Hoa và bướm-chương 37+38

Chương 37. Thấp thỏm ký

Mộc Cận lòng như lửa đốt xông vào cửa, trông thấy Bạc Tam chau mày nằm ở đầu cầu thang, nửa người trên vẫn còn dựa vào bậc thang, một tay ôm đùi, đau đến nỗi cả người run run. Cô mặc kệ cửa chưa đóng, vọt tới trước mặt Bạc Tam, ôm eo đỡ lưng anh, để cho anh dựa vào người cô, vội vã hỏi: “Anh sao vậy Bạc Tam? Bị ngã à?”

Trán Bạc Tam vẫn đổ mồ hôi lạnh, gân xanh trên cổ với trên tay đều nổi lên, ngẩng lên nhìn thấy Mộc Cận, giọng khàn khàn hít thở khó khăn, nói: “Đừng di chuyển… Điện thoại…” Mộc Cận nhìn theo tầm mắt anh, thấy điện thoại di động bị văng ra rất xa, chia năm xẻ bảy tung tóe trên mặt đất. Một tay cô đỡ sau lưng Bạc Tam, để anh dựa vào, toàn bộ sức nặng dồn hết lên người cô; một tay cô lần mò điện thoại của mình gọi 120.

Nói chuyện điện thoại xong, Mộc Cận lại cúi đầu nhìn Bạc Tam. Anh vẫn còn mặc áo khoác, trên người thoang thoảng mùi rượu, mắt gần như nhắm chặt, làn mi đen dày khẽ rung.

Không lâu sau, 120 mang cáng cứu thương đến, Mộc Cận nhanh chóng giúp anh cởi áo khoác đắp lên người phòng lạnh, lại chạy vào nhà tắm lấy giúp anh mấy đồ dùng hằng ngày rồi theo lên xe. Trên đường đi, Mộc Cận nắm chặt tay Bạc Tam, cảm thấy bàn tay anh lạnh buốt, lòng bàn tay cô cũng đẫm mồ hôi lạnh, nắm vào nhau vừa trơn vừa dính, lạnh lẽo khó chịu. Cô khẽ thở dài, chậm rãi rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh.

Bạc Tam đi từ trên lầu hai xuống, bước hụt nên bị ngã, cẳng chân bị gãy xương cấp độ nhẹ, hơi rạn xương, khắp người bị trầy xước vài chỗ.

Anh trằn trọc hồi lâu mới nặng nề chìm vào giấc ngủ, Mộc Cận đứng cạnh giường bệnh của anh, cau mày xem xét chân anh, bỗng dưng cảm giác cửa bị mở ra. Trước đó cô vì lo lắng nên toát cả mồ hôi, bây giờ bị gió thổi qua, không nén được khẽ rùng mình.

Người vừa tiến vào mặc áo khoác đen, dáng người cao lớn, khuôn mặt như tranh vẽ dường như không hề có một chút tì vết, ngay cả cái nhíu mày sửng sốt cũng thấy đẹp mắt. Ánh mắt của anh ta dừng lại trên mặt Mộc Cận, tiếp đó đôi mắt chợt lóe sáng, giọng nói âm trầm êm tai: “Mộc tiểu thư?”

Mộc Cận sững người, không được tự nhiên gật đầu.

Người nọ mỉm cười: “Tôi là Tưởng Khuynh Nam. Tôi gọi điện cho cậu ấy thì không thấy bắt máy, gọi điện cho thư ký thì nói là cậu ấy đang uống rượu lẻn về trước, tôi thấy không yên tâm nên đến nhà xem xem. Quả nhiên đã đến bệnh viện nằm rồi.”

Lời nói của anh ra rất nghiêm túc, khiến Mộc Cận luôn cảm thấy có chút ý tứ hàm xúc, chỉ hận rèn sắt không thành thép. Cô bật cười, mắt nhìn Bạc Tam trên giường bệnh, lại nhún vai nhìn Tưởng Khuynh Nam: “Gãy xương cộng với rạn xương, thật đúng là…”

Đôi mày Tưởng Khuynh Nam nhíu lại.

Mộc Cận vội vàng sửa lại: “Là mức độ nhẹ, bác sĩ nói không có gì đáng ngại.” Cô chưa nói xong, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của Bạc Tam ở sau lưng: “Tưởng Nhị? Cậu tới làm gì vậy?”

