Xuyên Qua Chi Thú Nhân Quốc Gia - Chương 51

Xuyên Qua Chi Thú Nhân Quốc Gia
Chương 51: Kẻ vô trách nhiệm
gacsach.com

Tất cả mọi người ngạc nhiên, thậm chí là kinh ngạc nhìn một màn kia.

Âu Cảnh xanh cả mặt, thân thể hơi run run, không biết là do lạnh, hay là tức giận.

“Ách, ta đi xem, đây là có chuyện gì.” Cha mẹ Bối Á Đặc vội vàng an ủi Âu Cảnh, sau đó chạy vào trong phòng, lớn tiếng hỏi.

“Bối Á Đặc, hắn là ai vậy?”

“Ôi chao, ta vừa nói rồi a, hắn là Mạt Khắc, bạn lữ... của ta.” Bối Á Đặc trả lời, lại không biết vì sao, nói ra hai chữ bạn lữ, lại cảm giác rất không thích hợp.

“Ba ba mụ mụ, ta là bạch hùng tộc, ta tên là Mạt Khắc, đây là con ta, La Lạp, được ba tháng tuổi.” Thanh niên xinh đẹp kia cười dựa sát vào trong lòng Bối Á Đặc, vẻ mặt hạnh phúc.

“Cái gì? Bạn lữ?” Phụ thân y sợ ngây người: “Vậy Âu Cảnh làm sao bây giờ? Ngươi muốn vứt bỏ hắn?”

“Âu Cảnh?” Bối Á Đặc vẻ mặt mờ mịt: “Hắn... Là ai?” Chẳng lẽ là thiếu niên đứng bên ngoài vừa rồi? Bối Á Đặc hướng mắt ra ngoài cửa sổ nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng gầy yếu nhỏ bé, càng lúc càng xa.

Ba! Một cái tát hung hăng đập lên mặt Bối Á Đặc, khiến cho Mạt Khắc thét chói tai.

“Ngươi đi a, mới được bao lâu, ngay cả hài tử đều có, hắn bồi ngươi hơn mười năm, liền rơi vào kết quả như vậy? Bối Á Đặc, ngươi thực làm cho sĩ diện thú nhân ta mất hết!” Ba ba y sinh khí vẻ mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói xong nói, vung tay bỏ đi.

Mụ mụ nhìn trái nhìn phải, cuối cùng túm cánh tay Bối Á Đặc, kéo y đến một bên: “Ngươi đến tột cùng làm sao vậy? Mới được bao lâu, ngươi ngay cả Âu Cảnh đều đã quên? Giống cái này thật sự là bạn lữ của ngươi? Kia... Là hài tử của ngươi?”

Bối Á Đặc nhu nhu thái dương: “Đúng, của ta...”

“Ngươi!” Mụ mụ y buông tay ra: “Ngươi đi, coi như ta nuôi không ngươi!” Nói xong cũng muốn đi ra ngoài.

“Mụ mụ chớ đi.” Bối Á Đặc vội vàng túm trụ mụ mụ đang nổi giận đùng đùng: “Âu Cảnh, hắn là ai vậy? Đối với ta rất trọng yếu sao? Ta, ta, có nhiều chuyện ta nhớ rất mơ hồ, nhưng là... Ta không nhớ rõ bản thân từng có bạn lữ, ta là nói trước kia, ta không có ấn tượng... Hơn nữa...” Y thống khổ ngồi xổm xuống, hai tay đỡ lấy đầu, nửa ngày thở không ra hơi.

Mạt Khắc vội vàng đem hài tử đặt ở trên giường, tiến lên nâng y dậy: “Bối Á Đặc, ngươi thế nào? Đầu còn đau hay không?” Hắn cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn giống cái kia lo lắng lại tức giận: “Mụ... Ách, thúc thúc, Bối Á Đặc từng vì cứu ta, bị thương ở đầu, rất nhiều chuyện không nhớ rõ. Bất quá, y từng nói với ta không có bạn lữ, ta mới, ta mới...” Ta mới cùng hắn trở về. Nếu y có bạn lữ, vậy bản thân phải làm sao bây giờ? Lại rời đi sao? Đi tìm cái kẻ không phụ trách, chân chính ba ba của hài tử?

