Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Chương 15

Xuyên Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính
Chương 15

Tư Vũ không hề để ý đến sự hiện diện của Lục Tinh Châu, giờ phút này cô đang bị người đàn ông cao lớn trước mặt ôm lấy vòng eo, gần như cả người nhào vào lồng ngực người ta, khoảng cách gần đến mức cô thậm chí còn ngửi được mùi đàn hương nhàn nhạt trên người Lục Ngũ gia, thanh đạm lại dễ ngửi lạ thường.

Nhưng mà quan trọng nhất là Tư Vũ cảm thấy nếu cô cứ tiếp tục như thế này, không chừng sẽ hộc máu mà chết.

"Thả... Khụ khụ, thả tôi xuống dưới..." Tư Vũ mở miệng nói chuyện lại nhịn không được ho ra máu, thanh âm đứt quãng. Tuy rằng cô nỗ lực biểu hiện ra sự giận dữ nhưng khi bay tới lỗ tai của Lục Ngũ gia nghe lại mềm mềm mại mại, nửa phần uy hiếp cũng không có.

Thật sự là không chịu nổi được nữa, Tư Vũ không tự giác nắm chặt cánh tayLục Ngũ gia, từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Cô rất muốn tránh thoát nhưng hai chân không có chút lực nào, cánh tay ôm lấy eo lại cứng rắn như sắt, dù cô có giẫy thế nào cũng không có dấu hiệu buông. Sau khi Tư Vũ hộc máu cũng không dư thừa nhiều sức lực, quằn quại một lúc liền không thể nhúc nhích, chỉ có thể dùng đôi tay đẩy ra lồng ngực của Lục Ngũ gia, nỗ lực kéo ra khoảng cách giữa hai người, không tiếng động thể hiện sự kháng cự của bản thân.

Tuy rằng... Hiệu quả rất rất bé.

Mạnh bạo không được, với ý chí cực kỳ muốn sống Tư Vũ đánh giá người này hẳn là một vị kiệm lời, chỉ có thể ngữ khí mềm mại mang theo một chút cầu xin nói: "Xin anh, cách xa tôi một chút được không... Khụ khụ, anh như vậy, khụ khụ, tôi thở không nổi..."

Cô lại nhịn không được ho vài cái, bốn phía không có chỗ nào mà không có sát khí bao vây lấy cô, hơi thở bá đạo của nam nhân tràn vào trong phổi. Tư Vũ chưa bao giờ gặp được khí tràng bức người như vậy, tim đập nhanh như muốn nổ tung —— bị dọa ngốc.

Tha thứ cô cho dù kiếp trước hay kiếp này, đều là một công dân tốt tuân thủ pháp luật, đủ tư cách là người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa, mỗi ngày đều ở trong nhà vẽ truyện tranh, cô tuy rằng thích vẽ nội dung giám đốc bá đạo nhưng không có nghĩa muốn ở ngoài đời gặp được nha!

Nghĩ như thế, sinh lý cùng tâm lý đều chịu uất ức khiến hốc mắt Tư Vũ phiếm hồng, thiếu chút nữa không không khóc lớn van lạy đại gia anh thả tôi đi, nhưng trong miệng chỉ lộ ra chút nức nở.

... Giống như một con mèo sữa.

Bộ dạng đáng thương giãy giụa lúc hấp hối này gợi ra sự hứng thú của Lục Ngũ gia, hắn cúi đầu, mắt hạnh của cô gái nhỏ trước mắt ửng hồng, sự sợ hãi trong mắt cực kì rõ ràng, muốn hắn giả vờ không nhìn thấy cũng không được. Lúc nãy Tư Vũ hộc máu hắn cũng trông thấy, bản thân hắn đã nhìn quen máu tươi nên Lục Ngũ gia liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra không phải là giả.

"Thân thể cô không tốt?" Lục Ngũ gia thả Tư Vũ xuống mặt đất, nhưng yêu cầu "cách xa tôi một chút" của cô hắn coi như không nghe thấy gì, không những không đẩy cô ra, cánh tay dùng chút lực kéo Tư Vũ lại gần.

Chân Tư Vũ vừa mới chạm đất, còn không kịp thở nhẹ một hơi, thân thể liền gần sát lồng ngực nam nhân, trên mặt lập tức xuất hiện sự kinh ngạc.