Tưởng Khuynh Nam lướt qua Mộc Cận, ánh mắt dừng lại trên người Bạc Tam, ngừng một chút mới nói: “Người nào đó không tìm thấy cậu, hơn nửa đêm rồi còn bắt tôi làm chân chạy. Cậu tưởng tôi cam tâm tình nguyện à?”

Bạc Tam nghe xong bỗng trầm mặc, hồi lâu sau mới nói: “Bảo tôi đi công tác rồi.”

Tưởng Khuynh Nam nhướng mày: “Muộn rồi. Lúc này chắc cô ấy đã lên máy bay.”

Bạc Tam bỗng nhiên bắt đầu không kiên nhẫn, đôi mày rậm nhíu lại, liên tục đuổi Tưởng Khuynh Nam: “Về rồi nói sau, cậu cũng mau về đi, không cần ở đây xem náo nhiệt.”

Tưởng Khuynh Nam phì cười: “Cậu cũng biết là rất náo nhiệt đấy à? Tôi đi, ngày mai phải ra nước ngoài ký hợp đồng, khi nào về chờ cậu xuất viện, mấy anh em cùng nhau đi ăn một bữa.”

Bạc Tam cười mắng: “Cút! Cái gì mà xuất viện?”

Tưởng Khuynh Nam cười giễu, vỗ cánh tay Bạc Tam: “Dưỡng bệnh vài ngày cho tốt đi, tôi về đây.” Nói xong anh ta xoay người, quay lưng lại với Bạc Tam, nói với Mộc Cận: “Làm phiền Mộc tiểu thư.”

Tưởng Khuynh Nam đi không bao lâu, Mộc Cận giúp Bạc Tam đắp kín chăn, lại hỏi anh có cần mang gì ở nhà đến không, sau đó mượn cớ ra ngoài.

Ở lối rẽ, Mộc Cận thấy dáng vẻ cao lớn của Tưởng Khuynh Nam tựa vào tường, tay trái kẹp điếu thuốc, nhàn nhã hút. Mộc Cận chậm rãi đi tới: “Tưởng tiên sinh.”

Tưởng Khuynh Nam dập tắt tàn thuốc, trong tay vẫn vân vê nửa điếu thuốc còn lại, đột nhiên hơi nhướng mày: “Hay là hôm nay Mộc tiểu thư cứ về đi! Bạc Tam ở đây, tôi sẽ tìm người đến chăm sóc cậu ta.”

Trong lòng Mộc Cận khẽ run lên, giống như bất thình lình bị kim đâm một nhát, đau đớn. Cô cắn răng: “Sáng mai tôi sẽ đi.”

Tưởng Khuynh Nam giơ đầu lọc ném vào thùng rác: “Nếu không lầm, sáng mai cô còn có kì thi.”

Mộc Cận gật đâu.

Tưởng Khuynh Nam im lặng một lúc lâu, rốt cục bật cười: “Vậy tùy cô. Tôi đi trước.”

Hai mắt Mộc Cận sáng ngời, nhìn thẳng Tưởng Khuynh Nam: “Cảm ơn anh, Tưởng tiên sinh.”

Tưởng Khuynh Nam nhướng mày, giống như hơi ngạc nhiên: “Cảm ơn tôi? Cô biết?”

Mộc Cận cắn môi, cảm thấy không tỉnh táo, trong đầu một mảng hỗn độn rối ren, mạnh mẽ đánh thẳng vào cô. Cô ngừng lại, rốt cục vẫn gật đầu: “Cô ấy nhìn thấy tôi trong ảnh chụp điện thoại.”

Tưởng Khuynh Nam nghe xong cũng ngừng lại, một lúc sau mới thở dài, đưa tay vỗ vỗ vai cô: “Mộc tiểu thư, tôi vốn không phải người ngoài mặt hiền lành trong lòng dễ dãi, nhưng tôi còn có thể khuyên cô một câu, cô không nhất thiết phải hi sinh mù quáng như vậy.”

Mộc Cận cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói giống như từ một nơi rất xa truyền đến, vang vọng trong hành lang trống trải: “Sáng mai tôi sẽ đi sớm, sẽ không để cho người khác nhìn thấy. Còn có, xin anh đừng nói cho anh ấy biết.” Nói xong, cô khẽ gật đầu với Tưởng Khuynh Nam, quay người trở về.

