Xin Chào Tình Yêu - Chương 63

Xin Chào Tình Yêu
Chương 63-1
gacsach.com

Sau khi về nhà hai ngày, dưới mọi áp lực, tôi và Phó Quân Nhan lại một lần nữa ngồi chuyến bay đến Tân Cương. Nhưng mà lần này chúng tôi dẫn theo cả Cố Tiểu An, hơn nữa hành trình nặng nề hơn lần trước rất nhiều.

Rõ ràng là chuyến bay buổi tối, nhưng lúc ra cửa Phó Quân Nhan vẫn đưa cho tôi và An An mỗi người một chiếc kính dâm. Gần đây càng ngày tôi càng yếu ớt, đeo đôi kính mắt mà sống mũi cũng thấy ê ẩm, không thể làm gì khác là dùng ngón tay đẩy đẩy kính lên trên, dáng vẻ như đang chơi đùa với cái kính. An An là đồ ngốc, cậu nhóc nhìn hành động của tôi thì rất tò mò, nhưng cũng nhanh chóng học theo, dùng đầu ngón tay út đâm đâm vào giữa hai mắt kính, nhưng đôi mắt to tròn lại ngẩng lên tò mò nhìn tôi, bi kịch cuối cùng là ngón tay lại đâm vào mũi. Cố Tiểu An đầu tiên là sững sờ khụt khịt, giương mắt nhìn tôi và Phó Quân Nhan đang nhìn cậu nhóc cười, đôi mắt to cứ vậy mà ầng ậc nước. Cố Tiểu An bắt đầu biểu diễn kĩ thuật làm nũng, che cái mũi nhỏ gào khóc mấy tiếng, nhanh chóng nhào vào lòng Phó Quân Nhan làm nũng gào thét: “An An đau đau. Anh rể ơi, anh rể yêu quý ơi.” Tôi không còn lời nào để nói, nhìn Phó Quân Nhan ôm An An lên, ôm cậu nhóc hôn rồi lại hôn lên gương mặt bánh bao kia, nhìn gương mặt bánh bao lộ ra nụ cười thỏa mãn từ trong ngực Phó Quân Nhan, Cố Tiểu An bĩu bĩu môi với tôi, chứng minh xác thực rằng Cố Tiểu An là một cậu nhóc yếu đuối, nhìn cậu nhóc có vẻ như rất hả hê...

Đối với tôi và An An đeo kính dâm không phải để tránh ánh nắng mặt trời, mà là để tránh ánh đèn flash. Quả nhiên, lại một lần nữa Phó Quân Nhan liệu sự như thần, mặc dù Phó Quân Nhan đã ‘phát uy’ hai lần vì ánh đèn flash khiến cho một số phóng viên bớt phóng túng đi một chút, nhưng mà, những phóng viên ở gần không bật đèn flash, không có nghĩa là những phóng viên ở xa không bật. Đặc biệt là những người chuyên đi rình thông tin lúc nửa đêm, phóng viên cần đạo đức phẩm hạnh, nhưng cái họ còn cần hơn là tác phong nghề nghiệp. Vì vậy, đeo mắt kính cũng chỉ coi như là chúng tôi rút lui để thành toàn cho họ thôi...

Khi chúng tôi tới sân bay, cả đại sảnh của sân bay đã biến thành toàn là bóng bay màu xanh và màu trắng đan xen, trong đại sảnh những người ái mộ vây thành một vòng lớn, nhưng rất có ngăn ngắn trật tự, in hình tôi và Phó Quân Nhan trên những tấm băng rôn rất to, dán đầy trên đại sảnh, hành lang và thang máy đi lên. Theo từng bước chân khi chúng tôi tới gần, đầu tiên là ba tiếng cao vút: “Thật xin lỗi.” Sau đó, là từng câu theo nhịp điệu “Cố Bảo Bối, đệ nhất thiên hạ.” “Mạch tượng nhân như ngọc, quân tử đời vô song.” Tôi đoán rằng, người điếc nghe thấy như này đoán chừng lỗ tai cũng tốt lên...

