Yêu Thương - Chương 47
Yêu Thương
Chương 47: Lỗi nhịp
gacsach.com
Mạnh Hạ hít vào một hơi thật sâu, nhìn về phía Hà tẩu, trên mặt là một nụ cười nhè nhẹ đến yếu ớt: "Mẹ Hà, trong khoảng thời gian này, cảm ơn người đã quan tâm."
Viền mắt của Hà tẩu ửng hồng, trong lòng đè nén, cũng là cảm động ngàn vạn lần: "Tiểu Hạ, đến nơi đó tự chăm sóc bản thân thật tốt." Bà cầm lấy một cái túi: "Đây là Dịch Phong đặc biệt tìm đến một bác sỹ Trung y điều chế đơn thuốc, ở đây có vài gói, cô mang theo đi."
Mạnh Hạ cong miệng cười, vẻ mặt lạnh nhạt: "Không cần."
"Haizz, cô đấy, đứa nhỏ này. Bác sỹ đã nói là tỷ lệ mang thai thấp, không phải là không thể nào có được." Hà tẩu thở dài, nhét vào trong tay cô: "Cầm lấy đi mà."
Mạnh Hạ nhận lấy túi thuốc kia, mùi thảo dược nồng đậm lan tràn.
"Mạnh tiểu thư, đi thôi." Người đàn ông kia nhắc nhở.
Những này này, thành phố C bắt đầu những cơn mưa liên miên kéo dài, từng giọt tí tách, như có người đang rơi lệ.
Mạnh Hạ bế Nhạc Nhạc lên, trong lòng có cảm giác buồn bực, cùng với một vẻ mơ hồ khôn nguôi. Cô ngẩng đầu nhìn lên sân thượng trên lầu hai, nơi đó có đặt một gốc hoa Sơn Chi, là Từ Dịch Phong mang đến cho cô. Sáng sớm cô mới vừa tưới nước cho nó, bây giờ đã rời đi.
Hà tẩu che dù cho cô: "Tiểu Hạ, lên xe đi. Những thứ kia tôi sẽ chăm sóc."
Mạnh Hạ nghiêng người đi, nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Lúc gương mặt dựa vào cổ của Nhạc Nhạc, khóe mắt mơ hồ có thể thấy được ánh lệ đã dâng: "Nhạc Nhạc, chúng ta đi thôi."
"Mẹ, chúng ta đi đâu?"
"Đi đến một nơi khác."
Ở nơi đó, cuộc sống của bọn họ mới được bắt đầu.
***
Chiếc xe vững vàng chạy đi, Mạnh Hạ ngồi ở ghế sau, Nhạc Nhạc ở bên cạnh đang chơi với con búp bê mà Nhan Ngải Ưu tặng cho cô bé.
Mạnh Hạ khép hờ đôi mắt, trong đầu lặng lẽ nghĩ đến sự việc ngày hôm đó.
Cô mua một bó hoa bách hợp đến thăm Đàm Dĩnh, mẹ của Từ Dịch Phong. Đàm Dĩnh lẳng lặng ngồi ở bên giường, khi nhìn thấy Mạnh Hạ, một tia dao động trong mắt cũng không có, như thế đã sớm đoán được trước sau gì cô cũng sẽ tìm đến mình.
"Tiểu Hạ đến đây à, ngồi đi." Mạnh Hạ bước lên tấm thảm thật dày, lại cảm thấy có chút gian nan. Đàm Dĩnh năm nay đã hơn năm mươi tuổi, như được bảo dưỡng rất tốt, đang mỉm cười ôn hòa với cô.
Mạnh Hạ bị nụ cười của bà ấy làm cho ngẩn ra.
"Từ phu nhân, tôi hôm nay đến chỉ có một việc." Cô nắm chặt tay, lời nói kế tiếp tựa hồ cũng nằm trong dự liệu của Đàm Dĩnh. Bà ấy chỉ lẳng lặng ngắm nhìn cô.
"Giúp tôi lúc này rời đi."
Trầm mặc một chút, Đàm Dĩnh kéo tay của cô qua, tinh tế nắm lại, thật giống như rất nhiều năm trước, bà ấy cũng làm như vậy: "Được!" Bà ấy dứt khoát trả lời một cách thuyết phục.
"Càng nhanh càng tốt." Mạnh Hạ nhấn mạnh thêm.
"Tiểu Hạ..." Đàm Dĩnh gọi lên tên của cô.
