Xin Lỗi, Là Tôi Không Phải Cô Ấy - Chương 49
Xin Lỗi, Là Tôi Không Phải Cô Ấy
Chương 49: Giả vờ thử lòng và cái kết :)) Tỏ tình anh bằng 1001 bức thư
Nhưng dù thế nào, Nguyên Anh vẫn còn một việc phải làm. Tối đó, Quân Dương chợt nhận được tin nhắn của Tuyết Tình bảo cậu đến hồ bơi nhà cô ấy. Cô ấy muốn một lần chấm dứt tất cả chuỗi rắc rối này.
Quân Dương cũng không có lý do không tới. Nhưng chờ đợi cậu lại là một "sự chọn lựa" đáng sợ. Trước mắt Quân Dương không chỉ có Tuyết Tình, còn có cả Nguyên Anh. Cả hai đứng sát mép hồ bơi, đối diện với cậu. Rồi đột nhiên, không một lời, cả Tuyết Tình cùng Nguyên Anh ngã lưng xuống hồ.
Đúng là có chút ấu trĩ khi chơi cái trò này. Nhưng có một chuyện Nguyên Anh cần xác nhận. Cảm giác khó thở này đúng là khó chịu mà. Thật ra Nguyên Anh biết bơi. Từ 3 năm trước cô đã đi học bơi. Cô có thể tự cứu bản thân bất kì lúc nào. Chỉ là Tuyết Tình, cô ấy mạo hiểm chơi trò này như thể chắc chắn bản thân sẽ không sao. Mà phải rồi, người ta nhưng là sủng nhi của trời đất.
Thật sự, Nguyên Anh một chút cũng không thích biến bản thân thành sự lựa chọn của người khác như thế này. Nhưng không phải nói rồi sao? Cô cần xác nhận một chuyện quan trọng.
Bản thân là diễn viên, diễn vai người chết đuối không quá khó đi. Nhưng lại có chút mất sức. Nếu lâu thêm một chút, cô quả thật sẽ thành người chết đuối thật mất. Nhưng có lẽ cô lo thừa rồi. Bởi rất nhanh, ngay sau đó, Nguyên Anh có thể nghe thấy âm thanh có người nhảy xuống. Vậy là lựa chọn xong rồi sao?
.......................
Tuyết Tình cả người ướt sũng, không ngừng ho vì bị sặc nước, gương mặt nhợt nhạt khiến người khác nhìn liền cảm thấy đau lòng. Nhưng gương mặt lại tươi cười.
- Quả nhiên anh cứu em mà. Anh còn muốn chối bỏ tình cảm của mình đến bao giờ hả?
Quân Dương ấp úng nói không nên lời, lại nhìn về phía hồ nước. Nguyên Anh cười nhạt, lúc này cũng đã kéo theo cơ thể ướt sũng lên bờ. Không bao giờ phó thác tính mạng bản thân cho người khác, không phụ thuộc hoàn toàn vào bất kì ai. Cô chính là như vậy. Nhưng có lẽ cũng chính vì vậy mà tất cả mọi người đều không thích cô. Bất quá không sao, không vậ đề, cô vui vẻ là được.
Nguyên Anh mơ hồ nhìn thấy Minh Hạo tiến đến đỡ cô. Cũng không biết có phải do cô bị té đến ngốc rồi không nhưng đột nhiên lại thấy Minh Hạo đối với cô có chút dịu dàng, ân cần. Hắn nhẹ giọng hỏi:
- Cô không sao chứ?
Nguyên Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn. Cô sợ. Bình thường Minh Hạo đối với cô không châm chọc, mỉa mai thì là kiếm chuyện, rất mất kiên nhẫn. Nhưng hôm nay, hắn đối cô không có một chút nào khó chịu của thường ngày.
- Lần sau đừng bày mấy trò nguy hiểm này nữa. Tuyết Tình không sao. Nhưng cô rất nguy hiểm.
