Đau thương đến chết -Phần 2 - chương 31-32
Chương 31
YÊU LẦM
Không rõ Tư Dao đã nằm trên giường bao lâu, lòng rối bời nhưng cô vẫn gắng gỏi hòng tìm kiếm một câu trả lời.
Kết quả, chỉ là những nỗi xót xa càng nhiều hơn.
Ưng Chỉ Hoành, người đàn bà hoàn mỹ đủ bề, mẹ của Chung Lâm Nhuận, là chủ tịch hội đồng quản trị công ty địa ốc giàu sụ, tại sao Lâm Nhuận phải đi thuê nhà ở một mình? Công ty Đắc Quảng có vô số mối liên quan đến ông Lý Bá Thụy, tại sao ông Thụy vừa chết thì Lâm Nhuận đến đây ở? Anh ta đang tìm kiếm cái gì? Hoặc nói cách khác, anh ta đang chờ đợi cái gì? Có liên quan gì đến bức tường kép không? Tập đoàn Đắc Quảng có liên quan đến cái chết của cả nhà ông Lý Bá Thụy không?
Điều đáng sợ nhất là Lâm Nhuận giấu nhẹm nguồn gốc của mình.
Anh ta yêu cô là thật hay giả vờ?
Thảo nào anh ta dửng dưng trước đám tiền khổng lồ của Viên Thuyên, vì gia sản của cha mẹ anh ta chắc phải vượt xa bốn cái vali ấy!
Thực chất anh ta đang muốn gì?
Rất dễ hiểu, anh ta tiếp cận cô là phải có ý đồ riêng.
Tư Dao cố nhớ lại xem có điều gì đặc biệt không?
Sau khi anh ta được cha mẹ đón về để nghỉ chữa bệnh, thì các vụ giết hại liên tiếp xảy ra với cô. Như vậy mục tiêu là cô chứ không phải ai khác. Hôm cô sắp đi thư viện, anh ta còn dặn dò “em hãy cẩn thận”, thế rồi xảy ra vụ việc đáng sợ, tên đi mô tô dịnh chôn sống cô. Điều này chứng tỏ anh ta chắc chắn đã biết cô sẽ gặp nguy hiểm.
Sau khi cô kể với anh ta về chuyện Trương Sinh và Điền Xuyên đang giúp cô giải mã chuỗi ký tự mà Viên Thuyên để lại, thế là có kẻ theo dõi “cư xá Thông Giang”, rồi xảy ra vụ rò rỉ khí gas và nổ tung căn hầm.
Sau khi Thường Uyển chuyển đến ở cùng với cô, anh ta biết cô vẫn ngủ ở phòng anh ta, nên đêm hôm nọ một con dao găm đã cắm vào bộ ngực tươi trẻ của Thường Uyển. Cũng chính cô nói cho anh ta biết Đồng Thụ rất quan tâm đến các vụ án liên quan đến cô, cử vệ sĩ bảo vệ cô... Thế là người sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi hào hùng và quả cảm ấy trở thành hàng rào ngăn chặn ý đồ sát hại của bọn chúng nên Đồng Thụ đã bị chúng ám hại.
Toàn thân Tư Dao lạnh run từng hồi, lòng cô hết sức đớn đau: thì ra cõi đời là thế, toàn những thứ ghê tởm.
Tại sao sau khi những mối nguy hiểm mà Lâm Mang và Lưu Dục Chu đe doạ cô đã hết, thì nguy cơ chết chóc lại liên tục ập đến? Cô là một cô gái bình thường, không có vấn đề gì phức tạp, không chức vụ địa vị cao…Khả năng duy nhất chỉ có thể là vì cô đã biết những điều không nên biết!
Chẳng hạn, bức tường kép ở đây.
Tư Dao chợt tỉnh ngộ. Tất cả mọi chuyện đều xảy ra khi cô nghi ngờ Lịch Thu có liên quan tới “Đau thương đến chết”, và bắt đầu tiến hành điều tra nhưữg bí mật về ngôi nhà này. Điều đó chứng tỏ,có kẻ không muốn cô biết những bí mật về ngôi nhà hay nói cách khác, kẻ muốn giết cô cho rằng cô đã biết những bí mật có thể gây nguy hại đến quyền lợi sát sườn của chúng.
Nhưng kẻ nào định giết cô?
Nếu không có được những phát hiện vừa rồi về Chung Lâm Nhuận thì cô vẫn như đang ở trong thiên la địa võng. Lúc này, phán đoán duy nhất của cô chỉ có thể là “tập đoàn Đắc Quảng”, còn Chung Lâm Nhuận là tay chân, đồng lõa để sát hại cô. Thảo nào gần đây đối với cô anh ta cứ mập mờ khó hiểu, quan hệ nửa vời ỡm ờ.
