Yêu Phải Vợ Trước - Chương 10

Yêu Phải Vợ Trước
Chương 10 - Chương 10
gacsach.com

Buổi tối ngày cuối cùng, đoàn người bọn họ đi đến Khẩn Đinh, dự tính ở lại một đêm cuối trong hành trình du lịch.

Buổi tối sau khi mọi người đem hành lý để ở nhà trọ, liền cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm.

Đêm qua mọi người ăn một bữa đại tiệc hải sản xa hoa, là Anh Phàm mời khách. Tối hôm nay, mọi người nói muốn hợp lại mời Anh Phàm ăn cơm, làm cho nàng cảm thấy thực ấm áp. Kết quả sau khi cơm nước xong, mọi người lại đi Pub uống rượu, nháo đến rất khuya mới trở về nhà trọ.

Mới định đến cửa nhà trọ, mọi người liền ngây ngẩn cả người.

Tên kia ngậm điếu thuốc, ở cửa nhà trọ đi tới đi lui, giống một con gấu táo bạo, thoạt nhìn thực quen mắt.

“Sở... Sở Thác? ” Anh Phàm kinh ngạc kêu.

Sở Thác mặc một chiếc áo sơmi màu đen, áo sơ mi có vài cái nút vẫn chưa gài, tay áo cuộn lên, lộ ra cánh tay cường tráng, đầu tóc ngắn ngày xưa gọn gàng, nay có phần rối loạn. Râu cũng dài ra vì hai ngày chưa cạo, trong ánh mắt tràn ngập tơ máu.

“Trời ạ, Anh Phàm.” Hắn bước một bước dài, đem nàng kéo vào trong lòng.

“Ngươi đã chạy đi đâu? Ta nghĩ rằng tìm không thấy ngươi! ”.

“Ngươi... Thế nào đã trở lại? Không phải nói còn một, hai ngày mới có thể kết thúc sao? ” Khuôn mặt nàng dựa vào lồng ngực đang đập mạnh của hắn, vẫn là cảm giác thực không chân thực.

“Ta bị ngươi làm sợ hãi, trước bỏ lại hết công tác, quay trở lại.” Hắn vẫn như cũ ôm chặt nàng, kiên trì không buông tay.

Anh Phàm là thực thích hắn ôm, nhưng bọn hắn hiện tại đứng ở trước cửa nhà trọ, mà nhóm đồng sự của nàng chính là một mặt hứng thú nhìn xem bọn họ.

“Đợi chút, chúng ta đổi địa điểm nói chuyện.” Anh Phàm khẽ đẩy hắn ra.

Sở Thác lúc này mới buông nàng ra, quả nhiên phát hiện có một đống tròng mắt nhìn chằm chằm bọn họ, hắn nhất khép mi, dường như là quái vật đang bị triển lãm.

Tiếu Vân cười cười đi lên phía trước.

“Đi trong phòng nói đi! Anh Phàm, ta đến quầy tiếp tân đăng kí thêm một phòng, phòng của chúng ta cho ngươi sử dụng. Ách, chi phí ngoài dự toán đương nhiên do ngươi chi trả.”

Sở Thác cảm kích nhìn Tiếu Vân liếc mắt một cái.

“Không thành vấn đề, cảm tạ.”

“Được rồi, các vị, trở về phòng của các ngươi ngủ đi! ” Tiếu Vân lên tiếng đuổi những người khác đi, không bao lâu đám đông đã tán ra.

Tiếu Vân trở lại phòng trọ dùng chung với Anh Phàm, sau khi lấy hành lý, liền đem không gian lưu lại cho đôi tình lữ có nhiều lời muốn nói này.

Cửa vừa đóng lại, Anh Phàm đã nghĩ mở miệng hỏi rõ ràng, vì sao hắn biết tìm đến Khẩn Đinh này. Nhưng là nàng mới hé miệng, ngay cả vấn đề cũng chưa hỏi ra miệng, Sở Thác liền ôm cổ nàng, nhiệt liệt hôn nàng.