Bộ dáng ngây thơ này khiến Lục Ngũ gia thật vui vẻ, khóe môi hắn nhẹ cong, một tia ý cười bí ẩn chợt lóe rồi biến mất. Động vật nhỏ yếu ớt có chút tính cảnh giác cũng tốt, nhưng tin tưởng thợ săn sẽ buông tha cho con mồi mới bắt được thì thật sự quá ngây thơ rồi.

Lục Ngũ gia giơ lên bàn tay nắm Phật châu, nhìn Tư Vũ nói: "Duỗi tay phải ra đây."

Hắn nói rất lãnh đạm, dù không có ý ra lệnh nhưng khiến người ta không tự giác phải nghe theo. Tư Vũ ngẩn người, cúi đầu nhìn bàn tay như một tác phẩm nghệ thuật, trắng nõn tinh xảo đẹp không tì vết kia, nhưng cô đâu có tâm tư quan tâm điều này, đầu óc bây giờ chỉ có một ý nghĩ là mau rời khỏi đây. Cô định từ chối thì bỗng cảm nhận được một luồng không khí lạnh lẽo, lông tơ liền dựng đứng lên.

Tư Vũ vốn đã sợ luồng sát khí khổng lồ trên người Lục Ngũ gia, giờ phút này càng sợ run, theo bản năng nghe lời đem tay phải đặt vào lòng bàn tay to dày của hắn.

Lúc da thịt chạm nhau, cái cảm giác cực nóng vô cùng khó chịu lại đè ép Tư Vũ khiến cô khôi phục lí trí, mới phát hiện ra mình vừa làm một chuyện ngu xuẩn —— Tư Vũ vội vàng định rút tay về nhưng đáng tiếc quá muộn,Lục Ngũ gia nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại ấn lên động mạch chủ của Tư Vũ.

"Máu huyết hao hụt quá mức khiến âm dương mất cân đối, tuy không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng ngày thường làm việc gì cũng không tiện, từ khi sinh ra đã như thế?" Lục Ngũ gia vẫn chưa thu tay lại, động mạch chủ bị người khác giữ, Tư Vũ sợ tới mức không dám động đậy, chợt nghe thấy câu hỏi của Lục Ngũ gia, cô kinh ngạc một hồi mới phản ứng lại.

Người này đang... bắt mạch cho cô sao?

Thấy Tư Vũ không trả lời, Lục Ngũ gia cũng không để ý nhiều, rũ mắt cảm thụ mạch đập trong lòng bàn tay, nói: "Loại thuốc cô đang uống hiện giờ cũng không có tác dụng gì, dừng đi."

Nói xong, hắn từng câu từng câu kể ra dược liệu mà Tư Vũ đang dùng, cô càng nghe càng kinh ngạc bởi lời hắn nói hoàn toàn chính xác, không có để sót cái gì! Không phải chứ... Chỉ là xem mạch thôi mà ngày thường cô dùng gì uống gì hắn cũng biết tường tận?

Bất tri bất giác, hình tượng Lục Ngũ gia trong lòng cô từ "Bệnh tâm thần ngang ngược vô lý" thăng cấp thành "Tuy rằng bệnh tâm thần ngang ngược vô lý nhưng hình như có chút tài năng".Cơ mà dù y thuật của hắn có lợi hại, nhưng ở trong lòng Tư Vũ vẫn là người cô cần phải tránh xa thật xa!

Tư Vũ cẩn thận nói: "Tôi vẫn luôn uống những thứ đó, thuốc, thuốc quý một chút tôi không có tiền mua, bây giờ ngài có thể buông tôi ra không..."

Cô giật giật tay, như cũ vẫn bị nắm chặt.

Thái độ hoảng sợ né tránh khiến trong lòng Lục Ngũ gia có chút không sảng khoái, nhưng hắn hàng năm tĩnh tu, cho dù trong lòng có bao nhiêu gợn sóng cũng không bị người khác nhìn ra điều gì khác biệt, chỉ nhàn nhạt nói: "Những thứ đó có uống thêm bao nhiêu cũng vô dụng, lát nữa tôi nói Tinh Châu đưa cho cô loại thuốc tốt nhất."

Lục Ngũ gia chưa bao giờ để cho phái nữ lại gần, nhưng lúc này ôm Tư Vũ lại không hề xuất hiện sự phản cảm. Hắn cảm thấy thật vừa lòng —— đương nhiên không phải vừa lòng với Chu Tư Vũ mà là sự lạnh lẽo trên người cô, lúc chạm vào thật là thoải mái, phi thường hữu hiệu giảm bớt nhiệt độ trên người hắn, giống như tạo ra chỉ để cho hắn dùng vậy.

