Thượng thượng ký - Chương 07

Chương 7

VII.



Ta trở lại phòng, đóng kín cửa suy nghĩ ba canh giờ, rốt cục quyết định — vào thư phòng của cha trộm bạc. Chỉ cần trộm được bạc, mua tất cả cống phẩm nạp cho Ngôn Thù, ta có thể được giải thoát, hắn cũng có thể thăng thiên.



Nghĩ tới nghĩ lui, hiện giờ cũng chỉ có biện pháp này.



Vì thế, buổi tối ngày thứ tư, trăng lặn sao mờ, ta dùng khăn trùm đầu bịt kín, lẻn vào thư phòng. Đúng như ta dự tính, tiệc buổi tối rộn ràng hết sức, toàn bộ mọi người đều ở trong phòng khách, nơi đây vắng vẻ không bóng người, thật tốt để hành động.



Sở dĩ ta đoán cha ta cất bạc tại thư phòng, bởi vì vài lần thấy đại nương nổi giận đùng đùng đi vào, sau đó vênh váo tự đắc đi ra; cũng từng gặp tam nương vô cùng lo âu đi vào, sau đó mặt mày hớn hở đi ra. Có thể làm cho hai người biến đổi tình cảm nhanh như thế, chỉ có thể một lý do – Cha đem bạc cho họ.



Thư phòng cha ta thật lớn, tường cao giá sách chất đầy, tuy nhiên chỉ là học đòi văn vẻ.

Cha ta ấy à, chỉ thích đánh bài, mà tất cả các con bạc đều kiêng kị sách vì sách (Thư) phát âm giống thua (Thua) (Nguyên văn: Thư thâu đồng âm – bạn PhongLinh sửa giúp ), do vậy khẳng định cha sẽ không giấu ngân phiếu trong sách.



Cái bàn to tướng kia cũng quá mức sạch sẽ, chắc các nha hoàn thường xuyên dọn dẹp, cha cũng sẽ không giấu bạc ở đó. Như vậy, bạc cha cất nơi nào?



Ta nhìn quanh bốn phía, đầu tiên lục lọi bên trong bình hoa cổ cao đến nửa người, Oài, bên trong chứa toàn đất, hại ta một tay đầy bùn; lại mò gõ sàn nhà, không tìm được khối gạch nào rỗng; lật các bức tranh – sau tranh chỉ là tường, không có ngăn bí mật; đến cả các ngăn tủ cũng không có mật đạo… Rút cục cha cất giấu tiền nơi nao ?



Đang lo âu, thình lình nghe tiếng bước chân từ xa bước lại, thanh âm bàn luận nghe chừng bí mật, ta thầm kêu một tiếng không tốt, thấy rời khỏi đây không kịp rồi, đành phải cuốn mình vào mảnh rèm mà trốn.



Vừa trốn xong đã thấy cửa phòng mở.



“Tiểu vương gia, xin mời”



Ta khe khẽ cắn một lỗ hổng, ghé mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy cha cùng Ngôn Thù. Thật muốn chết ta, bọn họ không ở phòng khách uống rượu xem múa hát, tự dưng chạy đến đây phá hỏng việc lớn của ta!



Ngôn Thù bước vào, cha liền đóng kín cửa lại, bộ dạng lén lút: “Ha hả, tiểu vương gia, mời ngồi, mời ngồi. Ta có cái này kính tặng ngài.”



Ngôn Thù ngồi xuống ghế không chút khách khí, cha xoay người cúi xuống dưới giá sách sờ sờ, lấy ra một cái tráp, ôi, trí thông minh phản chủ của ta, tính toán cha chắc chắn không giấu tại giá sách, lại quên không tính đến dưới gậm giá sách còn có khoảng trống!



Cha cầm cái hộp, nâng niu như bảo bối đem đến trước mặt Ngôn Thù, trong phòng đèn mờ tỏ, mà khi cha mở nắp hộp, ánh sáng rực rỡ phát ra - hóa ra trong hộp chứa một viên dạ minh châu “hàng xịn”!



