Yêu Nghiệt Trở Về - Quyển 3 - Chương 18
Yêu Nghiệt Trở Về
Quyển 3 - Chương 18: Để anh chăm sóc em
gacsach.com
Khi Ô Thiến Thiến theo Lưu Nhiên ra khỏi đó thì trời đã tối, đèn đường cũng được bật mở rực rỡ.
Lọt vào tầm mắt cô chính là tấm biển quảng cáo “Ma Thiên Đại Hạ” hoa lệ được bao phủ bởi ánh đèn neong, sáng nhấp nháy trong màn đêm bí ẩn. Cô đứng một mình ở quảng trường Lâm Lạp trước cửa Hoàng Cung, gió thổi qua mang theo luồng khí nóng làm mái tóc và làn váy đỏ bay bay.
Cô gái gầy yếu đứng một mình trong gió, xung quanh là đám người đông đúc đang nói cười với nhau khiến cô càng thêm cô độc.
Thỉnh thoảng có vài cặp tình nhân đi ngang qua Ô Thiến Thiến, hoặc là những nhóm thanh niên trẻ tuổi mặc quần áo đẹp đẽ xa xỉ ra ra vào vào cổng của Hoàng Cung.
Trên mặt của những cặp tình nhân đó đều là nụ cười ngọt ngào. Nhưng Ô Thiến Thiến biết, có lẽ họ là người xa lạ chỉ mới biết nhau vào buổi chiều, hoặc cũng không phải là người yêu thật nhưng lại biểu hiện thân mật, lưu luyến như yêu nhau đã lâu vậy.
Nhanh như vậy, thật là không thể tin được!
Những người đàn ông trẻ cười đùa với nhau, bộ dáng vô cùng bất cần, trong mắt là sự kiêu ngạo, những điều này đã tỏ rõ thân phận bất phàm của họ, chính là sinh ra đã là cục vàng trong gia đình.
Nhìn quảng trường náo nhiệt như vậy, Ô Thiến Thiến cảm thấy hoang mang, suy sụp vô cùng, không thể tìm thấy được lối ra.
Cô không thể hòa nhập với bọn họ, cũng không cho phép mình hôn môi với bất kỳ tên đàn ông xa lạ nào, bởi vì cô cảm thấy bản thân mình đã đánh mất đi tất cả sức lực của tuổi thanh xuân rồi.
Mặc dù cô vẫn có một thân thể trẻ trung giống với bọn họ, nhưng lòng của cô đã héo tàn như một người già.
Cô thật sự không biết mình nên đi đâu bây giờ cả...
Ô Thiến Thiến cảm thấy hiện giờ trên người cô đang phát ra một loại khí bi thi thương rất giống với loại khí trên người của Chu Nham Hinh-, không, phải gọi cô ấy là “Thù Man” mới đúng!
Cô lại nhớ tới ngày hôm qua, cả hai người đã im lặng với nhau rất lâu, Thù Man mặc áo ngủ khêu gợi, đứng trước cửa sổ hút thuốc, khiến gió thổi tung mái tóc dài của cô ấy, bộ dáng lúc đứng cũng rất cô độc khiến cho người ta thấy thương xót.
Cô đem câu hỏi đã giấu trong tim suốt nhiều năm mà không tìm thấy đáp án ra hỏi, chờ mong Thù Man sẽ cho cô một đáp án mà mình muốn biết,
“Trong thành phố to như vậy, cả trên thế giới rộng lớn này, đâu mới là chốn dung thân của tôi đây?”
“Ai là người có thể sống cùng với tôi với những ngày trong suốt quãng đời còn lại?”
Những vấn đề này, cô đã tự hỏi mình không dưới một lần rồi.
Nhưng mỗi lần như vậy lại không tìm thấy được đáp án.
Lúc đó Thù Man liền mỉm cười nhìn cô, nói: “Thiến Thiến à, kỳ thật những câu hỏi này cô không cần phải hỏi tôi đâu, cô đã biết rõ đáp án rồi mà! Nó vừa phức tạp cũng lại vừa đơn giản. Khi còn sống mà có được một căn nhà để ở, khi chết có được một mảnh đất để chôn, đó chính là chốn dung thân rồi!
