Vừa Vào Hào Môn Ra Không Được - Chương 33

Vừa Vào Hào Môn Ra Không Được
Chương 33: Chương 33

Có hàng trăm bàn trong hội trường, và một bàn có tám người.

Vào đến nơi, hai người đi đến bàn đằng trước, chỗ ngồi của họ ở phía trước.

Khi đến bàn thứ tám, Nhạc Thanh Dao nhận ra Vu Trạch Thần đang ngồi cùng bàn với họ, cô rất tự nhiên đi đến chỗ ngồi bên cạnh Vu Trạch Thần, Tiêu Chính Vũ kéo ghế bên cạnh ra rồi nói: "Ngồi đây."

Nhạc Thanh Dao đang định kéo ghế, bèn dừng lại, đi đến chiếc ghế mà Tiêu Chính Vũ kéo ra, anh ngồi giữa Vu Trạch Thần và Nhạc Thanh Dao.

Sau khi ngồi xuống, Nhạc Thanh Dao hỏi: "Anh Thần, cảm lạnh có đỡ hơn chưa?"

Vu Trạch Thần nhìn vẻ mặt của Tiêu Chính Vũ, cười nhẹ, "Đỡ hơn nhiều rồi."

Nhạc Thanh Dao nhìn lên sân khấu, một lúc trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, cô đứng dậy và nói đi vào WC, đưa chiếc túi trong tay cho Tiêu Chính Vũ.

Nhạc Thanh Dao vừa đi ra khỏi phòng WC và tình cờ gặp Dư Hân Khiết đang trang điểm trước gương.

Oan gia ngõ hẹp.

Dư Hân Khiết vừa nhìn nghiêng vừa tô son môi nói: "Thanh Dao, tối nay là tiệc từ thiện, cô ăn mặc gợi cảm như vậy là muốn cho ai xem?"

Nhạc Thanh Dao đi tới bồn rửa tay, "Cô hẳn là không có hứng thú xem, cho nên chỉ cần biết là không cho cô xem."

Dư Hân Khiết chế nhạo, "Đương nhiên là tôi không có hứng thú."

Nhạc Thanh Dao vẫn giữ nụ cười trên môi, "Nhân tiện, bữa tiệc từ thiện hôm nay sẽ tổ chức bán đấu giá.

Đừng đấu giá quá cao.

Cô biết lương của tôi không cao bằng cô, nếu giá cả quá cao, tôi sẽ không mua nổi.

Sẽ không có cơ hội để thể hiện.

"

Dư Hân Khiết cong khóe môi ra vẻ tự mãn, "Còn tùy thuộc vào việc tôi có thích thứ đó hay không."

Nhạc Thanh Dao cong môi, xoay người đi ra ngoài.

Bữa tiệc từ thiện do Đinh Kiệt và Tôn Thụy làm MC, và Diệp Tử Kỳ hát bài hát mở đầu.

Sau màn trình diễn là phiên đấu giá, vật phẩm đấu giá rất nhiều, bao gồm đồ trang sức, thư pháp và hội họa, một số trang phục của người nổi tiếng.

Vật phẩm đấu giá đầu tiên là một bức tranh bằng mực của một họa sĩ nổi tiếng trong nước.

Giá khởi điểm là 200.000 nhân dân tệ.

Các minh tinh và doanh nhân ở hiện trường đấu giá.

250,000...

Ba trăm nghìn...

Ba trăm năm mươi nghìn...

Bốn trăm nghìn...

500 nghìn...

Cuối cùng, bức tranh đầu tiên đã được bán với giá 500.000 NDT.

Nhạc Thanh Dao ghé sát vào tai Tiêu Chính Vũ, "Cho tôi mượn một ít tiền."

Tiêu Chính Vũ: "..."

Nhạc Thanh Dao nói nhỏ: "Trong thẻ tôi có 500 ngàn, sợ sau này giá cao hơn sẽ không đủ tiền."

