Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết - Chương 341

A Ngư buồn bực giẫm lên cái đuôi rơi xuống, lại rớt, lại rớt, tức chết mèo!   
Xả cho hả giận một trận, A Ngư cất đuôi lại, lại đi tìm người có duyên tiếp theo.  
Tiếp nhận ký ức của kí chủ mới, A Ngư vẻ mặt kỳ quặc, cuộc đời của kí chủ mới tóm tắt chính là: Tổng giám đốc bá đạo, cô vợ nhỏ yêu kiều, nữ phụ giàu có xinh đẹp ác độc.

 


Bản nhạc tang vang vọng ngập tràn khắp hội trường tang lễ, đi kèm theo đó là tiếng khóc nghẹn ngào nức nở. Hôm nay là ngày hỏa táng của Cao lão gia tử.
Cao Lệ Hoa khóc đến mức run rẩy, Phùng Viễn Bằng vỗ vỗ sau lưng vợ trấn an, trên mặt tràn đầy bi thương. Nét bi thương trên mặt ông ta không hề giả bộ chút nào, cha ruột ở ngoài chết cũng không được như vậy, lúc này trông ông ta còn khó chịu hơn cả cha ruột mình chết.
A Ngư thu hồi ánh mắt mình lại, đưa tay sờ lên bông hoa trắng trước ngực. Nếu không phải có Cao lão gia tử, Phùng Viễn Bằng bây giờ chỉ là một thằng nghèo vô danh tiểu tốt đi ra từ trong khe núi, nào có thể xây dựng đế quốc thương nghiệp như Tập đoàn Phùng Thị ngày hôm nay. Bây giờ không có tờ bùa hộ mệnh Cao lão gia tử này, Phùng Viễn Bằng tất nhiên sẽ cực kì khổ sở, có điều bên trong khổ sở của ông ta cũng có vài phần như trút được gánh nặng, vòng kim cô đeo trên đầu suốt khoảng thời gian này cuối cùng cũng biến mất.
Đáy mắt A Ngư hiện ra vài phần lạnh lùng, năm thứ ba sau khi Cao lão gia tử rời đi, đứa con riêng Phùng Viễn Bằng từ Mỹ trở về, nhảy dù vào Tập đoàn Phùng Thị. Phùng Khải chỉ nhỏ hơn so với nguyên thân Phùng Du sáu tháng mà thôi. Anh ta im hơi lặng tiếng không thấy mặt hai mươi mấy năm trời, sau khi tách trà của Cao lão gia hoàn toàn nguội lạnh, đứa con riêng này đàng hoàng xuất hiện, hoàn toàn tát thẳng vào mặt của mẹ con nguyên thân.
Nói đến, hai mẹ con nguyên thân Phùng Du và Cao Lệ Hoa chung một dòng máu, xui xẻo cũng giống nhau, đều gặp phải nam cặn bã, mà nam căn bạ này không chỉ có người trong lòng, mà còn có cả con riêng.
Sau khi nghi thức từ biệt hoàn thành, tiếp đến là di chuyển linh cữu. Linh cữu được đưa đến nơi hỏa táng, Cao Lệ Hoa khóc không thở được, A Ngư đi theo đỡ lấy bà cũng cùng rơi lệ. Nguyên thân vẫn luôn ở bên Phùng lão gia tử nên khi tiếp nhận toàn bộ trí nhớ của nguyên thân, A Ngư cũng cảm thấy đau lòng trước cái chết vì bệnh của ông cụ này.
Cao Lệ Hoa nắm tay A Ngư, toàn thân run rẩy. A Ngư cầm lấy tay bà, lẳng lặng an ủi, mất đi người thân, khóc chính là cách giải tỏa tốt nhất.
Sau khi đưa tro cốt của ông cụ xuống mộ phần, nhà họ Cao chiêu đãi các vị thân hữu đến chia buồn ở khách sạn, đồng nghiệp cũ của lão gia tử đến không ít.
Phùng Viễn Bằng đi xung quanh để tiếp khách khứa, so ra còn thành thạo hơn đứa con trai ruột là Cao Chấn Hoa. Đàn ông trong nhà họ Cao không nhiều, Cao lão gia tử có hai người con trai và một người con gái, người con trai cả đi nhập ngũ đã hi sinh trong một lần thực hiện nhiệm vụ, vì chưa lập gia đình nên không có con; con trai thứ hai là giáo sư khảo cổ học, có một đứa con trai; người con gái chính là mẹ của nguyên thân – Cao Lệ Hoa.
Cao Chấn Hoa say mê học thuật, Cao Lệ Hoa lại chẳng có chí gây dựng sự nghiệp nên toàn bộ mạng lưới giao thiệp của Cao lão gia tử đều rơi vào tay người con rể là Phùng Viễn Bằng.
Hai mươi ba năm trước, Phùng Viễn Bằng từng vô cùng quan tâm đến Cao Lệ Hoa và nhà họ Cao, thật sự ra dáng một người chồng, một người con rể và một người cha tốt. Vậy nhưng đợi đến khi nhà họ Cao đã chẳng còn giá trị lợi dụng, ông ta mới lộ rõ bản chất, tỏ ý để con riêng của người trong lòng lên cầm quyền.