Trái lại, Tưởng Khuynh Nam vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn Mộc Cận từng bước bỏ đi, rẽ một hướng khác, bóng dáng biến mất sau bức tường trắng của bệnh viện, ngừng lại thật lâu.

Mộc Cận đẩy cửa phòng bệnh, thấy Bạc Tam đang trừng đôi mắt sáng nhìn cô. Mộc Cận nhíu mày: “Anh tỉnh rượu rồi?”

Bạc Tam chớp mắt, mỉm cười: “Anh vốn không uống nhiều mà.”

“Xì.” Mộc Cận khinh thường, “Không biết là ai lúc gọi điện thoại cho em ăn nói không tỉnh táo, còn cứng đầu cãi.”

“Có sao?” Bạc Tam chớp mắt, lại hung dữ nhíu mày: “Mộc Cận! Nói! Ngoài anh ra bên cạnh em còn có người đàn ông khác hả? Lại còn đêm hôm khuya khoắt uống say khướt rồi gọi điện cho em?”

Mộc Cận bật cười, cẩn thận nhớ lại: “À, cũng không nhiều, ước chừng chỉ có nửa tá thôi à. Aiz thành tích như vậy so với người nào đó, thật ngại chẳng dám nhìn ai…”

Bạc Tam cười ha hả, không cẩn thận động vào chân, lại xuýt xoa đau. Mộc Cận biến sắc, tiến lại gần hỏi: “Đụng vào chỗ nào rồi hả?”

Không ngờ Bạc Tam bỗng bắt lấy hai vai cô, đến gần hôn lên má cô một cái, cười cực kỳ muốn ăn đòn: “Anh lừa em thôi.”

Mộc Cận lại biến sắc, tức giận lườm anh, đẩy anh ra rồi vỗ vào đầu: “Mau đi ngủ đi! Vừa rồi em ra ngoài thấy Tưởng tiên sinh còn chưa đi, anh ấy nói sáng mai sẽ báo cho thư ký của anh đến đây. À đúng rồi, anh ấy còn nói, tửu lượng của anh quá kém, bực mình hơn nữa là tửu lượng chêch lệch thì thôi, loại rượu cũng chẳng có gì đặc biệt…”

“Cậu ta nói gì với em?” Hai mắt đen của Bạc Tam chăm chú nhìn Mộc Cận, “Anh không tin cậu ta gọi em ra ngoài là để nói cho em những điều này.”

Mộc Cận vò đầu, vẻ mặt ảo não: “Em biết là không lừa được anh mà, nghĩ đến chủ động nhận tội aiz rốt cuộc vẫn không lừa được. Thực ra Tưởng tiên sinh cũng chẳng nói gì, chỉ cảm ơn em đã đưa anh đến, còn bảo là nghe nói sáng mai em có kỳ thi, hay là hôm nay cứ đi về trước, anh ấy sẽ tìm người khác đến chăm sóc anh.”

“Thế sao em vẫn còn ở đây?”

Mộc Cận dần dần nở nụ cười vui vẻ, đột nhiên thò tay chọc vào sườn Bạc Tam: “Em cảm thấy bây giờ thật là một cơ tốt để bắt nạt anh, thế nên chủ động ở lại! Có phải anh rất cảm kích em không? Thật ra anh không cần cảm kích em thế đâu, thật đấy.”

Trên mặt anh hơi cười, một phát đã bắt được cổ tay cô: “Vậy thì lên đây nằm cùng anh.”

Mộc Cận đỏ mặt, từ từ gỡ ngón tay Bạc Tam: “Em đi rửa mặt.”

Nói xong cô đúng lúc đẩy tay anh ra, xoay người, tay chân luống cuống chạy vọt vào nhà vệ sinh.

***

Cuối cùng Mộc Cận vẫn nằm một đêm trên ghế sa-lông trong phòng bệnh.

Trong lòng cô nhớ đến một việc, mãi không ngủ được, nửa đêm nhiều lần bị tỉnh giấc. Một lần cuối cùng khi tỉnh lại, Mộc Cận nhìn ra bên ngoài, năm giờ bốn mươi sáng. Bạc Tam vẫn còn ngủ say, cô nhẹ nhàng mặc áo khoác, cầm điện thoại đi ra cửa. Vừa ra ngoài, trước tiên cô gửi cho Đâu Đâu một tin nhắn, nhờ Đâu Đâu giúp cô mang các loại giấy tờ, đồ dùng đến trường thi.

