Trở lại tìm nhau - P2:ĐẤU TRANH - Chương 16:Never let me go

Những ngày hạnh phúc

Tháng Chín năm 2001 - tháng Mười năm 2002

Ethan

Tình yêu ập đến bất ngờ. Trong giây lát, chẳng còn gì tồn tại nữa. Bỗng dưng, mọi thứ như nằm ngoài thời gian, ngoài mọi chuẩn mực. Bỗng dưng, cuộc đời không làm ta sợ nữa.

Céline

Bỗng dưng, tim ta rừng rực lửa, đầu óc đảo điên, ruột gan trống rỗng. Ta sống trong trạng thái không trọng lượng, tim ta run lên, ý nghĩ Upside down[77].

Ethan

Bỗng dưng, ta thấy có dòng máu mới chảy trong huyết quản, con tim mới, những ý nghĩ sáng rõ hơn. Ta chỉ còn hít thở nhờ cô ấy. Vì cô ấy giúp ta thoát khỏi chính bản thân mình.

Ta thấy thèm làn da cô, đôi môi cô, mùi tóc cô. Giờ đây, chính cô là người giữ chìa khóa mở cửa thiên đường và địa ngục.

Céline

Không có anh, ta chỉ còn là sự chờ đợi. Vì anh làm ta sống gấp, vì anh làm ta sống mạnh mẽ. Sự bổ sung biến thành phụ thuộc làm ta say sưa. Vì tận sâu trong đáy lòng, ta vẫn chỉ mong muốn điều ấy: dạt dào con tim, hòa chung dòng máu.

Ethan

Bên ngoài là cảnh hỗn độn, giá lạnh, những bức thư chứa bột than, Afghanistan bị đánh chiếm, Daniel Pearl bị chặt đầu. Nhưng ta không còn sống trong thế giới đó nữa. Ta đã tự tạo cho mình thánh đường riêng, vương quốc êm ái chỉ có hai thần dân.

Céline

Trong những đêm ở Mỹ của chúng tôi, chỉ có sẻ chia và buông thả. Đầu tôi trên vai anh. Tóc chúng tôi lẫn ào nhau. Tiếng máu âm thầm sôi trong tĩnh mạch anh. Tiếng tim anh đập hòa vào tim tôi.

Ethan

Được hai ngày, rồi cô ấy lại lên máy bay. Tôi tiễn cô ra sân bay. Mỗi lần tôi lại tự hỏi mình lấy đâu ra sức mà chờ đợi mười lăm ngày để được gặp lại cô?

Trên chuyến tàu điện ngầm đưa tôi về Manhattan, môi tôi vẫn còn dư vị môi tôi.

Trong cuốn sách cô tặng tôi, một câu được gạch chân làm tôi mỉm cười: Phải chăng tình yêu làm người ta ngốc nghếch, hay chỉ có những kẻ ngốc mới phải lòng?

Céline

Mỗi lần rời xa anh, tôi thấy lòng trống rỗng như vết thương ngoác miệng. Sân bay Roissy buồn tênh. Cuộc sống thực tại dội gáo nước lạnh.

Buổi tối, nằm một mình trên giường, tôi căng tấm màn hình khổng lồ. Trong rạp chiếu phim trong mơ, nơi tôi là khán giả duy nhất ấy, tôi chiếu đi chiếu lại cho mình xem những cảnh chúng tôi gặp lại nhau.

Ethan

Trên sân bay, tôi nhìn cô ấy chạy về phía tôi. Trong người tôi như có vụ nổ sinh học lớn, thứ cocktail hoóc môn phéromone và adrénaline tràn ra lênh láng. Đó là điều tốt đẹp nhất tôi từng được trải qua trong đời. Tốt đẹp hơn tất cả những gì sau này tôi được sống. Hơn cả buổi hòa nhạc Mozart khi tôi được ngồi ngay hàng ghế đầu.

Céline

Kỳ nghỉ Giáng sinh ở New York.

Thành phố suy sụp, tê liệt vì lạnh giá. Trong suốt một tuần, chúng tôi không ra khỏi căn hộ nhỏ của anh ở Greenwich Village. Bốn mươi mét vuông hạnh phúc êm ấm, đó là diện tích vương quốc tình yêu chúng tôi. Ngoài cửa sổ, những bông tuyết rơi, đèn nhấp nháy, băng giá trên cửa kính. Trong nhà, hơi ấm cơ thể và hơi thở hòa quyện vào nhau.

Tiệc kẹo gôm và nước dừa.

