Yêu - Quyển 1 - Chương 17
Yêu
Quyển 1 - Chương 17
Gần sân vận động Highbury phía Bắc London có một câu lạc bộ tư nhân cao cấp, diện tích cỡ một sân banh, xây dựng theo dáng kim tự tháp của điện Louvre. Nhà thiết kế đã đặt cho câu lạc bộ này một cái tên Pháp nhưng vì quá khó đọc nên cuối cùng mọi người dứt khoát gọi nó là Kim Tự Tháp.
Người ở Bắc London đều biết, câu lạc bộ Kim Tự Tháp này là quà sinh nhật Vưu tước gia tặng cho con trai mình năm mười sáu tuổi, nguyên do chọn gần Highbury là vì nếu đội Arsenal đá thắng trận thì con trai qua đây ăn mừng sẽ rất tiện.
Hầu hết thời gian cánh cổng vàng của câu lạc bộ đều đóng im ỉm, chỉ có những ngày lễ đặc biệt hay dịp đội Arsenal thắng những trận đấu quan trọng thì bên ngoài cổng câu lạc bộ mới đầy siêu xe đủ màu, giống như là mở triển lãm vậy.
Dân ở gần Highbury kể rằng họ từng thấy vài ngôi sao bóng đá, ban nhạc nổi tiếng đương thời, ngôi sao Hollywood và một số danh nhân xuất hiện ở đây.
Tóm lại câu lạc bộ Kim Tự Tháp chính là nơi ăn uống vui chơi của đám cậu ấm London. Nơi này tượng trưng cho cuộc sống xa hoa trụy lạc, quyền lợi kim tiền mà bình thường mọi người đều ngưỡng mộ nhưng không thể với tới, chỉ thầm ước mơ mà thôi.
Vào tháng Tám, giải bóng đá ngoại hạng Anh chính thức bắt đầu. Đội Arsenal có trận khởi đầu tốt đẹp, sau khi kết thúc trận đấu, ngoài câu lạc bộ bắt đầu mở triển lãm xe.
Trong câu lạc bộ chỉ có hai màu sắc đơn điệu, một là màu xanh da trời của vùng Địa Trung Hải và hai là màu vàng sang quý của Ai Cập mang đậm phong cách Châu Phi. Người ở nơi đây thường liên tưởng hình ảnh này với đế quốc kì bí và những câu chuyện thần thoại của người Ai Cập. Đồ nội thất bên trong đều được làm thủ công, nào là sofa Ý, thảm Arab, tranh thêu tay của Trung Quốc và cả bộ đồ ăn cổ xưa mang phong cách cung đình, xung quanh còn trang trí bằng rất nhiều thứ đồ cổ khiến nơi đây hệt như nơi vui chơi của các vị vua Pharaoh.
Mười một người đang ở đây hôm nay chỉ vừa bước sang tuổi đôi mươi, đa số đều còn đi học. Mỗi khi họ xuất hiện trước truyền thông hay các buổi họp mặt gia tộc đều mang dáng vẻ khiêm tốn lịch sự, được một số nhà bình luận và chính trị gia rất coi trọng, phỏng đoán họ sẽ trở thành người dẫn đầu các lĩnh vực trong tương lai. Nhưng không ai biết được, những người uống nước khoáng chuyên chở bằng máy bay đến từ Pháp, ăn mặc có người phối đồ và nhà thiết kế, hay trang phục cũng có nhãn hiệu riêng này thường chơi bời trác táng đến rạng sáng, thường xuyên “đốt tiền” trong phòng VIP riêng ở các sòng bạc Las Vegas và còn là thành viên của tổ chức bí mật đua xe trái phép nữa. Những công ty quản lý người mẫu liên tiếp đưa lý lịch người mới đến và dĩ nhiên bao gồm cả số đo ba vòng cho họ mặc sức lựa chọn. Trong lúc yêu đương với cô em này nhưng vẫn bị cô em khác hấp dẫn, rồi còn hẹn hò và cả lên giường với cô em mới ấy. Mà giờ khắc này, dù trong lòng đang ôm bạn gái mình nhưng mấy cậu ấm vẫn liếc mắt đưa tình với bồ của bạn, thậm chí còn có người đề nghị đổi bạn gái luôn.
Giống như ngày thường, Mộ Mai ngồi bên cạnh Vưu Liên Thành gắp thức ăn cho cậu, lẳng lặng nghe đám cậu ấm London bình luận về mấy pha dẫn bóng, về mấy cô gái ngồi ở khu VIP, về dáng vóc nóng bỏng của cô bạn gái vị ngôi sao bóng đá nào đấy, hoặc suy đoán cô người mẫu đang nổi hiện nay đã động ‘dao kéo’ bộ phận nào trên cơ thể.
