Vương Phi Không Viên Phòng - Chương 05-2
Vương Phi Không Viên Phòng
Chương 5-2
gacsach.com
Sáng sớm mùng 2 tết, ánh mặt trời xuất hiện, là một ngày trời đẹp nắng ráo.
Tam quản gia Nhâm Khang dẫn một phụ nhân tới gặp Triệu Như Hi."Vương phi nương nương, có một người quen biết cũ của ngài tới thăm ngài."
"Quen biết cũ, là ai?" Triệu Như Hi không hiểu hỏi. Ở chỗ này nàng nào có người quen cũ gì?
"Tô đại nương, ngươi vào đi." Nhâm Khang cất giọng gọi người đang chờ ngoài cửa.
Rất nhanh một người khoảng gần ba mươi tuổi từ ngoài cửa đi vào, dáng người nhỏ nhắn, Uyển Uyển và Trăn nhi vừa nhìn thấy nàng, vẻ mặt lập tức lộ vui mừng."A, là Tô tẩu."
"Bái kiến vương phi nương nương." Tô tẩu tiến lên khom mình hành lễ.
"Nàng là..." Triệu Như Hi nhìn về phía Trăn nhi, dùng ánh mắt dò hỏi nàng ấy người tới là người ai.
Thấy nàng không nhớ rõ Tô tẩu, Trăn nhi đi tới bên người nàng nhỏ giọng nói rõ với nàng, "Tô tẩu là nhũ mẫu của Vương phi, từ nhỏ chăm sóc vương phi nương nương, cho đến bốn năm trước mới rời khỏi Hầu phủ, đi theo nhi tử quay trở về quê quán."
Triệu Như Hi gõ nhẹ lên trán, cùng với mỉm cười thân thiết nhìn về phía Tô tẩu." Nhiều năm không thấy, thân thể Tô tẩu vẫn tốt chứ?"
"Nhờ phúc của vương phi nương nương, thân thể dân phụ coi như khỏe mạnh. Bởi vì quê dân phụ ở ngay bên cạnh trấn Phong Lâm, dân phụ nghe nói vương phi nương nương gả đến Tĩnh An vương phủ, đặc biệt đến thăm vương phi nương nương trước." Nói xong, nàng lấy ra một bọc giấy, đi lên trước cung kính trình cho nàng, "Dân phụ làm bánh hạt dẻ hấp mà trước kia vương phi nương nương thích ăn, đặc biệt mang đến để vương phi nương nương nếm thử."
"Cảm ơn Tô tẩu." Triệu Như Hi đưa tay nhận lấy, ngửi thấy mùi bay ra trong bọc, mừng rỡ mở ra xem, trong gói giấy là mấy cái bánh nướng hình tròn, hơi giống với bánh nướng xốp, bên trong nhìn thấy nhỏ mịn, cảm giác mềm xốp ngon miệng, nàng lập tức nếm thử một miếng, mùi thơm của gạo và hạt dẻ đọng trên đầu lưỡi lan tỏa khắp miệng, nàng nhịn không được ăn thêm mấy miếng, mới ngẩng đầu nhìn về phía Tô tẩu, "Cảm ơn bánh hạt dẻ hấp của Tô tẩu, ăn rất ngon. Phù Dung, đi lấy chút kẹo hạnh phúc và bánh ngọt, để Tô tẩu mang về nếm thử."
"Vâng" Phù Dung đến phòng bếp lấy một ít kẹo hạnh phúc và bánh ngọt, gói kỹ đưa cho Tô tẩu.
Triệu Như Hi suy nghĩ một chút, lại để cho Trăn nhi lấy một cái bao lì xì cho Tô tẩu, mặc dù Tô tẩu nói Phong Lâm huyện ở bên cạnh thành Lai Ngọc, nhưng đến lúc này đi đi về về cũng phải hơn nửa ngày, người ta vất vả tới tặng bánh hạt dẻ hấp cho nàng, nàng cũng không thể để nàng ấy tay không mà về.
Được thưởng, Tô tẩu mừng rỡ nói cảm ơn, "Cảm ơn vương phi nương nương ban thưởng."
"Khó có được ngươi tới một chuyến, ăn cơm rồi hãy đi." Triệu Như Hi thiện chí mời.
"Cám ơn vương phi." Tô tẩu tươi cười đáp lời.
Uyển Uyển và Trăn nhi quen biết với Tô tẩu, mấy người rất nhanh đã trò chuyện thân thiết.
Sau khi ăn trưa xong Tô tẩu cũng không lập tức rời khỏi vương phủ, mà bị Nhâm Khang dẫn đi gặp Sa Lãng Thần.
