Yêu Nghiệt Trở Về - Quyển 3 - Chương 41
Yêu Nghiệt Trở Về
Quyển 3 - Chương 41: Ngoại truyện: Khi nào thì mẹ mới trở về bên cạnh con?
gacsach.com
Hôm nay trời trong nắng ấm, không hề có mây.
Không khí ở nhà họ Nam đang vô cùng náo nhiệt, trong hoa viên đằng trước biệt thự đang tổ chức một buổi tiệc nhỏ. Người được mời đến toàn là những người thân thích của nhà họ Nam. Những người này đều biết chuyện hoang đường của con trai nhà họ Nam và con gái nhà họ Chu, đương nhiên là cả kinh thành cũng biết chuyện những đứa con của nhà “danh gia”từng dây dưa vàgiờ có chung vợ là Chu nha đầu của nhà họ Chu.
Chuyện đó mặc dù hoang đường, nhưng không thể bỏ qua đó là tình cảm chân thành và vô cùng cảm động.
Hôm nay là một ngày không bình thường đã được định sẵn, mấy vị thiếu tướng nổi danh trong kinh thành đã tề tựu đông đủ, còn có cả Tiểu Phật Ngạn Thủ là người nổi tiếng trong giới thượng lưu của Tứ Cửu thành cũng đến.
Không đến mười giờ, quan khách gần như đã đến đông đủ, họ điều kiễng chân lên chờ đợi mấy nhân vật chính ra trình diện, xem cái gia đình đặc biệt kia cùng lên sân khấu, xem làm thế nào lại làm kinh diễm được ánh mắt và rung động trái tim của bọn họ.
Hôm nay tâm trạng của Nam lão gia vô cùng tốt, ông đang ôm cháu gái ngồi dưới gốc cây tử đằng để tắm nắng. Không biết bé con nói thầm bên tai ông nội cái gì, chỉ thấy ông ra sức gật gù, sau đó nhíu mày, rồi lại thoải mái cười to, không còn vẻ uy nghiêm của thường ngày nữa, cao hứng khỏi phải nói.
Mọi người cũng lý giải được, vị lão tướng quân hay quát tháo giữa hai giới này, người đang chiến tranh lạnh với con trai, cả hai ba con đều ngang ngược, chẳng ai chịu nhường ai, bây giờ đã làm hòa rồi, cháu gái cũng đã được ẵm, con trai cũng về nước, được con cháu quây quần, hạn phúc vui vẻ là đương nhiên.
Tuy bữa tiệc hôm nay của nhà họ Nam không lớn, nhưng người tới đều là những nhân vật quan trọng. Nam lão gia cố ý an bài bữa tiệc này, nguyên do trong đó tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Chính là muốn giới thiệu con dâu và cháu gái của mình, mặc dù chuyện của những người trẻ là hoang đường, nhưng ông đã sớm hiểu ra, hoang đường thì hoang đường, chuyện đó đã sớm không còn quan trọng nữa. Cả đời ông chỉ có một đứa con trai duy nhất, chỉ cần nó được hạnh phúc, những cái khác không quan trọng.
Mấy đứa trẻ đó đã cùng con trai ông lớn lên, quan hệ cũng rất tốt, không khác con mình là mấy. Đường nhiên là trừ Diêm Sơ và Ngạn Thủ, là hai người mới đến sau này.
Đúng là bây giờ không phải là lúc để so đo những chuyện này.
Nam lão gia sợ rằng những tiếng ồn lớn sẽ làm kinh động đến cháu gái bảo bối của mình, dù sao con bé cũng còn nhỏ, lúc ở Pháp thường ở trong điền trang suốt ngày, ít khi ra ngoài, chắc chắn là sợ người lạ vì hôm nay có nhiều người đến.
