Yêu Nghiệt Trở Về - Quyển 3 - Chương 33
Yêu Nghiệt Trở Về
Quyển 3 - Chương 33: Đại kết cục 11
gacsach.com
Thù Man bị đánh thức lúc đang ngủ trưa, cô bị tiếng khóc rống bi thương của cô ta làm cho tỉnh dậy.
Dường như hôm nay cô ta không khống chế được cảm xúc của mình, Thù Man nhìn thấy gương mặt trắng bệch, dường như trong suốt đang ẩn trong màn đêm. Cô ta lui về trong góc, thân thể run run, không ngừng khóc, giọng nói lúc nói chuyện vô cùng suy yếu, giống như tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Cô ta đã ngừng khóc, ngước mắt nhìn Thù Man, trong mắt không hề đau xót, theo bản năng vẻ mặt lạnh lùng bình thản giống hệt như cô trong kiếp trước và kiếp này.
Cô ta nói: Thù Man à, cầu xin cô không cần phải giả vờ không nhìn thấy thỉnh cầu của tôi được chứ? Cô xem hiện giờ tôi suy yếu lắm rồi, cô không thể xem nhẹ tôi được. Bây giờ những đau đớn và vết thương của cô đã sớm không thể thỏa mãn được tôi nữa, hắc động trong lòng tôi bắt đầu lan rộng, sắp cắn nuốt lấy cơ thể của và ý thức của tôi. Nó luôn điên cuồng kêu gào nói muốn đau đớn, muốn đau đớn thật nhiều, muốn thật nhiều máu tươi, tôi không cần những thứ tình cảm và này nữa, nó đối với tôi không còn tác dụng ngăn cản hắc động mở rộng. Hiện tại cơ thể tôi đã mất đi sức nặng, đang bay lơ lửng trên mặt đất.
Thù Man à, cô cho tôi đi, van xin cô đó... Cô có biết là tôi sắp chết rồi không...
Trong bóng đêm, cô ta liền vươn tay ra với cô..Dường như thân thể cũng khẽ lay động.
Khóe môi Thù Man hơi cong nhẹ, ánh mắt cô vô cùng trầm tĩnh, vẻ mặt lạnh lẽo giống hệt cô ta, nhẹ cười ra tiếng: “À... Màu sắc ngày đó trong bồn tắm cũng không thể thỏa mãn được cô sao? Ai, cô đang ép tôi đấy, bức tôi đến đường cùng, trước tiên phải phá hủy sinh mệnh này, đúng không?”
Cô ta đã ngừng khóc, thu hồi lại vẻ yếu ớt và van xin, trong đôi mắt kia là vẻ mênh mông mờ mịt, sâu trong đáy mắt là sự lùng lùng lan tràn, nhẹ nhàng cất giọng: Đúng vậy đó, tôi không còn muốn tiếp tục nữa. Thù Man à, cớ sao cô phải lừa mình dối người như vậy chứ, kỳ thật sự tôn nghiêm của cô đã mất đi từ sớm rồi, ở kiếp trước cô bị những gã đàn ông xấu xí điên cuồng cường gian, dương vật của bọn chúng mạnh bạo nhét vào cơ thể cổ, tinh dịch dơ bẩn lưu lại trên người cô, tôn nghiêm cũng khôn còn lại một chút gì, để biến mất một cách triệt để, thực ra tự sát là một phương thức tốt nhất để kết thúc toàn bộ đau dớn. Chỉ là do cô cứ một mực trốntránh nó, lựa chọn phương thức quên đi. Kỳ thật cả tôi và cô đều biết, đây chính là phương pháp tốt nhất rồi.
Thù Man nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của cô ta, cũng ngầm thừa nhận những lời nói đó là sự thật.
Nhưng cô vẫn không thể đáp ứng lời cầu xin đó được.
Người đàn ông đó hận cô đến tận xương tủy.
Hành hạ của anh đối với cô chưa từng dừng lại,
Nhưng Thù Man đã nhìn thấy, ánh mắt của anh nhìn cô dần dần thay đổi theo thời gian, càng ngày càng trở nên phức tạp, khó hiểu. Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tìm hiểu ý nghĩa ánh mắt âm trầm thâm thúy đó, hay ý nghĩa là gì. Những thứ này đã sớm không còn ý nghĩa gì với cô nữa.
