Biểu tượng thất truyền - Chương 124 - 126
Chương 124
Cửa thang máy mở, ánh sáng trong Phòng Thánh lễ hắt ra chói loà.
Katherine Solomon hấp tấp lao vào tìm anh trai, chân vẫn tê cứng.
Không khí trong gian phòng mênh mông này lạnh lẽo và sặc mùi hương. Đón Katherine là một cảnh tượng khiến cô chững lại.
Chính giữa phòng, trên chiếc bàn thờ thấp bằng đá là một cái xác xăm trổ đẫm máu, bị vô vàn mảnh kính vỡ đâm nát. Cao trên trần nhà là một lỗ hổng mở thẳng lên trời.
Lạy Chúa tôi. Katherine lập tức ngoảnh đi, đưa mắt tìm Peter. Anh trai cô đang ngồi ở mé kia căn phòng, trò chuyện với Langdon và Giám đốc Sato trong khi một nhân viên y tế chăm sóc cho ông.
- Peter - Katherine gọi và chạy ngay sang - Anh Peter!
Anh trai cô nhìn lên, nét mặt nhẹ nhõm hẳn đi. Ông đứng ngay dậy, tiến về phía cô, mình bận áo sơ mi trắng giản dị và chiếc quần sẫm màu, có lẽ do ai đó xuống văn phòng dưới nhà mang lên cho ông. Cánh tay phải của Peter đặt trên băng đeo, làm hai anh em ôm nhau có phần vướng víu, nhưng Katherine không chú tâm lắm. Cảm giác an ủi thân thuộc vây kín cô tựa cái kén, luôn luôn như vậy kể từ thời thơ ấu, mỗi lần người anh trai quen bảo bọc ôm lấy cô.
Họ yên lặng trong vòng tay nhau.
Cuối cùng, Katherine thì thầm lên tiếng:
- Anh không sao chứ? Ý em là… thật sự ấy? - Cô buông Peter ra, nhìn xuống băng đeo và chỗ băng bó vốn là bàn tay phải của ông trước kia. Nước mắt cô lại trào lên - Em rất… rất xin lỗi.
Peter nhún vai như thể chẳng có gì đáng kể.
- Da thịt ấy mà. Cơ thể có tồn tại mãi đâu. Điều quan trọng là em vẫn bình an.
Phản ứng vô tư của Peter càng khiến cảm xúc trong lòng Katherine trào dâng, khơi gợi đủ mọi lý do khiến cô yêu thương anh trai mình.
Cô vuốt ve đầu ông, cảm nhận sợi dây gia đình bền chặt thông qua dòng máu chung chảy trong huyết mạch họ.
Thật buồn, Katherine biết rằng tối nay còn một thành viên Solomon nữa ở căn phòng này. Cái xác trên bàn thờ lại hút lấy ánh mắt cô, Katherine rùng mình, cố gắng xua đuổi những bức ảnh đã xem.
Cô ngoảnh đi, đưa mắt tìm Robert Langdon. Anh đáp lại với sự trìu mến, sâu thẳm và nhạy cảm, như thể đọc được suy nghĩ của cô.
Peter đã biết. Khuây khoả, cảm thông, thất vọng… những tình cảm nguyên sơ ấy xâm chiếm cõi lòng Katherine, và rồi, lần đầu tiên trong đời, cô thấy cơ thể Peter bắt đầu rung lên như một đứa trẻ.
- Hãy để mọi việc trôi qua - cô thì thầm - ôn rồi anh ạ. Hãy để nó qua đi.
Người Peter càng rung bần bật.
Katherine lại ôm lấy anh trai, vuốt ve sau gáy ông.
- Anh Peter, anh luôn là người mạnh mẽ… anh luôn có mặt khi em cần. Nhưng lúc này em ở đây là vì anh. Ổn rồi. Em ở đây mà.
Katherine nhẹ nhàng ép đầu anh trai lên vai cô… và Peter Solomon vĩ đại sụp xuống nức nở trong vòng tay em gái.
***
Giám đốc Sato bước ra xa để nghe điện thoại.