Nhưng, nếu anh ta thật sự có ác ý thì tại sao lại nói qua điện thoại nhắc nhở cô sắp gặp nạn? Tại sao lại mạo hiểm xông qua đám lửa ở Thôn quái dị để cứu cô? Có lẽ ở đây cẫn còn có nhiều uẩn khúc.
Nhưng dù sao đi nữa, anh ta đến đây ở vẫn là có ý đồ riêng. Anh ta chưa từng kể với cô về hoàn cảnh bản thân và mối quan hệ kinh doanh giữa tập đoàn Đắc Quảng và ông Lý Bá Thụy. Khi đi cùng cô vào hang quan tài, phát hiện ra đám tiền của Viên Thuyên, anh ta cũng không nói có khả năng đấy là tiền của ông Lý Bá Thụy. Giả sử không gay gắt coi việc giấu biệt về bản thân là sự trí trá, thì việc anh ta nói bà mẹ mình chỉ là một viên chức bình thường, rành rành là sự lừa dối ghê gớm.
Một con người có thể bọc lót bản thân rất kín,có thể chôn giấu bí mật sâu đến vậy, có đáng để cô đối xử tử tế không? Nếu không thể, thì còn nghĩ gì đến tình yêu chân thành?
Trực giác của cô trước kia đều không sai, trên đời không thể có sự hoàn mỹ, tình yêu tuyệt đẹp chẳng thể bỗng dưng trên trời rơi xuống.Cô đấu có thể gặp may mắn đến thế? Từ khi cha mẹ qua đời thì sự vui vẻ cũng bỏ cô mà đi.Tư Dao nhớ lại những ngày yêu đương với Lâm Nhuận,thực chẳng khác gì ngọn đèn tàn vụt sáng lần cuối, bởi vì,chắc chắn rằng cô sẽ phải đau thương đến chết!
Tư Dao nhẹ nhàng khép đôi hàng mi,nước mắt theo khóe mắt lăn xuống gối. Có lẽ thứ mà cô bị mất là tình yêu mà không bao giờ cô có được, thứ sắp bị mất, có lẽ là sự sinh tồn mà cô không nên có.
Qua đôi mắt nhạt nhòa cô bỗng nhận ra một bóng người áp đến bên cô.
Cô kinh hãi kêu lên, mở to mắt.Thì ra là Lâm Nhuận, hai tay đang bưng một cái chăn len.
“Dao Dao, anh đây mà! Thấy em đang ngủ, anh sợ em bị lạnh”.Lâm Nhuận hiền hậu nói.
Cô thầm nghĩ “Đồ giả dối!”
”Em chưa ngủ mà, cám ơn anh,nhưng em giật cả mình!” Tư Dao lạnh lùng nói “Vào phòng em sao anh không gõ cửa?”
Lâm Nhuận ngẩn người: “Anh cũng cần gõ cửa à… Anh có gõ cửa,nhưng chẳng thấy em lên tiếng.Anh thấy cửa khép hờ, thế là vào, hỏi thăm em. Đã mấy ngày không thấy em…” Kể từ ngày hai người yêu nhau, Lâm Nhuận rất nhiều lần bước vào như thế, nhưng chưa lần nào bị lạnh nhạt như lần này.
“Em rất mệt, em muốn nghỉ một lát”
”Anh đã nhận được tin nhắn của em, bảo anh đi khám tim mạch.A nh thấy hơi là lạ nên muốn hỏi em cho rõ.Tại sao em lại bảo anh phải đi khám ngay? Anh không hề thấy người khó chịu.Có phải em đã có thông tin gì mới không?”
Dù tôi biết,lúc này cũng không thể nói với anh.
Tư Dao lại chợt nghĩ : anh ta cũng đã vì sự an toàn của mình, cùng mình đi vào hang Thập Tịch, rồi trở thành một nạn nhân mới của “Đau thương đến chết”…
Nhưng cũng chẳng phải anh ta hy sinh vì cô mà có lẽ anh ta rất muốn biết Viên Thuyên đã giấu cái gì trong hang đó,có phải những thứ của ông Lý Bá Thụy, hoặc những thứ mà tập đoàn Đắc Quảng không muốn cho anh ta biết không?
”Không có gì. Anh cũng biết rồi, pháp y nói là khi Thường Uyển chết, quả tim có vấn đề. Cho nên em nghĩ liệu điều ấy có liên quan tới lời nguyền ‘Đau thương đến chết’ không,tức là hễ ai vào đó đều sẽ mắc bệnh tim?Anh …anh rất cần đi khám bệnh, xem tim có tốt hay không”.
Có lẽ chẳng có câu nào giàu ẩn ý như câu này (1)!
*************************
(1) Trong tiếng Trung Quốc, tâm nghĩa đen là quả tim, nghĩa bóng là tấm lòng, lòng dạ.
