Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày - Chương 07

Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày
Chương 7

Hạ Hàn đeo kính râm, cửa hàng này cũng không nhiều người lắm nên không có ai nhận ra anh. Vì Hạ Hàn ở gần đây nên Trình Bình mới gọi điện thoại cho anh.

Hạ Hàn bảo tài xế đưa Trình Bình về nhà, rồi anh nhanh chóng chạy đến chỗ khác.

Đến mức cô gái được Trình Bình nhắc tới, Hạ Hàn cũng không để trong lòng.

Hôm nay Diệp Phạm không có suất diễn, vừa đúng cho Diệp Phạm thời gian để dạy bảo bảo đi xe.

Hôm qua Diệp Phạm mua xe trẻ em cũng rất nhanh được giao đến, cô mặc một bộ quần áo đơn giản, áo T-shirt màu trắng với quần jean rồi chuẩn bị ra cửa.

Diệp Phạm không dắt con trai ra khỏi nhà mà cô cầm vật dụng Diệp Đạc cần dùng đến, kiểm tra nhiều lần xem còn thiếu gì không.

Diệp Đạc ngồi ở mép giường, nhìn Diệp Phạm đi tới đi lui, bé đung đưa đôi chân: "Mẹ?"

Nghe thấy giọng bảo bảo, Diệp Phạm đi đến.

Diệp Phạm ngồi xổm bên cạnh mép giường, cô xoa mặt mập mạp của bảo bảo: "Mẹ muốn dẫn con ra ngoài chơi."

Diệp Đạc cười khanh khách, vỗ tay nhỏ đến hưng phấn: "Ra ngoài chơi, ra ngoài chơi."

Nói như vậy thì hôm nay mẹ sẽ luôn ở cạnh bé rồi.

Diệp Phạm hôn lên mặt mập mạp của Diệp Đạc một cái, cô khóa túi xách, ôm bảo bảo chuẩn bị ra ngoài.

Diệp Phạm nhìn Lý mẹ từ phòng bếp đi ra, cười nói.

"Lý mẹ, mọi ngày dì chăm sóc bảo bảo vất vả, hôm nay thì nghỉ một ngày đi."

Lúc Diệp Phạm đóng phim không ở nhà, Lý mẹ chăm sóc Đô Đô rất tốt, thay cô lo liệu rất nhiều.

Lý mẹ còn nghĩ thừa dịp Diệp Phạm không ở nhà mà quét tước phòng ngủ một lần. Nhưng dưới sự kiên trì của Diệp Phạm, Lý mẹ cũng đành nghỉ ngơi.

Thời tiết hôm nay không tệ, mặt trời bị che khuất sau tầng mây, thỉnh thoảng mới có ánh mặt trời chiếu xuống. Da bảo bảo cũng sẽ không bị cháy nắng trong thời tiết này.

Huống chi, địa điểm công viên Diệp Phạm chọn ở gần tiểu khu, xảy ra chuyện gì cũng kịp thời về nhà được.

Đô Đô chưa từng ngồi trên xe, bé đối với xe hứng thú rất lớn, mông vừa đặt lên yên xe thì đã không nỡ rời ra.

Diệp Phạm mở chân đạp bánh trước ra, để Đô Đô tùy ý đạp xe.

Đô Đô ở nhà đã lâu, vừa ra bên ngoài thì quậy đến hăng say, đồng thời khi bé đang chơi nhất định phải thấy Diệp Phạm, nếu không bé sẽ không có cảm giác an toàn.

Diệp Phạm đi theo sau Đô Đô, để bé quay đầu lại có thể nhìn thấy mình.

Trong suốt quá trình này, Diệp Phạm không khỏi tự thức tỉnh, cô xem ra không cho con trai đủ sự yêu thương.

Cô chưa từng làm mẹ ai. Nhưng cô tin tưởng mình sẽ cố gắng trở thành một người mẹ tốt nhất.

