Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời - Chương 109

Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời
Chương 109: Đây là đang cầu hôn sao?
https://gacsach.com

Đúng là thế thật... Người đàn ông này quá thông minh, thậm chí nàng còn hoài nghi dù y không có võ công, cũng có thể dựa vào mức độ biến thái công lực phúc hắc để đánh bại mọi đối thủ.

Trong lúc hai người “liếc mắt đưa tình”, nam nhân áo trắng rốt cuộc cũng đốt xong số Ngân Nhiễm thảo trong tay, xoay người lại muốn rẩy đều cỏ vụn.

Lần này, Giang Ngư Ngư mới chân chính nhìn thấy mặt hắn.

Phải hình dung tướng mạo như thế nào đây? Mày kiếm chạm tóc mai, đôi mắt phượng tiêu chuẩn, đường cong nhu hòa, ánh mắt giống như là trời sinh thích cười, nhưng đáy mắt lại u tịch như đầm sâu, nhìn không ra chút vui buồn nào. Sắc môi rất nhạt, màu da trắng nõn, giống như dương chi ngọc thượng vựng khai có một chút ánh sáng màu hoa đào, không lòe loẹt, nhưng đủ để khiến cho hô hấp người ta chậm lại.

Lúc xoay người, áo bào mang theo ánh bạc nhẹ nhàng, càng làm cho người nọ xuất trần lúc ẩn lúc hiện tới cực điểm, quả thật khiến người ta nhìn vào sẽ nghĩ đến ngay hai từ “thánh khiết”.

Kinh hãi với tướng mạo của bạch y nhân trước mặt, nhưng không kéo dài tới nửa phút, bởi vì Giang Ngư Ngư tinh tường nhìn thấy, cách chỗ của bạch y nhân một bước xa, có một gốc cây thảo dược nhỏ dài chập chờn theo gió, phát ra ánh sáng màu lam óng ánh.

Thật sự là Liên Tâm thảo.

Bình thường bên cạnh Liên Tâm thảo đều có minh xà nhưng giờ không biết đã đi đâu rồi, nhưng nhìn bản lĩnh của người đàn ông này, hẳn sẽ không sợ độc của minh xà.

Liếc nhìn Hách Liên Dạ bên cạnh, tâm tình Ngư Ngư đột nhiên tốt lên cười đến híp mắt, sau đó chạy đến chào hỏi Bạch y nhân.

“Chào công tử, tôi là Giang Tiểu Cửu.” Nàng lại lấy tên giả của mình ra.

Nhưng nam nhân áo trắng vốn không để ý tới nàng, thậm chí ngay cả mi mắt cũng không thèm nhấc lên.

Ngư Ngư cũng không để ý tới thái độ lạnh nhạt của hắn, lại nhiệt tình tiếp tục giới thiệu người bên cạnh, “Đây là đại tẩu hàng xóm nhà tôi, phu gia họ Cơ, nên gọi là Cơ đại tẩu.”

Cơ đại tẩu... Gà đại tẩu.

(cơ [jī], gà [jī]: cách phát âm giống nhau)

Hách Liên Dạ lại bị cô nàng vô lương đào hố tựa như hoàn toàn không e ngại, cũng không mở miệng, chỉ nhành nhạt mỉm cười, bộ dạng vâng lời, nụ cười kia còn có mấy phần... hiền lương thục đức.

Dung mạo của Hách Liên Dạ quá mức tuyệt sắc, cho dù mang mặt nạ có ngũ quan cực kỳ bình thường trên mặt nhưng trong nụ cười này lại lưu chuyển sóng mắt, câu hồn khiến người không nỡ dời mắt.

Ngay cả nam nhân áo trắng vẫn luôn không để ý đến người khác, đuôi khóe mắt quét qua nụ cười khuynh thành kia cũng giương mắt lên nhìn y.

Ngư Ngư đợi hắn ngẩng đầu lên lập tức cười híp mắt hỏi, “Công tử, anh nhìn Cơ đại tẩu có xinh đẹp không? Lúc còn trẻ là một cành hoa của thôn chúng tôi, đáng tiếc lại lập gia đình sớm như vậy.”

Vừa nói vừa lộ ra ánh mắt tiếc hận nhìn vào bụng “gồ lên” của tên yêu nghiệt nào đó.