Ai có thể ở cùng cô ư?
Chỉ cần cô đồng ý thì bất luận là ai cũng được, giới tính không quan trọng, tuổi tác hay dung mạo đẹp, xấu- còn cả sinh mệnh chưa sinh ra trong bụng cô nữa mà, không phải sao?
Huống chi, cô đã từng nói cho tôi biết rằng đứa trẻ này cũng có thể coi như một liều thuốc để an ủi sự cô độc nữa!”
Lúc đã cô đã không thể phản bác được gì, bởi vì Thù Man nói rất đúng!
Đáp ná của hai vấn đề này rất đơn giản, chỉ là do lòng người quyết định!
Kỳ thật cô cũng đã sớm hiểu ra rồi.
Hai mươi mấy năm qua, trong ký ức của cô thì cô cũng đã có thói quen ở một mình.
Những người mà cô quen biết, ở chung hoặc là giúp đỡ- khi đó cô đã đeo mặt nạ để che giấu bản năng của mình, không để cho ai thấy được.
Mục đích khi cô kết giao với họ chính là như vậy.
Trong những người này, cô chưa từng giữ lại một ai, cũng không tồn tại tình bạn chân thật.
Nhưng khi quen biết với Thù Man, cô cảm thấy mình có thể thổ lộ tấm lòng với cô ấy,
Nhưng cuối cùng thì hai người vẫn không giống nhau, có quá nhiều người đàn ông cùng yêu say đắm cô ấy, hơn nữa họ lại không cần sự đáp trả.
Cho nên cô ấy cứ như vậy mà hưởng thụ sự quan tâm và sủng nịch của bọn họ.
Bọn họ cùng nhau ở chung một chỗ, tận tình phơi bày điên cuồng, tùy hứng mà không cần quan tâm đến đạo đức thế tục hay e ngại mọi chê trách, phỉ nhổ.
Bởi vì Thù Man đã nói rằng: Họ sẽ ở bên cạnh tôi mãi mãi!
Khi nói những lời này, cô ấy đã nở một nụ cười hết sức diễm lệ ma mị, giống như một yêu tinh mê hoặc lòng người!
Hôm nay tình cờ gặp những người có thân phận bất phàm này, trong ấn tượng ngày xưa của cô, họ chính là những vị thiếu gia phóng đã không biết kiềm chế, nhưng khi nhìn thấy tình cảm chân thành và quyến luyến không hề che giấu trong mắt họ, trái tim của cô đã cảm thấy rung động.
Lúc đó cô đã vô cùng ghen tị với Thù Man và phát hiện ra Ô Thiến Thiến kiêu ngạo tự đắc ngày xưa chỉ là con cá vàng mắt lồi được nuôi trong bể cá mà thôi.
Bởi vì ghen tỵ cho nên trong mắt liền xuất hiện một, hai giọt nước, trở thành gánh nặng của bản thân.
Tuy nhiên, sự ghen tị chỉ lóe lên rồi biến mất nhanh chóng.
Cô phải tự xem lại mình không thể đi so sánh với Thù Man được, bởi vì cô biết, cho dù thật sự có nhiều người đàn ông muốn dây dưa vướng mắc với cô, bỏ ngoài tai thế tục nhưng cô không có đủ dũng khí để tùy ý tiếp nhận như vậy.
Từ khi người thân yêu nhất của cô qua đời từ hai năm trước thì ngay tại thời khắc đó, cô đã mất đi toàn bộ sinh khí, cả cuộc đời liền tối đen như mực, không có chút ánh sáng nào.
Cho nên, đêm hôm đó khi nhìn thấy Lý Khanh, trong lòng cô đã tự nói với mình rằng: Khiến cho người đàn ông tuyệt vời này đi vào trong sinh mệnh cô độc của mình đi!
Cho dù anh không muốn thì cô cũng phải cố sức lôi kéo anh, mặc dù bây giờ cô đang rất nghèo túng.
