Mưa Ở Kiếp Sau - Chương 13

13. Những con đường lạ 

Tôi không để dành được bao nhiêu tiền. Tôi sắp không còn tiền để trả tiền nhà, rồi tiền ăn cũng không có. 

Tôi đến căn nhà có cánh cổng gỗ chạm hoa. 

Người giúp việc đưa tôi vào gặp cô Tâm trong phòng khách riêng của cô ấy Tôi chưa bao giờ biết căn phòng này. Nó có nhiều cửa sổ lớn nhìn ra khoảng sân rộng có trải sỏi và có suối giả. Cô đang ngồi trước một cái giá vẽ. Người mẫu của cô là một cô gái tóc dài, không mặc quần áo, cổ đeo khánh, đang nửa ngồi nửa quỳ trên một chiếc gối thêu. Cần của một chiếc đàn tì bà gác ngang trên đầu gối. Cô nghiêng đầu chạm những dây đàn, không phải bằng những ngón tay, mà bằng một nhánh hoa. 

Cô Tâm ngắm bức tranh mình đang vẽ, nói với tôi: 

"Em thấy Trà Mi có đẹp không? Đâu phải chỉ đàn ông mới yêu con gái khoả thân. Và con gái khoả thân lúc nào cũng để làm tình". 

Từ nãy giờ tôi vẫn đứng. Tôi không trả lời cô. Cô ấy nói tiếp: 

"Cô lập ra hội Muôn Hoa cũng chỉ vì yêu cái đẹp. Yêu nghệ thuật." 

Tôi vẫn không biết nói gì. 

"Em đến xin đi làm lại đó à?" 

"Không. Cô bán em cho khách không nói cho em biết. Em bị cô lừa. Em không bao giờ đi làm nữa. Em đến để lấy tiền. Cô còn nợ em tiền." 

"Bao nhiêu?" 

"Có bốn buổi cô chưa gửi em tiền." 

"Đâu có nhiều đâu em." 

"Đúng vậy, khoản đó chỉ là nhỏ. Cô bán trinh em cho ông khách, em muốn lấy số tiền đó." 

"Ông ấy nói với em ông ấy đã đưa tiền cho cô à? Bao nhiêu?" 

"Em không biết." 

Cô Tâm cười. Cô gái ngồi mẫu động đậy vì bồn chồn, nhưng vẫn không dám đổi dáng ngồi của mình. Cô Tâm nhìn về hướng cô ấy khiến cô gái ngồi im trở lại, mắt nhìn vào nhánh hoa. Cô Tâm vẽ vài nét cọ rồi nói với tôi: 

"Thôi được, em không biết thì cô nói cho em biết: số tiền ấy là ba ngàn. Theo nội quy của Muôn Hoa, em được chia một nửa. Bao giờ em đi làm lại, cô sẽ đưa." 

"Em đã nói với cô rồi, em không bao giờ đi làm nữa. Xin cô đưa tiền của em cho em. Rồi em xin về." 

"Sao em không đi làm nữa?" 

"Em bị lừa." 

"Em giận cô à? Lại đây!" 

Cô Tâm vẫy tôi lại ngồi bên cô, nhưng tôi vẫn đứng yên. Cô nói với tôi, nhưng mắt đăm chiêu nhìn cô gái ngồi mẫu: 

"Con gái vào đời sẽ có một lần bị lừa thôi. Hoặc là nhiều lần. Đời có những bài học mà đứa con gái không có cách nào khác để học hết, chỉ có cách đó. Em trưởng thành hơn sau những lần như thế. Em chưa hiểu đời, nên em còn giận cô. Ai không đến với cô thì thôi, chứ đã đến cô đều thương mến như em gái vậy. Cô với người ta khác nhau ở chỗ, sau mỗi lần để cho em mình va chạm với đời để lớn ra, cô phải làm sao cho đứa em đứng dậy được, tự tin hơn, đáng yêu hơn. Người khác thì cứ để mặc đứa con gái tự gượng dậy, đứa nào gãy đổ, cũng không ai màng." 

"Em xin cô. Em đang cần tiền. Cô cho em nhận tiền của em, rồi em về." 

"Đươc rồi. Cô sẽ bảo Hoa ứng cho em vài triệu. Còn khoản kia, cô nói rồi, cô giữ cho em. Bao giờ em đi làm lại cô sẽ đưa. Nếu em không đi làm nữa, thì đành mất vậy." 

