Cô Nàng Xui Xẻo (Tập 6) - Chương 04
CHƯƠNG 4
THÌ THẦM TRUYỀN THUYẾT NGỌN GIÓ NHIỆM MÀUSweet memory
Địa điểm:
Nhà Thái Linh
Con đường nhỏ trong thành phố Saint Roland
Phòng giáo vụ trường Maria
Nhân vật:
Thái Linh – học sinh lớp 12 trường Maria
Giang Hựu Thần – học sinh lớp 12 trường British
An Vũ Phong – học sinh lớp 12 trường British
Mẹ Thái Linh
LỜI THÌ THẦM CỦA ĐÓA HOA BÉ NHỎNếu có thể, con nguyện khoác trên mình bộ xiêm y đỏrực màu lửaKhe khẽ nhón bước chân nhảy múa bên khe suối xanhtrong mát lành
Chúa đáp: Ta đã nghe thấy lời cầu nguyện của conThế là tôi trở thành diễn viên đóng thế Jang Nana trongmàn siêu nhân trứng muối xoay tròn lu đất.
oOo
- Này cái con nhỏ Thái Linh đó còn dám đi học nữa cơ à?
- Ừ, thật là đồ không biết xấu hổ, nếu là tôi thì chẳng còn FACE mà đến trường, quay cóp gian lận!
Trong khuôn viên trường, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng người ta bàn tán xôn xao. Gió thu lạnh buốt không biết vô tình hay hữu ý thổi đến bên tai những tiếng nói sắc lạnh muốn cứa vào tim tôi nhỏ máu. Khó khăn và nhục nhã qua một ngày dài như một thế kỉ, tôi cúi đầu, bước vội vã về nhà.
Cốp!
Đầu tôi đập vào cánh cửa, tôi thở hắt ra. Vừa bước vào nhà, tôi bỗng đứng sững lại như bị đóng băng.
Nhà tôi như bị kẻ trộm vào lục lọi, đồ đạc vứt lung tung, trên ghế sô pha còn có vài cái túi to đựng đồ!
- Tiểu Th... ái! – Đột nhiên tôi nghe thấy giọng của mẹ vọng ra từ căn phòng phía trong! Tôi ngước đầu lên, nhìn thấy một bóng người tiều tụy liêu xiêu bước ra.
- Tiểu Thái... mẹ có lỗi với con!
Mẹ sao vậy? Sao giọng nói của mẹ lại lạc đi? Tôi lo lắng , sải bước lao đến bên, nắm chặt bàn tay run rẩy của mẹ.
Mẹ cúi mặt, mắt nhìn xuống dưới sàn nhà, lặng lẽ kéo tôi đến bên cạnh sô pha, chầm chậm đưa tay ra, tìm kiếm đồ gì đó trong mấy cái túi to.
- Tìm ra rồi! – Mắt mẹ bỗng sáng lên, tay trái rút nhanh từ trong túi ra một chiếc lược gỗ! Mẹ xoay người tôi, tôi có cảm giác một luồng khí lạnh từ đầu xộc vào đến tận tim: Mẹ chải tóc cho tôi!
- Mẹ, mẹ...! – Tôi lo lắng thốt lên, sao hôm nay mẹ lại khác ngày thường vậy nhỉ?
- Tiểu Thái, từ bây giờ trở đi sẽ không còn ai chải tóc cho con nữa đâu! – Mẹ không hề để ý đến phản ứng của tôi, tiếp tục chải tóc cho tôi, đột nhiên mẹ với tay lôi ra một tuýp thuốc đánh răng và bàn chải.
- Mẹ! – Tôi lo sợ lùi về phía sau, mẹ cũng không cản tôi, tự mình lấy thuốc đánh răng lên bàn chải.
- Thía Linh, để mẹ giúp con lấy thuốc đánh răng! Từ nay về sau mỗi sáng thức dậy con phải tự lấy thuốc đánh răng cho mình nhé!
Nghe giọng nói run rẩy của mẹ, tim tôi bỗng đập loạn nhịp, hất tay mẹ ra.
- Mẹ, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẹ nói cho con nghe đi mẹ!
- Có người gọi điện đến nhà mình nói là mẹ cho con đóng giả nam đi học trường British để lừa đảo một khoản tiền lớn. Tiểu Thái, có lẽ mẹ không thể ở cùng con được nữa, mẹ ... – Tiếng mẹ bỗng bình tĩnh đến lạ lùng, mắt tôi càng lúc càng to tròn, đầu óc quay mòng mòng.
Ngồi tù ư?
Tôi hoài nghi nhìn mẹ, nhưng mẹ đột nhiên giơ tay ra, móc từ trong cái bao lớn một thanh sô cô la Dove!
- Tiểu Thái, đây là thanh sô cô la mẹ giấu con mua tuần trước may mà chưa ăn, nếu không mẹ sẽ hối hận lắm. – Ánh mắt mẹ đầy tiếc nuối, đau thương, tiếng bắt đầu run run. – Chắc chắn trong tù mẹ không có sô cô la để ăn. Nào Tiểu Thái, ăn cùng mẹ miếng sô cô la cuối cùng này đi con!
- Mẹ, mẹ nói rõ xem nào ... – Tôi sốt ruột hỏi dồn, ánh mắt bi thương, đau khổ của mẹ khiến tôi cuống cuồng không biết phải làm gì.
Crắc!
Mẹ bẻ mạnh thanh sô cô la ra làm đôi, rồi so xem miếng nào lớn hơn, đưa ra trước mặt tôi.
- Miếng này lớn hơn, phần con! Miếng nhỏ này mẹ sẽ giữ lại, để khi ngồi trong nhà lao buồn thì lấy ra xem...
- Mẹ, mẹ đừng nói xui xẻo! Mẹ sẽ không ngồi tù đâu, phải không ạ? – Tôi lo sợ trước thái độ bất thường của mẹ, xoa tay không muốn lấy miếng sô cô la. Không, mẹ đang nói dối mình!
- Tiểu Thái... – Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng, hoảng hốt của tôi, mẹ bỗng bật cười, kéo tôi vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu, giọng nói dịu dàng ấm áp. – Mẹ lo lắng nhất là con đó, con gái ngốc! Sau này mẹ không có ở nhà, nhớ tự lo cho bản thân. Buổi sáng phải ăn sáng nghe chưa!...
- Không! Con không muốn xa mẹ! Con không muốn... – Mũi tôi bỗng cay xè, nước mắt rơi lã chã.
Không... Mình không muốn rời xa mẹ... Mẹ là gia đình ấm áp của mình!
- Mẹ yên tâm, mẹ sẽ không sao đâu! – Tôi ngước đầu, vuốt mấy lọn tóc có vài sợi bạc của mẹ, giọng dứt khoát.
- Thôi nào, con gái! Giúp mẹ sắp xếp hành lí thôi! – Giọng mẹ ấm áp, gắng mỉm cười với tôi, đưa tay chỉ ra phía phòng của mình.
- Hành lí? Đây không phải đều là ...?! – Mắt tôi nhòa lệ nhìn mẹ, không biết mẹ đang định làm gì.
- Chỗ đồ này? Đương nhiên không phải là toàn bộ hành lí đâu! – Mẹ đẩy tôi vào trong phòng. Toàn thân tôi như bị sét đánh trúng, chôn chân tại chỗ.
Trời ơi! Trong phòng mẹ, tay nải, bao đồ chất ngang tầm đầu người!
- Tiểu Thái, mẹ con thuộc hàng quốc sắc thiên hương, cho nên phải đắp mặt nạ dưỡng da mỗi ngày! Ngoài ra cần phải bổ sung vitamin C và khoáng chất, con xem, cái máy xay sinh tố này rất thích hợp cho mẹ ...
Nghe mẹ giới thiệu sự cần thiết của từng món đồ, tôi muốn té xỉu! Chẳng nhẽ mẹ định ngồi tù với núi đồ này? Sao mình có cảm giác là mẹ chuẩn bị ở khách sạn năm sao nhỉ?
