Yêu Cung - Chương 1178-1179
Chương 1178-1179: Nghịch thiên sửa mệnh
Chuyện này nghe ra có vẻ rất hay, nhưng bản thân Âu Dương biết rõ, để làm được điều này bản thân mình phải trả giá rất nhiều. Một người tàn phế, khi người khác chỉ trỏ ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là trò cười cho người khác. Nếu là một người bình thường mỉm cười có thể xem như một loại ẩn nhẫn, có thể đợi sau này lấy lại tất cả, nhưng mình thì sao? Mình có cơ hội này sao?
Thiên Cơ động được xưng là có thể nghịch chuyển thiên mệnh thực sự có thể giúp mình tân sinh sao?
Âu Dương không biết, nhưng nếu có hi vọng hắn vẫn hi vọng mình có thể tiến vào. Kỳ thực mấy năm trước Âu Dương đã hoàn toàn tuyệt vọng, bằng không hắn cũng sẽ không đưa nhiều linh dược như vậy cho đệ đệ của mình, một mình đối mặt với tử vong.
Khi đó Âu Hồng còn nhỏ, cho nên luôn muốn đoạt cái này cái kia với Âu Dương, hiện tại Âu Hồng đã trưởng thành, đã biết mọi chuyện của ca ca, cho dù hắn có khổ sở thế nào tuyệt đối cũng sẽ không đòi những linh dược bảo mệnh này của ca ca.
Âu Hồng không có những linh dược này, nhiều nhất là tu luyện nhiều hơn một chút, so với những đứa trẻ có thiên phú tốt, tu luyện chậm hơn một chút mà thôi, còn nếu Âu Dương không có linh dược này, như vậy đợi hắn chính là tử vong.
- Cửu đệ, lần này chuyện của Thiên Cơ động, trong gia tộc nhất định sẽ có rất nhiều người phản đối, nhưng gia gia đã đồng ý, có gia gia chống đỡ, ngươi nhất định có thể tiến vào.
Âu Bằng vỗ vai Âu Dương, trên mặt mỉm cười.
- Còn nữa cửu đệ, ngươi có thể nói cho ta biết, hôm đó ở trước cửa thành, người chúng ta nhìn thấy rốt cuộc là thực hay hư huyễn?
Âu Bằng kỳ thực vẫn muốn biết người nhìn thấy hôm đó và thiểm điện xuất hiện có phải là hư huyễn. Tên tới khiêu khích đó nói với cửu đệ những lời kỳ lạ, khi đó mình tức giận xuất thủ, kết quả lực lượng vừa mới ngưng tụ đã đưa tới thiên phạt.
Sau đó thiên phạt giống như bị một trận ba động phát ra trên người cửu đệ mạnh mẽ làm cho biến mất, cho tới bây giờ Âu Bằng vẫn không rõ đó rốt cuộc là thật hay giả.
- Ta cũng không biết, nhưng mặc kệ hắn. Nếu là thật, cường giả như vậy cũng không phải tồn tại chúng ta có thể tiếp xúc, nếu là giả, có thể là một Huyễn Thuật Sư cường đại nào đó đùa giỡn với chúng ta.
Âu Dương thật ra rất lạc quan, kỳ thực đừng nói là Âu Bằng, cho dù là chính hắn cũng không biết là thật hay giả.
- Ta nghĩ là huyễn thuật.
Âu Bằng gật đầu, lực lượng thiên phạt mạnh như vậy, làm sao có thể xuất hiện trên thế giới này! Còn cửu đệ ngay cả đứng cũng không đứng được, làm sao có thể chống đỡ một lực lượng cường đại như vậy, cho nên Âu Bằng nhận định đó là một cường giả tinh thông huyễn thuật nào đó đến trêu chọc bọn họ.