Bên cạnh công viên có công viên giải trí nhỏ, người dân gần đây thường xuyên dắt con tới chơi.

"Đây là con trai cô sao?" Người nói chuyện là một người mẹ dẫn theo con mình giống cô, con cô ấy và Đô Đô không giống nhau, quản không được, lộn xộn khắp nơi, cô ấy chỉ hận không thể trực tiếp buộc vào bên người.

Con cô lại không buông tay, con nhà người ta có ai lại hấp ta hấp tấp theo sát mẹ mình đâu.

Diệp Phạm mỉm cười: "Bởi vì công việc của em bận rộn, không có thời gian bên cạnh con nên bé khá dính em."

Diệp Phạm nhìn thoáng qua Đô Dô đang quậy ở công viên giải trí: "Trẻ con hoạt bát một chút khá tốt."

Đô Đô nhìn mẹ và người khác nói chuyện, không theo kịp, chân ngắn nhỏ đến nhanh chóng, bổ nhào vào lồng ngực Diệp Phạm.

"Mẹ, chơi vui." Đô Đô ngẩng đầu nhìn, bé có việc gì vui thì sẽ không nhịn được mà chia sẻ với Diệp Phạm, nãi thanh nãi khí nói không ngừng.

Cho đến khi sắp về tới nhà, bé còn chưa đã nghiền.

"Lần sau chúng ta lại đến chơi được không?" Diệp Phạm nhéo nhẹ vành tai tròn tròn Đô Đô.

Mặc dù bé không nỡ về nhà, nhưng mẹ nói thì bé nhất định sẽ nghe.

Khuôn mặt nhỏ của Đô Đô nhăn lại, hiểu chuyện nói: "Dạ."

Diệp Phạm lau mồ hôi trên mặt Đô Đô, bé chơi rất vui vẻ, mồ hôi làm tóc dính ướt, có vài sợi dính trên sườn mặt.

"Mẹ hứa với bảo bảo, về sau sẽ lại đến."

Diệp Phạm để bảo bảo ngồi trên ghế ngồi, cô đẩy xe trẻ em, về nhà.

...

Hôm nay, Diệp Phạm đi vào phim trường, hôm nay cô lại diễn thay Đường Cẩm, đối diễn với Hạ Hàn.

Đường Cẩm nhìn Diệp Phạm, đáy mắt ẩn chứa ghen ghét.

Lúc đầu cô ta biết mình cùng ảnh đế quốc tế Hạ Hàn diễn vai chính trong phim, trong lòng cực kỳ vui mừng, nhưng bạn trai Đoàn Kỳ lại không muốn nhìn thấy cô ta và Hạ Hàn đụng chạm chân tay.

Huống chi, bây giờ cô ta và Đoàn Kỳ là quốc dân cp, nếu cô ngược lại có cảnh thân mật với Hạ Hàn, đối với thanh danh của cô bất lợi cực kỳ.

Tuy nhiên Đường Cẩm xác thực là vô cùng không cam tâm, Đoàn Kỳ tuy là lưu lượng tiểu sinh, nhưng Đoàn Kỳ sao có thể so sánh với Hạ Hàn được? Hạ Hàn tuổi trẻ anh tuấn, năng lực cực mạnh, là đối tượng hoàn mỹ mà bao người tha thiết mơ ước.

Đường Cẩm căm giận nghĩ.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Đường Cẩm không rời đi, cô ngồi chỗ cũ, nhìn Diệp Phạm đóng phim.

Diệp Phạm đến trước thời gian, cô liếc mắt nhìn một vòng, dừng lại chỗ Đường Cẩm nghỉ ngơi. Mọi ngày khi Đường Cẩm không có cảnh diễn, cô ta sẽ không xuất hiện ở đoàn phim.

Không biết vì lý do gì Đường Cẩm không những đến mà còn đến sớm hơn so với những người khác.