Ai ngờ, biểu hiện của cô bé thì... Thật đúng là để cho ông vô cùng kiêu ngạo! Bé con hiểu chuyện lắm, không thấy mẹ cũng không quấy khóc đòi đi tìm, luôn ngoan ngoãn ngồi trong lòng ông nội, giơ hai cánh tay mập mạp ra ôm lấy ba ngôi sao trên vai ông, chơi đùa trong tay.
Nam lão gia để mặc cho cháu gái gỡ ba ngôi sao xuống, ngồi nói chuyện phiếm cùng với những người mặc quân trang khác, không bàn đến chính sự, chỉ nói chuyện trong nhà.
Mấy người này đều là thuộc hạ cũ theo ông đã nhiều năm, nhưng chưa từng nhìn thấy ông vui vẻ như ngày hôm nay, thấy ông vui vẻ nên họ cũng vui theo.
Cô bé ngồi trong lòng Nam lão gia, đứa bé đó thật là xinh đẹp, dễ thương, giống như đứa trẻ trong các bức vẽ vậy. Đứa bé như vậy ai mà không thích cơ chứ, ai lại không muốn ôm, nhưng khi nhìn thấy lão thủ trưởng như vậy lại quyết định bỏ qua ý định này.
Sau khi đã chào hỏi và khoe bé con của mình và giúp cô bé chào hỏi với mọi người xong thì bé vô cùng vui vẻ, luôn nở nụ cười ngọt ngào. Ông nội bảo cô bé chào người khác, bé cũng gọi ông nội, bác, chú, dì... tuyệt đối không sợ người lạ, người nhỏ như vậy mà chí khí rất lớn.
Nam Thivà Đỗ Thuần vừa vào đến hoa viên thì đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của lão gia nhà mình truyền tới, Nam Thi liền bĩu môi than thở: “Hôm nay ông ấy thật vui vẻ.”
“Không hẳn, cũng đáng để vui vẻ mà.” Đỗ Thuần trả lời, có chút không yên lòng.
“Sao thế? Có gì à?” Nam Thi hơi nhíu mày, mấy ngày nay nhìn dáng vẻ Đỗ Thuần hình như có rất nhiều tâm sự.
“Không.” Đỗ Thuần liền lắc đầu, cười nói: “Cũng không phải là chuyện gì lớn.”
Nam Thi vỗ vỗ vào vai cậu, giọng điệu tuyệt đối nghĩa khí: “Vậy là tốt rồi, có gì thì nói ra, là anh em thì đừng khách khí với nhau.”
Nghe Nam Thi nói như vậy, trong lòng Đỗ Thuần vô cùng khó chịu, nhưng...
“Mẹ nó mày nói xem cái này là việc gì chứ?” Trong lòng Đỗ Thuần thầm mắng mình. Cậu luôn tự xưng mình không phải là người lương thiện, bản thân cũng chẳng biết mình bị trúng gió gì, sao tự nhiên lại đi nhận lời người đàn ông kia chứ?
Quả thật, chuyện này đối với cậu mà nói tuy không phải là chuyện khó, mức độ chuyên nghiệp thì khỏi phải bàn tới, hơn nữa cậu còn có mối quan hệ rất tốt với nhà họ Nam, nếu làm thì rất đơn giản.
Ai... Toàn bộ chỉ do ý chí cố chấp của tên Lưu Huyền cố chấp kia thôi. Vô cùng chân thành, tưởng nhớ, si mê... những điều này đã khiến cậu động lòng.
“Nam Tử à, tôi...” Lời nói còn chưa dứt thì Đỗ Thuần đã dừng lại, thầm thở dài trong lòng. Cậu cười vô cùng gượng gạo, hơi nhún nhún vai, bỏ lại ba chữ rồi đi mất: “Không có gì.” Bởi vì việc mà tôi sắp làm có lẽ sẽ phá hủy tình bạn giữa chúng ta, hủy đi sự tin tưởng của cậu đối với tôi.
“Cậu làm sao vậy? Đỗ Thuần! Cậu hãy nói thật với tôi đi, gần đây tới cùng là cậu làm sao vậy?” Nam Thi có chút không kiên nhẫn, mày cũng nhíu lại, liếc mắt nhìn Đỗ Thuần một cái, nói: “Chưa từng nhìn thấy cậu bối rối như thế này bao giờ.”