"Bẩm Vương Gia, Tô đại nương tới rồi."
"Bái kiến Vương Gia." Tô tẩu cung kính hành lễ với hắn.
"Người ngươi đã gặp rồi, như thế nào?" Trong thư phòng Sa Lãng Thần ngồi ngay ngắn sau cái bàn gỗ tử đàn, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng.
"Bẩm Vương Gia, theo dân phụ thấy, Vương phi nương nương đích thực là Nguyệt Oanh tiểu thư không thể nghi ngờ."
Hai ngày trước, người của vương phủ tìm được nàng, muốn nàng đi vào xác nhận vương phi có phải là Nguyệt Oanh tiểu thư được nàng chăm sóc từ nhỏ đến lớn hay không, mặc dù nàng kinh ngạc, nhưng cũng không dám cãi lời, hôm qua đi theo người của vương phủ vào trong thành Lai Ngọc, sáng sớm hôm nay tới đây xác nhận.
"Ngươi chắc chắn vương phi thật sự là Vu Nguyệt Oanh?" Ngón tay thon dài của Sa Lãng Thần gõ nhẹ bàn, muốn nàng thận trọng trả lời.
"Lúc trước dân phụ cầm bánh hạt dẻ hấp cho vương phi thì nhân cơ hội liếc nhìn ngón út tay trái nàng, phía trên có cái nốt ruồi, còn có dân phụ cũng liếc thấy lòng bàn tay của vương phi nương nương, chỗ gần ngón tay cái của nàng đường chỉ tay đó là cắt thành hai đoạn, điều này cũng giống hệt với Nguyệt Oanh tiểu thư. Dân phụ còn nhớ rõ khi tiểu thư còn bé trong Hầu phủ có vị tiên sinh từng nhìn thấy đường chỉ tay của tiểu thư, nói tiểu thư nàng..." Nói tới chỗ này, Tô tẩu cảm thấy có chút không ổn, không dám nói tiếp.
"Nói nàng cái gì?" Sa Lãng Thần dò hỏi.
"Nói tiểu thư nàng... Không sống được đến mười tám tuổi."
Hắn hừ lạnh, "Năm nay nàng đã 18 rồi." Năm ngoái nàng gả cho hắn là mười bảy tuổi, qua năm, tự nhiên thêm một tuổi.
Tô tẩu vội vàng phụ họa, "Dân phụ cũng cảm thấy tiên sinh đó nói lung tung."
"Ngươi có biết hậu quả lừa gạt Bổn vương?" Sa Lãng Thần lạnh lùng cảnh cáo nói.
Ánh mắt âm lãnh kia quét về phía nàng, Tô tẩu bị dọa sợ đến quỳ xuống, chỉ trời chỉ đất thề, "Dân phụ tuyệt không dám lừa Vương Gia, nốt ruồi trên ngón út và đường chỉ tay của vương phi nương nương quả thật cùng Nguyệt Oanh tiểu thư giống nhau như đúc, chỉ là tính tình của tiểu thư dường như thay đổi có chút không giống, lúc vừa mới nhìn thấy dân phụ, cũng có chút không nhận ra dân phụ."
Liếc nhìn nàng dò xét, Sa Lãng Thần mới phất tay nói: "Ngươi đi xuống lãnh thưởng đi."
"Cảm ơn vương gia." Tô tẩu dập đầu bò dậy, đi theo Nhâm Khang rời đi.
Tròng mắt đen lạnh lùng của Sa Lãng Thần hơi thu lại, có chút khó có thể giải thích rõ ràng tâm tình lúc này, hắn vẫn hoài nghi nàng không phải Vu Nguyệt Oanh, nhưng nhũ mẫu chăm sóc nàng từ nhỏ chắc sẽ không nhận sai ấn ký trên tay nàng, trừ phi đó là làm giả, nhưng nàng không có khả năng đoán biết trước được hắn sẽ tìm người đến xác nhận nàng.
Hay hoặc là Tô tẩu nói dối? Nhưng mà hắn tin tưởng nàng không có cái lá gan đó dám lừa gạt hắn.
Mà chỉ tay và nốt ruồi trên ngón út, nếu không phải người từ nhỏ thân cận, cũng khó mà chú ý tới chỗ rất nhỏ như vậy, Như thế xem ra... Chẳng lẽ nàng thật là Vu Nguyệt Oanh?
Nghĩ đến tối hôm trước nàng nhắc tới chuyện vì Diệp Thiếu Phi thủ thân, suy nghĩ của Sa Lãng Thần đột nhiên trầm xuống, trên mặt thoáng qua một vẻ tức giận.
