Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Chương 45
Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 45: Lôi kiếp
Tộc Sư thị thật khổng lồ, nhánh chính ở trong phủ, số đệ tử danh gia cũng có mấy trăm người, nhiều người như vậy lại còn có con cái, càng tu vi thấp, càng nhiều con cái. Người Sư gia sinh ra, huyết mạch được thừa nhận rồi đều sẽ có một khối ngọc bài đại biểu thân phận, thẻ bài này có thể làm cho bọn họ thông hành tới các nơi trong nội phủ được tộc Sư thị khống chế để rèn luyện cùng với phát triển.
Thí dụ trình độ lớn nhất như Lôi Minh sơn cốc có thể ngăn cản lôi kiếp; Dược đàm có thể trị vết thương, tẩy đi bệnh trầm kha; Tĩnh Thần đài có thể áp chế tâm ma làm người ta an tâm tu luyện vân vân, chỉ cần đệ tử trong tộc Sư thị đạt tới yêu cầu nhất định là có thể tiến vào trong đó. Bọn họ có được rất nhiều bảo địa như vậy, nhiều thế hệ liên tục, tộc Sư thị nhân tài xuất hiện lớp lớp, càng chặt chẽ nắm chắc Canh Thần Tiên Phủ.
Những địa phương này đều có chỗ đặc thù, thủ vệ cũng thực nghiêm khắc, trừ đệ tử tộc Sư thị, ngay cả đệ tử quan hệ thân mật nhất với tộc Sư thị cùng với tộc Mộc thị đã liên hôn nhiều đời đều không được phép tiến vào.
Liêu Đình Nhạn không biết nội tình, Tư Mã Tiêu chưa bao giờ nhiều lời, hắn có an bài gì cũng sẽ không giải thích kỹ càng tỉ mỉ.
Nàng mang theo con chuột trắng Sư Dư Hương, thành công đi qua thủ vệ thật mạnh, tiến vào trong Lôi Minh sơn cốc.
Chỗ sơn cốc này hoàn toàn bất đồng với tiên phủ hoa mỹ tinh xảo bên ngoài, phảng phất như là một không gian khác, đập vào mắt không thấy sông núi cỏ cây, chim thú linh hoạt, chỉ có lôi thạch màu tím sẫm trải rộng, cao như tòa nhà, thấp như ghế dài trong công viên, cao thấp đan xen, không có quy luật, giống một cái mỏ đá khổng lồ.
Liêu Đình Nhạn một mình tiến vào, trước khi xuất phát Tư Mã Tiêu nói với nàng: “Ta không cùng với nàng, tự mình đi đi.”
Được rồi.
Liêu Đình Nhạn không có cảm giác gì, cho đến khi đi vào, phát hiện toàn bộ sơn cốc chỉ có một mình nàng, mới bỗng nhiên nhớ ra, nàng đến thế giới này không bao lâu, trước nay vẫn luôn làm bạn bên Tư Mã Tiêu. Nhiều nhất tách ra ba ngày, lúc này, nàng sắp đột phá, chỉ sợ phải đến chỗ này ở nửa tháng.
Nhưng cũng không có gì không quen, rốt cuộc trước khi gặp được Tư Mã Tiêu, nàng đã sống một mình rất nhiều năm, xã súc nào rời nhà công tác chưa từng trải qua sinh hoạt một mình đâu. Ưu điểm khác nàng không có, năng lực thích ứng lại siêu tốt.
Lôi Minh sơn cốc rất rộng, Liêu Đình Nhạn vào cửa đứng một lát, nhìn xung quanh tìm phương hướng đi tiếp.
Nàng tìm được lôi thạch hình dạng rất giống ghế dài, bắt quyết làm ra nước rửa rửa lôi thạch, dùng phong thuật làm khô, tiếp theo trải đệm mềm lên trên, lấy ô che nắng.
Nàng còn không quên chuột trắng xui xẻo Sư Dư Hương được coi như giấy thông hành mang vào, lấy cái lồng ra bắt nó đặt ở một bên, cái lồng này còn cách âm.
