Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ - Chương 49
Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ
Chương 49: Vật ẩn dấu
Tư Mã Tiêu vẫn không cảm thấy mình muốn Liêu Đình Nhạn giết người có cái gì không đúng, nhưng hắn lại cũng cảm thấy có chút hối hận…… Đây còn là lần đầu tiên hắn cảm nhận được “Hối hận” là cảm giác gì, thập phần mới lạ, là một loại dày vò hoàn toàn khác với đau đớn trên thân thể.
Liêu Đình Nhạn đã mấy ngày không ăn cái gì, bình thường mỗi ngày nàng đều phải phí thời gian ăn hai bữa, có đôi khi tinh xảo, có đôi khi phong phú, có đôi khi hứng thú tới, nàng còn tự mình làm. hắn còn nhớ rõ có một lần nàng làm món gì gọi lẩu, ăn xong cả phòng đều nồng nặc mùi.
Tuy rằng hắn không biết có gì ngon, nhưng nàng ăn đến vui vẻ, hắn cũng cảm thấy tâm tình tốt lên, thấy nàng mấy ngày này uể oải ăn không vào, Tư Mã Tiêu còn không thoải mái hơn nàng.
Hơn nữa, hắn còn kiến thức được ác mộng mà Liêu Đình Nhạn nói. hắn nghỉ ngơi trong tư duy nàng, vốn dĩ là trời xanh mây trắng, đã bị thay đổi, Tư Mã Tiêu ở trong đầu nàng thấy cảnh tượng một đám người giết heo, con heo bị trói, kêu đến kinh thiên động địa.
Tư Mã Tiêu: “……”
thật là độc đáo, đời này vẫn là lần đầu tiên hắn biết có người trong tư duy sẽ xuất hiện tình huống này. Tư duy của hắn lúc ác liệt có địa ngục núi thây biển máu, nhưng một đám người thân hình mơ hồ tụ tập giết heo…… hắn thật là mở rộng tầm mắt.
Trong đầu hắn hình như cả ngày tuần hoàn tiếng kêu giết heo.
Đây không thể trách Liêu Đình Nhạn, trừ chuyện mấy ngày hôm trước, nàng ấn tượng sâu nhất chính là lúc mấy tuổi ở nông thôn nhà bà ngoại nhìn thấy cảnh giết heo, cảnh tượng đó mang đến cho nàng bóng ma thơ ấu có thể so với lúc trước nhìn thấy Tư Mã Tiêu giết người, tiềm thức của nàng kháng cự giết người, cho nên ngọn nguồn ác mộng liền biến thành giết heo.
Liêu Đình Nhạn mở to mắt, trước dán cái mặt nạ cho mình. Tuy rằng nhân sĩ tu tiên sẽ không bởi vì một đêm không nghỉ ngơi tốt mà lưu lại quầng thâm mắt, nhưng nàng vẫn cảm thấy hiện tại mình thật mỏi mệt, mặt sờ lên cũng không thủy nộn nữa.
Tư Mã Tiêu ôm nàng đến trên người.
Liêu Đình Nhạn che lại mặt nạ của mình: “?”
Tư Mã Tiêu biểu tình khó lường: “Giết heo…… Đáng sợ?”
Liêu Đình Nhạn trợn trắng mắt nhìn đỉnh màn không nói lời nào, cái gì nàng cũng không biết, đừng hỏi nàng.
Tư Mã Tiêu đã biết, giết heo không đáng sợ, giết người cũng không đáng sợ, nhưng Liêu Đình Nhạn một khi ăn không ngon ngủ không tốt, vậy thực đáng sợ.
Tư Mã Tiêu mặt mày thực đậm nét, lại bởi vì làn da quá trắng, dung mạo cả người liền có vẻ đặc biệt khắc sâu, nhất là khi nhíu mày trầm ngưng, khí thế có vẻ thực sắc bén. Giống như đang tự hỏi cái gì có liên quan đến đại sự sinh tử tồn vong.
Liêu Đình Nhạn thấy hắn như vậy, ngược lại mở miệng trấn an hắn một chút, “Ta điều chỉnh mấy ngày thì tốt rồi.”