“Trời ạ, thật là ngươi. Ngươi không biết, hai ngày này, ta là thế nào qua...” Hắn hôn như mưa sa vào mặt của nàng, nụ hôn mang theo nồng đậm tình cảm tưởng niệm, công kích tới nàng.

Nàng rất nhanh hòa tan, từ khi hắn đi nước Mĩ cho tới hôm nay đã hơn năm ngày, tưởng niệm của nàng so với hắn cũng không thiếu.

“Thác, ta rất nhớ ngươi! ” Nàng ôm lấy cổ của hắn, khẩn thiết đáp lại hắn hôn.

Đáp lại của nàng giống như là loại cổ vũ, tay hắn nhanh chóng đẩy ra quần áo của nàng, cố gắng muốn gần sát càng nhiều da thịt quang lõa của nàng.

Hắn xé rách áo sơmi của nàng, nàng cũng đem áo sơ mi của hắn, kéo xuống dây nịt của hắn, trong thời gian ngắn, cả hai người đều bận rộn, bốn cánh tay ôm vào nhau càng chặt.

Nàng cười khanh khách ra tiếng, hắn liếc mắt trừng nàng một cái, rõ ràng dùng sức đem nút thắt kéo xuống, đưa tới nàng kinh hô.

“Sở Thác! ” Nàng hô nhỏ, xem áo sơmi của mình bay nhanh, ly khai thân thể. Sau đó nàng ảo não liếc mắt trừng hắn một cái, cũng động thủ muốn ném đi áo sơmi của hắn, bất đắc dĩ khí lực quá nhỏ, căn bản không thể giống hắn dễ dàng cởi bỏ.

“Chán ghét!”.

“Ha ha! ” Hắn thấp thẩm tiếng cười chấn động ngực, vươn tay trợ giúp nàng kéo mở áo sơmi của mình, rất nhanh nút thắt áo sơ mi của hắn cũng hư.

“Như vậy vui vẻ thôi? ” Hắn dung túng cười cười.

Nàng hướng hắn lộ ra một nụ cười ngọt ngào, sau đó cúi người hôn lên ngực quang lõa của hắn. Da thịt của hắn bóng loáng mà có co dãn, cơ bắp ngực rắn chắc cũng làm cho ngón tay của nàng yêu say đắm qua lại vuốt ve, chọc hắn liên tiếp hít thở không thông.

Hắn đẩy ra bra của nàng, một tay nắm lấy đẫy đà tròn trịa của nàng trong tay, bắt đầu đáp lại nhiệt tình của nàng. Không bao lâu, liền đổi nàng xin tha thứ.

“Sở Thác...” Nàng đối hắn khinh ngâm.

“Anh Phàm, ta chờ không được.” Tay hắn tham tiến làn váy của nàng, đụng đến cái mông mềm mại.

Nàng hừ nhẹ dựa vào hắn, tinh tường cảm giác được dục vọng của hắn dâng trào, nóng lòng muốn thử.

Hắn kéo quần lót của nàng, cũng cởi ra dây lưng của mình, sau đó hắn ôm lấy nàng, làm cho nàng ôm lấy thắt lưng của mình. Nàng cả người nằm tại trên người của hắn, hai tay ôm gáy của hắn, nơi mềm mại mẫn cảm nhất dựa vào trung tâm dục vọng của hắn, khiến cho cả người từng trận sợ run.

Nàng thấp giọng kêu tên của hắn, hắn một cái gầm nhẹ, nhanh chóng tiến công, làm cho chính mình vọt vào bên trong của nàng, cùng nàng chặt chẽ kết hợp.

“Anh Phàm... Anh Phàm của ta.” Hắn cúi đầu hôn cái trán của nàng, thả lỏng ở tại chỗ sâu của nàng, cảm giác được nàng ôn nhu vây quanh.

Hơi thở của nàng dần dần thoát phá, khuôn mặt tựa vào bả vai quang lỏa của hắn, cảm giác được chính mình phi thường yếu ớt.

Sau đó hắn bắt đầu ở bên trong nàng luật động, ngay từ đầu là chậm nhịp, thẳng đến hô hấp của nàng đi theo nhanh hơn, tay nàng nắm chặt cơ bắp phía sau bả vai của hắn, hắn dần dần nhanh hơn tốc độ, đem lẫn nhau đẩy đến đỉnh cao.