Khi được anh cứu giúp đêm đó, cô đã giữ lại số điện thoại của anh. Nửa tháng sau, cô lấy lý do vì muốn cảm ơn nên đã mời anh đi ăn tối, trong lòng vô cùng chắn chắn rằng mình đã thấy được ánh mắt kinh ngạc của anh,
Bởi vì cô biết được ưu điểm của mình là có vẻ bề ngoài vô cùng xinh đẹp động lòng người nên vô cùng tự tin rằng mình có thể quyến rũ được tầm mắt của anh.
Đàn ông luôn thích những người phụ nữ xinh đẹp mà, không phải sao?
Cũng trong lần đó đã biết rõ được gia thế của anh, nhưng cô vẫn không lùi bước, cho dù người đời có ham mê phù hoa đến đâu đi nữa thì cô vẫn chẳng màng đến chúng.
Cô chỉ luôn muốn bắt lấy người đàn ông tuấn mỹ này, để anh bù đắp lại những cô đơn trước đây của mình.
Ô Thiến Thiến vẫn luôn cho rằng mình yêu anh, rất yêu, nếu như mình có vận dụng một chút tâm cơ thì cũng chẳng ảnh hưởng quá nhiều.
Có lẽ là cô không quan tâm đến sự bạc tình của anh đối với những cô tình nhân khác, bởi vì ngày đầu tiên biết anh, cô đã nhận định rằng những thứ đó không sao cả, bao gồm cả việc anh không thích cô đi chăng nữa.
Đêm xảy ra việc đó cũng là do cô dùng trăm phương ngàn kế để sắp xếp.
Chỉ là không hề ngờ rằng,
Có lẽ kết quả như hiện tại chính là do ông trời đã an bài từ sớm rồi!
Vốn muốn đem tất cả sự cô đơn, tịch mịch và cả tình cảm của mình gửi gắm cho Lý Khanh, nhưng kết quả lại là...
Vừa rồi anh ta nhìn cô bằng đôi mắt trong suốt mà lạnh lùng, giống như giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì, chưa từng ôm hôn cũng chưa từng ái muội, ngay cả mối liên hệ “người có quen biết” cũng chưa đủ trình độ.
Ông trời đã an bài cho họ không thể dính dáng đến nhau sao?
Để tay lên ngực tự hỏi, cô liền thừa nhận là chính mình cũng không có khổ sở nhiều như vậy, lúc cha nuôi còn sống đã nhiều lần nói với cô rằng: Thiến Thiến à, dòng máu chảy trong người con chính là dòng máu lạnh lùng, giống như một khối đá, không gì có thể nung chảy được!
Từ thời niên thiếu cô đã sớm nhận ra bản chất của mình là như vậy rồi.
Nhưng cha nuôi không hề biết là, bản tính lạnh lùng của cô đã sớm bị trái tim ấm áp của ông nung chảy!
Nhưng là sau khi ông qua đời cô mới phát hiện ra thì đã không còn hối hận kịp nữa.
Trong mấy ngày nay, bi thương và hối tiếc bỗng dưng xuất hiện, thì ra cô đang cảm thấy đau lòng ư!
Vậy nên cô mới có vẻ mặt đau khổ và khóc thất thanh trước mặt của Hoắc Diên Hoa như vậy.
Thật ra cô làm ra tiết mục như vậy trước mặt anh, chỉ vì cô muốn anh vì mình mà làm ra chuyện không màng tới sống chết mà thôi.
Bởi vì cô biết rất rõ là Hoắc Diên Hoa rất yêu cô, chỉ có cô làm bộ như không thấy điều đó và làm lơ luôn cả ánh mắt buồn bã của anh.
Ô Thiến Thiến cho rằng đây chính là một loại phương thức giải sầu cho nội tâm lạnh lẽo của chính mình.
Cuộc sống của cô bây giờ buồn chán quá mức, cô độc khiến cho tinh thần bị sa sút, không hề có một tia hy vọng nào.
Cô quá cô đơn nên mới cần tới những thứ giả dối ẩn chứa một chút cảm xúc chân thật này làm cho phấn khích lên một chút.
Khi biểu diễn ra những vẻ cảm xúc này, bản thân cô chợt thấy sung sướng.
