Yêu Hồ Loạn Thế - Chương 86
Yêu Hồ Loạn Thế
Chương 86: Huyết Trì địa ngục
gacsach.com
- Lão quy củ, cứ đi thẳng về phía trước, đi thôi.
Không đợi Phương Tử Vũ hiểu ra, đột nhiên sau lưng bị người ta đẩy một cái, cả người nó lảo đảo bước về phía trước vài bước.
Còn chưa ngẩng đầu lên, đột nhiên nghe được tiếng kêu thê lương thảm thiết ở gần đó, cùng lúc phía sau truyền đến một loại cảm giác nguy hiểm cực lớn.
Không có nhiều thời gian suy nghĩ, Phương Tử Vũ theo bản năng lao về phía trước, nhưng cảm giác nguy hiểm ở phía sau vẫn đuổi theo không bỏ.
Một đường chạy như bay về phía trước, cảnh vật trước mắt dần dần trở nên rõ ràng. Khắp nơi đều có âm hồn đang tranh nhau chạy trối chết, ở sau lưng bọn chúng đều có một khối đá cực lớn hình tròn, đang lăn sát theo sau, chỉ cần bọn chúng dừng lại một nhịp, khối đá sẽ không chút lưu tình lăn qua người bọn chúng, đem toàn bộ thân thể ép thành một đống nát nhừ, Phương Tử Vũ xem xong trong dạ dày một trận nôn mửa. Rất nhanh, hắc vụ không ngừng tụ lại, những âm hồn bị đè thành một đống thịt vụn này lại khôi phục lại nguyên trạng, lại lập tức tiếp tục co chân lên chạy như điên, mà sau lưng bọn chúng không biết khi nào lại xuất hiện một khối đá lăn cực lớn.
Hóa ra đây chính là cái gọi là Thạch Áp địa ngục, nói như vậy thì cái vật truy đuổi không bỏ sau lưng mình cũng chỉ là một khối cổn thạch cực lớn. Chỉ có điều, âm hồn nơi này đều bất tử nhưng nó là nhục thân tiến vào, một khi nhục thân bị hủy, vậy thì cái gì cũng xong hết.
Không có nghĩ nhiều, Phương Tử Vũ tăng lớn tốc độ chạy như bay về phía trước, mà cổn thạch sau lưng thì như giòi không xương, bất luận là nó dùng tốc độ nhanh đến thế nào đi nữa vẫn thủy chúng không thể bỏ rơi. Phương Tử Vũ cũng đã thử thả chậm tốc độ lại, nhưng chỉ cần nó chậm lại một nhịp, cổn thạch sau lưng lập tức tiếp xúc với lưng nó, tức khắc đem nó dọa đổ ra một thân mồ hôi lạnh.
Nguyên lai quy củ ở nơi này đó là phải chạy, không ngừng chạy, từ đầu đến cuối dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân mà chạy. Mọi người đều biết, giữ nguyên tốc độ chạy một trăm mét nước rút là không khó, cái khó đó là phải bảo trì được tốc độ đó, cho dù là chạy ngàn dặm đường trường, cũng phải bảo trì được tốc độ như thế, nếu không lập tức mất mạng, đổi lại là người thường, tuyệt không thể kiên trì được.
Phương Tử Vũ mặc dù không phải là người bình thường, nhưng nó từ đầu đến cuối vẫn là nhục thân, sức lực con người cũng chỉ có hạn. Huống hồ sau khi khôi phục trở lại hình dáng cũ, khối khí hỗn độn trong cơ thể cũng tự động khôi phục lại thành ba cỗ chân khí, không xâm phạm lẫn nhau, tự động vận hành.Đây cũng là vận khí của Phương Tử Vũ, trong cơ thể xuất hiện ba cỗ chân khí, nếu chỉ là hai cỗ bất kỳ trong đó, đã sớm đánh nhau đến sống chết. Hoặc là chỉ cần trong đó có một cỗ chân khí cắn nuốt cỗ chân khí còn lại, hoặc là chính nó chịu không nổi chân khí phản phệ, thân thể nổ mạnh mà chết. Mặc kệ là loại tình huống nào xảy ra, đối với nó mà nói kết cục đều thập phần bi thảm, dù sao lấy thân thể làm chiến trường, chiến đầu trong thời gian dài, thân thể có cường tráng hơn nữa cũng chịu không nổi. Cũng may là trong cơ thể nó hình thành là ba cỗ chân khí, xuất hiện cục diện"tam quốc thế chân vạc", không có hai loại chân khí nào dám tùy ý vọng động, cò vạc tranh nhau, đắc lợi thủy chung vẫn là ngư ông.