Có lẽ do quá lâu rồi tôi chưa thấy trường hợp nào như vậy, hoặc có thể do làm mẹ, chuyện gì tôi cũng phải suy nghĩ cẩn thận. Nhìn thấy trận chiến như này khiến tôi không tự chủ được run lên, theo bản năng lập tức lùi lại một bước nấp sau lưng Phó Quân Nhan. Phó Quân Nhan đồng thời cũng ngừng lại, ôm Cố Tiểu An xoay người về phía tôi, giống như hiểu rõ kéo tay tôi, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của tôi giống như đang trấn an, anh nhỏ giọng nói: “Đừng sợ.” Tôi gật đầu, trong lòng mạnh mẽ khinh bỉ chính mình, suy nghĩ một chút lại đưa tay lên che lỗ tai của cậu nhóc kia, sợ tai nhóc sẽ bị ảnh hưởng bởi trận chiến này. Lại thấy Phó Quân Nhan nhẹ nhàng lắc đầu với tôi, dùng cằm chỉ chỉ Cố Tiểu An đang chúi trong ngực anh cho tôi nhìn. Tôi nhìn theo, chỉ thấy Cố Tiểu An đang sinh long hoạt hổ rướn cổ lên nhìn ngó bốn phía, hưng phấn đến nỗi không ngừng đạp đạp bắp chân, đáy mắt tràn đầy tò mò. Đi được một nửa con đường mà những người ái mộ tự động tạo thành, An An đột nhiên lại kéo kéo áo Phó Quân Nhan, nói: “Anh rể, An An thích quả bóng, cho An An một quả bóng được không? An An có thể lấy không?” sau đó bàn tay mũm mĩm của nhóc chỉ vào một cô gái đang cầm một quả bóng trong tay, cô gái đó đang vui mừng gật đầu.

Đối với việc đột nhiên An An lại đưa ra yêu cầu kỳ lạ như vậy, lúc này tôi mới nhìn theo phía tay cậu nhóc chỉ, trong tay cô gái kia là một quả bóng bay màu trắng, không giống với quả của những người khác, bởi vì trên quả bóng này có gián hình lạc lạc bằng giấy. Trong nháy mắt tôi cảm thấy im lặng, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy mong đợi của An An, tôi không biết nên khen cậu nhóc tinh mắt hay nên mắng nhóc không có tiền đồ...

“An An muốn quả bóng bay à?” Phó Quân Nhan ngược lại không bày tỏ gì cả, chỉ là hơi cau mày kéo tôi dừng lại, cúi đầu nghiêm túc nhìn An An.

An An không chút do dự gật đầu, cười đến nỗi lúm đồng tiền sáng trưng, lại quay đầu nhìn chằm chằm quả bóng màu trắng kia cười khanh khách, ngay cả mắt cũng không chớp, miệng thì ‘oa oa oa’ không ngừng.

Tôi quẫn, thấy thế tôi vội bỏ tay Phó Quân Nhan đang nắm tay tôi ra, nghiêng đầu nói với Phó Quân Nhan: “Phó Quân Nhan, trong túi sách của An An có hình lạc lạc, để em đi lấy.”

Phó Quân Nhan giữ tôi lại, lắc đầu một cái, nghiêng mặt nhìn tôi nói: “Phải tôn trọng đứa bé. Vừa nói vừa nhàn nhạt nhìn qua những người ái mộ xung quanh, thân mật nói nhỏ vào tai tôi: “Không cần sợ, không sao đâu.”

Nói xong, Phó Quân Nhan nhìn xung quanh nhẹ nhàng gật đầu một cái, không để ý đến những người ái mộ xung quanh bắt đầu xôn xao, còn có rất nhiều phóng viên lẫn trong đó, chỉ giơ cổ tay nhìn đồng hồ, sau đó mới cúi đầu dịu dàng nhìn gương mặt bánh bao đang phồng lên, nhìn Cố Tiểu An đang nhìn quả bóng bay với ánh mắt mong đợi đến phát ngốc, hỏi: “Quả bóng bay An An muốn là quả mà chị kia đang cầm trong tay sao?” nói xong một tay dắt tay tôi, một tay ôm An An đi về hướng cô gái cầm quả bóng bay có dán hình lạc lạc kia.

