[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến! - Chương 101
[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!
Chương 101
Sắc mặt Hàn Sở không biểu lộ gì, vẫn lạnh lùng như thường, khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Lý công công thấy Hoàng thượng không tức giận, cũng không ngạc nhiên, Hoàng thượng hiện nay chiều chuộng Nhu phi, đó là sự chiều chuộng không có giới hạn.
Đêm đến, Sơ Tửu Tửu tắm xong, thoải mái nằm trên giường, tóc xanh phủ lên dáng người mảnh mai của nàng, nhưng không che giấu được thân hình nổi bật của nàng.
Mỗi bước mỗi xa
Khuôn mặt nàng hướng về phía giường, một chân thon dài lắc lư, đôi bàn chân trắng như ngọc tỏa ra vẻ đẹp tinh tế, làn da trắng hồng nhàn nhạt.
Sơ Tửu Tửu ậm rãi nhắm mắt, cảm nhận cơn buồn ngủ, nàng nghĩ rằng chuyện có con đã truyền đến tai đại phản diện, tối nay có khả năng rất lớn là hắn sẽ không đến.
Do tầm nhìn của nàng nghiêng về phía bên trong, không phát hiện ra một bóng dáng cao lớn đứng trước màn trướng từ lúc nào, đôi mắt đào hoa lặng lẽ nhìn nàng.
Bàn chân trắng mềm mại bị bàn tay lớn nắm chặt, lòng bàn tay nóng bỏng khiến da nàng run rẩy.
Sơ Tửu Tửu giật mình, muốn quay lại nhưng bị nam nhân khóa giữa hai cánh tay.
“Hoàng thượng… Sao ngài lại đến đây?”
[Chuyện đó không phải đã đến tai ngài sao?]
Hàn Sở trầm mặc, một lúc sau, vô tình hỏi: “Tửu Tửu muốn có con sao?”
Sơ Tửu Tửu nghe xong tưởng rằng hắn đến để tính sổ với nàng, lập tức phủ nhận, như vậy mới có thể thể hiện được dã tâm của nàng, hắn chắc chắn cũng ghét bị người khác lừa dối.
“Có phải Hoàng thượng nghe thấy lời đồn nhảm bên ngoài, thần thiếp bị oan, thần thiếp đâu dám nghĩ như vậy.”
[Kế tiếp chắc chắn sẽ nổi giận chứ? Ngươi ả nữ nhân rắn rết này! Dám tính kế với trẫm!]
Tiếng lòng của nàng khiến Hàn Sở ánh mắt lóe lên ý cười, âu yếm hôn lên sau tai nàng.
Nụ hôn bất ngờ rơi xuống chỗ nhạy cảm, Sơ Tửu Tửu không khỏi run rẩy, hắn… Sao hắn còn hôn ta…
Chiếc tẩm y trắng của nàng buông lỏng hai bên, hai cánh tay không đỡ bên tai, Hàn Sở như thú dữ săn mồi, đôi môi mỏng hạ xuống cổ trắng nõn, nụ hôn của hắn rất nhẹ nhàng.
Thực ra lại không liên quan gì đến sự nhẹ nhàng.
Sơ Tửu Tửu má hồng ửng, đôi mắt khép hờ nhẹ nhàng run rẩy.
“Hoàng… Hoàng thượng…”
“Trẫm thật muốn nhốt Tửu Tửu lại, để trẫm thưởng thức.” Giọng nói của hắn căng thẳng, như cực kỳ tàn nhẫn và điên cuồng.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ cự tuyệt.
Hàn Sở chuyển sang trêu chọc vành tai nàng, giọng nói khàn khàn vang lên: “Tửu Tửu muốn có con, trẫm đồng ý với nàng, được không?”
Sơ Tửu Tửu căng thẳng, lập tức lắc đầu như cái trống bổi: “Thần thiếp… Không muốn có con.”
Hàn Sở không biết vì sao, đôi mắt sâu thẳm đỏ rực đáng sợ, nghiến răng, gần như từ kẽ răng phát ra: “Tửu Tửu có biết thế nào là chọc giận không?”