Vì chuyện này Âu Bằng còn cố ý hỏi qua Cầm Linh Linh, Cầm Linh Linh biểu thị lúc đó nàng không nhìn thấy cái gì. Sau khi nàng nhìn thấy Âu Dương và Âu Bằng đứng ở đó, nàng liền chạy qua, chỉ đơn giản như vậy, ở giữa có thiên phạt gì đó, bạch y nhân gì đó nàng đều không nhớ.
Kỳ thực đừng nói là Cầm Linh Linh, cho dù là Hoàng Phổ Trình sợ rằng cũng không nhớ rõ Thiên Vương đã từng xuất hiện, bởi vì một phần ký ức của bọn họ đã bị lực lượng pháp tắc xóa đi, đây là lực lượng của thiên đạo.
Thiên Vương cũng từng nỗ lực xóa đi ký ức của Âu Bằng, nhưng lúc đó Âu Bằng đang ở trong thế giới pháp tắc của Âu Dương, cho dù là Thiên Vương cũng không thể tùy ý xóa bỏ ký ức của Âu Bằng, cũng chỉ có thể để mặc Âu Bằng.
Mặc dù Âu Dương chỉ có bán bộ chí cao vô thượng, nhưng ở một nơi nhỏ bé như vậy, hắn tuyệt đối không hề kém hơn Thiên Vương. Thiên Vương muốn giết Âu Dương, tuyệt đối cũng không dễ dàng như giết chết người khác chỉ trong một ý niệm.
Đồng dạng nắm giữ pháp tắc, chỉ có điều Âu Dương nắm giữ quá ít, nhưng mặc dù ít, pháp tắc vẫn là pháp tắc, muốn đánh vỡ cũng không phải chuyện người bình thường có thể làm được.
Đáng tiếc là, bản thân Âu Dương cũng không biết bán bộ chí cao vô thượng cường đại như thế nào, hắn cũng chưa từng cố hết sức sử dụng lực lượng của pháp tắc, bằng không hắn hà cớ phải để ý có thể tu luyện hay không? Chỉ riêng lực lượng pháp tắc đã có thể phá hủy tất cả.
Nói không chút khoa trương, hiện tại Âu Dương có thể dùng một ý niệm trong đầu phá hủy một thành thị!
Sau người Thiên Vương là quá khứ, bản thân là hiện tại, trước người là tương lai. Trong ba loại quá khứ hiện tại tương lai, Thiên Vương chiếm cứ pháp tắc hiện tại. Hắn không nắm được quá khứ, cũng không có cách nào nắm được tương lai. Còn Âu Dương yếu hơn hắn rất nhiều, Thiên Vương là xóa bỏ tất cả tình niệm để bản thân có được một loại vô dục vô cầu, còn Âu Dương chỉ dựa vào tâm cảnh của bản thân, truy cầu đạo thực thành tâm thành, đây là hai con đường hoàn toàn khác nhau.
- Mỗi lần Thiên Cơ động mở ra đều có vạn người tiến vào, có người nói trong Thiên Cơ động thiên cơ vô cùng, chỉ cần có thể giác ngộ thiên cơ liền có thể được tiên linh nghịch thiên sửa mệnh. Cái này đối với cửu đệ mà nói tuyệt đối là một cơ hội.
Những lời này của Âu Bằng cũng không phải không có căn cứ. Trong Thiên Cơ động, tu vi không trọng yếu, quan trọng là tâm tính, chỉ cần tâm tính đủ cường đại, liền có thể có được một phen cơ duyên cực lớn, đây cũng là nguyên nhân vì sao Âu Ý Quyền muốn cho Âu Dương tiến vào.
Nếu như nói trong đệ tử Âu gia, người có tu vi cao nhất đương nhiên là Âu Bằng, Âu Bằng được xem là hi vọng tương lai của gia tộc, là cường giả có cơ hội mọc cánh phi tiên. Đây còn là trong tình huống không có Thiên Cơ động.
Nhưng tâm tính của Âu Bằng lại kém hơn Âu Dương một bậc.