Phương Tử Vũ cũng đã thử đem ba cỗ chân khí này dung hợp lại, một lần nữa hiện ra yêu hồ chân thân. Nhưng vô luận nó cố gắng thế nào đi nữa, dùng đủ mọi phương pháp vẫn thủy chung không thể đem ba đạo chân khí dung hợp lại.
Nó đã từng thử qua, đang chạy nhanh xoay người lại dùng cách không phát lực đánh lên cổn thạch, đáng tiếc kết quả cuối cùng lại là cổn thạch chẳng những không giảm tốc độ như trong tưởng tượng, mà ngược lại lực phản chấn của chân khí khiến cho nó thiếu chút nữa hộc máu.
Trong tình huống hiện tại, nó có thể nhờ cậy cũng chỉ có chính bản thân nó.
Nơi này không có mặt trời mọc, mặt trời lặn, cả thế giới chỉ có một màu đen tối.
Có lẽ chỉ trải qua vài canh giờ, cũng có lẽ đã chạy vài tháng thậm chí mấy năm, Phương Tử Vũ đã hoàn toàn không còn khái niệm về thời gian, chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là chạy.
Lồng ngực càng lúc càng khó chịu, giống như có một tòa núi lớn đang đè mạnh xuống, làm cho nó không thể thở nổi. Phương Tử Vũ toàn thân tê dại, tín niệm duy nhất làm cho nó kiên trì đó là Từ Ngạo Thiên và báo thù. Cắn chặt răng, tiếp tục liều mạng chạy như điên.
Đúng vào lúc Phương Tử Vũ cảm thấy rốt cuộc đã không thể chống đỡ được nữa, đột nhiên phía trước xuất hiện một mảnh hắc vụ nồng đậm, trong lòng mừng rỡ, nó lập tức dùng hết tất cả khí lực còn lại liều mạng đâm đầu vào trong hoắc vụ.
Cảnh vật phía trước xoay tròn một trận, cảm giác nguy hiểm thật lớn ở phía sau cũng lập tức biến mất, Phương Tử Vũ biết rằng nó đã thành công chạy ra khỏi Thạch Áp địa ngục, tức thì thả lỏng tinh thần, cúi ngập người hít thở hổn hển.
Người tu hành bình thường rất hiếm có cảm giác kiệt lực, huống chi sau khi đạt đến Nguyên Anh kỳ cho dù là luyện khí vài ngày cũng sẽ không có chuyện đó, mà biểu hiện của Phương Tử Vũ lúc này chứng minh nó đích xác đã đi tới"sơn cùng thủy tận", chỉ kém một chút nữa là đặt mông ngồi trên đất rồi.
- Chúc mừng ngươi, thông qua Thạch Áp địa ngục.- Không khí vặn vẹo một trận, kẻ nọ lại xuất hiện.
Phương Tử Vũ đầu cũng không ngẩng lên, một mình đứng đó không ngừng thở dốc, người nọ cũng không nói nữa, chỉ yên lặng đứng đấy chờ đợi nó.
Đợi Phương Tử Vũ hơi thở thoáng ổn định trở lại, người đó mới gật đầu nói:
- Có thể một mực bảo trì tốc độ cao nhất của bản thân, chạy liên tục suốt hai năm, nghị lực của ngươi quả thật là khiến cho kẻ khác bội phục.
- Hai năm? Ta chạy được hai năm?- Phương Tử Vũ giật mình kinh ngạc nói.
- Đúng, án theo phép tính thời gian của thế tục giới các ngươi, ngươi đã chạy suốt hai năm một tháng mười một ngày.