“Được,anh sẽ đi khám. Cảm ơn em…vừa nãy em khóc à? Có điều gì không như ý? Có thể cho anh biết không? Hay là… em tức vì mấy hôm nay anh không ở nhà với em?” Lâm Nhuận rất thông minh nhưng cũng không nhận ra Tư Dao nói bóng gió xa xôi,vẫn hỏi han ôn tồn,tỏ ra nồng ấm đến nỗi cô phát sợ!
“Em đâu phải đứa trẻ con mà cần phải có người ở bên! Anh cũng không phải là chồng em, đâu cần ngày nào cũng cặp kè?” Giọng Tư Dao càng lạnh tanh.
Người thộn đến mấy cũng nhận ra tâm trạng của Tư Dao, Lâm Nhuận là người hay tự cao,mặt hơi biến sắc, anh bước ra cửa nói : “Được, anh để cho em được yên. Em nên nhớ, lúc em khó khăn nhất anh nhất định sẽ ở bên em”.
Tôi tin rằng anh sẽ đẩy tôi đến chỗ chết thì có!
Lúc Lâm Nhuận đưa tay ra đàng sau đóng cửa, Tư Dao vùi đầu vào gối khóc nức nở.
Có vẻ như “chứng cứ đã rành rành”, nhưng liệu có phải cô trách nhầm anh ta không?
Chẳng hạn, cô cứ tưởng người trong tấm ảnh là Lịch Thu, rốt cuộc là tại cô đã “xem lướt” cộng với “mắt nhập nhèm” nữa. Đó là ảnh của Sở Sở, cô em cực giống Lịch Thu. Vậy thì bà Ưng Chỉ Hoành kia có phải chỉ là rất giống bà mẹ của Lâm Nhuận không? Công ty Đắc Quảng của Ưng Chỉ Hoành ở tận Hải Nam mà cha mẹ của Lâm Nhuận thì ở Tứ Xuyên, xa nhau như hai địa cực.
Tư Dao cầm máy di động, nghĩ ngợi một lát rồi gọi cho Trương Sinh.
Khoảng 15’ sau Trương Sinh trả lời “Cơ bản có thể khẳng định người phụ nữ tên là Ưng Chỉ Hoành có liên quan đến số điện thoại mà bạn cho tôi. Tôi đã gọi, một phụ nữ đã nghe máy, giọng nói rất nặng. Tôi hỏi bà Ưng Chỉ Hoành có nhà không, bà ta nói là đi vắng, giọng nói có vẻ rất cảnh giác và hỏi lại rằng tôi gọi từ đâu đến, tại sao lai có số máy này.”
“Anh dùng điện thoại gì?”
“Máy điện thoại công cộng trong trường, sẽ không để lại dấu vết gì hết.”
“Cảm ơn anh, anh đã giúp tôi rất nhiều”. Tuy đã đoán trước kết quả là thế, nhưng Tư Dao vẫn rất ảo não.
“Tôi biết, bạn có ý tốt với tôi, đã để cho tôi được ‘quấy rối’ phú bà! Tôi sẽ có cơ hội cũng nên!”
“Anh nói vớ vẩn gì thế? Chỉ duy nhất một lần này thôi, anh sẽ không còn cơ hội ‘quấy rối’ nữa đâu! Anh Điền Xuyên vẫn ổn chứ?”
“Rất khá, cậu ấy đã quyết định phá tan màn đêm, đi làm ở 1 công ty rồi. Nhưng vẫn còn ấm ức không vui, chắc là vì nhớ ‘Huyết trích tử’! Đôi lúc tôi rất muốn lấy được một nữ triệu phú, để có được ít tiền đưa cho cậu ấy làm vốn mà thực hiện ước nguyện”
“Anh thật là…!” Tư Dao cảm động, đúng là một tình bạn chân chính. “Thôi nào, không làm ra được ‘Huyết trích tử’ lại càng hay, bọn học trò sẽ bớt vùi đầu vào trò chơi điện tử. Này, nếu anh rỗi rãi, tôi lại muốn nhờ anh giúp một việc… tuy tôi chẳng phải là phú bà…”
Ở máy bên kia Trương Sinh đang cười hềnh hệch “Tôi phục bạn đấy, một cô gái mảnh khảnh, đã trải bao phen khiếp hãi mà vẫn có thể lạc quan như thế”
Tư Dao thầm nghĩ, anh đâu có biết được nỗi khổ của tôi. Cô cũng cười cười: “Tôi chỉ là điếc không sợ súng đó thôi”
Trương Sinh im lặng trong giây lát “Xin lỗi nhé, vừa nãy tôi phát huy trí tưởng tượng quá mức, khiến mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành là bạn phải tự ví với… người điếc, kết quả chẳng hay ho gì!”