Chưa nói đến những cái khác, chỉ nói trong tình huống như Âu Dương, có mấy người có thể thong dong đối mặt giống như hắn?
Âu Ý Quyền từng nói, cho dù là hắn đối mặt với tình huống của Âu Dương chỉ sợ cũng khó có thể sống đến hai mươi tuổi...
Một đường quay về Âu gia, lúc này trên dưới Âu gia đều đang bàn luận về chuyện Thiên Cơ động. Cường giả cấp ý chí Âu Ý Quyền đã tranh thủ được một danh ngạch tiến vào Thiên Cơ động cho Âu gia. Vốn mọi người không cần suy nghĩ, tất nhiên là để Âu Bằng tiến vào trong đó, chuyện này chắc chắn không cần nghi ngờ. Nhưng gần đây có tin tức truyền ra, nói là muốn để Âu Dương tiến vào, vì vậy mới dấy lên một trận tranh cãi kịch liệt trong Âu gia.
- Để phế vật đó tiến vào, còn không bằng để ta tiến vào, mặc dù thiên phú của ta không biến thái bằng Âu Bằng và Âu Hồng, nhưng tốt xấu gì cũng là một Thánh Thể, sau khi ta tiến vào, đi ra cũng là cấp Pháp Thân!
Đây là một số người nào đó khinh thường Âu Dương kêu gào, nhưng bọn họ cũng không dám trắng trợn kêu gào, dù sao quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay Âu Ý Quyền.
- Tâm tính của Âu Dương vượt qua rất nhiều người, nếu như để Âu Dương tiến vào, có thể không tạo ra hiệu quả nhanh chóng, cũng chỉ cần có thể nghịch chuyển số phận của Âu Dương, để Âu Dương có thể tu luyện, sợ rằng trăm năm sau Âu gia sẽ xuất hiện một thiên tài mới!
Đây là lời nói của những người có quan hệ tốt với Âu Dương, trong đó bao gồm cả Âu Hồng.
Gần đây bởi vì chuyện này mà trong Âu gia xuất hiện một số nội đấu, Âu Hồng cũng vì những nội đấu này mà bị cấm đoán hai lần. Nhưng chuyện này hoàn toàn không thể ảnh hưởng đến tấm lòng bảo vệ ca ca của Âu Hồng, bất luận kẻ nào có can đảm nói ca ca Âu Dương là phế vật, Âu Hồng đều sẽ dùng chân đạp vào mặt hắn, nói cho hắn biết, ngươi còn phế vật hơn ca ca ta!
Không sai, hai chữ phế vật này chủ yếu chỉ là tương đối, kỳ thực mặc dù thân thể Âu Dương rất yếu ớt, nếu trong mắt người bình thường, hắn chẳng qua là một người tàn tật bình thường mà thôi, chủ yếu vì Âu Dương sinh ra trong một gia đình như vậy, mới khiến hắn biến thành như thế.
Những kẻ kêu gào Âu Dương là phế vật, trong mắt thiên tài Âu Hồng cũng thành phế vật, đây là chuyện không hề nghi ngờ.
Âu Dương không tham gia bất cứ cuộc tranh luận nào, cũng không biểu hiện ra suy nghĩ bản thân rất muốn tiến vào Thiên Cơ động. Từ khi quay về Âu gia, Âu Dương lại trở về trong tiểu viện của mình, không ra ngoài. Hàng ngày lại sống cuộc sống bình yên như trước. Có thời gian thì nghiên cứu năng lực kỳ quái trên người mình.
Mặc dù Âu Dương nói với Âu Bằng, người kia có thể là ảo giác, nhưng bản thân Âu Dương lại biết rõ, hắn tuyệt đối không phải ảo giác. Khi thiên phạt trùng kích xuống, trong nháy mắt mình đã mở ra một thứ giống như khu vực, sau đó thiên phạt bổ vào khu vực đó lại trực tiếp biến mất. Nhưng khi thiên phạt biến mất Âu Dương rõ ràng cảm giác được đó là tồn tại thật sự.