Phương Tử Vũ cười khổ, lấy tốc độ của nó, nếu đem cả trung nguyên chạy một lần nhiều nhất cũng chỉ phải chạy hơn một tháng thôi. Chạy hai năm, vậy phải chạy vòng quanh trung nguyên đại địa bao nhiêu vòng đây? Vả lại còn phải duy trì tốc độ nhanh nhất của bản thân nữa, ngẫm lại cũng khiến cho người ta giật mình. Nếu không phải là giọng nói của người kia vô cùng khẳng định, Phương Tử Vũ còn thật sự không dám tin bản thân có thể kiên trì chạy suốt hai năm.
Không tiếp tục ở trên đề tài này dây dưa, Phương Tử Vũ lại hỏi:
- Nơi này là tầng địa ngục nào?
- Huyết Trì địa ngục.
- Huyết Trì?
- Một tầng này là thế giới của máu, nhưng lại không phải là máu bình thường. Máu ở nơi này là máu của phụ nữ mỗi tháng chảy ra một lần hội tụ mà thành, có thể nói là dơ bẩn nhất. Khi còn sống phàm là những kẻ dâm loạn, khi chết đi đều phải qua Huyết Trì tẩy thân.
- Ta cứ đi thẳng về phía trước phải không?
- Đúng, chỉ cần vượt qua Huyết Trì, bờ bên kia chính là cửa vào tầng kế tiếp.
- Chỉ đơn giản như vậy?
- Đơn giản?- Trong giọng nói của người nọ lộ ra ý cười giễu cợt, nói:- Nếu đơn giản như vậy thì nơi này đã không được gọi là địa ngục rồi...
- Ồ!?- Người nó còn chưa nói hết, Phương Tử Vũ đột nhiên kinh ngạc hô lên:- Ta đã có thể nói chuyện?
Người nọ cười nói:- Từ tầng thứ nhất đi ra thì ngươi đã có thể nói chuyện trở lại, chỉ là bản thân ngươi vẫn không chú ý mà thôi. Mỗi một tầng địa ngục nơi này sau khi chịu xong hình phạt, đi ra mọi người đều sẽ khôi phục lại năng lực đã bị mất, nếu không sau khi chuyển thế đầu thai trên đời không phải là sẽ có vô số người hoặc câm hoặc thiếu chân gãy tay sao.
Phương Tử Vũ gật đầu, im lặng không nói, khi từ Đao Sơn địa ngục bước ra, nó liền phát hiện ra vết thương trên người mình đã hoàn toàn lành lặn, chỉ là lúc đó cũng không quá để ý. Hơn nữa ở trong Thạch Áp địa ngục điên cuồng chạy suốt hai năm, vừa mới đi ra sau khi hít thở vài hơi, các cơ quan trong cơ thể lập tức khôi phục lại trạng thái tốt nhất, có lẽ cũng là bởi cái nguyên nhân này. Vốn nghĩ suốt cuộc đời còn lại sẽ làm một kẻ câm điếc, không nghĩ đến đột nhiên phát hiện bản thân lại có thể nói chuyện, đối với điều này, Phương Tử Vũ cũng là vừa mừng vừa sợ.
Im lặng một lát, người nọ nói:- Chúc ngươi may mắn.- Không khí lại vặn vẹo một trận, người nọ một lần nữa biến mất không thấy.
Đối với phương thức lai vô ảnh khứ vô tung của người này, Phương Tử Vũ cũng lấy làm kỳ lạ nhưng không sợ hãi, lập tức đi thẳng về phía trước.
Phía trước xuất hiện một mảng đỏ như máu, hơn nữa còn là mảng đỏ mênh mông không nhìn thấy bờ, nơi này chính là Huyết Trì.
Phương Tử Vũ đứng trên bờ Huyết Trì, nhìn thấy trên mặt Huyết Trì nổi lên vài khuôn mặt không ngừng di động, những khuôn mặt đó không một ngoại lệ, đều hiện ra vẻ thống khổ.
Tiếng kêu thống khổ bi thiết tràn ngập cả Huyết Trì...