Không! Mạt Khắc nhắm mắt, người kia là nỗi đau trong lòng hắn, hắn muốn quên toàn bộ về y, sau đó bắt đầu cuộc sống mới!

“Đã quên?” Mụ mụ Bối Á Đặc thì thào lặp lại một lần, sau đó đột nhiên xoay người đi ra ngoài: “Ta đi hỏi Tu Đạt một chút, còn cả Tuyết Lai, xem có biện pháp trị liệu nào không, đúng rồi, ta phải nói cho Âu Cảnh, không phải ngươi không cần hắn, mà là ngươi bị thương mà thôi, đúng, chính là như vậy!”

Âu Cảnh, Âu Cảnh... Bối Á Đặc nhìn xung quanh căn phòng, quen thuộc mà lại xa lạ... Tựa hồ, đây cũng không phải căn phòng một mình y ở, chẳng lẽ, y thật sự từng có bạn lữ? Nhưng mà, vì sao y lại quên mất? Nhưng nếu Âu Cảnh thật sự chính là bạn lữ của mình, kia, Mạt Khắc làm sao bây giờ?

“Đã quên?” Ánh mắt Âu Cảnh ửng đỏ, nhìn qua hẳn là đã khóc. Hắn ôm lão lục nhà Bạch Hạo, đem đại miêu nhi xinh đẹp nhu thành một đoàn: “Y không quên bộ lạc này, không quên Lôi Thiết Nhĩ, không quên cha mẹ, thậm chí hắn không quên bản thân còn có một căn nhà, chỉ duy nhất quên ta?” Hắn lạnh lùng cười: “Các ngươi tin sao? Được rồi, ta không tin.”

Ngay cả hài tử đều có, nay nói bản thân đã quên có thể vãn hồi cái gì? Chẳng lẽ muốn mình cùng một giống cái khác cùng nhau hầu hạ y? Nghĩ cũng được quá đi. Âu Cảnh hắn chẳng lẽ còn sợ không tìm thấy một bạn lữ rất tốt sao?

Tâm, từng trận từng trận đau nhức, nhưng Âu Cảnh lại dùng mỉm cười để ngăn chặn đau lòng, tiếp tục đem mèo con niết đến kêu khóc.

Lôi Thiết Nhĩ vội vàng cứu nhi tử nhà mình ra, ôm vào trong ngực hảo hảo an ủi vuốt ve, sau đó dùng ánh mắt ý bảo Bạch Hạo: Làm sao bây giờ? Ta tối sẽ không xử lý loại sự tình này.

Có thể làm sao bây giờ? Bạch Hạo trừng mắt liếc y một cái, xả ra chút tươi cười: “Thúc, Âu Cảnh mặc kệ như thế nào, cũng là đệ đệ của ta, đệ đệ nhà mình gặp phải loại sự tình này, ta có thể nói như thế nào? Chẳng lẽ khiến cho Bối Á Đặc vứt bỏ bạn lữ của hắn, đến cùng Âu Cảnh sao? Kia không có khả năng, hơn nữa cho dù như vậy, Âu Cảnh nhà ta cũng không chấp nhận. Một kẻ ngay cả bạn lữ cũng có thể tuỳ ý vứt bỏ, sao có thể đủ tư cách làm bạn lữ đâu?”

Mụ mụ Bối Á Đặc sửng sốt hồi lâu, cuối cùng đành phải ngượng ngùng rời đi.

Người vừa đi, Âu Cảnh lại thấy không nhịn được, ôm lấy Bạch Hạo khóc rống lên, mười mấy năm cảm tình, một năm rưỡi chờ đợi dày vò, chỉ dùng hai chữ đã quên, gạt bỏ tất cả...

“Có lẽ...” Lôi Thiết Nhĩ nghĩ muốn nói tốt cho Bối Á Đặc mấy câu, lại ở trong sự xem thường của Bạch Hạo ngậm miệng lại.

Bối Á Đặc mấy ngày nay cũng không quá tốt, mặc kệ y làm gì, tựa hồ đều cảm thấy có người chỉ trỏ mình, đợi y quay lại nhìn, lại không phát hiện cái gì. Những bằng hữu chơi với nhau trước kia, cũng đều cùng y bất hoà, ở mặt ngoài sẽ hi hi ha ha đánh cái tiếp đón, nhưng mà vừa quay đầu sẽ bước nhanh tiêu sái ly khai.