Cố Tiểu An nghe câu hỏi, lại thấy Phó Quân Nhan ôm cậu nhóc đi về hướng đó thì càng thêm vui mừng, cười đến toét miệng chảy cả nước dãi. Tôi vội vàng buông tay Phó Quân Nhan, móc khăn từ trong túi sạch lau cho nhóc, xong rồi còn gõ nhẹ lên cằm nhóc để cậu nhóc ngậm miệng lại, khiến cho cậu nhỏ nở nụ cười khúc khích.

Những người ái mộ xung quanh thấy thế cũng bắt đầu xôn xao, có một nhóm người mặc áo xanh biển, là nhóm người nhà Hải đảo, vì muốn nhìn thấy rõ hơn nên bắt đầu chen lấn lên phía trước, lúc này, là ‘đầu’ của nhà Hải bảo, vẫn mặc áo màu trắng bất động khiến tôi không tự giác được có chút xấu hổ. Lại nghe thấy từ hướng bên phải phát ra âm thanh, nhìn thấy một người mặc áo t-shirt có in hình Phó Quân Nhan đứng trên bồn hoa, người đó đang nhảy dựng lên, cầm chiếc loa lớn bắt đầu hô: “A. nhà Hải Bảo. Tôi là trưởng đội fan nhà công tử. Tố chất đâu, chú ý tố chất. Các bạn không biết công chúa đang mang bảo bảo sao? (nguyên văn là mang lợn sữa nhỏ trong sông) A. Mọi người yên phận một chút, đừng chen lấn xô đẩy. Ngoan ngoãn đứng nhìn đi nào. Các bạn càng nháo công tử và cá nóc đi càng nhanh hơn. Như vậy muốn nhìn nhiều thêm mấy lần cũng khó. Tránh ra. Ngoan, tránh ra đi.” Tôi nghe thấy khiến cả người run lên, thấy đáy mắt Phó Quân Nhan như có ý cười, anh nhìn về phía người kia gật đầu cảm ơn. Cũng chỉ trong nháy mắt, nhóm người ái mộ đã yên tĩnh trở lại. Trong lòng tôi không khỏi cảm thán, trưởng đội fan nhà công tử thật mạnh mẽ. Khí phách mười phần...

Lúc này cô gái cầm quả bóng màu trắng đã kích động đếnmức một tay che miệng, nhìn tôi và Phó Quân Nhan chằm chằm. những người ái mộ xung quanh cũng run run nhìn chúng tôi, bắt đầu có người khóc, có người bắt đầu run tay run chân. Tôi rất bất đắc dĩ, lại chỉ có thể nâng khóe môi nở một nụ cười thân thiện..com

Chỉ thấy Phó Quân Nhan chọc chọc vào gương mặt bánh bao của An An, khiến An An nhìn anh, mới mở miệng nói: “An An muốn quả bóng bay của chị này đúng không?”

“Vâng, vâng, vâng.” Cậu nhóc kia gật đầu rất mạnh, giọng điệu tiếng sau còn cao hơn tiếng trước, đôi tay nhỏ bé cua loạn trên không trung.

Phó Quân Nhan cũng không cản nhóc, chỉ là cười nhẹ ôm chặt lấy cậu nhóc, ôn hòa nói: “Quả bóng của chị này là dùng tiền để mua, An An muốn quả bóng này cũng được nhưng An An lấy gì ra để đổi với chị ấy? Chúng ta không thể lấy không đồ của người khác hiểu không?”

Cậu nhóc kia hơi ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Phó Quân Nhan, một lớn một nhỏ cứ như vậy nhìn nhau. Người ái mộ xung quanh đã bắt đầu nói thầm ‘Hình như An An muốn khóc rồi.’ Lúc này, mọi người lại thấy cậu nhóc nhún nhún vai, mở hai bàn tay béo múp ra, vô tội nghiêng đầu nói: “An An còn nhỏ, An An không có tiền.”

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Phó Quân Nhan hỏi từng câu để hướng dẫn cậu nhóc.