- Ôi! Mẹ đột nhiên nhảy dựng lên, chạy tót vào phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha, bật tivi, vẫy vẫy tay trong khi mắt dán chặt vào màn hình. – Tiểu Thái con dọn dẹp giúp mẹ nhé, chờ mẹ xem xong chương trình này sẽ lại giúp con!
Gì cơ? Sao bây giờ tôi lại thành người dọn dẹp bãi chiến trường cho mẹ thế này?!
Tôi hai tay chống hông. Thật bực mình mẹ quá, giờ phút này rồi mà còn ...
- Xin lỗi, tôi tạm thời không thểc nhận lời đón tiếp quý vị được.
Tôi đang quay người dọn dẹp đống đồ, thì một giọng nói vọng đến khiến tôi sựng người!
Giọng nói này là của ...
- A! Tiểu Thái mau ra đây xem này! – Tôi đang ngó quanh tìm nơi phát ra giọng nói thì mẹ đã kinh ngạc thét lên, tay chỉ vào màn hình tivi. – Đây là anh chàng đẹp trai đến nhà ta lần trước mà! Trời ơi! Còn lên cả ti vi nữa cơ à! Máy quay đặt hướng này trông cậu ta đẹp trai quá!
Xoẹt – Tôi lao tới trước tivi như muốn nhảy bổ vào trong.
Giang Hựu Thần!
Cậu ấy mặc một bộ áo sơ mi tối màu, dáng người cao cao, nước da rám nắng căng lên, đôi mày nhíu lại, đôi mắt nhìn nghiêm nghị, cương quyết.
Mình không nằm mơ đấy chứ?
Tôi nghĩ rằng mình đang gặp ảo giác, vội vàng đưa tay lên dụi mắt, nhưng Giang Hựu Thần vẫn đứng trước mặt rõ như ban ngày. Tôi vội dí sát mặt vào phía màn hình, mắt tròn xoe.
Dường như Giang Hựu Thần đang bị một nhóm phóng viên xúm lại phỏng vấn.
- Hoàng tử Giang Hựu Thần, nghe nói trước đây hoàng tử và một nam sinh có tên là Thái Lăng có quan hệ tình cảm, hoàng tử giải thích thế nào về tin này? – Một phóng viên vẫn cố tình đưa micro ép Giang Hựu Thần trả lời.
Có quan hệ đồng tính với nam sinh?
Bọn họ đang nói Giang Hựu Thần và mình sao? Tim tôi như bị bóp nghẹt.
- Xin lỗi quý vị, hôm nay tôi chỉ trả lời những câu hỏi có liên quan đến đất nước Xianai States của chúng tôi. – Giọng Giang Hựu Thần vẫn bình thản, cậu ấy ngẩng cao đầu, miệng mỉm cười lịch sự đáp lại.
- Hoàng tử Giang Hựu Thần, nghe nói hoàng tử đã từng đánh nhau với lũ du côn. Với tư cách một hoàng tử, ngài cho rằng hành động cư xử của mình ra sao? Có phải hoàng tử coi đó là một hành động anh hùng trượng nghĩa? – Một phóng viên khác chạy tới trước mặt, hướng mic về phía Hựu.
- Tôi tin rằng tất cả các quí vị ở đây đều là những nười có đạo đức nghề nghiệp vì vậy sẽ không bao giờ đuổi hình bắt bóng! – Nụ cười vẫn tỏa sáng trên đôi môi của Hựu, cậu ấy dừng lại rồi nói tiếp – Tôi mong quý vị sẽ quan tâm tới các tin tức có ý nghĩa, có giá trị hơn. Mong quý vị không để những tin vặt vãnh đó làm ảnh hưởng đến không khí chung!
- Hoàng tử Giang Hựu Thần... Xin hỏi, lần này hoàng tử đại diện cho Xianai States...
Giang Hựu Thần quả nhiên rất giỏi! Có thể bình yên như không thoát khỏi miệng lưỡi sắc nhọn của đám phóng viên báo lá cải! Tôi nhìn ngắm Hựu trên ti vi, phong thái vững vàng chững chạc. Đúng rồi, hay là mình nói chuyện của mẹ với Hựu! Cậu ấy nhất định có cách giúp mình giải quyết!
Ánh mắt tôi tràn trề hi vọng nhìn Hựu. Đầu tôi nặng trình trịch. Tôi bỗng thấy Hựu bước ra khỏi đám phóng viên, đưa tay ra bấm huyệt, xoa thái dương cho tôi.
Tim tôi dường như bị ai cứa nát ... Mỗi ngày cậu ấy đều phải nhận lời mời phỏng vấn nhiều vậy sao? Mỗi ngày dù là phóng viên có thiện ý hay ác ý tới phỏng vấn cậu ấy đều phải đón nhận sao?
Những quả bộc phá ngầm liên tục nổ đè lên tim cậu ấy, cậu ấy chắc rất mệt mỏi, rất đau đớn! Nhưng cậu ấy cứ phải giữ phong thái đàng hoàng đĩnh đạc của một hoàng tử, vẫn phải mỉm cười với cả thế giới này...
Tôi đăm đăm nhìn Hựu, rồi tự mình bỏ ý định nói với cậu ấy: Hựu đã đủ mệt mỏi rồi, mình không thể dồn hết gánh nặng lên vai Hựu.
***
Reng reng reng...
Chuông tan học ngân lên, lại một ngày học nặng nề trôi qua. Tôi điều tra cú điện thoại khủng bố mất cả ngày mà chẳng có manh mối gì. Nghĩ đến cảnh mẹ lo lắng sợ hãi, tim tôi như bị đá tảng đè nặng đến nghẹt thở.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Tôi gắng hết sức lắc lắc cái đầu đau như búa bổ, móc điện thoại ra khỏi túi, gọi điện về nhà xem mẹ có sao không.
Tu tu tu...
- Merci Merci! – Tiếng mẹ ở đầu dây, tôi nhắm mắt lại hình dung ra khuôn mặt tràn trề hạnh phúc của mẹ.
- Mẹ, con sắp về nhà rồi!
- A! Là Tiểu Linh hả con? Nói cho con một tin vui! Hôm nay mẹ vừa ngủ dậy đã hoàn toàn trẻ lại! Vừa mới bước ra cửa thím Lý ở nhà bên đã khen mẹ phải trẻ lên đến năm tuổi.
Tiếng mẹ bên đầu dây sang sảng, tôi bịt đầu điện thoại, màng nhĩ như sắp rách ra đến nơi.
Nhưng có đưa điện thoại ra xa cách hai chục phân, tôi vẫn nghe thấy tiếng mẹ nói oang oang.
Crộp kẹt crộp kẹt!
Tiếng gõ cửa chỉ của nhà tôi mới có! Chỉ cần gõ mạnh một chút là cánh cửa nhà tôi sẽ phát ra tiếng như sắp đổ đến nơi.
- Đồ lừa đảo, mở cửa ra ngay!
- Mẹ, mẹ nói gì cơ? – Trong điện thoại có tiếng lạ vọng tới, tim tôi bỗng thắt lại, chẳng lẽ đang xảy ra chuyện gì sao?
- À ... không, không! Tiểu Thái, mẹ phải đi đắp mặt nạ đây, thôi nhé! – Mẹ vội vàng cúp điện thoại.
Đồ lừa đảo?
Không xong rồi! Mẹ gặp nguy hiểm!
Tôi run bắn, vội gập điện thoại lại, chạy như tên bắn về nhà.
Binh!
Tôi lao phải cái tường chắn ngang lối đi, tôi bị đẩy lùi lại phía sau. Ngước đầu lên nhìn hóa ra là tên An Vũ Phong chứ chẳng có cái tường nào cả.
- Này đồ ngốc, đứng ngẩn ra giữa đường làm gì vậy? – An Vũ Phong nghiêng nghiêng cái đầu, khuôn mặt tinh nghịch – Có phải lên chức đại ngốc lừng danh rồi không? Phư phư phư... Thái Linh, định chạy đi đâu vậy?