"Từ phu nhân, chúc ngài sớm ngày bình phục." Mạnh Hạ từng chút một rút tay về, đứng dậy rời đi.
Đàm Dĩnh nhìn theo bóng lưng gầy gò của của, yên lặng không nói, sắc mặt tự dưng mang theo trầm trọng.
Điều mà cô không nghĩ tới chính là Đàm Dĩnh lại cho Giản Ninh giúp mình. Cô đã không nhớ ra, em gái của Từ phu nhân được gả cho một người Mỹ gốc Hoa, cũng khó trách được việc Giản Ninh sẽ đáp ứng tham gia vào việc này. Cho dù sau này Từ Dịch Phong có biết được cũng không thể trừng phạt được gì anh ta, có nói như thế nào thì Giản Ninh cũng là em họ của hắn.
Mạnh Hạ muốn đi thì cũng chỉ có thể nhờ vào người nhà của Từ Dịch Phong ra tay. Từ gia sẽ không hài lòng nếu cô và hắn ở cùng một chỗ, khi cô đề xuất rời đi như vậy, Từ gia chắc chắn sẽ hết sức phối hợp.
Chỉ là cô không ngờ tới, cha mình vậy mà không chịu rời đi. Mạnh Lý vẫn không biết được chuyện cô và Từ Dịch Phong, Mạnh Hạ cố gắng để che giấu, cô biết rằng Mạnh Lý sau khi biết được sẽ rất đau lòng tự trách.
Lúc Mạnh Hạ nói ra chuyện muốn rời đi, Mạnh Lý đã suy nghĩ một hồi lâu, sau đó nhíu mày nói ra: "Cha phụ mẹ con, bây giờ lại càng không thể rời đi, để cho bà ấy cô đơn một mình ở lại chỗ này, ngày lễ ngày Tết ngay cả một nén nhang cũng không có."
"Ba ba biết là con ở thành phố này đã không vui, con mang theo Nhạc Nhạc đi đi."
"Mẹ, con khát nước." Nhạc Nhạc lôi kéo tay của cô.
Mạnh Hạ hồi lại thần trí, nhanh chóng lau lau khóe mắt, rót một ly nước ấm từ bình giữ nhiệt đưa cho cô bé.
Cảnh trí ở bên ngoài cửa sổ bây giờ đã hoàn toàn xa lạ.
"Đã đến đâu rồi?"
"Đến đầu đường phía trước đi thẳng, sắp đến Thượng Hải rồi."
Cô nhàn nhạt gật đầu, xuyên qua cửa sổ, nhìn vào khoảng trời mênh mông, Từ Dịch Phong lúc này chắc đã lên máy bay rồi. Cô nhẹ nhàng cong môi một cái, nụ cười mang đầy khổ sở.
Từ Dịch Phong và cô cuối cùng đã bỏ lỡ rất nhiều.
***
Đến sân bay Hồng Kiều, người đàn ông đem hành lý gửi đến bộ phận vận chuyển. Đi đên trước mặt Mạnh Hạ, thái độ nghiêm túc, đưa cho Mạnh Hạ một tờ chi phiếu: "Mạnh tiểu thư, đây là phu nhân đưa cho cô, xin cô nhất định hãy nhận lấy."
Mạnh Hạ kinh ngạc nhìn vào tờ chi phiếu đó, đột nhiên bật cười một tiếng: "Tôi không cần."
"Phu nhân muốn cô nhất định phải nhận lấy. Xin cô thông cảm."
Thông cảm? Có ai đã từng thông cảm cho cô chưa? Mạnh Hạ gượng cười, trong tim nặng nề, nhìn vào hoàn cảnh xa lạ này mà trong lòng dâng lên bi phẫn và ủy khuất.
Người đàn ông vẫn duy trì lấy động tác cũ, không có ý tứ muốn thu hồi lại một chút nào.
Trong lòng Mạnh Hạ dâng lên từng đợt chua xót, giống như năm đó Từ Dịch Phong cho cô mười vạn tệ để cô phá bỏ đứa bé trong bụng. Ngón tay của cô nhẹ nhàng động đậy vài cái, lúc này mới phát hiện cánh tay đã mềm yếu vô lực.
Một bàn tay đàn ông trắng nõn đã trước cô một bước mà cầm lấy tờ chi phiếu kia.
Mạnh Hạ kinh ngạc xoay người qua, trong đại sảnh của sân bay người đi kẻ đến tấp nập mà chô chỉ nhìn thấy hắn, đang lẳng lặng đứng ở trước mặt mình. Một thân tây trang màu trắng, ống tay áo tinh xảo viền bạc trơn bóng, bề ngoài anh tuấn và nho nhã.
