Thủ Độ Thiên Sứ - Chương 67
Chương 67
Đúng chín giờ, một chiếc Louis Vuitton vô cùng sang trọng trờ tới, dừng ngay trước cửa Chi nhánh công ty Hoàng Kim thuộc Tập đoàn Đằng Long, tài xế bước xuống xe, nhanh chóng ra phía sau kính cẩn mở cửa xe, trên xe một người thân hình cao dong dỏng bước xuống.
"Kính chào Tổng tài!" Giám đốc dẫn theo một đoàn các nhân viên chủ quản cấp cao của Tập đoàn bên cửa xếp thành hai hàng dài hoan nghênh chào đón.
"Giám đốc Bàng, ông làm cái gì vậy? Kêu tất cả nhân viên lập tức trở lại, tiếp tục cương vị của mình, không cần phải vì sự xuất hiện của tôi lại quấy rối đến trật tự thường ngày của công ty." Một thanh âm trầm thấp mang theo chút uy nghiêm khiến người khác có thể cưỡng lại.
Nghe lời nói của vị Tổng tài mới đến, trong lòng Ôn Nhu dấy lên một chút thiện cảm, có ấn tượng rất tốt đối với anh ta, cô bình thường nhìn chướng mắt chính là thái độ nịnh hót a dua của Giám đốc Bàng, đối với cấp dưới thì luôn dùng thái độ nghiêm trọng hà khắc, xem ra vị Tổng tài này tuyệt không thưởng thức tác phong của ông ta. Ôn Nhu trong lòng có chút khoái chí, đột nhiên cô hết sức hiếu kỳ, vị Tổng tài rốt cuộc là dạng người như thế nào.
Ôn Nhu vừa ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của anh ta phóng tới, cô lập tức ngây ngẩn cả người, tim đập loạn nhịp, thình thịch điên cuồng loạn xạ như trống trận, thật quả là một chàng trai đẹp mê hồn!
Anh ta hướng về phía cô gật đầu, sau đó cùng Giám đốc Bàng đi về phía thang máy dành riêng cho Tổng tài, lòng của cô nhất thời xẹt qua một chút thất vọng, lập tức nhanh theo sau, để lại phía sau một đoàn các cô gái bị "Sắc đẹp" mê hồn của Tổng tài làm kinh ngạc đến ngây người.
Trong phòng hội nghị, Giám đốc Bàng chuẩn bị các vị chủ quản cấp cao của công ty với Tổng tài. Nhưng bị Long Thiếu Hạo xua tay cự tuyệt, "Không cần phải làm vậy, những người ở đây tôi đều đã biết rồi."
A? Tất cả mọi người vô cùng sửng sốt? Tổng tài đã nhận biết bọn họ khi nào?
Sự thiện cảm của Ôn Nhu đối vị Tổng tài này lại tăng lên, một chàng trai như vậy tuyệt đối không phải là người chỉ biết kế thừa tổ nghiệp, nhất định anh ta quả thật là người có thực lực, tài năng tiếp nhận quản lý điều hành, xem ra trước kia là cô đã bị tính cố chấp của bản thân che mờ hai mắt, cô từ trước đến nay đều cho rằng các cậu ấm con nhà giàu đều chỉ biết sống ăn chơi phóng túng, tán gái, đánh bạc, hóa ra cũng còn có ngoại lệ. Mà những lời đồn đãi cô nghe được trước kia có lẽ đều là sự thật chàng trai này thật không đơn giản, hết sức không đơn giản.
"Ôn Quản lý."
Đột nhiên bị gọi tên, Ôn Nhu vội vàng đứng lên, "Dạ có" Ánh mắt anh ta phóng qua người cô, lòng của cô chợt quặn thắt, không tự chủ được bấn loạn cả lên, toàn thân toát mồ hôi lạnh, thậm chí ngay cả lúc lần đầu tiên phỏng vấn cô cũng không có khẩn trương như thế.
