Trở lại tìm nhau - P3:TỈNH NGỘ - Chương 32: The end

Bang New York

Thứ Bảy ngày 31 tháng Mười năm 2007

16h 02

Dải phân cách vẽ trên nền nhựa đường trôi nhanh dưới bánh xe. Lốp rộng, yên thấp, động cơ kêu ro ro, càng xe to và xiên xiên: chiếc xe mô tô lao về hướng Hamptons. Ánh nắng chói chang làm ánh lên lớp vỏ mạ crôm phản chiếu bầu trời trong xanh. Trên bình xăng màu hồng ngọc, hình logo Harley Davidson sáng long lanh.

Sau tay lái là Ethan.

Sau Ethan là Céline.

Từ New York, họ lao như bay trong cuộc dạo chơi ngây ngất. Khoảnh khắc thật kỳ diệu. Cô choàng tay ôm lấy ngực anh, say sưa bám chặt lấy anh. Cuộc tái ngộ của hai người có sự mạnh mẽ của những câu chuyện tình yêu chớm nở và sự nguôi dịu của những kẻ biết mình sẽ không bao giờ xa nhau nữa. Họ đã bỏ quá khứ lại sau lưng, quyết không làm hỏng hiện tại kỳ diệu bởi những lời xin lỗi hay biện bạch không dứt. Giờ chỉ có sức mạnh của điều hiển nhiên và hạnh phúc được ở bên nhau là đáng kể.

* * *

Giữa Southampton và Montauk, họ đi qua những làng mạc trù phú và những cảng đánh bắt cá voi cũ ven bờ Đại Tây Dương tạo thành trung tâm Hamptons. Nơi này được mệnh danh là "Deauville[122] của Mỹ", rất đông du khách vào mùa hè, nhưng khá êm ả vào mùa thu. Dù có quá trình tư sản hóa và những ngôi nhà triệu phú nhưng dải đất nằm giữa đại dương này vẫn giữ được nét duyên dáng vĩnh hằng từng quyến rũ các nghệ sĩ: Dali[123] và Duchamp[124] từng đến đó để lấy cảm hứng, Jackson Pollock[125] đã vẽ phần lớn tác phẩm của ông ở đây. Mùa hè năm 1956, ngôi làng nhỏ Amagansett thậm chí từng là nơi diễn ra tuần trăng mật của Marilyn Monroe và Arthur Miller, tương truyền đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời người nữ diễn viên ấy.

Sau ba giờ du ngoạn, Céline và Ethan đến làng Montauk, ở tận cùng bờ Nam Long Đảo. Nơi này được người dân trong vùng gọi là The end: bến cuối của tuyến đường sắt, kết thúc chuyến du hành, kết thúc câu chuyện.

Chiếc mô tô dừng lại trước một ngôi nhà dân chài cũ ẩn sau những đụn cát. Hai người duỗi chân cho đỡ mỏi trên bãi cát dài mịn nơi những con sóng cuộn tới tấp ào vào. Gió mạnh làm người thấy khỏe lại. Bầu trời loáng thoáng mấy dải mây màu phấn hồng trông như trong mơ.

- Anh vẫn đưa các cô gái anh quyến rũ được về đây à? Céline vừa đùa vừa bước vào nhà.

Phòng chính của ngôi nhà vẫn giữ nguyên nét trang trí cũ với những xà gồ lộ thiên, bàn ghế gỗ mộc và những thứ đồ lặt vặt chất đầy các góc: đèn bão, mô hình thuyền buồm, la bàn, ống nhòm, bộ sưu tập sao biển và cá ngựa. Trên tường, cạnh một loạt những phao cứu sinh là những tấm lưới lẫn vào thừng chão và phao nổi bằng li e.

Dù trời nắng đẹp nhưng trong nhà vẫn lạnh buốt. Trong khi Ethan thu nhặt củi để nhóm lửa, Céline nắm lấy tay anh và kéo anh ra cầu thang.

- Em cứ tưởng anh sẽ vội vàng chỉ phòng ngủ cho em cơ đấy.

* * *

Hai bàn tay chồng khít lên nhau.

Hai đôi môi gắn chặt vào nhau.

Hai cơ thể tìm nhau.

