Yêu Cung - Chương 211-212
Chương 211-212: Tinh thần đoàn đội
- Khà khà! Các ca ca hãy quên chúng ta đi!
Ngay khi Âu Dương đang cân nhắc có nên đuổi theo hay không ba tên Yêu Chiến Sĩ chạy trốn ra ngoài chạy chưa đầy trăm bước đã bắt đầu xoay quanh một chỗ.
Không sai, là huyễn trận của Huyễn Thuật Sư Miêu Vận Tiến và Thời Phong, Thật ra từ lúc nãy bọn họ đã bố trí huyễn trận đề phòng có gia hỏa chạy trốn. Hiện tại ba người vừa chạy đến vừa vặn chui vào huyễn trận do bọn họ đã bố trí sẵn.
- Một người một tên, không đến nỗi mất mặt các huynh đệ.
Thời Phong kêu lớn. đoản kiếm trong tay hắn đã bị hắn thu vào. Chỉ thấy trước người Thời Phong bỗng nhiên có vô số chùm hắc quang bay lên. Chùm hắc quang không ngừng ngưng tụ, chậm rãi biến thành một bàn tay lớn màu đen, sau đó nắm lấy linh hồn của một trong ba Yêu Chiến Sĩ không đã hoàn toàn lạc lối, không có bất kỳ sự chuẩn bị nào.
- Chấn bạo linh hồn! Bạo cho ta...
- Chấn bạo linh hồn! Bạo cho ta!
Thời Phong hét lớn một tiếng, sau đó liền thấy bàn tay màu đen kia bỗng nhiên nắm lấy đỉnh đầu của một Yêu Chiến Sĩ. Không ngờ bàn tay này cứ như vậy mà kéo mạnh linh hồn của Yêu Chiến Sĩ ra khỏi thân thể của hắn.
Thời điểm Thời Phong mở miệng nói ra chữ bạo, liền thấy linh hồn của tên Yêu Chiến Sĩ kia vặn vẹo một hồi, sau đó giống như ngọn nén bị dập tắt bỗng dưng nổ tung.
Chấn bạo linh hồn! Đây chính là thủ đoạn kinh khủng nhất của Huyễn Thuật. Bất cứ người nào, một khi bị Huyễn Trận của Huyễn Thuật Sư mê hoặc, như vậy tiếp theo tất nhiên chính là sự trừng phạt về linh hồn.
Chấn bạo linh hồn của Huyễn Thuật Sư và mũi tên linh hồn của Âu Dương khác nhau về cách làm nhưng kết quả lại giống nhau đến mức kì diệu, hoàn toàn không thấy thân thể hay yêu binh bị tổn thương gì, chỉ cần bị bọn họ lôi linh hồn ra khỏi thân thể của ngươi, như vậy ngươi chỉ còn chờ chết.
- Bạo!
Thời điểm Thời Phong biểu diễn ở bên này, Miêu Vận Tiến còn tàn nhẫn hơn cả hắn, căn bản cũng không lưu lại cho Âu Dương một cơ hội. Không ngờ hắn đồng thời lôi linh hồn của hai người khác ra ngoài, một lần song sát hai linh hồn!
- Ta ngất! Vừa rồi đã nói mỗi mgười một tên mà...
Thời Phong có chút bất mãn nhìn Miêu Vận Tiến. Nếu như không phải vừa nãy hắn kêu một người một tên, hắn hoàn toàn có năng lực tam sát ba tên Yêu Chiến Sĩ này.
- Cút! Chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt. Cái gì mà mỗi người một tên. Giết trước nói sau!
Miêu Vận Tiến trừng mắt với Thời Phong một cái. Lúc nào vẫn còn có tâm trạng chơi đùa sao?
...
Thời Phong nhìn thấy ánh mắt của Miêu Vận Tiến, hắn lập tức cúi đầu không dám nói gì thêm. Bởi vì hắn biết Miêu Vận Tiến nói rất đúng. Hiện tại không phải lúc để chơi đùa. Đây lúc đao thật thương thật liều mạng giữ lấy tính mạng của mình. Vào lúc này làm gì mà một người một tên. Hắn xem trận chiến này là trò đùa sao?