Long Thiếu Hạo nhìn thấy một cô gái trong trang phục kín đáo già giặn, thật không thể đoán ra được tuổi thật là bao nhiêu, trong báo cáo nói cô là một người hết sức khôn khéo, có khả năng, năng lực nghiệp vụ tuyệt đối là còn cao hơn vài người cấp cao trong công ty, cô làm việc rất chăm chỉ nghiêm túc, đối nhân xử thế thì lạnh lùng cô độc, hầu như không có xã giao cùng bạn bè đồng nghiệp, cô, nhưng thật ra cũng như Luyến Luyến trước kia có vài phần tương tự. Nghĩ đến Luyến Luyến, Long Thiếu Hạo trong mắt không nén nổi tình cảm lộ ra một chút ôn nhu, buổi sáng hôm nay lúc rời khỏi nhà cô vẫn còn đang ngủ, bởi vì đêm qua cô quả thật mệt muốn chết rồi, đang vui vẻ lại bị phá hỏng, bỗng nhiên thừa nhận hai người anh, lại cùng mẹ hòa thuận hàn huyên, một đám người bọn họ ồn ào thảo luận chuyện tổ chức hôn lễ đến quá nửa đêm, Luyến Luyến vẫn còn hết sức hưng phấn mãi đến gần hơn bốn giờ sáng hôm sau mới ngủ. Mà bọn họ thảo luận suốt cả buổi tối mới đưa ra kết luận là trước tiên ở Đài Loan cử hành một buổi hôn lễ, sau đó lại quay về Mỹ cử hành thêm một hôn lễ khác bổ sung khoản đãi bạn bè người thân bên đó. Cho nên gần đây có thể cô phải bận bịu nhiều việc gấp rút chuẩn bị cho hôn lễ, công việc của Luyến Luyến ở công ty anh cũng đã tìm người thay cô làm, tuy rằng vậy giảm bớt đi gánh nặng cho cô, nhưng lại làm khổ anh, bởi vì không có Luyến Luyến hàng ngày bên cạnh khiến anh hết sức không quen, thói quen thường trộm nhìn cô trong lúc làm việc vẫn chưa bỏ được, mới rời khỏi nhà chưa tới hai tiếng đồng hồ, anh cũng đã bắt đầu nhớ nhung Luyến Luyến. Long Thiếu Hạo phục hồi lại tinh thần nhìn về phía Ôn Nhu, "Tôi ở bên ngoài nghe qua không ít những lời nhận xét về tác phong làm việc của Giám đốc Bàng, Ôn Quản lý, tôi muốn nghe qua cách nhìn của cô, cô đã ở cương vị này nhiều năm tại công ty, Giám đốc Bàng là dạng người như thế nào, tôi nghĩ chắc cô phải là người hiểu rõ hơn cả."
Lời này vừa nói ra, trong phòng hội nghị trở nên tĩnh mịch.
Ôn Nhu hết sức kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, Long Thiếu Hạo bộ dáng ra vẻ biếng nhác, mệt mỏi, ngồi ngả người tựa lưng vào chiếc sô pha da, mỉm cười chờ đợi câu trả lời của cô. Hơn mười vị chủ quản các bộ phận đồng loạt nhìn về hướng cô, Ôn Nhu cảm thấy đầu óc ong ong, có chút choáng váng, cô biết giờ phút này Giám đốc Bàng nhất định đang trừng mắt nhìn cô, ý cảnh cáo cô không được nói năng lung tung, nếu không cô phải lãnh đủ hậu quả. Thế nhưng, cô cũng không nghĩ muốn vì Giám đốc Bàng mà nói những lời dối gạt làm trái lương tâm, được, tốt thôi, thật sự vậy cũng tốt, Tổng tài một lòng muốn đưa cho cô vấn đề vô cùng nan giải, Ôn Nhu hơi do dự.
"Ôn quản lí, làm sao vậy? Là không thể trả lời hay là cô định bụng nói cho tôi biết là cô không biết." Long Thiếu Hạo ôn hòa hỏi, trong mắt xẹt qua một chút ánh sáng kỳ lạ sắc nhọn, nhanh đến nỗi người khác không thể phát hiện.
"Tôi…" Cô đang muốn mở miệng.
Giám đốc Bàng rất nhanh cắt ngang lời của cô, "Ôn quản lí, tôi bình thường đối đãi với cô cũng không tệ, cô cũng không nên nói năng lung tung."
