Xướng Môn Nữ Hầu - Chương 83-1
Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 83-1: Trời sinh một đôi (1)
https://gacsach.com
An Vương phi sững sờ, hai tay co lại, chén trà trong tay rớt xuống đất, nát thành từng mảnh nhỏ, tiếp theo bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Tì nữ còn quỳ trên đất liên tục run rẩy, An Vương phi cũng đã đứng lên: “Đi, theo ta đi xem thử.”
Đến tân phòng, khắp nơi mùi thối nức mũi, tì nữ phía sau không khỏi lặng lẽ quay mặt đi, An Vương phi trầm mặt xuống: “Nhũ nương đâu? Còn không thu dọn sạch sẽ, để mặc chủ nhân của ngươi chà đạp tân phòng vậy sao?”
Nhũ nương vội vã đi vào, khó khăn lắm mới cùng các tì nữ áp chế được Duyên Bình quận vương, mạnh mẽ kéo hắn ra. Duyên Bình quận vương còn chưa kịp mặc quần áo, nước mắt nước mũi ròng ròng, lớn tiếng khóc lóc: “Cô ta ăn hiếp con, cô ta ăn hiếp con, mẹ nhìn đi.” Hắn vừa nói, vừa để lộ vết cấu, vết máu trên tay trên mặt cho An Vương phi xem.”
An Vương phi nhìn lên, quả thật là đỏ tươi đầy rẫy, không khỏi giận tím mặt, trừng mắt nhìn tân nương ở trên giường. Tân nương quần áo toán loạn, búi tóc rối bời, gương mặt xinh xắn đầy nước mắt nước mũi, phân và nước tiểu đầy người, trên áo cưới đỏ tươi tỏa ra từng trận tanh tưởi.
An Vương phi cực kỳ tức giận: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Tần Điềm Nhi oa oa khóc lớn, nhào tới dưới chân An Vương phi: “Tiểu nữ bị Giang Tiểu Lâu hãm hại, Vương phi, tiểu nữ là muội muội của Thám hoa lang, thiên kim tiểu thư Tần phủ, người phải gả cho tên ngu ngốc này là Giang Tiểu Lâu, không phải tiểu nữ.”
Nghe nàng nói vậy, sắc mặt An Vương phi đen lại, bà nhìn chung quanh, truy hỏi đám tì nữ: “Tại sao đến giờ mới phát hiện không đúng người?”
Tì nữ bốn mắt nhìn nhau không dám trả lời, cuối cùng có một người can đảm bước ra đáp: “Vương phi, hôm qua tân nương trang điểm quá dầy, Quận vương lại quậy phá liên tục, chúng nô tì nhất thời sơ ý, xin Vương phi tha thứ.”
Sắc mặt An Vương phi lạnh lùng: “Người đâu, kéo bọn chúng xuống.” Lập tức có các ma ma thân hình cao to bước vào, lôi bốn tì nữ này xuống.
Ánh mắt lạnh lùng của An Vương phi rơi vào trên người Tần Điềm Nhi: “Ngươi không biết gì hết?”
Tần Điềm Nhi như có lửa đốt, lập tức nói: “Phải, phải, Vương phi, xin người tha cho tiểu nữ trở về, tiểu nữ không phải tân nương.”
Nụ cười An Vương phi đầy khí lạnh: “Giữa ban ngày, lại dám bày trò trước mắt ta, Giang Tiểu Lâu đúng là không phải to gan bình thường, mà ngươi lại còn nói không biết chuyện, bên ngoài có nhiều người như vậy, nếu ngươi muốn phản kháng thì đã sớm kêu to rồi. Rõ ràng là ngươi thông đồng với Giang Tiểu Lâu, dùng kế thay mận đổi đào đến lừa ta, cho rằng An Vương phủ của ta dễ ăn hiếp sao?”
Tần Điềm Nhi không khỏi tức giận: “An Vương phi, ngài nói lời này là có ý gì? Không lẽ gả cho đứa con ngu ngốc của ngài là do tiểu nữ trăm phương ngàn kế tìm đến sao? Tiểu nữ điên rồi chắc?”
Nàng không nói lời này còn đỡ, nói ra khiến An Vương phi càng tức giận, Duyên Bình quận vương đúng là kẻ ngu ngốc, nhưng dù sao cũng là con trai bà, cho dù trong lòng cũng có mấy phần phiền chán, nhưng không thể để kẻ khác nhục nhã. Bà chỉ vào Tần Điềm Nhi, cười lạnh: “Dám ăn nói lỗ mãng với ta, vả miệng nó.”
