Yêu Đương Với Ngôi Sao - Chương 23

Yêu Đương Với Ngôi Sao
Chương 23: Em rất ưu tú

Bạc Kiến Từ thay ra trang phục biểu diễn, anh mặc vào chiếc áo khoác ngoài màu đen, khi xuất hiện cùng Hạ Huỳnh thì trông như giống như đồ đôi, cũng không biết có phải cố ý hay không.

Lạc Niệm Niệm đã bị Hạ Huỳnh đuổi về khách sạn, Bạc Kiến Từ quen thuộc Định Hải hơn.

Concert chấm dứt gần mười một giờ, Hạ Huỳnh ngồi trên xe của Bạc Kiến Từ, thấy anh không nói lời nào cô cười nói: “Anh còn giận bởi lời em nói ban nãy hả?”

“Em thật sự muốn đi xem concert của người khác sao?” Bạc Kiến Từ rầu rĩ không vui hỏi.

Hạ Huỳnh giơ tay đầu hàng: “Không xem không xem, sau này chỉ xem concert của anh.”

Khóe môi Bạc Kiến Từ hơi nhếch lên: “Vậy là tốt rồi.”

Dỗ người xong rồi, Hạ Huỳnh nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, cô tò mò hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu thế?”

“Dẫn em đi ngắm cảnh đêm đẹp nhất ở Định Hải.” Bạc Kiến Từ híp mắt cười nói.

Trong lúc Hạ Huỳnh mang vẻ mong đợi suốt đoạn đường, Bạc Kiến Từ đỗ xe ở bên đường: “Xuống xe đi.”

Hạ Huỳnh xuống xe, ở đây rất yên tĩnh, bởi vì đêm khuya không thấy một người đi đường, cô còn chưa phản ứng lại thì đã bị Bạc Kiến Từ nắm tay đưa vào tòa nhà bên cạnh.

“Nơi này là một quán cà phê do một người bạn của anh mở, cũng gọi là quán cà phê đêm khuya, nhưng mấy hôm nay cậu ta đóng cửa nên đúng lúc có thể sang đây ngắm cảnh.” Bạc Kiến Từ vừa nói vừa dẫn cô lên tầng thượng.

Vừa tới nơi, Hạ Huỳnh nhìn thấy cảnh đêm thoáng đãng, hồ Định Sơn ở đối diện được muôn vàn ánh đèn làm nổi bật, lúc này trông nó càng sáng sủa hơn.

“Thật là đẹp quá đi.” Cô nhìn phong cảnh xung quanh nhiều lần, muốn cảnh đêm in sâu vào trong đầu óc.

Gió đêm thổi vù vù bên tai, bởi vì là cuối tháng mười hai, nhiệt độ ban đêm hơi thấp. Hạ Huỳnh vừa mới chà tay thì trên người liền có thêm một tấm chăn bao bọc cô.

Bạc Kiến Từ nhẹ giọng hỏi: “Em thích không?”

“Thích lắm!” Hạ Huỳnh gật đầu, “Đây là lần đầu em ngắm cảnh đêm ở Định Hải, lần này tới đóng phim mới có cơ hội đến, sau này nói không chừng không có cơ hội, cảm ơn anh dẫn em đến xem.”

Bạc Kiến Từ ngồi xuống bên cạnh cô, anh nở nụ cười có ý sâu xa: “Nói không chừng sau này còn có cơ hội tới Định Hải.”

“Hửm?” Hạ Huỳnh nghiêng đầu khó hiểu nhìn Bạc Kiến Từ, cô thấy anh chỉ mặc chiếc áo khoác bên ngoài liền mau chóng choàng tấm chăn lên người anh, “Không thể chỉ có mình em ấm áp.”

Bạc Kiến Từ cười nhẹ: “Em có hài lòng về concert tối nay không?”

“Hài lòng! Rất hài lòng!” Hạ Huỳnh lập tức gật đầu.