“Thôi nào, ta nói chuyện nghiêm chỉnh nhé. Vị sư huynh của anh có cái máy quét ba chiều, anh còn nói anh ấy là một cao thủ về đồ họa vi tính, liệu anh ấy có thể phân tích hình ảnh quay phim được không? Anh Tử Phóng có 1 đĩa DVD copy từ băng hình, tôi sẽ mượn và nhờ vị sư huynh ấy phân tích xem trong đó có trò ma mãnh gì không, ví dụ bị cắt xén, chắp vá gì đó…” Vừa nãy Tư Dao đã nghĩ, muốn điều tra xem công ty Đắc Quảng có liên quan đến cái chết của gia đình ông Lý Bá Thụy không, thì trước hết phải chứng minh được rằng, họ chết không phải do tai nạn giao thông đường thủy bình thường.
Trương Sinh nói “Để tôi hỏi đã, rồi sẽ gọi lại”
Tư Dao đặt điện thoại xuống. Đã 9h tối. Cô tạm quên cái đói, đến gõ cửa phòng Quách Tử Phóng. Anh ra mở cửa, nhìn Tư Dao một lượt từ đầu đến chân, nhận ra cô rất ảo não và chán nản nên thật sự quan tâm hỏi “Tôi vừa thấy Lâm Nhuận đi từ trên gác xuống, trông rất thiểu não.Hai người cãi nhau phải không?”
”Thôi nào, không có chuyện gì quan trọng đâu”.Tư Dao cố gạt đi.
“Dù hai người có vấn đề gì,thì tôi vẫn mong cô hãy tin ở trực giác của bậc đàn anh là tôi. Cậu ấy đã yêu cô rất sâu nặng”.Tử Phóng nhớ đến hồi xảy ra vụ nổ ở “Cư xá Thông Giang”, một ngày đằng đẵng tựa ba thu,và tiếng nức nở của Lâm Nhuận trong điện thoại.
“Nam giới các anh mà cũng có trực giác sao?” Tư Dao lẩm bẩm. “Vâng,t ôi tin anh.Tôi đang định nói chuyện với anh về anh Nhuận.Tôi còn nhớ khi tôi mới dọn đến đây, có lần anh đã nói hồi nhỏ anh Nhuận tuừn giật giải cờ tướng và cờ vây của thành phố nơi anh ấy đã sống. Sau đó anh ấy cũng nói thế.Tại sao anh lại biết thông tin này?”
Tử Phóng nhíu mày : “Sao cô lại nhớ đến chuyện này?”
”Kìa,sao lại ngờ nghệch thế?”
“Quá đơn giản, khi tôi mới dọn đến…”
”Khi anh dọn đến thì Lâm Nhuận đã vào đây ở rồi đúng không?”
” Đúng. Anh ấy đến đầu tiên,sau đó là Lịch Thu, tôi là thứ ba.Có lần sang phòng anh ấy ngồi trò chuyện,thấy anh ấy có vài cuốn sách cờ tướng cờ vây, tôi vốn mê món này, thế là cả hai bên đọ sức. Chỉ trong một giờ tôi thua liền ba ván. bèn hỏi tại sao anh ấy thắng tôi dễ dàng như vậy,anh ấy chỉ im lặng. Tôi ngờ ngợ, bèn vào thư viện tra cứu, tờ báo địa phương hơn chục năm trước đăng tên anh ấy đã từng đoạt giải quán quân”.
“Anh cũng rỗi rãi nhỉ?”
”Tôi chỉ tò mò, tố chất của phóng viên mà! Cũng vì rỗi quá.Hồi đó cô đã dọn đến để giao cho tôi lắm việc thú vị như sau này đâu!”
”Anh vẫn nói là liên hệ với bên công an, vụ án Đồng Thụ bị ám hại, tiến triển đến đâu rồi? Nói thực lòng, hàng ngày nghĩ đến anh ấy bị hại chỉ vì điều tra các vụ án liên quan đến tôi, tôi rất khổ tâm”.
“Tôi cũng thế, nhưng cô đừng tự dằn vặt mình vì sự việc này đâu có đơn giản. Gần đây tôi càng hay nghĩ rằng, chưa biết chừng cái chết của Đồng Thụ lại liên quan đến cái chết của gia đình ông Lý Bá Thụy. Cô nên nhớ, anh ấy rất nghi gia đình đó bị giết hại nên đã sơ bộ điều tra nhưng sau đó lên làm đội phó, bị phân tán tinh lực vào nhiều vụ án khác. Hơn nữa cũng vì các đầu mối điều tra rất mờ nhạt, nên anh ấy mới tạm gác lại vụ này. Sau khi anh ấy hy sinh, anh em cảnh sát đều sững sờ và rất phẫn nộ. Có điều, ý kiến trong nội bộ lại khác nhau. Những người vốn là cấp dưới của Đồng Thụ cho rằng cái chết của anh ấy có liên quan chặt chẽ với cái chết của Thường Uyển, hung thủ đã vạch kế điệu hổ ly sơn. Những người khác thì cho rằng hai vụ án chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Đúng là cô liên tiếp gặp nguy hiểm,nhưng động cơ sát hại Thường Uyển - hoặc nói là sát hại cô –không mấy rõ ràng. Hồi đó cô được bảo vệ, nhưng nếu đối phương đủ kiên nhẫn mai phục thì vẫn có thể tìm được cơ hội để ra tay, chứ không cần thiết phải khiêu khích cảnh sát làm gì. Đây rõ ràng là hành vi của một bọn người ngông cuồng bất chấp tất cả, cho nên, khả năng lớn nhất vẫn là bọn tội phạm trong vụ Dolantin. Mọi người nhất trí nhận dịnh vụ Dolantin là một tập đoàn tội phạm có tổ chức, vì thế chúng mới ngông cuồng như vậy”.