Công nhiên bị uy hiếp, Ôn Nhu căm tức trừng mắt nhìn Giám đốc Bàng, cô chịu đủ rồi, là ông ta bức cô. Bị ép buộc đến đỉnh điểm, bất kể cái gì cô cũng đều làm được, đánh cuộc một keo vậy, Ôn Nhu ý tứ hàm xúc đưa mắt nhìn Long Thiếu Hạo, lúc này đây cô quyết định tin tưởng vào trực giác của chính mình, hy vọng anh ta đừng làm cô thất vọng a! Ôn Nhu cố hết sức hạ quyết định, cắn răng một cái, đem toàn bộ những việc làm đáng hổ thẹn thường ngày của Giám đốc Bàng đầu đuôi ngọn ngành nói ra hết, rõ ràng rành mạch, một lèo không sót một chuyện nào, mỗi một lời cô nói ra, sắc mặt của Giám đốc Bàng càng lúc càng khó coi, càng lúc càng tái nhợt, trong phòng hội nghị cũng càng trở nên yên tĩnh, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng thở của những chủ quản khác, duy nhất không biến chính là vị Tổng tài địa vị cao kia, Long Thiếu Hạo, anh ta trước sau vẫn trầm ngâm, mỉm cười bí hiểm, sâu hiểm khó dò, thật làm cho người ta không thể đoán ra tâm tư của anh ta.
"… Tôi nói xong rồi." Ôn Nhu nuốt nuốt nước miếng, thấp thỏm bất an nhìn về phía Tổng tài.
Anh ta nét mặt vẫn không thay đổi, "Mời ngồi."
Ôn Nhu không dám nói nhiều, ôn thuần ngồi xuống, vừa ngước đầu nhìn bắt gặp ngay ánh mắt độc ác của Giám đốc Bàng đang ngồi đối diện, cô rùng mình một cái.
"Có ai còn có lời gì muốn nói không?" Long Thiếu Hạo thản nhiên dò xét mọi người. Từng người vừa nhìn thấy ánh mắt sắc bén của anh ta đều vội cúi đầu xuống né tránh, không dám nhìn thẳng.
"Lâm quản lí?" Long Thiếu Hạo tùy ý nói ra một cái tên.
"Tôi… Tôi… Không… Biết." Xui xẻo bị điểm đến tên, Lâm quản lí lắp ba lắp bắp trả lời.
"Tô quản lí."
Tô Hằng Khang là một trong những ba mươi người trợ lý trẻ tuổi, tính cách ngay thẳng, cậu ta thành thật trả lời, "Giám đốc Bàng tuy rằng năng lực cũng được, nhưng tác phong rất kém cỏi, mọi người trong công ty cũng đều đã nếm qua những hành động ám muội của ông ta, tất cả mọi người rất tức giận nhưng không dám nói gì."
"Tô quản lí ngươi… ?" Giám đốc Bàng tức giận đến ruột gan cứ sôi lên, chuyển hướng về phía Long Thiếu Hạo, "Tổng tài, ngài đừng nghe bọn họ ở đó nói bậy, bọn họ là hãm hại tôi. Tôi vì công ty đã nổ lực, cống hiến nhiều năm như vậy, ngài nhất định phải tin tưởng ở tôi."
"Tôi cũng chưa nói qua không tin ông, Giám đốc Bàng, ông cũng không cần quá căng thẳng." Long Thiếu Hạo mỉm cười, lại mỉm cười, một nụ cười hết sức ôn hòa.
Giám đốc Bàng vừa nghe, nhất thời hả dạ, dương dương tự đắc. Nghe lời chỉ thị của Long Thiếu Hạo ngoan ngoãn ngồi xuống, Ôn Nhu thì sắc mặt trắng bệch, Tô quản lí cũng không tốt hơn chút nào. Ôn Nhu trong lòng nói không rõ là sợ hãi nhiều hơn hay thất vọng nhiều hơn, thì ra anh ta cũng bất quá chỉ là muốn nghe qua một chút phê bình, đúng là nước đổ đầu vịt. Là cô đã đánh giá cao anh ta sao.
"Các vị chủ quản, giám đốc còn có lời gì cần bổ sung không?" Long Thiếu Hạo hỏi.