Đỗ Thuần có chút suy tư, cảm thấy mình vẫn nên nói cho Nam Thi biết một chút thì hơn, xem như là phòng ngừa trước cho cậu ta vậy, liền nói với vẻ mặt hết sức chân thành: “Nam Thi à, chuyện là thế này. Anh tôi có một người bạn đặc biệt, mấy ngày trước người đó đã nhờ tôi giúp một chuyện. Chuyện này tôi đã đồng ý rồi, nhưng nó lại là chuyện không đúng, nhưng nếu không giúp thì trong lòng tôi sẽ khó chịu, cậu nói tôi phải làm thế nào bây giờ?”
Nam Thi cười nhạo một tiếng: “Thấy được thì làm thôi, sao phải khó xử?”
Đỗ Thuần cười khổ: “Đúng vậy, cho dù biết rõ chuyện này là sai, nhưng tôi vẫn muốn giúp người đó.”
“Là chuyện gì thế? Ngay cả tôi cũng không được biết sao?” Lần này Nam Thi vô cùng hiếu kỳ, hỏi.
Đỗ Thuần liền lắc đầu, lấy tay ôm lấy bả vai của Nam Thi: “Nam Tử à, bây giờ tôi không thể nói ra chuyện này được, chờ khi nó thành công thì tôi sẽ nói hết với 2 người anh em các cậu.”
Nghe vậy, mày của Nam Thi lại càng nhăn lại nhiều hơn, anh lấy tay xoa xoa cằm, cười cười nhìn Đỗ Thuần từ đầu tới chân một lượt: “Nói trịnh trọng thế này, có phải trong lòng tiểu tử cậu đang có ý nghĩ xấu gì không?”
Đỗ Thuần cười cười gật đầu, nửa đùa nửa thật nói: “Đúng vậy, không hổ là anh em nha, chỉ mình cậu mới hiểu tôi thôi.”
Nam Thi cười một tiếng: “Được rồi, không so đo với cậu nữa, chờ lúc cậu muốn nói thì tôi sẽ lắng nghe thật chăm chú.” Nói xong, anh liền nhấc chân lên rời đi, bỏ lại Đỗ Thuần ở phía sau. Nhưng Nam Thi lại không ngờ rằng, ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới được là Đỗ Thuần lại làm ra một chuyện như vậy, khiến cho thiếu chút nữa là những người đàn ông kia đem da cậu ta lột sạch.
Đỗ Thuần nhìn bóng lưng của bạn tốt, mắt cũng cụp xuống che đi sự phức tạp nơi đáy mắt, nghĩ thầm: “Nam Thi à, lần này anh em tôi có lỗi cậu, sau khi chuyện này kết thúc tôi sẽ nhận tội và chịu đòn, tùy cậu xử lý.”
Khóe môi Nam Thi hơi nhếch lên, anh nhanh chóng đi đến chỗ tán cây tử đằng:
“Bác cả!” Trước tiên là chào hỏi, sau đó mới đem quà tặng để chuẩn bị tốt cho bé con ra, cười tít mắt nói: “Nam Nam à, đây là quà của chú Nam cho con này, mau mở ra xem có thích không?”
Cô bé nhìn Nam Thi, rồi lại nhìn chiếc hộp bọc lụa đỏ trong tay anh, bộ dáng của bé có vẻ không hứng thú lắm: “Dạ...” rồi mới vươn bàn tay mập mạp ra nhận. Một cái vòng được làm bằng những hạt phí thúy tinh xảo hiện ra trước mắt bé, nằm trên lớp vải lụa màu vàng tươi, ánh mặt trời chiếu vào khiến nó càng thêm óng ánh, trong suốt, xinh đẹp.