Nàng cảm giác được chính mình được lý giải, cảm giác được chính mình bị phóng thích.

Hơi thở của hắn có mặt khắp nơi, giống trong trí nhớ vậy, làm say lòng người.

Nàng nhắm mắt lại, để khoái cảm mãnh liệt lan tỏa khắp toàn thân, cảm giác chính mình đang trong trong một trận hỏa diễm nhanh nổ mất. Sau đó dư vị nổ mạnh kia chưa qua, một cảm giác hoa mắt đánh tới. Cuối cùng, nàng chỉ có thể làm cho chính mình hoàn toàn giải thoát, phiêu phù ở trạng thái không trọng lực, hư thoát một hồi.

Hắn ôm nàng thở dốc, cứ như vậy đem nàng ôm lên giường, làm cho nàng nằm tựa vào lồng ngực của hắn.

Sợi tóc Anh Phàm buông xỏa, rơi trên lồng ngực quang lõa tạo thành hình ảnh tuyệt mỹ, hắn nhịn không được đùa với tóc của nàng, quấn quanh ngón tay.

“Ngươi còn chưa nói, tại sao về trước thời gian a? Lần trước ngươi không phải nói còn phải vài ngày mới xử lý xong công việc sao? A, ngươi làm sao mà biết ta ở Khẩn Đinh?” Nàng theo trong ngực hắn ngẩng đầu lên.

Hắn lộ ra một chút cười khổ.

“Ngươi vì sao không mở máy? Ta thiếu chút bị ngươi làm điên rồi.”

Nàng nghe vậy nhíu mày.

“Ta vừa mới mở máy a, thời điểm đi ăn cơm rốt cục tìm được một cửa hàng di động, ta mua di động mới. Hôm kia di động không cẩn thận rơi xuống biển, trên đường lại không chỗ nào bán, đành phải tiếp tục chuyến du lịch.”

“Vậy ngươi không gọi điện thoại thông báo cho ta sao? Biết ta gọi điện thoại cho ngươi không được, có bao nhiêu khẩn trương sao? Ngay từ đầu lơ đễnh, kế tiếp mỗi lần gọi cũng chưa bắt máy, ta quả thực sắp nổi điên, ta lại không ở Đài Loan, không thể lập tức đi tìm ngươi...” Hắn nhắc tới một đoạn này, hiện tại nghĩ đến còn cảm thấy dày vò.

Hắn từng kết giao qua rất nhiều bạn gái, hắn chưa từng để ý qua các nàng? Nếu bạn gái của hắn mất tích, hắn nhiều lắm nhún nhún vai, coi như đối phương lười chia tay. Nhưng là Anh Phàm bất đồng, hắn trước tiên đã nghĩ đến nàng khả năng chịu không nổi, rời đi hắn. Hắn rất sợ hãi, khi trở lại Đài Loan nàng đi mất.

Hắn thấy qua nàng sợ hãi bừng tỉnh trong giấc mộng, biết trong lòng nàng vẫn không có cảm giác an toàn, dù sao giữa bọn họ đã từng có đoạn hôn nhân hữu danh vô thực, chịu khổ là nàng. Hắn nghĩ tới sẽ đối nàng hảo, làm cho thời gian chôn vùi đi những bất an kia, nhưng là nàng có thể hay không chờ không kịp hắn đối với nàng tốt, rốt cục chịu không nổi, quyết định muốn kết thúc cuộc tình này?.

Cái loại lo sợ nghi hoặc này khiến cho tâm tình của hắn rối rắm, thậm chí không có tâm trí công tác, rốt cục sau một ngày không có tin tức của nàng, hắn vội vàng bỏ lại công tác, liền đón chuyến bay sớm nhất, bay trở về Đài Loan.

“Ta không nhớ được số điện thoại của ngươi, ngươi cài đặt nhiều số điện thoại khẩn cấp như thế, khiến cho ta ngay cả nhớ một chữ số cũng không cần thì có thể gọi cho ngươi. Cho nên di động vừa hư, ta căn bản không có biện pháp đánh cho ngươi. Ngươi... Nghĩ ta đi đâu? ” Nàng hoang mang hỏi.