Làm xong việc mấy này, nàng cân nhắc một chút, dùng thuật pháp cảnh báo, quây lấu chỗ mình nghỉ ngơi, rốt cuộc một mình bên ngoài, chú ý nhiều cũng không sai.
Những người khác tiến vào, đều khẩn trương nhanh chóng tìm một chỗ ngồi xếp bằng để tu luyện, củng cố tu vi, Liêu Đình Nhạn ngược lại, nàng làm xong chuẩn bị liền nằm xuống, coi là mình tới đây ngủ bù.
Nơi xa trên một khối lôi thạch cao cao màu tím sẫm, Tư Mã Tiêu đã nói mình sẽ không tiến vào bồi nàng qua lôi kiếp lại ngồi ở đó. một tay hắn đáp ở đầu gối, một tay thưởng thức một viên lôi thạch nho nhỏ màu đen, nhìn Liêu Đình Nhạn xa xa ở bên kia.
Nhìn thấy hành vi của Liêu Đình Nhạn, bỗng nhiên hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng cũng là thế này. Nhiều người như vậy bị các loại mục đích đưa đến bên hắn, tiếp cận hắn, những người khác đều lo lắng khẩn trương, chỉ có nàng, một mình ở đó lười biếng ngủ.
Nàng đến nơi nào cũng đều như thế này, sẽ tự an bài mình thoả đáng.
Tư Mã Tiêu chơi khối lôi tâm thạch trong chốc lát, sắc trời chậm rãi ảm đạm xuống, động tác hắn chậmlại, thân hình hơi hơi ngả về phía trước.
Liêu Đình Nhạn bên kia có động tĩnh, không phải nàng tỉnh, mà là cách nàng không xa từ lôi thạch phía dưới chui ra con rắn, không chỉ chui ra một con, có rất nhiều, cơ hồ sắp vây quanh nàng.
Rắn này gọi là ẩn thanh trùng, biết nuốt ăn thanh âm, bởi vì Lôi Minh sơn cốc này có rất nhiều con trùng như vậy, nơi này mới có thể yên tĩnh, nếu không địa hình trống trải lại đặc thù này, có một chút tiếng động sẽ tạo ra tầng tầng tiếng vọng.
Những con sâu này đối với tu sĩ Hóa Thần mà nói thì không đáng nhắc tới, nhưng nếu Liêu Đình Nhạn luống cuống tay chân không biết đối phó thế nào, đại khái phải ăn chút đau khổ.
Tư Mã Tiêu trước nay chưa thấy Liêu Đình Nhạn động thủ giết cái gì, cái đồ lười này hình như cái gì cũng không biết, nàng cũng không muốn giết người, có đôi khi Tư Mã Tiêu cảm thấy nàng và thế giới này có cảm giác không hợp nhau.
Tay hắn đã ấn ở trên mặt đá, thân hình khẽ nhúc nhích về phía trước, nhưng đột nhiên lại dừng lại.
Liêu Đình Nhạn tỉnh, nàng thấy những con rắn đó, không kinh hách, không hoảng loạn, trực tiếp móc ra mấy viên đan hoàn tạo thành phấn rắc ra ngoài, tiếp theo nàng còn lấy ra cái lu to miệng rộng, thu hết những con rắn bị choáng váng vào lu.
Tư Mã Tiêu phát hiện hình như nàng đã sớm có chuẩn bị, điểm này xảy ra ngoài dự kiến của hắn. Bất quá, nàng nhặt rắn này làm gì?
Bên kia Liêu Đình Nhạn thu thập xong rắn, rửa sạch tay và mặt, đắp cái mặt nạ, ăn chút đồ. Sau đó nàng lấy ra một quyển sách và hai mảnh ngọc giản, lật xem.
Tư Mã Tiêu đã nhìn ra, hiện tại nàng đamg chuẩn bị cho đột phá, bất quá trước khi lâm trận còn lật mấy thứ kia để làm cái gì?