Gửi xong đúng lúc đi đến cửa thang máy, không đợi Mộc Cận ấn nút, thang máy đã “Ding” một tiếng mở ra. Một cô gái dáng người cao gầy bước ra, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng lại làm cho người càng thêm xinh đẹp, kiều diễm, áo gió một màu đen dài đến mắt cá chân, duy chỉ có một chiếc khăn màu đỏ, bên trên là những họa tiết hoa lớn, choàng trên vai, những dải tua theo cử động của cô khẽ lay động, càng tôn lên ánh mắt sáng hiền lành, dường như hơi kinh ngạc.

Mộc Cận khẽ nghiêng người nhường đường, cô gái đó lễ phép gật đầu với cô, sải bước ra ngoài. Bước đi của cô ấy vô cùng có tiết tấu, đôi chân thon dài, thẳng tắp, giống như một người mẫu. Mộc Cận thầm nghĩ, lúc quay đầu, cửa thang máy đã chậm rãi đóng lại. Cô thở dài, lại ấn nút xuống dưới.

Mặc dù là mùa đông đã gần cuối năm, con phố bán điểm tâm sáng ở gần bệnh viện vẫn sáng đèn rất sớm. Mộc Cận ôm cốc sữa nóng hổi lên lầu, đang định đẩy cửa, chợt nghe bên trong có tiếng người nói chuyện, vì vậy cô từ từ đi sang bên cửa sổ nhìn vào trong.

Cô gái áo đen có đôi mắt sáng ban nãy, lúc này đã cởi áo gió bên ngoài, đang ngồi bên giường bệnh của Bạc Tam, một tay nắm lấy tay Bạc Tam, một tay xoa nhẹ trên phần đùi bị thương của anh: “Sao anh lại không cẩn thận như vậy? Chẳng qua em chỉ đi Thượng Hải chụp một chuyến mà anh đã biến mình thành cái dạng gì đây?”

Bạc Tam cũng không cãi lại, chỉ hơi hơi cười nhìn cô. Mộc Cận nhìn rất rõ, trên mặt Bạc Tam hoàn toàn không có vẻ lạnh lùng thường ngày, chỉ tràn đầy dịu dàng.

Dịu dàng như thế, dường như Mộc Cận mới thấy lần đầu tiên – cái hôm mưa to ấy, chiếc áo sơ mi ướt đẫm đó. Rõ ràng đó là chuyện mới xảy ra mùa hè vừa rồi, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như đã qua rất nhiều năm.

Mộc Cận đang thẫn thờ, đột nhiên trông thấy Bạc Tam hình như ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ bên này, cô cuống quít rụt lại, vội vội vàng vàng theo hành lang chạy ra phía cửa thang máy. Lúc đi ngang qua thùng rác, Mộc Cận nhẹ nhàng đem bữa sáng còn nóng hổi trong lòng đặt lên trên.

Chương 38. Kì thi ký

Lúc Mộc Cận đến trường thi thì Đâu Đâu đã ở đó, cô bạn vừa đưa túi cho Mộc Cận vừa nổi giận: “Cậu xảy ra chuyện gì thế hả, tối qua cả đêm không về, gọi điện thoại cũng không nghe, cậu đi đâu?”

Mộc Cận cười trừ: “Có việc đột xuất… Lúc tối về kí túc xá cậu cũng biết tớ nhận điện thoại của Bạc Tam mà, ai ngờ anh ấy bị ngã cầu thang, tối qua tớ ở trong bệnh viện với anh ấy.”

“Vậy bây giờ anh ta thế nào rồi?” Trái lại Đâu Đâu hừ lạnh, “Cậu cả đêm không ngủ?”

“Có ngủ có ngủ.” Mộc Cận vội vàng giải thích, “Tớ nằm ghế sa-lông cả đêm, giờ hơi đau cổ.”

Đâu Đâu bực mình lườm cô: “Cậu đúng là yêu quá rồi, vì Bạc Tam mà suýt nữa không định thi có phải không? Nếu sáng nay Bạc Tam mới bị ngã, có phải cậu cũng chạy đi không thèm quay đầu lại không? Mộc Cận, sao bây giờ cậu lại không biết phân biệt nặng nhẹ thế hả?”

