới, thật quá tốt"
Hạ Nhất Minh thắc mắc hỏi:
- "Chu huynh, có chuyện gì mà cần hai người chúng ta vậy?"
Chu Bát Thất lập tức khiêm mặt nói:
- "Hai vị, Nam Cương đưa tới hai vị Tôn giả mới tấn giai, tu vi cao thâm khó lường. Không ngờ đả bại hai vị Tôn giả mới tấn giai của Tây Bắc chúng ta. Lúc này đang giao thủ cùng các Tôn giả mới tấn giai tới từ Đại Thân"
Kim Chiến Dịch vừa nghe tới đây, đôi mắt nhất thời phát sáng.