Bạc Kiến Từ trầm ngâm một lát, cuối cùng rầu rĩ cất tiếng: “Vậy em có thể đừng đến Tinh Thịnh không.”

Hạ Huỳnh mím môi cười nhẹ: “Ai nói em muốn đến Tinh Thịnh, em đã từ chối rồi.”

“Thật sao?” Bạc Kiến Từ có chút không thể tin được.

“Trưa nay khi cùng ăn cơm với chị Dư em đã nói với chị ấy, chị ấy rất hiểu em.” Hạ Huỳnh nói, “Em vốn muốn nói với anh nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội. May mà anh nhắc em, suýt nữa em quên mất.”

Bạc Kiến Từ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng ngay sau đó anh đắn đo cất tiếng: “Em muốn đến Húc Tinh không?”

“Húc Tinh?” Hạ Huỳnh kinh ngạc.

“Chu tổng của Húc Tinh rất tán thưởng tiềm năng của em, lần này anh đến Định Hải anh ấy có nhắc chuyện này với anh.” Bạc Kiến Từ lược bớt nội dung khác, nói tỉnh bơ, “Nếu em bằng lòng tới Húc Tinh, điều kiện đưa ra sẽ không kém hơn Tinh Thịnh, em có thể suy nghĩ cân nhắc.”

Hạ Huỳnh giống như bị miếng bánh to từ trên trời ném xuống đầu, lúc này cô hơi choáng váng. Qua hồi lâu cô mới lấy lại tinh thần: “Anh khẳng định là tìm em hả?” Cô nhất thời không thể tin được chuyện này.

“Đương nhiên là thật rồi, anh ấy chính miệng nói với anh.” Bạc Kiến Từ bật cười một tiếng, “Em cũng biết bộ phận diễn viên của Húc Tinh lớn mạnh bao nhiêu, tuyệt đối không thua kém Tinh Thịnh.”

Vẻ kinh ngạc ở đáy mắt Hạ Huỳnh vẫn chưa tan: “Em đương nhiên biết rồi, nhưng em đủ tư cách không?”

“Hình như em hơi xem nhẹ bản thân rồi.” Bạc Kiến Từ mỉm cười nhìn cô, “Em rất ưu tú.”

“Hiện tại em thật sự hơi choáng.” Hạ Huỳnh đỡ trán, “Em phải suy nghĩ kỹ càng.”

Được hai miếng bánh mì lớn Tinh Thịnh và Húc Tinh liên tục ném trúng đầu, hiện tại cô có cảm giác trúng giải nhất xổ số.

Bạc Kiến Từ gật đầu nói: “Được, việc này không gấp, em có đủ thời gian để suy nghĩ.”

***

Trở lại khách sạn, Lạc Niệm Niệm ngồi trên sô pha khoanh tay tỏ vẻ oán giận nhìn Hạ Huỳnh trở về.

“Niệm Niệm, đã trễ thế này cậu còn chưa ngủ à.” Hạ Huỳnh ngượng ngùng cười một tiếng.

Lạc Niệm Niệm hừ một tiếng: “Cậu chưa trở về tớ đâu dám ngủ, sợ vừa tỉnh lại sẽ thấy được hot search của cậu và Bạc Kiến Từ.”

Hạ Huỳnh vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô bạn: “Cậu yên tâm, chỗ anh ấy đưa tớ đến không có người, sẽ không bị ai phát hiện.”

“Cậu có biết hiện tại trên mạng đang nói gì về cậu không?” Lạc Niệm Niệm thở dài, “Nói cậu đặc biệt đáng thương, dính lấy Bạc Kiến Từ không ngờ vẫn là thế thân.”

“Hả?” Hạ Huỳnh ngớ ra, vội mở di động xem.