Tiểu nha đầu này, thật là càng ngày càng vô lương, Hách Liên Dạ cố nén cười đến vật vã, nhưng cũng không ngại mất mặt, không có ý định phản bác.

Khó suy đoán được thân phận và thực lực của bạch y nhân này, nếu thật có thể biến y thành phụ nữ mang thai, nhân lúc hắn không có phòng bị, vậy may ra bọn họ chiếm được tiện nghi.

Thật ra Giang Ngư Ngư cũng có ý định này, vừa có thể mê hoặc kẻ địch vừa thuận tiện đào hố Hách Liên Dạ, trong lòng vô cùng thoải mái.

Còn phản ứng của nam nhân áo trắng là...

Ánh mắt hắn vẫn luôn dừng ở trên mặt Hách Liên Dạ, nhìn khoảng một phút mới mở miệng.

Giọng của hắn rất đặc biệt, nhẹ nhàng thong dong, giống như gió nhẹ chậm rãi lướt qua từng dây đàn, như âm phù từ từ tản ra trong rừng, khẽ nhảy đến bên tai, như tình thâm nức nở nhu hòa, rồi lại ưu nhã, xa cách mà thân mật, mâu thuẫn với cảm giác thần bí, nghe xong có chút say.

Chỉ có điều, nội dung câu nói của hắn là, “Lập gia đình rồi sao?” Hắn nhìn Hách Liên Dạ hỏi.

Ngư Ngư cảm thấy có một cơn sấm sét đánh xuống.

Chẳng lẽ nam nhân áo trắng này nhìn trúng Hách Liên Dạ rồi!

Sấm sét vang dội, nam nhân áo trắng mở miệng lần nữa, “Ta đang hỏi ngươi.” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt đổi hướng chuyển sang Giang Ngư Ngư, trực tiếp chống lại ánh mắt nàng.

Muốn cướp người của y?

Hách Liên Dạ lẳng lặng thản nhiên đứng nguyên tại chỗ, dường như không có ý định mở miệng.

Còn Ngư Ngư sửng sốt vài giây, đột nhiên ánh mắt sáng lên, “Đây là đang cầu hôn sao?”

Nhìn dáng vẻ dường như rất cao hứng rất mong đợi.

Nam nhân áo trắng không có nói chuyện, nhìn không ra cảm xúc trong mắt, vẫn nhìn chằm chằm từng cử động của Giang Ngư Ngư.

“Nhưng chúng ta không quen biết nhau, công tử có thể nói cho tôi biết điều kiện của ngài như thế nào không?” Dáng vẻ của Giang Ngư Ngư vẫn là cảm xúc dâng trào.

“Điều kiện rất tốt, trong nhà có phòng ốc, đất đai, cá, heo, sư đệ... Cái gì cũng có!” Nam nhân áo trắng thật thà trả lời.

“...” Thật ra Ngư Ngư muốn biết một chút về thân phận của người trước mắt này, nhưng bây giờ nàng rất muốn hỏi một chút, tại sao lại liệt ‘sư đệ’ vào danh sách, còn đặt ngang hàng với cá, heo...

Nhưng vì không muốn làm hỏng kế hoạch của mình, nàng đành phải bỏ qua nghi vấn này, hai mắt trông mong nhìn nam nhân áo trắng, bộ dạng giống như muốn hắn nói tiếp.

Không có ai trả lời nàng, Ngư Ngư bồi người ta chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, mới khẽ kinh ngạc hỏi, “Nói xong rồi? Công tử nói nhiều như vậy, lại quên mất điểm quan trọng!”

“Điểm nào?”

“Giới tính đó, tôi vẫn chưa biết ngài làm nam hay nữ!”

Nam nhân áo trắng, “...”

Hách Liên Dạ tỏ vẻ tâm tình rất tốt.

An tĩnh một lúc lâu, nam nhân áo trắng mới bình tĩnh nhắc nhở, “Cô gọi ta là công tử.”

“Ý của ngài là...” Ngư Ngư lại bắt đầu rối rắm, bẻ ngón tay tính một cái, “Nhưng nếu tôi gọi ngài là mẫu tử (mẹ và con), vậy chữ này nói tới hai người rồi!”

