Xin Chào, Ngày Xưa Ấy - Quyển 2 - Chương 10
Xin Chào, Ngày Xưa Ấy
Quyển 2 - Chương 10: Mốc chuyển biến thời gian nhanh chóng trên dòng thời gian
gacsach.com
Tại sao hôm thứ hai cậu không đến?
Edit: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]
Beta: Đậu Đậu + Pi sà Nguyệt
Tối hôm đó Dư Kiều ôm vòi nước nhỏ ngủ cả đêm.
Anh không biết sao Dư Châu Châu có thể khóc lâu đến thế, hơn nữa con nhóc này chỉ im lặng mà khóc chứ không thút thít một tiếng nào. Bộ dạng này càng khiến anh đau lòng hơn bộ dạng của đám trẻ con gào khóc.
“Bà cô nhỏ của anh à, sau này anh không chơi Contra nữa, anh còn chưa khóc nữa đây này.”
Tiếng quạt thổi vù vù trong đêm hè, Dư Kiều tiếc nuối nghĩ, khó lắm anh mới tìm được một con nhóc không thích bám người, tuy đôi khi ngu ngốc nhưng lại láu cá, hơn nữa, quan trọng là con bé cũng không được yêu quý như anh hồi nhỏ. Cái này người ta gọi là vận mệnh luân hồi đấy – Anh vừa tìm được người nối nghiệp có tiền đồ, đã lên kế hoạch đào tạo nhưng lại vì mấy giọt nước mắt tầm thường của con bé mà kế hoạch chết yểu mất tiêu.
Phụ nữ ấy à, đừng bao giờ xem thường họ vì tuổi tác.
Ba mẹ Dư Kiều ly hôn năm anh lên ba. Ban đầu anh là ‘cháu đích tôn’ được mọi người yêu thương, sau đó anh bị mẹ đưa về nhà ngoại, không cho phép anh gặp người nhà họ nội. Vì mẹ ly hôn mang anh về nên anh trở thành công dân hạng hai trong đám trẻ nhà ngoại. Đến năm anh mười một tuổi, lúc anh vừa tạo được chút tình cảm với ông bà ngoại thì mẹ lại kết hôn, người mẹ vĩ đại đã từng bất chấp tất cả để tranh quyền nuôi nấng kia bây giờ lại đồng ý thỏa hiệp – Anh bị bà đuổi về nhà nội, lúc này anh mới biết ông nội yêu thương anh trước kia đã mất ba năm trước rồi.
Anh và người cha chủ tịch công đoàn kia, người luôn luôn bận rộn, luôn nóng nảy, luôn thích làm vẻ mặt nghiêm túc bây giờ giống như hai người lạ vừa quen.
Mười một tuổi và bốn mốt tuổi.
Thời đầu của tuổi thanh xuân đối đầu với thời điểm cuối cùng của tuổi tráng niên.
Ba năm đối với cặp vợ chồng yêu thương nhau và nhanh nhẹn có lẽ đã sinh được một đứa con, nhưng với anh và cha anh thì vẫn luôn giữ ranh giới ‘Người lạ’ kia...
Hô hấp của đứa nhóc trong lòng anh trở nên ổn định, Dư Kiều nghĩ, lúc con bé này mười bốn tuổi thì sẽ thế nào nhỉ?
Sẽ không chênh lệch quá lớn với anh đấy chứ nhỉ?
Nếu như bảo trước khi đi ngủ, Dư Kiều luôn cảm thấy áy náy và đối xử với Dư Châu Châu một cách dịu dàng thì sáng hôm sau, anh hoàn toàn quên sạch cái cảm xúc đó mà chỉ có thể bực mình cảm thán – Phụ nữ rất phiền phức.
Đúng, anh phải chải tóc cho Dư Châu Châu, chỉ kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản mà anh phải dùng cả ba mươi phút để chải cho con bé. Anh có thể thấy ánh mắt khinh thường của Dư Châu Châu qua cái gương trước mặt này, “Nếu sau này anh có con gái,” Dư Kiều bực bội nói, “Anh nhất định bóp chết nó khi nó mọc tóc!”
Dư Châu Châu nghiêm túc hỏi “Anh cảm thấy sẽ có người đồng ý sinh con cho anh à?”