Sau khi Diệp Phạm trang điểm xong, thay quần áo diễn với Đường Cẩm, bắt đầu chuẩn bị đóng phim.

Cảnh diễn này là cảnh nam nữ chính khi hoàn thành nhiệm vụ, bị kẻ địch đuổi giết. Nam chính vì cứu nữ chính nên bị đâm một nhát dao găm. Nữ chính đỡ nam chính vào một nhà kho bị vứt bỏ, nữ chính chăm sóc nam chính bị thương, hai người ở đây trải qua một đêm.

Đoạn diễn Diệp Phạm phải diễn là cùng Hạ Hàn ôm nhau.

Dựa vào sự phát triển của kịch bản, Hạ Hàn bị thương nặng hôn mê, tựa vào người Diệp Phạm.

Một cái bóng che xuống, Hạ Hàn nhắm hai mắt lại, cả người nghiêng đến chỗ Diệp Phạm.

Thân thể Hạ Hàn ngã tới, Diệp Phạm giơ tay đỡ Hạ Hàn.

Lúc này, môi mỏng Hạ Hàn không cẩn thận cọ qua tai Diệp Phạm.

Hai người đều sửng sốt.

Lỗ tai Diệp Phạm phút chốc trở nên đỏ rực, nhiệt độ truyền sang gương mặt cô.

Vẻ mặt Hạ Hàn nhạt nhẽo, đôi mắt như hồ nước, sâu không thấy đáy.

Đạo diễn hô lớn một tiếng: "Cắt, diễn tốt lắm." Phá vỡ không khí xấu hổ của hai người.

Diệp Phạm dời mắt, không nhìn Hạ Hàn. Hạ Hàn cũng trầm mặc, không nói gì.

Đạo diễn mở miệng tán thưởng: "Hạ Hàn, cậu diễn rất tốt, một người bị thương chính là có biểu hiện như vậy."

"Diệp Phạm cô diễn cũng không tệ, cảnh diễn này tôi rất vừa lòng."

Sau khi đạo diễn rời đi, Hạ Hàn nhìn Diệp Phạm, đột nhiên nói một câu: "Xin lỗi."

Đôi mắt đen nhánh nhìn Diệp Phạm, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi lại nghiêm túc.

Diệp Phạm ngẩn ngơ, nhẹ giọng nói: "Không có gì."

Cô biết rất rõ, vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn.

Nốt nhạc đệm nhỏ này không có bất kì ai để ý đến, cái hôn vô ý này giống như bí mật giữa hai người.

Đường Cẩm luôn nhìn hai người họ, vẻ ghen ghét càng hiện rõ nơi đáy mắt.

Diệp Phạm chỉ là người đóng thế của cô, lại có thể đóng phim với Hạ Hàn, cô ta dựa vào cái gì?

Ánh mắt Đường Cẩm hiện lên tia lạnh lẽo.

Đoạn diễn tiếp theo là Diệp Phạm chăm sóc Hạ Hàn hôn mê. Thân thể Hạ Hàn lạnh buốt, Diệp Phạm cởi quần áo của mình, hai người ôm nhau, Diệp Phạm dùng thân nhiệt cơ thể mình làm ấm anh.

Diệp Phạm do dự.

Đạo diễn lên tiếng: "Diệp Phạm, Hạ Hàn hai người chuẩn bị một chút, bây giờ chúng ta sẽ quay cảnh tiếp theo."

Diệp Phạm không có cách nào, đành phải đi tới.

Vì cô là người đóng thế, không thể bị ống kính quay mặt mình. Diệp Phạm nghiêng mặt, mái tóc đen nhánh che đi hầu hết gương mặt cô.

Diệp Phạm đặt Hạ Hàn đang hôn mê trên mặt đất, cô trầm mặc nhìn Hạ Hàn. Theo như yêu cầu kịch bản, hiện tại cô phải cởi quần áo hai người ra.