Tựa như viên cẩm thạch trắng hắn từng rất thích, Lục Ngũ gia nghĩ, nếu không tìm được vật thay thế, nuôi cô gái nhỏ này cũng không sao, người sống vẫn thú vị hơn vật chết rất nhiều.

Vì thế hắn thoáng nhìn sang bên cạnh, nhìn Lục Tinh Châu nãy giờ không dám lên tiếng, chỉ mong người khác coi thành vô hình, điểm danh nói: "Tinh Châu, nghe rõ chứ?"

Vừa nghe thấy lời nói của Lục Ngũ gia, Lục Tinh Châu còn chưa trả lời, Tư Vũ đã bị dọa ngốc. Ý của hắn là về sau còn gặp lại? Đừng mà!

Do quá mức khẩn trương Tư Vũ nói năng có chút lộn xộn, cũng không biết chính mình đang nói cái gì: "Đừng, không cần không cần, chỉ cần anh tránh xa tôi ra một chút là được..."

Chỉ cần tránh xa vị đại sát tinh này, cô lại đi hút chút phúc khí nhất định sẽ khỏe mạnh sống lâu!

Tư Vũ phát ngôn không biết nặng nhẹ khiến nụ cười của Lục Ngũ gia càng sâu. Lục Tinh Châu thầm kêu không ổn. Những năm gần đây, bất cứ ai dám ngỗ nghịch Lục Ngũ gia thì hiện tại cỏ xanh ở mộ cũng cao gần hai mét, càng đừng nói đứng trước mặt hắn mà dám không nghe theo lời hắn... Lục Tinh Châu nghĩ tới hồi còn thiếu niên hắn từng gặp qua một trường hợp tương tự, mà kết cục của người kia... Đến tận bây giờ hắn cũng chưa dám hỏi.

Thế nên Lục Tinh Châu ngoan ngoãn gật đầu: "Ngũ gia, cháu đã biết."

Vừa rồi hắn còn đang lo sợ có bị giết người diệt khẩu hay không, bây giờ mới dám ngẩng đầu lên, khi thấy rõ khuôn mặt của Tư Vũ, trong lòng Lục Tinh Châu không khỏi thét dài một tiếng: Tại sao có chuyện trùng hợp như vậy, cô gái này không phải là người Lục Ngũ gia chính miệng phân phó muốn "Đến cửa tạ lỗi" - Chu Tư Vũ sao! Mấy ngày hôm trước thủ hạ có trình tư liệu của cô lên, bức ảnh kia Lục Tinh Châu nhìn rất nhiều lần, tuyệt đối sẽ không nhận sai người!

Làm sao bây giờ, có cần nói cho Ngũ gia biết cô gái này là "Ân nhân" của hắn hay không? Lục Tinh Châu ưu thương nghĩ, nhưng nếu bây giờ hắn mở miệng, chẳng phải là đánh vào mặt Ngũ gia? Hắn nhất định sẽ bị thả xuống biển cho cá ăn!

Lục Tinh Châu cực kì mâu thuẫn, bỗng nhiên có tiếng giày cao gót cách đó không xa truyền tới, một bóng người xuyên qua con đường đá nhỏ bước đến,một giọng nữ trấn định vang lên: "Chu Tư Vũ, cô ra đây, tôi có chuyện muốn nói với cô!"

Hứa Thanh Uyển cực kì ẩn nhẫn, đi qua ngã rẽ cô liền xuất hiện trước mặt ba người. Cô ta hiển nhiên không biết trong hoa viên còn có người khác, đi theo sau Tư Vũ cả một đường sớm đã bất mãn, còn chưa kịp đứng vững đã mắng chửi người: "Chu Tư Vũ, đừng cho là tôi không biết cô định làm gì, lấy thân phận của cô hiện giờ có tư cách gì tham gia dạ tiệc của Hoàn Nghệ, cô tới đây ý định bám víu ai hả! Muốn bò lên trên cao đúng không! Cô đừng có nghĩ thân thế của cô còn là điều gì bí mật, nếu tôi nói suy nghĩ bẩn thỉu của cô cho Kỷ phu nhân biết, cô tin Giang thành không còn chỗ cho cô dung thân chứ, A Lâm anh ấy cũng sẽ không..."

Hứa Thanh Uyển đã sớm nghĩ sẵn trong đầu, thế nên lời nói ra vô cùng chính đáng, tuy rằng hiện tại cô không có tư cách tiếp cận được Đoạn Như Lan, cũng luôn bị Kỷ Lâm ngó lơ nhưng Hứa Thanh Uyển vẫn tin tưởng một điều là mọi thứ rồi sẽ lại đi vào quỹ đạo, việc cấp bách phải giải quyết trước tiên là khiến người phụ nữ xấu xa Chu Tư Vũ này biến mất!