Tiêu Chính Vũ nhẹ nhàng nói: "Tổng số tiền được giới hạn là 10 triệu.

Em chọn, tôi trả tiền."

"Thật sao?" Nhạc Thanh Dao chớp mắt.

"Ừm."

Có lời nói của Tiêu Chính Vũ, Nhạc Thanh Dao đột nhiên cảm thấy tự tin hẳn.

Lượt tiếp theo là vòng cổ kim cương xanh Ocean Star, giá khởi điểm 1,8 triệu.

Dư Hân Khiết là người đầu tiên giơ bảng và Nhạc Thanh Dao là người thứ hai với giá 1,9 triệu.

Đinh Kiệt trên sân khấu cầm micro và nói: "Được rồi, Thanh Dao của chúng ta đấu giá 1,9 triệu.

Có ai cao hơn 1,9 triệu không?"

Tôn Thụy nói: "Có rồi, Hân Khiết trả giá hai triệu!"

"Có ai trả hơn hai triệu không?"

Nhạc Thanh Dao lại nâng tấm biển của mình lên và trả giá 2,5 triệu!

Đinh Kiệt hào hứng nói: "Thanh Dao đã trả 2,5 triệu NDT rồi! Còn ai cao hơn không? Giơ bảng lên nào!"

Nhạc Thanh Dao nhìn lại Dư Hân Khiết đang ngồi ở chiếc bàn phía sau, trong mắt có chút khiêu khích, Dư Hân Khiết trừng mắt nhìn cô và giơ tấm biển trên tay lên.

Đinh Kiệt nói, "Hân Khiết ra giá 2,8 triệu nhân dân tệ, có ai cao hơn, hơn 3 triệu có không?"

Nhạc Thanh Dao lặng lẽ giơ tấm biển lên.

"Thanh Dao ba triệu! Hiện tại sợi dây chuyền của chúng ta đã được bán với giá ba triệu.

Ba triệu có phải là cao nhất không? Chúng ta cùng chờ xem!"

"3,2 triệu." Dư Hân Khiết giơ tấm biển lên.

"Được rồi, Hân Khiết đã trả giá cao là 3,2 triệu NDT rồi.

Xem ra hôm nay Ocean Star của chúng ta rất được yêu thích."

Nhạc Thanh Dao ghé sát vào tai Tiêu Chính Vũ, "Anh có nghĩ rằng 3,5 triệu NDT có quá cao không?"

Tiêu Chính Vũ: "Em thích nó?"

Nhạc Thanh Dao cười nhạt, lại giơ tấm biển lên, "3,5 triệu."

Dư Hân Khiết nhìn chằm chằm Nhạc Thanh Dao một cách dữ dội, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

Thua người khác thì không sao, nhưng thua Nhạc Thanh Dao thì cô ta không thể nuốt trôi.

Đinh Kiệt: "Bốn triệu! Hân Khiết trả giá bốn triệu! Có ai cao hơn bốn triệu không? Bốn triệu cho lần đầu tiên, bốn triệu cho lần thứ hai, và bốn triệu cho lần thứ ba.

Xin chúc mừng, xin chúc mừng nữ thần Hân Khiết đã mua được chiếc vòng cổ sao biển quý giá trị bốn triệu! "

Nhạc Thanh Dao bình tĩnh cầm ly rượu đỏ trên bàn lên nhấp một ngụm, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt muốn xé nát của Dư Hân Khiết ở phía sau.

Khi Nhạc Thanh Dao đặt rượu xuống, điện thoại trên bàn bật sáng màn hình, là tin nhắn WeChat do Diệp Tử Kỳ gửi tới.

Diệp Tử Kỳ: Vừa nãy cô cố ý phải không?

Nhạc Thanh Dao: Ý cô là gì?

Diệp Tử Kỳ: Ocean Star.

Nhạc Thanh Dao: Tôi thực sự thích chiếc vòng cổ đó.