(t nghĩ Ngư Ngư muốn chơi chữ “tử” công tử - mẫu tử)

Hách Liên Dạ cố nín cười đến mức khóe miệng cũng sắp run rẩy, nhìn tiểu nha đầu đào hố người khác, đặc biệt là đào hố cho nam nhân hư hư thực thực cầu thân nàng, tâm tình thật đúng là sảng khoái.

Còn nam nhân áo trắng thì trái tim sắp run rẩy...

Về đề tài thành thân này, nói thêm chút nữa có thể xảy ra án mạng, nhưng không biết nam nhân áo trắng này đang suy nghĩ cái gì, dường như rất có hứng thú nói chuyện phiếm với Giang Ngư Ngư.

Nhưng hiện tại Ngư Ngư không muốn tán gẫu với hắn.

Bởi vì đến giờ cơm tối rồi...

Lúc bọn họ đi có mang theo một giỏ đồ ăn, nhưng buổi chiều đi lại trong núi rất hao tổn thể lực, cho nên thức ăn trong giỏ bị Ngư Ngư ăn gần hết rồi.

Trên núi đương nhiên có thể săn thú, nhưng hiện tại bọn họ muốn trông chừng Liên Tâm thảo, không thể đồng thời đi xa, địa thế nơi này quá hiểm trở, Ngư Ngư lại không có khinh công, tự mình rời đi quá nguy hiểm, về phần Hách Liên Dạ... Y không thể bỏ Ngư Ngư ở chỗ này, để một mình nàng đối mặt với tên nam nhân khả nghi kia.

Ngư Ngư rất buồn bực...

Chẳng lẽ tối nay nàng phải đói bụng?

Hách Liên Dạ dĩ nhiên không nỡ để nàng đói bụng, nhưng vì có nam nhân áo trắng ở đây, y không muốn bại lộ võ công, cho nên xé miếng lót trong của áo choàng, tập trung một chỗ với nhánh cây, dùng đồ ăn còn lại của Ngư Ngư làm mồi dụ, làm một bẫy thú đơn giản, sau đó thì nhóm lửa.

Nhóm lửa không tính, đây là kỹ năng căn bản của người cổ đại, nhưng sao tên yêu nghiệt này còn biết cách săn thú nguyên thủy? Ngư Ngư ngạc nhiên.

Mấy phút sau, một con gà rừng không lớn hơn con chim cút bao nhiêu sa lưới, chuyện xảy ra sau đó càng khiến nàng ngạc nhiên hơn.

Hách Liên Dạ rút thanh chủy thủ ra, đi đến bên cạnh dòng suối nhỏ ở một bên, giết gà nhổ lông rửa sạch gà hết sức lưu loát, cánh gà đùi gà cũng bẻ ra, dùng nhánh cây mềm đã làm sạch đâm xuyên qua con gà, còn ở trên cánh gà và đùi gà có da có thịt vạch mấy đao, sau đó lấy từ trong túi áo ra hình như là hộp gia vị đặc chế, rắc lên trên con gà và cánh, đùi.

Y làm thức ăn!

Ngư Ngư thấy vậy thì ngẩn tò te, hiện tại chính mình cũng bắt đầu hoài nghi người bên cạnh không phải là Tĩnh Vương gia mọi chuyện đều có người hầu hạ, mà là “Cơ đại tẩu” hiền lành.

Đem cánh gà và đùi gà bỏ lên trên đống lửa nướng, Hách Liên Dạ cũng không nhàn rỗi, loanh quanh ở vùng lân cận một vòng, mới túm lấy áo choàng đựng nấm với quả dại trở về.

Trong núi sâu cũng coi như dễ tìm thức ăn, nhưng y không muốn Ngư Ngư rời khỏi tầm mắt của y, nên Hách Liên Dạ chỉ hoạt động trong phạm vi nhỏ, tạm thời cũng chỉ có thể tìm được một ít thức ăn.

Vừa xâu được hai chuỗi nấm đi nướng, Hách Liên Dạ rửa sạch hai quả dại cho mình, lúc này mới ngồi xuống nghỉ ngơi, thỉnh thoảng lật qua lật lại thức ăn trên kệ nướng.