Giờ phút này tôi chẳng còn tâm trí cãi nhau với tên An Vũ Phong, đầu tôi o o nhắc lại những câu nói lại vừa nghe được trong điện thoại. Tôi chỉ nghĩ tới mẹ, tôi chỉ muốn mau mau về đến nhà.
Qua ngõ rẽ kia là về tới nhà rồi!
Hai chân tôi nặng như đeo đá, nhưng tôi vẫn gắng chạy tiếp! An Vũ Phong bám ngay sau tôi, hỏi với nhưng tôi cũng chẳng có thời gian để trả lời.
Xoẹt!
Sao trước cửa nhà tôi lại dán toàn giấy đỏ thế này? Lại còn có chữ viết bằng mực đen: Đồ lừa đảo!
Trời ơi! Trong lòng tôi xáo trộn và có dự cảm không lành! Nhưng ban nãy mẹ vẫn còn...
Nghĩ đến mẹ gắng giả bộ tươi cười, tôi bỗng thấy chua xót, nước mắt ứa ra. Bước chân tôi trĩu nặng, tôi dừng lại bần thần trước cửa như chú chim nhỏ không biết bay về phương trời nào.
Tôi thở dốc, nước mắt giàn giụa, như kẻ điên lao vào xé tan những tờ giấy dán ở cửa.
- Mẹ ơi... Mẹ ơi... – Tiếng nói của tôi lẫn với tiếng nấc nghẹn, hai tay tôi vẫn không ngừng vò nát, xé rách những mảnh giấy khốn kiếp.
Xạt xạt xạt... Giấy bị gió thổi tung lên, những tờ giấy như diễu võ giương oai trước mặt tôi. Đột nhiên có một cánh tay giúp tôi xé những tờ giấy quái quỷ đó xuống.
- Xảy ra nhiều chuyện như thế tại sao không nói gì với tôi? Tôi nói rồi, dù cô có gặp bất cứ chuyện gì, tôi vẫn luôn ở bên.
Tôi ngước đôi mắt nhòe lệ nhìn thấy những cọng tóc bay trước gió của An Vũ Phong.
- Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? – An Vũ Phong chau mày tiến sát gần, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt nhìn thấu tận tâm can tôi. – Tôi đã nhìn thấy rồi, cũng đoán được một phần, lẽ nào cô muốn tiếp tục giấu giếm?
- Tôi ... – Nhìn thấy ánh mắt lo lắng và quan tâm của An Vũ Phong, vành đai phòng vệ cảnh giác của tôi hoàn toàn sụp đổ. Nước mắt tôi xối xả, khóc nấc lên, rồi kể lại từ đầu đến cuối cho An Vũ Phong.
- Sao không nói với Giang Hựu Thần? – Nghe tôi kể, An Vũ Phong tròn mắt ngạc nhiên.
Nhắc tới Giang Hựu Thần, ruột gan tôi như có người xát muối. Tôi thật vô dụng, Giang Hựu Thần đã khó khăn lắm rồi, tôi không hề giúp được gì ngược lại chỉ gây phiền phức thêm cho cậu ấy...
- Không thể nhờ cậu ấy giúp được phải không, cậu ấy còn phải tự giải quyết những chuyện khác nữa. – An Vũ Phong dường như có đôi mắt thần nhìn thấu tim gan tôi. Lời nói của cậu ấy nhắc lại lời nói trong lòng tôi. Phong ngước mắt lên, rồi hít một hơi dài. – Xem ra phải dựa vào tôi thôi!
Dựa vào Phong ư?
Đầu óc tôi rối tung lên, trân trân nhìn An Vũ Phong như người ngoài hành tinh.
- Phư phư... – An Vũ Phong bỗng cười ranh mãnh, khác hẳn với Vũ Phong trầm tĩnh lúc nãy, Phong đưa tay ra vuốt tóc, nháy mắt itnh nghịch. – Này cô bạn Thái Linh, hay là chuẩn bị đi mua vé số nhỉ? Vận may đang đến với cô đó! Xem nào, ngay cả một anh chàng đẹp trai, tài năng xuất chúng như tôi mà cũng chuẩn bị giúp cô bạn cơ đấy.
Nói xong, An Vũ phong còn chu môi ra, làm động tác hôn gió với tôi.
K... ha k... ha…
Mặc dù ban nãy tôi còn khóc như mưa, nhưng giọng nói và cử chỉ lém lỉnh của An Vũ phong làm tôi phải bật cười.
- Ha ha ha, cô bạn Thái Linh, tôi rất vĩ đại phải không? Tôi đang cứu rỗi cho con người bất hạnh là cô đấy!
Điệu bộ tự tin của An Vũ Phong làm tôi bỗng cảm thấy ấm lòng. Vũ Phong thật sự giúp được mình sao?
Nhưng khi thấy nụ cười ranh mãnh vạn kiếp bất biến của Vũ Phong, tôi bỗng thấy bất an.
- Thế nào bạn Thái Linh, mau cảm ơn tôi đi chứ! – An Vũ Phong rướn mày, giọng pha thêm chút mật ong. Úi trời ơi! ... Dáng vẻ và giọng điệu dỗ ngon dỗ ngọt của Vũ Phong lúc này khiến mình liên tưởng tới con cáo trong truyện “Cô bé quàng khăn đỏ”.
- Cảm... ơn...! – Tôi rướn cái cổ cứng như ướp đá của mình, gật như bổ củi.
- Lời nói gió bay, phải có giấy trắng mực đen. – An Vũ Phong lôi tập giấy và cái bút từ trong cặp sách ra, viết xoẹt xoẹt trên giấy, rồi đưa tờ giấy chữ to như gà mái ghẹ ra trước mặt tôi.
Cái gì vậy?
Tôi đón lấy tờ giấy, mắt thô lố, suýt nữa thì làm rơi xuống đất.
HỢP ĐỒNG TUYỂN DỤNG NỮ SIÊU NHÂNTRỨNG MUỐI MÚA BỤNG...
Bên A do tình huống đột xuất, cần một khoản tiền.
Bên B do lòng tốt tương thân tương ái bạn bè, ra đường gặp chuyện bất bình, tuốt đao tương trợ.
Yêu cầu bên A phối hợp với bên B hoàn thành điều tra xã hội học, và đảm nhận toàn bộ phần thực hiện, tức là đóng thành nữ siêu nhân trứng muối để múa bụng trong khu náo nhiệt nhất trung tâm thành phố Saint Roland. Nếu bên A có thể thu hút được trên 100 người đến xem cho bên B tiện làm điều tra xã hội học, thì sau khi hoàn thành công việc, bên B lập tức trả cho bên A khoản tiền thù lao là 5,000USD.
Một trong những điều khoản trách nhiệm của hợp đồng này là bên A khi múa bụng phải luôn giữ tư thế đẹp, có tinh thần trách nhiệm với công việc.
Bên A: Bên B: An Vũ Phong
- Này bạn Thái Linh, mau kí tên vào. Sau khi kí xong tôi sẽ giúp bạn! – An Vũ Phong dúi mạnh cái bút vào tay tôi, chỉ vào tờ giấy, giục tôi kí.
- Đây... – Tôi đứng sững người, tay lạnh toát, mắt nhìn An Vũ Phong nghi hoặc.
- Này, cô có định kí không đây? Nếu không kí là tôi đi đấy! – Thấy tôi chần chừ, An Vũ Phong sốt ruột quay người định bỏ đi.
- Tôi... kí! – nghĩ tới mẹ, nghĩ tới những mảnh giấy đỏ ghi chữ “Đồ lừa đảo”, tim tôi thắt lại. Tôi nắm lấy cái bút, kí vào phía bên A.
- Ô... phư phư phư... – An Vũ Phong vẻ mặt đắc ý, mãn nguyện, lấy lại tờ giấy, xem kĩ lại một lần nữa. Đột nhiên, ngước mặt lên, nghiêng nghiêng đầu, dáng vẻ bất chính, miệng cười ngoác đến tận mang tai.
***
Gió nhẹ thổi qua, ánh mặt trời cuối chiều tỏa ra những tia nắng yếu ớt nhưng ấm áp, mọi việc sẽ ổn thôi.