Nola Kaye gọi đến. Tin tức của cô khá tốt lành.
- Vẫn không có dấu hiệu phát tán, thưa sếp - Cô thông báo đầy hy vọng - Tôi tin rằng chúng ta sẽ thấy kết quả ngay bây giờ thôi. Có vẻ như sếp đã kiểm soát được tình hình.
- Cảm ơn cô, Nola, Sato nghĩ thầm, liếc xuống chiếc máy tính mà Langdon nhìn rõ là đã hoàn tất quá trình gửi tin. Đúng là thoát nạn trong gang tấc.
Theo gợi ý của Nola, nhân viên đặc vụ lục soát căn nhà của Mal’akh đã kiểm tra các thùng rác trong ga ra để xe và phát hiện bao bì của một chiếc modem mới mua. Với số chủng loại chính xác. Nola có thể tham khảo chéo các nhà cung cấp phù hợp, băng thông rộng và các mạng dịch vụ, cô lập nút truy cập nhiều khả năng nhất của chiếc máy tính, đó là một máy phát tín hiệu nhỏ ngay góc phố 16 và Corcoran, cách Thánh điện ba dãy nhà.
Nola nhanh chóng truyền tin cho Sato, bấy giờ đang ngồi trên trực thăng. Khi tiếp cận Thánh điện, phi công đã thực hiện bay thấp và phóng một đợt phát xạ điện từ, gây chấn động lên nút truyền tin khiến nó tắt phụt chỉ vài giây trước khi máy tính hoàn tất quá trình gửi tin.
- Tối nay cô cừ lắm - Sato nói - Bây giờ đi ngủ một chút đi. Cô xứng đáng được như vậy.
- Cảm ơn sếp - Nola ngập ngừng.
- Còn gì nữa?
Nola im lặng một lúc lâu, rõ ràng đang cân nhắc xem có nên nói hay không.
- Chẳng có gì đâu, thôi cứ để đến sáng mai, sếp ạ. Chúc sếp ngủ ngon.
Chương 125
Trong không khí yên tĩnh của một phòng tắm rất trang nhã ở tầng trệt Thánh điện, Robert Langdon cho nước ấm chảy vào bồn tắm gạch men và ngắm mình trong gương. Ngay dưới làn ánh sáng mờ ảo, anh vẫn nhận ra trông mình mệt lả… đúng như anh cảm nhận.
Langdon lại khoác túi lên vai, nó nhẹ hơn nhiều bởi đã rỗng không ngoại trừ mấy món đồ cá nhân và vài ba ghi chú đã nhàu nát về bài giảng. Anh phì cười. Chuyến đi tới Thủ đô để giảng bài tối nay hoá ra vất vả hơn anh tưởng.
Dù vậy, vẫn có nhiều điều khiến Langdon khoan khoái:
Peter còn sống.
Đoạn video đã bị chặn lại.
Langdon vốc nước ấm vã lên mặt, thấy mình dần dần tỉnh táo. Mọi thứ vẫn còn lờ mờ, nhưng chất adrenaline trong cơ thể cuối cùng cũng giảm đi… Langdon cảm thấy được trở lại chính mình. Anh lau khô tay và nhìn chiếc đồng hồ Chuột Mickey.
Lạ Chúa, muộn rồi.
Langdon ra khỏi phòng tắm và lần theo bức tường cong của Sảnh Biểu chương - một lối đi tạo thành vòm rất trang nhã, hai bên là chân dung các hội viên Tam điểm xuất chúng… các vị tổng thống Hoa Kỳ, các nhà từ thiện, danh nhân, và những người Mỹ đầy ảnh hưởng khác.
Anh dừng lại trước bức tranh sơn dầu vẽ Harry S. Truman và cố hình dung xem người này trải qua các nghi thức, lễ nghi và quá trình nghiên cứu cần thiết để trở thành một hội viên Tam điểm như thế nào.
Có một thế giới bí mật đằng sau tất cả mỗi chúng ta. Cho tất cả chúng ta.
- Anh định chuồn đấy à? - một giọng nói vang lên trong sảnh.