Hiện giờ trong nhóm chỉ có mình Daniel là đã đi làm cho chính phủ. Dựa vào biểu hiện xuất sắc trong ba tháng ngắn ngủi, anh ta đã được đặc cách đưa vào tổ chức đảng, trở thành đảng viên trẻ tuổi nhất Công đảng Anh. Còn bên cạnh anh ta là một cô người mẫu theo phong cách thanh cao, vừa được bầu chọn là cô gái mà đám thanh niên trẻ tuổi muốn đưa đi chơi đêm giáng sinh nhất tháng này. Ánh mắt đám con trai xung quanh như có như không phóng điện về phía cô ta, nhưng Daniel không buồn để ý, chỉ đưa điện thoại di động của mình cho người phục vụ.
"Cho mấy chú xem bảo bối mới của anh đây này." Daniel đứng dậy, dõng dạc tuyên bố.
Lát sau, trên màn ảnh chiếu một đoạn phim quay cảnh đất nước Saudi, từ vùng sa mạc mênh mông cồn cát đến thành phố toàn tòa cao ốc chọc trời, những người phụ nữ Arab che mặt, tất cả hình ảnh cổ xưa và hiện đại đan xen qua ống kính, khắc họa lên một Saudi hoang dã và vô cùng sinh động.
Cuối đoạn phim là một con ngựa trắng phi nước đại trên bờ biển trong buổi bình minh, trông nó tựa như đang đắm mình trong tiên cảnh.
Trước giờ người Anh rất thích ngựa trắng, nên khi vừa thấy hình ảnh này, ánh mắt đám cậu ấm trở nên nóng bỏng như thể con ngựa kia chính là cô gái xinh đẹp khiến họ bị trúng tiếng sét ái tình, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên vậy. Trong đó bao gồm cả Vưu Liên Thành.
"Bảo bối này của anh." Daniel không khỏi đắc ý, "Anh đã nhờ mấy tay thần bài mất ba ngày ba đêm mới lấy được từ tay thương nhân Saudi kia. Về sau hắn muốn chuộc lại với cái giá gấp đôi nhưng bị anh từ chối, hiện giờ nó đang nhởn nhơ trong chuồng ngựa nhà anh đấy."
Ai ai cũng xuýt xoa hâm mộ và ghen tỵ, nhưng họ đều biết dù họ có ra giá cao hơn nữa cũng không giành được bảo bối này từ tay anh ta.
Daniel cầm chai rượu chậm rãi đi đến trước mặt Vưu Liên Thành, ánh mắt như cố ý như vô tình lướt sang người Mộ Mai: "Hình như, Vưu thiếu gia rất có hứng thú với bảo bối này của tôi nhỉ."
Ánh mắt Vưu Liên Thành vẫn nhìn màn hình, gật đầu. Lần này Daniel không kiêng dè gì nữa, cứ nhìn chằm chằm vào ngực Mộ Mai, cô bèn nắm lấy tay Vưu Liên Thành theo bản năng.
"Hay là, tôi dùng bảo bối của tôi đổi lấy bảo bối của cậu nhé!" Daniel ngồi xuống cạnh Mộ Mai, vì sofa chỉ có hai chỗ nên anh ta vừa ngồi xuống đã ép sát cô ngay.
Cả đám hí hửng đổ dồn ánh mắt vào cô. Hiển nhiên bọn họ rất hứng thú, rốt cuộc đã có người dám công khai nhòm ngó đến tiểu thư Tess của Vưu thiếu gia rồi.
"Đổi làm sao, anh thích bảo bối nào của tôi à?" Vưu Liên Thành nhích ra sau, điềm nhiên ngồi dựa vào tay vịn sofa.
"Tháng này tôi sẽ đến Mỹ học một tháng, tôi hi vọng trong một tháng ấy có thể cùng..." Daniel nói đến đây liền đứng dậy, khom người kéo tay Mộ Mai đặt lên môi hôn nhẹ, "Trước kia, tôi rất hâm mộ Vưu thiếu gia có một hầu học thú vị như Lâm Mộ Mai. Sao tôi lại không tìm được một cô gái vừa thú vị vừa quyến rũ như vậy bên người nhỉ? Không biết Vưu thiếu gia có thể cho phép hầu học của cậu theo tôi đến Mỹ bầu bạn một tháng không? Trước khi tôi và Lâm Mộ Mai lên máy bay, bảo bối của tôi sẽ thuộc về cậu ngay."
Mọi người lộ ra vẻ mặt khó tin, theo họ, trao đổi như vậy là không công bằng. Một con tuấn mã thuần chủng Arab đổi lấy một tháng được bầu bạn với Lâm Mộ Mai là một cuộc mua bán lỗ vốn. Dĩ nhiên bên thiệt là Daniel, dù họ biết một tháng kia không đơn giản chỉ là bầu bạn không thôi.