“Con có thích không?” Nam Thi cười đến sáng lạn, chờ đợi bé con sẽ vui mừng khôn xiết mà trả lời lại anh.
Nhưng, bé con chỉ liếc nhìn chuỗi hạt kia rồi sau đó giơ nó lên trước mặt của Nam lão gia, ngẩng đầu nhìn ông nội, miệng nhỏ bẹp bẹp nói: “Ông nội ơi, cái này con có rồi, cái này còn không đẹp bằng cái của chú Tiểu Phật đưa nữa.”
Vậy còn chưa đủ, Nam lão gia liền cầm lấy chuỗi hạt trả lại cho Nam Thi, giọng điệu vô cùng ghét bỏ: “Đi đi, mau đi tìm món đồ khác để bảo bối nhà bác để mắt tới đi.”
Nam Thi khóc không ra nước mắt, trên thái dương liền hiện mấy lên vạch đen, lảm nhảm trong lòng: “Bác cả... Sao bác lại có thể đối xử với cháu như vậy chứ... Trong thiên hạ còn có người đáng thương hơn mình, sao lại phí sức khóc vì những việc như thế này chứ?”
“Thiên lý, Thiên lý ở đâu, ở chỗ nào vậy?” Người họ Nam nào đó chỉ còn kém nước quỳ xuống đất kêu rên, chất vấn ông trời nữa thôi.
“Cháu chào bác!” Đỗ Thuần liền tiến lên, mỉm cười và gật đầu chào hỏi với Nam lão gia. Đối với vẻ mặt kinh ngạc và bị đả kích gấp bội của bạn thân, cậu làm như không thấy, một màn vừa rồi cậu đã xem kỹ hết, trong lòng đã sớm cười đến rút gân.
“Ừ, Tiểu Thuần đến rồi à, hôm nay đừng khách sáo, phải chơi vui vẻ nhé.” Ông liền cười bảo cậu.
“Vâng, cảm ơn bác Nam ạ.” Rồi Đỗ Thuần ngồi xổm xuống, lấy quà tặng dã chuẩn bị tốt ra, mỉm cười đưa cho bé con. “Đây là quà tặng để tặng cho người đẹp Nam Nam của chúng ta.” Là một con búp bê lớn bằng lòng bàn tay, được chế tác thủ công vô cùng tinh xảo.
Bé con nhận lấy quà tặng, cầm lên xem, hiển nhiên là cực kỳ thích, liền cười ngọt ngào và nói cảm ơn bằng giọng nói mềm ngọt của mình: “Cảm ơn chú, Nam Nam rất thích nó.” Để đáp lại, cô bé liền vươn người ra hôn chụt một cái lên mặt Đỗ Thuần.
Bạn nói xem, Nam Thi nhìn thấy cảnh này thì càng tức giận hơn, trong lòng liền kêu rên: “Đây là đãi ngộ khác nhau mà!”
Trong biệt thự trên núi của nhà họ Nam.
Trong phòng khách, mấy người đàn ông tuấn mỹ đang ngồi trên sô pha, dáng vẻ vô cùng lười biếng và nhàn rỗi.
Lý Khanh đang xem mấy tờ báo về tài chính và kinh tế, còn Khuynh Hữu và Diêm Sơ đang đánh cờ vây, kết quả vô cùng rõ ràng, kết quả là bên kia tất thắng.
Cả “hai” người cùng nhau chiến đấu, làm sao người kia có cơ hội thắng được?
Bạch Thành và Phú Tu đang thảo luận rất nhiều chi tiết của vấn đề liên quan đến việc dời Tổng công ty về nước, Chu Nham Hải đang rúc đầu trong thư phòng xử lý văn kiện.
Ngồi đối diện mấy người đàn ông trên chiếc sô pha nhỏ là hai đứa nhóc con đang buồn bực.
Tiểu Lưu Sướng ngồi yên tĩnh trên ghế sô pha, bày ra một khuôn mặt lạnh lùng, đối với ai cũng vậy, giống như người khác đang thiếu tiền của cậu. Phản ứng này cũng bao gồm đối với ba già Lưu Nhiên nhà mình.