“Tức là, đa số cho rằng việc Đồng Thụ chết liên quan đến vụ án Dolantin nên vụ án liên quan đến tôi đã bị gác lại?”
”Tất nhiên vẫn có người chuyên trách song trọng điểm vẫn là vụ Dolantin, vì mức độ nguy hiểm của nó đối với xã hội rộng lớn hơn,và hệ quả nguy hại mà vụ đó tiếp tục phát sinh…” Khi hăng lên,Tử Phóng khó tránh khỏi dùng từ không chuẩn. nói xong lập tức cảm thấy ân hận.
“Tức là, tôi thuộc ‘thời quá khứ’ nên phải tự lo thân chứ gì?”
”Tôi luôn luôn có cảm giác chúng ta đang chỵa đua về thời gian,nhưng kết quả thu được chỉ là các đầu mối mong manh; và ngay trong chúng ta cũng còn tồn tại vấn đề tín nhiệm.”
”Không phải vấn đề tín nhiệm. Là bạn, các anh đã bỏ nhiều công sức để giúp tôi.Các sự việc xảy ra gần đây đã nhắc nhở tôi phải gắng hạn chế, đừng để các anh bị lôi cuốn vào. Nếu vì thế mà các anh cảm thấy có phần xa cách, thì mong các anh bỏ quá cho”.
”Nhưng tôi luôn nghĩ, chúng tôi phải có trách nhiệm đối với sự an toàn và tính mạng của cô.Là phóng viên, tôi thường rất nhạy cảm với các sự việc chưa được biết,tuy nhiên tôi tôn trọng sự lựa chọn của cô. Khi nào cần giúp đỡ, cô đừng e ngại gì.”
”Không phải thế. Tôi lại muốn anh giúp đây này. Anh có thể cho tôi xem lại mấy cái đĩa ghi hình của hệ thống giám sát trước và sau khi gia đình ông Lý Bá Thụy gặp nạn không?”
rương Sinh vào phòng Tư Dao, bước thẳng đến trước máy tính, tra đĩa DVD vào ổ chạy đĩa.
“Sư huynh của anh đã phân tích xong rồi à? Nhanh thật đấy!” Tư Dao mừng rỡ reo lên.
“Tôi đã nghĩ lại rồi, chỉ khi nào thật cần thì mới nhờ đến anh ấy, để tiết kiệm thời gian”.Trương Sinh nói .”Trước khi xem các hình ảnh này, tôi thử nhắc bạn, bạn còn nhớ Điền Xuyên có khả năng đặc biệt gì không?”
”Nhớ chứ! Vì bộ óc không chất nhiều chuyện,cho nên anh ấy có trí nhớ rất tốt”.Tư Dao nghĩ, thì ra lại là công lao của Điền Xuyên.
Trên màn hình là hình ảnh sáng sớm hôm gia đình ông Lý Bá Thụy gặp nạn. Ông lái xe ra cửa, mọi người lần lượt lên xe,không có dấu hiệu bị cắt xén gì cả.Tức là,các hình ảnh này đều đúng.Từ đầu đến cuối, hình ảnh vẫn được ghi thời gian, không thấy có vấn đề gì. Bây giờ tôi tua nhanh. Bạn xem xem có nhận ra điều gì không”.
Toàn là các hình ảnh xe chạy ra, phóng đi. Sau đó là tĩnh tại.
“Tôi không nhận ra có vấn đề gì”.
Trương Sinh cho lùi lại một đoạn ngắn : “Nào, nhìn kỹ xem!”
”Anh nói đi vậy, tôi xin chào thua!”
” Ôi cái cô học trò này… tôi gợi ý vậy : hãy nhìn các bóng cây trên mặt đất”.A nh lại tua nhanh.
Khi xe chạy đi thì trời chưa sáng rõ, đèn đường vẫn còn,bóng cây trước cửa nhà hắt xuống mặt đất. Sau đó trời sáng dần, đèn đường tắt, dần dần hiện ra bóng cây do ánh mặt trời tạo nên.Trương Sinh nhấn nút “dừng” rồi cho chạy với tốc độ bình thường.
“À...”Tư Dao khẽ kêu lên vì thấy bóng cây trên mặt đất chợt biến mất.