Đêm qua, xem như anh không khống chế được lý trí của mình...
Anh điên cuồng chà đạp thân thể của cô, tiến vào bên trong bằng tư thế dã man, cuồng bạo.
Ý thức của Thù Man gần như hỗn độn, lại giống như nghe được tiếng nỉ non của anh. Anh vẫn thấp giọng gọi tên cô, dường như đã dùng hết sự ôn nhu cả đời, âm thanh ảo não mà chua xót, lại có rất nhiều điều không cam lòng.
Đột nhiên, cô liền nắm chặt lấy vạt áo trước ngực, trong bụng vô cùng đau đớn, mùi máu dâng lên, khóe môi liền tuôn ra một tia máu.
Lúc Lưu Huyền đẩy cửa vào thì thấy một cảnh như vậy...
Anh liền ngẩn ra, thân thể cứng ngắc tại chỗ, tay nắm chặt thành quyền theo bản năng, cố gắng kiềm nén kích động muốn tiến lên, nhìn cô chằm chằm.
Trong lòng bắt đầu nảy sinh sự sợ hãi, bối rối khó có thể tự kiềm chế.
Anh cố gắng nâng lên đôi chân đã cứng ngắc, từ từ đi về phía cô.
Anh biết, giờ phút này chắc là cô đang rất đau đớn, nhưng mà cô vẫn cười, nơi khóe môi có một độ cung xinh đẹp, nhìn anh bằng ánh mắt trầm tĩnh bình thản.
Rốt cuộc, anh đã đến được chỗ cô rồi anh liền vươn tay ra, nhẹ nhàng lau đi máu tươi nơi khóe miệng. Vừa mới lau đi, máu lại tiếp tục chảy xuống.
Hiện tại, lý trí đã vuột khỏi tầm tay anh...
Mặt Lưu Huyền trở nên trắng bệch, không thể che giấu nỗi kinh hoàng.
Anh cúi đầu xuống, dùng mặt mình chạm nhẹ lên mặt Thù Man và nhắm hai mắt lại. Trán của hai người chạm vào nhau, anh không hề nhúc nhích. Anh để mặt mình sát và mặt cô, làm cho môi mình chạm vào đôi môi không ngừng phun máu tươi.
“Thù Man à... Thù Man... Thù Man...” Anh liền gọi tên cô bằng giọng nói trầm thấp khàn khàn.
Sau đó, lúc anh ngẩng đầu lên, đôi môi dính máu đỏ tươi càng nổi bật trên khuôn mặt trắng bệch, làm người ta chấn động!
Người đàn ông nhìn Thù Man bằng ánh mắt đau khổ, rồi anh cúi xuống, chậm rãi hôn cô.
Trong bụng Thù Man đang có một cơn lốc xoáy dữ dội, giống như trong đó có một cây đao biết di chuyển...
“Phốc” một tiếng, miệng cô hơi mở, lại thêm một ngụm máu nữa trào ra.
Nhưng, ngay khi máu phun ra, người đang cúi đầu hôn môi Thù Man vẫn không hề nhúc nhích thân thể dù chỉ một chút, anh chỉ mở miệng tiếp tục hôn. Máu theo khóe môi anh chảy xuống cằm, dọc theo cằm chảy xuống đến cổ, tuôn vào trong ngực.
Anh cứ hôn môi cô một cách dịu dàng như vậy, dùng lưỡi đẩy hai hàm răng của cô ra, dò xét thật sâu trong cổ họng. Theo động tác của anh, máu trong bụng Thù Man liền chảy hết vào bụng Lưu Huyền.
Thật lâu sau, anh mới buông môi của cô ra.
Lúc này, môi và nơi cằm của anh đã bị nhiễm đỏ bởi màu máu tươi.
Anh lại cúi đầu xuống ngậm chặt lấy môi của Thù Man, sau đó cắn nhẹ vào môi cô, trầm thấp nỉ non: “Thù Man à, tôi đã bắt đầu thấy hối hận, hối hận vì sao lại đối xử với em như vậy.”