Hai ma ma nhanh chóng tiến đến, một người đè Tần Điềm Nhi xuống đất, người còn lại cầm một thanh trúc, hai tay nâng đến trước mặt An Vương phi, An Vương phi nhìn thanh trúc gật đầu. Ma ma vén tay áo lên, quất thanh trúc xuống, phát ra một tiếng vang nặng nề trên mặt Tần Điềm Nhi, Tần Điềm Nhi kêu hoảng một tiếng, nhưng lại nhanh chóng bị người bịt miệng lại. Thanh trúc phạch phạch đánh liên tục, Tần Điềm Nhi kinh hãi tới cực điểm, mái tóc đen xõa tung, mỗi một lần đánh xuống, thân thể của nàng đều thống khổ run lên.
Gian phòng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng thanh trúc đánh phách phách bạch bạch trên mặt. Chốc lát sau, trên gương mặt trắng như tuyết của Tần Điềm Nhi xuất hiện vết máu, ngay cả miệng cũng sưng to, nhìn rất đáng sợ. An Vương phi đứng ở đó, mặt không cảm xúc, thờ ơ mà nhìn. Ma ma đánh đủ ba mươi cái, lúc này mới dừng tay nhìn Vương phi, An Vương phi khoát tay với bà một cái, ma ma cầm thanh trúc lui ra không một tiếng động.
An Vương phi liếc nhìn Tần Điềm Nhi một cái: “Giang Tiểu Lâu đâu?”
Lập tức có người tháo đồ bịt miệng Tần Điềm Nhi ra, nàng muốn nổi giận nhưng không dám, bị khí thế của An Vương phi làm cả người phát run: “Tiểu nữ...tiểu nữ không biết, cô ta đánh ngất tiểu nữ, rồi cõng tiểu nữ trèo tường vào đây, thay mận đổi đào gả cho Duyên Bình quận vương. Vương phi, xin người nghĩ lại, nếu tiểu nữ thông đồng với ả, sao lại có thể vô cớ ở lại đây mặc cho ngài xử lý? Tiểu nữ có thù với ả, nên ả cố ý hại tiểu nữ.”
An Vương phi đương nhiên biết chuyện này, chỉ có điều bà không nuốt trôi được cơn giận, bà sẽ không tha cho Giang Tiểu Lâu, Tần Điềm Nhi cũng đừng hòng chạy.
An Vương phi rời khỏi tân phòng, một đường đi về đại sảnh, phát hiện An Vương vẫn còn ngồi ở đó, không khỏi cố nén tức giận, nói rõ sự tình với An Vương.
An Vương nhấp một miếng trà, mở mắt ra nói: “Chuyện này do một tay nàng bày ra, giờ phải làm sao giải quyết?”
“Thiếp nào ngờ Giang Tiểu Lâu lại có lá gan đó, ngay cả thiếp cũng dám lừa.” An Vương phi nhíu mày, trong mắt như có ánh lửa.
An Vương thở dài một hơi: “Nàng xử lý Tần Điềm Nhi thế nào?”
An Vương phi lạnh lùng nói: “Vốn là thiếp thấy Giang Tiểu Lâu thông minh lanh lợi, lại ngoan ngoãn, mới muốn cho cô ta gả vào An Vương phủ, không ngờ ả lại không biết cân nhắc, thiếp sẽ không tha cho ả. Còn về Tần Điềm Nhi này...” Bà nói đến đây, lơ đãng hừ một cái, không nén được xem thường “Cô ta tưởng An Vương phủ là nơi muốn vào là vào sao, còn ăn nói lỗ mãng, đúng là ngông cuồng.”
Về cơ bản An Vương phi là người rất kiêu căng tự phụ, phàm là người làm trái ý bà, cuối cùng sẽ không có kết quả tốt. Giang Tiểu Lâu tạm thời dùng kế đánh tráo, nếu An Vương phi chấp nhận Tần Điềm Nhi, thì chẳng phải đã trở thành trò cười cho thiên hạ.
An Vương còn chút do dự: “Đã bái thiên địa, vào động phòng, qua cả một đêm, nếu đưa về Tần phủ thì làm sao ăn nói với người ta?”