Bỗng dưng tôi thấy ớn lạnh sống lưng...
Ánh nắng mặt trời chiếu vào những cây ngô đồng hai bên đường, xuyên qua kẽ lá, bóng nắng lấp lánh như sao trên mặt đất. Trên đường những người khách bộ hành vẫn vui vẻ đón nhận những điều mới mẻ như ngày thường.
- Thật là... thật là phải làm vậy sao?
Tôi tần ngần đứng trước khu náo nhiệt nhất trung tâm thành phố, mặt mày ủ ê nhìn An Vũ Phong đang tỉnh queo như sáo.
- Đương nhiên rồi, hợp đồng đã kí mà! – Những sợi tóc dài của Vũ Phong sáng bóng dưới ánh nắng, phản quang vào mắt tôi.
Hắn ta lôi tờ giấy hợp đồng ra phe phẩy rước mặt.
Ôi! Một bản hợp đồng bất công... Tôi nhìn người trên đường đông như kiến cỏ, tim bắt đầu đập dữ dội.
- Này, cầm lấy! – An Vũ Phong “tốt bụng” gí cái đầu siêu nhân trứng muối vào tay tôi, miệng huýt sáo vui ra mặt.
Tôi nhìn trân trân đôi mắt của quả trứng vịt muối, trên trán của siêu nhân trứng còn có một vạch dài màu đỏ. Sau khi định thần, tôi ngơ ngác ngước đầu lên nhìn bộ mặt điềm nhiên như không của tên An Vũ Phong, nói lắp bắp đến nỗi suýt cắn vào lưỡi:
- Cái này, cái này...
- Cái này là để đội lên đầu! Nếu không thì sao gọi là super-girl trứng muối được? – An Vũ Phong cười tươi roi rói. – Nếu cô thay đổi ý kiến thì thôi, An Vũ Phong này từ trước đến nay không ép ai bao giờ!
Hu hu... phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Đúng là:
Kẻ câm ăn phải tâm senĐắng cay ráng chịu, nỗi lòng ai nghe?
Tôi mang bộ mặt cay cú nhìn tên An Vũ Phong, nước mắt lưng tròng đeo chiếc đầu super-girl trứng muối lên đầu.
- Xong rồi, Thái Linh, sau đây chúng ta sẽ biểu diễn màn cực sốc! – Tiếng An Vũ Phong oang oang bên ngoài. Tôi nấp trong cái đầu trứng muối, hậm hực với tên sói ác độc khoái bày trò oái oăm.
Oa oa oa... Trời đất ơi, không khí trong cái đầu trứng muối này ngột ngạt quá, tôi trợn mắt như hết hơi, đầu nặng trình trịch, chân tay mềm nhũn vì thiếu khí. Ôi khó thở quá!
- Mọi người mau đến xem, super-girl trứng muối biểu diễn múa bụng! Xin đừng bỏ qua cơ hội hiếm có này!
Tiếng An Vũ Phong phồng mang trợn má quảng cáo chan chát bên tai. Chúa ơi, chẳng nhẽ ngày tận thế đã tới rồi sao?
Tôi gắng gượng, kéo cái áo T-SHIRT lên, để lộ phần rốn vẽ hình Ortman, chân tay lẩy bẩy, nhúc nhích phần bụng dưới ...
Đừng ai nhìn thấy tôi... Đừng ai nhìn thấy tôi...
Tôi lầm nhẩm như người cầu kinh, trong đầu hiện ra chữ Vạn của Phật tổ. Mong Phật tổ linh thiêng giúp con, đừng để ai nhìn thấy con trong bộ dạng này.
- Các anh đi qua các chị đi lại, xin đừng bỏ lỡ dịp may hiếm có! Xin các ông các bà, các cô các chú, các anh chị em hãy mau tới đây thưởng thức màn trình diễn nghệ thuật của super-girl trứng muối mới ra lò. Mà trình diễn hot nhất thành phố Saint Roland đây! – Thằng cha An Vũ Phong ba trợn đó vẫn tiếp tục thản nhiên quảng cáo ỏm tỏi như rao vặt.
Tách!
Một giọt mồ hôi to như hạt đậu nhỏ xuống, mặt tôi đỏ như gấc. Tên An Vũ Phong đúng là đồ giậu đổ bìm leo, chẳng nhẽ hắn cho là mình đang bán bánh mì giữa chợ hay sao mà quảng cáo là mới ra lò?
- Trình diễn nghệ thuật à? Nghe hay đấy!
- Mẹ ơi, con muốn xem! Con muốn xem cơ!
Người đi đường nghe thấy tiếng rao vặt “đầy sức hút” của tên Vũ Phong liền túm tụm dần lại. Những người đi qua đi lại lần lượt cũng dừng lại, chúng tôi bị quây kín bởi vòng trong vòng ngoài. May mà có cái đầu trứng muối, nếu không chắc mình phải nhảy từ đỉnh Everest để tự sát mất. Đã trót thì trét, tôi nhắm mắt, lắc lư phần bụng cứng đờ.
- Cách tạo dáng này cũng được đấy chứ?
Tạo dáng?
Sao chẳng ai có chút mắt thẩm mĩ nào thế nhỉ?
- Đây là màn trình diễn đặc sắc kết hợp nhuần nhuyễn hài hòa giữa hình tượng super-girl trứng muối hiện đại và nghệ thuật múa bụng Tây Á truyền thống. Mọi người xem, những nếp uốn... – An Vũ Phong vừa nói, vừa đập bồm bộp vào vai tôi, nhắc nhẹ tôi – Mau làm sóng trên bụng đi!
Sao tên mặt dày này lại có yêu cầu quá đáng thế nhỉ?! Bụng tôi lép như tôm thế này thì lấy đâu ra sóng?
- Mẹ, con muốn chụp với siêu nhân trứng muối! Tôi đang cố làm cho bụng mình “lăn tăn gợn sóng” thì tiếng một cậu nhóc vang lên.
- Ha ha... muốn chụp ảnh phải không nhóc? – Tiếng An Vũ Phong vui như mở cờ vọng lại. Đúng là thằng cha lòng dạ đen tối! Ta mà là siêu nhân trứng muối thật thì ta sẽ không tha cho mi, tên ác nhân!
- Siêu nhân trứng muối, mau quỳ xuống, để ta trèo lên vai!
Sao thằng nhóc này ngang ngược thế nhỉ? Đúng là người làm sao của chiêm bao làm vậy... Người mà An Vũ Phong mời đến xem biểu diễn chẳng khác gì hắn cả!
Tôi đành phải khom lưng xuống, lần mò đến gần thằng nhóc đáng ghét. Để ta xem ngươi mặt mũi thế nào, nếu không có người ở đây ta sẽ tét vỡ mông ngươi.
Tách... tách...
Không biết ai chụp ảnh... Một bức, hai bức, ba bức...
- Mẹ ơi con muốn làm siêu nhân trứng muối! Con phải đánh bại quái vật! – Tiếng tên nhóc tì lại lanh lảnh bên tai.
- OK, nhóc, thử đấu với siêu nhân trứng muối xem ai có khả năng đánh bại quái vật! – Giọng nói quen quen này...? Lại là tên An Vũ Phong, ác ma của đời tôi.
- Woa, woa! Con muốn đấu với siêu nhân trứng muối! – Thằng nhóc lại vòi vĩnh.
Ơ hơ hơ... Tôi máy mắt liên tục, run bần bật trong cái đầu trứng muối. Không xong rồi! Một dự cảm bất an bao trùm khắp người tôi.
- Wao, xem cú đại náo thiên địa của ta đây! – Tiếng thét non nớt của một đứa trẻ dội đến, tôi bị huých mạnh một cái. Ôi mắt tôi như thấy hàng trăm vì sao sa, trời quay đất quay...
Binh!
Tôi dò dẫm như kẻ mù...
Tôi bỗng đâm sầm vào người trước mặt, tôi gắng sức đỡ cái đầu nặng như chì để giữ thăng bằng cho khỏi ngã.
- Cám ơn! – Người đó đỡ lấy tôi, tôi rối rít cảm ơn!