Langdon quay lại.
- Katherine. Tối nay, cô đã phải trải qua địa ngục, nhưng giờ trông cô rạng rỡ bất ngờ… hầu như trẻ lại.
Langdon mỉm cười mệt mỏi.
- Peter sao rồi?
Katherine bước tới, ôm chầm lấy Langdon.
- Em biết cảm ơn anh thế nào đây.
Langdon phá lên cười.
- Em biết anh không làm gì cả mà, phải không?
Katherine ôm anh một lúc lâu.
- Anh Peter sẽ khỏe thôi… - Cô buông tay và nhìn sâu vào mắt Langdon - Và anh ấy vừa cho em biết một chuyện không thể tin nổi…một chuyện tuyệt vời- Giọng cô run lên mong đợi - Em phải tự mình đi xem. Em sẽ trở lại ngay thôi.
- Cái gì? Em định đi đâu?
- Em không đi lâu đâu. Bây giờ Peter muốn nói chuyện với anh đấy, nói riêng. Anh ấy đang đợi trong thư viện.
- Peter có nói là vì chuyện gì không?
Katherine cười khúc khích và lắc đầu.
- Anh thừa hiểu Peter và những bí mật của anh ấy mà.
- Nhưng…
- Lát nữa em sẽ gặp lại anh.
Rồi cô đi khuất.
Langdon thở dài. Đã quá đủ bí mật cho một buổi tối rồi. Dĩ nhiên, vẫn còn những câu hỏi chưa có lời đáp - Kim tự tháp Tam điểm và Từ Còn Thiếu đều nằm trong số đó - nhưng anh cảm thấy rằng mọi câu trả lời, nếu có tồn tại, đều không phải dành cho anh.Không phải với tư cách một người ngoài Hội Tam điểm.
Cố tập trung hết sức lực còn lại, Langdon lần tìm tới thư viện Hội Tam điểm. Khi anh bước vào, Peter đang ngồi một mình bên bàn.
Kim tự tháp đá đặt trước mặt.
- Robert đấy à? - Peter mỉm cười vẫy anh - Tôi cần một từ.
Langdon gắng nhe răng cười.
- Phải, em nghe nói anh thiếu một từ
Chương 126
Trụ sở CIA ở Langley. Nola Kaye theo chuyên gia an ninh hệ thống Rick Parrish băng qua khoảnh sân giữa đầy ánh trăng, gió lạnh làm cô rùng mình.
Rick đưa mình đi đâu đây?
Họ đã chặn đứng việc phát tán đoạn phim video về Hội Tam điểm, ơn Chúa, nhưng Nola vẫn cảm thấy không an tâm. Tệp tin lọc nội dung tại phân vùng của giám đốc CIA vẫn là một bí ẩn, nó cứ bám riết lấy cô. Sao và cô có cuộc thẩm vấn vào sáng mai, và Nola muốn tìm biết tất cả sự thật. Cuối cùng, cô gọi Rick Parrish, yêu cầu anh ta giúp đỡ.
Giờ đây, theo Rick ra ngoài tới nơi nào chưa rõ, Nola không sao ngăn được những cụm từ kỳ quái cứ gợn lên trong trí:
Vị trí bí mật dưới lòng đất… đâu đó ở Washington D.C., thì toạ độ phát hiện ra một cánh cổng cổ xưa dẫn tới… cảnh báo rằngkim tự tháp chứa đựng những hậu quả nguy hiểm… giải mã cái đồ hình được chạm khắc này để hé mở…
- Chắc cô cũng nhất trí với tôi - Parrish nói trên đường đi - gã hacker truy nguồn mấy từ khoá nọ chắc đang tìm kiếm thông tin về Kim tự tháp Tam điểm.
Hiển nhiên, Nola nghĩ.
- Tuy nhiên, gã ta lại vấp ngay vào một vấn đề liên quan đến bí mật của Hội Tam điểm mà tôi cho rằng gã không lường trước được.
- Ý anh là sao?