An Vương phi không để ý lắm: “Làm sao ăn nói? Thiếp còn không trách Tần gia lén thả con dâu thiếp đi, treo đầu dê bán thịt chó, bọn họ phải lo ăn nói với thiếp, tại sao thiếp phải ăn nói với bọn họ?”
Sắc mặt An Vương ngưng trọng, lắc lắc đầu, mở miệng nói: “Người đâu, đưa Tần tiểu thư bình an hồi phủ đi.”
Lúc này Tần gia đã sớm rối loạn, Tần tiểu thư nửa đêm đang ngủ trong phòng không biết bị kẻ xấu nào bắt đi. Khi nha hoàn trực đêm phát hiện bất thường, thì nàng đã không cánh mà bay. Tần phủ không dám kinh động người ngoài, chỉ có thể lặng lẽ đi tìm, bận rộn cả buổi sáng cũng không có tin tức của Tần Điềm Nhi.
Tần phu nhân đã ngất xỉu, còn Tần lão gia đang giục Tần Tư đi tìm Kinh triệu doãn, Tần Tư đắn đo suy nghĩ, lại lắc đầu nói: “Phụ thân, muội muội mất tích không phải chuyện nhỏ, nếu làm lớn chuyện, không chỉ danh dự của muội ấy hao tổn, cả danh tiếng của Tần gia cũng bị hủy. Người nghĩ đi, một thiên kim tiểu thư chưa lấy chồng, vô duyên vô cớ biến mất giữa đêm, cho dù có thể bình an trở về, người khác làm sao dám cưới nữa?”
Tần lão gia sững sờ, nhìn con trai mình nói: “Nói vậy là ý gì, không lẽ cứ mặc kệ muội muội con không lo?”
Trên mặt Tần Tư lộ vẻ sốt ruột, đáy mắt vẫn bình tĩnh: “Dĩ nhiên là không, con sẽ tìm cách cứu Điềm Nhi về, nhưng trong lúc chưa có manh mối gì, chúng ta không nên manh động, bằng không một khi đánh cỏ động rắn, ngược lại Điềm Nhi sẽ gặp nguy hiểm.”
Nghe được lời hứa của nhi tử, Tần lão gia không những không thả lỏng, ngược lại càng nhíu mày: “Ta không hiểu Điềm Nhi đã đắc tội với ai nữa, lại nửa đêm xông vào nhà bắt nó, chuyện này đúng là chưa từng thấy, trong nhà nhiều hộ vệ như thế, không lẽ đều là người chết hay sao?”
Tần Tư thở dài một hơi: “Người có thâm thù đại hận với Tần gia, trong kinh này làm gì có người thứ hai, trong lòng con đã chắc chắn rồi. Phụ thân, người yên tâm, con sẽ không để kẻ này tiêu dao ngoài vòng luật pháp đâu.”
Bên ngoài bỗng nhiên nổi lên một trận náo động, Tần lão gia sững sờ, lập tức nói: “Chuyện gì?”
Vừa dứt lời, đột nhiên nhìn thấy Tần Điềm Nhi tóc tai bù xù nhào tới, ngã chổng vó ở ngưỡng cửa, làm tất cả mọi người hết hồn. Mặc kệ tất cả, nàng mạnh mẽ ngẩn đầu lên, nước mắt nước mũi đầy mặt, bộ dáng nhận hết oan ức, rên rỉ nói: “Phụ thân, đại ca.”
Tần lão gia vội đỡ lấy con gái, không ngờ ngửi thấy mùi hôi thối, lập tức che mũi nói: “Điềm Nhi, con làm sao vậy?”
Tần Điềm Nhi nước mắt giàn giụa, mái tóc rối tung, gương mặt trắng bệch, trên người còn mặc giá y, nàng khóc lớn nói: “Phụ thân, ca ca, con bị người ta hại chết rồi, người nhìn đi, nhìn bộ dáng của con đi.”
Hai người nhìn kỹ, mới phát hiện nàng máu me đầy mặt, tựa hồ là vết tích bị đánh. Tần Tư tiến lên một bước, không dám tin mà nói: “Chuyện này là sao? Muội mau nói rõ mọi chuyện đi.”
