Yêu Nghiệt Trở Về - Quyển 1 - Chương 13

Yêu Nghiệt Trở Về
Quyển 1 - Chương 13: Ưu thương
gacsach.com

Trong ghế lô rất yên tĩnh, mấy yêu nghiệt ngồi vây quanh lại một chỗ, sắc mặt âm trầm bất định, trong tay vuốt ve ly rượu, hiển nhiên trong lòng không vui, ly rượu trong tay đột nhiên nảy lên, một hơi được nuốt xuống bụng.

“Khanh Tử, cậu không đi thật sao? Chúng ta có thể đi xem mà.” Đặt ly rượu xuống, mày kiếm của Phú Tu nhếch lên, nhìn về sắc mặt u tối của Lý Khanh.

“Các người khẳng định anh ta sẽ đi đến phòng trên lầu sao?” Bạch Thành vẻ mặt cà lơ phất phơ.

“Dược tính rất mạnh, lại nói- được hạ với số lượng lớn, cậu biết rõ hơn ai hết mà, anh ta muốn chạy xa một chút, điều này là không thể.” Nam Tạm cười xấu xa, ánh mắt xoay vòng, hiển nhiên trong bụng đang có suy nghĩ xấu xa.

“Nếu Văn Hoa biết chúng ta...” Lời còn chưa dứt, Bạch Thành có chút lo lắng nhìn về mấy người kia.

“Hiện tại lo lắng có tác dụng gì, sao lúc trước lại đề nghị*?” Nam Tạm tức giận mắng.

“Đi!” Sau khi hung hăng dập tắt điếu thuốc lá, Lý Khanh đứng dậy rời khỏi ghế lô, mấy người khác liếc mắt lẫn nhau, sau đó nhanh chóng đuổi kịp, đem sự lo lắng vừa rồi quẳng ra sau đầu.Truyện chỉ được đăng tại, ở những nơi khác chỉ là hàng chôm chỉa.

Thang máy tốc hành chạy thẳng tới lầu 68—là sào huyệt của nhóm yêu nghiệt...

Lưu Nhiên nghĩ tới những người anh em này sẽ đuổi theo mình, nhưng anh không biết, bọn họ lại dám đuổi sau lưng mình, gắn camera siêu nhỏ tại phòng của anh!

Mấy người này từ đại viện lớn lên, được cưng chiều từ nhỏ, từ nhỏ đến giờ mối quan hệ cũng không tệ, gia thế cũng tương đương. Từ khi tốt nghiệp đại học được vài năm, mọi người cũng tản ra, mỗi người đến một quốc gia khác nhau, sau khi xuất ngoại trở về, có người vào bộ đội, có người tùy tiện ở không.

Chơi đủ rồi, tham gia quân ngũ cùng cơ quan, mấy người lại ở cùng nhau, hùn vốn mở mấy công ty bất động sản, làm ăn cũng tốt không gặp trở ngại.

Năm đó, công ty buôn bán có lời, họ lại thương lượng một phen, quyết định lấy tiền lãi của công ty, tại tầng cao nhất của Hoàng Cung mỗi người mua một căn nhà.

Căn nhà này, Lưu Nhiên rất ít khi ngủ lại đây, số lần ở lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Trái lại mấy người kia thường mang theo phụ nữ về thác loạn trác táng, có khi là cực kỳ cuồng dã, phóng đãng, !

Lưu Nhiên là người kín tiếng, cho nên vấn đề tình dục phóng đãng giữa bọn họ, anh không tham gia, cho dù có ở tại đó cũng thờ ơ lạnh nhạt, coi như xem một hồi xuân cung đồ sống. Truyện được chuyển ngữ bởi Rea tại.

Lần này đúng là xuân cung đồ, có điều diễn viên chính là anh. Sau khi biết, trong lòng có thể thoải mái được sao? Mấy yêu nghiệt kia luôn làm anh bất ngờ, nhưng lần này đùa giỡn Lưu Nhiên không phải là ý tốt gì!

Phòng khách rộng rãi, trang hoàng tao nhã lịch sự, trên tường treo vài bức danh họa, cả trong nước lẫn ngoài nước, cả căn phòng lấy vải kaiki làm chủ đạo, có vẻ hết sức sạch sẽ.

Phòng khách là không gian mở, cùng phòng ngủ ngăn cách nhau bởi bức tường cao, phòng tắm có kính thủy tinh là hàng nhập khẩu, đèn treo ở đại sảnh vô cùng tinh xảo, xinh đẹp.

Trong phòng tắm, ở bên trong bồn tắm lớn xa hoa, Thù Man quần áo đầy đủ đang ngâm mình trong nước lạnh, cơ thể nóng rực đã được dịu bớt, nhưng ý thức vẫn có chút ngơ ngẩn.

Lưu Nhiên đang dựa vào bức tường thủy tinh, ngón tay thon dài đang kẹp điếu thuốc, hai chân bắt chéo, tư thế tao nhã, thanh thản. Ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô gái đang nhắm chặt hai mắt, áp chế tác dụng của

thuốc, dáng người lồi lõm đầy đủ.