“Ta là một người trưởng thành, không cần lo lắng như vậy.”

“Ta nghĩ ngươi... bỏ đi.” Hắn có chút ngượng ngùng nói.

“Bỏ đi?! ” Nàng trừng lớn mắt.

“Ngươi là nói ngươi đã cho ta... Ta... bỏ ngươi? ” Nàng lắp bắp nửa ngày, vẫn là nói không nên lời, bởi vì rất chấn kinh rồi.

Hắn làm sao có thể cho rằng nàng bỏ hắn?.

“Không thể trách ta nha, thời gian trước chúng ta có chuyện không vui, ta sợ ngươi suy nghĩ một chút cảm thấy theo ta cùng nhau quá mệt mỏi, quyết định rời đi ta.” Hắn lúc ấy lo lắng đến không được, hiện tại nói đến đã có điểm ngượng ngùng, chính mình tựa hồ thực sự phản ứng quá mức.

“Ta...” Nàng há miệng thật lớn, sau đó lại hợp lại.

“Ta không có khả năng bởi vì chuyện nhỏ đó mà rời đi ngươi nga. Lúc ngươi rời đi, ta đều đáp ứng là chờ ngươi trở lại a! Đều do ta, di động không cẩn thận làm hỏng rồi, lại không kịp thời báo cho ngươi. Ngươi là bỏ lại công tác trước chạy về Đài Loan đi? ”

Xem hắn gật đầu, nàng không thể tin. Sở Thác nàng biết trước kia, là một tên cuồng công tác! Làm sao có thể vì gọi điện thoại tìm không thấy nàng mà bỏ lại công tác đâu? Nói sau, hắn vội vàng đi nước Mĩ một chuyến, sự tình khẳng định thực nghiêm trọng lại thực khẩn cấp đi, thế nào có thể cứ như vậy trở về?.

“Vậy ngươi không giận ta? ” Hắn nhẹ giọng hỏi, đem mặt nàng nâng lên, cẩn thận xem phản ứng của nàng.

Nàng lắc lắc đầu.

“Ta vốn không có tức giận, ta chỉ là... Chính xác mà nói là tâm tình không tốt.”

“Tâm tình không tốt? ” Hắn nhíu mày.

“Ân.” Nàng có chút ngượng ngùng, lại đem mặt giấu trong ngực của hắn.

“Kỳ thực ta luôn luôn đều có điểm lo lắng, lo lắng ngươi có một ngày sẽ phát hiện ta cùng ba năm trước cũng không có gì khác nhau, lo lắng ngươi bị ta hấp dẫn là một loại ảo giác, lo lắng ngươi ngày nào đó tỉnh lại, sẽ phát hiện ngươi thích cái kia dũng cảm, kiên cường Khương Anh Phàm cũng không tồn tại.”

“Lo lắng? Trời ạ, chúng ta thật là một đôi tình nhân không có cảm giác an toàn.” Ngón tay hắn vuốt tóc nàng, nhẹ giọng thở dài.

“Đúng vậy.” Nàng nhìn hắn ngại ngùng cười.

“Ngày đó ta phát hiện ngươi cư nhiên có mẫu thân, ta cảm thấy trước kia chính mình rất ngốc, rất buồn cười. Bởi vì có thể cùng ngươi kết hôn, ta thực vui vẻ, ta hy vọng có một ngày ngươi hội chậm rãi thích ta, giống như ta thích ngươi. Nhưng là khi đó ta tinh tường nhìn đến Khương Anh Phàm đơn phương lưu luyến si mê, cảm thấy... rất đau thương, cũng rất mất mặt.”

Hắn kéo xuống bờ vai của nàng, ở nàng bình thản tự thuật, cảm thụ được đến đau thương của nàng.

“Kỳ thực ta chỉ là không vượt qua được chính mình. Nhưng là cảm xúc gần đây, hơn nữa cái loại cảm giác không có an toàn này khiến ta bỗng nhiên không có tự tin. Ngươi không biết ta khi đó rất muốn đối với ngươi phát giận, xấu lắm, nhưng là ta không dám.” Trong lời nói của nàng mang theo nhàn nhạt phiền muộn.