À, phải rồi. Tuyết Tình là sủng nhi của trời đất mà. Ra là chuyện này không phải chỉ mình cô thấy như thế. Nguyên Anh đột nhiên bật cười. Cô cười lên quả thật rất xinh đẹp.
- Ừm. Cám ơn anh...
Quân Dương bước lại gần, đưa tay muốn gần người trước mắt thêm một chút. Nhưng có vẻ hai người lại xa thêm rồi. Cậu sai rồi sao? Là từ đầu đã sai rồi sao?
Nguyên Anh lảo đảo đứng dậy. Cơ thể cô vốn yếu ớt, ngâm nước lâu như vậy, rất dễ cảm lạnh. Ánh mắt cô thật sâu lạnh nhạt, giọng nói cũng thật xa lạ.
- Chúng ta sẽ nói chuyện sau.
Minh Hạo nhìn Quân Dương, trong mắt chẳng còn chút tình cảm nào, chỉ toàn khinh thường. Hắn đay nghiến hỏi:
- Em chơi như vậy đủ rồi chứ?
Quân Dương sững người. Sau cùng lại một lần nữa, cậu chỉ có thể bất lực nhìn cô ấy rời đi.
- Quân Dương! - Tuyết Tình đột nhiên hét lớn.
Những chùm đèn đom đóm được bố trí tỉ mỉ bắt đầu phát sáng. Quân Dương bây giờ mới chú ý có những lá thư được treo trêи những chùm đèn. Rất nhiều, đoán chừng hơn nghìn. Số lượng thật khiến người có chút giật mình. Ra là mọi thứ đã được chuẩn bị từ đầu sao?
Quân Dương có rất nhiều câu hỏi. Nhưng Tuyết Tình đã mở lời trước:
-"Từ ngày em rời đi, mỗi ngày em đều viết cho anh một bức thư. Em muốn gặp anh, muốn được thấy anh cười. Anh có biết lúc anh cười đẹp như thế nào không? Rực rỡ, xinh đẹp đến mức em chỉ muốn đem anh giấu đi, không để ai nhìn thấy, chỉ muốn anh là của riêng em thôi. Mỗi ngày em đều muốn được nghe giọng anh, muốn được nghe anh hát, nghe anh chúc ngủ ngon mỗi tối, chào buổi sáng mỗi sớm mai. Em muốn được chạm vào anh, muốn được tựa vào bờ vai vững chắc đó mỗi khi mệt mỏi, muốn được ôm vào lòng tránh đi cái thế giới ồn ào, khắc nghiệt.
Anh biết không? Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, em đều suy nghĩ không biết anh đang làm gì? Có vui vẻ hay không? Có nhớ em không?
Em cũng sợ anh bị bệnh mà em không ở cạnh anh được. Sợ có người thay em chăm sóc anh rồi cướp lấy anh. Mặc dù có lẽ anh chưa bao giờ là của em nhưng em lại ích kỉ chỉ muốn giữ anh cho riêng em".
Nói đoạn, Tuyết Tình hơi ngừng lại, ánh mắt hoài niệm, có chút đau lòng, mắt ươn ướt như chứa nước, chỉ trực trào ra, giọng cô nghèn nghẹn:
-"Anh còn nhớ 3 năm trước, lúc ở trong phòng tập, lúc anh gạt em ra để nói chuyện với Nguyên Anh, tim em đau lắm, em không vui. Không phải em trẻ con, không phải em thích làm trung tâm. Mà bởi vì đó là anh. Nếu là người khác thì dù có thế nào em cũng không bận tâm đâu.
Lúc bố mẹ em cãi nhau, anh không ôm em, không xoa đầu an ủi em. Nhưng em lại cảm thấy ấm áp, an toàn bởi sự có mặt của anh. Anh thoải mái, không bị gò bó, căng thẳng, không bị sự tiêu cực của em làm ảnh hưởng. Điều đó khiến em cảm thấy thật tốt vì có anh ở đó.