Tư Mã Tiêu cũng không biết, thi cử của giáo dục hiện đại bồi dưỡng ra nhân tài khảo thí, xuất sắc nhất chính là tố chất tâm lý. Trước khảo thí nghỉ ngơi tốt, bảo trì tâm tình thả lỏng tốt đẹp, mới nghênh đón được thi cử, đều phải đi thi, đương nhiên là có kinh nghiệm tiền nhân tổng kết, trước khi thi trở mình một phen, cầu an tâm, cũng là thói quen của Liêu Đình Nhạn.
Tóm lại nàng chuẩn bị thỏa đáng, bắt đầu độ kiếp.
Lúc này, Liêu Đình Nhạn tâm tình vẫn thực thả lỏng. Lúc trước nàng ở học phủ xem qua mấy quyển sách, bổ sung tri thức cơ sở, tư chất và linh căn giống như nàng, xem như trung thượng bình thường, Hóa Thần kỳ đến Luyện Hư kỳ mà thôi, nói chung đều là thiên kiếp tứ cửu, chính là chín đạo đại thiên kiếp, giữa mỗi một đạo đại thiên kiếp có bốn đạo tiểu thiên kiếp.
Lôi Minh sơn cốc đặc thù, có thể làm suy yếu lôi kiếp, nàng lại mang theo pháp bảo phòng ngự siêu cường tổ tông làm cho, còn có một thân tu vi chống đỡ, dù thế nào cũng không xảy ra việc gì.
Chỉ là, loại tâm tình thả lỏng này, lúc nàng viên mãn, sắp sửa đột phá, bầu trời đúng thời cơ sinh ra lôi vân, biến thành bất an.
Lôi vân phi thường dày nặng, ẩn ẩn mang theo màu tím, trải ra toàn bộ không trung, trong mây ẩn ẩn điện quang, còn chưa có sét đánh xuống, cũng đã cho người ta cảm giác áp bách thực nặng.
Liêu Đình Nhạn lần đầu tiên trải qua lôi kiếp, nhìn thấy đại trận như vậy, trong lòng cảm thấy có chút không thích hợp, tựa hồ so với miêu tả trong sách còn khoa trương hơn.
Đạo thiên lôi thứ nhất, so với nàng nghĩ còn khủng bố hơn, cột sét thô tráng mang theo muôn vàn khí thế chém thẳng xuống, cái khí thế đó là bổ về phía người ta, đánh cho hôi phi yên diệt.
Liêu Đình Nhạn thầm nghĩ, lúc này mới là lôi kiếp thứ nhất, thế giới này tu sĩ cũng không dễ dàng đi!
một vòng qua đi, nàng kinh ngạc, tựa hồ không phải thiên kiếp tứ cửu, mà là thiên kiếp cửu cửu! Chín đại lôi kiếp, giữa hai đại lôi kiếp còn có chín tiểu lôi kiếp, nàng đếm một vòng, xác nhận không sai, tâm lạnh một nửa. Cửu cửu thiên kiếp đặc thù này, ở trên phát sai lôi kiếp rồi?
Cửu cửu thiên kiếp là lôi kiếp phi thường thưa thớt, không dễ đánh xuống, nhiều là kỳ Đại Thừa sắp độ kiếp phi thăng mới có cửu cửu thiên kiếp, nghiêm khắc như vậy là bởi vì lấy thân người thành thần tiên, nghịch thiên mà đi, phải chịu lôi kiếp nghiêm khắc nhất. Gà còi giống như nàng, có tài đức gì.
Quả thực chính là cho học sinh tiểu học làm bài toán lớp 6, nhưng đã phát bài thi cấp cao.
Liêu Đình Nhạn nửa ngày nghĩ không rõ, nhìn lôi kiếp rầm rập rót lên đầu mình, điện quang lôi quang sáng thành một mảng, làm đôi mắt cũng không mở ra được. Dù trên người nàng có pháp bảo phòng ngự, đỉnh đầu vẫn bị đánh ẩn ẩn đau đớn, da thịt có cảm giác tê dại.