Để Tư Mã Tiêu chờ? Đây là không có khả năng. Con người hắn giỏi chế tạo vấn đề, đồng dạng cũng giỏi giải quyết vấn đề.
Thực nhanh, hắn mang về một cái gối ngọc.
“Dùng cái này, chỉ cần nằm mơ đều sẽ là mộng đẹp.”
Liêu Đình Nhạn ôm cái gối ngọc, nhớ tới thơ ấu từng xem một bộ phim truyền hình xuyên qua rất hot, trong đó cũng có cái gối ngọc, quên mất tên gì. Vào ban đêm nàng liền thử cái gối này, không cộm người như nàng nghĩ, gối còn rất thoải mái, quả nhiên cũng thực hiệu quả.
Tư Mã Tiêu đêm nay ở trong tư duy nàng không phải nghe thấy tiếng kêu giết heo, chỉ phát hiện những mùi hoa đã biến thành hương ngọt nồng đậm, như là hương vị đồ ngọt, hun đến hắn cảm giác thần hồn mình đều là vị ngọt.
Liêu Đình Nhạn mơ thấy sinh nhật, ở bên các bạn bè thân thích đã lâu, ăn một đống lớn bánh kem bơ. Nàng tỉnh lại liền cảm thán, “đã lâu không ăn bánh kem bơ.” Cũng đã lâu chưa gặp thân nhân bạn bè.
“Làm mộng đẹp vui vẻ sao?” Tư Mã Tiêu hỏi nàng.
Liêu Đình Nhạn dư vị một chút giấc mộng, trong mộng bạn bè và người thân nàng tưởng niệm đều đang cười với nàng, mọi người ồn ào nhốn nháo, thúc giục nàng cắt bánh kem. một cái bánh kem đặc biệt to, đặc biệt ngon, hết thảy đều rất hài hòa —— trong mộng hiển nhiên có vẻ tô cho đẹp, mẹ nàng mới luyến tiếc mua bánh kem to như vậy cho nàng, ba nàng cũng sẽ không cười hòa ái như vậy, em gái càng sẽ không ngoan ngoãn gọi nàng là chị, bạn bè trời nam biển bắc càng sẽ không tụ hội như vậy.
Nàng vẫn gật đầu, “Rất vui vẻ.” Nghĩ đến một câu thơ, lúc ấy chỉ thấy tầm thường.
“Cái gối đầu này hữu dụng như vậy, sao chính chàng không cần?” Liêu Đình Nhạn vuốt hoa văn điêu khắc trên gối ngọc, cảm thấy nhìn có vẻ giống như lợn rừng có cái mũi to.
Tư Mã Tiêu thấy nàng khôi phục tinh thần, cũng thả lỏng chút, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, “Đối với ta vô dụng.”
hắn có được năng lực đặc thù và lực lượng cường đại, tương tự, có không ít pháp bảo, linh dược đều vô dụng với hắn.
Liêu Đình Nhạn hiện tại nhìn cái gì đều cảm thấy giống heo, nhìn Tư Mã Tiêu cũng vậy. “Vì sao ở trên gối ngọc này khắc lợn rừng?”
Tư Mã Tiêu: “Là Mộng Mô.”
Liêu Đình Nhạn: “Mộng Mô trong truyền thuyết, là cái dạng này?”
Tư Mã Tiêu: “Mộng Mô vớ vẩn cũng có thể gọi là truyền thuyết?”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau, Tư Mã Tiêu ngồi dậy, “đi, mang nàng đi xem Mộng Mô.”
hắn sấm rền gió cuốn, lôi kéo Liêu Đình Nhạn vội đi ra ngoài. Liêu Đình Nhạn đang ngẩn người, nàng cũng không biết hóa ra thế giới này còn có loại sinh vật Mộng Mô này tồn tại, lập tức không thể phản ứng lại, chờ phản ứng được đã bị Tư Mã Tiêu túm ra ngoài mấy dặm.
Liêu Đình Nhạn: “Vv ——”
Nàng thu lại tóc của mình: “Ta còn chưa chải đầu! Ta còn chưa thay quần áo!”