Người này không cáu giận hay bực tức vì bị đâm vào, cứ thế im lặng.
- Cám ơn! – Tôi lí nhí cảm ơn lần nữa, phần eo có cảm giác là lạ. Sao eo mình lại có cảm giác âm ấm, mềm mềm? Ôi! Thằng cha đó ôm tôi ư?
- Này, buông tôi ra! – Trời ơi, thằng cha đó định lợi dụng tôi. Tôi nộ khí xung thiên, giơ tay ra đẩy mạnh thằng cha xồm đó. Nhưng vì đẩy mạnh quá nên cái đầu trứng muối cũng bị rơi ra!
Đồ háo sắc, mau hiện nguyên hình! Ta không dễ lợi dụng đâu nhé!
Cái đầu trứng muối rơi ra, tôi thấy không khí xung quanh dễ thở làm sao! Mở mắt ra, xem tên háo sắc đó mặt ngang mũi dọc ra sao nào…
Dưới ánh sáng mặt trời, nước da hồng hào căng mọng, đôi lông mày lưỡi mác, đôi mắt tối màu huyền hoặc, cái mũi cao, và… mái tóc dài…
Kẻ ôm chặt tôi không buông ra lại là tên An Vũ Phong!
- An Vũ Phong, mau buông tôi ra! – Tôi giãy giụa nhưng tên An Vũ Phong vẫn không buông tha.
- Ha ha… Thái Linh, nói cho bé ngốc biết nhé! Giãy giụa vô ích thôi! Nhưng không phải lo đâu, chúng ta đều làm theo hợp đồng thôi! – Giọng cười đắc ý của tên An Vũ Phong vọng lại bên tai, tim tôi bỗng thắt lại.
- Hợp đồng... Hợp đồng đâu có viết như thế? – Tôi lo lắng, giọng lạc đi, kêu lên.
- Thái Linh? – Tiếng An Vũ Phong bỗng dịu dàng pha chút giận hờn. Tôi nheo mắt lại, mặt đỏ lựng lên, tôi như kẻ lạc trong đêm, gắng tìm một giọng nói quen thuộc. Bỗng phía trước xuất hiện một dáng người cao cao, đôi mắt sáng, nước da rám nắng, ánh mắt đầy vẻ phẫn nộ.
Tay tôi buông thõng xuống.
- Giang... Giang Hựu Thần?!
***
- Phong, cậu đang làm gì thế? Thái Linh là con gái sao cậu lại để cho cô ấy làm việc này? - Giang Hựu Thần nhìn chằm chằm vào tay An Vũ Phong, tôi cúi đầu, đôi tay của An Vũ Phong vẫn ghì chặt lấy eo tôi.
- Không phải vậy đâu! Phong chỉ...! – Giang Hựu Thần đang hiểu nhầm, nghĩ rằng An Vũ Phong định chỉnh tôi. An Vũ Phong bỗng chau mày lại. Tôi lắp bắp định giải thích, thì không kịp nữa.
- Tôi thì sao nào?! – An Vũ Phong buông tôi ra, giận đùng đùng lao đến trước mặt Hựu Thần, hất hàm.
- Tôi không cho phép ai làm tổn thương đến Thái Linh, kể cả cậu! – Giang Hựu Thần không đếm xỉa đến cái đầu bốc hỏa của An Vũ Phong, ánh mắt cương quyết, dường như chẳng việc gì có thể khiến cậu ấy lùi bước.
- Định bảo vệ cô ấy ư? – An Vũ Phong hứ một tiếng khinh khỉnh, phản kích lại. – Nhớ cho kĩ, khi cô ấy đau khổ tuyệt vọng, khi cô ấy khó khăn, người ở bên cô ấy không phải là cậu, mà là tôi!
- Tôi cảm ơn cậu, nhưng tôi đã nói rồi: tôi sẽ bảo vệ cô ấy! – Giang Hựu Thần nhìn về phía An Vũ Phong rồi đi sượt qua người Vũ Phong đến bên cạnh tôi.
- Cậu không đủ tư cách để bảo vệ cô ấy, đừng hòng mang cô ấy đi! – An Vũ Phong sôi máu vì lời nói của Hựu, tức run lên, quay người lại, vòng tay ra trước mặt tôi, giữ tôi trong lòng mình.
- An Vũ Phong! – Tôi sợ hãi kêu thất thanh, nhưng An Vũ Phong không hề để ý đến tiếng kêu của tôi, kéo tôi sát chặt vào lòng, tôi không cựu quậy nổi.
- Phong, cậu buông cô ấy ra! – Giọng Hựu vẫn bình tĩnh, ánh mắt bỗng sâu thẳm đầy suy tư.
- Cậu dựa vào cái gì kia chứ? – An Vũ Phong vẫn lì lợn, phản bác lại. – Nếu có bản lĩnh thì cậu hãy tự mình bảo vệ cô ấy, đừng kêu tôi bỏ cuộc!
- Được! – Ánh mắt Giang Hựu Thần bỗng đổi khác, hết sức quả quyết. Cậu ấy dùng bàn tay mạnh mẽ của mình giữ chặt vai An Vũ Phong, nhân lúc Vũ Phong nới lỏng người, kéo tôi từ chỗ Vũ Phong vào lòng mình.
Lúc đôi vai tôi chạm vào ngực cậu ấy, mặt Giang Hựu Thần bỗng biến sắc, lông màu nheo lại.
Phụt!
Mũi Giang Hựu Thần chảy máu!
Tôi hoảng lên, giúp cậu ấy bịt dòng máu tương từ cánh mũi, nhưng cậu ấy xua tay. Tôi lo lắng cuống quýt.
- Giang Hựu Thần, ngay cả chạm vào người cô gái mà mình thích mà còn chảy máu mũi, cậu có tư cách gì mà lớn tiếng sẽ bảo vệ cho cô ấy?! – Giọng An Vũ Phong mỉa mai sắc lạnh như dao.
Lời nói của Vũ Phong chém một nhát lên người Hựu, cậu ấy sựng người lại, mắt tức giận nhìn Vũ Phong, tay nắm chặt nắm đấm, đấm vào ngay giữa mặt Vũ Phong.
Mặt Vũ Phong hằn đỏ vết đấm, mắt hơi sưng lên.
- An Vũ Phong! – Tôi hét lên.
- Thế nào, tôi nói đúng phải không, cậu đau lòng chứ gì? – An Vũ Phong nhếch mép cười, rồi xoa xoa lên chỗ bầm tím.
Vũ Phong cũng không chịu để yên, đấm mạnh vào bên má Hựu.
Bốp!
Mặt Hựu cũng bị sưng lên, máu mũi chảy bắn tung tóe. Nhưng cậu ấy không hề cau mày, trả đòn lại vào trúng cằm của Vũ Phong.
- Cậu đừng chọc giận tôi! – Giang Hựu Thần vung tay lên cao, giọng tức giận, mất bình tĩnh.
- Hừ, cuối cùng cậu cũng dám ra tay! Tôi muốn cho cậu một trận từ lâu rồi! – An Vũ Phong vẫn không chịu bớt lời lẽ cay nghiệt. Hai người vừa đánh nhau vừa lời qua tiếng lại.
Bốp! Binh! Bốp!
Những cú đấm của Hựu Thần, của Vũ Phong vung qua vung lại trước mắt tôi, tôi chỉ thấy mắt mình hoa lên, lòng rối ren.
- Dừng lại! Hai người mau dừng lại! Đừng đánh nhau nữa! Đừng đánh nhau nữa!
Tôi cố gắng hét to, nhưng chẳng có ích gì. Hai người này muốn giải quyết xong mọi ân oán, càng đánh nhau càng hăng máu.
- Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! – Tôi nước mắt giàn giụa, lao thẳng vào giữa, định dùng thân mình để cản cú đấm mạnh như trời giáng của hai bên.
- Thái Linh! – Nhìn thấy tôi lao tới, Giang Hựu Thần bỗng rụt đôi tay đang vung lên của mình! Tôi chỉ thấy có ai đó ôm chặt lấy tôi. Giang Hựu Thần ôm tôi quay người một trăm tám mươi độ.