Một hơi nói cả tràng dài, Hứa Thanh Uyển mới phát hiện không chỉ có một mình Tư Vũ đứng ở đây mà còn có hai người đàn ông lạ mặt, cô ta sửng sốt, vội ngậm miệng.

Tuy rằng Hứa Thanh Uyển chưa từng gặp qua hai người này, nhưng khí chất của một người là có thể cảm giác được, đặc biệt người đàn ông mặc Đường trang đứng bên cạnh Chu Tư Vũ khiến cô cực kì kinh diễm. Cô sống hai đời, gặp qua rất nhiều nam nhân ưu tú, không nói ai xa - Kỷ Lâm đã cực kì lóa mắt, nhưng cho dù bọn họ đứng cùng một chỗ với nhau, Hứa Thanh Uyển lại cảm thấy tất cả đều không bằng vị kia, hắn khí chất vô cùng nội liễm, giống như biển rộng không biết nông sâu.

Hứa Thanh Uyển phản xạ có điều kiện bày ra dáng vẻ ưu nhã, cô mím môi, tựa như người vừa mắng chửi chua ngoa là một ai khác chứ nào phải cô, bước chậm tới gần Lục Ngũ gia, trong mắt có ngượng ngùng nước gợn: "Thật ngại quá, tiên sinh, tôi không biết nơi này có người, tôi chỉ là tới tìm bạn..."

Tư Vũ cạn lời bĩu bĩu môi, nhịn không được che miệng ho khan, bên môi có vết máu tràn ra, cô đang muốn giơ tay lau đi, lại bị người khác giành mất. Tư Vũ ngẩn ra, ngẩng đầu liền thấy Lục Ngũ gia dùng ngón tay giúp cô lau đi vết máu, rồi sau đó nhìn chằm chằm thứ màu đỏ trên đầu ngón tay, thần sắc mờ mịt không rõ.

Trong mắt hắn chỉ nhìn Tư Vũ, coi Hứa Thanh Uyển đang lắp bắp kia là người vô hình.

"Nếu không thoải mái, để Tinh Châu đưa cô về. Biệt thự không có người chứ?" Câu sau là hắn hỏi Lục Tinh Châu. Sau khi nghe được câu trả lời, Lục Ngũ gia gật đầu, "Đi đi, nhớ kêu người nấu một bát canh sâm."

"Anh có bệnh hả?" Tư Vũ rốt cuộc nhịn không được, cô còn tưởng rằng mọi việc xong xuôi rồi, ai ngờ tên bệnh thần kinh này còn muốn bắt cóc cô! Hắn là ai chứ, không coi luật pháp ra gì sao!

"Buông ra, để tôi về nhà! Tôi đi cùng bạn, nếu không tìm thấy tôi cô ấy nhất định sẽ gọi công an!" Công dân tốt Tư Vũ nhất thời không nghĩ ra chiêu gì để uy hiếp, chỉ có thể dùng phương pháp cổ xưa nhất, tuy rằng trong lòng cảm thấy không ổn. Nhìn người đàn ông kia khí định thần nhàn* (dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã), khả năng cách này cũng không uy hiếp được hắn...

Quả nhiên, Lục Ngũ gia chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng coi như đã nghe, nhưng quyết định của hắn vẫn không thay đổi.

"Tiên sinh!" Lúc này Hứa Thanh Uyển mới mở miệng, cô nhìn chằm chằm cánh tay Lục Ngũ gia ôm lấy vòng eo Tư Vũ, trong lòng có chút không thoải mái khi thấy tư thế thân mật của hai người, người đàn ông như vậy vừa thấy liền biết lai lịch bất phàm, Chu Tư Vũ sao có thể quen được? Cô làm sao xứng!

Hứa Thanh Uyển tiến lên hai bước, đứng ở trước mặt Lục Ngũ gia, khuôn mặt cô đỏ ửng, theo thói quen vén mái tóc dài lên, rũ mắt xấu hổ nói: "Tiên sinh, để tôi đưa cô ấy tới phòng nghỉ, không cần làm phiền ngài. Tôi là Hứa Thanh Uyển bạn của cô ấy, thật vui khi được làm quen với ngài, nếu không ngại một chút nữa vũ hội bắt đầu, tôi có thể mời ngài khiêu vũ chứ?"