Lấy công lực của y, thật ra không ăn mấy ngày cũng có thể chịu đựng được, giờ ăn quả dại, cũng là vì không muốn nam nhân áo trắng kia nghi ngờ.

“Vị hàng xóm này của cô, khí chất rất không tầm thường!” Nam nhân áo trắng im lặng hồi lâu, đột nhiên mở miệng.

Ngư Ngư gật đầu lia lịa, “Các chàng trai trong thôn tôi cũng thường nói như vậy!”

Hách Liên Dạ rất bình tĩnh.

Nam nhân áo trắng cũng rất bình tĩnh, “Không nói một lời vùi đầu nấu cơm, người có cảm giác tồn tại mạnh như vây, thật là hiếm thấy.”

“Vậy ư?” Biết hắn có chút nghi ngờ thân phận của Hách Liên Dạ, Ngư Ngư cũng không có khẩn trương, nghiêm túc nhìn Hách Liên Dạ một hồi, mới “bừng tỉnh đại ngộ”, “Là vì bụng tẩu ấy lớn, nên cướp mất đường kính?”

Nam nhân áo trắng, “...”

Hách Liên Dạ cười rất “hiền lành” đưa nấm mới nướng xong cho Ngư Ngư, giống như không hề tức giận.

Thức ăn đến tay, Ngư Ngư cũng không thèm quản nam nhân áo trắng đó nữa, thổi thổi vài cái, cắn một miếng, “Ừ... Rất ngon!”

Hai mắt đều sáng lên, sùng bái xen lẫn kinh ngạc khen ngợi Hách Liên Dạ.

Hiếm khi thấy tiểu nha đầu này chịu đàng hoàng khen y một câu, nhưng lại vì một xâu nấm...

Hách Liên Dạ dở khóc dở cười, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hài lòng của Ngư Ngư, lại cảm thấy gần đây tối nào cũng không ngủ, liên tục vụng trộm học nấu ăn thật là đáng giá.

Cánh gà nướng xong cũng trực tiếp đưa cho Giang Ngư Ngư.

Thật sự là ăn rất ngon! Ngư Ngư liên tục tán thưởng gặm xong cánh gà, lúc ngẩng đầu lên, phát hiện hai cái đùi gà cũng đã nướng xong, nhưng Hách Liên Dạ cầm trong tay cũng không có ăn, có lẽ là để dành cho nàng.

Sao anh lại không ăn? Có nam nhân áo trắng ở đây, Hách Liên Dạ không tiện mở miệng, Ngư Ngư dùng ánh mắt hỏi y.

Không phải đã đáp ứng nàng rồi sao, món gì ngon cũng cho nàng hết? Người nào đó bình tĩnh cười một tiếng, vẻ mặt cưng chiều.

Con gà rừng này cũng chẳng có bao nhiêu thịt, đương nhiên là phải cho tiểu nha đầu nhà y ăn rồi.

Trên mặt Ngư Ngư có chút nóng, muốn đem chân gà vừa mới đưa tới trả lại cho y.

Mặc dù nàng rất thích ăn, nhưng một bữa ăn ăn ít một chút cũng sẽ không chết. Hách liên Dạ cười cười vỗ vỗ đầu nàng, ngoan ngoãn ăn đi, ta không muốn để nàng đói bụng.

Nụ cười này quá mức dịu dàng, rõ ràng ý tứ chính là như vậy.

Hách Liên Dạ đưa lưng về phía nam nhân áo trắng cho nên hắn không nhìn thấy được vẻ mặt của y, nhưng lại nhìn ra được sự thân thiết trong động tác lúc y vỗ đầu Ngư Ngư.

“Hắn thường xuyên vỗ đầu cô như vậy?” Nam nhân áo trắng đột nhiên đặt câu hỏi.

“Đúng vậy!” Ngư Ngư hào phóng nói hắn biết, “Ta cũng thường xuyên vỗ bụng tẩu ấy như vậy.”