Bốp!
Tiếng một cú đấm phát ra, tôi quay đầu lại, thấy An Vũ Phong không kịp thu lại nắm đấm của mình, đấm trúng vào lưng Hựu.
- Giang Hựu Thần! – Cậu ấy đau điếng cả người, tôi vội vàng đỡ Hựu, ngó đầu ra phía lưng. – Cậu đau lắm phải không? Sao cậu lại lấy người che cho mình?
- Mình không sao! – Giang Hựu Thần thở mạnh, lắc lắc đầu an ủi tôi. Cậu ấy nhíu mày vì đau nhưng không muốn tôi sợ.
Tôi đứng phắt dậy, định trách móc Vũ Phong, chỉ thấy cậu ấy đứng thẫn người tại đó, ánh mắt đờ đẫn.
Gió lạnh thổi rối tung mái tóc bơ phờ của Vũ Phong, như cố ý thổi rát mặt cậu ấy. Đôi tay nắm chặt hờ hững buông thõng như không còn chút sức lực nào.
- An... - Cơn cáu giận của tôi bỗng nhiên biến mất tăm. Tôi chưa kịp kêu tên cậu ấy thì Phong đã lầm lũi đi xa, bóng cậu ấy hằn in trên đường.
Tách....
Đột nhiên tôi thấy ánh sáng nháy lên.
Tách... tách... tách!
Tôi có cảm giác mình là minh tinh trên chiếc thảm đỏ, ánh sáng liên tục chớp lòa trước mắt, khiến tôi không mở mắt ra được.
Không kịp đợi tôi phản ứng, một bóng đen cầm máy ảnh nhanh như cắt chạy vào một con ngõ.
- Đứng lại! – Tôi định chạy đuổi theo nhưng bị một bàn tay kéo lại. Giang Hựu Thần một tay giữ chặt mũi, một tay túm lấy tôi. Tôi vội vàng hất tay cậu ấy ra vì sợ máu mũi sẽ chảy nhiều thêm.
- Thái Linh, đừng đuổi nữa! – Giang Hựu Thần bị hất tay ra ngạc nhiên rồi lấy lại tinh thần. - Sao… sao cậu lại tránh mình?
- Mình không... không có! – Tôi cúi đầu vân vê mép áo, trong đầu hiện lên ánh mắt mệt mỏi của Giang Hựu Thần trong buổi phỏng vấn.
Mình không thể làm phiền cậu ấy, tuyệt đối không thể!
- Rõ ràng cậu đang né tránh mình! – Giọng Giang Hựu Thần bị kích động nhưng không hề tức giận mà hơi chua xót. – Trong nhà xảy ra nhiều chuyện như thế sao cậu không nói với mình? Cậu không tin là mình có thể bảo vệ cho cậu ư?
- Không... không phải... không phải thế! - Tôi nhìn ánh mắt dịu dàng của Hựu Thần, tim như bị hàng ngàn hàng vạn mũi kim xuyên qua. Càng đau xót tôi càng không muốn cho Hựu Thần biết hoàn cảnh của tôi lúc này. Tôi không biết phải làm sao, nước mắt ứa ra.
Giang Hựu Thần nắm lấy tay tôi kéo tôi chạy theo. Nếu cậu ấy bị chảy máu nữa, sẽ ngất mất, tôi định rụt tay lại nhưng Giang Hựu Thần đã nắm chặt tay tôi, không buông.
Vù... vù... vù...
Tôi bị Giang Hựu Thần giật tay kéo đi, chỉ nghe thấy tiếng gió xung quanh.
Gió đông lạnh thổi vào mặt chúng tôi ran rát, thổi khô những giọt nước mắt trên má, tôi khụt khịt mũi, hơi thở gấp gáp dần, trán chúng tôi thấm đẫm những giọt mồ hôi, nhưng Giang Hựu Thần vẫn chạy về phía trước.
Hộc... hộc...
Giang Hựu Thần ngẩng cao đầu, không hề có ý dừng lại! Cậu ấy... cậu ấy muốn đưa mình đi đâu? Mình không chạy nổi nữa rồi!
- Đừng... đừng chạy nữa! – Dường như đã chạy được một thế kỉ, tôi mỏi rã rời đến nỗi không chịu nổi, rụt tay ra khỏi tay Hựu, hai tay chống vào đầu gối, mặt đỏ căng nhìn cậu ấy!
Giang Hựu Thần cũng bắt đầu thấm mệt, thở hổn hển.
- Giang... Giang Hựu Thần! – Không biết tôi lấy sức mạnh ở đâu, hét lên với Hựu. – Cậu định làm gì vậy? Cậu muốn đưa mình đi đâu?
- Ha ha... xem ra biện pháp của mình rất có hiệu quả. – Giang Hựu Thần mỉm cười nhìn tôi với ánh mắt chân thành. – Thái Linh, có phải cậu không còn thấy buồn nữa đúng không?
- Ơ... - Tôi nhìn Hựu, cậu ấy thở hổn hển mà vẫn cười được. Quả thật trong lòng tôi mọi buồn phiền đã tiêu tan hết.
- Chạy bộ là cách trút mọi bực dọc buồn phiền hữu hiệu nhất! Lúc lòng mình buồn phiền, mình sẽ chạy. Chạy xong, mình thấy lòng đỡ nặng phiền muộn! – Trán Giang Hựu Thần rơi xuống một giọt mồ hôi sáng lấp lánh, trườn theo bờ má xuống dưới cằm.
Trút bỏ phiền muộn... trút bỏ phiền muộn?
Tôi bối rối, đúng là lúc chạy bộ tôi đã quên mọi buồn phiền! Nhưng... bỗng nhiên nghĩ tới... ánh mắt tôi bỗng trĩu nặng ưu phiền.
- Sao vậy? Vừa mới dừng lại không chạy nữa lại buồn rồi à?
- Không, mình... mình rất ổn! – Tôi miễn cưỡng cười gượng, cố gắng nhếch môi lên để cười.
- Khi lòng vui vẻ không bao giờ mắt lại đẫm lệ. – Nhìn tôi đang gượng sầu làm vui, Giang Hựu Thần hơi rướn đôi mày. – Chẳng nhẽ cậu không thể kể cho mình tâm sự của cậu sao?
Mắt đẫm lệ?
Tôi vội vàng chớp chớp mắt, một dòng nước nóng từ khóe mắt rớt xuống, trườn theo sườn má. Khi tôi mở mắt, mắt tôi đã nhòe đi. Tôi đưa tay lên má thấy ướt nhẹt, toàn là nước mắt! Trong lòng tôi bỗng thấy chan chát mằn mặn.
- Chỉ là mình chạy nhanh quá... chạy nhanh quá! – Tôi cắn chặt môi, lau dòng nước mắt. Nhưng nước mắt vẫn tuôn ra như suối, càng lau đi lại càng nhiều thêm.
Không được, mình sẽ không được khóc! Mình thế này thì Giang Hựu Thần sẽ lo lắng, mình sẽ chất thêm gánh nặng cho cậu ấy!
Tôi gạt nước mắt nhưng những giọt nước mắt ấy dường như rất ngang bướng không nghe lời tiếp tục rơi lã chã, mắt tôi bắt đầu có cảm giác đau đau.
Nghe không, dừng lại ngay, những giọt nước mắt ương bướng!
Nhưng nước mắt tôi như nước biển lúc thủy triều lên càng lúc càng mạnh.
- Thái Linh, đừng tự dằn vặt mình, nhìn cậu đau khổ mình đau lòng lắm. – Đôi mắt nhòe nhoẹt của tôi nhìn thấy ánh sáng ấm áp từ đôi mắt Hựu, cậu ấy đưa một cánh tay về phía tôi, mở bàn tay ra, trong đó có một chiếc khăn tay màu trắng tinh khiết. Bàn tay Hựu khẽ khàng đưa về phía tôi, nhẹ nhàng lau cho tôi những giọt nước mắt.
Đôi mắt tôi mở to, lấp lánh nước mắt, nhìn khuôn mặt dịu dàng tuấn tú trước mặt mình...