- Nola, cô biết giám đốc CIA tài trợ cho một diễn đàn thảo luận nội bộ để các nhân viên của Cục chia sẻ ý tưởng về tất cả mọi thứ chứ?
- Dĩ nhiên.
Trong khi tạo ra một nơi an toàn cho nhân viên Cục Tình báo Trung ương chuyện phiếm trên mạng về đủ loại chủ đề, các diễn đàn cũng đồng thời cung cấp cho giám đốc CIA một loại cổng ảo để chặn chính những nhân viên ấy.
- Các diễn đàn của giám đốc đều nằm trên phân vùng riêng. Để nhân viên ở mọi cấp độ truy cập bình thường, người ta đặt các diễn đàn đó bên ngoài tường lửa mật của giám đốc.
- Ý anh là sao? - Nola gặng hỏi.
Vừa lúc ấy họ vòng qua một góc rẽ gần quán cà phê của Cục, Parrish liền trỏ vào bóng tối:
Nói tóm lại… thì đấy.
Nola ngước nhìn lên. Trước mặt họ, bên kia khoảnh sân, là một tác phẩm điêu khắc kim loại đồ sộ lấp lánh dưới trăng.
Tấm điêu khắc có tên Kryptos này thực tế còn vượt xa những tác phẩm danh tiếng nhất trong số hơn năm trăm tác phẩm nghệ thuật nguyên bản, vốn là niềm tự hào của CIA. Kryptos, có nghĩa là “ẩn giấu” theo tiếng Hy Lạp, là tác phẩm của nghệ thuật gia James Sanborn, nay đã trở thành một huyền thoại tại trụ sở CIA.
Đó là một bảng đồng hình chữ S rất lớn, dựng đứng trên gờ như một bức tường kim loại uốn cong. Bề mặt rộng rãi của nó khắc gần hai nghìn chữ cái sắp xếp thành một bức mật mã rắc rối. Cứ như thể vẫn chưa đủ khó hiểu, người ta còn cẩn thận bố trí nhiều thành tố điêu khắc khác quanh bức tường chữ S đã mã hoá ấy, chẳng hạn mấy phiến đá hoa cương đặt theo những góc độ kỳ quái, một ký hiệu la bàn, một viên đá nam châm, và một bức điện mã Morse nói đến “trí nhớ sáng láng” và “thế lực bóng tối”. Hầu hết những người hâm mộ đều tin rằng các thành tố này là đầu mối tiết lộ cách giải mã bức điêu khắc.
Kryptos là nghệ thuật… đồng thời là một ẩn số.
Việc cố gắng phá giải bí mật mã hoá của Kryptos đã, trở thành nỗi ám ảnh đối với giới chuyên gia mật mã cả trong và ngoài CIA, vài năm trước, họ khám phá được phần nào nội dung mật mã, và tạo nên một tin thời sự gây xôn xao cả Liên bang. Đến nay, mặc dù đại bộ phận mật mã của Kryptos vẫn nằm trong vòng bí ẩn, nhưng những phần đã phá giải lại kỳ lạ đến mức khiến bức điêu khắc càng thêm bí hiểm. Nó nhắc đến những địa điểm dưới lòng đất, đến cánh cổng dẫn tới ngôi mộ cổ, đến những kinh độ và vĩ độ…
Nola vẫn còn nhớ nội dung của mấy phần đã được giải mã; Thông tin được thu thập và truyền xuống lòng đất tới một địa điểm chưa biết… Nó hoàn toàn vô hình… sao có thể như vậy… họ sử dụng các từ trường trái đất…
Cô vốn không chú ý lắm đến Kryptos và cũng chẳng quan tâm xem nó đã được giải mã hết hay chưa. Nhưng bây giờ cô muốn có câu trả lời.
- Tại sao anh lại dẫn tôi đi xem Kryptos?
Parrish mỉm cười bí hiểm, và điệu bộ moi trong túi ra một tờ giấy gấp gọn.
- Voilà, tài liệu khó hiểu mà cô quan tâm đấy. Tôi đã truy cập được nội dùng hoàn chỉnh.
Nola nhảy dựng lên.