Ánh mắt Âu Dương thoáng nhìn về phía Miêu Vận Tiến lộ vẻ tán thưởng. Thật ra thời điểm hắn nhìn thấy ba người bị mê hoặc trong huyễn trận căn bản còn chưa có dựđịnh qua đó. Hắn hiểu rõ, với thủ đoạn của Miêu Vận Tiến và Thời Phong, muốn đồng thời giết chết ba người này tuyệt đối không có áp lực.
Điều hắn muốn làm không phải là mỗi người một tên, mà trợ giúp kiếm trận của đội hữu trong cuộc chiến giành được thắng lợi.
Vèo...
Quang tiễn chớp động. Mỗi khi đoàn đội tinh anh có người gặp phiền phức, nhất định sẽ có một quang tiễn bay tới giúp bọn họ thoát khỏi khó khăn.
Ở bất kỳ nơi nào cũng đều bất bại! Hiện tại chỉ có thể dùng từ này để hình dung mũi tên của Âu Dương. Âu Dương nhìn chung toàn chiến cuộc. Mỗi khi có bất kỳ chỗ nào cần, mũi tên của hắn xuất hiện, như vậy chỉ cần sau một giây, mũi tên của Âu Dương tuyệt đối sẽ xuất hiện ở vị trí nên xuất hiện.
Âu Dương không tiếp tục biểu diễn cái gì mà một mũi tên tam sát, một mũi tên ngũ sát nữa. Bởi vì hiện tại đã không cần nữa! Nếu như hắn đi biểu diễn những thứ này, như vậy đội hữu của hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm. Hắn biết vị trí của mình ở chỗ nào. Hắn biết hiện tại điều hắn nên làm không phải kà giết người, mà là trợ chiến!
Trợ chiến! Chỉ thuần là trợ chiến. Nhưng cấp độ trợ chiến của Âu Dương chắc chắn hoàn mỹ, Bất kể là ai, chỉ cần xuất hiện tình huống không tốt hoặc thời điểm có phiền phức, tuyệt đối sẽ có quang tiễn giúp bọn họ.
- Tốt!
Lữ Phong quát to một tiếng. Ngay một khắc trước, khi hắn bị hai tên Yêu Chiến Sĩ xông tới cùng công kích, hai mũi tên của Âu Dương đã cứng rắn đẩy hai tên Yêu Chiến Sĩ này một chút, khiến bọn họ đang tính xông tới liền bịđánh bạt ra mấy mét.
Sai một ly đi một ngàn dặm. Chỉđơn giản trợ chiến bằng hai mũi tên như vậy, hắn đã khiến hai tên Yêu Chiến Sĩ luống cuống tay chân. Lữ Phong không hề phụ lòng Âu Dương, kiếm linh nổ tung, hai đạo kim quang giống như là bùa đòi mạng lấy đi sinh mạng của hai tên Yêu Chiến Sĩ này.
Lữ Phong không nhịn được mở miệng kêu to. Cùng chiến đấu vớiÂu Dương quá thật rất sảng khoái. Tiểu tử này không chỉ có lực sát thương tuyệt cường, quan trọng nhất chính là hắn biết vị trí của mình. Hắn biết lúc nào nên làm cái gì. Giống như hiện tại, bọn họ đã khống chế được tình hình, hắn không cần phải giết người. Điều hắn nên làm chính là trợ chiến. Dựa vào sự trợ chiến cường đại của hắn sẽ hạ thấm tổn thương của bọn họ xuống bằng không!
- Giết!
Lữ Phong vừa rảnh chân rảnh tay, lại nhập vào chiến đoàn. Sau khi hai người này ngã xuống, tất cả Thiên Cung đã không thể cứu vãn được nữa. Hiện tại bọn họ có thể làm chính là liều mạng. Nhưng bọn họ chậm rãi phát hiện, cho dù muốn liều mạng cũng không có cơ hội.