Tính tình của tiểu nhóc con Lưu Sướng vô cùng giống Lưu Nhiên, còn nhỏ tuổi mà đã trẩm ổn, khí phách, giơ tay nhấc chân đều vô cùng tao nhã, vừa nhìn đã biết sau này sẽ trở thành một người tài giỏi.
Tiểu Lưu Sướng thích yên tĩnh, tính tình ôn hòa. Mỗi ngày đều mỉm cười chào hỏi với mọi người trong nhà, cực kỳ lễ phép. Nhưng tính tình của đứa bé này rất giống ba nó, nơi đáy mắt luôn có sự bình thản, giống hệt Thù Man. Lúc trưởng thành cũng là một người lạnh lùng, có trái tim khô cằn.
Đôi mắt đen bóng của Tiểu Diêm Diễm xoay nhanh như chớp, vô cùng trông ngóng, nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, sau đó quay sang nhìn ba già nhà mình, mở miệng bằng giọng vô cùng ủy khuất: “Ba ơi, chúng ta không đi đến nhà của ông nội Nam sao? Con muốn gặp Thù Man và em gái, muốn gặp ngay lập tức.” Nói xong, nước mắt từ trong hốc mắt cậu trào ra, nói rớt là rớt.
Diêm Sơ nghe thấy giọng của con trai, gân xanh trên trán nổi hết cả lên... Nhưng anh không nói gì, chỉ ngước mắt lên nhàn nhạt liếc tên tiểu tử kia một cái, sau đó dời ánh mắt đi và bưng ly trà lên uống một ngụm, rồi tiếp tục đánh cờ với Khuynh Hữu.
Lý Khanh nhìn thấy bộ dạng đáng thương của nhóc con, anh giơ tay nhìn đồng hồ, mới mười giờ, lại thở dài bất đắc dĩ trong lòng, cũng không biết phải làm sao... Vì vậy anh liền bỏ tờ báo trong tay xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh của nhóc con và ngồi xổm xuống, nhẹ giọng trò chuyện với hai đứa nhóc: “Diêm Diễm à, Tiểu Sướng à, các con chờ thêm một lát nữa đi, một lát nữa chúng ta sẽ cùng đi, được không? Chú Ngạn Thủ còn chưa tới mà.”
“Dạ...” Diêm Diễm đáp lại không hề có tinh thần, đầu hơi cúi xuống, trong hốc mắt vẫn còn đọng nước, bộ dáng vô cùng đáng thương.
Lý Khanh đã bó tay rồi, anh chỉ có thể lấy điện thoại ra định gọi hỏi xem Ngạn Thủ đã đi đến đâu rồi.
Nhưng, ngay sau đó...
Chỉ thấy Tiểu Lưu Sướng đã quay đầu sang nhàn nhàn liếc nhìn em trai mình, rồi mở miệng: “Diêm Diễm, anh dặn thế nào mà sao em không chịu nhớ kỹ một chút chứ?” Giọng nói bé nhỏ trong trẻo, thêm một chút nghiêm khắc, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, mày nhíu lại, vô cùng giống một ông cụ non.
Lưu Nhiên nghe thấy tiếng nói, liền quay sang nhìn con trai một cái, anh lấy một điếu thuốc lá trong hộp ra rồi ngậm trên môi nhưng không đốt, khẽ cười nhạt, khí chất nho nhã lan ra xung quanh, vô cùng đẹp trai.
“Ai, không biết ai mấy ngày nay luôn xụ mặt, thấy ai cũng làm ra vẻ ghét bỏ, lúc đi nhà trẻ còn chọc cho Tiểu Mỹ khóc vì tức giận nữa, nếu như Thù Man biết chuyện thì phải ăn nói làm sao bây giờ nhỉ?” Lưu đại thần nói rất nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói lại mang theo ý mỉa mai, cuối cùng còn cộng thêm hai tiếng cười nhẹ.