“Hinh Nhi, vẫn khỏe chứ?”

“Văn Hoa, gọi em là Thù Man, được chứ?” Thù Man vẫn đang nhắm hai mắt, hô hấp vẫn chưa ổn định, hơi thở mỏng manh.

“Thù Man?”

“Vâng.”

Thật lâu sau, Lưu Nhiên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ửng hồng, muốn nhìn ra chút gì đó, nhưng vẻ mặt của cô gái vẫn lạnh nhạt: “Vì sao?”

“Trước mặt anh, Văn Hoa, em chỉ là Thù Man, chỉ muốn nghĩ làm Thù Man.” Tại trước mặt người đàn ông này, là trước mặt của đồng loại, cô không muốn làm thế thân, giờ phút này cô chỉ là Thù Man.

Giờ phút này, cô mệt mỏi quá, thân người và tâm, thương cảm đang bao vây linh hồn cô, ưu thương tới đột ngột như vậy, làm cô không kịp phòng ngự!

Tên có lẽ là chỉ dùng để xưng hô, đối với Thù Man lại là quan trọng nhất, cái tên này cực kỳ phù hợp với linh hồn cô, tinh xảo, ôn nhu, ngang bướng, mị hoặc!

“Cực kỳ thích hợp với em.”

“Cuối cùng anh đã cảm nhận được, em không phải cô ấy, nhưng em bây giờ, anh rất thích.” Lưu Nhiên cười yếu ớt, từ từ tiến lên, đầu ngón tay day nhẹ, chạm vào mặt cô, vẽ phác thảo hình dáng của cô, mày mặt, đôi môi tươi đẹp, một lần, giống như mê muội, quyến luyến, đau lòng.

Thù Man không phản bác, cũng không nói gì.

Cô có thể thừa nhận đây không phải là cô sao? Chỉ sợ cô có nói, anh cũng không tin.

“Phật nói, kiếp trước có nhân, kiếp này có quả. Cho nên trước khi một người được sinh ra, đã được định sẵn kiếp số, nhất định phải sống cho tốt, cũng sẽ có kết quả thôi.” Thù Man mở mắt ra, nhìn dung nhan tuấn tú trước mặt, nỉ non: “Văn Hoa, anh tin không?”

“Ừ, không biết vì sao, anh liền tin em, tin vào lời em nói, Thù Man.” Mắt của người đàn ông cực kỳ chân thành.

“Sư thái đã nói, kiếp trước em là một bông sen trong cốc của Phật, cho nên đã có duyên với Phật. Kiếp trước đau khổ, sinh hoạt khổ hạnh, linh hồn bơ phờ, tâm linh khô kiệt, cho nên kiếp này em mới có tất cả, cũng cần phải nở rộ ánh sáng của chính mình, cho dù ngắn ngủi, cho dù dầu cạn đèn tắt, cũng là tình nguyện, ít ra em cũng có thể phát sáng, dù là trong nháy mắt.”

Âm thanh của cô gái phiêu đãng trong không khí, chìm nổi, khuôn mặt đỏ bừng giống như chìm vào ưu thương, phiền muộn, bàng hoàng, mênh mông, khắc vào đáy lòng của Lưu Nhiên, cũng tiến vào một không gian khác, là tâm của mấy yêu nghiệt kia.

“Có lẽ cả đời em có được thân thể khỏe mạnh, sinh mệnh mới, chỉ là một phần ước hẹn, hoàn thành tâm nguyện, thậm chí là đi đến một không gian khác, một mình lĩnh hội nội tâm ma chướng, một mình nhấm nháp máu lạnh lẽo trong người, một mình bị ma quỷ chôn giấu trong người giày vò, mãi đến khi chúng nó theo sinh mệnh của em mà chết đi... trừ khử”

“Bến đò của cuộc đời mỗi người, chỉ cần đi theo số mệnh đã an bài sẵn, một đường chậm chạp đi xuống âm phủ, sinh mệnh mang đến sự ngọt ngào và thống khổ,tại năm xưa nhạt nhẽo, xem xuân hoa thu nguyệt tàn, thừa nhận sinh lão bệnh tử.Cả đời đó, có thật không?”

Âm thanh của cô gái trống rỗng, đáy mắt yên lặng, sắc mặt phiền muộn ưu thương.

“Thù Man, Thù Man, Thù Man, Thù Man...” Lưu Nhiên không biết làm sao để an ủi cô, chỉ có thể gọi từng tiếng một, vuốt ve cô, để cho cô cảm nhận được anh đang ở bên cô, ít nhất vào giờ phút này cô không phải cô độc.Truyện chỉ được đăng tại.

Thù Man cảm nhận được tâm ý của anh, cánh tay vòng qua cổ anh: “Văn Hoa, ôm em ra ngoài.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3