Vù.... vù.... vù...
Gió đông ra sức cào xé, táp quật những rặng cây xác xơ bên đường, phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết.
Tôi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ chiếc khăn tay. Tôi đã khóc, khóc thật to như chưa bao giờ được khóc. Đôi tay cứng cáp của Hựu đặt nhẹ lên vai tôi, một cảm giác ấm dịu lan truyền đến tận tâm can tôi.
- Thái Linh, không ngờ lúc cậu khóc... - Đợi khi tôi bình tĩnh lại, Giang Hựu Thần vừa cười vừa nói.
- Sao cơ? – Tôi hơi bối rối, lo lắng nhìn Hựu.
- Giống hệt nhóc Maruko! Hì... hì... hì...! – Giang Hựu Thần nhìn tôi cười híp mí.
- Cậu... đồ đáng ghét! – Tôi bĩu dài môi. Đầu tôi bỗng hiện ra hình ảnh nhóc Maruko trong truyện nước mắt nước mũi lòng thòng, tôi tự làm phép so sánh với mình lúc khóc rồi bật cười khanh khách.
- Hắt xì... hắt xì... - Giang Hựu Thần cười, đột nhiên hắt xì. – Lạnh quá! Ôi tuyết rơi rồi!
Tuyết rơi rồi?!
Tôi bỗng thấy vai mình run lên vì lạnh, cúi đầu nhìn xuống, những bông hoa tuyết như những mảnh pha lê rơi xuống lòng bàn tay tôi, rồi bị hơi ấm làm cho tan chảy.
Tôi bất giác ngước đầu lên, một chút tuyết đang bay lưa thưa trên đầu, khắp không gian đều có ánh sáng trắng của những bông hoa tuyết li ti. Dường như có những thiên thần bé nhỏ hạ phàm cùng với những bông tuyết trắng, lặng lẽ trốn trên mặt đất.
- Đẹp quá...! – Tôi khe khẽ thốt lên.
- Ừ...! – Giang Hựu Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời tối âm u và những bông hoa tuyết trắng xóa. Cậu ấy lặng người đi một lúc lâu. – Có thể, mọi việc rồi sẽ qua đi...
***
Xoẹt...
Một chiếc xe sang trọng màu đen mang những cánh tuyết xoẹt ngang trước mặt rồi dừng lại chỗ Giang Hựu Thần.
Chiếc xe này quen quá...
Tôi chưa kịp định thần thì cánh cửa xe mở ra, hai người mặc bộ đồ màu đen bước xuống, rảo bước về phía Giang Hựu Thần, cung kính cúi người:
- Hoàng tử, mời ngài về cùng chúng tôi.
- Đợi đã, ta còn việc chưa giải quyết xong! – Giang Hựu Thần khẳng khái xua tay, đi đến phía trước mặt hai người áo đen.
- Nhưng thưa hoàng tử... thế này thì chúng tôi làm sao ăn nói được với hoàng hậu... - Hai người áo đen dõi theo Hựu, giọng nói đầy vẻ khó xử.
- Đợi ta hai phút! – Hựu trầm lặng giây lát rồi bỗng ngẩng đầu lên, quả quyết ra mệnh lệnh.
- Vâng! Hai người đó vội né sang một bên chờ đợi. Giang Hựu Thần quay người, lấy từ trong túi ra một bức thư, đưa cho tôi.
Đây là cái gì vậy?
Tôi mở phong thư ra. Gì cơ?
ĐƠN TỰ THÚ
Tôi Lâm Tử Hạo xin tự thú:
Thái Linh không hề gian lận trong thi cử, tất cả đều do tôi bày kế cho nữ sinh trường Maria hãm hại...
Gì cơ?!
Lâm Tử Hạo bày kế hãm hại tôi...
Hình ảnh đau đớn mấy hôm trước lại hành hạ tôi. Tôi nhớ lại thái độ kì cực khác thường của An An khi va vào bàn tôi...
Hóa ra là mưu đồ của họ!
- Giang Hựu Thần! – Tôi có cảm giác vui mừng khi mây tan lại nhìn thấy mặt trời. Tôi ngoảnh đầu lại định nói biết bao lời cảm kích với cậu ấy nhưng khi nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của cậu ấy, tôi không thể nói lên lời.
- Thái Linh, mình có việc phải đi trước. – Giang Hựu Thần mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương. – Nhưng cậu hãy nhớ rằng, bất luận xảy ra việc gì, mình vẫn luôn bên cậu!
Giang Hựu Thần lên chiếc xe sang trọng đó rồi biến mất khỏi tầm mắt của tôi, chỉ còn lại những bông hoa tuyết cứ rơi rơi mãi.
Hoa tuyết rơi trên má tôi, lành lạnh.
Nhưng lòng tôi lại ấm áp.
- Hắn ta bỏ lại cô như vậy sao? – Một giọng nói lạnh như băng vang lên phía sau lưng. Tôi thấy An Vũ Phong từ từ tiến lại, khuôn mặt đầy đau khổ.
- Cậu ấy...
- Cậu ta không có khả năng để bảo vệ cô! – An Vũ Phong có vẻ tức giận, hai tay nắm chặt.
- Không, cái này Hựu đưa cho tôi.... - Tôi đưa đơn tự thú của Lâm Tử Hạo cho An Vũ Phong xem. Cậu ấy sững người rồi giật tờ giấy trong tay tôi.
- Hóa ra, cậu ta luôn dõi theo cô... hóa ra bảo vệ chăm sóc cho ai đó không cần lúc nào cũng ở bên cạnh người đó... - Sau khi xem hết tờ tự thú, An Vũ Phong lẩm nhẩm một mình. – Thế là Giang Hựu Thần lại quay lại là cậu ấy...
- Cậu nói gì cơ? – Tôi đang lo lắng cho Giang Hựu Thần nên không nghe rõ những lời An Vũ Phong vừa nói. Tôi ngước mắt nhìn thấy vẻ hụt hẫng của An Vũ Phong. – Giang Hựu Thần trước đây...?
- Đúng thế, chuyện xảy ra lâu lắm rồi... - Ánh mắt An Vũ Phong xa xăm, như xuyên qua thời gian trở về quá khứ.
Tuyết rơi càng dày, gió thổi làm những bông tuyết trắng nhảy múa tung tăng trong không trung. Chúng tôi đang quay lại thời thơ ấu.
- Lúc nhỏ, Giang Hựu Thần là người có tố chất của một vị thủ lĩnh. Khi năm đứa chúng tôi lần đầu tiên gặp mặt, những người lớn tuổi nói hoàng tử Giang Hựu Thần muốn chúng tôi đi theo, chúng tôi đều không phục. Chẳng nhẽ Giang Hựu Thần là hoàng tử là có thể chỉ đạo chúng tôi? Cuối cùng cậu ấy đã dùng nắm đấm hạ gục tất cả chúng tôi để chứng minh xứng đáng là vị thủ lĩnh.
Hoa tuyết bay nhảy trước mặt tôi, tuyết xuống lạnh buốt. Có những bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên mái tóc dài của Phong thắp sáng khuôn mặt đang hồi tưởng về quá khứ của cậu ấy.
- Dường như cậu ấy sinh ra là để làm bậc quân vương. Làm bất cứ điều gì, cậu ấy đều có thể tự giải quyết được. Hồi đó, chúng tôi theo Giang Hựu Thần, có cậu ấy, tất cả mọi việc đều được giải quyết nhẹ nhàng ổn thỏa.
Những lời nói nho nhỏ đánh thức miền kí ức hào hùng, giọng nói tràn đầy sự ngưỡng mộ.
- Nhưng từ khi cha cậu ấy qua đời mọi việc đều thay đổi.
Gió bỗng mạnh lên, thổi tung hoa tuyết táp vào mặt chúng tôi.
An Vũ Phong nắm chặt tay, dường như kí ức hiện ra trước mặt cậu ấy rõ mồn một, ánh mắt đầy vẻ hụt hẫng, thất vọng.