...
Lúc tạm biệt Dư Kiều, Dư Châu Châu cảm thấy hơi hơi không nỡ. Hình tượng anh Kiều trong lòng bé rất mơ hồ, anh lớn hơn bé tám tuổi, còn lớn tuổi hơn cả Trần An nữa. Nhưng mỗi cái nhấc tay nhấc chân của anh lại không có sự trầm ổn của anh Trần An. Mỗi khi Dư Châu Châu nhìn thấy anh, anh thường nhe răng trợn mắt, hoặc là bực bội nói “Đừng làm phiền tao.”, hoặc bị bác cả mắng rồi làm vẻ mặt ‘Ông đây không quan tâm ông nói gì đâu’. Anh chỉ dùng vẻ mặt trào phúng được trời ban kia nhìn mọi người giống như việc bọn họ sống trên đời là một câu chuyện hài vậy.
Nhưng bây giờ, anh Kiều lại trở thành người thân thứ ba của bé sau mẹ và Bôn Bôn.
Người thứ ba có thể khiến bé từ bỏ Lam Thủy vì sinh mạng của mình.
Thời gian vẫn trôi qua như thế, đây là một buổi chiều nóng oi ả như muốn làm chảy hết mỡ trên người bé, bé từng nghĩ mình phải trải qua một buổi chiều chán chường, nhưng bây giờ, khi nhìn thời gian buổi chiều trôi qua, Dư Châu Châu hoàn toàn không biết bé đã dùng cả chiều nay để làm gì.
Thời gian cứ trôi mãi.
Khoảng thời gian này Dư Châu Châu rất hiếm khi gặp được công tước và tử tước, ngay cả Athena và đại ma vương trong thế giới nhỏ của bé cũng biến mất. Bé đột nhiên nhớ Bôn Bôn vô cùng.
Tớ hi vọng khi xoay người lại thì sẽ thấy cậu nhìn tớ với ánh mắt rụt rè và trong trẻo ấy rồi gọi tớ “Châu Châu.”...
Vì thế tớ cứ quay người mãi, quay đến khi đầu óc choáng váng, nhưng cậu vẫn không xuất hiện.
Dư Châu Châu buồn bã nghĩ, thì ra đây là nhớ nhung.
Nữ hiệp Dư Châu Châu còn chưa kịp hồi phục sau đả kích tinh thần này thì tháng tám đã trôi qua.
Tháng chín đến rồi, bé đeo cặp màu đen mới tinh, phải đi học rồi.
***
Dư Châu Châu vẫy tay với bà ngoại và Dư Đình Đình một cái rồi quay lưng bước vào cổng trường.
Rõ ràng lúc nãy khi được bà ngoại cầm tay dắt qua đoàn người nhốn nháo và những chiếc xe ba gác đặt san sát nhau trong chợ, bàn tay của bé vẫn còn đổ mồ hôi thế mà vừa bây giờ, khi bé chỉ còn một mình bé lại không thấy sợ gì nữa. Vào ngày tựu trường, trường học có một quy định đặc biệt, phụ huynh của học sinh mới có thể tham gia buổi chào cờ cùng con mình, cho nên có rất nhiều bạn nhỏ được ba mẹ dắt qua cổng lớn. Nhưng khi bà ngoại hỏi bé có cần người đi chung không thì bé lại lắc đầu từ chối.
Thậm chí bà ngoại có thể đọc được lời nói của bé qua đôi mắt của bé “Bà ơi, bà mau về đi, mau về nhà đi ạ~”
Bữa tiệc hôm đó đã để lại một di chứng nhỏ cho Dư Châu Châu. Đó là bé luôn cảm thấy căng thẳng khi đứng trước người quen. ‘Người quen’ của bé là những người họ hàng – trong đó có cả bà ngoại của bé – cũng bao gồm các cô, các chú, các ông bà nhìn chẳng khác gì nhau nhưng lại liên quan đến dòng máu huyết thống của bé.
Đương nhiên họ hàng nhà nội thì không tính bởi bọn họ đều là người lạ, vậy nên nếu gặp họ thì bé chẳng thấy căng thẳng chút nào cả.