Cậu nhóc quay đầu tội nghiệp nhìn về phía quả bóng màu trắng kia, lại ngẩng mặt bĩu môi nhìn Phó Quân Nhan. Cúi đầu nhỏ, hít hít cái mũi một cái, chầm chậm đưa tay nhỏ bé ôm lấy cổ Phó Quân Nhan, cả đầu nhỏ của nhóc cũng đặt lên vai anh không động. Nhìn thấy Cố Tiểu An đang héo úa, những người ái mộ xung quanh cũng rối rít phản ứng, đều lấy bóng của mình đưa sang bên này. Phó Quân Nhan lại khoát khoát tay, nhìn về phía mọi người nháy mắt mấy cái, tôi cũng gật đầu một cái với mọi người, cười cười đặt ngón tay trên môi, hi vọng mọi người yên lặng. Chỉ trong nháy mắt, những quả bóng bay kia cũng về vị trí cũ, mọi người cũng bắt đầu tập chung nhìn chằm chằm cái mông nhỏ của An An trong ngực Phó Quân Nhan...

An An quả nhiên là cậu nhóc được Phó Quân Nhan chỉ bảo cẩn thận, chỉ chốc lát sau, cậu ngẩng gương mặt bánh bao của mình lên, không khóc cũng không đau lòng, lấy tay chạm vào tay Phó Quân Nhan, trong miệng lẩm bẩm một câu: “An An đang suy nghĩ.” Sau đó cơ thể nhỏ nhỏ kia xoay một vòng, cái mông nhỏ đặt trên cánh tay Phó Quân Nhan, nhìn những người ái mộ xung quanh, đôi mắt to tròn đảo lia lịa.

Cậu nhóc đầu tiên là trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười ngọt ngào xin lỗi, sau đó mở to mắt lắc lắc cánh tay chào mọi người, lúc này mới ngây thơ nắm chặt một ngón tay út nói: “Chị xinh đẹp, đại danh của em là Cố An, nhũ danh là Cố Tiểu An, Cố An An, An An, bánh bao nhỏ, cậu nhóc, đồ ngốc, đứa nhỏ yếu ớt. Em rất ngoan ngoãn, em sẽ ca hát, biết vẽ tranh, sẽ chơi cùng Khải Khải, à em còn biết đánh đàn. An An rất thích quả bóng bay của chị, nhưng An An còn nhỏ,An An không có tiền. An An hát cho chị nghe để đổi lấy quả bóng bay của chị được không?” Tôi cũng không nhìn được nữa che miệng cười, không nhịn được đưa tay lên sờ sờ cái đầu nhỏ của An An.

Cô gái kia ngẩn người, sau đó gật đầu một cái, đáy mắt tràn đầy khích động và mừng rỡ.

Cố Tiểu An vui sướng nở nụ cười, gương mặt nhỏ nhắn cũng dương dương, đầu tiên nhóc cũng biết nói một câu ‘Cảm ơn chị’, sau đó há mồm bắt đầu hát: “Một con chó nhỏ, đứng trước cửa lớn. Hai mắt đen nhánh, muốn ăn xương thịt, thịt xương, gâu gâu gâu. Thịt xương, gâu gâu gâu. Khải Khải. oa oa oa oa...”

Cố Tiểu An thuận lợi nhận được quả bóng, nhóc cũng không quên ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn chị.” Nhưng mà sau khi nhận được quả bóng, cậu nhóc sờ luôn vào hình dán, thích đến không thể buông tay.

Ngay lúc chúng tôi quay người đi, cô gái cho An An bóng bay đột nhiên lại kêu lên một tiếng: “Tiểu Ái.” Tôi ngạc nhiên quay người lại nhìn cô ấy,chỉ thấy cô ấy đang run rẩy nhìn tôi, nói: “Tiểu Ái, tôi... Xin chào, tôi tên là Nhất Niệm, tôi rất thích cô, có thể, có thể cho tôi được nắm tay cô không?””

Tôi nghe vậy nở nụ cười, buông cánh tay Phó Quân Nhan đang dắt tôi ra, đi tới ôm lấy cô ấy, nói: “Cám ơn tình yêu của bạn, cám ơn bóng bay của bạn.”