Tự mình làm đạo diễn và cũng tự đi “diễn trò”,
Hiện tại cô đang rất bình tĩnh, cho dù trong người đang mang thai đứa bé “không biết cha mình là ai” đi nữa! Một đêm triền miên, phóng túng, vậy mà cô lại không biết người đã đoạt lấy đêm đầu tiên và gieo hạt giống là ai cả!
Cô không cảm thấy đau lòng, chỉ cảm thấy những chuyện này xuất hiện trên người mình là cực kỳ buồn cười. Nhưng nó đáng để cho cô phải lưu tâm sao?
Một chiếc xe BMW5 đột nhiên dừng lại trước mặt Ô Thiến Thiến. Bước ra từ trong xe là một người đàn ông mặc quân trang, có vẻ ngoài tuấn tú lạnh lùng. Anh nhìn Ô Thiến Thiến mà không nói gì, chỉ đi tới ôm lấy eo của cô rồi mở cửa đặt cô lên ghế phụ cạnh tay lái một cách dịu dàng.
Ô Thiến Thiến nhìn thấy rất rõ vẻ đau thương, ảm đạm trong đôi mắt của anh.
“Tiểu Thiến à, em nói chuyện với bọn họ sao rồi?” Vừa lái xe, anh vừa hỏi.
Cô chỉ lắc đầu mỉm cười tự giễu, nhẹ nhàng nói: “Con không phải là của Lý Khanh, tới cùng thì kết quả của cuộc trả thù này khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười nữa.”
Vẻ mặt bình thản của cô khiến trong lòng của Hoắc Diên Hoa cảm thấy đau đớn- cô ấy luôn thích dùng sự bình tĩnh của mình để che giấu trái tim tan nát bên trong. Anh không biết mình nên nói cái gì bây giờ để an ủi cô nữa. Cô là người con gái mà anh yêu, vậy mà giờ phút này lại đau lòng vì một người đàn ông khác không yêu cô.
“Về nhà nghỉ ngơi trước đi, nhìn em có vẻ mệt rồi.”
“Được.”
Sau khi về đến nhà, hai người ngồi đối diện nhau trong phòng khác, im lặng thật lâu.
Một lúc sau, Hoắc Diên Hoa đứng dậy đi đến trước mặt của Ô Thiến Thiến, nhìn cô bằng ánh mắt chân thành, hai đầu gối quỳ xuống đất, hai tay vươn ra nắm lấy eo cô, ôm chặt lấy cô vào trong ngực, cằm anh vùi vào trong tóc cô, phóng thích tất cả tình cảm mà anh đã phải đè nén trong một thời gian rất dài, lúc này đây đã có được cô khiến cho của anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Mà cô thì vẫn chưa từ chối hành động của anh.
Nếu có thể được như thế này vĩnh viễn thì tốt biết bao!
Đúng vậy, nếu như không nói ra tình yêu của bản thân thì anh chỉ có thể trở thành “bảo vệ” cho cô vĩnh viễn mà thôi. Vậy nên anh đã quyết định sẽ nói ra điều này với cô.
Ô Thiến Thiến không tránh né cái ôm của anh, cô đã biết là anh sắp sửa nói cái gì rồi.
“Chẳng lẽ chỉ có mình Lý Khanh mới đang để em yêu hay sao?” Hoắc Diên Hoa ngước khuôn mặt đang chôn ở cổ cô lên, anh nhìn cô hỏi, trong giọng nói có chút cô đơn.
Cô không trả lời anh, cảnh tượng như thế này cô đã sớm nghĩ đến rồi, chỉ là cô không biết nên đáp lại thế nào cho phải mà thôi.
“Tiểu Thiến à, anh ta căn bản là không hề thích em, vậy thì để anh yêu em, chăm sóc em và đứa bé được không?” Trong mắt của anh chính là sự chân thành tha thiết, bên cạnh đó còn có sự đau đớn nữa.
Cô không biết là mình nên nói cái gì bây giờ đây. Đứng trước người đàn ông thâm tình này, cô lại cảm thấy mình vô cùng đáng thương.