Điều kiện để di chứng này xuất hiện rất phức tạp. Nói chung, mỗi khi đứng trước mặt người thân trong những thời khắc quan trọng sẽ khiến bé mất bình tĩnh.
Nhưng Dư Châu Châu lại có cách giải thích riêng của mình.
Bé cho rằng mình quá lương thiện. Đó là bé sợ họ cảm thấy mất mặt, bối rối vì bé, cũng sợ họ thất vọng khi quá kì vọng vào bé, cho nên bé mới lo lắng sợ hãi.
Khi đó bà ngoại đã nói rằng, cách giải thích này không hề mâu thuẫn. Điều con nói chỉ là nguyên nhân, còn điều bà nói lại là kết quả.
Dư Châu Châu ngẩn người mấy giây, nụ cười của bé cũng cứng lại, dù sao thì... bé rất lương thiện.
Bà ngoại cau mày nhìn bé một lát, hình như bà đang cố nín cười, sau đó bà nói: “À, bà biết rồi.”
Đó là buổi tối trước ngày khai giảng ba ngày, bầu trời sắp tối đen, Dư Châu Châu xuống lầu chạy ra ngoài chơi một mình vẫn chưa về. Bà ngoại xuống nhà tìm bé thì thấy mấy bà cụ hay đi phơi nắng ngồi thành một vòng, ở giữa là cháu gái Dư Châu Châu của bà đang say mê hát bài ‘Phóng khoáng đi một chuyến’ cho các bà cụ nghe, sau đó đỏ mặt hưởng thụ những tiếng vỗ tay của các bà.
“Bà Dư này, cháu của bà đúng là bảo bối đấy. Vừa thông minh, xinh xắn, lanh lợi hoạt bát, lại còn hát hay nữa...”
Thế mà đứa cháu gái thông minh xinh xắn này của bà lại giãy dụa, hát bài ‘Phóng khoáng một chuyến đi’ nhỏ như tiếng muỗi kêu, mặt của con bé còn đỏ bừng khi mọi người nhìn nó khi đi ăn cùng với một người đồng nghiệp cũ của bà.
Bà ngoại cũng phát hiện vấn đề căng thẳng này của Dư Châu Châu, cho nên mỗi khi con bé căng thẳng, bà lập tức đẩy bé lên sân khấu.
Lúc Dư Châu Châu lên lầu với bà ngoại, bé thành khẩn nói đây mới là trình độ thật sự của bé.
Có điều bé không thể nào giải thích tại sao việc tài năng thật sự của bé và sự thiện lương của bé không thể tồn tại cùng một lúc.
Hôm nay cũng như vậy, bà ngoại gật gù thả bé vào cổng trường sau đó tính toán đi cùng cô cháu Dư Đình Đình nhập học cùng năm nhưng không cùng lớp với Châu Châu.
Bà vừa ngẩng đầu lên đã thấy bóng lưng hiên ngang của Dư Châu Châu, bé con ưỡn ngực nhảy nhót đi về phía trước, mái tóc đuôi ngựa tung bay trong gió, trên người bé con nhà bà còn mang theo một khí thế hào hùng kiểu ‘hôm nay bắt đầu làm nữ hiệp lại từ đầu’.
Bà ngoại không biết, tối qua Dư Châu Châu đã phát hiện bé không thể sa sút như thế được. Bé chưa từng xem ‘Loạn thế Giai Nhân’ nhưng vẫn nắm chặt tay, nhắm mắt im lặng nằm trong ổ nhỏ của mình, nhủ thầm, ngày mai là một ngày mới.
Dư Châu Châu chưa từng đi học ở vườn trẻ nên không hề có khái niệm gì với trường học cả. Bé chỉ thấy đây là nơi có rất nhiều người lạ, nghĩ đến đây, bé lại thấy hưng phấn vô cùng.
Bé không phải là Dư Châu Châu ngốc nghếch chỉ biết ngồi một góc nhìn mọi người hát hò, nhảy múa để lấy niềm vui của người lớn nữa.
Hôm nay là một ngày mới.
Nhiệt huyết sôi trào của Dư Châu Châu lạnh dần trong dòng người đông đúc.