Trong khoảnh khắc ấy Mộ Mai vô cùng tuyệt vọng. Không phải cô không biết Vưu Liên Thành thích ngựa đến cỡ nào, mà trong hợp đồng tám năm của họ ghi rõ là miễn không thương tổn đến thân thể thì điều kiện gì cũng chấp nhận được, cô e rằng cậu sẽ đồng ý yêu cầu này.
Lúc Mộ Mai cho rằng sẽ nghe thấy từ "Được" thốt ra từ môi Liên Thành thì tay mình bị nắm chặt, sau đó cô bị kéo phắt dậy khỏi sofa. Một giây sau cô đã được cậu ôm trong ngực.
Vưu Liên Thành mười chín tuổi đã cao 1m82, tuy tay cậu không rắn chắc như những người đàn ông trưởng thành nhưng vòng ôm kia vẫn khiến cô cảm thấy an toàn. Trong phút chốc mặt Mộ Mai vùi vào lồng ngực Liên Thành, cô đã mỉm cười một cách khó hiểu, giống như xem được hình ảnh ngọt ngào, sau đó không kiềm được vui vẻ mỉm cười vậy.
Vưu Liên Thành xách túi của Mộ Mai đặt trên sofa trước mặt bao nhiêu người, rồi nghiêng mặt nói: "Daniel, niềm tự hào của gia tộc Bryan, ngôi sao tương lai của giới chính trị, và thậm chí bọn họ còn tiên đoán anh sẽ có thể vào phố Downing nữa cơ. Nhưng mà anh có tin bởi vì hành động bồng bột ngày hôm nay của mình cuối cùng sẽ biến thành tin tức nóng hổi trên các trang báo gây xôn xao dư luận, để kẻ thù chính trị của anh lợi dụng làm vũ khí công kích anh không?"
Dưới ánh mắt sắc lẻm của Vưu Liên Thành, Daniel ngượng ngùng quay mặt đi.
"Hay là ông anh Daniel quý hóa muốn hẹn hò với Lâm Mộ Mai, sau đó cưới cô ấy, cưới một người không có thân phận, gia cảnh thấp hèn, hơn nữa còn là người Châu Á luôn bị xem thường ở nước Anh quý tộc này?"
Sắc mặt Daniel hơi tái đi, hé đôi môi đã từng diễn thuyết trong ba phút ngắn ngủi bác bỏ nhận định anh còn quá trẻ không có tư tưởng lập trường của phái bảo thủ khiến họ không còn gì để nói, giờ đây lại chỉ biết á khẩu.
Vưu Liên Thành đứng đấy, ánh mắt lướt qua từng người bạn của mình, lạnh lùng cất lời lần nữa: "Ngay cả các cậu cũng không được có ý đồ xấu với Lâm Mộ Mai. Tôi không cho phép, đừng có mà mơ tưởng đến cô ấy bằng cái đầu dơ bẩn của các cậu. Trong mắt tôi, cô ấy thuần khiết hơn bất cứ ai khác trên đời này." Rồi cậu quay về phía Daniel, "Còn nữa thưa cậu chủ Bryan, nếu anh muốn tiếp tục sự nghiệp chính trị của mình, thậm chí muốn gây ra một tiếng vang thật lớn, thì tôi khuyên anh nên dừng lại những hành động hoang đường tương tự đi. Ở Trung Quốc có câu thành ngữ, cây cao đón gió, nghĩa là một thân cây khi cao lớn thì luôn phải hứng gió từ bốn phương tám hướng. Anh hãy nghĩ kỹ đi, tôi cho rằng câu thành ngữ này sẽ có trợ giúp khá nhiều cho đầu óc của anh đấy."
Không khí xung quanh yên lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng nhạc sôi động và giọng ca nữ đang ngân vang cao vút. Có người lúng túng lên tiếng hòa giải: "Thôi mà, thôi mà, tối nay đã nói là quẩy hết mình rồi, chúng ta tiếp tục, tiếp tục thôi."
Hình như tối nay Vưu Liên Thành không nể mặt ai cả, cậu nắm tay Mộ Mai đi ra cửa, lấy thân phận chủ nhân câu lạc bộ tuyên bố buổi tiệc tối nay đến đây chấm dứt, bởi vì tâm trạng cậu không tốt.
Tuy cậu không phải người nhiều tuổi nhất trong hội, nhưng theo thế lực không ngừng phát triển lớn mạnh của Vưu gia, cậu rõ ràng là một nhân vật có thể khiến đám người kia phải kiêng dè.
Đêm đó, đám con trai đều bước đến trước mặt Vưu Liên Thành, máy móc nói xin lỗi, dĩ nhiên bao gồm cả Daniel, bởi vì hằng năm gia tộc Bryan ở Công đảng đều nhận được tiền tài trợ rất lớn từ Vưu tước gia, họ không thể để sẩy con cá này được.