Vì thế nên bọn họ lại tiếp tục giằng co, sự im lặng lại bao trùm giữa hai người rất lâu. Ô Thiến Thiến cảm thấy bọn họ giống như hai con thú nhỏ bị thương vậy, trên người toàn là vết thương, cùng sợ hãi như nhau. Sau cùng thì sự giằng co này lại biến thành cô độc.
“Tiểu Thiến, em nói một câu gì đi chứ! Đã nói không cho phép anh yêu tôi, muốn cho anh hết hy vọng, dù là như vậy cũng được mà!”
Phía trong vạt áo mở rộng của anh có một tấm ảnh nhỏ, trong ảnh là một cô gái nhỏ nhắn, vẻ mặt cương nghị, trong mắt tràn đầy sự kiên định và cố chấp. Đáy lòng đang rầu rĩ của Ô Thiến Thiến đột nhiên có chút rung động. Một người đàn ông trầm lặng âm thầm yêu cô như vậy, phải trải qua đau khổ, vui mừng, thất bại, ghen tỵ, đau đớn, chua xót. Tình yêu như vậy thật là đáng thương.
“Ai... Anh đã quá u mê rồi!” Rốt cuộc là cô cũng thở dài, bất đắc dĩ nói.
“Giống như em thôi, em thì không ngốc hay sao?” Anh liền nắm chặt hai tay của cô lên ma sát gò má của mình rồi nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt lưu luyến, hỏi lại cô.
Ô Thiến Thiến rút hai tay đang bị anh nắm lại rồi cụp mắt xuống, không nói thêm gì nữa.
Từ thân thể của anh liền tỏa ra một loại khí ưu thương, anh nhìn cô bằng đôi mắt đầy sương mù, lại vô cùng kiên định, chắc chắn khiến cô sinh ra một loại ảo giác là mình khó có thể thoát khỏi tay anh được, hít thở cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
Mình có nên nhận sự chăm sóc của anh không?
Ô Thiến Thiến tự hỏi mình như vậy,
Trong cuộc sống sau này, cô lại muốn sống cô độc tiếp sao?
Rồi cô lại tự trả lời bản thân rằng: Mặc dù cô có cuộc sống cô độc nhưng trong nội tâm rất giàu cảm xúc. Tình yêu đối với cô mà nói là một thứ vô cùng khó khăn, có thể thay đổi bất cứ lúc nào nên cô thường từ chối nó.
Cô cho rằng mình luôn nổi trội hơn người khác, vậy nên mục tiêu của cô- Lý Khanh, chính là một người như vậy.
Quãng thời gian trước kia cô qua lại với anh quả thật là một đoạn lịch sử vô cùng nhạt nhẽo.
Có lẽ cô nên tìm một người để chăm sóc mình và đứa trẻ, Hoắc Diên quả là một sự lựa chọn không tồi, dù sao thì cô cũng không chán ghét việc anh chạm vào cô.
Cuối cùng thì việc đi tìm một người để sống cùng mình chính là quyết định kiên trì nhất mà cô nhất quyết không từ bỏ.
Cha nuôi đã đi rồi, vậy nên cô rất sợ, sợ mình sẽ bị sự cô đơn cắn nuốt mất. Cô đã hoàn toàn buông tay với người đàn ông tên Lý Khanh kia, người đã từng mang đến nhiều thứ tốt đẹp cho bản thân mình.
Để anh ta thay thế vị trí của Lý Khanh để lại, có lẽ là môt quyết định không sai đâu.
Bởi vì anh vẫn không hề bắt buộc cô phải yêu anh, anh nói chỉ muốn chăm sóc cô và đứa bé mà, không phải sao?
Tìm một người đàn ông yêu thương và ở bên cạnh mình cả đời sẽ dễ chịu hơn việc mà mình phải sống cô độc cùng chiếc bóng của bản thân cho tới cuối đời đi!
Hoắc Diên Hoa nhìn cô gái đang im lặng không nói gì, anh không thể biết cô đang nghĩ gì vào lúc này, tại sao lại không trả lời câu hỏi của anh.
Cô không chịu chấp nhận tình yêu của anh ư?
Anh không biết kế tiếp mình nên nói gì mới có thể làm cô rung động được đây?