Tiễn khách khứa về xong, A Ngư cũng đưa Cao Lệ Hoa đã đau lòng sắp chết đi nghỉ ngơi, Cao lão gia tử đi một cách bất ngờ, buổi tối trước đó, ông vẫn còn đòi được ăn món thịt kho do chính tay con gái làm, thế mà vào khuya hôm ấy đã lên cơn đau tim mà qua đời, thế nên mới khiến cho Cao Lệ Hoa không thể chấp nhận nổi chuyện đột ngột này.
Đợi đến khi Cao Lệ Hoa đã dần bình tĩnh lại, A Ngư mới rời phòng, nhìn thấy Phùng Viễn Bằng đang ngồi hút thuốc trong phòng khách, khói thuốc bay lượn lờ, che mờ mất mặt mũi ông ta.
Phùng Viễn Bằng từ từ thở ra một làn khói, nghe thấy động tĩnh thì khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy người đến là con gái của mình: “Mẹ con ngủ rồi à?”
A Ngư: “Vẫn chưa, mẹ nói rằng muốn yên tĩnh một lát.”
Phùng Viễn Bằng thở dài: “Vậy cứ để bà ấy ở một mình chút đi, trong lòng bà ấy khó chịu, chỉ là không muốn con cũng khó chịu theo bà ấy mà thôi. Con cũng mệt mỏi cả ngày rồi, mau đi ngủ sớm đi.”
“Ba cũng tranh thủ đi nghỉ ngơi đi ạ.” A Ngư gật đầu, quay về phòng của mình.
Ngồi trong chiếc xích đu tổ chim ở ngoài ban công, A Ngư ngắm nhìn màn đêm xa xa. Thời điểm tới nơi này không được tốt cho lắm, nếu đến sớm hơn hai ngày, có lẽ cô đã có thể cứu được Cao lão gia tử, có lão gia tử làm chỗ dựa thì mới có thể làm ít công to. Tiếc rằng lúc cô tới đã là đám tang của Cao lão gia tử, vậy nhưng mọi chuyện vẫn chưa đến mức quá tệ, không đến mức hoàn toàn bị động bất lợi giống như kiếp trước.
Ở kiếp trước, sau khi biết về sự tồn tại của Phùng Khải, Phùng Du đang học bằng thạc sĩ ở một trường đại học thuộc khối G5 của Anh đã phải từ bỏ nghiệp học để về nước, theo chân Phùng Khải tiến vào công ty, tranh đoạt quyền lực với anh ta. Vậy nhưng bởi vì do Phùng Viễn Bằng đã lẳng lặng giúp đỡ Phùng Khải ở trong tối, Phùng Du mới ra đời không thể chiếm được thế thượng phong.
Nhà dột gặp mưa suốt đêm, vị hôn phu của Phùng Du – Tư Dương Sóc gặp được chân ái của mình – Mễ Phán Phán, từ mấy năm trước, Mễ Phán Phán còn đã sinh cho Tư Dương Sóc một đứa con trai mà chẳng ai hay biết.
Tư Dương Sóc muốn giải trừ hôn ước, cho hai mẹ con Mễ Phán Phán một danh phận.
Phùng Du không đồng ý, cô từng có tình cảm với Tư Dương Sóc nhưng chưa đến mức yêu đến chết đi sống lại, việc đính hôn càng mang tính chất của một vụ hôn nhân trao đổi giữa hai nhà, giúp cả hai bên trở nên lớn mạnh hơn nên khi bị phản bội, cô cũng chẳng thấy tức giận là mấy. Chẳng qua, cô không đồng ý là do bởi vì bây giờ, cô đang rất cần nhà họ Tư giúp cô tranh đoạt công ty. Tập đoàn Phùng Thị được Phùng Viễn Bằng sáng lập sau khi đã cưới Cao Lệ Hoa, trong số tiền vốn thành lập cũng có phần là của hồi môn của Cao Lệ Hoa nên tập đoàn Phùng Thị là tài sản chung của cả hai vợ chồng. Sau khi Cao lão gia tử qua đời, Cao Lệ Hoa chẳng biết một chữ đã bị Phùng Viễn Bằng lừa ký không ít hợp đồng. Tập đoàn Phùng Thị lớn như vậy, thế mà hai mẹ con chỉ có thể chia nhau chút tiền thừa, Phùng Du không thể nuối trôi cục tức này.
Nhà họ Tư cũng không đồng ý, một bên là Phùng Du vừa khôn khéo lại vừa hào phóng, tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, dù bây giờ tình cảnh của Phùng Du đang rất khó khăn nhưng nếu có sự hỗ trợ của nhà họ Tư bọn họ, chưa chắc là cô đã không thể cầm quyền, nếu lùi một bước, dù cô có không thể đoạt được quyền lực thì phần của hồi môn vẫn trị giá hàng vạn.