Tư Mã Tiêu dừng lại liếc nhìn nàng một cái, rất là kỳ quái, “Bình thường nàng còn không phải là như vậy.”
Liêu Đình Nhạn: Ở nhà và ra cửa có thể giống nhau sao, ở nhà ta còn không gội đầu không mặc nội y đâu.
Nàng tốt xấu gì cũng phải chải chải tóc, khoác thêm cái áo ngoài.
Mộng Mô cũng không thấy nhiều, Canh Thần Tiên Phủ chỉ nuôi mấy con ở trong một ngọn núi riêng của chưởng môn Sư Thiên Lũ. Nghe nói mấy con Mộng Mô được nuôi ở địa bàn của Sư Thiên Lũ, Liêu Đình Nhạn không khỏi hỏi ra: “Chúng ta cứ đi như vậy?”
Tư Mã Tiêu: “Tay không đi đến là được, cái giá nướng BBQ của nàng thì không cần mang, Mộng Mô da dày thịt cứng, không thể ăn.”
Liêu Đình Nhạn cảm thấy mình không nên hỏi những lời này. không có nơi Tư Mã Tiêu không dám đi, cũng không có việc hắn không dám làm.
Liêu Đình Nhạn đã lâu không chú ý bên ngoài, lúc này ra cửa nàng phát hiện càng tới gần trung tâm nội phủ thì càng náo nhiệt. “Gần đây có đại sự gì? Sao lại náo nhiệt như vậy?”
Tư Mã Tiêu kéo kéo khóe miệng, “Canh Thần Tiên Phủ cứ cách trăm năm làm một lần nghi thức tế lễ tiên phủ, đặc biệt long trọng. Các tiên sơn, linh địa lớn nhỏ khác đến xem, sư tổ Canh Thần Tiên Phủ, cũng chính là ta, năm nay xuất quan, trùng hợp gặp nghi thức tế lễ lần này, đương nhiên càng nên làm lớn.”
Nhóm cung chủ Canh Thần Tiên Phủ còn không dám thông báo chuyện của hắn cho thiên hạ, chỉ có thể gắt gao kéo da mặt nhịn xuống, lần nghi thức tế lễ này, ước chừng bọn họ sẽ nói cho mọi người, hắn vẫn cần bế quan, tiếp tục lừa gạt chuyện này. Nhưng lễ vật hắn chuẩn bị cho bọn họ đều đã đặt xong rồi, đến lúc đó cũng là thêm một phần náo nhiệt.
Liêu Đình Nhạn không để ý đến chuyện bên ngoài, nhưng nghe thấy Tư Mã Tiêu nói, lại nhìn biểu tình của hắn, trong lòng nàng cũng đoán được. Phỏng chừng lúc trước hắn nói muốn làm chuyện gì, chính là có quan hệ với cái nghi thức tế lễ này.
Tư Mã Tiêu nói hai câu, cũng không nói nhiều, xẹt qua những đệ tử nói nói cười cười đầy mặt vui mừng. Đám đệ tử đó không nhìn thấy vực sâu dưới tiên phủ nguy nga, vẫn tự hào mà chờ mong, mà thảo luận nghi thức tế lễ không lâu sau đó.
“Chúng ta là tiên phủ đệ nhất, môn phái nào dám không cho chúng ta mặt mũi, nghi thức tế lễ trăm năm trước, ta còn nhớ rõ Bộ Vân Tông đưa lễ vật, là một con không Phượng, không biết năm nay sẽ đưa cái gì……”
Liêu Đình Nhạn quay đầu lại nhìn, thấy trên mặt những đệ tử đó đầy ưu việt.
Đệ nhất tiên phủ, thật sự đã đứng ở đỉnh cao lâu lắm, tất cả mọi người đương nhiên cảm thấy mình so với những người ‘ bên ngoài ’ đó cao quý hơn. Chẳng phân biệt trời đất bốn phương, chỉ phân trong ngoài Canh Thần Tiên Phủ.