Những lời sau đó của bạch y nhân cũng khiến Âu Dương phảng phất ngửi được cái gì. Chỉ có điều Âu Dương không nói ra chuyện này mà thôi.
- Đại ca! Ngươi cũng là...!
Âu Hồng từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã ung dung thưởng tuyết của đại ca, vẻ mặt mất hứng nói:
- Hiện tại toàn bộ gia tộc đều đang hỗn loạn, ngươi lại ở đây ung dung thưởng tuyết, đại ca ngươi có biết Thiên Cơ động lần này đối với ngươi mà nói chỉ sợ là hi vọng duy nhất.
- Tiểu đệ, ta đã dạy ngươi bao nhiêu lần, bất cứ lúc nào, bất luận là đối mặt với hi vọng hay tuyệt vọng, đều phải bảo trì một trái tim bình tĩnh, lòng ngươi lại rối loạn!
Âu Dương nhìn thoáng qua đệ đệ của mình, sợ rằng lúc này người trầm tĩnh nhất Âu gia chính là Âu Dương. Cái này cũng không phải nói Âu Dương không để ý, chủ yếu là vì Âu Dương thấy rõ hơn những người khác. Âu Dương biết loại sự tình này không phải hắn có thể quyết định, cho dù hiện tại hắn chạy đi tìm gia gia, nói hắn rất muốn tiến vào Thiên Cơ động, cuối cùng cũng chưa chắc có thể đi.
Âu Dương tin tưởng trong lòng gia gia sẽ có một phán đoán, điều mình có thể làm chính là yên tĩnh chờ đợi kết quả.
- Hừ! Hiện tại bên ngoài toàn là thanh âm phản đối, đại ca không sợ thanh âm này sẽ ảnh hưởng đến phán đoán cuối cùng của gia gia sao!
Âu Hồng giản thuật lại tình huống bên ngoài cho Âu Dương.
- Thiên Cơ động chẳng qua là có chút cơ hội, cũng chưa chắc có thể nghịch thiên sửa mệnh cho ta. Nếu gia gia để ta đi, vậy đó là tạo hóa của ta, nếu không cho ta đi, đó chính là ta không có tạo hóa này, chỉ đơn giản như vậy!
Âu Dương ngẩng đầu nhìn sắc trời đang dần dần tối đen, quay sang nói với đệ đệ:
- Buổi tối ở lại đây ăn cơm với đại ca đi.
Cơm tối của Âu Dương rất đơn giản, thậm chí có thể xem là có chút keo kiệt. Nhưng đối với chuyện này, Âu Dương cũng chưa từng yêu cầu, dù sao bản thân Âu Dương cũng biết rõ, từ nhỏ mình đã luôn sử dụng tài nguyên của gia tộc, nhưng lại chưa bao giờ hồi báo cái gì cho gia tộc, cho nên Âu Dương cũng không yêu cầu cái gì, tất cả đều thuận theo tự nhiên.
Âu Hồng đương nhiên biết tính cách của ca ca, cho nên ở chỗ ca ca hắn cũng không chưa bao giờ kêu ca cái gì. Hắn sợ khiến ca ca đau lòng.
- Hồng nhi, ca ca có một loại dự cảm, có lẽ ta tiến vào Thiên Cơ Động cũng không sống quá mười năm.
Trong đầu Âu Dương lại một lần nữa xuất hiện khuôn mặt của bạch y nhân.
Cuộc đời này của Âu Dương đã thất vọng quá nhiều lần, thế nhưng trái tim Âu Dương chưa từng tuyệt vọng. Nhưng khi đối mặt với nam nhân kia, Âu Dương tuyệt vọng, đúng vậy, đó là tuyệt vọng phát ra từ nội tâm.
Loại cường giả đó thật sự có thể vượt qua sao? Ta là hiện tại! Loại cảnh giới đó nên phá vỡ như thế nào?
