Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết - Chương 324

Thường xuyên qua lại, hai bên cũng dần dần trở nên quen biết.
“Em gái, nước của em.” Người phụ nữ đi lấy nước trở về, đưa cốc qua.
"Cảm ơn chị."
"Đừng uống, bọn họ không phải người tốt."
Diệp Hinh Ngọc hét lên nhắc nhở, nhưng giọng nói của cô ta lại không thể truyền tới ‘nguyên thân’, cô ta bất đắc dĩ nhìn mình uống cạn cốc nước đó, một lúc sau đã chìm vào giấc ngủ.
Diệp Hinh Ngọc sốt ruột lòng dạ nóng như lửa đốt, nhưng không thể kiểm soát được bản thân đang dần mê man, khi tỉnh lại lần nữa, đã thấy mình bị nhốt trong một căn phòng tối đen như mực.
Hóa ra đôi vợ chồng đó trông có vẻ tử tế lại là bọn buôn người, bản thân đã bị bọn họ lừa bán rồi.
Diệp Hinh Ngọc sợ hãi đến mức hồn vía lên mây, hy vọng bản thân có thể chạy trốn, nhưng bản thân là một người phụ nữ, không phải là đối thủ của những kẻ buôn người độc ác này.
Kẻ buôn người đã bán mình đến một ngọn núi lớn với giá 2000 tệ cho một người độc thân ba mươi bảy tuổi. Người nọ vừa lùn vừa hói, răng vàng sắp chuyển đen, khuôn mặt già như năm mươi tuổi, thoạt nhìn khiến người ta buồn nôn. Càng khiến người khác buồn nôn hơn là tên này muốn cô ta sinh con cho mình.
Máu toàn thân Diệp Phức Ngọc đông cứng thành băng, cô ta cảm thấy mình sắp chết rồi, nhưng không thể chết được. Cô ta đang sống trong địa ngục, mỗi một phút đều sống không bằng chết.
Bản thân đã từng thử chạy chốn, nhưng sự đoàn kết của ngôi làng biệt lập này thật đáng sợ, chỉ cần cô ta đi được một đoạn xa, dân làng sẽ chủ động bắt cô ta về mà không cần người nhà kêu gọi.
Khi bị bắt về sẽ bị đánh đập dã man, lão già kia dùng tay dùng chân, dùng kìm gắp than và đòn gánh, trong tay có cái gì thì dùng cái nấy. Cha mẹ của lão già kia cũng đánh cô ta, cả gia đình này đều là súc sinh.
Sau vài lần bản thân không dám chạy trốn nữa, thậm chí muốn sinh một đứa con, có con, lão già kia có thể sẽ đối xử tốt hơn với cô ta, không còn dăm ba bữa lại đánh đập hành hạ cô ta, có lẽ sẽ thả lỏng cảnh giác, như vậy cô ta sẽ có cơ hội chạy trốn.
Nhưng cô ta lại không sinh được con, một năm, hai năm, ba năm, năm năm, cho dù là nằm mơ cũng không sinh được, lão già đó càng thêm không kiên nhẫn.
Nhìn bản thân bị tra tấn không thành hình người, Diệp Hinh Ngọc sắp hỏng mất, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp đầy nếp nhăn, hai bàn tay thô ráp nứt nẻ, mặc bộ quần áo cũ kỹ và bẩn thỉu, vẻ mặt tê dại, người phụ nữ xấu xí đó chính là mình sao?
Đây là ác mộng, chắc chắn là ác mộng, cô ta muốn tỉnh lại, nhưng mà —— cô ta không thể tỉnh nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân trở thành một người phụ nữ xấu xí, sống như chết đi sống lại.
Cuộc sống như vậy đã diễn ra rất nhiều năm, chính cô ta cũng không nhớ rõ là bao nhiêu năm, cho đến khi một nhóm cảnh sát truy lùng những kẻ bắt cóc từ trên trời rơi xuống. Đầu óc mụ mị của cô ta đột nhiên thanh tỉnh, tại nơi địa ngục trần gian này, cô ta đã sống mười bảy năm, trọn vẹn mười bảy năm, những năm tháng đẹp nhất của một người phụ nữ.
Tại sao cảnh sát không đến sớm hơn, tại sao cảnh sát không đến sớm hơn, tại sao!