Trước khi lên máy bay, tôi và Phó Quân Nhan đều dùng điện thoại để lên microblogging, chỉ có hai chữ, gửi đến tất cả những người yêu thích chúng tôi: “Cám ơn.”

Trước buổi họp báo, tôi không biết dưới tình huống như vậy mà Phó Quân Nhan lại thật sự tìm được người vào sa mạc tìm kiếm di thể của phó đạo diễn và xe. Nhưng khó khăn trong vấn đề tìm kiếm quá lớn, đến khi chúng tôi đến Tân Cương cũng chưa có tiến triển gì.

Sau khi đến Tân Cương, Phó Quân Nhan cũng tham gia vào công việc của đội tìm kiếm cứu nạn, cuối cùng sau một tuần lễ, bọ họ cũng tìm được vị trí cụ thể của chiếc xe hơi bị cát chảy chôn vùi. Lúc Phó Quân Nhan nhận được điện thoại, tôi đang ôm An An ngồi xem Anime cười khúc khích, vừa ăn dưa cáp mật, tôi nghe xong tin tức thì kích động đến mức nhảy lên khỏi ghế. Phó Quân Nhan cũng bị tôi dọa cho sợ hết hồn, vội vàng ném điện thoại rồi chạy đến ôm tôi và An An còn chưa tỉnh hồn, sức bật mạnh đến mức khiến anh khẽ lui lại một bước nhỏ, đỡ tôi đứng vững, kéo An An vào trong lòng, Phó Quân Nhan mới thở dài, nắm chóp mũi tôi, giả vờ tức giận nói: “Cá nóc ngốc nghếch. Em muốn dọa chết anh đúng không? Dọa khiến An An sợ hãi thì làm sao bây giờ.” Cố Tiểu An cũng tham gia náo nhiệt, nhăn cái mũi nhỏ, đi theo nhỏ giọng lầm bầm: “Chị muốn dọa chết anh, dọa chết cháu trai nhỏ, dọa chết anh rể, dọa chết An An sao? Ừm... An An đáng yêu thế...” tôi le lưỡi một cái, cũng không rút lui, nhìn một lớn một nhỏ đang giả bộ tức giận trước mắt, không thể làm gì hơn là ngượng ngùng vươn tay ôm anh và An An, cọ sát trong ngực anh làm nũng: “Người ta biết sai rồi mà... Thật là...”

Trước khi cảnh sát nghiệm thi, phóng viên cũng đi cùng, chúng tôi lại đến nơi đó một lần nữa với đội tìm kiếm, đến nơi đã cướp đi mạng sống của phó đạo diễn. Phó Quân Nhan đầu tiên hi vọng tôi không đi, anh nói: “Đứa nhỏ ngốc, thời tiết không tốt, em và An An nghỉ ngơi trong phòng không tốt hơn sao?” Tôi lại lắc đầu, kiên quyết không để anh đến sa mạc một mình, tôi xoay người mở giương hành lí, tự quấn mình thành một con cá nóc đến trước mặt anh, bên cạnh còn có một cái bánh bao nhỏ triệt để...

Công cụ to lớn không thể tiến vào sa mạc, tất cả là nhờ vào sức người để đào bới. Công việc đào bới bắt đầu từ lúc rạng sáng, kéo dài rất lâu. Lúc ban đầu tôi và An An còn xuống xe, Cố Tiểu An lần đầu tiên thấy sa mạc, tò mò ngồi chồm hổm xuống nắm hạt cát chơi đùa, dùng ngón tay chọc chọc hạt cát chơi, hỏi tôi một câu rất ngu ngốc: “Chị ơi, biển ở chỗ nào?” trong đầu cậu nhóc, có ‘bờ cát’ sẽ có biển rộng. Nhóc không biết, trên đời còn có một địa phương tuyệt vọng đến khô khốc như vậy. Tôi rối rắm, rất lâu mới trả lời một câu: “Ở trong lòng của em.”