“Dù mặt trời bị mây trôi che khuất, thì bóng cây vẫn phải từ từ mờ đi,nhưng ở chỗ này bóng cây đột nhiên biến mất, cho đến ba giờ sau đó mới lại có bóng”.
“Tức là, kể từ lúc bóng cây biến mất trở đi là đoạn phim bị cắt bỏ rồi làm lại”.
” Đúng thế. Nhà ông Thụy dùng thiết bị quay phim giám sát khá tiên tiến, dùng băng kỹ thuật số -lưu trữ, thay đổi,chỉnh trang, hoặc cắt xén lắp ghép đều thuận tiện. Và đương nhiên là phân tích nó cũng dễ. Điền Xuyên nhận ra chỗ lắp ghép, rồi tôi phát hiện ra vấn đề bóng cây. Sau đó tôi đưa cho sư huynh phân tích. Chỉ vài phút sau sư huynh đã kết luận chính xác là đã bị lắp ghép. Tôi bèn hỏi tại sao chỉ số thời gian trên phim vẫn liên tục,anh ấy nói ghi hình kỹ thuật số, đã có thể cắt xóa lắp ghép thì cũng có thể ‘bắn’ thời gian vào. Anh ấy còn cho rằng, người ‘thao tác’ thậm chí có thể làm xong nội dung trên máy tính,ghi cả thời gian,sau đó in sang băng hình,căn cứ vào thời gian đã gán cho mà đặt vào máy để tiếp tục quay thời gian còn lại của ngày hôm đó”.
Kết luận thật đơn giản : băng hình đó đã bị làm giả. Nếu không có Điền Xuyên phát hiện, thì mấy ai đã nhận ra nổi?
”Tất cả nói lên rằng, đoạn phim ghi cảnh cả nhà ông Thụy chuyển hành lý lên xe, không xảy ra vào sáng hôm xảy ra tai nạn!” Tư Dao chợt hiểu ra.
“Tôi cũng nghi là thế.Tôi cho rằng những đoạn phim này làm ra để nhằm ứng phó với hệ thống giám sát của nhà ông Thụy, nói cách khác,là ứng phó với những người cần xem nó”.
Mục đích là gì? Để che mắt cảnh sát? Khiến cho cảnh sát tin chắc gia đình ông Thụy chết chỉ là do tai nạn giao thông đường thủy.
Kẻ đã “thao tác” cái băng hình ấy, chắc chắn đã sử dụng các băng cũ,chọn được cảnh gia đình ông xuất hành vào sáng sớm.
Máy ghi băng luôn đặt trong nhà, thì kẻ kia phải lần vào nhà…hoặc trước đó đã có được các băng cũ của gia đình ông Thụy. Điều này chứng tỏ ngôi nhà của ông và gia đình ông đã bị theo dõi.
Có lẽ gia đình ông đã bị giết hại. Vụ đắm tàu trên sông Thanh An chỉ là thủ đoạn để che đậy hành vi giết người. Sau khi giết xong,hung thủ chỉ cần thay quần áo của họ cho khớp với trang phục đã xuất hiện trong băng ghi hình rởm đó, là sẽ không gây nghi ngờ gì nữa.
Mọi cách làm đều nhằm không để chó phía cảnh sát phải chú ý.
Đúng là cảnh sát đã không chú ý, cho đến khi cô nhận được tấm ảnh của Sở Sở và gia đình ông Thụy. Từ đó cô bắt đàu quan tấm đến bí mật về ngôi nhà này.
Có kẻ đang mong cô biến khỏi mặt đất, để không còn ai nghĩ đến những bí mật của ông Thụy và ngôi nhà này nữa.
Rất có thể, Viên Thuyên cũng biết ít nhiều bí mật (ít ra,cô ấy cũng đã vào “tường kép”,và xách đi một đám tiền lớn). Liệu có phải kẻ đã hại gia đình ông Thụy chính là kẻ đã gây ra cái chết của Viên Thuyên không? Nếu không, tại sao cô ấy phải sớm sắp đặt “hậu sự” và “di chúc”? Rõ ràng là cô ấy đã cảm thấy mối nguy. Cũng như cô hiện nay, chưa biết lúc nào sát thủ sẽ bất ngờ ra tay.
Nếu những suy đoán này là đúng,thì kẻ nào đã vạch ra mọi kế hoạch?
Sau khi Trương Sinh ra về, Tư Dao cứ băn khoăn mãi. Cô lại chui vào bức tường kép, dự định sẽ nhanh chóng đọc nốt các tài liệu mà ông Thuỵ đã cất giữ, xem xem có điểm nào gợi mở chăng.
Đám giấy tờ còn lại, ngoài một số thư từ qua lại giữa ông Thụy và các bạn cũ mới, phần lớn là các văn bản liên quan đến tập đoàn đắc Quảng trong đó có một số sổ sách ghi tỉ mỉ thu chi kế toán,khiến Tư Dao rất ngạc nhiên. Ông Thụy là kiến trúc sư, nhưng ở tập đoàn Đắc Quảng thì chỉ là một cổ đông. Công việc ở đây không liên quan gì với sở trường của ông, tại sao ông ta phải ghi chép chi tiết như thế này?