Ký ức tương lai đáng tự hào của cô ta đã trở thành một trò cười, hoàn toàn không có một chút tác dụng nào. Điều quan trọng hơn là bản thân đã bốn mươi tuổi, nhưng trông mình lại giống như một bà già ngoài năm mươi, không những thế còn bệnh tật triền miên, đời này của cô ta coi như xong rồi.
Diệp Hinh Ngọc rất đau lòng.
Cảnh sát đã liên lạc với thôn Diệp gia, các quan chức ủy ban thông báo cha Diệp mẹ Diệp đã qua đời, Diệp Hoằng Dương đã bán trang trại để trốn nợ và đưa vợ con đến Hàng Châu làm việc, còn Diệp Hoằng Lễ thì không rõ tung tích.
Các cán bộ của ủy ban thôn đã cho số điện thoại liên lạc của Diệp Hoằng Dương, và cảnh sát đã gọi cho anh ấy, ban đầu anh ấy hơi lo lắng khi biết rằng đó là cảnh sát, nhưng khi nghe nói đó là về Diệp Hinh Ngọc, anh ấy lập tức thờ ơ: “Tôi không quen người này, đừng gọi nữa.” Nói xong thì lập tức cúp điện thoại.
Cảnh sát lộ ra vẻ đồng tình, cho rằng người nhà coi cô ta là gánh nặng, dù sao cha mẹ cũng không còn, anh em tất nhiên trở thành người xa lạ, cũng đã mười bảy năm không gặp rồi. Nhưng ngay sau đó cảnh sát đã mất sạch thiện cảm, sau khi gọi lại lần nữa, người bắt máy đã được thay thế bằng một người phụ nữ, không chỉ dùng loa ngoài, còn tỏ rõ sự thù hận trong giọng nói.
"Diệp Hinh Ngọc, tại sao cô còn mặt mũi mà gọi cho chúng tôi? Cô đã quên em gái nhỏ đã chết như thế nào rồi sao. Em ấy đã bị cô ép chết rồi. Em gái nhỏ có thể đã là một sinh viên đại học và sống một cuộc sống tốt đẹp, nhưng em ấy đã bị cô hại đến mức nào hả? Cả hai mẹ con đã bị cô hại chết rồi.
Cô hại hai mẹ con họ thì thôi đi, cô còn hại chết cha mẹ. Sau khi cô bỏ trốn, mỗi ngày mẹ đều lấy nước mắt rửa mặt, khóc đến mức đôi mắt cũng mù luôn rồi, ngày ngày đêm đêm đều trách bản thân không nên mềm lòng. Cô gây ra nhiều chuyện mất mặt như vậy, còn nợ bao nhiêu người, ba muốn đuổi cô ra khỏi nhà, nhưng mẹ lại không nhẫn tâm, cầu xin để cô ở lại trong nhà, cuối cùng lại để cô hãm hại em gái nhỏ. Mẹ luẩn quẩn trong lòng, uống thuốc diệt cỏ tự tử. Cơ thể của cha trở nên suy sụp, không đến mấy năm đã chết bệnh. Trước khi cha đi còn nói, nếu cô trở về sẽ đánh gãy chân của cô, ông ấy không có đứa con gái như cô.”
"Cô hại chết hai mẹ con em gái mình còn chưa đủ, cô còn hại chết cha mẹ, cô là đồ cầm thú. Chúng tôi cũng bị cô hãm hại, không thể ở lại quê nhà, chỉ có thể ra ngoài làm việc."
Chị dâu Diệp khóc không thành tiếng: “Một gia đình rõ ràng hòa thuận êm thấm, lại bị cô hại thành như vậy, sao cô vẫn còn mặt mũi mà sống chứ.”
Nghe thấy cuộc điện thoại này, cảnh sát không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.
“Chị dâu, chị dâu, em biết sai rồi, em thật sự biết sai rồi.”
Chị dâu Diệp không lưu tình chút nào ngắt lời cô ta: “Biết sai rồi thì cô đi chết đi, cô đi chết đi! Chết rồi xuống dưới đó nhận sai với hai mẹ con em gái nhỏ. Cô nói với chúng tôi làm gì, muốn chúng tôi giúp đỡ cô sao, đừng có nằm mơ! Cô là cái đồ sao chổi, để cô trong nhà, tôi và Hoằng Dương cũng sẽ bị cô hại chết.”