“Vì sao? Ta khi đó cũng hy vọng ngươi đối ta phát giận, tốt hơn nhiều so với ngươi đem chính mình nhốt tại trong phòng. Ta rất lo lắng ngươi không bao giờ nữa để ý ta, ngày đó kỳ thực không nghĩ rời đi ngươi, nhưng là ta nhìn đến ngươi như thế mệt mỏi...”

“Ta không biết chính mình có hay không có cái tư cách kia, phát giận, xấu lắm, tùy hứng, là đặc quyền của những người yêu nhau. Khi đó ta do dự, hoài nghi, cũng bởi vậy tâm tình càng kém. Nhất thời không biết thế nào đối mặt ngươi, đành phải trước cho ngươi đi.” Nàng thân thủ vòng ôm lấy hắn.

“Vì sao nói không có tư cách? Chẳng lẽ ngươi đã không yêu ta? ” Hắn kéo nàng đứng dậy, phi thường nghiêm túc bế khuôn mặt của nàng đối diện mình hỏi.

Nàng sửng sốt một chút, lắc lắc đầu.

“Ta nghĩ ta chưa từng có đình chỉ yêu ngươi.” Ánh mắt nàng ôn nhu lưu lại ở trên người hắn.

“Anh Phàm.” Hắn ngóng nhìn nàng, thật sâu nhìn vào chỗ sâu trong ánh mắt của nàng.

“Một khi đã như vậy... như vậy ngươi còn có tư cách đối ta phát giận, xấu lắm, đùa giỡn tùy hứng, bởi vì ta... cũng yêu ngươi.”

Nàng nghe đến tiếng nói thẩm thấp thổ lộ ra tin tức, nhìn khuôn mặt của hắn chứa đựng ôn nhu cùng tình yêu, hốc mắt nàng dần dần ẩm ướt, sau đó nàng nhẹ giọng khóc lên.

Nước mắt của nàng làm cho khuôn mặt hắn đang tươi cười lập tức biến sắc, nhanh chóng nắm lấy cánh tay của nàng, ngữ khí khẩn trương hỏi: “ Tại sao lại khóc? ”.

Nàng cúi đầu xuống mãnh liệt lắc đầu.

“Làm sao có thể không có? Ngươi chính là khóc a! ” Hắn vẫn là không hiểu, vẫn muốn nàng nói ra nguyên nhân.

Nàng nhanh chóng khịt khịt mũi, lau đi nước mắt, lộ ra một chút lúm đồng tiền ngại ngùng.

“Ta chỉ là... Cảm thấy giống như đang nằm mơ. Trước kia ta cỡ nào hy vọng nghe câu này, nhưng là về sau ta buông tha cho, không nghĩ tới... Không nghĩ tới sau khi chúng ta ly hôn, cư nhiên còn có cơ hội gặp nhau.”

“Trời ạ! ” Hắn thở hắt ra.

“Ngươi làm ta sợ muốn chết.”

Nàng xem hắn liếc mắt một cái, xả ra tươi cười.

“Nguyên lai ngươi cũng sẽ bất an? Ngươi thực sự sợ ta chạy trốn sao?”

Hắn bị hỏi càng phát quẫn bách.

“Vô nghĩa, ngươi lại không chịu đáp ứng kết hôn, ngày đó lại đem ta đuổi đi, ta có thể nghĩ như thế nào? Ta chẳng lẽ sẽ không có nguy cơ ý thức sao?”.

“Ngươi... Thực sự nghĩ lại cùng ta tái hôn sao? ” Nàng nhẹ giọng hỏi.

“Là chân chính kết hôn. Lần trước chúng ta chỉ có đi công chứng, không có đãi tiệc, không có áo cưới, cái gì đều không có. Lúc này đây ta cái gì cũng không nghĩ tỉnh lược, muốn một hôn lễ hoàn hoàn chỉnh chỉnh.” Hắn đem nàng kéo vào trong lòng.

“Cho nên ngươi đáp ứng ta sao? ”.