Diệp Phạm cúi người, vừa mới tới gần Hạ Hàn, Diệp Phạm đã cảm nhận được hơi thở thanh lãnh trên người Hạ Hàn.

Nặng nề vây quanh cô.

Diệp Phạm áp xuống cảm xúc nơi đáy lòng, cô nhẹ nhàng cởi quân trang của Hạ Hàn. Sau đó, cô cởi áo khoác của mình.

Động tác Diệp Phạm động tác ngừng một chút.

Màn kịch tiếp theo, cô phải ôm chặt Hạ Hàn.

Diệp Phạm tuy không muốn cùng với Hạ Hàn thân cận, nhưng cảnh diễn này đã quay được đến đây, cô nhất định phải diễn cho xong.

Diệp Phạm cúi người, nằm bên cạnh Hạ Hàn. Hai người một trái một phải, khoảng cách rất gần.

Thân thể Diệp Phạm căng cứng, cô lần đầu tiên cách một người con trai gần như vậy.

Diệp Phạm vươn tay, tay cô chỉ đặt cạnh người Hạ Hàn, giả dối dựa vào đó, giữa hai người trước sau vẫn cách nhau một khoảng.

Hạ Hàn nhắm mắt lại, hương thơm thanh mát nhàn nhạt kia lại quanh quẩn ở chóp mũi anh.

Đó là hương thơm trên người Diệp Phạm.

Hạ Hàn có thể cảm giác được tay Diệp Phạm để bên người anh.

Anh từ trước đến giờ không thích người khác tới gần, nhưng kỳ quái là, anh lại không hề chán ghét Diệp Phạm đụng chạm.

Diệp Phạm cũng làm không giống kịch bản mà ôm anh.

Dường như vô cùng gò bó.

"NG!" Đạo diễn hô một tiếng.

Hạ Hàn cùng Diệp Phạm đồng thời đứng dậy, nhìn về phía đạo diễn.

Đạo diễn nhíu mày: "Diệp Phạm, cô cách Hạ Hàn quá xa. Cô vốn phải ôm Hạ Hàn."

"Đoạn diễn này là bước ngoặt quan trọng trong tình cảm nam nữ chính, nếu cô cách Hạ Hàn quá xa thì không thể biểu hiện tình cảm giữa họ chuyển biến thế nào."

Diệp Phạm hít sâu một hơi, nếu lần này lại NG, cô lại phải tới gần Hạ Hàn một chút nữa. Không bằng trực tiếp một lần qua, tránh cho hai người lại tiếp xúc lần nữa.

Diệp Phạn: "Đạo diễn, tôi đã hiểu."

Tiếng "action" vang lên, ống kính kéo gần, nhắm ngay Hạ Hàn và Diệp Phạm. Diệp Phạm chỉ là người đóng thế, cô đưa lưng về phía ống kính, gương mặt không lọt vào ống kính.

Diệp Phạm quyết định chắc chắn, duỗi tay ôm vòng qua eo Hạ Hàn.

Hạ Hàn cảm nhận được từ bên eo truyền đến xúc cảm mềm mại. So với lúc nãy khác biệt, cỗ hương thơm tinh tế kia luôn không biến mất.

Khuôn mặt Diệp Phạm hồng lên nhưng tay cô lại không thu lại, như cũ vòng bên eo Hạ Hàn.

Diệp Phạm nhớ đến lời đạo diễn nói, cô cúi đầu, vùi đầu trước ngực Hạ Hàn.

Mái tóc dài nhẹ nhàng phất qua môi Hạ Hàn, tê dại.

Hai người tựa gần đến như vậy, tim Diệp Phạm đập nhanh hơn mấy phần.

Có thể là không có thói quen đột nhiên phải hành động thân mật.

Thân thể Diệp Phạm lạnh lẽo mà mềm mại, tựa trong ngực Hạ Hàn ấm áp.

Dưới bộ quân trang, hai người ôm nhau.

Không khí dường như đều trở nên nóng rực ái muội.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3