Tôi biết mình thua cuộc, nhưng tôi không ngạc nhiên. Tôi khẽ cúi đầu: 

"Em về." 

"Lại đây với cô một chút đi. Lại đây xem cô vẽ Trà My có giống không này." 

Tôi bước về phía giá tranh, nhưng nửa chừng nỗi bất mãn lạ lùng ngăn bước chân tôi lại. Tôi đứng đó không biết nói gì. Cô Tâm nói: 

"Thôi em muốn về thì để hôm khác sẽ xem tranh vậy. Với lại cô vẽ cũng chưa xong, trông còn chưa thật mềm mại." 

Người làm của cô Tâm đưa tôi ra. Ở cổng, chị ấy đưa cho tôi bốn triệu đồng và chiếc điện thoại di động mà tôi bỏ quên vào buổi tối có lửa cháy, trong một căn nhà nào đó của những căn nhà Muôn Hoa. Chị dặn tôi đừng tắt di động, em tắt đi thì không ai biết em ở đâu. 

Tôi ra bưu điện, gửi ba triệu ra cho mẹ. Tôi không còn có thể viết thư, tôi không biết con gái viết thư cho mẹ phải mở đầu như thế nào và kết thúc ra sao. Tôi bắt đầu hiểu sự im lặng. Nó không phải là một lựa chọn, nó là một thứ định mệnh. Những cây cầu bắc qua con sông đã gãy đổ. Tuổi thơ ở phía bên kia sông, xa mù mịt trong khói sương. Tôi ở bên này không còn tiếng nói, không có lời nào gửi cho mẹ tôi về nỗi nhớ thương tràn mọi ngõ trong tâm tưởng tôi từng giờ. 

Tối tôi viết thư cho dì Lan. Dì đã viết cho tôi một bức thư rất dài, cuối thư dì nhờ tôi làm một việc quan trọng. Con hãy lựa nơi, lựa lúc, lựa lời mà hỏi cha con. Tôi đã không làm được việc đó. Vì sao Chi chết, chết vào giờ nào, và nhất là người ta chôn tấm thân nhỏ xíu của nó ở đâu. Không còn nơi nào, lúc nào, lời nào nữa. Tôi không biết cha tôi là ai, chưa bao giờ biết ông, làm sao tôi có thể hỏi một người dưng, một người lạ chuyện gì đã xảy đến với em tôi. Dì tôi muốn biết Chi chết như thế nào. Em bệnh, em lạnh, em chảy máu, em ngạt thở, hay em đói, em khát? Dì muốn biết để có thể chôn em được, không phải nắm xương chắc không còn, mà là ký ức của dì về em, chôn sự dằn vặt, sự bất lực, nỗi thảng thốt trước cuộc đời. Tôi ước làm sao dì có thể làm được chuyện đó. Tôi ước gì gió trùng trùng thổi về nơi dì ở, mang theo cát bụi mịt mù của một trăm năm quên lãng phủ lên mọi đau buồn và lo sợ.

Nhưng tôi vẫn đã luôn luôn linh cảm rằng Chi không muốn cho ai chôn nó. Nó còn ở đây, ở ngoài trời đêm, hay trong góc nhà, trong làn nước tôi vục lên rửa mặt buổi sáng, hay ở giữa những chân tơ kẽ tóc của tôi. 

Tại sao tôi là đứa mơ thấy Chi chứ không phải Chi mơ thấy tôi? Tại sao trong hai đứa, dì Lan lại mang nó đi và để tôi ở lại ăn hết, cướp hết phần sữa của nó mà sống sót. Tôi ở bên phía người gặp nạn, hay bên phía người gây tội, bên phía của kẻ mất, hay của người được trong câu chuyện này? 

Tôi phải trả lời thư cho dì Lan. Lúc mười một giờ tôi đã đặt lên bàn một tờ giấy từ hộp giấy tôi mua để dành viết thư. Tờ giấy màu vàng rất nhạt, nhạt như màu chiếc áo cánh dì Lan đã mặc trong đêm đầu tiên dì ngủ ở nhà tôi ở Hà Nội, đêm dì trong cơn mộng du đến ngồi bên tôi lúc nửa đêm. Tôi tìm một cây bút nét nhỏ. Tôi đã bắt đầu ở góc phía trên, bên phải, Sài Gòn, ngày thứ năm, 16 tháng 11... 