Mặt nàng tựa vào lòng ngực của hắn, nghe tiếng tim đập cường kiện hữu lực của hắn.

“Chỉ cần ngươi xác định người yêu của ngươi là ta, ta đây liền nguyện ý lại thử một lần.”

Hắn ngây người hai giây, sau đó mới trừng lớn mắt, đem nàng ôm lấy, ở giường trên giường xoay quanh.

“Ha ha ha! Ngươi đáp ứng rồi!”.

“Sở Thác! ” Nàng kinh hoảng hô, hai tay ôm chặt hắn.

Không nghĩ tới chân của hắn câu đến drap, bỗng nhiên cứ như vậy ôm nàng ngã đi xuống, cũng may ngã ở trong chăn bông nên cũng không đau.

“Ai nha! ” Nàng rên rỉ, di chuyển thân mình bị hắn đặt dưới thân thể.

“Đè nặng ta! ”.

“Biến sao? ” Hắn cố ý hơi chút đứng dậy, cúi đầu nhìn về phía bộ ngực của nàng.

“Ân, giống như có một chút biến, ta đến giúp ngươi...” Hắn nói xong liền cúi người hôn lên nụ hoa trước ngực nàng.

Nàng đỏ mặt đẩy hắn ra.

Hắn vốn định trơ mặt ra tiếp tục trộm hương, không nghĩ tới bụng cô lỗ kêu làm cho hắn phá công.

“Ngươi còn chưa có ăn cơm? ” Nàng đẩy đẩy bả vai của hắn hỏi.

Hắn cười khổ.

“Ai, con người bằng sắt cũng cần phải ăn cơm, lời này thực không sai, xem, khí khái nam nhân đều không có.”

Nàng mân miệng, nhịn hai giây, lập tức ha ha cười ra tiếng.

“Đi thôi, ta cùng ngươi đi ra ngoài tìm ăn, hy vọng còn có chỗ bán.”

Sở Thác cả một ngày chưa ăn cái gì vậy, đành phải ngoan ngoãn đứng dậy, nhặt lên quần áo rơi trên đất mặc vào. Bất quá ở thời điểm khấu nút áo, hắn phủi phủi áo sơmi nói: “Mất vài cái nút, làm sao bây giờ?”.

Anh Phàm đã mặc xong quần áo, xoay người nhìn hắn, áo sơmi của nàng cũng là không có một loạt nút áo, nhưng cũng may nàng còn có quần áo để thay.

“Đổi một bộ mới, trở lại Đài Bắc ta giúp ngươi khâu lại.”

“Nhưng là ta chỉ có một bộ này.” Hắn bất đắc dĩ nói.

“Cái gì? ” Nàng kinh ngạc hỏi.

“Ngươi cái gì cũng chưa mang theo?”.

“Ta theo nước Mĩ trở về, thẳng đến công ty của ngươi. Thật vất vả ở công ty của ngươi hỏi ra nơi các ngươi đi du lịch, biết các ngươi đêm nay sẽ đến đây, ta liền theo Đài Bắc thẳng đến Khẩn Đinh, nào có thời gian xếp hành lý? ” Hắn nhìn nàng thành thật nói xong.

“Trời ạ, ngươi thực sự mệt muốn chết rồi đi?” Nàng không tha vỗ vỗ gương mặt hắn.

“Ta đi hỏi dưới lầu có hay không kim khâu, chờ ta chút!”

Nàng đi ra ngoài, năm phút sau trở về, trên tay tuy rằng cầm châm tuyến, nhưng trên khuôn mặt lại đỏ ửng.

“Làm sao vậy? Mặt đỏ như vậy?” Hắn nhìn chằm chằm mặt nàng hỏi.

“Không có, chính là người ta hỏi ta muốn khâu cái gì, ta nói nút áo rớt, liền... Liền mạc danh kỳ diệu...” Nàng ngập ngừng nói.

“Chột dạ? ” Hắn thấp giọng hỏi.

Nàng trừng hắn liếc mắt một cái, chủy hắn một chút.

“Chán ghét, cởi áo sơmi ra, ta giúp ngươi khâu.”