Hot search vẫn nằm tại vị trí đầu tiên, sau khi Hạ Huỳnh bấm vào tất cả đều là tin về concert của Bạc Kiến Từ, chỉ là bình luận bên trong chẳng hề hài hòa. Cư dân mạng không e dè khen ngợi mối tình đầu của Bạc Kiến Từ, sau đó âm thầm giẫm lên Hạ Huỳnh, nói cô bám lấy.

Xem xong tất cả bình luận, Hạ Huỳnh cười bất đắc dĩ: “Mấy người này suy diễn ghê thật, có thể đi làm biên kịch.”

“Cậu bị mắng còn vui vẻ như vậy hả?” Lạc Niệm Niệm bó tay, “Những người này cũng dựa vào cậu không nổi tiếng, không có nhiều fan. Cậu nói đi tớ có cần dùng tiền thuê tài khoản clone cho cậu không?”

“Tiền nhiều không có chỗ xài à?” Hạ Huỳnh mau chóng từ chối, “Tùy bọn họ đi, dù sao tớ không bị mất miếng thịt nào.”

“Có lúc tớ thật sự rất bội phục tư tưởng của cậu, cho dù nhìn thấy bình luận tệ hại sắc mặt cũng không thay đổi, thật là có tư chất làm ngôi sao.” Lạc Niệm Niệm khen một câu.

Hạ Huỳnh cười hì hì nói: “Tâm lý của tớ rất mạnh mẽ.”

“Không, là thiếu tầm nhìn sâu rộng.” Lạc Niệm Niệm trợn mắt xem thường.

Hạ Huỳnh: “…”

Một lát sau, Hạ Huỳnh nhớ tới việc Bạc Kiến Từ nói với cô liền kể lại cho Lạc Niệm Niệm: “Húc Tinh cũng muốn ký với tớ, cậu nói tớ nên làm sao đây?”

Lạc Niệm Niệm im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: “Hiện tại cậu không tệ nhỉ, trở thành miếng bánh ngon rồi.”

“Tớ đang hỏi ý kiến của cậu đó.” Hạ Huỳnh bất đắc dĩ.

Lạc Niệm Niệm sờ cằm, nghĩ ngợi rồi nói: “Tớ thấy cậu có thể chờ thêm một thời gian nữa, chờ đến khi nhân khí của cậu thật sự lên cao, lúc này đều có tự tin và địa vị, khi muốn nói điều kiện thì sẽ dễ dàng hơn.”

Đôi mắt Hạ Huỳnh tỏa sáng, lập tức gật đầu: “Tớ cũng nghĩ vậy!”

***

Phim điện ảnh đóng máy, cũng đã xem concert của Bạc Kiến Từ, Hạ Huỳnh không còn lý do gì tiếp tục ở lại Định Hải, cho nên ngày hôm sau cô ngồi máy bay trở về thành phố Tân.

Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Hạ Huỳnh vẫn nhớ phải livestream trò chuyện với fan, cô bàn bạc với Lạc Niệm Niệm livestream vào buổi tối. Bởi vì livestream bất ngờ, vừa mới bắt đầu không có nhiều fan tiến vào, nhưng từ từ cũng nhiều lên.

“Phim điện ảnh đóng máy rồi, mọi người có nhớ tôi không?” Hạ Huỳnh vẫy tay với màn ảnh.

[hình như Hạ Hạ gầy rồi]

[đóng phim điện ảnh thật sự vất vả nhỉ]

[xem Dao Thiên Hành rồi, Hạ Hạ trong phim đẹp quá]

Bởi vì phải quay phim, Hạ Huỳnh không tham gia hoạt động tuyên truyền của phim truyền hình “Dao Thiên Hành”, bởi vì là IP lớn còn do sao nam sao nữ trẻ nổi tiếng hiện nay đóng vai chính, rating phát sóng của đã phá một, nhận xét gần như đều là khen ngợi. Trong phim Hạ Huỳnh đóng vai một nàng tiên hoa đào, không chỉ diễn xuất ngay cả tạo hình và hình tượng đầy màu sắc. Khi cô xuất hiện ở tập ba còn leo lên hot search, thảo luận sôi nổi một trận.