Thắng bại đã định, người thông minh đều biết cần phải hướng về phía nào có lợi; xinh đẹp, quan hệ xã hội rộng rãi, Quản lý Hứa San Ny tự nhiên hào phóng đứng lên, mê muội nhìn Long Thiếu Hạo. "Tổng tài, ngài cũng đừng nghe bên ngoài người ta nói lung tung, thật ra Giám đốc Bàng đối nhân xử thế như thế nào tôi là người rõ nhất, chẳng qua, ông ta là một cấp trên hết sức tốt, năng lực quản lý rất cao, luôn thông cảm quan tân cấp dưới, thật sự là một cấp trên hiếm có, thật sự là một nhân tài."
"Đúng vậy, đúng vậy, Giám đốc Bàng quản lí thật sự rất tốt." Không ít người lên tiếng phụ họa, tranh nhau lên tiếng, vì Giám đốc Bàng thay nhau nói những lời ca tụng, bầu không khí yên tĩnh trong phòng hội nghị nhất thời biến thành náo nhiệt như cái chợ, riêng Giám đốc Bàng thì lại hết sức vừa lòng, mặt mày hớn hở.
Long Thiếu Hạo không nói một lời, hoàn toàn ngồi im lắng nghe, "Đủ rồi, các người đều ngồi xuống hết đi." Anh hướng ánh mắt về phía Tổng giám tài vụ Hạng Mẫn đang ngồi im lặng trong hội trường, "Hạng tổng giám, ông nói nghe thử." Từ lúc tiến vào phòng họp anh đã bắt đầu chú ý đến cậu ta, cậu này rất có năng lực không sai, nhưng quan trọng nhất vẫn là … phẩm hạnh, đúng vậy phẩm hạnh cậu ta cũng không tệ, đối nhân xử thế khôn khéo. Nếu thu dụng cậu ta, cậu ta chính là người trợ thủ tốt nhất, anh đang cần nhân tài như vậy, mà hiện tại anh đang thản nhiên thầm đánh giá tuyển chọn cậu ta.
Hai mươi tám tuổi, Hạng Mẫn từ lúc tốt nghiệp thì gia nhập vào Công ty Đằng Long làm việc, từ một nhân viên vô danh vừa làm vừa học từ từ bò lên chức vụ Tổng giám tài vụ hiện nay, đều là dựa vào chính thực lực của cậu ta, cậu ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Giám đốc Bàng, khinh thường, chán ghé…, "Thật không chịu nổi."
"Tốt lắm, cuối cùng không có làm tôi thất vọng." Long Thiếu Hạo nói ra một câu làm mọi người không hiểu ra sao cả, ngay chính cả Hạng Mẫn cũng không hiểu tại sao, cậu ta kinh ngạc nhìn anh, mọi người đều nghi hoặc khó hiểu.
Long Thiếu Hạo giơ tay lên, Trợ lý Lawrence từ đầu tới giờ vẫn đứng ở phía sau anh đem những phần văn kiện được chia ra kẹp trong bìa màu vàng giao cho anh, anh vẫn ở trước mặt Hạng Mẫn, tựa như đang nhìn cậu ta, đưa phần văn kiện cho Giám đốc Bàng: "Giám đốc Bàng, nhìn xem bên trong là cái gì?"
Giám đốc Bàng nghi hoặc nhìn anh, đưa tay cầm văn kiện mở ra, rút ra bên trong phần văn kiện một mảnh giấy, vừa nhìn qua, sắc mặt ông ta trở nên trắng bệch, rất nhanh nhìn qua một lần nữa, văn kiện kia rơi xuống mặt đất, Giám đốc Bàng lảo đảo như muốn ngả, khiếp sợ nhìn anh, "Ngài… Ngài. . . Là khi nào đã biết?"
Long Thiếu Hạo ung dung nhún vai, "Cũng không lâu, buổi sáng hôm nay mới vừa biết đến."
Bọn họ nghe được những lời kỳ quái, hoàn toàn không hiểu gì cả, một vị ngồi gần sát Giám đốc Bàng lớn mật lượm phần văn kiện lên nhìn qua một lần, quả thật khiếp sợ không thôi, văn kiện từ tay người này lần lượt truyền qua tay người khác, cuối cùng truyền tới tay Ôn Nhu, cô khép lại phần văn kiện, một lần nữa ánh mắt sáng ngời trở lại chăm chú nhìn người con trai trước mắt. Cô bây giờ đã hiểu được vừa rồi anh hỏi những lời kia là có dụng ý gì, chỉ một chiêu thăm dò nho nhỏ đã có thể làm cho anh nghe ngóng, hoàn toàn hiểu rõ nội tình của công ty, người con trai này thật sự không đơn giản chút nào. Ôn Nhu nhìn anh với ánh mắt tràn ngập sự kính nể và sùng bái.