Diệp Tử Kỳ: Tôi thấy mặt của Dư Hân Khiết tái xanh.

Nhạc Thanh Dao: Với cô ta, số tiền ít ỏi này không là gì cả, thù lao của cô ta rất cao.

Ban đầu Diệp Tử Kỳ không thích Nhạc Thanh Dao, nhưng sau khi ghi hình show cô ấy đã thay đổi suy nghĩ của mình, và bây giờ, họ được coi như là bạn bè.

Mấy lần tiếp theo đều là các tác phẩm nghệ thuật, là người không biết quý trọng nghệ thuật, Nhạc Thanh Dao thật sự không có dũng khí giơ bảng ra giá.

Tiêu Chính Vũ bên cạnh đang định giơ bảng, Nhạc Thanh Dao đã nắm tay anh, ghé vào lỗ tai nói "Anh có biết quý trọng tác phẩm nghệ thuật kia không?"

"Không biết."

"Thật là trùng hợp, tôi cũng không biết." Nhạc Thanh Dao nói: "Tuy rằng hoàn toàn là tiêu tiền làm việc thiện, nhưng dù sao cũng nên mua thứ mà mình thích."

"Em thích cái gì rồi?"

"Cứ xem trước đã."

Bức tranh vẽ giống tranh vẽ của một học sinh tiểu học được bán với giá cao ngất ngưởng 7 triệu tệ, người không hiểu mỹ thuật thì không thể hiểu nổi.

Tiêu Chính Vũ liếc nhìn bàn tay cô đang đè lên đùi mình, Nhạc Thanh Dao nhận ra tư thế này hơi mờ ám, vội vàng buông ra.

Một số tác phẩm nghệ thuật đã được bán đấu giá, và cuối cùng cũng có là thứ mà những người bình thường có thể đánh giá cao, một chiếc đồng hồ Omega nam.

Khởi đầu với mức giá thấp là 600.000 nhân dân tệ, lần lượt có người ra giá.

700 nghìn...

900.000...

1000000....

1,1 triệu...

Nhạc Thanh Dao cuối cùng đã nâng tấm biển của mình lên với giá 1,2 triệu.

Sau bữa tiệc, những người tham gia đấu giá đã đến nơi quy định để lấy vật phẩm.

Một chiếc đồng hồ Omega dù đắt 1,2 triệu nhưng thực tế hơn cả những tác phẩm nghệ thuật đó.

Nhạc Thanh Dao bước ra, cầm theo một túi quà cao cấp kiểu phương Tây, và gặp Dư Hân Khiết ở cửa.

Tình cờ gặp được người quen, không chào có vẻ có lỗi, Nhạc Thanh Dao cười nói: "Chúc mừng cô lấy được sợi dây chuyền Ocean Star giá bốn triệu nha."

Dư Hân Khiết liếc cô một cái, mặt khó chịu, đi vòng qua cô.

Nhạc Thanh Dao rời khỏi với tâm trạng vui vẻ, Tiêu Chính Vũ đang đợi cô bên ngoài.

Mở cửa lên xe, Nhạc Thanh Dao đưa cho anh túi xách trên tay cô, "Nè."

Tiêu Chính Vũ liếc nhìn chiếc túi cô đưa, "Tặng tôi?"

"Không đưa anh thì đưa cho ai?" Nhạc Thanh Dao mím môi cười, "Còn là tiền của anh."

Tiêu Chính Vũ cầm lấy túi quà, thản nhiên nói: "Váy."

"Cái gì?" Nhạc Thanh Đào vô thức nhìn xuống, phát hiện gần như toàn bộ đùi lộ ra ngoài, thấy cả quần trong, cô vội vàng dùng khăn choàng chặn lại.

Tiêu Chính Vũ lấy ra một chiếc hộp màu xanh đậm từ trong túi quà tinh xảo, mở ra xem bên trong.

"Thử đi." Nhạc Thanh Dao nói.