Giản Ninh liếc nhìn dãy số trên chi phiếu, khóe miệng hắn cong lên: "Dì cũng nóng nảy quá, chỉ có nhiêu đây thôi. Anh trở về đi, nói với dì là tôi tiễn Phật sẽ tiễn tới tận Tây Thiên, tôi đưa bọn họ đi."
Sắc mặt của người đàn ông do dự: "Giản thiếu, phu nhân giao cho tôi phải nhìn thấy bọn họ đi lên phi cơ."
Ánh mắt của Giản Ninh lạnh lẽo, khí thế bức người.
Người đàn ông mấp máy đôi môi một chút, nhưng chỉ bất đắc dĩ xoay người rời đi.
Giản Ninh nhìn qua cô, một đôi mắt đào hoa như cười như không: "Không cần phải không? Tôi nhận dùm em."
Sắc mặt Mạnh Hạ thay đổi một cái, cười khẽ: "Vì cái gì mà tôi không nhận!" Cô đưa tay tới cầm lấy tờ chi phiếu, nhét vào túi: "Coi như là Từ Dịch Phong đền bù tổn thất cho tôi."
Giản Ninh nhìn thấy khóe miệng của cô cong cong vui vẻ, trong lòng lại xao động một hồi. Hắn nhìn đồng hồ: "Còn tới một tiếng nữa mới lên máy bay." Dừng lại một chút, hắn nhẹ nhàng nói ra: "Dì tôi cũng đặt biệt đau lòng."
Mạnh Hạ nghe không rõ nên quay đầu lại mang theo nghi hoặc.
"Đi tìm chỗ ngồi một chút." Giản Ninh ôm Nhạc Nhạc qua, động tác thuần thục.
Mạnh Hạ hiếu kỳ: "Không ngờ anh lại ôm được con nít như vậy."
"Ca ca tôi có một cặp sinh đôi, tôi thường xuyên bế. Thế nào, tất cả mọi người đều nói tôi có tiềm chất của bảo mẫu."
Mạnh Hạ nhè nhẹ vui vẻ, ánh mắt xa xăm: "Ca ca của anh thực hạnh phục."
Ánh mắt đen láy của Nhạc Nhạc nhìn thẳng vào Giản Ninh, một chút cảm giác sợ người lạ cũng không có. Giản Ninh mỉm cười một tiếng: "Tất nhiên, muốn có con đã lâu mà cuối cùng lại được một cặp sinh đôi, đã phải chịu cực không ít."
Nói xong nhìn qua Mạnh Hạ, lại thấy vẻ mặt đau thương của cô, thân thể của hắn cứng đờ, lập tức nhớ ra được chuyện gì đó, khóe miệng không khỏi dâng lên cười khổ: "Ở bên kia có bánh ngọt điểm tâm, Nhạc Nhạc có muốn nếm thử hay không?"
Giản Ninh đi đến quầy bánh ngọt, trong lúc đó tầm mắt cũng không rời khỏi hai người. Hắn bưng tới hai đĩa điểm tâm, trong đầu Mạnh Hạ bỗng dưng liền nghĩ đến hôm đó. Cô cũng chỉ biết ghi nhớ rằng, Từ Dịch Phong đã cho cô dịu dàng của hắn.
Chọn lấy một miếng, nếm nếm, cũng là vị chocolate nhưng không có ngon miệng như trước kia. Cô không ăn thêm nữa, Nhạc Nhạc ngược lại vô cùng vui vẻ.
Mạnh Hạ nhìn đồng hồ trên tường, thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng trong lòng cô không hiểu sao lại dao động hoang mang, lòng bàn tay thỉnh thoảng còn toát mồ hôi lạnh.
"Từ Dịch Phong lúc này đã lên phi cơ bay đến London."
Lời của Giản Ninh cũng không làm cho lòng cô bình ổn hơn, vẫn mãi lo lắng khó hiểu.
Đến khi còn mười phút nữa là đến giờ bay, cô cuối cùng cũng biết được tại sao mình lại có cảm giác bất an đến thế. Lúc Tiêu Ất gọi điện thoại đến là cô biết đã xảy ra chuyện gì.
"Tiểu Hạ, Mạnh thúc đột nhiên bị chảy máu não, bâu giờ đang ở tổng viện Quân Y." Tiêu Ất thở hồng hộc, tựa hồ như đang rất lo lắng.