Cố Tiểu An nhíu đôi lông mày nhỏ, bắt đầu lục lọi hai bên túi, Cuối cùng dứt khoát không muốn ngửa đầu lên, để lộ gương mặt bánh bao nhỏ nhắn, ngây thơ hỏi tôi: “Chị ơi, chị ơi, cát thật thoải mái. An An muốn lăn lộn ở trên cát. An An muốn lăn lộn được không chị?” Tôi nhìn áo bông trắng như tuyết của cậu nhóc, nhìn đôi giày trắng đã chuyển sang màu vàng, tôi bóp chết sự mềm lòng, kiên quyết lắc đầu một cái.

Cố Tiểu An nhìn Phó Quân Nhan đang bận rộn ở phía xa, bĩu môi, cúi đầu xuống, cậu nhóc biết không thể trông cậy vào ai, đứng trên cát, lắc lắc cái mông nhỏ về phía tôi, đầu ngón tay út vẽ vòng tròn trong cát, làm bộ đáng thương nói: “Oa oa oa...chị... Cát này rất khổ sở. Cũng không có An An lăn lộn phía trên.” Tôi im lặng sờ mũi một cái, xoay mặt đi không nhìn cậu nhóc, lây trong túi tiền mấy viên ô mai ném vào miệng.

Mấy nhân viên làm việc xung quanh thỉnh thoảng nhìn về phía chúng tôi, không khí rất khẩn trương, cũng nhờ có cậu nhóc ham chơi này nên có thêm mấy phần hơi thở vui vẻ.

Lúc này trời cũng nhanh tối hơn, những nhân viên vất vả làm việc một ngày đột nhiên lại hưng phấn lên, mọi người cùng nhau la hét dùng sức. không bao lâu sau, chiếc xe hơi không bị hao tổn gì được mọi người kéo lên. Lúc này tôi đang ngồi trong xe đã chuẩn bị tốt các biện pháp an toàn, ôm Cố Tiểu An đã ngủ say, theo bản năng mở cửa xe nhìn đám người Phó Quân Nhan.

Thân thể cao ráo, gầy gò của anh đứng cách đó không xa, dưới ánh đèn chiếu sáng khiến cho hình ảnh của anh có chút phong nhã hơn bình thường, thanh tú mà lịch sự. Tôi không thấy được vẻ mặt của anh, anh khẽ rũ mắt, chỉ chừa lại cho tôi gò má tinh xảo xinh đẹp. Phó Quân Nhan thấy cuối cùng cũng kéo được xe lên, hình như anh cũng than nhẹ một tiếng. Sau đó anh lại làm ngược lại với mọi người, anh không chạy về phía chiếc xe kia, mà chạy về phía tôi, thân hình cứ như vậy đứng chắn ngoài cửa sổ, ngăn cản tầm mắt của tôi, khẽ khom người, duỗi tay qua cửa sổ sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của An An, lại dịu dàng nói với tôi: “Bảo Bối, có muốn trở về ngủ không?”

Tôi xoa xoa ánh mắt có chút mệt mỏi của mình, ngạc nhirn hạ tay xuống mới hỏi anh: “Mấy giờ rồi anh?”

“Sắp mười giờ rồi.” Phó Quân Nhan nhìn đồng hồ đeo tay, cẩn thận kéo chụp tai lại cho tôi. Lúc này, thông qua khe hở tôi nhìn thấy giám đốc nghiệm thi, mọi người cùng nhau khiêng phó đạo diễn ra khỏi chiếc xe toàn cát. Chỉ một cái liếc mắt, nhưng tôi biết ngay tại sao Phó Quân Nhan lại ngăn cản trước cửa sổ, tại sao lúc này lại muốn để tôi về nghỉ ngơi. Vì người đàn ông như vậy mà thấy lòng ấm áp, anh không muốn tôi nhìn thấy, anh lo lắng tôi sẽ sợ hãi.

Tôi nhắm mắt lại, sau đó thử mở miệng gật đầu một cái, nháy mắt mấy cái với anh, làm nũng kéo tay áo của anh nói: “Phó Quân Nhan, có anh thật tốt, em thật sự không cần lo lắng mệt mỏi...”