Nghe thấy ba chữ "Hứa Thanh Uyển", Tư Vũ đột nhiên mở to hai mắt. Đợi đã... Hứa Thanh Uyển? Nữ chính Hứa Thanh Uyển trong bộ truyện tranh của cô?

Bộ dạng Hứa Thanh Uyển như một thiếu nữ mới lớn đang xấu hổ kia là sao, đối tượng của cô là Kỷ Lâm mà, tại sao lại si tình với người đàn ông khác? Tư Vũ nhìn thấy thần thái của cô ta, cả người đều không khỏe.

Tư Vũ nghiền ngẫm tin tức này, Lục Ngũ gia lại không vui nhăn lại mi. Người phụ nữ này đột nhiên lao tới nói linh tinh, hắn nhìn một lần còn ngại dơ, càng đừng nói tới việc trả lời cô, vì thế hắn nghiêng đầu, kêu: "Tinh Châu."

Lục Tinh Châu lập tức hiểu ý, hắn tiến lên một bước, chặn lại ánh mắt trần trụi của Hứa Thanh Uyển nhìn về phía Lục Ngũ gia, bộ dáng kinh sợ Ngũ gia lúc trước đã hoàn toàn biến mất, lộ ra sự sắc bén chỉ có người của Lục gia mới có, thấp giọng nói: "Lần sau đừng không có mắt mà lao tới."

Hết câu, Lục Tinh Châu nâng lên tay, cực kì lưu loát đánh vào gáy Hứa Thanh Uyển. Hắn xách cổ áo cô ta như xách một chiếc bao tải, tay kia gọi điện thoại, không tới nửa phút, vài người áo đen không một tiếng động bước vào, nâng Hứa Thanh Uyển lên, lại lặng yên lui ra.

"Các anh định mang cô ấy đi đâu..." Sau khi biết Hứa Thanh Uyển là ai, "mẹ" Tư Vũ không khỏi run run, những người xã hội đen này cũng quá đáng sợ nha!

"Yên tâm, mời cô ta lên phòng khách trên lầu nghỉ ngơi một chút thôi." Lục Tinh Châu quay đầu lại, đột nhiên không biết xưng hô với Tư Vũ như thế nào, nghiên cứu một chút thần sắc của Lục Ngũ gia cũng đoán không được suy nghĩ của hắn, đành phải từ bỏ.

Giải quyết xong Hứa Thanh Uyển, kế tiếp liền đến lượt Tư Vũ, cô phản kháng thế nào cũng vô dụng.Một đám người áo đen không biết từ đâu ra bao vây lấy cô, mãi đến lúc ngồi trên chiếc xe ô tô xa hoa, Tư Vũ vẫn không hiểu tại sao mọi chuyện lại đi đến bước này.

Chẳng qua đãi ngộ của cô so với Hứa Thanh Uyển tốt hơn nhiều, ngoại trừ không có sự tự do, tất cả mọi người đều cực kì khách khí, Lục Tinh Châu thậm chí còn chuẩn bị riêng cho cô một chiếc đệm mềm mại.

Tư Vũ muốn hỏi lai lịch của bọn họ nhưng miệng của những người này như dán băng keo, tất cả đều im lặng không nói, chỉ có Lục Tinh Châu ngẫu nhiên trả lời cô một hai câu, khi nhắc tới Lục Ngũ gia, Lục Tinh Châu lại lái sang chuyện khác, có vẻ cực kì kiêng kị.

Cuối cùng có thể là do Tư Vũ phiền không chịu được, Lục Tinh Châu mới bất đắc dĩ trả lời: "Ây da, cô an tâm đi, chỉ cần cô nghe lời một chút, Ngũ gia sẽ không ăn thịt cô."

Tư Vũ vừa rời khỏi Lục Ngũ gia, thân thể dễ chịu hơn nhiều, huống chi ngồi ở bên cạnh là Lục Tinh Châu có vận khí vô cùng tốt, cô hút phúc khí một lúc cuối cùng cũng khỏe lại đôi chút. Nghe được lời nói của hắn, cô sâu kín hỏi lại: "Nếu chẳng may anh ta tâm huyết dâng trào thì sao?"

"..." Lục Tinh Châu trong lòng nghĩ Ngũ gia chưa từng cảm thấy hứng thú với bất kì điều gì, cô lo cái gì chứ, thuận miệng trả lời: "Ồ, vậy cô đi tắm rửa sạch sẽ đi."

Tư Vũ: "...!" Càng lúc càng thấy đáng sợ!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3