Ông Thụy có những điểm khác thường, Lâm Nhuận thì ‘mai danh ẩn tích’ đến ‘nằm vùng’ trong ngôi nhà này, tất cả nói lên một điều : tập đoàn Đắc Quảng có thể là kẻ đầu sỏ gây nên mọi mối nguy hiểm và tội ác.
Tư Dao lục tìm kỹ khắp nơi, xem xét đủ các thứ bày trên giá gỗ.
Trong một kẹp giấy tờ cuối cũng, cô thấy một đĩa CD. Ngoài vỏ có in chuỗi ký tự LW586136697400C.
Chương 32
ĐỒNG BỆNH MÀ CHẲNG THƯƠNG NHAU
Cả ngày hôm nay nhất là từ sau khi ngồi ăn trưa với Tư Dao, Lâm Nhuận không biết bao lần định nhấc điện thoại lên gọi đến phòng khám chuyên gia của bệnh viện thần kinh để hẹn nói chuyện với bác sỹ Du Thư Lượng, nhưng rồi lại thôi. Anh biết hiện giờ là một thời kỳ hết sức chơi vơi, không rõ gặp Thư Lượng rồi, sợi dây đang căng liệu có đứt luôn, rồi anh sẽ nói ra điều anh không nên nói? Mà anh thì còn phải giải quyết những việc còn quan trọng hơn…
Dù những việc trước mắt quan trọng đến đâu thì cũng chỉ vì người con gái đã chịu bao khổ sở khốn đốn, hết sức đáng thương kia!
Nhưng tại sao cô ấy bỗng nhiên lại xa lánh anh?
Sự bất ngờ xa lánh ấy khiến cho kế hoạch của anh có nguy cơ đổ bể.
Điều đáng buồn hơn là anh sẽ lại phải nhìn thấy bóng đen chết chóc.
Sau khi tan tầm, Lâm Nhuận không nần lại cần mẫn làm thêm như mọi ngày nữa, anh về nhà từ sớm, rồi lên tầng 2 gõ cửa phòng Tư Dao.
Không thấy trả lời. chắc cô ấy vẫn chưa về.
Lịch Thu đã về từ lâu, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô từ trong phòng mình bước ra. Thấy Lâm Nhuận ấm ức bước xuống cầu thang, cô cũng xuống theo. Khi bước đến gần cửa phòng Lâm Nhuận, cô mới gọi tên anh. Lâm Nhuận chầm chậm xoay người lại, Lịch Thu cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Nhuận nhìn vẻ mặt Lịch Thu, anh cũng ngạc nhiên không kém: “Chị Thu sao thế?”
“Tôi..thấy anh rất ủ rũ…anh chưa bao giờ như thế này cả. Kể cả khi bị thương đang nằm liệt giường, anh cũng vẫn mạnh mẽ lắm kia mà?”
Lâm Nhuận cảm thấy bùi ngùi. Vậy là vẫn còn có người quan tâm và nghĩ đến tâm lý, tâm trạng cùa mình.
“Cảm ơn chị đã quan tâm, tôi không sao cả. “ Lâm Nhuận được giáo dục từ bé, không được thể hiện sự yếu đuối và dựa dẫm về tinh thần và tình cảm. sự giáo dục ấy này lại chiếm ưu thế.
Chỉ bản thân anh hoặc thêm bác sỹ Thư Lượng nữa là biết rõ khía cạnh nhạy cảm và mềm yếu của anh.
“ Tôi thấy anh chàng Tử Phóng lắm mồm đã nói là, giữa anh và Tư Dao có một số chỗ hiểu lầm. anh đừng nén mãi trong lòng những điều không vui. Nên nói chuyện với cô ấy. Dù sao…hai người thực sự rất đẹp đôi, nếu phải chia tay thì thật đáng tiếc”.
“Vâng, tôi sẽ làm thế”. Anh thầm nghĩ, cô đâu có biết tôi và cô ấy chắc chắn không thể đến với nhau.
Kết cục của chúng tôi sẽ là “Đau thương đến chết”!
Thời gian thì không còn nhiều, có thể gặp cô ấy mấy lần nữa?
Nghĩ đến đây Lâm Nhuận không sao kìm nổi, hai hàng lệ trào ra từ khóe mắt.
Lịch Thu nhận ra ngay,
“Anh Nhuận nói xem, chuyện là thế nào vậy?” Lịch Thu cảm thấy giữa Lâm Nhuận và Tư Dao không đơn giản là tranh luận cãi nhau…
Cô ấy là một người dịu hiền, có lẽ…cái tính cách căn bản là yếu mềm của mình luôn rất cần sự quan tâm của một người chị gái như thế này.