Âu Cảnh... Bối Á Đặc nhìn áo cùng váy da thú xinh đẹp nhặt được trên tuyết, đường khâu thập phần tinh tế, cũng rất vừa vặn với dáng người mình. Khi đó, thiếu niên tên Âu Cảnh kia, chính là cầm lấy bộ quần áo này, đứng ngoài cửa nhìn mình, nhưng mà... Y ôm lấy đầu, răng cắn vào môi đến chảy rat ơ máu.

Vì sao y lại quên mất người trọng yếu nhất? Nếu y thương hắn như vậy, vì sao lại quên?

Đầu, đau quá. Y dùng sức đập vào tường, nhưng đau đớn trên da thịt không cách nào chế trụ đau đớn bên trong đầu.

Mạt Khắc khóc đem y túm đứng lên: “Bối Á Đặc, ngươi muốn làm gì đây? Nếu đã quên, vậy hảo hảo nhớ lại a, ngươi làm cái gì vậy!”

Một đầu đầy máu, theo hai má kiên nghị của Bối Á Đặc chảy xuống dưới.

“Ta không nên quên, nhưng mà, ta thật sự không nghĩ ra...” Bối Á Đặc bụm mặt: “Ta không nghĩ được, vì sao, vì sao...”

Mạt Khắc lau nước mắt trên mặt, cuối cùng hạ quyết tâm. Hắn ôm lấy hài tử chạy ra khỏi phòng, hướng về phía nhà Bạch Hạo.

Hắn biết, thiếu niên kia hiện tại đang ở đó, đấy cũng là nhà của thủ lĩnh.

“Ngươi tới làm cái gì?” Bạch Hạo biết bản thân không thể giận chó đánh mèo, nhưng nhìn đến giống cái đoạt bạn lữ của đệ đệ mình, hắn không biết nên dùng thái độ gì đến đối mặt.

“Ta tìm Âu Cảnh, ta có lời muốn nói với hắn.” Mạt Khắc nắm thật chặt cánh tay, đem hài tử ôm chặt hơn: “Nói xong, chẳng sợ các ngươi đuổi ta đi, ta cũng không ý kiến.”

“Ngươi có ý tứ gì?” Âu Cảnh từ trong phòng đi ra, thản nhiên nhìn hắn một cái: “Trời lạnh như thế, ngươi ôm hài tử chạy tới chạy lui làm cái gì?”

“Ta chỉ là muốn nói với ngươi, ta, ta...” Thanh âm Mạt Khắc có chút run run, thậm chí thân thể cũng bắt đầu run rẩy đứng lên. Cuối cùng, hắn hít thật sâu, bình tĩnh nhìn về phía Âu Cảnh: “Nếu ngươi tin tưởng y, nên biết, y không phải là người tuỳ tiện tìm một giống cái làm bạn lữ.”

Âu Cảnh loan loan khóe miệng, bài trừ một tia cười lạnh: “Các ngươi hài tử cũng đã có, còn nói cái này, có tác dụng sao?”

“Đứa nhỏ này không phải của y!” Mạt Khắc đột nhiên khóc thành tiếng: “Y là vì cứu ta mới như vậy, ta, ta lừa y ta là bạn lữ của y... Nhưng mà lâu như vậy, y chưa bao giờ chạm vào ta! Bởi vì y nói mình không có bạn lữ, nếu không ta cũng sẽ không lừa y. Là ta không đúng, van cầu ngươi, đừng đối xử với y như vậy, đầu của y chảy máu, hảo đáng thương...”

“Vậy thì sao?” Âu Cảnh ngồi trên ghế trong phòng khách, dùng mũi chân di di mặt đất: “Trọng điểm không phải là y tìm ngươi làm bạn lữ, mà là y đã quên mất ta, ai cũng không quêm, lại cố tình quên ta!” Đây, mới chính là thứ khiến hắn phải đau lòng!

“Ngươi nói ngươi lừa y, vậy đã có chuyện gì?” Bạch Hạo bắt lấy trọng điểm bát quái, bắt đầu hỏi.