Anh chậm rãi bước vào thế giới của em, rồi chậm rãi bước vào tim em, chiếm một chỗ trong đó, dù có đuổi thế nào cũng không đi. Đến lúc em nhận ra thì cả trái tim của em đã chỉ toàn hình bóng anh.
Lúc em về nước, em đã muốn thật nhanh cho anh xem Tuyết Tình, tiểu công chúa của anh trưởng thành như thế nào, mạnh mẽ như thế nào. Nhưng có vẻ anh không còn ở đó chờ em nữa rồi. Ước hẹn 3 năm gì chứ? Chỉ là cái cớ thôi. Em biết sớm em phải đi nên em không thể đem anh trói chặt trong mối quan hệ yêu đương. Em muốn thử thách tình cảm của anh dành cho em, cũng thử thách tình yêu của em dành cho anh. Nhưng em sai rồi, sai triệt để rồi."
Nói đến đây, nước mắt cô đã bắt đầu theo khóe mắt chảy xuống hai gò má.
- Nguyên Anh rất xinh đẹp, cũng rất có sức hút. Cô ấy rất mạnh mẽ, trưởng thành, tài giỏi, suy nghĩ lại chính chắn. Em không có cách nào so được. Nhìn anh quan tâm cô ấy, chăm sóc cô ấy, anh chạy theo cô ấy, anh cười khi nhìn cô ấy. Ánh mắt anh dành cho cô ấy cũng rất khác. Đó là ánh mắt dành cho người đặc biệt quan trọng. Em đuổi theo anh, anh chưa một lần dừng lại. Anh chỉ nhìn về phía cô ấy, mặc cho người ta chưa bao giờ quay lại nhìn anh, anh vẫn chỉ cười. Anh từ chối em, anh không để tâm em đã phải can đảm thế nào, khó khăn thế nào để nói ra lời yêu anh. Anh chỉ quan tâm mình Nguyên Anh, chỉ quan tâm cô ấy...
Tuyết Tình bật khóc. Cô khóc lớn. Trái với hình ảnh thường ngày, hiện tại cô òa khóc như một đứa trẻ. Đem tất cả trong lòng nói ra, có phải thật nhẹ nhõm không? Đem khó khăn, đem tổn thương bao nhiêu năm đều nói ra hết, cũng đem nước mắt nuốt ngược vào trong bao lâu khóc hết ra ngoài.
Suy nghĩ của Quân Dương lúc này chỉ có mình cậu biết, cũng chỉ có mình cậu hiểu. Cho dù cậu có nói, Tuyết Tình cũng không hiểu. Nếu có một người có thể hiểu thì đó hẳn là Nguyên Anh. Nhưng mà đều là cậu tự cho mình đúng. Thật chất từ đầu cậu đã sai rồi, lựa chọn sai rồi, làm sai rồi...
Quân Dương từng bước, từng bước đi tới. Cậu cúi người ôm chầm lấy Tuyết Tình. Người cả hai thật lạnh nhưng không hiểu sao Tuyết Tình lẫn Quân Dương đều cảm thấy ấm áp.
- Anh xin lỗi. - Quân Dương nhỏ giọng nói.
- Em đoán đúng rồi phải không?
Đoán đúng gì chứ, cũng không phải chơi trò chơi... Quân Dương muốn cười, nhưng giờ phút này cậu lại không cách nào vui vẻ.
- Tuyết Tình. Sau này đừng làm những chuyện ngốc nghếch như thế nữa.
- Tại sao?
- Anh sợ.
- Không phải anh nói anh không yêu em sao?
Quân Dương lại càng ôm chặt Tuyết Tình như thể sợ cô ấy biến mất. Quân Dương mạnh khẳng định:
- Không có. Anh yêu em. Lâm Quân Dương vĩnh viễn yêu Trương Tuyết Tình. Trọn đời trọn kiếp.
Giọng cậu khàn đi, có chút khó nghe, nhưng Tuyết Tình lại không cảm thấy như thế chút nào. Bởi tim rất ấm áp...