Mỗi khi bọn họ thi triển một mạng đổi một mạng liều chết đánh lại, lại có một đạo quang tiễn giống như bất bại xuất hiện công kích bọn họ ở vị trí khiến bọn họ không thể không có chuyển biến. Nhưng loại chuyển biến này tuyệt đối khiến bọn họ không thương nổi. Mỗi lần chuyển biến đều có khả năng lấy đi tính mạng của bọn họ.
- Ta liều mạng với ngươi!
Rốt cuộc, lại có một người bị ép tới mức sắp phát điên. Hắn cầm trong tay một thanh trường thương, hoàn toàn không để ý tới những thương tổn do kiếm trận kiếm linh gây ra, liều mạng muốn cho dù phải chết cũng quyết tâm kéo theo một người chịu tội thay.
- Mẹ nó!
Một tên Lục Tiên nhìn thấy đấu pháp không muốn sống của tên này nhất thời lùi về phía sau. Thời điểm hắn lùi về phía sau lại không hề khẩn trương. Bởi vì hắn tin tưởng mũi tên của Âu Dương vẫn có thể giống như hai lần trước giúp hắn xoay chuyển cục diện.
- Giết!
Âu Dương mở miệng kêu to một tiếng. Sau đó quang tiễn bay vụt ra. Một đạo quang tiễn nhanh chóng bay đến sát người tên Yêu Chiến Sĩ căn bản đang không muốn sống này, Nhưng người này hoàn toàn không để ý tới quang tiễn. Trường thương của hắn vẫn tiến lên. Hắn đã không muốn sống nữa. Hắn muốn kéo một người lót đường.
- Giết!
Âu Dương lại mở tiệng kêu lên một tiếng giết. Tên Lục tiên bị ép lui cắn răng một cái. Hơn mười đạo kiếm linh đồng thời bay ra. Hắn tin tưởng vào mũi tên của Âu Dương, hắn tin tưởng vào lời nói “giết” của Âu Dương!
Âu Dương không phụ lòng hắn. Khi kiếm linh của hắn bay ra, quang tiễn của Âu Dương bỗng nhiên nổ tung. Lần này tiếng nổ rất nhỏ, nhưng lực đẩy lại hết sức lớn. Một khắc trước khi trường thương sắp xuyên tới người hắn, tên Yêu Chiến Sĩ bị mũi tên đẩy ra hai mét!
Hai mét đối với một tên Yêu Chiến Sĩ mà nói căn bản không tính là khoảng cách, nhưng bây giờ lại là khoảng cách hắn vĩnh viễn không có cách nào với tới.
Phụt... Phụt... Phụt...
Từng kiếm linh bắn vào thân thể của hắn. Cho đến khi hắn chết, trường thương của hắn vẫn không xuyên qua bất kỳ người nào, mà đã nổ tung cùng với mũi tên cuối cùng kia.
- Ha ha ha ha!
Tên Lục Tiên này cười lớn. Tuy rằng hắn tin tưởng Âu Dương, nhưng vừa nãy hắn vẫn cảm thấy sợ hãi. Dù sao cũng là liều mạng. Nhưng hắn cảm thấy cách làm của mình là đúng. Nếu như vừa nãy mình không nghe theo lời của Âu Dương, không ra tay giết hắn, như vậy hiện tại mình không thể giết chết người này. Tiếp đó, người này nhất định sẽ công kích càng điên cuồng hơn nữa.
Quang tiễn không ngừng xuất hiện. Người của Thiên Cung tử thương càng ngày càng nhiều. Bên Vạn Tiên Sơn cũng chẳng tốt đẹp gì. Tuy rằng chưa xuất hiện tử vong, nhưng đã có bốn, năm người hoàn toàn mất đi lực chiến đấu, bị Thời Phong và Miêu Vận Tiến kéo từ trong kiếm trận ra ngoài.