Tiểu Lưu Sướng liền bĩu môi, liếc mắt nhìn người cha vo lương tâm nào đó một cái, rồi chậm rãi nói: “Ba nhìn không vừa mắt thì đừng nhìn, nếu Thù Man mà biết thì...” Lời nói phía sau còn chưa nói hết, nhưng ánh mắt cậu đã nói hộ cả rồi.
“...” Khiến cho Lưu đại thần phải câm nín, không trả lời tiếp được. Vợ và con trai anh đều là người phúc hắc, là điển hình cho kiểu giả heo ăn thịt hổ, anh không chắc là tiểu gia hỏa này sẽ không kể cho Thù Man nghe về mấy chuyện xấu của bọn họ đâu.
Lần trước hai tên tiểu tử này đã hợp lại để ngáng chân bọn họ, những người đàn ông vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Xem bộ dáng của nhóc con hiện giờ, sợ là sẽ gây thêm chuyện xấu cho bọn họ nữa đây!
“Đúng vậy, con là đàn ông, đổ máu chảy mồ hôi chứ không rơi nước mắt!” Tiểu Diêm Diễm liền nói một câu cực kỳ có khí phách, sau đó tròng mắt cậu xoay chuyển và cố nén nước mắt lại không cho nó trào ra ngoài.
Nghe thấy vậy, mấy người đàn ông không nhịn được mà phá lên cười thành tiếng, tiểu gia hỏa nhà bọn họ đúng là... Cái gì mà “Đổ máu chảy mồ hôi chứ không rơi nước mắt” này thì không rớt xuống trước mặt họ, còn ở trước mặt Thù Man thì rớt như mưa. Chuyện lần đó còn đang rành rành trước mắt đây này.
Tiểu Lưu Sướng nhìn nụ cười mang theo ý tứ rõ ràng của những vị người lớn vô lương tâm nào đó, trong cậu liền nảy ra một ý, thầm nghiến răng nghiến lợi trong lòng: “Một hồi nữa sẽ để cho các chú đẹp mặt, hãy chờ bị ghẻ lạnh đi, khiến Thù Man tới dọn dẹp các chú, không để các chú được tiếp tục đắc ý nữa. Lần này không phải nửa tháng đâu, ít nhất phải là một tháng, ai bảo các chú xem thường con và Diêm Diễm chứ, dám cướp đoạt Thù Man, hừ!”
Nói thầm xong, Tiểu Lưu Sướng lại quay sang nhìn em trai, nói: “Diêm Diễm à, em còn nhớ đã đồng ý với Thù Man chuyện gì không?”
“Có!” Tiểu Diêm Diễm liền dùng sức gật đầu, tròng mắt xoay thành một vòng, bày ra vẻ mặt cười với anh trai, sau đó lại thay đổi vẻ mặt, biến thành vẻ quật cường, hắng giọng ho một tiếng: “Khụ!”, sau đó nói to hết cỡ: “Em đã đồng ý với Thù Man là mấy ngày này sẽ không khóc, không nháo, phải ngoan ngoãn ở nhà.”
“Phải không? Vậy ra em còn nhớ rõ sao? Anh lại nghĩ là em đã quên rồi!” Tiểu Lương Sướng nói có phần móc mỉa,nhìn cậu em trai bằng đôi mắt khép hờ.
Mày của Tiểu Diêm Diễm liền nhăn lại thành một hàng: “Hừ! Là em cố ý đó!” Lời này là nói cho những người lớn trong nhà nghe. Cậu cố tình quậy phá lung tung trong nhà tới mức gà bay chó sủa, cố ý làm ra dáng vẻ đáng thương, chính là muốn cho bọn họ không thể sống yên ổn được.
Mấy người lớn nghe thấy vậy, trong lòng vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ.