Giản Ninh nhìn thấy sắc mặt của cô càng lúc càng tái nhợt, hắn đưa tay ra giữ chặt lấy cánh tay của cô: "Làm sao vậy?"
"Ba tôi phải vào bệnh viện." Mạnh Hạ dứt khoát đứng dậy: "Giản Ninh, hôm nay tôi không thể đi được."
Giản Ninh vội vàng kéo cô lại: "Mạnh Hạ, em trước hết bình tĩnh lại một chút. Em có nghĩ tới chưa, Từ Dịch Phong rất nhanh sẽ phát hiện ra ngay. Nếu như hôm nay em không đi, em cho rằng về sau còn có cơ hội sao?"
Mạnh Hạ cắn cắn môi, cố gắng kiên quyết không để cho có bất kỳ thay đổi nào: "Tôi phải về xem cha một chút, khi xác định ông ấy không sao, tôi sẽ đi ngay." Nói xong, cô đã ôm lấy Nhạc Nhạc.
Giản Ninh lắc đầu, sải bước theo sau.
Mạnh Hạ vội vàng chạy tới bệnh viện, Tiêu Ất nhìn thấy cô, tay chân đều run rẩy: "Tiểu Hạ tớ không có cách nào khác mới phải gọi điện thoại cho cậu."
Tiêu Ất có chút cuống quýt không yên.
Mạnh Hạ hít vào một hơi thật sâu, nắm chặt lòng bàn tay: "Ất Ất, bác sỹ nói như thế nào?"
"Vẫn còn phẫu thuật ở bên trong." Tiêu Ất nhìn thấy bên cạnh Mạnh Hạ còn có Giản Ninh, trong lúc vô lực đó cũng không biết chào hỏi gì.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu."
Phẫu thuật hơn ba tiếng đồng hồ, lúc Mạnh Lý được đẩy ra vẫn còn mê man.
Giản Ninh tiến lên: "Tình hình như thế nào?"
"Bệnh nhân trước đây không lâu đã phẫu thuật mạch máu nối với tim, thể chất vốn cũng không ở trong trạng thái tốt nhất. Bây giờ bị chảy máu não, tình hình cụ thể cần phải được theo dõi thêm."
Mạnh Hạ toàn thân hoảng hốt, chết sững lại ở đấy, tim càng đập càng nhói đau. Mạnh gia bọn họ rốt cuộc còn phải gánh bao nhiêu tội nghiệt đây?
Giản Ninh nhìn thấy bộ dáng hồn xiêu phách lạc của cô mới giữ chặt tay cô, nắm chặt. Tuy không đành lòng nhưng vẫn phải nói ra: "Mạnh Hạ, chúng ta nên đi thôi. Cha em sẽ không có chuyện gì."
"Giản Ninh, anh cảm thấy đã đến lúc này mà tôi còn có thể đi sao?" Cô giống như khóc, cũng như đang cười, ánh mắt không có lấy một tia cảm xúc. Người nhà là quan trọng nhất trong cô, cô không bỏ mặc được: "Ba tôi còn nằm ở bên trong, còn không biết đến khi nào mới có thể tỉnh lại, anh nói tôi phải đi như thế nào?"
"Không thể đi cũng phải đi." Sắc mặt của Giản Ninh ngưng trọng.
"Đúng vậy, các người cũng không muốn tôi và Từ Dịch Phong ở cùng một chỗ. Anh yên tâm, tôi sẽ rời khỏi anh họ của anh." Cô nói ra một cách bất lực, từ từ ngồi xuống ghế, hai tay ôm lấy mặt, nước mắt theo kẽ tay mà từ từ rơi xuống.
Tiêu Ất hít vào một hơi, ngồi xổm xuống bên cạnh cô: "Tiểu Hạ, đi đi, Mạnh thúc tớ sẽ coi như ba ruột của mình mà chăm sóc ông ấy."
Mạnh Hạ lặng lẽ khóc. Ý trời quả thật đã trêu người quá đáng.
***
Từ Dịch Phong trên đường đến sân bay, bởi vì dị ứng mà phát sốt nặng, đành phải hủy bỏ chuyến bay cùng ngày, đến bệnh viện truyền nước rồi quay về nhà. Cả tòa nhà yên tĩnh. Hắn nhẹ bước lên lầu, không thể chờ đợi được mà đẩy cửa phòng ngủ ra, nhưng là một mảnh vắng lạnh.