Hắn ha ha cười đem áo sơmi trên người cởi, làm cho nàng hỗ trợ bổ cứu quần áo.

Nàng cúi đầu khâu nút áo, mặt luôn luôn đều thực hồng, thật lâu không lùi.

Cách ngày, Sở Thác đi theo công ty Anh Phàm trở về, mọi người đã chuẩn bị kết thúc kỳ du lịch năm ngày này, ngày mai còn phải về công ty đi làm.

Trên đường, một đôi này được an bài ngồi ở trên xe của Tiếu Vân. Những người khác muốn trực tiếp trở về Đài Bắc, mà Tiếu Vân tắc phụ trách đưa bọn họ đưa đến sân bay, bởi vì Sở Thác hôm nay lập tức bay trở về nước Mĩ.

“Ngươi làm chi không ngủ một chút? Theo nước Mĩ bay trở về, lại thẳng đến Khẩn Đinh, khẳng định mệt chết đi, ngươi tối hôm qua cũng không ngủ bao lâu.” Anh Phàm ngẩng đầu nhìn hắn, tưởng thân thủ sờ mặt của hắn, nhưng bởi vì bên cạnh còn có người khác ở, vẫn là đè nén xuống xúc động, đưa tay ngoan ngoãn đặt bên người.

Nhưng thật ra Sở Thác không cố kỵ cái gì, thân thủ nắm lấy tay nàng.

“Không nghĩ ngủ, nghĩ nhiều nhìn ngươi, nghĩ đến ta rất nhanh phải rời khỏi ngươi, liền cảm thấy ảo não. Ngươi xem ta về hưu được không? Công việc rất phiền.” Ánh mắt hắn quyến luyến lưu lại ở trên người nàng.

“Không được! Chuyện tình nước Mĩ ngươi chỉ xử lí một nửa, ai đi cũng không có biện pháp giải quyết. Ta cũng thực không nghĩ ngươi đi, nhưng là không thể như vậy a!” Nàng an ủi hắn.

Này đó đối thoại làm cho phía trước cái kia lái xe nhân mãnh mắt trợn trắng.

“Các ngươi này thật sự là đủ, tối hôm qua còn dính không đủ, hôm nay còn muốn đến thương ánh mắt chúng ta nha? ” Tiếu Vân chịu không nổi nói.

“A, thực xin lỗi.” Anh Phàm xấu hổ quẫn ứng.

Nhưng là Sở Thác nhưng thật ra trực tiếp làm như không nghe thấy, tiếp tục nắm tay nàng, không cho nàng rút ra.

“Đã như vậy không muốn tách ra, ngươi cùng hắn đi nước Mĩ luôn đi, ngươi không phải còn có vài ngày nghỉ đông sao? ” Lang Tiếu Vân lắc lắc đầu nói.

“Ân, đó là một ý kiến hay.” Sở Thác mắt sáng lên, quay đầu xem Anh Phàm.

“Nhưng là ta... Không có hộ chiếu.” Nàng cau mày nói.

“Ai! ” Ánh mắt hắn buồn bã. Hắn hôm nay phải bay trở về nước Mĩ, đem công tác còn dở dang hoàn thành, dự tính còn phải ở lại một, hai ngày mới trở về, chính là lúc này đây hắn lại không muốn chia lìa.

Cũng bởi vì như thế, nàng như thế nào đều không kịp làm hộ chiếu.

“Ai nha, dù sao ngươi rất nhanh liền trở về, ta với ngươi bay đi nước Mĩ chính là lãng phí vé máy bay mà thôi.” Anh Phàm xem đáy mắt của hắn có tia thất vọng, an ủi nói.

“Ta còn là chính mình đi thôi, bay đường dài mệt quá.” Hắn vỗ vỗ tay nàng nói.

Hai người thấp giọng nức nở, phía trước Lang Tiếu Vân còn lại là nhẹ nhàng thở ra, bởi vì rốt cục đến sân bay, nàng không cần lại nhìn đôi tình nhân ướt át này nữa.

“Muốn ta chờ ngươi sao? Anh Phàm.” Tiếu Vân đem xe dừng trước cửa xuất cảnh, xoay người hỏi.