Có lẽ là anh nên đánh cược một lần, nói cho cô biết tất cả chân tướng của sự thật, thừa nhận mình xấ xa như thế nào. Người cùng cô triền miên đêm đó là anh, hơn nữa, cha đứa bé mà cô cho rằng “không biết cha nó là ai ” chính là anh, người bây giờ đang quỳ trước mặt cô.
Anh nguyện ý làm tất cả những việc hèn mọn trước mặt cô, chỉ mong cô có thể bắt đầu nhìn thẳng vào anh và đừng làm như không thấy gì nữa-chỉ cần là như vậy, anh sẽ nguyện ý làm bất kỳ điều gì!
Trong cả cuộc đời, anh đã từng có không ít phụ nữ, nhưng khi có được tình cảm chân thành thì lại lóng ngóng như một đứa trẻ.
Hoắc Diên Hoa cho rằng, cảm giác khi yêu một người chính là sự bất an, giống như bản thân đang nằm trên chờ phẫu thuật. Quan hệ của anh và phụ nữ thường kéo dài chưa tới 6 tháng bởi vì anh sợ rằng mình sẽ yêu cô ta, cũng sợ cô ta sẽ yêu anh. Bởi vì khi yêu thì con người ta sẽ nương tựa vào nhau, cùng ước hẹn, phải trả giá, điều đó nghĩ là phải chịu đựng cảm xúc của đối phương.
Anh hiểu rất rõ ràng, con người có thể biết được bản thân mình thiếu bao nhiêu cục xương hoặc bao nhiêu lít máu, nhưng về nội tâm thì không thể hiểu hết được, mà tình yêu và nội tâm thì luôn đi liền với nhau.
Nhưng từ khi bắt đầu yêu cô, anh lại phủ nhận tất cả ý nghĩ trước kia của mình, luôn khắc sâu hoài niệm về cô, còn hy vọng cô sẽ phát sinh tình cảm yêu thương đối với mình.
Tình yêu chưa bao giờ là sở trường của anh, anh cũng không thể hiểu rõ nó. Nó giống như là thiên đường hay là địa ngục, chứa đựng vinh quang và sỉ nhục, nhưng cũng có thể cho anh niềm vui vô cùng to lớn, nhưng cũng có thể hủy diệt anh.
Anh vẫn thường cho rằng đây, đây chính là trừng phạt cho sự chơi bời trước kia của mình!
Hoắc Diên Hoa anh đã từng ngủ với nhiều phụ nữ khác nhau, cô hẳn là đã biết được những mối quan hệ nam nữ trần trụi này của anh, bây giờ anh còn có thể nói gì để biện hộ cho mình sao?
Nhưng cuối cùng anh vẫn không tìm ra bất cứ từ nào thích hợp để nói với cô cả...
Đã nhiều năm qua như vậy, rốt cuộc anh đã hiểu được, thiên đường duy nhất của anh chỉ có thể là cô ban cho, đêm hôm đó chính là giấc mơ mà anh không bao giờ muốn tỉnh lại. Nhưng khi vừa mới tỉnh lại xong thì không thể nào quay về trong mơ được nữa.
Cô chính là mà anh đã để lỡ mất, chỉ muốn ở bên cạnh, không muốn để lỡ mất- cho nên anh để cô lại trong giấc mơ của mình.
Có một câu nói như thế này: Chúng ta để mất những thứ quan trọng trong cuộc đời, chính là do chúng ta đã không thể giữ chúng nguyên vẹn trong giấc mộng.
Thật lâu sau,
Hắc Diên Hoa đã quyết định lấy hết dũng khí ra để nói với Ô Thiến Thiến về sự thật đêm hôm đó.
Nhưng,
“Em đồng ý với anh, Hoắc Diên Hoa.” Ô Thiến Thiến ngước mắt lên nhìn anh, nói.
Anh liền bị sững sờ trong nháy mắt, có chút không dám tin... Cô đồng ý với anh rồi...
“Tiểu Thiến...” Anh quyến luyến gọi cô, trong mắt nở bừng ánh sáng sáng lạn, ôm chặt lấy cô vào trong ngực mình.
“Anh sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để bù lạ những thương tổn của em.” Anh thầm quyết định trong lòng như vậy.