[chỗ này chữ ‘hắn’ của bạch y nhân với chữ ‘tẩu ấy’ của GNN thật ra đều là một từ 他 [tā] THA nghĩa là nó; anh ấy; hắn; người ấy (đại từ nhân xưng, chỉ ngôi thứ ba số ít, phái nam). Có lẽ bạch y nhân đã nhận ra là nam nên gọi ‘hắn’, còn GNN gọi là Cơ đại tẩu nên t sửa thành ‘tẩu ấy’]

Nói xong liền đẩy Hách Liên Dạ nửa vòng, để y đối mặt với nam nhân áo trắng, sau đó kéo áo choàng của y ra, tâm tình vô cùng tốt vỗ lên cái bụng “rất lớn rất đẹp” của Hách Liên Dạ.

Nam nhân áo trắng, “...”

Nhìn thế nào cũng thấy cái bụng này hoàn toàn có sẵn, không hề có yếu tố lừa gạt... Hiện tại rốt cuộc hắn đã tin tưởng Hách Liên Dạ là một phụ nữ có thai không có uy hiếp gì.

Hách Liên Dạ cũng sắm vai hình tượng “hiền lành” tới cùng, vẫn để cho Ngư Ngư ăn cánh gà và đùi gà, còn mình thì ăn hai quả dại, sau đó bắt đầu bận rộn.

Trong giỏ thức ăn có một bát canh, hiện tại đúng lúc phát huy tác dụng, cắt thịt còn gà còn dư lúc trước thành miếng nhỏ, cho thêm chút nấm vào, liền thành một bát cháo gà ngon tuyệt.

Hách Liên Dạ chỉnh cho lửa vừa, đủ để hâm nóng canh, chuẩn bị làm đồ ăn khuya cho Ngư Ngư cũng vừa vặn xua tan khí lạnh.

Y thích tiểu nha đầu thích ăn này, lần nào cũng không có lương tâm chạy trốn khỏi y, cho nên y đã sớm quyết định chủ ý, muốn luyện tài nấu nướng thành thiên hạ đệ nhất.

Nếu không phải hôm nay là tình huống đặc biệt, y vẫn sẽ tiếp tục lén luyện tập, chờ đến lúc nổi tiếng, sẽ cho Ngư Ngư một kinh hỉ.

Thật ra hiện tại Ngư Ngư đã đủ vui mừng rồi... Làm gì có người đàn ông nào vì muốn theo đuổi vợ mà đi học nấu nướng chứ?

Quả thật là có, chính nàng từng thấy qua, là anh họ nhỏ của nàng.

Anh họ nhỏ rất yêu rất yêu chị dâu nhỏ của nàng... Cho nên Hách Liên Dạ đối với nàng, cũng giống như vậy sao?

Ngư Ngư phủi đất chạy tới bên cạnh dòng suối nhỏ rửa tay.

Còn Hách Liên Dạ nhìn hai tai nàng hơi ửng hồng thì thỏa mãn cười một tiếng.

Tiểu nha đầu này lại đỏ mặt.

Lúc rửa tay, Ngư Ngư còn cẩn thận soi khuôn mặt của mình.

Nàng đã dịch dung, khuôn mặt lúc này không có gì đặc biệt, chẳng có lý nào để nam nhân áo trắng như tiên giáng trần kia vừa thấy đã yêu.

Câu hỏi “Lập gia đình chưa” kia là có ý gì?

Nếu hắn biết Trình Ti Nghiên, vậy câu vừa rồi là để dò xét nàng.

Nhưng dường như cũng không đúng, nàng vô cùng tin tưởng thuật dịch dung của mình, nhìn tới nhìn lui một lượt cũng không nhìn ra sơ hở nào, hơn nữa cho dù nhìn ra sơ hở, vậy người đàn ông kia cũng không nhìn thấu, mắt cũng không thể xuyên qua lớp mặt nạ, nhận ra nàng là Trình Ti Nghiên.

Ngư Ngư có chút mờ mịt.

Đợi đến khi ngồi trở lại bên cạnh đống lửa, nàng hứng chí bừng bừng nhìn nam nhân áo trắng, bộ dạng giống như rất muốn tán gẫu với hắn.

“Công tử, sao anh không ăn gì vậy?”

Nam nhân áo trắng rất bình tĩnh, “Mấy ngày trước ta đã ăn rồi.”

Mấy ngày trước... ăn rồi.

Người thiếu đi một bữa cơm đã muốn phát điên rồi, Ngư Ngư cảm thấy mình và đối phương hoàn toàn không có tiếng nói chung.

Nhưng có một điều, ngược lại nàng có thể chắc chắn.