Sự tự do bay lượn, những mẩu hạnh phúc bị bứt ra, du hành trong trạng thái không trọng lượng.

Quỹ đạo ngắn ngủi bên ngoài thời gian.

Những đôi môi cắn vào nhau, những cơ thể hòa vào nhau, những con tim bùng cháy.

Cơn hỏa hoạn nghiến ngấu và thiêu hủy.

Trái lựu đạn rút chốt ném vào giữa tường.

Váng vất, ngạt thở, ruột gan trống rỗng.

Những đôi môi thì thầm, những cơ thể bám vào nhau, hơi thở gấp gáp.

Tóc vương vào nhau, hàng mi chấp chới, hơi thở trao nhau.

Hệt như nụ hôn của thiên thần.

Như điệu nhạc của địa cầu.

Như người làm xiếc trên dây thấy choáng váng.

* * *

Một hình xăm trên vai thấp thoáng giữa tấm khăn trải giường bằng lanh: dấu hiệu của người da đỏ được các thành viên một bộ tộc cổ xưa dùng để chỉ bản chất của tình cảm yêu đương: Chút gì đó từ anh đã thấm vào em mãi mãi và lây lan trong em như nọc độc.

Ngoài tời, gió gầm rú làm rung những ô kính trên cửa sổ.

* * *

Người quấn chặt trong tấm chăn, Céline đi ra ngoài hiên. Trời quang, ánh lên vẻ trong sáng tuyệt trần. Cô nhìn đường chân trời, thử dùng mắt dõi theo mặt trời đỏ rực đang bắt đầu lặn. Quả cầu lửa dần dần khuất sau dòng nước. Ngay trước khi biến mất hoàn toàn, phần phía trên của quả cầu trông như lướt qua chân trời và chính lúc đó, Céline thấy cái tia sáng màu lục, le green flash, tia nắng cuối cùng trong ngày.

Nó chỉ diễn ra trong giây lát, thoáng qua và bất chợt, khi tia lửa màu lục bảo tách ra khỏi mặt trời rồi biến mất cũng bất ngờ như khi xuất hiện. Céline đứng im phăng phắc trong giây lát, như bị thôi miên bởi màu lục mà theo người ta nói thì chưa có họa sĩ nào vẽ lại được, màu lục mà theo người ta nói thì tựa như màu của thiên đường.

Cô nhớ lại câu chuyện truyền thuyết Scotland cổ nói rằng ai nhìn thấy tia nắng mặt trời cuối cùng sẽ có quyền năng làm tiêu tan ảo ảnh và đọc được tình cảm trong lòng người khác.

Ethan ra đứng cùng cô, tay cầm hai tách bốc khói.

- Nếm thử cái này rồi nói cho anh nghe em thấy thế nào! anh vừa nói vừa chìa cho cô một trong hai cái tách.

Cô trêu anh:

- Em vẫn biết các câu chuyện tình bắt đầu bằng rượu sâm banh và kết thúc bằng trà hoa cúc, nhưng em không nghĩ bọn mình đã đến nước ấy...

- Đây có phải là trà thảo dược đâu, đây là rượu groc nóng đấy chứ! Gồm có rượu rhum màu hổ phách, nước chanh, mật ong và quế.

Cô nhìn anh cười và uống một ngụm.

- Nóng quá!

Cô dùng thìa với bông hoa hồi nổi trên mặt tách và nghịch ngợm cắn nó nhấm nháp.

- Em có muốn anh làm mì cho em ăn không? anh quàng tay ôm eo cô hỏi.

- Nghe hấp dẫn quá...

- Món mì sợi với mực anh vẫn làm ấy...

- Em không hiểu sao mình sống được năm năm nay mà không ăn món đó.

- Hay là mình ra tiệm ăn? Có một quán bia ở gần đây của một ông chủ người Pháp. Ông ta sẽ làm cho em món tôm hùm om muối và cơm Ý với dứa.

- Nghe hấp dẫn quá, nhưng em phải quay về Manhattan.

- Sao cơ?

- Em đã mời cả gia đình đi sáu nghìn kilômét đến dự đám cưới bị hủy vào phút chót. Em phải giải thích với mọi người.

- Để anh đi cùng em.