- Anh chui được vào phân vùng mật của giám đốc à?
- Không. Đó chính là ý tôi định nói lúc nãy. Xem đi! - Anh ta đưa cho cô tờ giấy.
Nola, giật lấy và mở ra xem. Trông thấy dòng tiêu đề CIA ở đầu trang, cô nghiêng đầu ngạc nhiên.
Đây không phải là tài liệu mật. Thậm chí không hạn chế.
KHU THẢO LUẬN CỦA NHÂN ViêN: KRYPTOS
LƯU TRỮ NÉN: MẠCH #2456282.5
Ở đây, cả loạt đầu mục nhập dữ liệu đã được nén vào nguyên một trang giấy để lưu trữ hiệu quả hơn.
- Tài liệu chính của cô - Rick nói - là một dạng mật mã đề cập đến Kryptos.
Nola xem lướt cho tới khi nhận ra một câu cò chứa cụm từ khoá quen thuộc.
Jim, bức điêu khắc cho biết nó đã được truyền tới một
vị trí bí mật DƯỚI LÒNG ĐẤT nơi cất giấu thông tin.
- Văn bản này lấy từ diễn đàn Kryptos trực tuyến của giám đốc, - Rick giải thích - Diễn đàn đã mở được vài năm rồi. Có hàng nghìn đầu mục đưa lên mạng, và tôi không ngạc nhiên khi mộttrong số đó hình như có chứa tất cả các từ khoá.
Nola lướt tiếp xuống dưới và nhận ra một đầu mục khác có chứa các từ khoá.
Cho dù Mark nói phương vị của mật mã chỉ rõ một
địa điểm đâu đó ở WASHINGTON D.C.: thì toạ độ
anh ấy sử dụng cũng lệch 1 độ - về cơ bản Kryptos
chỉ ra phía sau.
Parrish bước lại gần Kryptos và đưa tay xoa khắp lượt những chữ cái bí ẩn.
Mật mã này hầu như vẫn chưa được phá giải, rất nhiều người nghĩ rằng thông điệp trên đây có thể liên quan đến các bí ẩn cổ xưa của Hội Tam điểm.
Nola sực nhớ lại những lời đồn đại về mối liên hệ giữa Hội Tam điểm và Kryptos. Cô vốn không lưu tâm đến những đối tượng quá khích, song khi nhìn lại các tác phẩm điêu khắc được bố trí quanh toà nhà, cô nhận ra rằng Kryptos chính là một biểu hình, tức một mật mã được chia thành nhiều phần, giống Kim tự tháp Tam điểm.
Kỳ quái.
Chỉ thoáng chốc. Nola nhận ra Kryptos là một Kim tự tháp Tam điểm hiện đại, một mật mã gồm nhiều phần làm bằng các chất liệu khác nhau, mỗi phần đóng một vai trò.
- Anh có cho rằng Kryptos và Kim tự tháp Tam điểm che giấu cùng một bí mật không?
- Chịu! - Parrish nhìn Kryptos vẻ ngán ngẩm - Tôi ngờ rằng chẳng bao giờ chúng ta biết hết toàn bộ thông điệp, trừ phi có ai đó đủ sức thuyết phục giám đốc mở két an toàn của ông ấy và hé lộ lời giải.
Nola gật đầu, sực nhớ lại nhiều chuyện liên quan. Khi dựng công trình điêu khắc này, Sanborn gửi kèm theo nó một phong bì dán kín chứa lời giải hoàn chỉnh cho các mật mã. Giám đốc CIA hồi ấy là William Webster đã tiếp nhận lời giải niêm phong và khoá kín nó trong két an toàn tại văn phòng mình. Bao nhiêu năm qua, chắc chắn tài liệu vẫn nằm nguyên ở đó, được chuyển giao lần lượt từ giám đốc này sang giám đốc khác.
Có điều lạ là, khi nhớ đến William Webster, Nola lại hồi tưởng một phần nội dung đã được giải mã của Kryptos
ĐƯỢC CHÔN LÂU ĐÂU ĐÓ NGOÀI KIA.