Trước kia hắn không thèm để ý chút nào chuyện của nàng và Diệp Thiếu Phi, nhưng hiện nay Diệp Thiếu Phi ba chữ này, làm hắn vừa nghe đã thấy phiền. Đối với cảm xúc khác thường của mình, Sa Lãng Thần không muốn đi tìm hiểu sâu thêm đây là vì sao, hắn cố gắng áp chế cảm xúc bực bội, đi ra cửa chủ trì lễ tế xuân của chùa Lang Hương thành Lai Ngọc.
Hàng năm mùng hai tết, chùa Lang Hương đều sẽ cử hành lễ tế xuân cầu phúc, đây là hoạt động lễ hội rất náo nhiệt trong thành Lai Ngọc, giờ Mùi bắt đầu cử hành, vì vậy sau khi Tô tẩu rời đi, Triệu Như Hi cũng cùng mấy thị tỳ cùng nhau ra ngoài xem náo nhiệt.
Mục đích chủ yếu của nàng không phải là vì đi xem lễ cầu phúc, mà là biết được có hoạt động lễ hội như này, quầy ăn vặt sẽ đặc biệt nhiều, vì vậy dọc theo đường đi ánh mắt của nàng đều đặt trên quầy ăn vặt ở hai bên đường phố. Một đường đi tới, nàng đã nếm thử qua bánh hạnh nhân, bánh mật ong, lúc này trên tay còn cầm bánh hoa quế cuốn.
Cuối cùng đi theo đoàn người đi tới trước chùa Lang Hương, nhìn thấy nơi đó toàn là đầu người, biển người chen đầy tới cầu phúc.
"Vương phi, đợi sau khi trong chùa gõ mười tám tiếng chuông cầu phúc xong, Vương Gia sẽ ném ra phúc thước, nếu ai có thể bắt được phúc thước, chứng tỏ rằng cả một năm nay đều sẽ rất may mắn!" Phù Dung say mê cuồng nhiệt vì nàng giải thích.
Nhìn ra được Phù Dung háo hức muốn thử, Triệu Như Hi rất hiểu lòng người nói với mấy người thị tỳ đi theo cùng, "Nếu các ngươi có ai muốn cầm, thì đi qua giành đi, ta tới đó chờ các ngươi." Nàng chỉ vào một góc ít người của mặt bên đài cao.
Nghe thấy, Phù Dung hơi chần chờ, không dám thật bỏ lại vương phi để đi qua.
Triệu Như Hi mỉm cười khích lệ nói: "Không cần lo lắng, ngươi đi đi."
Trăn nhi cũng cười nói: "Đúng vậy, Phù Dung, ngươi và Uyển Uyển cùng nhau đi đi, ta ở lại chỗ này với vương phi là được rồi."
Uyển Uyển đối với chuyện giành phúc thước không có hứng thú, lắc đầu nói: "Ta cũng ở lại với vương phi, Phù Dung ngươi tự mình đi đi."
"Vậy nô tỳ đi nhé!" Nghe bọn họ đều nói như vậy, Phù Dung lúc này mới yên tâm chen vào trong đám người tranh giành phúc thước.
Ba người Triệu Như Hi đi tới mặt bên của đài cao, phát hiện biển người huyên náo đột nhiên yên tĩnh lại, mọi người duỗi dài cổ nhìn về đài cao phía trước, Triệu Như Hi cũng tò mò nhìn theo, chỉ thấy Sa Lãng Thần chậm rãi đi lên đài cao, trên người hắn mặc một bộ cẩm bào màu bạc, bên ngoài khoác một cái áo khoác màu đen, đầu đội kim quan, cả người càng lộ vẻ quý khí, chỉ là khoảng cách có chút xa, nàng nhìn không rõ vẻ mặt của hắn.
Đang lúc này, tiếng chuông cầu phúc vang lên, keng, keng, keng... âm thanh mười tám tiếng liền trong trẻo bay xa, vang vọng trong tai mọi người hồi lâu, Triệu Như Hi yên lặng lắng nghe, nhìn thấy lúc tiếng chuông vang lên hai tay mọi người rối rít tạo thành chữ thập, cúi đầu cầu khẩn cái gì đó, nàng nghĩ nghĩ, cũng cầu một điều, hi vọng nàng có thể bình yên vượt qua đến đoạn cuối cùng của cuộc sống nơi dị thế này.
Lúc này, đứng nghiêm ở trên đài cao ánh mắt Sa Lãng Thần nhìn xuống đám người phía dưới, vô tình thoáng thấy Triệu Như Hi đứng ở trong góc gần đó, hắn quay đầu lại dặn dò tên thị vệ dứng hầu phía sau hắn vài câu, ngay sau đó thị vệ đi xuống đài cao.