Mộc Cận kéo cánh tay Đâu Đâu, cười tủm tỉm nói: “Không phải tớ đã đến rồi sao. Cậu đừng giận nữa, thi tốt nhé, tớ còn chờ cậu thi đậu để mời tớ ăn cơm đấy! Chờ cậu phát tài rồi, lúc nào đi Thượng Hải chơi tớ cũng có một chỗ ăn chực miễn phí.”

“Không phải đánh trống lảng!” Đâu Đâu vẫn lườm cô, vẻ mặt lạnh lùng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng cuối cũng vẫn nhịn không được vỗ cô một cái, “Cậu cũng thi cho tốt, thi xong chúng ta gặp nhau ở cổng trường!”

Mộc Cận đập tay với Đâu Đâu, giơ hai ngón tay thành hình chữ V, còn nghịch ngợm cong cong ngón tay: “Cố lên!”

Môn đầu tiên là chính trị. Mộc Cận úp bài thi xuống, càng làm càng cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, chóng mặt nặng nề như bị búa bổ. Ban đầu cô còn cố kiên trì, về sau đành buông bút, úp bài thi xuống, hai tay khoanh lại làm gối đầu, nằm nhoài ra mặt bàn.

Sau đó Mộc Cận ngủ thiếp đi.

Trong mơ vẫn là giữa trưa hè, hình như là hồi còn rất nhỏ, mưa to như trút nước, đổ xuống tán lá cây xanh rì tạo nên âm thanh xào xạc. Mưa mùa hạ nhanh đến cũng nhanh đi, không bao lâu đã trả lại sự trong xanh cho bầu trời, mặt trời từ trong mây đen hé lộ, nhuộm viền vàng cho những đám mây, nhìn vô cùng đẹp mắt. Ngoài sân, các bạn nhao nhao đi ủng, mặc áo mưa xông ra khỏi nhà, giẫm lộp bộp lên những vũng nước ven đường làm chúng rung động.

Trên sân có rất nhiều trẻ con, nhưng không có Cố Tuấn Nghiêu. Mộc Cận một mình lén lút đi tìm anh, trông thấy anh cầm một quyển sách xem chăm chú bên cửa sổ, hơi nghiêng mình, chuyên chú, tập trung, dường như từ giây phút đó, Mộc Cận đột nhiên hiểu ra trên thế giới này có một thứ gọi là, khí chất. Vì vậy nội tâm chưa lớn đã bắt đầu biết mông lung chờ đợi, bắt đầu cố gắng học tập làm cho mình cũng có được thần thái an nhàn như vậy, giống như bày mưu tính kế, dường như không có gì là không thể giải quyết, không có gì là không thể đạt được.

Có lẽ chính vì thế, khiến cho Mộc Cận từ nhỏ đã bắt đầu có một phần nào đó chờ đợi, mong mỏi đạt được, trân trọng một phần nhuệ khí đó, cũng khiến cô vài năm sau đối diện Bạc Tam tự tin đến mức ngang ngược cố chấp lại không hề có sức chống trả.

***

Sau khi Mộc Cận tham gia kì thi nghiên cứu sinh lại vùi đầu vào lớp mô hình, đi sớm về muộn, mỗi ngày đều không thấy bóng dáng. Đâu Đâu vì thi nghiên cứu nên đã bỏ không tham gia, vì thế cũng rất ít khi gặp Mộc Cận.

Hôm nay Đâu Đâu rời trường chuẩn bị về nhà mừng năm mới, rốt cục sáng sớm đã bắt được Mộc Cận: “Cậu làm sao mà gần đây bận rộn thế?”

Mộc Cận gãi gãi đầu, vẻ mặt rất vô tội: “Không sao cả, tớ thì có thể làm sao, bận học thôi.”

Đâu Đâu dò xét cô, bực bội nói: “Xây dựng mô hình tớ cũng từng tham gia, sao không biết là lại bận rộn như thế? Còn nữa sao cậu lại không định thi vòng hai?”

“À.” Mộc Cận nhíu mày, mây trôi nước chảy trả lời, “Chắc chắn tớ không qua được vòng sơ khảo. Lúc thi môn chính trị, tớ ngủ quên mất.”

“Cái gì?” Đâu Đâu biến sắc, “Cậu bảo cậu ngủ quên?”

“Ừ.” Mộc Cận gật đầu.