Tần Điềm Nhi nghẹn ngào nức nở: “Tối hôm qua muội ngủ đến nửa đêm, mơ màng bị một người cõng ra khỏi Tần gia, người đó đem muội vào An Vương phủ, tráo đổi thân phận với Giang Tiểu Lâu đang chuẩn bị gả cho Duyên Bình quận vương. Những kẻ ngu ngốc kia không nhìn rõ, xem muội là Giang Tiểu Lâu mà đưa vào động phòng, không chỉ như vậy, sáng hôm nay An Vương phi không bắt được Giang Tiểu Lâu liền trút giận lên muội, huynh nhìn, nhìn đi.” Nói xong, nàng đưa mặt ra cho Tần lão gia xem, Tần lão gia nhìn thấy thì rất đau lòng, tức giận nói: “Giang Tiểu Lâu này, đúng là vô pháp vô thiên rồi, ta nhất định phải tính sổ với nó.”
Tần Tư bước lên ngăn cản nói: “Phụ thân, không thể kích động, chuyện này, chúng ta cần phải bàn bạc kỹ.”
Tần Điềm Nhi lớn tiếng khóc nói: “Bàn bạc kỹ, sao còn phải bàn bạc nữa, huynh không thấy mặt của muội như thế nào sao, cũng không biết có lành lại hay không. Đại ca, huynh quá vô tình.”
Tần Tư nhìn nàng một chút, lạnh lùng nói: “Nếu không phải muội hay ra ngoài gây sự, còn khiêu khích Giang Tiểu Lâu, thì đâu đến nỗi này? Bây giờ không chỉ Giang Tiểu Lâu muốn đối phó muội, cả An Vương phi cũng tức giận Tần gia, bà ta không cần biết muội có tự nguyện hay không, món nợ này tính đi tính lại thì ai cũng không thoát được.”
Giang Tiểu Lâu đơn giản ra một chiêu, không chỉ thoát được khống chế của An Vương phủ, quan trọng hơn là kéo cả Tần gia xuống nước, An Vương phi lý trí đến mấy cũng không thể tha thứ cho Tần Điềm Nhi. Mọi người đều biến thành con kiến trên sợi dây thừng, không ai chạy thoát.
Tần lão gia đau lòng vô cùng, không nghĩ được gì khác chỉ vội vàng nói: “Thoa thuốc trước, thoa thuốc trước, tuyệt đối không thể để lại sẹo.”
Tần Điềm Nhi còn muốn tranh luận, nhưng lại sợ bị hủy dung hơn, mau chóng để tì nữ thoa thuốc cho mình.
Tần Tư ngồi xuống, bình tĩnh nhìn nàng, giọng điệu đặc biệt hòa hoãn: “Muội đã bái đường với Duyên Bình quận vương sao?”
“Đúng rồi, bọn họ cưỡng chế muội, toàn thân muội yếu ớt vô lực, cứ mơ hồ mà bái đường.”
“Vậy có vào động phòng không?”
Tần Điềm Nhi nhất thời không hiểu ý của đại ca, ngây người.
“Chỉ sợ là đã động phòng rồi.” Tần Tư cười, nghĩ thầm dù không nói ta cũng biết.
Tần Điềm Nhi sợ đến cúi đầu, hoàn toàn không còn dáng dấp giơ nanh múa vuốt, chỉ có thể thấp giọng trách cứ tì nữ: “Nhẹ tay chút.”
“Có phải An Vương phi rất tức giận?” Tần Tư trầm mặc một lúc, tiếp tục hỏi. Hắn đối với tâm tư Tần Điềm Nhi nắm rất chuẩn, biết càng ép càng không nói thật, chỉ có thể từ từ dẫn dắt, làm cho nàng không tự chủ được nói ra lời trong lòng.
“Rất tức giận, muội còn tưởng rằng bà ấy muốn đánh chết muội.” Tần Điềm Nhi thấy hắn không truy cứu chuyện hôm qua, thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Thật sao?” Tần Tư ngẫm nghĩ chốc lát, ngưng thần nói: “Vậy bà ấy còn nói gì nữa không?”
Tần Điềm Nhi sững sờ: “Không, không có gì.”
Tần Tư chằm chằm nhìn nàng, đôi mắt dài để lộ ra hào quang khiếp người: “Nghĩ kỹ đi, không nói câu gì sao?”
Tần Điềm Nhi nghĩ chốc lát, mới chần chừ: “Muội nhớ ra rồi, bà ta nói... An Vương phủ không phải nơi ai muốn vào là vào được.”