Bây giờ đã một giờ khuya mà tôi vẫn chưa viết được gì. Tôi không biết viết gì. Tôi thấy buồn ngủ. Tôi đi ngủ, trang thư vẫn còn trắng, vẫn nằm đó trên bàn. Đêm mai tôi sẽ viết nó vậy. 

Tôi ngủ sâu và yên lành. Sáng tôi dậy muộn vì quên để đồng hồ báo thức. Tôi vội đánh răng, rửa mặt, thay quần áo. Tôi cắm điện nấu nước nhưng lại rút dây điện ra vì không còn giờ để nấu cà phê. Tôi bước về phía chiếc bàn học để lấy sách vở đến thư viện ôn thi. Trên bàn, tờ giấy viết thư đêm qua vẫn còn nằm đó. 

Khi tôi đứng ở cạnh bàn nhìn xuống, tôi thấy tờ thư không còn trắng, nó đầy chữ. Tôi xiết bao kinh ngạc. Đêm qua tôi chỉ đề ngày rồi không viết thêm được một chữ nào hết. Bây giờ dòng chữ đề ngày vẫn còn đó, do tay tôi viết. Nhưng phần còn lại của trang giấy không phải là chữ của tôi. Ai đã vào đây chép đầy cả hai mặt của tờ thư này? Tôi hốt hoảng nhìn cánh cửa. Cửa vẫn đóng, chốt cài bên trong. 

Tôi bàng hoàng ngồi xuống giường cầm tờ thư lên đọc. Thư viết nét đậm nét nhạt, chữ khi to khi nhỏ, thỉnh thoảng có một chữ tôi không đọc được vì quá nhạt. Có những khoảng trống nhỏ, như thể người viết không tìm được chữ, để trống để điền sau rồi không tìm ra chữ hay quên đi. 

Đến bao giờ Mai mới chịu tin là hai chị em mình cùng ở với nhau, chia nhau một thân thể? Mai đã biết như vậy từ lâu lắm rồi, vậy mà bây giờ em viết thành chữ, Mai lại thấy sợ. Em làm gì để Mai đừng sợ bây giờ? Mai thường thấy em, đôi môi tím ngắt không phải vì em không có máu, em có máu chứ, máu của Mai, của chị em mình. Môi em tím vì em không nói được. Em chưa bao giờ nói một lời nào, khi muốn nói chuyện với Mai, em chỉ biết buông mái tóc của em ra cho Mai bị huyễn hoặc, Mai quên bớt đi lý trí, và chịu hiểu em đôi chút. Hôm nay em nói được rồi, từ nay Mai sẽ thấy môi em hồng. 

Em biết nói là vì Mai đã học nói, biết viết là nhờ Mai đã học viết. Chị em mình giống nhau lắm, vì cùng chung một số kiếp. Nhưng một hôm nào đó chúng ta sẽ chính vì sự giống nhau mà vỡ tan, em linh cảm như vậy. Chúng ta có cùng một nỗi buồn, nhưng Mai không nhìn thấy nó. Lúc thai chúng ta chớm trong bụng mẹ, trên trời có một ngôi sao băng. Một tia lửa từ cái đuôi của nó đã rơi vào vũ trụ riêng của chị em mình, và nó bay mãi, rơi mãi, bởi vì nó rơi ra từ một mặt trời đã tan vỡ, nó không thể ngừng rơi, không còn nơi để trở về. 
Mai không nhìn thấy ánh chớp. Nhưng Mai đã bắt đầu đi tìm nó. Dì Lan viết thư cho Mai, nhờ Mai đi tìm. Mai không tìm xác thân con bé giờ này đã chỉ là một chút bụi. Mai đi tìm cơn bão. Em sẽ gầy nên cơn bão. 

Tai Mai sẽ có khi nghe tiếng sóng ầm ầm của nỗi buồn em đánh vào vách đá, miệng Mai nghe vị mặn của một nỗi buồn nghiệt ngã, rồi chân Mai sẽ có khi đi vào những con đường lạ.... Bởi vì tai Mai cũng là tai của em, miệng Mai cũng là miệng của em, chân Mai cũng là chân của em. Dù Mai không hiểu nỗi buồn của em, cũng có khi Mai nghe tiếng của nó vọng về. 

Chân Mai sẽ có khi đi vào những con đường lạ. Bởi nỗi buồn của em dẫn đi.