“Tẩu ấy là người tốt.” Hai mắt Ngư Ngư sáng ngờ nhìn bạch y nhân.

Tại sao? Hách Liên Dạ chau mày, dùng ánh mắt dò hỏi nàng.

Trừ tài nấu nướng, y chưa từng nghe tiểu nha đầu quả quyết khen ngợi y như vậy.

“Bởi vì tẩu ấy không bao giờ cướp đồ ăn của tôi.”

Trong hoàn cảnh thiếu thức ăn trầm trọng như thế này, không cướp đồ ăn của nàng tất cả đều là người tốt! Dĩ nhiên chỉ vào lúc nay, một khi ra khỏi đây, y có phải người tốt hay không lại là một chuyện khác.

Hách Liên Dạ: “...”

Lời nói này khiến khóe mắt của nam nhân áo trắng hơi co giật một chút, rốt cuộc bị đả kích đến mức không muốn nói chuyện với Ngư Ngư nữa.

Nhưng mà bây giờ Ngư Ngư lại hết sức “thích” hắn.

Thấy hắn dường như muốn nghỉ ngơi, nàng lập tức đi qua, rút chiếc khăn tay ra, lau lau tảng đá lớn giúp hắn.

“Đa tạ cô nương.”

“Không cần khách sao.” Ngư Ngư hào phóng khoát khoát tay, “Dù sao anh cũng không phải không trả tiền.”

Hách Liên Dạ và nam nhân áo trắng, “...”

Có điều Hách Liên Dạ không nói gì là vì muốn nín cười, còn nam nhân áo trắng an tĩnh trong chốc lát là vì...

“Đó là cái gì?” Hắn đột nhiên lên tiếng hỏi.

“Cái gì là cái gì?”

“Tiền.”

“... Chính là bạc.”

Nam nhân áo trắng mặt không đổi sắc nhìn nàng, giống như nàng đang nói thiên thư* gì đó. (văn chương chữ viết khó đọc hoặc khó hiểu)

Ngư Ngư theo bản năng ngước nhìn trời.

Mặc dù khí chất của người này rất giống trích tiên không màn sự đời, nhưng đây chỉ là một cách nói, tại sao đến ngay cả bạc có người cũng không biết!

Hắn cũng không thể là từ trên trời rơi xuống được!

Ngư Ngư không tin, chẳng lẽ hắn thật sự chưa bao giờ tiêu tiền?

“Vậy anh sống như thế nào?”

Không phải Ngư Ngư coi trọng nhất là ăn, mà có thể mang quần áo từ nhà ra cửa... Nhìn Tiểu Long Nữ sẽ biết, cao thủ như thế, chỉ cần một sợi dây từng là có thể ngủ ngon được, nhưng lúc đi ra cửa, đâu thể không ăn được chứ?

“Tìm sư đệ ta.”

“... Vậy hiện tại người đó đâu?”

“Không mang theo.” Giọng nói giống như đang nhắc đến cái ví tiền.

Lại liên tưởng đến lời nói lúc nãy, đặt cá và heo ngang hàng với đồng học sư đệ... Vẫn chưa gặp qua sư đệ của hắn nhưng Ngư Ngư đã cảm thấy đồng tình rơi nước mắt cho đối phương rồi.

Nhưng... “Anh đói bụng rồi thì gọi người tới kiểu gì?” Chẳng lẽ la to? Nhìn khí chất của hắn, không giống lắm.

“Làm như thế này.”

Nam nhân áo trắng vẫn rất bình tĩnh, vừa nói vừa lấy từ trong lồng ngực một vật ra, ném lên không trung.

Sau khi vang lên một tiếng “phịch”, một ánh sáng bạc lóa mắt bỗng nở rộ, sau khi ánh sáng lưu chuyển, một chữ “Đói” rõ to vuông một thước (= 30cm) bất thình lình treo ở trên bầu trời

Giang Ngư Ngư trợn mắt há hốc mồm nhìn chữ “Đói” kia hồi lâu, mới lẩm bẩm nói, “Cái chữ “Đói” này, thật là có lực...”