- Không, Ethan ạ, đây là chuyện em phải tự giải quyết. Em sẽ đi tàu tối nay và ngày mai quay lại với anh.

Trong vài giây, nét mặt Ethan lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng ngay sau đó nó nhường chỗ cho cảm giác nhẹ lòng. Sao anh lại vô tâm thế chứ? Hôm nay, anh đã cứu được con gái, làm lành với cậu bạn Jimmy và tìm lại được tình yêu của đời anh. Nhưng bóng dáng cái chết vẫn lảng vảng trên đầu họ. Ngày còn chưa hết và anh ngờ là, như những lần trước, nó sẽ kết thúc bằng những phát súng và máu. Không đời nào anh muốn người phụ nữ anh yêu gặp nguy hiểm. Vậy là anh xem giờ tàu trên máy điện thoại di động và hai người vội vàng mặc quần áo để khỏi lỡ chuyến tàu.

* * *

Đầu giờ tối thứ Bảy, nhà ga Montauk vang vang tiếng trò chuyện tầm phào và tiếng kêu của những nhóm thiếu niên mặc đồ hóa trang và mặt mũi bôi vẽ để đi dự lễ Halloween. Trên sân ga, người ta gặp Người Nhện, công chúa Leila, Chewbacca[126] và Hulk[127] đang chờ tàu sang những vùng lân cân.

Chuyến tàu tốc hành từ Long Đảo đi ga Penn sẽ rời đường tàu số 2. Mời quý vị tránh xa đường tàu.

- Sáng mai, em sẽ đi chuyến tàu lúc 9h 46 ở New York, Céline đề nghị trong khi xem tờ rơi lịch tàu chạy của MTA[128]. Tàu đến đây trước 13 giờ một chút. Anh ra đón em nhé?

- Còn sau đó?

- Sau đó?

Hai người nhìn nhau không rời mắt, như bị thôi miên vì tình yêu đọc được trong mắt người kia.

- Sau đó mình làm gì? Ethan hỏi, vẫn giữ tay cô trong tay mình.

- Điều gì anh muốn.

- Mình cưới nhau nhé?

- Vâng, cô cười đồng ý, nhưng em báo trước với anh là sau chuyện vừa xảy ra, em sẽ khó mà mời gia đình mình quay lại Mỹ được đấy.

- Không sao, mình sẽ tổ chức đám cưới chỉ có anh và em thôi. Mình không cần phải có người khác. Chúng mình chưa bao giờ cần có người khác.

- Rồi sau đó? đến lượt cô hỏi.

- Mình sẽ dọn đến San Francisco nhé? anh đề nghị. Ngày xưa em vẫn mơ ước thế mà...

- Đồng ý, nhưng còn công việc của anh?

- Anh sẽ mở phòng khám ở đó. Thế còn học sinh của em?

- Em sẽ tìm được học sinh. Ở California đâu có thiếu học sinh.

The train is living ma'am![129] người trưởng ga thông báo.

Céline bước lên bậc lên xuống toa tàu.

- Rồi sau đó? Mình sinh con nhé?

- Em muốn sinh bao nhiêu cũng được, Ethan hứa.

- Ít nhất là hai đứa nhé?

- Ít nhất là ba đứa.

Người soát vé đóng cửa toa tàu. Céline tìm được một chỗ cạnh cửa sổ. Khi tàu rời ga, qua cửa kính, cô nhìn Ethan đang đứng trên sân ga và đọc được trên môi anh:

A.n.h. y.ê.u. e.m.

- Em yêu anh, cô trả lời.

Và thế là hết.

* * *

Phải chăng tình yêu thực sự bắt đầu khi đam mê kết thúc?

* * *

Lòng tràn trề hạnh phúc, Ethan quay lại chiếc Harley anh đã thuê ở New York, vừa thanh thản vừa lâng lâng, anh phóng hết tốc lực trên con đường vắng ngắt về ngôi nhà nhỏ. Miệng mỉm cười, tóc bay trong gió, anh liên tục hồi tưởng lại trong đầu cuốn phim tình yêu vừa tìm lại được. Đôi khi phép màu gần hơn ta tưởng. Đôi khi cuộc sống tạm giấu đi sự tàn bạo để tặng ta niềm hạnh phúc mới mẻ. Nhưng liệu nó có quá đẹp để trở thành sự thực không?