Nguyên nhân phó đạo diễn chết nằm trong dự liệu của Phó Quân Nhan, không hề ngoài dự đoán của anh. Có chút không thể tưởng tượng nổi, có chút buồn cười, nhưng giám định nghiệm thi đã nói chính xác cho tôi biết, phó đạo diễn có một cái đờm ngăn ở đường hô hấp, cho nên mới dẫn đến tử vong. Dư luận xôn xao, nhưng cũng chỉ ở mức độ xôn xao mà thôi. Có quá nhiều người thổn thức, những chuyện cũ đã qua, để người chết được yên nghỉ. Tôi chỉ hi vọng có thể có nhiều người hơn hiểu được, sinh mạng chính là yếu ớt như vậy, cho nên càng phải trân trọng.

‘Mê phản’ lại lần nữa trên đường chết, lúc tang lễ phó đạo diễn, nhân viên tổ diễn ở Tân Cương đều đến linh đường để bái tế. Tôi và Phó Quân Nhan cũng đi, có lẽ bởi vì thấy chua chát, nên từ đầu tới cuối chúng tôi không nhìn đến vợ của phó đạo diễn. Chỉ thấy anh trai phó đạo diễn đưa đến một tờ giấy, phía trên chỉ có năm chữ sâu sắc không gì sánh được: “Thật xin lỗi, cảm ơn.” Phó Quân Nhan nhìn xong giữa hai hàng lông mày lâm vào trầm tư, nghiêng đầu nhìn ôi một cái giống như đang an ủi, sau đó tìm đến một cây bút, phía dưới viết lại ba chữ rất nghiêm túc:”Xin bảo trọng.”

Trước khi rời khỏi Tân Cương một ngày, Phó Quân Nhan ôm tôi, sờ sờ tóc tôi nói: “Anh đi ra ngoài một chút, Bảo Bối và An An ngoan ngoan ở nhà có được không? “ Tôi gật đầu một cái, sau đó ôm Cố Tiểu An giống như kẻ trộm đi theo anh.

Tôi tò mò đi theo Phó Quân Nhan suốt cả quãng đường, khi anh dừng lại trước cửa tiệm thì tôi bừng tỉnh hiểu ra, bởi vì, đó là cửa tiệm của anh trai phó đạo diễn.

Tôi ôm An An nấp trong góc tường cũng dừng lại, Phó Quân Nhan đứng trước cửa tiệm, gõ xuống cánh cửa đang khóa trong, sau đó đứng đối diện với quầy hàng của anh trai phó đạo diễn nói: “Chào anh, em là Phó Quân Nhan, ngại quá khi đến quấy rầy anh. Phó đạo diễn từng nói anh giữ lại rượu ngon chờ anh ấy về uống, không biết Quân Nhan có thể được may mắn cùng anh uống xong bình rượu mà anh em chưa kịp uống không?”

Anh trai phó đạo diễn hình như hơi ngẩn người, lúc này mới vội vàng đi ra mở khóa. Vươn tay nắm chặt tay Phó Quân Nhan, lúc lâu cùng không nói ra lời, chỉ là hốc mắt ửng đỏ nhìn anh. Phó Quân Nhan im lặng gật đầu với anh ấy một cái, đáy mắt tràn đầy thông cảm vỗ vỗ bả vai anh ấy.

Trong lòng tôi như có một dòng nước ấm chảy qua, tôi ôm An An rời đi, tìm được một quán trà ở phía đối diện ngồi xuống, mở cửa sổ ở tầng hai, nhìn cửa tiệm chưa khai trương, nhìn anh trai phó đạo diễn và Phó Quân Nhan ngồi uống rượu. An An hỏi tôi: “chị ơi, anh rể đang làm gì vậy ạ?” tôi nghĩ nghĩ, vừa đút trái cây cho cậu nhóc ăn, vừa nói: “Anh rể đi chữa khỏi vết thương cho người ta, chú kia đang đau lòng, em trai chú ấy đến một thế giới khác, chú ấy cần người an ủi.” “Vậy sao anh rể không hôn chú ấy?” cậu nhóc kia sưng mặt lên nhìn tôi. Tôi cười nhẹ, nói: “Bọn họ đều là đàn ông, đàn ông có phương pháp của đàn ông.” “Sau này khi An An lớn lên cũng trở thành một người đàn ông đúng không chị? Nhưng mà An An cũng biết cùng uống nước mà.” Nói xong Cố Tiểu An bưng cốc nước trái cây lên uống một hớp thật to, còn ngoan ngoãn nhìn tôi cười ha hả. Tôi vừa bất đắc dĩ lại có chút buồn cười, đáy lòng cũng thấy vui mừng. Tôi sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu nhóc, xoa xoa mặt cậu nhóc nói: “An An, chị không có nguyện vọng gì, chỉ hi vọng An An trưởng thành, có thể giống như anh rể em, ấm áp và biết hi sinh, như vậy là đủ rồi...”