Lần cắn sau của anh là dùng lực, trong nhát mắt môi của Thù Man đã sưng đỏ lên, chỗ bị anh cắn tạo thành một vết thương đang rỉ máu ra ngoài.
Anh liền lè lưỡi ra, nuốt hết máu của cô vào trong miệng.
Ngay sau đó anh lại cắn lên vết thương kia, cứ lặp lai như vậy, vết thương không ngừng rỉ máu, hòa cùng với máu trong bụng cô tạo thành một bãi hỗn độn.
“Ai...”Thù Man cười nhẹ, nghiêng đầu tránh thoát môi của anh, trên gương mặt trắng bệch của cô tràn đầy sự châm chọc, cất giọng mỉa mai: “Bây giờ hối hận cũng đã không còn tác dụng nữa rồi, bởi vì...” Lời còn chưa nói xong thì ý thức đã biến mất, thân thể cô xụi lơ rồi ngã xuống đất.
Lưu Huyền nhìn cô gái đã ngất xỉu trước mặt mình, anh vội vàng ôm lấy thân thể đã mất đi sức nặng vào lòng, vùi mặt vào cổ cô.
Môi anh liền ngậm chặt lấy vành tai của Thù Man, tiếng nỉ non giống như muốn trút hết tất cả uất ức trong lòng: “Thù Man à! Sao hối hận lại vô cụng cơ chứ? Anh đã quyết định không cho em chết... Em tỉnh lại đi, thân thể mau khỏe mạnh lại như xưa đi, cho dù sau khi tỉnh lại em coi anh như người xa lạ cũng được.”
Giọng của anh rất khàn, vô cùng khàn...
Trái tim đang dần dần rơi xuống...
Tay Lưu Huyền nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, lông mày, mắt,môi...
Anh đưa ngón tay đang dính máu của cô lên, sau đó cúi đầu xuống, lấy môi mình làm tay che lại môi của cô, rồi đem những dòng máu đỏ tươi này nuốt vào bụng.
Động tác của anh rất ôn nhu, nhưng thân thể lại không thể kiềm chế được run rẩy.
Giờ phút này, cô gái trong lòng anh chính là một thứ rượu độc đáng sợ! Khiến cho anh mất đi lòng căm thù, anh biết sau khi cô tỉnh lại thì mình sẽ mất đi cô.
Có rất nhiều người đàn ông si mê Thù Man, nếu như cô qua đời thì bọn họ cũng không còn lưu luyến gì trên thế gian này nữa.
Đúng vậy, cho đến tận bây giờ cô cũng không phải là của anh, sao lại nói đến chuyện mất đi chứ?
Thù Man được đưa vào bệnh viện, cô vẫn chìm vào hôn mê, không hề có dấu hiệu cho thấy sẽ tỉnh lại. Cơ thể của cô ngày càng yếu dần, chỉ còn dựa vào hơi thở để duy trì sự sống.
Trong phòng bệnh nặng, chỉ có mình Thù Man đang ngủ say, thân thể được đắp bởi một tấm chăn trắng tinh sạch sẽ, chỉ còn để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhỏ bằng cỡ bàn tay, hơn phân nửa mặt bị dụng cụ hô hấp che khuất.Trên người cô cắm đầy những ống dụng cụ. Xung quanh giường bệnh là những đóa hoa diên vĩ còn mới, vô cùng rực rỡ xinh đẹp. Những đó hoa đã bị cắt tỉa sạch sẽ được đưa vào đây chờ đợi vận mệnh bị úa tàn, héo rũ.
Trong không khí có phảng phất hương hoa nhàn nhạt, pha lẫn chút tử khí. Không gian yên tĩnh toàn màu trắng, giống như một linh đường. Không ai được vào thăm Thù Man, những người đàn ông của cô biết được tin cô vào bệnh viện là do nắm được hiện trạng của cô.
Nhưng bọn họ không được phép vào thăm cô, cho dù là chỉ nhìn cô một cái qua lớp kính thủy tinh cũng không được. Họ chỉ có thể đứng im thật lâu giữa bầu trời xanh thăm thẳm, ngóng nhìn theo hướng mà cô đang nằm...
Vô số ngày đêm của quãng đời còn lại, họ cũng biết, những thứ này không thể thay đổi được.