- Cậu ấy bắt đầu sống khép mình, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của mẹ, trốn trong vòng tay bảo vệ của Ân Địa Nguyên và mấy người đó... giống như một con rối vô hồn, cậu ấy thu mình trong vỏ ốc, không muốn bước ra bên ngoài!
Hoa tuyết lượn tròn trong không trung, dường như cũng nghe thấy lời tâm sự của Vũ Phong, những bực dọc bởi một quá khứ không thể nguôi ngoai.
Tôi lặng người đi nhìn An Vũ Phong đang xúc động mạnh, những đường gân trên cổ căng ra, có lẽ cậu ấy đang tức giận.
- Tôi rất ghét Giang Hựu Thần... không, tôi ghét con búp bê bằng thủy tinh, chứ không phải cậu ấy! Tôi đã cãi nhau với cậu ấy không biết bao nhiêu lần, nhưng tất cả đều vô ích. Tôi và hội Ân Địa Nguyên chỉ còn cách theo sau cậu ta... cho đến hôm xảy ra chuyện đó!
Ánh mắt An Vũ Phong bỗng trở nên khó hiểu, sâu lắng. Lòng tôi bỗng trầm xuống.
An Vũ Phong nói chuyện đó. Là chuyện gì vậy? Tại sao khi nhắc đến chuyện đó, An Vũ Phong lại đau khổ đến như vậy?
- Em gái tôi tên là An Vũ Tinh, một cái tên rất đẹp và tràn trề sức sống phải không?
Tôi khe khẽ gật đầu, không dám ngắt quãng câu chuyện của Vũ Phong.
- Tiểu Tinh em gái tôi từ nhỏ đã rất thích theo chân chúng tôi, suốt ngày bám theo các anh chơi đùa. – Nhắc tới em gái mắt An Vũ Phong bỗng sáng lên ấm áp như tia nắng mặt trời.
- Rồi Tiểu Tinh mỗi ngày một lớn, nó đã ý thức được sự khác nhau giữa nam và nữ. Chúng tôi đều nhận ra nó đối với Giang Hựu Thần khang khác. Tôi biết đứa em gái ngốc của mình bắt đầu biết yêu, tôi lo lắng thầm. Nhưng chúng tôi vẫn chơi với nhau như thường, chẳng ai nói điều gì với ai.
An Vũ Phong bỗng thở dài, giọng buồn rười rượi:
- Cuối cùng, Tiểu Tinh cũng dũng cảm bày tỏ tình cảm của mình với Hựu Thần.
- Ồ...! – Từ nãy đến giờ tôi ngồi im nghe An Vũ Phong thuật lại đầu đến cuối câu chuyện bỗng khe khẽ thốt lên ngạc nhiên. Tiểu Tinh chắc chắn phải là một cô gái dũng cảm, dũng cảm hơn tôi rất nhiều.
- Nhưng kết quả, không giống như câu chuyện cổ tích, hoàng tử và công chúa có thể sống bên nhau hạnh phúc. – An Vũ Phong gượng cười. – Giang Hựu Thần nói chỉ xem Tiểu Tinh như em gái. Tiểu Tinh rất đau khổ, nhưng không hề bỏ cuộc. Bất kì ai cũng nhận ra nó đã lấy hết dũng khí và lòng can đảm của mình tìm Giang Hựu Thần, nhưng cậu ấy chọn cách lảng tránh, không muốn xuất hiện trước mặt em gái tôi nữa.
An Vũ Phong càng kể càng buồn.
- Tiểu Tinh quyết định đi du học, mang theo tổn thương tinh thần. Rồi nó mãi không về nữa...
Giọng An Vũ Phong lặng đi, tôi đăm đăm nhìn Vũ Phong, lòng bỗng như bị chôn sâu dưới đáy biển. An Vũ Phong, cậu ấy rất thương em mình.
- Đều là do Giang Hựu Thần! Do sự mềm yếu, đớn hèn của cậu ta làm Tiểu tinh không trở về nữa! Vì cậu ta sống vô trách nhiệm, là đồ hèn kém, bạc nhược! Chính vì cậu ta mà Tiểu Tinh phải tha hương nơi đất khách quê người, phải rời xa mái nhà thân yêu, rời xa vòng tay yêu thương của cha mẹ, rời xa cả anh trai nó! Vì thế tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu ta!
Tiếng An Vũ Phong bỗng to lên, như muốn dùng tất cả lời lẽ chửi mắng, nguyền rủa để làm nhẹ bớt nỗi lòng. Nhìn thấy tôi luống cuống không biết phải nói gì, An Vũ Phong cười chua xót, cúi đầu.
Im lặng... im lặng rất lâu...
Tôi khẽ ngước đầu lên, nhìn An Vũ Phong rụt rè hỏi:
- Thế... Tiểu Tinh bây giờ ra sao? Cô ấy ổn chứ?
- Mấy hôm trước Tiểu Tinh viết thư về. – Nhắc đến Tiểu Tinh, tôi bỗng thấy trong mắt Vũ Phong lóe lên tia sáng ấm áp diệu kì. – Nó nói đã tìm được một chàng trai tốt, nó đang sống rất vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng ở nơi đất khách quê người, không có một người thân bên cạnh, liệu nó có hạnh phúc không?
- Tiểu Tinh thật sự dũng cảm, dũng cảm hơn anh trai nhiều đấy! – Tôi khe khẽ nói, vỗ vai Vũ Phong.
Vũ Phong ngạc nhiên nhìn tôi.
Gió ngừng thổi, hoa tuyết rơi nhè nhẹ làm thành một lớp mỏng trải trên mặt đất. Bầu trời và mặt đất dường như liền thành một dải màu trắng.
- Cô ấy đã quên đi nỗi đau trước đây để bắt đầu một cuộc sống mới. Sao cậu không quên vết thương đó đi để sống? Chẳng phải cậu đã nói rằng trốn chạy không phải là cách tốt nhất sao? Nhưng... Giang Hựu Thần cũng như cậu đều mong cho Tiểu Tinh hạnh phúc. – Tôi nhìn An Vũ Phong, có cảm giác mình không phải là Thái Linh nữa mà là Tiểu Tinh, một cô gái dũng cảm đang kiếm tìm hạnh phúc, can đảm đứng lên. – Mặc dù Giang Hựu Thần không phải là hạnh phúc của Tiểu Tinh, nhưng nếu cậu ấy không từ chối Tiểu Tinh thì cậu ấy cũng không thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy. Nếu như không nói ra sự thật, thì cậu ấy càng làm tổn thương cô ấy hơn!
Hóa ra mọi việc chỉ đơn giản thế thôi!
- Thái Linh! – An Vũ Phong ngạc nhiên cắt đứt lời nói dài dòng của tôi, cậu ấy nhìn tôi chằm chằm. Tôi có cảm giác lo lắng đến sởn tóc gáy.
- Giang Hựu Thần có phải là niềm hạnh phúc của em không? – An Vũ Phong do dự hỏi.
- Tôi... - Tôi không mở lời nổi, chỉ lặng người đi, có cảm giác như thời gian đang ngưng tụ.
- Em nhất định phải để cậu ấy trở thành niềm hạnh phúc của mình nhé! – An Vũ Phong nói dứt khoát. – Cám ơn em, Thái Linh!
Nói đoạn, An Vũ Phong quay người, rảo bước đi xa.
- An Vũ Phong... - Tôi có cảm giác An Vũ Phong đang bước ra khỏi thế giới của tôi, tôi chợt gọi tên cậu ấy.
Vũ Phong đã đi được mấy bước, quay đầu lại.
Tôi bỗng thấy một vầng sáng, nụ cười của Vũ Phong, nụ cười tự tin, ngạo nghễ. Nụ cười ấy gần gũi, thắp sáng trên khuôn mặt anh tú của cậu ấy!
- Thái Linh, tôi sẽ luôn ở bên em, cho đến khi... em tìm được hạnh phúc của mình.
Lúc này, tôi cảm thấy trong lòng An Vũ Phong có cái gì đó đã tan ra, hòa vào với những bông tuyết nhè nhẹ trong không gian...