Bé quên lớp của bé là lớp mấy rồi.
Bà ngoại nói với bé rất nhiều thứ nhưng nó đều vào lỗ tai phải ra lỗ tai trái mất rồi. Tim Dư Châu Châu đập thình thịch, mồ hôi sau lưng chảy ròng ròng, bé xoay người chạy nhanh về cổng lớn, bà ngoại, bà ngoại, bà đừng đi đâu hết đó...
Sau này, mỗi khi nhớ lại thời gian này, Dư Châu Châu đều cảm thấy rất kì lạ, không hiểu ai đã cho bé góc nhìn của Thượng Đế – bé như thấy chân trái của mình rơi tọt vào hố nhỏ trên đường nhựa, cả người bé bổ nhào về trước theo quán tính, túi lưới trong tay cũng văng ra tạo một đường cong parabol trên không trung.
Bé té nhào trên mặt đất, bàn tay và đầu gối chống lên mặt đất nên bé bị trầy đi một lớp da, miệng vết thương còn chảy máu, đồng thời túi lưới chứa hộp cơm và bình nước hình con vịt nhỏ cũng văng lên người ai đó. Bé chỉ nghe thấy ‘soạt’ một tiếng, hình như túi lưới của bé bị rách rồi, có lẽ bữa trưa của bé cũng hôn đất mẹ luôn rồi.
Dư Châu Châu chờ một lát, mũi của bé hơi cay cay, miệng vừa mếu máo một cái nước mắt đã chảy ra.
Đau quá, đau quá luôn á.
Bé không biết ai đã đỡ bé dậy, nói chung bé đã dồn hết sức nặng của mình lên cánh tay đang dìu bé, hai chân bé mềm nhũn không thể tự đứng dậy được.
Lúc bé ngẩng đầu với đôi mắt đầy nước mắt của mình lên thì thấy một cô mặc váy, đi giày cao gót màu đen nhìn bé với vẻ mặt phức tạp – vừa bực bội lại vừa khó chịu vì không thể nổi giận với một đứa trẻ.
Người đỡ bé đứng dậy dịu dàng hỏi, “Cháu không sao chứ?”
Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi – bây giờ bé mới nhìn người bé đáng ra phải chú ý từ đầu – trước mặt bé khoảng năm mét, áo sơ mi của cậu bé kia đã dính đầy nước canh, cả người dính đầy trứng xào cà chua, còn cô kia thì vừa dùng khăn giấy lau cho cậu bé vừa nhìn bé với ánh mắt lạnh lùng.
Dư Châu Châu cảm thấy mất hết hi vọng. Ánh mắt của mọi người khiến bé phải cúi đầu trốn ra sau lưng của chú đã đỡ bé dậy, chú kia vừa vỗ vai an ủi bé vừa quay đầu hỏi cô kia, “Ái Lan, Dương Dương có bị thương không?”
“Không, chỉ là... dính đầy đồ ăn thôi” Cô kia thở dài nhưng không truy cứu trách nhiệm Dư Châu Châu nữa.
Sau đó chú đỡ bé cúi đầu hỏi bé, “Cháu học ban nào? Tên gì? Bây giờ không cần đến tham gia buổi chào cờ nữa, chúng ta đi tìm giáo viên của cháu rồi đưa cháu đến phòng y tế băng vết thương lại.”
Dư Châu Châu vừa khóc vừa gật đầu.
“Bé ngốc, gật đầu làm gì chứ, chú hỏi cháu học lớp nào mà?”
Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại cảnh này, gò má của Dư Châu Châu đều đỏ bừng – Bé có thể nghe được giọng nói của mình rất run.
“Cháu... quên... rồi...”
Bé trai vừa nghe được giọng bé đột nhiên quay đầu lại, cậu ấy sững sờ một lát rồi lập tức vọt đến chỗ bé với cái áo dính đầy trứng gà và cà chua kia. Dư Châu Châu cảm thấy mình tiêu đời rồi, cậu ta nhất định sẽ xử bé cho coi, cậu ta...
Không ngờ đối phương chỉ nắm cổ áo của bé, nghiến răng nghiến lợi nói — “Tại, sao, hôm, thứ, hai, cậu, không, đến?”