Sơ Tửu Tửu sợ hắn thật sự muốn có con, hoảng sợ vẫn căng thẳng: “Hoàng thượng, thần thiếp… ưm…”
Nam nhân xoay mặt nàng lại, mạnh mẽ bịt kín môi lưỡi nàng, hôn cho đến khi đầu lưỡi nàng tê dại.
Giữa đêm khuya, ánh nến ngày càng yếu, cho đến khi tắt hẳn.
Nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh lạnh lùng của nam nhân từ hàm răng rít lên.
“Liệu như vậy có khiến Tửu Tửu trở nên ngoan ngoãn không?”
“Tửu Tửu có thể tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t ta được không?”
Đầu đông gió lớn, sáng sớm, gió mạnh thổi tới làm những chậu hoa trong Hoa Khê điện nghiêng ngả, sân vườn bị thổi thành một mớ hỗn độn.
Tiểu Lan và Tiểu Quỳ, Tiểu Hiểu nhanh chóng thức dậy dọn dẹp sân, Hoàng thượng vẫn ở bên phòng.
Trong điện, Sơ Tửu Tửu bị nam nhân ôm trong lòng, không biết vì sao, hai má nàng vẫn ửng hồng.
Khuôn mặt Hàn Sở như ngọc, quay nghiêng nhìn Tửu Tửu, từ từ mở mắt, chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, rồi hôn nhẹ lên trán nàng.
Hắn phải lên triều, cần phải dậy trước.
Hai cánh tay nhẹ nhàng đặt Sơ Tửu Tửu xuống giường, tách nàng ra khỏi vòng tay hắn, Sơ Tửu Tửu nhíu mày, cắn môi, hàng mi run rẩy.
“Tửu Tửu ngoan, trẫm sẽ về ăn trưa cùng nàng.” Hàn Sở hôn lên má nàng, dáng người cao lớn đứng dậy thu thập.
Sơ Tửu Tửu tỉnh dậy vào giờ ngọ, nàng nằm lì trên giường không muốn dậy.
Dù sao cũng đều tại Hàn Sở.
Sao hắn không tức giận nhỉ? Sơ Tửu Tửu cảm thấy khó hiểu, tối qua hắn không những không tức giận, mà còn… càng ngày càng điên cuồng.
Hắn dám nói những điều nàng không dám nghe, không dám tin rằng những lời đó lại phát ra từ miệng của một người cao quý như vậy.
Sơ Tửu Tửu nằm trên giường, cảm thấy sắp hỏng mất.
“Nương nương, người đã tỉnh rồi sao?” Tiểu Quỳ dường như nghe thấy động tĩnh, hỏi về phía màn trướng.
Bàn tay xanh miết như trọng từ trong màn trướng vén lên.
“Ừm, bản cung sẽ dậy sau.” Nàng vẫn muốn nằm thêm một chút.
“Nương nương, Hoàng thượng lát nữa sẽ đến Hoa Khê điện ăn trưa…” Tiểu Quỳ vừa thương xót cho nàng, vừa lo lắng rằng như vậy sẽ khiến Hoàng thượng chán ghét, phân vân không biết có nên khuyên nàng dậy không.
Sơ Tửu Tửu lật người, tức giận nói: “Bản cung không quan tâm.”
Tiểu Quỳ bị sự đáng yêu của nàng chinh phục, lên tiếng dỗ dành: “Hay là nương nương dậy rửa mặt trước nhé?”
Sơ Tửu Tửu mở mắt, cảm thấy không chịu nổi, cả đời trước nàng chưa từng trải qua cảm giác này, giờ thì sắp bị ngợp rồi.
Nàng yếu ớt hỏi: “Tiểu Quỳ, rốt cuộc thì Hoàng thượng như thế nào mới ghét bản cung?”
Tiểu Quỳ cảm thấy dở khóc dở cười, đám phi tần khác tìm đủ cách để khiến Hoàng thượng thích, còn nương nương lại tìm mọi cách để khiến Hoàng thượng ghét mình.
“Nương nương, theo ý nô tì, không bằng người cứ chấp nhận đi?”
Sơ Tửu Tửu đã chấp nhận rồi, nhưng nào biết rằng tên biến thái này hoàn toàn không biết đến sự mệt mỏi.