Tần Tư nhàn nhạt ồ một tiếng, trầm mặc thật lâu, sau đó lại hỏi chuyện phát sinh hôm qua, ban đầu Tần Điềm Nhi có chút sợ sệt, nhưng Tần Tư không ngừng dẫn dắt, cuối cùng nàng vẫn nói tường tận, bao gồm cả dáng vẻ ngu ngốc của Duyên Bình quận vương, hắn tè ướt cả hỉ giường, làm cho tình hình rối tinh rối mù.
Tần Tư chỉ lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng nhìn sang sắc mặt giận dữ của Tần lão gia, đợi khi Tần Điềm Nhi kể hết mọi chuyện, Tần Tư phất tay, dặn dò tì nữ: “Trước tiên đưa tiểu thư về nghỉ đi.”
Tì nữ đáp một tiếng, hai bên trái phải đỡ Tần Điềm Nhi cả người mềm nhũn lên, lui xuống.
Tần Tư đi tới thư án, nhấc bút lông lên đứng một hồi lâu, mãi đến khi mực chảy ướt cả tờ giấy, rồi lại ném bút đi. Lúc nãy Tần Điềm Nhi chỉ nhắc lại sơ lược chuyện hôm qua, nhưng Tần Tư cũng hiểu được chỗ mạo hiểm trong đó. Lúc này hắn cực kỳ hối hận, nếu lúc trước hắn không đưa Giang Tiểu Lâu cho Tử Y hầu, mà xử tử nàng trực tiếp, đối với Tần gia lại là một chuyện tốt. Bây giờ chuyện đến nước này, cổ nhân nói chuyện nhỏ không nhịn sẽ loạn chuyện lớn, hắn phải nhịn cơn giận này, những Vương gia này nhìn bề ngoài thì nhàn tản, thật ra là người có thế lực rất lớn, nếu có thể khéo léo lợi dụng, thì có thể dùng được...
Hắn trầm ngâm nửa ngày, mới ngẩn đầu nói với Tần lão gia: “Để muội muội nghỉ ngơi một lúc, rồi sẽ quang minh chính đại gả vào An Vương phủ.”
“Con nói cái gì?” Tần lão gia quả thật không thể tin vào tai mình.
Tần Tư lập tức sử dụng bản lĩnh dẻo miệng của mình, về ngoài là suy nghĩ cho Tần Điềm Nhi, bên trong thật sự là ích kỷ: “Phụ thân, người nghĩ kỹ đi, đã vào tân phòng, lại ở lại cả đêm trong An Vương phủ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người khác nhất định sẽ chế nhạo Tần gia. Theo con thấy, cho bằng đưa Điềm Nhi sang đó, để An Vương phủ biết chúng ta đồng ý với hôn sự này.”
“Không được, Điềm Nhi là muội muội ruột của con, sao có thể gả cho một tên ngốc?”
Tuy rằng Tần Điềm Nhi điêu ngoa tùy hứng, nhưng cũng là hòn ngọc quý trên tay Tần gia, Tần lão gia vẫn hy vọng nàng kết hôn với Vương Hạc, bây giờ không hiểu sao lại xuất hiện một Duyên Bình quận vương, nếu đầu óc bình thường thì cũng thôi, nhưng trớ trêu lại là một kẻ ngốc, hắn làm sao đành lòng?
Tần Tư cười lạnh: “Phụ thân, con biết người đang nghĩ gì, nhưng người đừng quên, Vương tướng quân luôn xem thường chúng ta, trước đây Vương Hạc thường xuyên đến Tần phủ, nhưng chẳng qua chỉ là muốn xuất đầu lộ diện trước mặt Thái tử thôi. Nói cho cùng, nhà bọn họ xem thường Điềm Nhi, người đừng tưởng bở nữa.”
Tần lão gia trợn mắt nói: “Hắn xem thường, không lẽ An Vương lại chịu để mắt?”
Tần Tư cười nhạt, biểu hiện thong dong: “Chuyện này đã lỡ thì phải làm tới cùng, đối với chúng ta lại là một chuyện tốt. Con nghe người ta nói rồi, Duyên Bình quận vương vốn là tâm bệnh của An Vương, bởi vì hắn ngu ngốc, nên nhà môn đăng hộ đối dĩ nhiên không chịu gả con gái qua, muốn dùng tiền mua một nữ tử nhà bình dân thì lại thấy mất mặt. Bởi vậy An Vương phi mới tìm kiếm đối tượng khắp nơi, cuối cùng bà ta vừa mắt Giang Tiểu Lâu xuất thân thương hộ, nhưng so với Giang Tiểu Lâu, Điềm Nhi nhà chúng ta đâu có kém? Có người đại ca này ra mặt, lại được Thái tử hòa giải, vụ hôn nhân này nhất định sẽ thành.”