Âu Dương không biết, trái tim hắn đã mê man.
- Đại ca, ngươi nói bậy bạ gì đó, Thiên Cơ Động nhất định sẽ nghịch thiên sửa mệnh cho đại ca, để đại ca trở thành một tu luyện giả, nhất định.
Hai mắt Âu Hồng nhìn chằm chằm đại ca, trong mắt mang theo vẻ kiên định.
- Nghịch thiên sửa mệnh Có lẽ Có lẽ cho dù nghịch thiên sửa mệnh, ta cũng khó sống qua mười năm
Trong mắt Âu Dương mang theo mấy phần mê man, đây có thể là lần đầu tiên hắn cảm thấy mê man mất phương hướng như vậy.
- Âu Dương, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi mất tự tin trong hai mươi năm qua, nói cho ta biết, rốt cuộc là cái gì khiến cho ngươi mất đi dũng khí và tự tin như vậy?
Một thanh âm phảng phất như từ bên kia bầu trời truyền đến, sau đó một thân ảnh phá vỡ bóng đêm đi tới.
Khi nhìn thấy thân ảnh này, Âu Hồng vội vã đứng lên hành lễ, còn Âu Dương nhìn thấy lão nhân này, trong mắt cũng có vài phần cảm động. Không ai biết rõ hơn hắn, hai mươi năm qua lúc nào lão nhân này cũng để mắt đến hắn, có lẽ lão nhân này đã nhìn thấy cái gì.
- Hồng nhi, ngươi về trước đi, ta có chút chuyện muốn nói với Âu Dương!
Từ khi Âu Dương sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Âu Ý Quyền quang minh chính đại bước vào tiểu viện này. Hai mươi năm qua, hắn chưa từng gặp Âu Dương.
- Gia gia, cầu xin người hãy ban danh ngạch Thiên Cơ Động cho ca ca!
Âu Hồng không rời khỏi, mà quỳ rạp xuống đất nhìn Âu Ý Quyền, hi vọng Âu Ý Quyền có thể dành cho Âu Dương cơ hội nghịch thiên sửa mệnh này.
- Ta tự có định đoạt, ngươi về đi.
Âu Ý Quyền liếc nhìn tôn tử của hắn, cũng không nói có hay không, mà kêu Âu Hồng rời khỏi.
Âu Hồng quỳ trên mặt đất, nhìn dáng vẻ như nếu Âu Ý Quyền không đáp ứng hắn, hắn sẽ không đứng lên. Từ khi hắn hiểu chuyện đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn dám ngỗ nghịch với nhân vật đứng đầu gia tộc như vậy.
- Hồng nhi, trở về đi, Thiên Cơ động không phải chuyện ngươi có thể làm chủ, trong lòng gia gia đương nhiên đã có định đoạt!
Âu Dương quay sang Âu Hồng phất phất tay, Âu Hồng bất đắc dĩ đứng dậy, sau khi trao cho Âu Dương một ánh mắt hắn có thể hiểu, liền rời khỏi tiểu viện.
Trong lúc nhất thời, tiểu viện bỗng chốc yên ắng, ngoại trừ tiếng tuyết rơi trên mặt đất, cả hai người đều không ai mở miệng nói.
- Ngươi rất ưu tú, chí ít ngươi là hài tử ưu tú nhất trong số những hài tử ta từng biết.
Đến cuối cùng Âu Ý Quyền mở miệng trước. Kỳ thực khi Âu Ý Quyền ở cùng Âu Dương, lại quỷ dị phát hiện loại uy áp có thể khiến Đại Đế không thở nổi của mình hoàn toàn không có tác dụng gì. Ngược lại hắn thậm chí phát hiện, trên người Âu Dương có một loại áp bách đến từ chỗ sâu trong linh hồn, loại áp bách này khiến hắn không thể không mở miệng để phá vỡ yên lặng.