Thân thể dường như hóa đá, nước mắt xót thương đã không thể làm ảnh hưởng đến nội tâm tịch mịch như đá sỏi của họ. Bọn họ đem và linh hồn của chính mình tách ra, để linh hồn bay đến cạnh cô, chờ đợi linh hồn của cô thoát khỏi để bay đến bất cứ nơi đâu, địa ngục cũng được, thiên đường cũng được, vĩnh viễn đi theo làm bạn.
Linh đường của Thù Man đã sớm được bố trí một cách ổn thỏa, ngày ngày người của Chu gia đều lấy nước mắt để rửa mặt, bi thương và tuyệt vọng, chờ đợi thi thể không còn độ ấm và hơi thở của đứa trẻ mà họ yêu thương nhất.
Họ đã làm theo yêu cầu của cô, quần áo có sắc đạm mạc, giày thêu đã được đưa sẵn đến nhà. Chu Nham luôn ôm nó vào lòng suốt cả ngày, anh muốn làm cho chúng nó mang theo mùi hương trên người mình. Chờ cô trở lại, anh sẽ mang nó vào cho cô, đem cả mùi hương của cô và cả vào lò thiêu, đốt thành tro tàn.
Ngạn Thủ ngồi xếp bằng trước bàn thờ Phật Tổ trong suốt nhiều ngày qua, anh khép hờ mắt nhìn khói nhang đang bay lượn lờ trước mặt, lại nhìn Phật Tổ đang mỉm cười hiền từ. Anh lấy trong túi ra một điếu thuốc lá, loại thuốc mà tiểu kiếp số của anh thích nhất, chậm rãi đốt và hít từng ngụm khói một, bộ dáng lúc anh hút thuốc vô cùng giống với Thù Man. Phương thức hút thuốc như vậy đã trở thành việc quan trọng nhất trong sinh hoạt hằng ngày của anh. Đây là cách mà anh nhớ đến Thù Man, cô gái duy nhất mà anh yêu trong cuộc đời này.
Trong ngày mà Thù Man nhập viện, Lưu Huyền đã đáp chuyến bay đến Vân Nam. Anh đến nơi xa xôi này để tìm bộ tộc chuyên điều chế cách trị cổ độc như lời chỉ dẫn, chờ khi những người này chế thuốc xong thì sẽ gửi hỏa tốc về Bắc Kinh. Khi anh chạy đến bệnh viện, bác sĩ nói người bệnh đã mất đi ý thức, không còn kéo dài thời gian thêm được nữa, hơn nữa còn đưa cho anh tờ đơn thuốc ghi bệnh nguy kịch.
Anh phẫn nộ xé nát tờ đơn thuốc ghi bệnh nguy kịch kia ra, rải mảnh vụn lên mặt bác sĩ, cho rằng ông ta chỉ đang nói chuyện giật gân. Anh liền cầm thuốc giải đem cho Thù Man uống, rồi luôn ở cạnh cô, một tấc cũng không rời, nắm chặt lấy hai bàn tay lạnh lẽo không còn độ ấm trong bàn tay mình, muốn dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho cô, như vậy cô sẽ không còn lạnh giá nữa.
Anh tin tưởng rằng nhất định cô sẽ tỉnh lại.
Anh không muốn chuyện này lặp lại một lần nữa, dường như sự sợ hãi đã bao trùm lấy toàn bộ lý trí của mình. Lúc chờ đợi trong phòng bệnh yên tĩnh, nước mắt anh đã rơi đầy mặt vô cùng thảm thương, nhưng cố bắt bản thân phải bình tĩnh lại. Mặt anh đầy nước mắt, vùi đầu và tóc của cô. Tóc cô tỏa mùi hương thơm ngát, làm anh cảm thấy quen thuộc, gần gũi. Mùi hương này khiến anh cảm thấy thật đau khổ.
Kỳ thật anh đã sớm biết rằng, Thù Man đã yêu A Nhiên rất nhiều. Trong lòng cô chỉ có một mình A Nhiên, không còn ai khác, luôn yêu nó sâu sắc như vậy...
Mọi người đều chìm ngập trong đau thương, tuy nhiên vào lúc này bọn họ đều không thể biết được là, người khiến bọn họ bi thương như vậy sẽ không chết.