Mặc kệ hắn nói hay đến đâu, Tần lão gia vẫn thấy không đành lòng: “Cũng không thể chỉ vì vậy mà đẩy muội muội con vào hố lửa.”
Cuối cùng Tần Tư trầm mặt xuống: “Người suy nghĩ kỹ đi, nếu Điềm Nhi gả vào vương phủ, coi như đã leo lên được gốc cây to, nhờ đó Tần gia cũng nở mày nở mặt. Ngược lại, nếu người không chịu, Điềm Nhi chỉ có thể bầu bạn với thanh đăng cổ Phật, không bao giờ có thể xuất đầu lộ diện, người có địa vị sẽ không bao giờ cầu thân nó.”
Nghe xong lời này, Tần lão gia thở dài một hơi, chán nản ngồi xuống ghế.
Tần Tư mỉm cười, uyển chuyển khuyên bảo: “Phụ thân, đề nghị của con vừa bảo vệ được thanh danh của muội muội, lại để người khác biết được Tần gia có chỗ dựa, không dám chê cười chúng ta nữa, thậm chí đến một lúc nào đó, hôn sự này sẽ trở thành điểm tựa chính trị cho chúng ta...”
Tần lão gia hai mắt vô thần nhìn con trai mình, đứa nhỏ này từ nhỏ đọc sách biết chữ, tài hoa phong lưu, nhưng hắn không ngờ, tâm địa Tần Tư cũng quá độc ác, thậm chí muội muội ruột cũng bán đi không chút do dự. Hắn chán nản phất tay: “Cái nhà này từ trước đến giờ đều do con làm chủ, con quyết định đi, ta mặc kệ.”
Trên mặt Tần Tư lộ ra vẻ trút được gánh nặng, cười nói: “Đa tạ phụ thân.”
“Nhưng mà tính khí của Điềm Nhi, sợ là nó không chịu... quan trọng hơn chính là, sợ nó sẽ gây họa ở An Vương phủ.”
“Phụ thân, muội ấy không chịu thì có thể làm gì, còn gả cho ai được nữa?”
Nhìn theo Tần lão gia rời đi, đáy mắt Tần Tư mới lộ ra tia lạnh lùng: “Giang Tiểu Lâu, ngươi muốn phá hủy Tần gia, ta càng muốn lợi dụng ngươi, khiến ta càng bước lên cao hơn.”
Tần Điềm Nhi không ngờ tới mới vừa từ An Vương phủ trở về lại phải đối mặt với việc bị đuổi lại đó, sau khi nghe xong quyết định của phụ huynh, nàng tuyệt thực một ngày một đêm, kết quả dĩ nhiên là không chết được, mạnh mẽ bị bắt trở về. Nàng phát huy tối đa tính điêu ngoa tùy hứng, thừa dịp tì nữ không chú ý, tháo đai lưng làm dây định treo cổ, lại được người cứu xuống. Tần phu nhân bất đắc dĩ, lúc nào cũng ở bên cạnh khuyên nhủ nàng.
“Con gái, con nghĩ không thông suốt đến mấy thì cũng vô ích, ngoại trừ An Vương phủ, ai còn chịu cưới con nữa.” Tần phu nhân bất đắc dĩ, nói thật lòng.
Tần Điềm Nhi oa một tiếng, tuyệt vọng khóc lóc ngã gục trên gối: “Thà chết cho xong.”
“Chết rồi, thì đúng hợp ý Giang Tiểu Lâu.” Tần Tư lạnh lùng nói.
Tần Điềm Nhi đột ngột ngẩn đầu lên, căm tức nhìn Tần Tư.
Tần Tư nói từ tốn: “Chết thì quá dễ, đến khi đó Giang Tiểu Lâu còn tặng cho muội một vòng hoa. Nhưng nếu muội gả vào An Vương phủ, thì chính là Quận vương phi, Giang Tiểu Lâu chỉ có thể nằm rạp dưới chân muội.”
“Nhưng hắn là tên ngốc.” Nàng tan nát cõi lòng nói.
“Ngốc thì đã sao? Đâu thể thay đổi thân phận cao quý của hắn. Điềm Nhi, ngoại trừ hắn, muội không còn lựa chọn nào khác.”