“Có lẽ chị Thu sẽ không thể tin rằng, xưa nay rôi là một người chẳng vui vẻ gì”. Tôi có thể mở ngăn kéo cho chị thấy, hàng chục lọ thuốc chống bệnh trầm cảm.
Lịch Thu càng thêm kinh ngạc, lẽ nào đây là sức tàn phá không gì mạnh hơn của tình yêu…
"Anh đừng nói thế này. Anh vẫn rất ổn, mọi phương diện đều rất đặc sắc. Dao Dao cũng là cô gái cực kỳ đáng mến, xinh đẹp, rất hiểu biết. Hai người sẽ có tương lai rất tốt đẹp, anh hãy kiên định vững tin!"
Lịch Thu càng nói, Lâm Nhuận càng cảm thấy tương lai mịt mờ . Những sự giấu giếm, lừa dối, cứng cỏi giả tạo, che đậy sự yếu ớt, nén chặt sự giằng xé nội tâm...đều xối xả tuôn trào theo làn nước mắt. Đã bao ngày tháng qua anh khát khao được sà vào một cõi lòng để mà thỏa thuê nức nở như một đứa trẻ con.
Nếu vẫn như trước cố gồng mình một cách bất lực thì chắc anh sẽ gần như tự đào mồ chôn mình.
Mình đâu phải là thiên thần bảo vệ mà Tư Dao rất cần, chính mình vốn là một con người đang chìm đắm, ai sẽ cứu vớt mình đây?
Liệu mình có thể sống cho mình một lần, quên đi nghĩa vụ, sự kiêu hãnh, vẻ vang, chính nghĩa, tình thân, tình yêu... để chỉ còn có cái tôi bé nhỏ ích kỷ, để nói với cô gái xinh đẹp cao sang này rằng, cô rất thấu hiểu lòng người, cô như làn nước suối mát trong, cô đã quan tâm giúp đỡ tôi với đôi bàn tay và bờ vai đáng tin cậy, tôi không còn sự lựa chọn nào khác, tôi nguyện xin làm một đứa trẻ con bơ vơ...
Nhưng anh vẫn không thể nói ra. Sự kiêu hãnh, chính nghĩa, tình yêu mà anh không thể quên đã ngăn cản anh lại. Anh chỉ nói: "Chị Thu à, tôi cảm thấy mình sống rất mệt mỏi, rất khổ sở". Nói rồi, anh ngồi ngay lại bên cửa ôm mặt khóc.
Lịch Thu chưa từng thấy một người đàn ông cao to mạnh mẽ nhường ấy lại òa khóc như thế này. Từ nơi mong manh nhất nơi đáy lòng cô thấy nao nao. Ngay từ ngày đầu dọn về đây ở cô đã rất có cảm tình với chàng trai tuấn tú này. Tuy nhiên, cái chết của người em gái vẫn như một bóng đen ám ảnh khiến Lịch Thu chưa từng thấy xúc động yêu đương
Tình yêu giữa Tư Dao và Lâm Nhuận đến nhanh như làn chớp, đâu phải không khiến cô thấy bùi ngùi?
Lịch Thu cúi xuống, giọng đầy thương yêu trìu mến: "Khóc đi, khóc cũng là tốt, anh sẽ thấy dễ chịu hơn... tôi có thể ngồi bên anh. Nào, vào nhà đi!"
Cô kéo Lâm Nhuận quay trở vào, đỡ anh ngồi xuống đi văng, rồi lặng lẽ đừng trước anh, nghe anh kể về nỗi lòng, về những mâu thuẫn trong cuộc sống, về sự tuyệt vọng đối với tương lai.
"Tôi thật sự không biết con đường tương lai sẽ đi về đâu". Lâm Nhuận bỗng đứng lên, như muốn thể hiện rằng rất khó bước đi. Phải, vì chân anh vẫn chưa khỏi hẳn.
Anh là con người rất có tình cảm, vì Tư Dao, anh đã bị thương nặng.
Động tác quá mạnh khiến anh loạng choạng suýt ngã.
Lịch Thu vội đỡ anh.
Lâm Nhuận sững sờ, khẽ nói "cảm ơn". Anh bỗng ôm chặt Lịch Thu, rồi lại bật khóc nức nở.
Ngay bên mình là một con người thân thiết có thể nương náu, mình là kẻ rất yếu đuối, chứ không phải là một con người mạnh mẽ gì.
Lịch Thu thấy lúng túng, nhưng cô hiểu ngay ra, người đàn ông này cần được tựa vào một bờ vai để khóc than; chính cô lại đang rất thông cảm với anh.
Và thế là cô để cho Lâm Nhuận ôm choàng lấy mình, cô chỉ khẽ khuyên nhủ anh vài câu..
Đúng thế, tiếng nức nở của Lâm Nhuận đã nhỏ dần, hai người lặng lẽ ôm nhau, cùng cảm nhận những giây phút tĩnh lặng.