"Về nhà rồi nói." Tiêu Chính Vũ gập hộp lại.

"Tôi đeo cho anh." Nhạc Thanh Dao cầm lấy hộp, mở ra, lấy đồng hồ ra.

"Tay, đưa ra."

Tiêu Chính Vũ đưa tay ra, Nhạc Thanh Dao nhìn bàn tay của anh, trước đây không nhìn kỹ, nhưng bây giờ nhìn kỹ mới thấy bàn tay này rất cân đối và thon dài, móng tay tròn và da rất trắng.

Nhìn đôi bàn tay đã đen lại vì đóng phim mà cô thấy hơi tự ti.

Sau khi giúp anh đeo đồng hồ, Nhạc Thanh Dao nói: "Rất hợp với khí chất của anh."

Tiêu Chính Vũ như cười mà như không cười, "Cho nên, ở trong mắt của em, tôi vẫn là có chút khí chất thôi?"

"Những người giàu rất có khí chất trong mắt tôi." Nhìn bàn tay của mình, Nhạc Thanh Dao nói: "Hơn nữa, là một người đàn ông, làn da của anh còn tinh tế và trắng hơn của tôi.

Anh nghĩ thế nào?"

Tiêu Chính Vũ chống tay vào vô lăng nhìn về phía trước, "Ngồi đi, thắt dây an toàn."

Nhạc Thanh Dao mỉm cười, kéo dây an toàn và thắt lại.

Ngày hôm sau, Nhạc Thanh Dao vội vã quay trở lại đoàn, gặp Vu Trạch Thần ở sân bay, hai người họ có cùng chuyến bay, và tình cờ quay trở lại cùng nhau.

Tại sân bay, Lưu Mộng Kỳ đã gọi điện và nói: "Mình đang xem đêm từ thiện ngày hôm qua.

Khi cậu và Tiêu tổng bước trên thảm đỏ, thật sự bị chói mù mắt luôn".

Nhạc Thanh Dao nở nụ cười, "Đừng nói với mình, ngày hôm qua cậu mới phát hiện mình quả thực xinh đẹp như hoa."

"Không sai.

Người bắt mắt nhất chính là Tiêu tổng của cậu.

Sau khi nhìn rất nhiều người đàn ông trên thảm đỏ, quả thật không ai có thể so sánh với Tiêu tổng, anh ấy giàu có và tài năng, ngoại hình và khí chất cộng lại, chính là nam chính tiểu thuyết.

Nam chính Mary Sue đích thực."

"Thật vinh dự khi tôi được trở thành nữ chính Mary Sue."

"Nhạc Thanh Dao, hỏi cậu chuyện này!" Lưu Mộng Kỳ vừa gặm khoai tây chiên, vừa nhìn quần áo trên màn hình TV của Nhạc Thanh Dao, "Ngày hôm qua vội như vậy, lấy đâu ra khăn choàng?"

"Chiếc khăn choàng đó là kiệt tác của Tiêu tổng."

"Cái gì? Anh ấy phối cho cậu?"

"Đúng."

Lưu Mộng Kỳ lắc đầu, "Chậc chậc, âm thầm rắc thức ăn cho chó, Nhạc Thanh Dao, cánh của cậu thật cứng."

"Không nói chuyện với cậu nữa, lên máy bay đây." Nhạc Thanh Dao vội vàng cúp điện thoại, xách va li, cùng Vu Trạch Thần bước tới cổng lên máy bay.

Đi tới trước thang cuốn, Nhạc Thanh Dao vừa bước lên thang cuốn, nhưng cô không thể đứng vững, thân thể lắc lư, Vu Trạch Thần ở bên cạnh nắm lấy vai cô, "Cẩn thận."

Nhạc Thanh Dao đứng vững vàng nói: "Cảm ơn."

Vu Trạch Thần đặt tay trên vai cô, "Đứng vững."

"Ừm.".

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3