"Tốt lắm, tin tưởng rằng tất cả mọi người đã hiểu được, Giám đốc Bàng tham ô nhận hối lộ, bán đứng tư liệu của công ty, ức hiếp nhân viên, hành vi phạm tội bẩn thỉu, tôi đã sai người báo cảnh sát. Bây giờ chúng ta cần phải bắt đầu chỉnh đốn lại nội bộ công ty một chút, sắp xếp bố trí lại cơ cấu nhân sự, tôi quyết định để Tổng giám tài vụ Hạng tiếp nhận chức vị của Giám đốc Bàng, tôi nghĩ không ai có ý gì phản đối chứ!"
"Tốt lắm, một khi đã không ai phản đối, thì cứ quyết định như vậy đi, mặt khác tôi quyết định tăng nữa tháng lương cho quản lý Ôn và quản lí Tô, bởi vì biểu hiện của bọn họ làm tôi hết sức vừa lòng." Một câu vừa nói ra nữa khen ngợi nữa chê trách, làm cho những người vừa rồi nói những lời bợ đỡ Giám đốc Bàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, cúi gằm mặt không dám ngẩng lên, mãi đến khi nghe được tan họp, mới vội vàng lập tức bối rối nhanh thoát đi ra ngoài.
"Quản lý Hạng, cậu lưu lại."
Trong nháy mắt, trong phòng hội nghị chỉ còn lại có Long Thiếu Hạo, Hạng Mẫn và Trợ lý Lawrence ba người.
"Tổng tài, xin hỏi có việc gì?" Hạng Mẫn trước sau nét mặt không chút thay đổi, thái độ bình thản không kiêu ngạo.
"Tôi đã xem qua tư liệu của cậu, hết sức thưởng thức năng lực của cậu, tôi sẽ ở Đài Loan khoảng ba tháng khảo sát năng lực của cậu, nếu cậu có thể đảm nhiệm chức vị này, tôi sẽ giao công ty này cho cậu toàn quyền quản lý, cậu sẽ không làm tôi thất vọng chứ."
"Tại sao?" Hạng Mẫn trong lòng mặc dù rất khiếp sợ nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, Công ty tuy chỉ là một chi nhánh nhỏ thuộc Tập đoàn Đằng Long tại Đài Loan, nhưng cũng là một xí nghiệp lớn có tiếng tăm trên thế giới,.
"Tôi nói rồi, cậu là một người rất có năng lực nhân."
"Ngài không sợ tôi cũng giống như Giám đốc Bàng sao, dù sao ngài cũng sẽ sớm rời khỏi đây, trời cao hoàng đế xa, tôi có thể muốn làm gì thì làm, thậm chí cả việc thôn tính công ty…"
"Tôi từ trước đến nay làm việc theo nguyên tắc ‘nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người ’" Long Thiếu Hạo thản nhiên nói ra một câu.
Nhưng câu này lại làm cho Hạng Mẫn trong lòng vô cùng kích động, ngắn ngủn chỉ một câu, nhưng lại làm Hạng Mẫn phát thệ, cuộc đời này nhất định không phụ sự thưởng thức của anh ta.
"Cám ơn" cậu ta vô cùng cảm kích sự tín nhiệm của anh, anh quả thật là một người có năng lực nhìn người, hơn nữa lại là một người có năng lực phân biệt đúng sai, bởi vì vừa rồi anh đã lộ ra tài năng sắc sảo, khéo léo sắp xếp việc lật đổ Giám đốc Bàng, bằng không thành tựu của anh cũng sẽ không vẻn vẹn như thế.
"Đừng làm tôi thất vọng. Cứ làm tốt công việc." Vỗ vỗ vai cậu ta, Long Thiếu Hạo lửng thững bước ra khỏi phòng họp, phía sau vẫn là Trợ lý Lawrence nhanh chóng theo sát.