Dù sao cũng là địa bàn của chưởng môn Sư Thiên Lũ, dù bọn họ không muốn đi chủ phong Thái Huyền, mà đi thứ phong Thái Vi, Liêu Đình Nhạn vẫn có chút lo lắng. Tư Mã Tiêu thì không, hắn giống như dạo vườn nhà mình, vừa đi còn ngẫu nhiên giới thiệu vài câu với nàng.
“Sư Thiên Lũ thích chút linh thú và tiên thú quý hiếm, riêng sáng lập một tòa thứ phong chuyên để chăn nuôi.”
“Nghe nói ngẫu nhiên hắn sẽ tới nhìn xem, nhưng nơi này không phải địa phương quan trọng, thủ vệ lơ lỏng.”
Tựa như Tư Mã Tiêu nói, bọn họ nhẹ nhàng vào Thái Vi sơn. Thủ vệ dưới chân núi không có mấy, còn đều biếng nhác, thậm chí so ra còn kém nghiêm ngặt hơn ao cá lúc trước bọn họ đi sờ cá.
Cũng đúng, rốt cuộc chỉ là vườn bách thú, dùng để thả lỏng tâm tình, giống như hoa viên, nếu không có mấy con tiên thú đặc thù, phỏng chừng ngày cả thủ vệ cũng không có.
Ngọn núi này nhìn qua cũng không hiếm lạ, chỉ là linh khí quá mức đầy đủ, phân chia ra các khu vực, mỗi một khu vực đều nuôi các loại thú bất đồng. Liêu Đình Nhạn muốn xem Mộng Mô, ở chỗ này không tính là linh thú thực trân quý, làm tổ ở bên một bờ đầm.
Quả nhiên lớn lên tựa như lợn rừng nhỏ mọc cái mũi, lông trên người màu đen, ục ục uống nước ở bên đầm.
Liêu Đình Nhạn nhìn một lát, hoài nghi nói: “Chúng nó có thể ăn mộng?”
Tư Mã Tiêu ôm cánh tay: “Nghe nói có thể, ta không rõ lắm. Bắt hai con về nhìn xem?”
Liêu Đình Nhạn cự tuyệt.
Tư Mã Tiêu: “Nàng sợ cái gì, hai vật nhỏ mà thôi, bị phát hiện cũng không việc gì.”
Liêu Đình Nhạn thẳng thắn nói: “không được, ta chỉ cảm thấy chúng nó lớn lên không đáng yêu cho nên không muốn nuôi.” thật là nhân gian chân thật.
Tư Mã Tiêu a ra tiếng, “Lớn lên đẹp, nơi này có rất nhiều, nàng chọn mấy con mang về.”
Liêu Đình Nhạn cảm giác tổ tông giống như là dẫn người đi dạo siêu thị, dù nàng không muốn mua, cũng muốn mang chút đồ đi. Thịnh tình không thể chối từ, vẫn là câu nói kia, tới đã tới, nàng cũng muốn nuôi dưỡng sủng vật lông xù xù giảm áp lực, đành cam chịu, đi theo Tư Mã Tiêu một đường vào chỗ sâu trong Thái Vi sơn.
Tư Mã Tiêu nhìn mấy chỗ đều không quá vừa lòng, đột nhiên hỏi: “Nơi này không có rái cá? không bằng nuôi mấy con rái cá.”
Liêu Đình Nhạn cự tuyệt trong một giây đồng hồ: “không.”
Hai người thấy một con chim phượng lông cánh kim hoàng lộng lẫy, đậu trên một cái cây đầy hoa màu trắng, Liêu Đình Nhạn cảm thấy hứng thú hỏi: “Đây là không Phượng?”
Tư Mã Tiêu không có chút nào hứng thú với con chim to cao quý ưu nhã này, đôi mắt nhìn khắp nơi, muốn tìm thứ lớn lên giống rái cá, thuận miệng nói: “Hậu duệ phượng tộc bị chết không còn mấy, đại khái cũng chỉ thừa lại một con này.”
Liêu Đình Nhạn: “Nhìn nó độc chiếm này một vùng đỉnh núi lớn thì biết, nó khẳng định là trân quý nhất nơi này.”