Tôi thức dậy ở một nơi không phải nhà tôi. Trời đã sáng, nhưng căn phòng còn tối, vì cửa sổ được màn kéo phủ kín. Tôi nhìn quanh và bàng hoàng không biết tại sao mình ở đây, bàng hoàng vì tôi biết tôi đang ở đâu, dù tôi chưa bao giờ vào căn phòng này. Tôi gắng nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, nhưng trí nhớ chỉ có loáng thoáng vài mảnh vụn mơ hồ. Đêm qua tôi đã đi ngủ, trên chiếc giường của tôi, trong căn phòng của tôi. Tôi đã thay quần áo ngủ bằng vải bông, đặt ly nước lọc trên chiếc bàn thấp ở đầu giường. Trong một đoạn khác tôi đang ở trên một con đường vắng, tất cả nhà cửa đều im lìm, tôi đi bộ một quãng dài. Hình như có một chiếc xe điện đón tôi. Tôi không nhớ có nói chuyện với người lái chiếc xe đó. 

Tôi mở cửa phòng. Bên ngoài là góc vườn nhỏ, ánh nắng chan hoà. Tôi chưa biết góc vườn này, nhưng tôi biết nó nằm phía sau, trong khuôn viên của một trong những căn nhà thuộc về Muôn Hoa. Căn phòng tôi ngủ đêm qua thuộc về dãy nhà phụ của ngôi biệt thự. Tôi đi dọc hành lang dãy nhà, mong gặp một ai đó. 

"Em đã dậy rồi đây. Sáng chị có mua bánh mì, để chị vào rán mấy quả trứng, hai chị em mình ăn sáng với nhau." Tôi nghe tiếng quay lại, đó là chị Hoa. 
Tôi đến ngồi ở một cái bàn và mấy cái ghế đặt dưới một gốc cây chờ. Trời có một chút gió, làm cho lá cây lao xao và ánh sáng lấp lánh. 

Chúng tôi ngồi ăn sáng, có cả cà phê và nước cam, dưới tàng cây thưa, bên trên là một bầu trời rực rỡ. Tôi đang ngồi trong một ngày đầy nắng, không phải trong một giấc mơ. Tôi hỏi chị Hoa: 

"Đêm hôm qua ai đưa em đến đây?" 

"Anh Nam." 

"Anh Nam là ai?" 

"Anh Nam lái xe cho chị Tâm. Em đến đây bằng xe của chị Tâm". 

"Tại sao em lại ngồi trong xe của cô Tâm?" 

"Em hỏi lạ không? Quá nửa đêm chính em gọi điện thoại cho chị nhờ chị đón mà." 

"Đón ở đâu, tại sao lại phải đón em?" 

"Đáng lẽ em phải nói cho chị biết thì em lại hỏi chị." 

"Không thể được, hôm qua em đi ngủ... trên chiếc giường của em, trong căn phòng của em..." 

"Đây, em đã gọi cho chị lúc quá nửa đêm." 

Chị Hoa mở nắp điện thoại, bấm vài nút, và trao cho tôi xem. Tôi đã gọi lúc 1:22am ngày hôm nay. 

"Đêm qua em có uống rượu không?" 

"Không. Em không biết uống rượu. Nhà em không có rượu. Đêm qua xe đón em ở đâu?" 

"Ở đoạn đầu đường NNK, gần NHC. Chính em đã đọc tên đường cho chị." 

Tôi không biết đoạn đường đó. Những con đường lạ, tôi nhớ tới thư của Chi viết cho tôi. Nỗi buồn của em sẽ dẫn Mai đi đến những con đường lạ. Tôi đã làm gì ở những nơi đó? Và để làm gì khi cuối cùng chúng dẫn tôi về lại Muôn Hoa. Muôn Hoa không phải là một con đường lạ. Muôn Hoa là một tầng nào đó của địa ngục, nơi có những căn phòng màn nhung chấm đất, những chiếc đèn thuỷ tinh nhiều tầng lung linh. Nơi luôn luôn có một thứ mùi hương lạ lùng, đám con gái thở thật khẽ để không phải hít vào quá nhiều mùi của những thứ mà chúng không hiểu hết thuộc về thế giới của những người làm chủ. 

Điện thoại của chị Hoa reo. Chị nghe xong nói với tôi: 

"Cô Tâm muốn gặp em." 