“Tôi còn chưa có thời gian xem, đúng lúc sẽ bổ sung trong khoảng thời gian này.” Hạ Huỳnh cười tủm tỉm nhìn màn ảnh, “Nếu các bạn thích nhất định phải ủng hộ bộ phim ‘Dao Thiên Hành’ này nhé, mọi người rất tuyệt vời!”

[mỗi ngày đúng giờ canh chừng trước tivi, vì Hạ Hạ gia tăng rating!]

[Hạ Hạ ở Định Hải ngoại trừ quay phim còn có tới chỗ nào khác chơi không?]

“Thời gian quay rất khẩn trương, món ngon trò vui đều vô duyên với tôi.” Hạ Huỳnh thở dài, “Thật sự rất đáng tiếc, hy vọng sau này có cơ hội đến nữa.”

[Bạc Kiến Từ mở concert ở Định Hải, Hạ Hạ có đi xem không?]

[lầu trước có tật à, nói Bạc Kiến Từ gì hả??]

[đây là livestream cá nhân của Hạ Huỳnh, chương trình đã kết thúc rồi, khuyên fan CP tự về nhà tưởng tượng đi]

[Bạc Kiến Từ theo đuổi mối tình đầu, đừng cue Hạ Hạ của chúng tôi nữa]

Mưa bình luận cãi cọ vì Bạc Kiến Từ, Hạ Huỳnh hết sức lúng túng thế nhưng không biểu hiện ra ngoài, vì vậy cô chỉ có thể chuyển sang đề tài khác tiếp tục trò chuyện.

Sau khi livestream kết thúc, Hạ Huỳnh ngửa đầu thở dài một tiếng: “Khi nào thì cư dân mạng mới không nhắc tới mối tình đầu gì đó đây!”

“Chờ khi mọi người biết được cậu chính là mối tình đầu kia.” Lạc Niệm Niệm cười hả hê, “Tớ nghĩ lúc đó biểu cảm của cư dân mạng nhất định sẽ rất thú vị, nhất là đám anti-fan.”

Hạ Huỳnh đứng dậy kinh ngạc nhìn Lạc Niệm Niệm: “Cậu nói vậy hình như cũng rất thú vị, ngày nào đó tớ sẽ dọa bọn họ hết hồn.”

Lạc Niệm Niệm biết Hạ Huỳnh không phải loại người yên phận ngoan ngoãn, lập tức dằn lại ý tưởng này của cô: “Cậu đừng nghĩ tới hiện tại muốn làm ra tin tức lớn, bộ phim tiếp theo là trọng điểm. Vai diễn của cậu trong ‘Dao Thiên Hành’ gây tiếng vang không tệ, bây giờ có không ít kịch bản đưa tới, trong khoảng thời gian này chúng ta đúng lúc chọn ra một cái.”

“Tuy rằng tớ nghỉ ngơi, nhưng tớ còn có thể ra ngoài chơi không?” Hạ Huỳnh dè dặt hỏi.

Lạc Niệm Niệm làm sao không biết cô có ý gì, thế là cười ha ha: “Chẳng phải là muốn gặp Bạc Kiến Từ thôi à, nói bao hàm như vậy làm gì, tớ còn có thể ngăn cản cậu à.”

Hạ Huỳnh vui vẻ, vội vàng nhào về phía cô bạn: “Niệm Niệm, cậu là người tốt bụng dễ thương nhất mà tớ từng gặp!”

Lạc Niệm Niệm né tránh, chỉ cho cô một chữ: “Cút.”

***

Tiến vào studio của Bạc Kiến Từ lần nữa, tâm trạng của Hạ Huỳnh khác với lần trước, lần này càng thoải mái vui vẻ hơn. Cô quan sát xung quanh, giọng điệu còn đượm vẻ trêu đùa: “Bao nhiêu người muốn đến studio của anh, không ngờ em có thể tới hai lần.”