Cuộc chiến đấu vẫn đang tiếp tục. Người của Thiên Cung không ngừng giảm bớt. Mười người, bảy người, bốn người, hai người... Vào lúc này ai cũng biết chiến cuộc đã định. Nhưng người Thiên Cung vẫn không cam lòng.
Bởi vì từđầu tới cuối bọn họ đều không giết chết được bất kỳ người nào! Sỉ nhục, đây tuyệt đối là sỉ nhục. Hai mươi hai đối kháng hai mươi mốt. Đây hẳn là một cục diện thế lực ngang nhau. Nhưng ai có thể ngờ được, vốn hẳn là tình huống thế lực ngang nhau, lại xuất hiện tình cảnh nghiêng về một phía như vậy?
Cuộc chiến gần như nghiêng về một phía. Hai người cuối cùng không thể nào gây ra sóng gió lật thuyền nữa. Đối mặt với một đám gia hỏa như hổ như sói, bọn họ ngay cả cơ hội đào tẩu cũng không có.
Trên trời Lục Tiên che kín. Hơn nữa Yêu Chiến Sĩ không thể nào bay. Nếu bọn họ nhảy lên, chắc chắn là muốn chết. Càng không cần phải nói tới mặt đất. Kiếm trận của Lục Tiên có tác dụng lớn nhất chính là hoàn toàn đóng kín đại địa. Trừ phi ngươi dám nói thân thể của mình đủ sức chịu mười kiếm linh của Lục Tiên đâm xuyên qua cơ thể mà không chết, bằng không thì chui xuống đất chẳng khác nào chịu chết.
Chân Linh Giới không thể giống với tiểu thế giới. Yêu Chiến Sĩ tiểu thế giới chui xuống đất, Lục Tiên không thể làm được gì. Nhưng tại Chân Linh Giới, chỉ cần ngươi bị kiếm trận vây lại, hoặc là ngươi có thể bay đi, hoặc là ngươi chỉ có thể phá kiếm trận...
Phụt...
Khi người cuối cùng ngã xuống, cuộc chiến đấu này được tuyên bố kết thúc, Âu Dương một tay cầm cung đứng ở bên ngoài. Hắn vẫn tương đối thỏa mãn đối với biểu hiện của mình.
Thật ra với tính cách của hắn, hắn không nguyện ý làm người trợ chiến. Nhưng tính cách của hắn không thể ảnh hưởng với phán đoán của lý trí. Lúc nào nên làm cái gì, hắn đều biết.
Âu Dương tin tưởng, nếu không phải ngày hôm nay hắn ở sau trận phụ chiến cho mọi người, như vậy Vạn Tiên Sơn không phải chỉ ngã xuống bảy người, mà chết trận bảy người.
- Lục Tiên mở kiếm trận lên. Huyễn Thuật Sư bố trí huyễn trận. Mọi người hồi phục tại chỗ!
Tình hình Lữ Phong tương đối tốt. Ngoại trừ trên người bị chém một đao, căn bản không có thương tổn quá lớn. Tuy nhiên hắn đại biểu cho tất cả mọi người. Tất cả đoàn đội ngoại trừ hai tên Huyễn Thuật Sư và Âu Dương ra, căn bản người nào cũng có vết thương. Còn có bảy người bị trọng thương ngã xuống đất.
Vù...
Vô số kiếm linh chớp động. Mây mù bao vây kiếm linh. Kể cả bảy người đã ngã xuống đất, tất cả mọi người đều ngồi trong kiếm trận lấy ra yêu thú chi linh của bọn họ bắt đầu hấp thu.
Đạt được cấp bậc như bọn họ, chút thương tổn trên thân thể không có vấn đề quá lớn. Thật ra vết thương thực sự của bọn họ chính là vết thương trên kiếm linh và yêu đan. Bảy người bị trọng thương đều là thương tổn trên yêu đan hoặc là kiếm linh.