“Nói láo!” Đâu Đâu nổi điên, “Tớ ở cùng phòng với cậu bốn năm, đâu phải chỉ có một lần đêm trước khi thi thức đến bốn năm giờ sáng, sau đó chỉ ngủ một lát rồi đi thi luôn? Người khác tớ có thể không biết, nhưng tớ có thể không biết cậu sao Mộc Cận, tối hôm trước cậu thức càng muộn thì hôm sau ban ngày càng tỉnh táo, cậu định lừa ai chứ!”

Mộc Cận gượng cười: “Tớ thật sự đã ngủ quên, tối hôm trước đổ mồ hôi, bị gió lạnh nên cảm mạo, đầu óc nặng nề choáng váng. Cuối cùng lúc thi không gắng gượng được nữa, thiếp đi mất. Ngoài đề thi ra tớ chẳng ghi được chữ nào cả, chọn đề cũng hồ đồ. Chính trị không thi tốt, những môn khác cũng bị ảnh hưởng, cho dù may mắn qua được cửa quốc gia, nhưng chẳng hi vọng gì qua được cửa của trường.”

Đâu Đâu sững người, một lúc sau mới thì thào hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao, cậu cũng không tìm việc làm.”

Mộc Cận cười cười, chọc Đâu Đâu: “Không cần để ý, cùng lắm thì tớ đi làm giúp việc cho Cố Tuấn Nghiêu, nếu không tớ quay về đợi ở nhà sắp xếp, nếu thật sự không được, tớ sẽ đi thi GRE với TOEFL rồi ra nước ngoài lăn lộn hai năm, lúc trở về cũng sẽ là một con rùa biển vàng chói lọi. Đúng rồi, năm mới cậu cũng đừng có ăn chơi nhậu nhẹt mà quên ôn tập đấy, nghe chưa?”

“Ôi dào tớ biết rồi. Năm mới nếu cậu còn ở lại đây, nhớ tìm Cố Tuấn Nghiêu hoặc là Bạc Tam đến cùng với cậu nhé?” Đâu Đâu khẽ gật đầu, lại nhìn nét mặt Mộc Cận một chút, cuối cùng mới xách túi rời kí túc xá.

Đâu Đâu đi rồi, Mộc Cận nhẹ nhàng thở ra, vốn định đến phòng thí nghiệm nhưng lại lười, cô nằm nhoài ra bàn bắt đầu xem tài liệu giảng dạy bằng tiếng Anh trong tay. Nhưng xem đi xem lại cứ cảm thấy những con chữ trên sách giống như đang nhảy múa loạn xạ, bất đắc dĩ, Mộc Cận đành phải cầm túi tiền với chìa khóa đi xuống lầu mua hoa quả.

Không ngờ vừa đi xuống, điện thoại đổ chuông. Mộc Cận nhìn dãy số, cắn môi bấm nhận: “Alô.”

Giọng Bạc Tam ở đầu bên kia có vẻ nhàn nhã: “Anh xuất viện rồi, anh ở lâu như vậy mà em cũng không quan tâm tới anh một lần.”

Mộc Cận cười cười: “Em bận mà, cả ngày từ sáng đến tối chỉ hận không có ba mươi sáu tiếng đồng hồ, đâu có rảnh rỗi nhàn nhã như anh.”

“Xì.” Bạc Tam trề môi, dừng một chút mới lại hỏi: “Sáng hôm đó em đi lúc nào, sao cũng không chào anh? Nhét anh vào bệnh viện rồi chả thèm hỏi han quan tâm gì, sao em lại nhẫn tâm thế?”

“Năm rưỡi em đã đi rồi.” Mộc Cận đứng trong gió lạnh rùng mình một cái, “Em thấy anh đang ngủ nên không gọi. Tối hôm trước Tưởng tiên sinh đã nói rồi, hôm sau sẽ bảo thư ký của anh tới, cho nên em cũng không có gì lo lắng. Hơn nữa có nhiều người chăm sóc anh, thiếu đi em cũng chẳng hề gì.”

“Ừm.” Hình như Bạc Tam khẽ thở ra, “Anh nói thế thôi.”

Ngày hôm đó ở bệnh viện, anh cũng chỉ hỏi một câu như vậy, sau đó lại nói sang chuyện khác. Trong lòng Mộc Cận kìm nén buồn rầu, nhưng lại biết rất rõ tại sao, cũng không còn hứng thú nghe tiếp nữa, một lát sau cô cắt ngang Bạc Tam đang nói dông dài: “Em phải đến phòng thí nghiệm, khi nào về sẽ lại trò chuyện cùng anh. Chân anh dù đã khỏi rồi, trong thời gian này cũng đừng tự mình lái xe, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”

“Đã biết.” Bạc Tam khẽ cười một tiếng, lại nói, “Em đi đi, khi nào về anh đến tìm em.”