Nhìn Phó Quân Nhan đi ra khỏi cửa tiệm của anh trai phó đạo diễn, tôi vội ôm Cố Tiểu An đã ăn uống no nê uống lầu, chỉ sợ Phó Quân Nhan đi nhanh không thấy, nhưng khi chúng tôi đến khúc cua cầu thang lại thấy Phó Quân Nhan đứng dưới cầu thang, anh mặc một chiếc áo khoác màu vàng nhạt, khóe môi khẽ nhấc lên tạo thành một đường cong đẹp đẽ, dưới ánh nắng mặt trời ban trưa, cả người anh như được phủ một tầng ánh sáng vàng, anh híp mắt nhìn tôi, trong miệng vẫn không quên dịu dàng nói: “Đừng nóng vội, đi từ từ.”

Tôi phồng mặt bánh bao lên đi tới bên cạnh anh, Phó Quân Nhan bình thản nhận bình sữa trong tay tôi, cười cười, khom người ôm lấy Cố Tiểu An, lại đi tới ôm vai tôi, vùi đầu trong vai tôi, hôn hai gò má tôi làm nũng nói: “Bảo Bối, anh sai rồi... anh không nên uống rượu, không nên khiến Bảo Bối lo lắng.”

Tôi tức giận liếc anh một cái, mở nắp bình, cắm ống hút đưa anh, cười duyên nói: “Em phạt anh, cứ để như vậy, uống qua ống hút.” Phó Quân Nhan chau chau mày, bất đắc dĩ nhận lấy sữa tươi trong tay tôi, ngón tay trắng noãn hơi lộ rõ khớp xương, đầu ngón tay sạch sẽ, nhìn Cố Tiểu An trong ngực anh đang rất thèm thuồng nháy mắt mấy cái, sau đó mới ngoan ngoãn cúi đầu uống một hớp nhỏ.

Trên đường về khách sạn, Phó Quân Nhan đột nhiên kéo tôi dừng lại, tôi nhìn theo ánh mắt của anh về chiếc tivi đen trắng trên đường, trên ti vi đang chiếu bộ phim tuyên truyền chúng tôi quay ở Tô Châu, trong kiếp sau, cuối cùng Lục Thiểu Du và Mục Khanh Khanh cũng gặp lại nhau, bọn họ nhìn nhau, ánh mắt xa lạ mà quen thuộc, ánh mắt kia, chứa đựng rất nhiều hi vọng tốt đẹp...

Tôi không tự chủ được nở nụ cười, nghe Phó Quân Nhan nói bên tai: “Bảo Bối, không lâu nữa là đến sinh nhật em rồi.”

Tôi quay đầu lại, nhìn vào ánh mắt của anh gật đầu.

“Lần này, anh tặng anh cho em được không?”

“Được.”

“Chúng ta cùng đi lấy giấy đăng kí nhé.”

“Vâng.”

“Từ nhỏ đến già, từ lúc sinh ra đến lúc chết đi, anh luôn mong chờ em...”

Một chiếc xe máy chạy qua, tôi không nghe rõ, buồn bực nhíu nhíu lỗ mũi nói với anh: “Cái gì cơ, anh nói gì cơ, Phó Quân Nhan.”

“Anh nói anh yêu em.”

“Ha ha, em biết rõ, em cũng yêu anh.”

Hoàn chính văn