Trên bàn trang điểm để lại một chiếc nhẫn, hắn cầm lên tinh tế vuốt ve. Trong lúc đó vẻ mặt đã hoảng hốt, trong mắt chỉ còn lại băng hàn thấu xương.
Hắn hô hấp thật sâu, khi đó hình như vẫn còn nghe thấy trên người mình có mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt.
Vội vã đi tắm một cái, lúc xuống lầu đã thấy mẹ của hắn đang ngồi ngay ngắn tại chỗ.
Từ Dịch Phong vẻ mặt nhàn nhạt: "Mẹ, tại sao cũng tới đây."
"Chẳng lẽ mẹ không thể tới nơi này?" Đàm Dĩnh mặc một bộ sườn xám màu đen, búi tóc cao, nhìn qua thật từ ái.
Từ Dịch Phong tùy tiện lau lau sợi tóc ướt, từ trong tủ rượu rót lấy một ly rượu đỏ.
Đàm Dĩnh nheo mắt lại: "Phát sốt mà còn uống rượu." Giọng nói mặc dù là trách cứ nhưng lại mơ hồ lộ ra lo lắng.
Từ Dịch Phong nhấp một miếng rượu, lục phủ ngũ tạng đột nhiên mát lạnh. Hắn để cái ly thủy tinh xuống, nhìn chằm chằm vào Đàm Dĩnh, ánh mắt u ám hơi nheo lại, giọng nói nhàn nhạt: "Mẹ, mẹ đưa Mạnh Hạ đi đâu?"
Đàm Dĩnh lặng yên một chút: "Dịch Phong, con tại sao không nói là chính cô ấy tự đi?"
Câu nói này là cho Từ Dịch Phong trầm mặc, hắn ngắm nhìn Đàm Dĩnh, khóe miệng lại cong cong tự giễu: "Không có mẹ, cô ấy có thể dứt khoát bỏ đi như vậy sao?"
Đàm Dĩnh cũng không phát giận, chỉ nhàn nhạt nói ra: "Dịch Phong, Tiểu Hạ đứa bé kia trái tim đã không hề có con, con cần gì phải làm cho người ta khó chịu. Chẳng lẽ con không nhìn ra con bé ở bên cạnh mình căn bản không có vui vẻ sao?"
Từ Dịch Phong giật nhẹ khóe miệng, cười lạnh đáp lại: "Mẹ, vậy mẹ có thấy hay không, con trai của mẹ lúc này cũng không vui vẻ?"
Đàm Dĩnh sửng sốt, yên lặng mà mang theo vài phần bất đắc dĩ: "Dịch Phong, con và cô ấy là không thể nào."
Từ Dịch Phong cười nhạo một tiếng: "Mẹ, ở trong đầu con chưa từng có từ không - thể - nào, chỉ có con muốn là được." Dừng lại một chút, hắn xoa xoa lấy thái dương: "Năm đó không phải là mẹ đã khuyên con đính hôn với cô ấy đó sao? Mẹ không phải là rất thích cô ấy sao?"
Đàm Dĩnh nhìn thấy con trai của mình lạnh lùng chất vấn, lòng của bà một hồi thê lương: "Mẹ đúng là rất thích nha đầu kia, đến nỗi sau khi con xảy ra quan hệ với con bé, Mạnh gia đề xuất việc đính hôn, mẹ đã lập tức đáp ứng. Nhưng mà cho đến bây giờ thì không giống như vậy."
Bà ấy hít sâu một hơi, rốt cuộc không nhịn được mà tức giận nói ra: "Dù bối cảnh của con bé có như thế nào, nhưng mà nếu như các con ngay cả con cái cũng không có, con cảm thấy một gia đình như vậy sẽ hạnh phúc được sao?"
Con. Đó chính là cây gai trong lòng Từ Dịch Phong, đã mọc rễ đâm thật sâu.
Trong tích tắc, mắt hắn đã đỏ lên, rũ mi xuống, trầm giọng hỏi ra: "Cô ấy ở đâu?"
Đàm Dĩnh đứng lên, nhìn chằm chằm vào con trai của mình: "Dịch Phong, ta hôm nay đến đây chính là nói cho con biết, nếu cô ấy đã lựa chọn rời đi thì ta chắc chắn sẽ không để cho con tìm đến cô ấy nữa."
Đàm Dĩnh tức giận bỏ lại câu này rồi xoay người ra khỏi cửa, vừa mới lên xe, điện thoại di động liền rung động. Bà ấy nghe điện thoại mà sắc mặt càng lúc càng cứng ngắc.
---