Nàng còn nghe thấy chuỗi vòng ngọc trên ngực truyền đến tiếng rách nát ẩn ẩn, đó là thanh âm phòng ngự bùng nổ thay nàng ngăn trở lôi kiếp, chống đỡ không được vỡ vụn, tiếng rách nát liên tiếp đan xen cùng tiếng sấm, Liêu Đình Nhạn không chút nghi ngờ, chờ đến khi pháp bảo phòng ngự báo hỏng một khắc đó, mình sẽ bị sét đánh nổ thành mảnh nhỏ.
Có thể là bởi vì đang ở trong lôi kiếp, có một chút cảm giác thiên địa liên thông, rõ ràng nàng cảm nhận được sát khí bên trong lôi kiếp, chính là cái loại ý tứ “Ta dùng sét đánh ngươi không phải khảo nghiệm, chính là thuần túy chuẩn bị đánh chết ngươi”.
Liêu Đình Nhạn ở đây nghĩ một lát, thế nhưng nghĩ đến Tư Mã Tiêu.
Nàng nhớ lúc mình tới, tổ tông còn nói cái gì “Ta không cho nàng chết, thì nàng không chết được”, một bộ dáng thối nát tự phụ lại cuồng ngạo, vạn nhất ở đây nàng thật bị sét đánh nổ thành cặn vụn, hắn không phải là bị vả mặt, khẳng định mặt đặc biệt đau.
Nàng vẫn nên hơi giãy giụa một chút đi.
Liêu Đình Nhạn chú ý giới hạn của pháp bảo phòng ngự, chính mình vận linh lực trên người, chuẩn bị chịu một đợt.
Nàng không nhớ rõ cửu cửu thiên kiếp này đến mấy đạo, chỉ cảm thấy mỗi một đạo đều thế tới rào rạt, nửa điểm không định buông tha, đánh người không cho cơ hội thở dốc, lúc nàng cảm giác được chuỗi ngọc trên ngực chỉ còn lại một đường phòng ngự, tâm căng thẳng chuẩn bị cho mình bị đánh.
Đúng lúc này, tiếng sấm bỗng nhiên xảy ra đại tác phẩm. Liêu Đình Nhạn ở trong điện quang trắng xóa đầy mắt, nhìn thấy phía trước xuất hiện một bóng người màu đen.
hắn đứng ở đó, tay áo và tóc đen tung lên, cánh tay lạnh lùng vươn lên không trung quấn quanh hồ quang màu tím, như là toát ra mạch máu. hắn hung ác kéo thiên lôi rơi xuống, hung hăng xé rách, trực tiếp xé tan một đạo sét.
Liêu Đình Nhạn: “……” Tay không xé sét, tổ tông vẫn là tổ tông của ta.
Liêu Đình Nhạn giật giật đi về phía trước, Tư Mã Tiêu thật giống như sau lưng mọc thêm đôi mắt, một tay đưa ra sau đè lại đầu nàng, bảo nàng ngồi tại chỗ.
Ở trong tiếng sấm nàng rõ ràng nghe được thanh âm của Tư Mã Tiêu, thực lạnh, mang theo lệ khí và phẫn nộ không cam lòng, nhưng không phải đối với nàng. hắn nói: “An tĩnh ngồi, nàng sẽ không có việc gì, ta đã nói.”
Liêu Đình Nhạn theo bản năng muốn hỏi một câu: “Vậy còn chàng?” Chỉ là không hỏi ra miệng, an tĩnh ngồi.
Tư Mã Tiêu cũng không phải cái loại dáng người kiện mỹ vĩ ngạn, nhưng hắn đứng ở đó, thật giống như một tòa núi cao nguy nga, phảng phất có thể đỉnh thiên lập địa, nhìn một cái khiến cho người ta sinh ra sợ hãi, phảng phất trên người rõ ràng viết “Ngươi loại rác rưởi này không trèo lên được tòa núi Everest là ta”.