Đây là phương thức gọi sư đệ rất ngoài hành tinh rồi, Ngư Ngư thật sự kinh hãi, cho nên cũng không có chú ý tới vẻ mặt nhìn như hờ hững của nam nhân áo trắng, sau khi ném ra tín hiệu, vẫn luôn quan sát phản ứng của nàng, sau khi nhìn thấy phản ứng chỉ có kinh hãi của nàng, trong mắt xẹt qua một tia phức tạp.

Một màn này, dĩ nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Hách Liên Dạ phúc hắc.

Quả nhiên, nam nhân này biết Ngư Ngư, hoặc là nói, hắn biết Trình Ti Nghiên.

Nhưng rốt cuộc “biết” đến mức độ nào, mới có thể để hắn đối mặt với khuôn mặt xa lạ, tính cách xa lạ vẫn có thể nhìn một cái là nhận ra.

Nhưng nếu nói hắn và Ngư Ngư có quan hệ tình nhân, thì thái độ này lại không giống.

Ngư Ngư không có thời gian suy nghĩ những thứ này, chờ trong chốc lát cũng không thấy bóng dáng sư đệ đâu, đành phải rối rắm hỏi, “Sự đệ anh đâu?” Chẳng phải thấy tín hiệu thì nên chạy vội tới sao?

“Đệ ấy biết ta đã ăn mấy ngày trước rồi, nên sẽ không để ý tới ta.”

“...”

Cho nên rốt cuộc là nam nhân áo trắng này xem sư đệ như ví tiền đến lúc ăn một bữa cơm cũng muốn sư đệ hầu hạ là lão đại hay là sư đệ nắm giữ vấn đề ăn uống của nam nhân áo trắng một khi không vui có thể để suy huynh đói chết mới là lão đại?

Ngư Ngư lại mờ mịt.

Bởi vì sợ quấy nhiễu Liên Tâm thảo, nên lúc bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi ăn cơm, thuận tiện ngồi cách gốc Liên Tâm thảo một khoảng cách.

Chỉ có một gốc Liên Tâm thảo, ắt hẳn buổi tối sẽ có một cuộc ác chiến, nhưng chẳng có ai nhắc đến vấn đề này, giống như không có chuyện gì, đều tự ngồi yên một chỗ.

Ngư Ngư nhàn rỗi nhàm chán, nhặt vài cọng cỏ xanh trên mặt đất, vòng tới vòng lui bện thành một con thỏ không ra dáng.

Cầm con thỏ nhỏ trên tay, cẩn thận đánh giá, Ngư Ngư lại nhặt một bông hoa nhỏ màu hồng trên mặt đất lên làm khuyên tai cho thỏ, lúc này mới hài lòng gật đầu, “Thế này tương đối giống thật.” Nàng vô cùng chân thành đưa con thỏ nhỏ bằng cỏ xanh cho Hách Liên Dạ, “Cho cục cưng chơi.”

Nói xong, mắt còn ý vị thâm trường nhìn bụng y

“Cảm ơn.”

Hách Liên Dạ đột nhiên mở miệng, dọa Ngư Ngư sợ hết hồn.

Bởi vì không để cho nam nhân áo trắng nghi ngờ, hiện tại Hách Liên Dạ không dùng giọng nói vốn có để nói chuyện, cuống họng cứ sàn sạt nghe qua giống như bị cảm nặng, không nghe rõ là giọng nam hay nữ.

Buồn bực một hồi lâu, rốt cuộc cũng có thể trao đổi giọng nói bình thường cùng Hách Liên Dạ, sau khi kinh ngạc, Ngư Ngư liền vui vẻ trở lại.

... Hả? Tại sao nàng phải vui vẻ?

Nàng cảm thấy mình đã đủ vô lương rồi, nhưng đối mặc với phúc hắc biến thái này, chỉ cần y mở miệng, nàng sẽ vĩnh viễn không "ầm ỹ" thắng y!

Quả nhiên Hách Liên Dạ nhận lấy con nhỏ nhỏ ngu ngốc cài bông hoa màu hồng phấn kia, cười đáp ứng: "Được, giữ lại cho cục cưng."

Mắt nhíu lại cười đến mức sâu xa, nhìn kiểu gì cũng như đang nói giữ lại cho cục cưng của hai người bọn họ chơi.

Giang Ngư Ngư cảm giác mình bị đùa giỡn...