Lúc trước khi “Nụ hôn rung động” phát ra hình ảnh studio của Bạc Kiến Từ, fan gần như kích động đến điên rồi, bởi vì studio của Bạc Kiến Từ giống như là một vùng đất thiêng liêng, khiến người ta hướng tới nhưng không thể tiến vào.

“Không chỉ hai lần.” Bạc Kiến Từ cười nhẹ, “Anh nói mật mã cho em biết, lúc nào em đến cũng được.”

Hạ Huỳnh lập tức gật đầu: “Được, mật mã là gì?”

“1004.”

Hạ Huỳnh hơi khó hiểu lắng nghe con số này: “Em nhớ đây không phải là sinh nhật của anh.” Trong khoảng thời gian ngắn cô không biết con số này có ý nghĩa gì khác.

Đáy mắt Bạc Kiến Từ chứa ý cười: “Em tự đoán đi.”

Hạ Huỳnh đã lấy ra di động, cô hết sức đắc ý nói: “Em có thể lên mạng tìm kiếm.” Cô mau chóng tìm ra đáp án, lập tức cong khóe mắt nói, “Hóa ra là ý tứ thiên thần, em nhớ rồi.”

Vành tai Bạc Kiến Từ hơi ửng đỏ, anh nhanh chóng đổi đề tài: “Em cũng biết anh đang chuẩn bị cho album tiếp theo phải không?”

“Ừm biết, anh nói đi.” Hạ Huỳnh thưởng thức vành tai ửng đỏ của Bạc Kiến Từ, giọng điệu đượm thêm mấy phần vui vẻ.

“Có phải em đang cười anh không?” Bạc Kiến Từ mím môi nhìn cô, “Cảm thấy con số này quá ngây thơ.”

“Không có, em cảm thấy con số này đặc biệt có ý nghĩa.” Hạ Huỳnh cong khóe mắt nói, “Chỉ là không ngờ anh lại mang phong cách này.”

Bạc Kiến Từ hơi giật mình: “Phong cách gì?”

“Phong cách tâm hồn thiếu niên?” Hạ Huỳnh vừa thốt ra đã thấy hai má Bạc Kiến Từ bắt đầu ửng đỏ, cô vội vàng sửa lời, “Cơ mà em rất thích.”

Bạc Kiến Từ cố gắng giữ bình tĩnh, bất đắc dĩ cất tiếng: “Anh biết em sẽ cười nhạo anh mà.”

“Tuyệt đối không phải cười nhạo.” Hạ Huỳnh mau chóng chứng minh sự trong sạch của mình, “Em thực sự thích mà, thế nên em quyết định đổi mật mã di động thành 1004, đồng bộ với anh thế nào?”

Bạc Kiến Từ cong khóe môi: “Được.”

“Vừa rồi anh nói sắp chuẩn bị ra album tiếp theo, anh đã nghĩ ra chủ đề chưa?” Hạ Huỳnh lập tức hỏi.

Bạc Kiến Từ ngồi xuống trước máy tính, sau đó chỉ vào chiếc ghế bên cạnh nói: “Qua đây, anh cho em nghe thử.”

“Anh đã viết xong bài hát rồi à?” Hạ Huỳnh vừa ngồi xuống vừa kinh ngạc hỏi.

Bạc Kiến Từ cười nhẹ nói: “Đối với anh không phải việc gì khó, hơn nữa đã chuẩn bị từ sớm.”

“Lần này là phong cách gì?” Hạ Huỳnh hỏi.

Ánh mắt Bạc Kiến Từ vừa dịu dàng lại kiềm nén nhìn cô chằm chằm: “Tình ca, mấy năm nay anh không chỉ viết một bài ‘Ánh sáng đom đóm’.”

Trong thời gian nghĩ về cô, sự nhớ nhung đều trở thành lời bài hát dưới ngòi bút của anh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3