Cúp điện thoại, Mộc Cận cũng không muốn đi mua hoa quả nữa, ngồi dưới ghế gỗ ở sảnh dưới lầu kí túc xá, cảm thấy như có một cảm giác đau đớn, nặng nề. Thời gian dần qua, nghĩ lại, con người cô, lòng cô, tiền đồ của cô, tương lai của cô, gần như tất cả đều đã hai tay dâng cho anh. Cô bây giờ, còn có cái gì để anh mong muốn nữa?

Đằng nào cũng là đau, chết còn không sợ, còn sợ chết vì đòn roi hay sao. Mộc Cận ôm đầu gối ngơ ngẩn nghĩ.

Giải thi đấu mô hình vừa đúng vào trước đêm Tết âm lịch, Mộc Cận cùng hai bạn học cả ngày đều giam mình trong phòng thí nghiệm, khổ cực không phân biệt ngày đêm. Giáo sư Chu cũng chưa về nhà chuẩn bị đón năm mới, mỗi ngày vẫn cùng mọi người chiến đấu trong phòng thí nghiệm.

Trận đấu bắt đầu lúc chín giờ sáng ngày mười lăm tháng hai, sáng hôm mười bốn, giáo sư Chu tươi cười bảo mọi người quay về nghỉ ngơi thật tốt, sáng ngày mười lăm bảy giờ có mặt ở phòng thí nghiệm, bắt đầu chuẩn bị bước vào thời hạn bốn ngày thi đấu với cường độ cao.

Sau khi tạm biệt giáo sư Chu, Mộc Cận quàng khăn chậm chạp đi xuống lầu, chuẩn bị quay về kí túc xá ngủ một giấc thật dài.

Không ngờ cô vừa ra khỏi khu nhà giảng đường, thấy ở phía bên kia đường là chiếc Porsche vẫn như ngày trước.

Bạc Tam nghiêng người tựa bên thân xe, áo khoác màu đen càng tôn lên dáng vẻ cao lớn, tuấn tú của anh, đứng trong gió lạnh nhưng không hề lạnh lẽo, khăn quàng cổ kẻ ca-rô quấn hờ quanh vai, trong tay thong dong kẹp nửa điếu thuốc lập lòe đốm lửa đỏ.

Vừa thấy Mộc Cận bước ra, Bạc Tam liền cười với cô, hơi giơ tay lên ra hiệu.

Đi cùng Mộc Cận toàn là các đàn em, có một nữ sinh rõ ràng là chưa có kinh nghiệm trải qua thử thách, nhìn thấy trai đẹp còn lưu luyến đứng im tại chỗ, nháy mắt với Mộc Cận, giọng nói kích động đến phát run: “Học tỷ, soái ca tới đón chị đi chơi lễ tình nhân kìa.”

Mộc Cận tự nhận mình là yêu tinh đã qua tu luyện, bình tĩnh đưa lên chiếc kính mà em gái kia bỏ quên: “Ui, chắc em cận nên không nhìn rõ rồi, người kia nhiều nhất cũng chỉ hơi hơi đẹp trai thôi.”

Một cậu nam sinh khó chịu, kéo cánh tay nữ sinh kia: “Người đó tới tìm học tỷ, cậu không cần phải cố gắng làm cái gì!”

Thấy nữ sinh kia tức giận trừng cậu ta, Mộc Cận phì cười, vỗ vỗ vai cô gái, lại nói với cậu nam kia: “Các em đi trước đi, tối nay nghỉ ngơi cho tốt, mai nhớ đến sớm một chút.”

Nữ sinh còn chưa kịp ngắm Bạc Tam cho thỏa nỗi lòng mê trai, đã bị nam sinh dấm chua ngút trời lôi đi.

Mộc Cận nhìn hai người đi nghiêng ngả phía xa, cô gái định rình xem lại bị chàng trai che mất, sau đó mới nghiêng đầu lại nhìn Bạc Tam.