Khi mười tám tiếng chuông vang lên, Sa Lãng Thần bắt đầu ném ra phúc thước trong túi gấm màu đỏ, tất cả mọi người đều nghển cổ vươn dài cánh tay, tranh nhau thành một đoàn.
Thị vệ vòng qua đám người, đi tới trước mặt Triệu Như Hi, khom người chào một cái, "Thuộc hạ tham kiến vương phi."
"Ngươi là..." Triệu Như Hi nhìn thấy hắn mặc áo giáp màu đen của thị vệ vương phủ, đoán hắn chắc là thị vệ trong vương phủ, chỉ là không biết đến tìm nàng có chuyện gì?
Thị vệ cung kính bẩm: "Thuộc hạ là hộ vệ của vương gia, phụng mệnh Vương Gia, mời vương phi đi đến Ngọc Trúc lâu một chuyến."
Nàng có chút kinh ngạc, ngước mắt nhìn Sa Lãng Thần đang trên đài cao ném ra phúc thước, hắn vừa rồi nhìn thấy nàng sao? Ngay sau đó nàng thu hồi tầm mắt, tò mò hỏi, "Ngọc Trúc lâu là chỗ nào?"
"Đó là một quán trà, không xa nơi này."
Triệu Như Hi gật đầu một cái."Có thể đợi một chút hãy đi không? Ta còn có một tỳ nữ còn chưa có trở lại." Nàng nghĩ thầm Sa Lãng Thần vẫn còn ở trên đài ném phúc thước, không thể nhanh như vậy đã tới.
Thị vệ còn chưa mở miệng, Trăn nhi đã lên tiếng nói: "Vương phi, nếu không để Uyển Uyển cùng ngài đi trước nghỉ một lát, nô tỳ ở lại chỗ này chờ Phù Dung là được rồi."
"Được rồi, vị đại ca này, làm phiền ngươi dẫn đường." Ra ngoài lâu như vậy, nàng quả thật có chút cảm thấy mệt mỏi, nếu không phải vì chờ Phù Dung, vừa rồi nàng đã muốn đi về trước.
"Không dám, mời vương phi đi theo thuộc hạ." Thị vệ cung kính ở phía trước dẫn đường.
Ngọc Trúc lâu nằm không xa phía sau chùa Lang hương, bốn phía trồng đầy Trúc xanh, hết sức u tĩnh, vừa vào cửa đã có thể ngửi thấy được mùi trà.
Thị vệ tiến lên nói mấy câu với chưởng quỹ, chưởng quỹ lập tức khom người hành lễ với Triệu Như Hi, "Tiểu nhân bái kiến vương phi nương nương."
"Không cần đa lễ." Triệu Như Hi khẽ mỉm cười.
"Mời vương phi nương nương đi theo tiểu nhân." Chưởng quỹ khom người dẫn đường phía trước, nhấc lên một bức rèm che, đi về phía sau, bên trong là một cái sân vườn, cũng trồng một phiến U Trúc xanh biếc, hai bên còn lại là từng gian sương phòng độc lập kín đáo.
Lại đi tiếp vào trong, vượt qua một cái cửa tròn hình hồ lô, lại có một phong cảnh khác, cầu bay nước chảy, núi non trùng điệp, chưởng quỹ đi lên một chỗ sườn dốc, đi tới tảng đá xây thành núi giả, phía trên có một gian phòng được dựng lên bởi trúc xanh rất thanh nhã.
Chưởng quỹ đẩy ra cửa trúc, cung kính đứng hầu ở bên cạnh cửa." Mời Vương phi."
Triệu Như Hi đi vào, nhìn thấy bên trong để một cái bàn trúc dài, bên cạnh bàn để bốn cái ghế dựa trải thảm, nàng vốn tưởng rằng phòng trúc như vậy không ngăn được gió, sẽ phải rất lạnh mới phải, không nghĩ đến vậy mà rất ấm áp.
"Nơi này làm sao lại ấm áp như vậy?" Nàng tò mò hỏi.
"Hồi bẩm vương phi, phía dưới gian phòng này chôn đường ống dẫn khí, ở dưới núi giả đốt than, khí ấm theo đường ống dẫn tới đây, vì vậy mới có thể ấm áp như vậy. Vương phi nương nương xin ngồi chốc lát, tiểu nhân sai người đi chuẩn bị bánh kẹo đưa tới."
"Được, cám ơn."
Chưởng quỹ có chút kinh ngạc vị vương phi nương nương này lại thân thiết khách khí như vậy."Không dám, đây là việc trong phận sự của tiểu nhân."