Tư Mã Tiêu: “Mặc dù là người hay là súc sinh, lúc chỉ còn lại một hai con, đương nhiên là trân quý.”
Liêu Đình Nhạn: “……” Chàng nói lời này, ta không có cách nào nói tiếp.
Hai người tiếp tục đi theo sơn đạo, tới bên một vách núi, vách núi bên này có thác nước với một mảnh dây leo, nở hoa năm cánh giống hóa cúc. Liêu Đình Nhạn tùy tay hái một đóa, gió núi vừa thổi, thổi hoa trong tay nàng về phía một khe núi sâu trong rừng.
Tư Mã Tiêu nhìn theo bông hoa rơi xuống, ánh mắt vốn lười nhác bỗng nhiên ngưng trọng lên.
Liêu Đình Nhạn nửa ngày không nghe thấy hắn nói chuyện, quay đầu nhìn lại, phát hiện hắn có biểu tình rất kỳ quái.
“Làm sao……”
Tư Mã Tiêu vươn tay ra hiệu bảo nàng đứng tại chỗ, hắn đi về phía khe núi, đi rất chậm, đi vài chục bước thì dừng lại. Liêu Đình Nhạn thấy hắn vươn tay về phía trước tìm tòi mơ hồ, đầu ngón tay đột nhiên co rút. Cùng lúc đó, gió chung quanh giống như ngừng lại, tiếng chim hót cũng đã biến mất.
Trong không khí mạc danh có loại căng chặt.
Tư Mã Tiêu lui một bước, hắn xoay người trở về.
Liêu Đình Nhạn đứng tại chỗ không biết đã xảy ra cái gì, nghe thấy Tư Mã Tiêu nói: “Nàng đi về trước đi, mấy ngày nữa cũng không cần ra cửa, bất luận cái gì phát sinh cũng không cần bước vào trung tâm nội phủ một bước, chờ ta trở về.”
Liêu Đình Nhạn hỏi cũng không hỏi, trực tiếp gật đầu: “Được, ta chờ chàng.”
Biểu tình khó coi của Tư Mã Tiêu rốt cuộc mềm mại một chút, hắn kéo tay Liêu Đình Nhạn, hôn một chút lên cổ tay nàng, buông nàng ra nói: “đi đi.”
Liêu Đình Nhạn rời đi rồi, biểu tình của Tư Mã Tiêu lại lần nữa lạnh xuống. hắn đưa mắt nhìn bốn phía, chỗ này có một cái kết giới bị che dấu, cơ hồ không thua với kết giới lúc trước vây khốn Tam Thánh sơn. Muốn bày ra một cái kết giới như vậy thực không đơn giản, cho nên đồ vật che dấu ở chỗ này khẳng định cũng không đơn giản.
Đây là địa bàn của Sư Thiên Lũ, lão ta dấu đồ ở đây, hắn đương nhiên phải vào xem.
Bây giờ Liêu Đình Nhạn đại khái là đã cách khá xa, Tư Mã Tiêu lần thứ hai có động tác, lần này hắn đi về phía trước một bước, không còn lực lượng khống chế, dưới chân phát ra tiếng vỡ răng rắc.
Phía trên khe núi xanh tươi đột nhiên xuất hiện một cây cầu, thông tới một ngọn núi khác càng nhỏ hơn.
Tư Mã Tiêu đi lên, cây cầu này cũng không đơn giản, mỗi khi hắn đi ra một bước, quanh thân chính là một trận linh khí kích động, sương mù sôi trào muốn chui vào thân thể hắn, giống như có sinh mệnh. đi ở không trung lại thật giống như đi ở đáy nước, muốn nhúc nhích đều thập phần gian nan.
Quanh thân Tư Mã Tiêu bao trùm một ngọn lửa màu đỏ đậm, sương mù màu trắng xạnh đụng vào ngọn lửa liền co rúm lại, thối lui, phát ra tiếng huýt gió tinh tế.
Sương mù có sâu có thể nuốt ăn linh lực và huyết nhục, đây là một loại mà Tu Chân giới không có, chỉ có ma trùng ở Ma Vực mới có.