Giọng cha đầy nịnh nọt: “Đây là Minh Hải dạ minh châu, ta dám nói, trong thiên hạ chỉ có một viên lớn như thế này, liệu có lọt được vào mắt tiểu vương gia không?”



Ngôn Thù cười nhạt, không nói gì.



Cha cung kính đặt cái hộp vào tay hắn: “Dù thế nào, nhờ tiểu vương gia về kinh nói giúp với hoàng thượng vài câu, ha hả, hạ quan mặc dù ở tại thành nhỏ này, nhưng tấm lòng với hoàng thượng luôn tràn đầy, hận không được làm trâu làm ngựa hầu hạ gần người…”



Ta nghe đến đây, hiểu ra cha muốn về kinh? Rồi. Từ lần tên sư gia thẳng thắn kia bị phái đi cọ bô, hiện nhóm phụ tá bên cha chẳng có ai còn dám nói thật, cho nên cha mới có thể không tự biết thân mà quyết định ngốc nghếch như vậy.



Làm chủ thành Hàng Châu giàu có phồn thịnh, trời cao Hoàng Đế xa không phải tốt hơn sao? Đi về chốn thị phi ồn ã như kinh thành làm chi? Ta thầm than, lại nghe tiếng gõ cửa, cha ra mở nghe tên gia nhân tâm phúc thì thầm cái gì đó, chỉ thấy người quay lại nói:

“Tiểu vương gia, xin thứ cho hạ quan có việc gấp cần xử lý, mời ngài cứ ngồi lại tại đây, ta đi một chút sẽ trở về.” Dứt lời, đúng là vội vã đi.



Cha vừa rời chân khỏi cửa trước, ta nghênh ngang bước ra, hoàn toàn coi Ngôn Thù là con số không. Quả nhiên, hắn thấy ta bất ngờ xuất hiện cũng không ngạc nhiên tí nào, vẫn uể oải tựa vào ghế, cười cười nhìn ta. Ta không thèm nhìn đến hắn, vọt thẳng đến cái ngăn bí mật kia, nếu cha có thể đem dạ minh châu cất ở đây thì khẳng định bạc cũng là ở đây.



“Nàng tìm bạc lẻ à?” Ngôn Thù từ từ hỏi.



“Ừ, muốn cho ngươi thành tiên sớm một chút!” Ta kéo ra một cái hòm, hai tay sướng phát run, tốt quá tốt quá, hòm lớn thế này, giấu không ít bảo bối nhỉ. Có lẽ trả cho Xà yêu xong vẫn còn dư lại không ít!



“Ngươi giúp ta chút việc, ta đang quay lưng lại cửa, thấy cha ta trở lại nhớ báo cho ta biết nghe chưa!” Ta nói xong mở hòm ra, chỉ thấy bên trong lại có một cái hòm khác, mở tiếp, bên trong lại chứa cái hòm nữa… càng mở, càng thấy hòm bên trong càng nhỏ. Ta càng kích động, kinh nghiệm cho thấy, cái gì giá trị càng lớn thì kích thước càng nhỏ!



Vì thế, ta tràn đầy hi vọng mở cái hòm cuối cùng — không có vàng bạc châu bảo.



Không có kỳ trân dị vật.



Chỉ có một mảnh hồng diệp, khô héo đã lâu, yên lặng trên miếng đệm nhung.



Ta ngơ ngác, nghi hoặc phải chăng mình hoa mắt, một tiếng gầm vang lên: ” Thích khách phương nào? Dám xông vào thứ sử phủ? Bắt lấy cho ta!”



Ôi chao? ! Câu nói quen thuộc, nửa chữ cũng không thèm đổi.



Ta vội vã quay đầu về, thấy cha đang đứng ở cửa tức sùi bọt mép, mà cái ghế cạnh án thư trống trơn, Ngôn Thù biến mất không tăm dạng?



Không – phải – thế – này – chứ?



Bảo hắn canh chừng giùm, hắn tự nhiên chạy mất a a a a a…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3