Cô Tâm xin lỗi về chuyện đã xảy ra vào đêm có lửa cháy. Cô nói ông khách đó rất tốt. Ông muốn cô sắp xếp cho ông một buổi tối với một cô gái còn trinh; ông thích sự vùng vẫy, giống như một vụ cưỡng bức, giống thôi, chứ không phải cưỡng bức thật. Cô dặn chị Hoa phải sửa soạn thật hoàn hảo, ở Muôn Hoa mọi thứ đều phải thật hoàn hảo. Rồi không hiểu chị Hoa hiểu lầm ý cô, hay chị cố ý giữ sự ngây thơ - nỗi sợ cũng phải ngây thơ - cho em nên không bàn với em trước. Cuối cùng giống như cô đã lừa em. 

Không ngờ lại có vụ mất điện, và thật không may, máy phát điện không khởi động được. Ông khách trong cơn xúc động đã cắm cây nến gần màn, cắm không vững, nó ngã vào màn làm bắt cháy, ông đã gửi tiền giúp cô sửa lại nhà, trang trí lại căn phòng. Sau đó ông có nói cho cô biết là lúc lửa cháy ông chưa làm gì em. Tiền ông đã đưa trước rồi. Chị Hoa gọi cho em không được, vả lại, chị nghĩ em không thể làm lại một đêm giống như đêm hôm ấy, nên chị đã cho một đứa con gái khác thay em. 

Chị Hoa không bàn với em trước không phải do cố ý, nhiều khi, để có được tinh tế trong công việc nó cần một hy sinh nho nhỏ như thế. Em biết mà, cô rất cầu toàn, và chị Hoa đã học điều này ở cô. 

Thôi chuyện qua rồi. Cô hứa sẽ không bao giờ có chuyện gì xảy ra mà em không được báo trước và không đồng ý. Em cứ ngồi mẫu trở lại. 

Tôi sẽ đi làm bốn tháng. Đó là một lời hứa, chính xác bốn tháng và không hơn một ngày nào hết. Trong bốn tháng đó tôi sẽ có thì giờ để học thi và thi, sẽ để dành tiền mua xe máy đi học, gửi tiền về cho mẹ xây phòng tắm trên gác để mẹ không phải tiếp tục dùng nhà tắm tập thể. Tôi sẽ ghi vào một quyển sổ riêng tất cả các khoản tiền kiếm được, và không phung phí một đồng nào. 
Tôi biết Chi đã đưa tôi trở lại Muôn Hoa. Nhưng tôi hoàn toàn không hiểu tại sao Chi lại làm vậy, điều khiển thân thể tôi trong lúc tôi đang ngủ, bắt tôi đến Muôn Hoa, đi trên dãy hành lang hẹp giữa mặt đất và địa ngục, dãy lan can không có tay vịn và luôn luôn chao dao. Tất cả các lời nói của cô Tâm đều ấn chứa bất trắc, và đó là tất cả tôi có thể dựa vào như một thứ tay vịn bất trắc của hãy hành lang đó. Tại sao? 

Tôi muốn nói với Chi rằng Chi nói đúng, tôi đang đi tìm Chi. Tôi muốn biết Chi chết như thế nào; dì Lan nhờ tôi hỏi cha tôi chuyện đó. Nhưng tôi đã thất bại vào buổi sáng đầu tiên, trong căn phòng thênh thang êm mát của Quỳnh. Thất bại vì tôi đã nói dối tôi là bạn của Quỳnh hay vì tôi đã chạm tới một thứ ký ức gây sợ hãi? Dù sao, bắt đầu của tôi đã sai và tôi không còn cơ hội quay lại căn nhà của cha tôi nữa. Tôi chưa có đủ sức lực để viết thư nói với dì Lan tôi không làm được chuyện đó. Dì Lan vẫn đang tin rằng tôi ở với cha. 
Chi đã đưa tôi quay lại. Tôi sẽ đi làm ở Muôn Hoa trong bốn tháng. Mười bảy tuần và không thêm một ngày duy nhất nào cả. Đây là lần cuối cùng tôi tuân theo ý Chi. Sau đó, Chi phải để tôi yên và đừng bắt tôi làm những việc mà tôi không muốn làm. 

Sau đó, dù tìm được hay không câu trả lời cho câu hỏi của dì Lan, chúng tôi cũng phải chôn câu chuyện của Chi đi, và Chi phải rời bỏ nơi đây, rời bỏ tôi, đi đến nơi mà tất cả các linh hồn đều đi đến, dù đã chết một cái chết êm đềm hay oan khiên. Tất cả cái chết đều oan khiên, không có gì khác biệt hết.
__________________