Khi anh về đến nhà, đêm đã xuống. Anh đi vài bước trên bãi cát, ngắm nhìn hồi lâu những ngôi sao và vầng trăng in bóng xuống biển. Đã bao lâu rồi anh không còn để ý tới vẻ đẹp thiên nhiên nữa nhỉ? Những năm gần đây, anh chỉ đi bên cạnh cuộc đời, đắm chìm trong thất vọng và ảo tưởng. phải trải qua cuộc phiêu lưu không thể tưởng tượng này rồi anh mới có sức ghìm đà trượt xuống địa ngục. Anh đã rơi xuống đáy, nhưng rồi lại nổi lên. Anh đã quay lại với cuộc đời.

Gió nổi lên, sóng ầm ầm, xóa đi "trên bãi cát dấu chân những người tình đã rời xa nhau"[130].

* * *

Những giờ cuối trong đời đôi khi là những khoảnh khắc đẹp nhất con người từng biết đến.

* * *

Đi được bốn mươi lăm phút, chuyến tàu tốc hành Long Đảo và ga Southampton. New York còn rất xa. Toa tàu vang lên tiếng reo hò của một nhóm cổ động viên môn khúc côn cầu đang cổ vũ cho đội mình: Rangers! Rangers! Rangers!

Ngồi trên ghế đối diện với Céline, một Siêu nhân bảy tuổi ngủ trong tay người mẹ hóa trang thành chiến binh Xena[131]. Trong khi cửa chuẩn bị đóng lại, Céline bỗng có linh cảm, cô bước xuống sân ga và đứng nhìn đoàn tàu đi xa.

Tại sao cô lại liều lĩnh bỏ mặc Ethan chỉ vài giờ sau khi tìm được anh? Giải thích với gia đình ư? Để sau cũng được. Điều cô thực sự mong muốn là quay lại với người đàn ông của đời mình. Không phải vì cô nghi ngờ tình yêu của anh, mà vì cô cảm thấy có mối đe dọa sắp xảy ra lơ lửng trên hạnh phúc của cô.

Mối nguy hiểm.

* * *

Ethan uống một tách cà phê rồi đi vào phòng khách nơi ngọn lửa to đang cháy lách tách trong lò sưởi. Anh tắt hết đèn điện, chỉ để lại ngọn đèn dầu cũ kỹ. Chiếc đồng hồ treo tường bằng bột thủy tinh sắp chỉ mười giờ. Anh đặt cái tách xuống chiếc thuyền gỗ phủ sáp ong được dùng làm giá treo, rồi cúi xuống lục lọi trong đống đĩa than mua được ở chợ trời East Hampton. Anh vớ được một cái đĩa 33 vòng của nhóm nhạc Anh Stones, thận trọng lôi ra, phủi bụi, đặt lên máy quay đĩa rồi đặt cần máy vào đầu bài Angie.

Còn phải đợi hai giờ nữa. Hai giờ nữa mới biết liệu kẻ sát nhân có định giết anh lần nữa hay không. Lần này, Ethan tin chắc là mọi chuyện sẽ khác. Cái ngày lặp lại lần thứ ba này thật đặc biệt: anh đã buộc số phận phải thất bại và thấy mình lại muốn sống. Có thể có một lý lẽ nào đó cho tất cả chuyện này. Có thể cái chết không đợi anh ở cuối con đường. Có thể anh sẽ thoát được khỏi cái vòng thời gian luẩn quẩn này. Có thể rồi cuối cùng ngày Chủ nhật, thứ Hai, thứ Ba cũng sẽ đến...

Anh lôi trong túi ra khẩu súng có báng khảm xà cừ tịch thu của Jessie và đặt nó lên cái bàn một chân cạnh mình. Nếu kẻ sát nhân xuất hiện, anh sẽ không chần chừ giết hắn trước khi hắn giết anh.

Anh uống một ngụm cà phê và lại nhìn đồng hồ treo tường. Rồi anh ra ngồi trên tràng kỷ, nhắm mắt lại và tận hưởng âm thanh tròn ấm của đĩa than, kèm theo tiếng lạo xạo rạn vỡ nghe càng hay hơn.

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3