“Không cần, Lang tỉ, lát nữa ta sẽ tự đón xe buýt trở về Đài Bắc. Hành lý của ta...” Anh Phàm không dám lại làm cho người khác chờ mình.

“Ngươi cũng không vội dùng, ta ngày mai mang đến công ty cho ngươi.” Tiếu Vân nói.

“Vậy phiền toái ngươi, bye bye.” Anh Phàm đi theo Sở Thác xuống xe, phất phất tay, xe Tiếu Vân liền nhanh chóng ly khai.

“A, rốt cục không có bóng đèn.” Sở Thác hô khẩu khí, một tay ôm lấy nàng, cúi người liền cho nàng một cái hôn sâu.

Nàng mới được buông ra, lập tức sắc mặt đỏ lên, chung quanh nhìn nhìn.

“Ngươi sẽ hại ta bị cảnh sát bắt đi!”

“Đây là sân bay, đây là nơi tiễn đưa, thân thiết có cái gì không đúng? Bằng không chúng ta đi hỏi cảnh sát, ta xem bên kia giống như có một người, chúng ta đi...” Hắn lôi kéo tay nàng sẽ đi về phía trước.

“A, Sở Thác! ” Nàng mãnh nhíu mày, thật sự thua cho hắn.

“Hảo, ta đầu hàng, có thể đi? Lát nữa ngươi sẽ đăng ký, trên người ngay cả quần áo đều không có, đi vào cửa hàng miễn thuế mua trước vài bộ đi, có thể đi trước phòng nghỉ rửa mặt chải đầu lại.”

“Không cần, ta không nghĩ lãng phí thời gian cho những việc kia, ta sẽ mua quần áo, hiện tại ta chỉ muốn ở cùng ngươi.” Hắn lôi kéo tay nàng.

“Vậy, cũng phải check in đi? Ta cùng ngươi đi.” Nàng đẩy đẩy hắn.

“Ta cho tới bây giờ không có như lúc này không muốn đi công tác.” Hắn thở dài.

“Không cần như vậy, chỉ cần vài ngày nữa chúng ta lại có thể gặp mặt. Ta sẽ tới đón ngươi, ta chính mình lái xe tới đón ngươi, được không? ”.

Không nghĩ tới hắn lắc lắc đầu.

“Đừng lái xe đến, đi nhờ xe đến đi! Đón taxi hay xe buýt đều hảo, chính là đừng lái xe.” Hắn nghiêm túc nói.

“Vì sao? Ngươi không tin tưởng kĩ thuật của ta? ” Nàng lại buồn rầu.

“Không phải. Bởi vì nếu ngươi đem xe đến, nếu không phải ngươi thì sẽ là ta lái xe, chúng ta đây làm sao có thời giờ thân thiết? Ngay cả muốn hôn đều phải dừng lại, đường cao tốc lại không thể tùy tiện ngừng...” Hắn làm như có thật phân tích.

Mặt nàng cũng là càng ngày càng hồng.

“Thật sự là thua ngươi!”

“Anh Phàm.” Hắn nắm tay nàng, nhẹ giọng gọi.

“Ân?” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn.

“Cuộc sống về sau, chúng ta tay trong tay, vai kề vai đi! Lần trước khi kết hôn, ngươi truy đuổi bóng lưng của ta. Sau khi gặp lại, ta truy đuổi thân ảnh của ngươi. Từ nay về sau, chúng ta muốn vai kề vai cùng nhau đi, hai tay này cũng không cần buông ra, được không? ” Hắn thấp giọng hỏi, trong thanh âm tràn đầy cảm tình.

Nàng nhìn hai người tay trong tay với nhau, sau đó ngẩng đầu nhìn thâm tình trong mắt của hắn.

“Hảo, không bao giờ nữa buông ra.”

Nàng rốt cục không cần lại cô độc, khi đôi mắt của hắn nhìn trong mắt của nàng, ôn nhu cùng thâm tình. Một loại kiên định tin tưởng theo trong lòng nàng dâng lên, nàng biết, lúc này đây nàng sẽ có một đoạn hôn nhân khác trước.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3