“Phải, đúng là nên chọc tức bọn họ.” Tiểu Lưu Sướng vừa gật đầu vừa giơ tay ra vỗ vỗ vai em trai, bày tỏ lòng khen ngợi. Dáng vẻ trầm ổn khí phách như vậy, rất giống một ông cụ non.
Mấy người đàn ông nhìn thấy bộ dáng của cậu như vậy, nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Hai đứa bảo bối nhà bọn họ cũng không phải dễ bắt nạt đâu nhé!
“Lưu Sướng, anh nói nếu như Thù biết em ở nhà nghịch ngợm như vậy thì có giận em không?” Diêm Diễm bèn nắm chặt lấy tay áo của anh trai nhỏ, nhìn chằm chằm vào cậu, hỏi.
Hàng lông mày của Tiểu Lưu Sướng liền chớp chớp: “Em nói xem?” Cậu không hề trả lời lại câu hỏi của em trai.
“Có lẽ là vậy rồi.” Tiểu Diêm Diễm trả lời bằng giọng rất nhẹ.
“Vậy sao em còn bướng bỉnh vậy?”
“Em sai rồi!”
“Biết sai thì phải sửa.”
“Dạ.”
“Sao chú Tiểu Phật còn chưa đến vậy?”
“Chú ấy sắp đến rồi.”
Hai anh em, mỗi người một câu, em hỏi anh trả lời.
Khi Ngạn Thủ tới chỗ biệt thự là đã gần mười một giờ. Sau khi để xe ở bãi xong, anh liền mở cửa bước xuống, cũng không khóa cửa xe, đem nửa người dựa vào thân xe, nhìn về phía dãy núi xanh biếc kia.
Vào giữa mùa hè, lá phong còn chưa chuyển sang màu đỏ, ở núi không có cảnh sắc đỏ tươi diễm lệ, chỉ có tiếng thông reo thấp thoáng đây đó và sóng vỗ xanh biếc.
Thời tiết vẫn như vậy, vẫn đẹp đẽ như cũ, thứ hoa đồ mi màu đỏ tươi này, cứ như muốn nhuộm đỏ cả thế giới vậy.
Anh nhìn dãy núi màu xanh lục kia, rồi đốt một điếu thuốc lá, loại mà mình và Thù Man yêu thích nhất, hút vào một ngụm khói, đầu lưỡi liền ném được hương vị ngọt ngào và cay đắng, mùi vị giống như lúc đang cùng cô hôn nhau.
“Thù Man, ngọn núi này thật giống em đó!” Giọng nói nhàn nhạt từ tính truyền ra từ môi anh, âm thanh phiêu dật trong không khí, hòa làm một với tiếng lá cây xào xạc.
Vận mệnh đã sắp đặt sẵn cho anh và cô được gặp nhau.Khi cô xuất hiện đã vạch trần ra nội tâm chân thật của anh. Thì ra là anh không hề muốn làm người ở nơi chốn Phật, thì ra trong sinh mệnh của anh không hề che giấu tội nghiệt, màu sắc hiển thị rất rõ ràng.
Không phải là ngũ sắc, mà là màu đỏ tươi, là màu sắc của tội nghiệt!
Vừa đúng lúc, bầu trời vô cùng trong xanh, anh đứng dưới bầu trời xanh, nhớ tố Thù Man của lúc đó...
Khi đó là màu hoa nở rộ, khắp đồi núi đều tràn ngập màu sắc của hoa, lóe sáng dưới ánh mặt trời. Thù Man đứng giữa cánh đồng hoa, cô mặc chiếc áo bông ngắn, có màu đỏ như màu của hoa bỉ ngạn thêu trên vạt áo. Tóc cô xõa ra, tung bay trong làn gió và che khuất khuôn mặt thanh tú, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy nhìn anh: “Ngạn Thủ, khi nào thì anh mới trở về bên cạnh em?”
Trong nháy mắt, anh như sa vào trong đôi con ngươi đen láy như màn đêm...
Ngạn Thủ biết, chỉ cần cô đồng ý thì không ai có thể thoát khỏi sự hấp dẫn từ ánh mắt ấy!