AI BIẾT VỊ TRÍ CHÍNH XÁC?
CHỈ CÓ WW.
Chẳng ai rõ cái gì được chôn giấu ngoài kia, nhưng đa số đều tinWW là chỉ William Webster. Mặc dù chưa bao giờ thật sự bận tâm đến câu chuyện, Nola cũng từng nghe đồn rằng thực ra hai chữ viết tắt này ám chỉ William Whiston, chuyên gia thần học của Hiệp hội Hoàng gia.
Rick lại lên tiếng.
- Phải thừa nhận rằng tôi không quan tâm mấy đến giới nghệ sĩ, nhưng tôi nghĩ cái tay Sanborn này quả là một thiên tài. Tôi vừa xem trên mạng dự án Máy chiếu Cyrillic của ông ta. Nó trình chiếu những chữ cái tiếng Nga to tướng lấy từ một tài liệu của KGB về kiểm soát trí não. Quái đản?
Nola không còn lắng nghe nữa. Cô chăm chú xem tờ giấy, và tìm thấy cụm từ khoá thứ ba trong một đầu mục nhập dữ liệu khác.
Phải, toàn bộ phần đó đúng nguyên văn nhật ký
của một nhà kháo cổ học nổi tiếng, kể về lúc ông
đào xuống và phát hiện ra một CÁNH CỔNG
CỔ XƯA dẫn tới mộ Tutankhamen.
Nola biết nhà khảo cổ học được trích dẫn trên Kryptos chính là nhà Ai Cập học lừng danh Howard Carter. Đầu mục nhập dữ liệu tiếp theo nhắc hẳn đến tên ông ấy.
Tôi vừa xem lướt trên mạng phần còn
lại những ghi chép hiện trường của Carter.
Hình như ông ấy đã tìm thấy một thẻ
ất sét cảnh báo rằng KIM TỰ THÁP chứa
đựng những hậu quá nguy hiểm cho bất kỳ
ai phá rối sự bình yên của pharaoh.
Một lời nguyền! Chúng ta có nên lo lắng không nhỉ?
Nola cau mày.
Vì Chúa, Rick, phần nói về kim tự tháp của thằng ngốc này không đúng. Tutankhamen không yên nghỉ trong kim tự tháp. Ông được an táng tại Thung lũng các Vua. Bọn chuyên gia giải mã không xem kênh Discovery à?
Parrish nhún vai.
- Dân kỹ thuật mà.
Nola đọc cụm từ khoá cuối cùng.
Các bạn, các bạn biết tôi không phải
là một nhà lý luận theo thuyết âm mưu,
nhưng Jim và Dave tốt hơn cả là nên giải
mã cái ĐỒ HÌNH ĐƯỢC CHẠM KHẮC
này để hé mở bí mật cuối cùng của nó
trước khi thế giới chấm hết vào năm 2012…
Chào nhé!
- Nói gì thì nói, - Parrish nói - tôi nghĩ cô nên tìm hiểu về diễn đàn Kryptos trước khi buộc tội giám đốc CIA chứa chấp tài liệu mật về một truyền thuyết Tam điểm cổ xưa. Tôi đồ rằng một nhân vật quyền thế như giám đốc CIA không có thời gian dành cho loại công việc đó đâu.
Nola nhớ đến đoạn video về Hội Tam điểm và hình ảnh các, nhân vật có ảnh hưởng tham gia vào nghi lễ cổ xưa. Nếu Rick biết…
Nói cho cùng, cô hiểu, dẫu Kryptos hé mở bất kỳ điều gì thì bức thông điệp cũng đều có những hàm ẩn huyền bí. Cô ngước nhìn tác phẩm nghệ thuật đang toả sáng lấp loá, nhìn bức mật mã ba chiều đứng thầm lặng giữa khuôn viên của một trong những cơ quan tình báo hàng đầu quốc gia, và tự hỏi liệu có bao giờ nó tiết lộ bí mật tối hậu của nó hay không.
Khi cùng Rick quay trở vào trong, Nola không khỏi mỉm cười.
Nó được chôn giấu đâu đó ngoài kia.