Hai người đứng cách nhau không xa, Mộc Cận vẫn có thể lờ mờ thấy được nét mặt Bạc Tam, anh đang mỉm cười có chút thân thuộc, có chút thờ ơ, nhưng lại cực kỳ quyến rũ. Mộc Cận cười gãi gãi đầu, từng bước một đi tới.

Bạc Tam không chào đón cô, vẫn đứng tựa vào thân xe như cũ, nhìn cô từng bước đi về phía anh. Chờ khi Mộc Cận tới gần mới mỉm cười: “Mộc Cận, dù gì anh cũng là người tàn tật, em bận cái gì mà điện thoại cũng không thể gọi được cho anh?”

Mộc Cận cười mệt mỏi, dường như thật sự rất mệt: “Em bận.”

Bạc Tam vươn tay kéo cô vào lòng, ôm cô rất chặt, giọng nói trầm thấp lại giống như hơi đùa giỡn: “Nhìn em mệt mỏi thế này, anh sẽ đau lòng lắm.”

Thoáng cái như bị điện giật, ớn lạnh từ bàn chân lan khắp người; rồi lại như có một luồng nhiệt, ầm ầm xông tới khiến cô choáng váng đầu óc. Cô tay chân luống cuống đẩy Bạc Tam ra, trên mặt vẫn là nụ cười nhè nhẹ: “Đừng đùa! Coi chừng em tưởng thật đấy!”

Bạc Tam nhướng mày, cao thấp dò xét cô một lượt, “Ừm” một tiếng gật gật đầu: “Vậy thì cứ cho là thật đi.”

Mộc Cận phì cười: “Để em suy nghĩ, nếu như một ngày nào đó thật sự trở thành bạn gái của Bạc Tam thiếu gia, không biết em sẽ trở thành hình tượng thế nào… Là nữ yêu quái hay là cô gái trong sáng, là cô nàng hám tiền hay là cô gái thanh cao? Ừm… Vấn đề này phải để em nghiên cứu cẩn thận một chút.”

Bạc Tam vươn vai cười, trong mắt mang theo chút ý đồ xấu xa: “Chẳng lẽ em cho rằng bây giờ em không phải sao? Nhưng mà tùy em quanh co thế nào, anh hi vọng các so sánh đó sẽ bình thường một chút, trong tình huống nào đó có thể không bình thường vừa vừa thôi.”

Rõ ràng không có ý gì, Mộc Cận lại cảm thấy mặt cô thoáng chốc đỏ bừng lên. Cô tức giận lườm Bạc Tam: “Chân khỏi rồi hả? Bây giờ mới được bao lâu, anh có tự mình lái xe được không?”

Bạc Tam giúp Mộc Cận mở cửa xe: “Em yên tâm, anh rất khỏe. Nếu không còn có thể ra ngoài sao?”

Mộc Cận nghĩ đến trận đấu ngày mai, nhất quyết giãy ra khỏi hai tay Bạc Tam: “Làm gì vậy? Sáng mai em còn có trận đấu.”

Bạc Tam ghé sát vào mặt cô hôn một cái, cười tủm tỉm nói: “Anh biết sáng mai em có trận đấu, có lẽ ba bốn ngày liên tiếp em sẽ không được ăn bữa cơm tử tế nào, nên hôm nay anh bồi bổ trước cho em, đỡ bị đói gầy.”

“Gầy bình thường.” Mộc Cận lầu bầu, “Coi như em giảm béo.”

“Ai nói.” Bạc Tam phản bác, lại dò xét cô từ trên xuống dưới, bên môi rõ ràng lộ ra nụ cười xấu xa, “So với thịt chỉ có cảm giác hơn chút xíu.”

“Bạc! Thanh! Hàn!” Mộc Cận thẹn quá hóa giận, vung nắm đấm đánh vào ngực anh.

Không ngờ còn chưa đánh tới, tay đã bị anh nắm chặt. Đôi mày kiếm của anh nhướng lên, nghiêm túc thật thà bổ sung một câu: “Anh nói là sự thật.”

Mộc Cận thất bại hoàn toàn, tức giận chui vào trong xe không nói lời nào, mặt đỏ bừng.

Bạc Tam cúi người xuống, thò tay qua cửa sổ xe sờ sờ đầu cô, quay người đi sang phía bên kia chui vào xe.

Vốn chỉ là ăn bữa cơm bình thường, không ngờ đến khi Mộc Cận gặp lại các đàn em, đã là tận hai ngày sau.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3