Anh đạp hoa dưới chân và bước đi về phía cô, bước chân nặng nề mà có lực, đạp nát những bông hoa đó vào sát măt cỏ, bỏ đi chất lỏng trong thân thể chúng, giống như tình cảm chân thật trong lòng chảy ra vào thời khắc đó. Chỉ cách vài bước caahn, mà Ngạn Thủ lại có cảm giác như đã nửa thế kỷ, bởi vì khoảng cách ngắn ngủi vài bước kia chính là đường về của anh.
Rốt cuộc... Anh đã đến được bên cạnh cô, rồi duỗi tay ôm chặt cô vào trong ngực, cúi đầu hôn lên đôi mắt mà anh vẫn hằng say mê kia, dùng đầu lưỡi chạm vào lớp lông mi của cô.
Thời khắc đó, dường như toàn bộ thế giới đều đã yên tĩnh lại, tất cả các âm thanh đã biến mất, chỉ còn lại tiếng than thở trong lòng anh...
Giọng điệu của anh rất chắc chắn, khẽ nói bên tai cô: “Thù Man à, sẽ rất nhanh thôi, hãy chờ anh một chút, anh còn có việc đang làm chưa xong, đợi khi nào xong anh sẽ lập tức trở về bên cạnh em, làm cái bóng của em, làm bạn cùng với cái bóng của em!” Thời gian không còn nhiều nữa, người kia đã không còn nhiều thời gian nữa rồi, thời khắc mà tôi chờ đợi đã tới, đã đợi nó từ rất lâu rồi, khi màu thu tới, đợi khi khu rừng này biến thành màu hồng thì đó là thời điểm tôi và A Nhiên của em sẽ trở về bên cạnh em.
Tiểu kiếp số của anh đã hiểu rõ, hiểu rất rõ anh, cô không hề hỏi nhiều lời, chỉ cười nói: “Ngạn Thủ à, thời gian của chúng ta không phải là vĩnh cửu.” Sao cô lại không biết vì sao mà luôn chấp nhất chờ đợi, chỉ vì muốn trả lại cho Thù Man một A Nhiên độc lập, vì anh đang tìm kiếm một thân thể thích hợp, là nơi thích hợp để linh hồn có thể trú ngụ lâu dài.
Thời thơ ấu của Ngạn Thủ vô cùng tịch mịch, anh cứ như vậy mà lớn lên, khát vọng được người ta có nâng niu, bảo vệ, không còn sợ hãi, đau khổ, thương tổn, không còn buồn phiền,có nơi để dựa vào!
Đã gần 30 tuổi, cho dù xa cách gian khổ thế nào anh cũng phải tìm được đường về, anh muốn sắp đặt mọi thứ thật thỏa đáng, chính là ở bên cạnh Thù Man!
Lý Khanh đứng trên bậc thang nhìn về phía bóng dáng đang đứng thẳng người kia, anh không muốn làm phiền người đó, chỉ lẳng lặng chờ anh ta xoay người lại.
Ngay sau đó, “Lý Khanh, chúng ta có thể đi được rồi.” Anh đã xoay người lại, đôi môi mỏng đang mỉm cười, nơi đáy mắt là sự trầm tĩnh. Gió thổi qua chiếc áo dài đơn sắc của anh, chỉ toàn một màu đen, toát ra thần thái bình thản, khí chất phong lưu.
Thật sự là “Nghiêm trang như cây tùng mọc trong núi, cao ngạo mà xa cách”, trong đáy mắt anh là sóng nước dập dờn, khiến tâm hồn người ta phải rung động!
“Được, đang chờ anh đây, cuối cùng anh đã tới rồi.” Khóe môi Lý Khanh liền cong nhẹ, cười trả lời.
Bốn chiếc xe việt dã màu đen, khiêm tốn mà xa xỉ, chạy theo con đường uốn lượn ra khỏi ngọn núi, đi về phía biệt thự nhà họ Nam.