Con ngươi huyết sắc của Âu Dương chớp động, Người hắn bay lên ngọn cây, không ngừng quét mắt quan sát động tĩnh xung quanh. Nhìn một hồi, Âu Dương mới thở phào nhẹ nhõm. Chí ít hiện tại xem ra cuộc chiến đấu của bọn họ không hề thu hút những thế lực khác tới đây. Xem như đây là một tin tức tốt.
Dù sao chỉ chiến đâu trong hơn nửa canh giờ. Ngoài ra còn có hai người Thời Phong và Miêu Vận Tiến không ngừng lấy huyễn trận che đậy khí tức. Cho nên trong thời gian ngắn như vậy không gây chú ý cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Âu Dương vẫn không hề xem nhẹ điều này. Trước khi đội hữu khôi phục, hắn nhất định phải làm tốt tất cả công tác điều tra dò xét.
- Thời Phong, ngươi đi xung quanh bố trí huyễn trận cẩn thận một chút.
Miêu Vận Tiến ở lại bên cạnh kiếm trận không ngừng bố trí huyễn trận che giấu khí tức. Thời Phong lại lấy ra bản đồ, thoáng nhìn về phía vị trí của những thế lực khác, sau đó chọn lựa vị trí nhanh rời khỏi.
- Trong vòng mười dặm không có kẻ địch.
Âu Dương trên tàng cây. Cứ cách một phút đồng hồ hắn lặp lại một lần. Đây không chỉ có là báo cáo, mà còn khiến cho đội hữu có thể an tâm hồi phục.
- A...
Sau nửa giờ, vết thương trên người Lữ Phong hồi phục hoàn toàn. Kiếm linh của hắn cũng được yêu thú chi linh thẩm thấu hồi phục đến mức đỉnh phong.
Lữ Phong nhìn yêu thú chi linh trong vòng tay của mình một chút. Đây chắc chắn là đồ tốt. Nếu như không có thứ này, với vết thương của hắn, ít nhất phải mất một ngày mới có thể hồi phục. Mà bây giờ mới chỉ nửa giờ đã khôi phục lại bình thường.
- A...
Sau khi Lữ Phong hồi phục, một vài đội hữu bị thương tổn nhẹ cũng đã khôi phục lực lượng từ trên mặt đất đứng lên.
- Cẩn thận một chút. Mọi người đề phòng một chút.
Lữ Phong không hề bị thắng lợi làm choáng váng đầu óc. Thắng lợi này đối với bọn họ mà nói là điều tất nhiên. Mà bây giờ bọn họ nhất định phải phòng bị những đoàn người khác.
Càng ngày càng nhiều người bắt đầu hồi phục. Càng ngày càng nhiều người từ trên mặt đất đứng lên. Sau hai giờ, ngoại trừ bảy người bị thương nặng nhất vẫn tại hồi phục ra, những người khác đã hoàn thành hồi phục.
- Bọn họ hẳn phải cần một ngày mới có thể hồi phục được. Tất cả mọi người cẩn thận phòng bị một chút.
Lữ Phong nói xong, thoáng nhìn về phía Âu Dương đang ở trên tàng cây. Từ hai giờ trước, Âu Dương đã không ngừng đang quan sát, để bọn họ an tâm hồi phục.
- Mụ nội nó, thật quá sảng khoái! Không ngờ không chết một người cũng giải quyết được Thiên Cung.
Một Yêu Chiến Sĩ tên là Tiểu Thất tỏ ra kích động. Thật ra ngày hôm nay trước trận đấu hắn đã nghĩ sẽ thắng, nhưng tuyệt đối không nghĩ bọn họ lại thắng triệt để, chiến thắng không thể quên được như vậy.
- Ha ha đúng vậy, quả thật rất sảng khoái!
Lữ Phong cũng cười. Đoàn chiến nửa giờ không tính là dài. Nhưng đoàn chiến trong nửa giờ này lại kinh tâm động phách. Hơn nữa cán cân thắng lợi ngay từ lúc mới bắt đầu đã nghiêng về phía bọn họ. Thắng lợi này đối với bọn họ mà nói không tính là may mắn.