Bởi vì có nam nhân áo trắng ở đây, Hách Liên Dạ đã thu liễm rất nhiều, hai người cứ như vậy mà trò chuyện câu được câu không, Hách Liên Dạ đột nhiên vươn tay ra, kéo Ngư Ngư ôm vào lòng, "Mệt rồi thì ngủ một lát đi."

Nam nhân áo trắng thấy vậy, nghĩ hai người đối diện đều là nữ nhân... Cho nên động tác này không có bất kỳ không thích hợp nào. Hiện tại nếu Ngư Ngư giãy dụa, ngược lại càng đáng nghi hơn.

Ngư Ngư sao có thể ngoan ngoãn âm thầm chịu đựng chứ? Cho nên vẻ mặt lo lắng nói, "Không được đâu, muội sợ đè lên cục cưng trong bụng tẩu." Nói xong còn nhẹ nhàng sờ lên bụng của Hách Liên Dạ.

Giọng của Hách Liên Dạ thấp thoáng có chiều hướng nghiến răng, "Tiểu nha đầu, nàng thật sự lo lắng cho ta."

"Đương nhiên rồi," Ngư Ngư kéo tay y, nói ra lời từ đáy lòng, "Mặc dù tẩu đã lập gia đình, những trong lòng muội, tẩu vĩnh viễn là Tiểu Dạ tỷ tỷ của muội."

"..." Hách Liên Dạ vô cùng kiên định kéo tiểu nha đầu nào đó đang giận điên người trở lại trong lòng mình, quyết định trở về sẽ nói cho nàng biết mức độ phúc hắc biến thái rốt cuộc là dạng gì.

Nửa đêm còn phải cướp Liêm Tâm thảo với nam nhân áo trắng, bây giờ nàng quả thật cần nghỉ ngơi, hơn nữa trong núi gió to, đem xuống có chút lạnh... Ngư Ngư thì thầm hai lý do trong lòng, cũng không giãy dụa nữa, hiếm khi ngoan ngoãn dựa vào trong lòng Hách Liên Dạ, trùm lấy áo khoác của y ngủ thiếp đi.

Ngư Ngư ngủ nhất định khó mà đánh thức, chỉ là hôm nay nàng ngửi thấy mùi của canh gà, tâm tình hết sức tốt mà tự tỉnh ngủ.

Mở mắt ra, nhìn thấy Hách Liên Dạ bưng bát canh gà, đưa đến gần nàng.

Đột nhiên nàng nhớ tới trước kia nàng nói với y, lúc nhỏ nàng rất khó bị đánh thức, lúc đi nhà trẻ luôn luôn đến muộn, cho nên anh họ đã nghĩ ra cách dùng mùi hương đồ ăn để đánh thức nàng, khi đó mỗi buổi sáng rời giường đều cảm thấy rất hạnh phúc.

Lúc đó nàng cũng chỉ tùy ý nói vài câu, không ngờ y vẫn còn nhớ.

Thật ra có nam nhân áo trắng ở bên cạnh, ánh mắt của Hách Liên Dạ thoạt nhìn hết sức bình thường, thật sự giống như đang nhìn hàng xóm có quan hệ tương đối gần vậy, nhưng trong ánh mắt bình thường kìa, dường như Ngư Ngư nhìn ra sự dịu dàng và săn sóc mười đủ mười.

Trên mặt hơi nóng, Ngư Ngư muốn ngồi thẳng người dậy, nhưng mới động một chút, mặt nàng đỏ hoàn toàn.

Tay của nàng... Tại sao lại ôm lấy Hách Liên Dạ? Hơn nữa còn ôm rất chặt, giống như gấu koala quấn y vậy.

Trên mặt Ngư Ngư mang mặt nạ nên mặt biến đỏ sẽ không nhìn ra, nhưng... Hách Liên Dạ nhìn thấy lỗ tai nhỏ của nàng lại bắt đầu đỏ lên, rất thỏa mãn mỉm cười.

Ngư Ngư cũng rất bình tĩnh nở nụ cười.

Trước khi rời khỏi ngực y, nàng còn chủ động ôm y một cái, sau đó thành thật bình luận, "Tiểu Dạ tỷ tỷ, sau khi có cục cưng, eo của tỷ to ra rất nhiều đấy."

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3