Mạt Khắc cắn cắn môi, nhìn bảo bảo ngủ say trong lòng, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Ba ba của hài tử, đã đi mất từ rất lâu... Khoảng nửa năm, chưa bao giờ trở về. Ta có hài tử, người trong bộ lạc khinh thường ta... Vì thế ta chạy đi, kết quả thiếu chút nữa bị dã thú ăn thịt. Là Bối Á Đặc đã cứu ta, y lúc ấy cũng bị thương, nhưng mà ta không biết tại sao, cho nên y cùng dã thú rơi xuống hắc nhai, thời điểm ta tìm được, y đã hôn mê... Sau lại, ta vì không để hài tử không có phụ thân, mới... bất quá, ta từng hỏi y có bạn lữ hay không, y suy nghĩ rất lâu, mới trả lời là không có... Ta, ta liền lừa y nói ngươi tại sao lại quên mất ta, ta là bạn lữ của ngươi. Y, y sẽ tin...”

Bạch Hạo âm thầm ở trong lòng phỉ nhổ, chuyện tình này, thực cẩu huyết. Trước kia xem phim truyền hình đều cảm thấy đó là nói hưu nói vượn, làm sao có khả năng sẽ phát sinh loại chuyện này. Nhưng hôm nay cuối cùng biết cái gì gọi là nghệ thuật xuất phát từ cuộc sống, đời sống cao hơn nghệ thuật... Đây là rõ ràng là phim truyện cẩu huyết dài tập!

Được rồi, hắn không nên nghĩ như vậy, dù sao phim tình cảm cẩu huyết lần này, diễn viên chính là lão đệ nhà mình...

“Nếu không, ngươi đi xem Bối Á Đặc, cố gắng nhìn ngươi nhiều, y có thể nhớ được cái gì đó.” Bạch Hạo khuyên đến.

“Ta dựa vào cái gì đến nhìn hắn?” Âu Cảnh xoay quá mặt: “Ngươi chẳng lẽ bảo ta đi nói với y hai ta đã ở chung hơn mười năm, ngươi tại sao có thể quên ta? Bắt lấy bờ vai của y dùng sức lắc lắc? Ca, cho dù ta còn nhỏ, nhưng ta cũng nhớ rõ đây là chuyện chỉ có các nữ nhân vật chính trong TV mới làm, ta không đi!”

Ách... Bạch Hạo sờ sờ cái mũi, lại nhìn nhìn Mạt Khắc khóc thành lệ nhân: “Nếu không, nếu không ngươi về nghỉ ngơi trước đi... Trời rất lạnh đừng để sinh bệnh, dù sao hài tử quan trọng hơn. Chuyện này, chuyện này chúng ta tiếp tục thương lượng thương lượng.”

Mạt Khắc nức nở gật gật đầu đi rồi, không trong chốc lát lại đặng đặng chạy tới: “Không tốt, Bạch Hạo, Âu Cảnh, Bối Á Đặc y... Y đi rồi!”

Âu Cảnh mạnh mẽ đứng dậy: “Đi rồi? Đi nơi nào?”

“Ta không biết...” Mạt Khắc khóc đến mệt mỏi: “Ta trở về, y liền đi ra ngoài. Ta hỏi y đi đâu, y chỉ nói cái gì đã quên, không nên, liền bay đi.”

“Này hết hy vọng!” Âu Cảnh cùng Bạch Hạo liền xông ra ngoài, đã sớm không thấy bóng dáng Bối Á Đặc.

Bên ngoài, tuyết hạ tới dày đặc, thời tiết như vậy, trên cơ bản giống đực cũng sẽ không ra ngoài một mình, y đây là đi nơi nào? Muốn chết sao?

“Đợi bọn Lôi Thiết Nhĩ trở về, có lẽ bọn họ vừa vặn có thể gặp nhau đâu.” Các giống đực có một bộ phận đi săn, nhìn thấy Bối Á Đặc tuyệt đối sẽ túm y trở về.

Âu Cảnh nghiến răng nghiến lợi: “Vô tổ chức, vô kỷ luật, y nghĩ mình vẫn là tiểu hài tử sao? Đều đã đi du lãm trở về mà còn không trưởng thành!” Quay người lại, thấy trong ánh mắt Bạch Hạo tia trêu tức, lập tức chuyển đề tài: “Cho dù không nghĩ cho bản thân, cũng nên nghĩ cho hài tử! Rất vô trách nhiệm!” Nói xong, nổi giận đùng đùng đi vào phòng, đem cửa đóng ầm ầm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3