Liêu Đình Nhạn vừa rồi phát hiện lôi kiếp không đúng, trong lòng nhiều ít có chút hoảng loạn kinh ngạc, nhưng hiện tại nhìn Tư Mã Tiêu đứng ở kia, lập tức an tâm, chính nàng cũng không phát hiện, dù lôi kiếp còn chưa qua, thậm chí so với lúc trước càng đáng sợ, như một người ngày càng tức giận. Nhưng nàng lại không tự giác mà an tâm.
Tư Mã Tiêu hai mắt đỏ đậm, trên người hắn trào ra ngọn lửa, lửa lớn tận trời đón nhận điện quang và cột sét. Có câu thiên lôi câu động địa hỏa, dùng để hình dung hai người yêu nhau phi thường nhiệt liệt mà nhanh chóng, hiện tại Liêu Đình Nhạn thấy được phiên bản chân thật của thiên lôi câu động địa hỏa.
Ngọn lửa của Tư Mã Tiêu cùng với mây sét trải rộng trên bầu trời, giống như núi lửa bùng nổ, quấn chặt cột sét, sét và lửa quấn quanh bên nhau thanh thế to lớn, động tĩnh như trời sụp đất nứt. đang ở trong đó, Liêu Đình Nhạn bị kiếp thiên địa hạo nhiên này ép tới thở không nổi, thậm chí nàng không thể đứng lên, cho nên càng thêm cảm thấy kinh diễm với Tư Mã Tiêu.
hắn không chỉ vẫn luôn đứng, còn xé rách kéo nát một đạo lại một đạo lôi kiếp. Liêu Đình Nhạn nhìn ngón tay hắn bị lôi điện xé rách, từ ngón tay hắn chảy ra huyết châu trôi bồng bềnh ở chung quanh, bị thế sét mãnh liệt cùng thế lửa đè ép thành hình hoa, như là hồng liên, lại bỗng nhiên bốc cháy lên.
Cảnh tượng thê mỹ có chút không giống nhân gian. Tư Mã Tiêu vươn cánh tay lên bầu trời cao, máu tươi uốn lượn chảy xuống, cả người hắn giống như đều đang đốt cháy.
Bầu trời là mây sét màu tím cùng lôi điện tím trắng đan xen, trên mặt đất là ngọn lửa dây dưa cùng lôi điện, lôi thạch chung quanh bọn họ bởi vì tác dụng của sét và lửa, phát ra tiếng vang nhỏ ong ong, trên mặt lôi thạch màu tím sẫm, chỗ bị lửa và sét lây dính đều tràn ra quang hoa màu tím nhạt, như là trong đá nở ra hoa. Toàn bộ ánh sáng đều bùng nổ ở chỗ này.
……
Rốt cuộc, một đạo lôi kiếp cuối cùng tiêu tán, trong thiên địa bỗng nhiên một mảnh yên tĩnh, bên tai phảng phất có tiếng ù ù, có loại ảo giác đột nhiên biến mất toàn bộ.
trên bầu trời mây sét còn đang lăn lộn, dường như thực không cam lòng.
Tư Mã Tiêu buông tay, nhìn trời lạnh lùng cười một tiếng, tiếng cười tràn ngập oán giận và khinh thường.
Mây sét bỗng nhiên lại rơi xuống một đạo sét, bất quá lần này cũng không phải lôi kiếp, chỉ là sét bình thường, bổ về phía Tư Mã Tiêu cho hả giận. Tư Mã Tiêu vung tay áo, làm đạo sét tản ra, trên ngón tay huyết châu đã khô bởi vì động tác của hắn lại rơi vào lôi thạch bên cạnh.
hắn chuyển người, nhìn về phía Liêu Đình Nhạn đang ngồi tại chỗ ngửa đầu nhìn hắn, dùng ngón tay dính máu vỗ một chút lên mặt nàng.
Ngón tay hắn lạnh, màu thì nóng.