Đọc sách bên lò sưởi.

Anh đọc sách tâm lý, còn tôi đọc tiểu thuyết của nhà văn Pháp Modiano.

Nhạc nền là những đĩa than saxophone của anh và những đĩa CD Bono của tôi.

Ethan

“Bởi vì anh yêu em”.

Céline

Một tiệm xăm nhỏ ở EastVillage. Hôm sau ngày anh nói với tôi “anh yêu em” lần đầu tiên. Mũi kim chạy trên vai tôi khắc những chấm li ti tạo thành nét chữ lượn vòng. Đó là dấu hiệu của người da đỏ được các thành viên một bộ tộc cổ xưa dùng để chỉ bản chất của tình cảm yêu đương: chút gì đó từ anh đã thấm vào em mãi mãi và lây lan trong em như nọc độc. Nét khắc trên cơ thể như bùa hộ mệnh để đương đầu với cuộc sống khi nó không được dịu ngọt như bây giờ.

- Cô có đau không? người thợ xăm lo lắng hỏi.

Tôi nhìn mũi kim bơm mực vào dưới da tôi.

Vừa đau vừa êm dịu.

Như tình yêu.

Những ngày đen tối

Tháng Mười năm 2002 - Hôm nay

Ethan

Còn hơn cả điều linh cảm, đó là sự chắc chắn, khủng khiếp và bất ngờ: ta là mối hiểm họa cho Céline, vì ta mang cái chết đến. Cái niềm tin chắc chắn ấy bỗng dưng đến với ta và bám chặt lấy ta như căn bệnh quái ác. Nó đến tìm ta trong lúc ngủ, bám riết lấy thân thể ta, gây cho ta đủ điều khó chịu: đau đầu dữ dội đến buồn nôn, ảo giác ghê rợn làm ta choáng váng mà không có cách gì thoát ra được. Đó k phải là trầm cảm, điên loạn hay ngông cuồng. Đó là một thế lực chưa từng được biết đến, mạnh mẽ và đáng sợ, thứ thế lực ta không thể thỏa hiệp. Ai đó ta không muốn quen biết đã gửi thứ tín hiệu ấy từ cái nơi nào đó tôi ako thể đến được. Một tình huống khẩn cấp mà ta chỉ có thể cúi đầu chấp nhận, không tìm cách hiểu tại sao. Có giọng nói cứ thì thầm vào tai ta: hãy bỏ cô ấy đi, nếu ngươi còn muốn cô ấy được sống!

Céline

Không bao giờ em quên được mói tình này. Anh đã lấy đi anhs áng của em, nhựa sống của em, niềm tin của em. Ngày thang của em giờ đây trống rỗng, đời em đã chết. Em chỉ còn giả vờ thôi. Ngày nào em cũng đợi một dấu hiệu, một cử chỉ.  Đợi anh giải thoát em ra hỏi cái hố tối tăm nơi anh đã bỏ em lại. Đợi anh nói cho em biết tại sao.

Tại sao anh lại bỏ em?

Ethan

Lòng tan nát, tôi xuôi xuống Đại lộ 5. Xa lạ với cuộc đời, tôi để dòng người qua lại cuốn đi. Lần đầu tiê, sức sẽ của thành phố này hủy hoại tôi. Nó không cuốn tôi theo mà nhấn chìm tôi xuống. Tôi cứ tưởng mình không còn bị ảnh hưởng bởi những thứ đó nữa: xúc cảm, tình yêu, đau khổ. Nhưng không phải vậy.

Céline

Đại lộ Champs-Élysées.  Tôi bước đi giữa Paris vào tháng Mười một. Những ngày mưa và buồn bã, dù người ta đang chăng đèn kết hoa chuẩn bị đón Giáng sinh. Khi mất tình yêu là ta mất tất cả. Tôi tránh không nhìn vào mắt mọi người, không nhìn những đôi lứa ôm hôn nhau, những người vừa đi vừa nắm tay nhau.

Pháo đài cô đơn.

Thành đô đau đớn.

Thẳm sâu trong đầu tôi lại hiện ra một câu. Năm 1992, trường trung học Paul-Éluard. Kỷ niệm xa xôi về kỳ thi tốt nghiệp trung học, môn tiếng Pháp. Một bài thơ mà ngay lúc ấy ta không để tâm, nhưng nhiều năm sau lại làm ta nghẹn ngào. Em từng gần anh đến mức giờ thấy lạnh lẽo khi ở bên người khác.

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3